TruyenHHH.com

Syongseok Cam Dang

"Cậu đang ở đâu thế?"

"Phòng y tế."

Nhận được tin nhắn trả lời của Song Eunseok, Jung Sungchan lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến phòng y tế của trường.

Bác sĩ không có ở đó, Song Eunseok khập khiễng lết từ lớp học qua đây giờ đã thấm mệt, đang ngồi trên ghế thở hổn hển thì Jung Sungchan đẩy cửa bước vào.

Hắn gào lên với cái giọng phải gọi là long trời lở đất: "Cậu bị thương nặng lắm hả Eunseok?!"

Song Eunseok nhướng mi, nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết tôi bị thương?"

Lúc Song Eunseok xô xát với ba người kia, Jung Sungchan đang ở phòng làm việc của thầy dạy toán chấm bài kiểm tra.

"Vừa về lớp đã nghe người ta bảo cậu bị đánh." Jung Sungchan vừa nói vừa tiến lại gần, nửa quỳ trước mặt Song Eunseok. Vừa thấy rõ vết thương trên cẳng chân của Song Eunseok là hắn cau chặt mày.

"Dùng từ cho cẩn thận, là tôi đánh nhau với người ta, chứ không phải tôi bị đánh." Song Eunseok chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Jung Sungchan giây lát rồi ấn ngón cái vào giữa đôi mày đang nhíu chặt của đối phương, buộc chúng phải giãn ra.

Nghe vậy, ánh mắt Jung Sungchan chuyển từ vết thương lên khuôn mặt Song Eunseok, giọng điệu hơi nghiêm khắc: "Có gì khác biệt sao? Kết quả cuối cùng chẳng phải cậu vẫn bị thương đấy thôi?"

Vết thương kéo dài từ dưới đầu gối đến gót chân, gần như bao trọn cẳng chân, không quá sâu nhưng nhìn cũng đủ ghê người. Máu tươi vẽ đường ngoằn ngoèo trên làn da, thấm đỏ viền tất trắng. Ấy là do trong lúc đánh nhau, có ai đó vung ghế lên, chân ghế bằng kim loại rỗng sắc bén cứa vào cẳng chân Song Eunseok, đến khi máu chảy ra rồi anh mới thấy đau.

Jung Sungchan lấy bông và cồn sát trùng từ tủ thuốc, vừa khử trùng vết thương vừa hậm hực hỏi: "Nghe nói cậu động thủ trước, sao lại thế?"

Để tiện bôi thuốc, Song Eunseok đặt chân bị thương lên ghế, hai tay chống phía sau giữ thăng bằng. Hàng lông mày hơi nhíu lại để lộ ra rằng cậu cũng chẳng thoải mái gì cho cam, nhưng giọng điệu thì lại khá thờ ơ: "Có kẻ mồm miệng bẩn thỉu, còn có thể vì chuyện gì nữa."

Hồi cấp ba khi Jung Sungchan còn chưa phân hoá, hắn có vẻ ngoài xinh đẹp lại thấp bé nên thường bị mấy nam sinh trong lớp vô ý vô tứ trêu chọc bằng những lời lẽ khó nghe. Song Eunseok đã nghe thấy nhiều lần, mấy lần đầu đều có Jung Sungchan ở đó kéo anh lại nên mới không xảy ra xô xát. Nhưng lần này, khi bắt gặp mấy tên đó tụ tập lại nói mấy lời bẩn thỉu sau lưng Jung Sungchan, anh chẳng hề nghĩ ngợi gì đã xông lên đánh thẳng tay.

Nghe xong câu chuyện, Jung Sungchan vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tay vẫn tiếp tục bôi thuốc, giọng dửng dưng: "Cũng đâu phải lần đầu tiên chúng nó như vậy."

"Chính vì thế nên mới phải dạy cho chúng nó một bài học." Song Eunseok vừa nói vừa co chân lại theo phản xạ vì đau, nhưng lại bị Jung Sungchan kéo chân trở lại vị trí cũ. Anh khẽ dịch đầu gối, nói tiếp: "Cậu không biết mồm miệng chúng nó bẩn đến mức nào đâu."

Jung Sungchan vẫn không ngẩng đầu lên: "Bẩn đến mức nào? Nói thử tôi nghe xem."

Song Eunseok cụp mắt, nhìn xuống gương mặt đang đón nắng của Jung Sungchan. Hàng mi dày của Jung Sungchan khẽ run theo từng nhịp thở, màu mắt hắn trông nhạt hơn bình thường dưới ánh mặt trời. Vì tư thế nửa quỳ nên giờ Jung Sungchan đang thấp hơn Song Eunseok một đoạn, Song Eunseok có thể quan sát biểu cảm trên gương mặt đối phương từ trên cao, cố gắng tìm ra sơ hở.

Đúng lúc đó, Jung Sungchan ngẩng đầu lên, chạm mắt với Song Eunseok. Thấy anh đang hơi mím môi vì đau, để lộ cả lúm đồng tiền xinh xinh bên má, Jung Sungchan vô thức ấn mạnh bông tẩm cồn sát trùng vào vết thương, quả nhiên khiến Song Eunseok cau mày chặt hơn. Hắn tưởng Song Eunseok sẽ than đau, nhưng không ngờ anh chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, thuật lại nguyên văn những lời mà đám kia nói.

"Chúng nó bảo, một năm nữa cậu sẽ phân hoá thành Omega, giờ bên dưới chắc đã sắp mọc ra cái * rồi nhỉ."

Những lời này nói ra không chứa sự ôn hoà thường ngày của Song Eunseok mà còn có phần kiềm chế bực dọc. Jung Sungchan hơi sững người, nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống, giấu đi biểu cảm của mình.

"Bẩn lắm đúng không?" Song Eunseok tưởng rằng Jung Sungchan đang khó chịu vì câu nói kia, bèn an ủi: "Nhưng cậu yên tâm, tôi đã dạy cho chúng nó một trận ra trò rồi."

"Ừm, bẩn thật." Jung Sungchan đáp vậy nhưng vẫn cúi đầu giấu đi nét mặt của mình.

Đúng là một câu nói bẩn thỉu, nhưng khi được thốt ra từ miệng Song Eunseok, hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.

Hình ảnh Song Eunseok nhăn mày, mím môi vì đau cứ mãi hiện lên trong đầu Jung Sungchan, khiến hắn cảm thấy cả bông gạc trong tay cũng trở nên nóng bỏng.

Hít thở một hơi sâu để trấn tĩnh lại, Jung Sungchan bất chợt ngẩng đầu lên, gọi tên Song Eunseok.

Song Eunseok ngẩn ra, rõ là chẳng hiểu chuyện gì: "Hửm? Sao thế?"

"Sau này..." Jung Sungchan ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Đừng có xúc động như vậy."

Song Eunseok ngỡ rằng Jung Sungchan lo mình đánh nhau rồi bị thương nữa, anh nhướn mày, mỉm cười như đã hiểu rõ: "Rồi."

"Vậy thì mau mau lớn đi, Sungchan à."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com