Run away.
Wen gia không dừng chân ở khu nhà mà Kim gia tới, xe của hắn tiến đến một khu có phần đông đúc vào náo nhiệt hơn. Theo tấm bản đồ Wen Junhui đang giữ, có một cửa xuống thẳng nơi quan trọng, ở góc của một khu chợ trong làng dân cư Pháp. Xuống xe và nắm chặt tờ bản đồ tới nỗi đỏ cả lòng bàn tay, hắn thuận lợi tìm được một góc đường vắng vẻ, ở phía trong một ngách bé tới nỗi nếu người thường đi qua sẽ ít ai để ý. Ở cuối con ngách có một lớp cát dày, Junhui dùng mũi chân quét đi quét lại đúng một vị trí, ngay lập tức có một mẩu dây mọc lên từ giữa nền đất xuất hiện trước mắt mọi người."Seungkwan ơi, đưa anh cái zippo."Hắn gọi với cậu thư kí, Boo Seungkwan nhanh nhẹn ném cho hắn cái zippo như đã chuẩn bị từ nhà. Mím môi nắm sợ dây kéo mạnh, một mảng đất long ra, kéo lên theo và mở ra một đường hầm cát bụi mịt mù."Ở dưới này sẽ là nơi chúng ta cần đến. Nhưng tôi không biết bản đồ Kim gia có trông như thế nào, cách duy nhất là ở dưới đó đợi họ, hoặc đi ngược từ đích ra tới cửa phụ đó thôi."Tất nhiên hắn là người xuống đầu tiên, từng người một xuống hầm, người cuối cùng là Lee Seokmin với chiếc ba lô đựng đủ đồ ăn nước uống để phòng trường hợp cần thiết. Boo Seungkwan cáu kỉnh gạt mấy màn tơ nhện giăng kín trên đầu, lầm lũi bước xuống càng sâu, lòng lại càng chỉ mong Chwe Hansol an toàn. Wen gia chỉ tốn đâu đó hai mươi phút đi dọc xuống dưới lòng đất sâu thăm thẳm. Hong Joshua với kiến thức khảo cổ của mình bất ngờ vì đã xuống sâu tới độ này mà xung quanh vẫn còn không khí, thậm chí anh vẫn hít thở bình thường. Càng đi thì cửa hầm trên đầu càng biến mất, ánh sáng cũng đã không còn, chỉ có ánh đèn leo lắt từ zippo của Junhui và chiếc đèn pin nho nhỏ Lee Chan cầm.Ở cuối đường hầm có miếng hình chữ nhật chắn giữa, Wen Junhui dùng lực chân đạp mạnh một cái, mảnh tường kêu răng rắc rồi vỡ ra. Hong Joshua lập tức lấy tay che mắt khi Junhui thành công đập vỡ mảnh tường, vì phía bên trong tỏa ra một ánh sáng gì đó chói mắt vô cùng."Tới nơi rồi."Hắn thả người xuống, yên lặng nhìn quanh quất rồi nhìn ngắm lại bản đồ trên tay. Đây chính là nơi xuất phát của Adeline, và thứ tạo ra đống ánh sáng chói chang đó không gì khác ngoài vàng và đồ trang sức cổ vật.Hong Joshua há hốc mồm trước những gì mình đang thấy. Tiền bạc không phải là thứ anh quá quan tâm, nhưng những món đồ cổ bên trong này chắc chắn có giá trị cao cực khủng. Những chi tiết sắc xảo lượn lờ trước mắt một nhà thẩm định cổ vật, Joshua không nhịn được cầm một chiếc đồng hồ đứng lên ngắm nghía, hai mắt lấp lánh vì giá trị sử học của món đồ này."Giờ mọi người muốn ở đây hay tìm đường tới chỗ người của Kim gia? Tôi không có bản đồ, bản đồ chỉ tới đây là hết, chúng ta phải tự mò đường nếu muốn cứu họ ra.""Tìm Kim gia!"Boo Seungkwan và Hong Joshua cùng nhau nói lớn. Hong Joshua thì còn dễ hiểu, còn Boo Seungkwan khi nhận ra mình để lộ vấn đề liền cắm mặt xuống đất im thin thít. Tình thế có phần nguy cấp, nhưng Lee Chan và Wen Junhui vẫn mỉm cười nhìn cậu thư kí lâu năm, buông lời trêu chọc để làm dịu căng thẳng phần nào."Lo cho tam thiếu quá rồi, đi tìm họ thôi!".Chạm tay vào vách tường, Kim Mingyu cầm lấy tay nắm cửa của căn phòng định mở ra. Thời gian trôi qua đã quá lâu, Nhị thiếu gia nhận thấy có lẽ tay nắm cũng không còn tác dụng gì, hắn dùng chân đạp một cái, cánh cửa mở ra phía ngoài kêu ken két. Trước mắt cả nhóm là một đoạn đường hầm thẳng tắp, tối om, và có lẽ vô tận đến nỗi khi Kwon Soonyoung dùng đèn pin chiếu vào khoảng không cũng không thấy có dấu hiệu gì là chiếu tới điểm kết thúc. Hai bên đường hầm chỉ toàn cát bụi và đá, tơ nhện giăng xung quanh, có cả những hình vẽ và những viên đá được khảm theo kí tự có lẽ là để trang trí. Choi Seungcheol vô thức nắm chặt lấy tay Yoon Jeonghan, đẩy anh đi về phía trước còn mình lui xuống cuối cùng.Đi được mươi mười phút, căn hầm không có vẻ gì là dẫn thẳng tới nơi cần đến, nhưng lại càng ngày càng rộng ra, Lee Jihoon cau có nhìn quanh quất, cảm giác ngột ngạt này rất kì lạ. Không thể có chuyện căn hầm cứ vậy rộng ra mà lại không có dụng ý gì. Cậu nắm lấy bàn tay Soonyoung níu lại, nói nhỏ."Em nghĩ ở đây có bẫy, để ý một chút vẫn tốt hơn."Nhận được cái gật đầu tiếp nhận thông tin của người yêu, Lee Jihoon mới an tâm đi tiếp. Con đường hầm rộng ra vậy mà lại dẫn tới một căn phòng lớn.Gọi là căn phòng, nhưng cơ bản chỉ là một vách tường chắn lại như muốn che giấu cấu trúc bên trong. Người bước vào trước là Kim Mingyu. Hắn không đi hẳn vào, mà đứng ở sát mép tường rồi chắn ngang vách cửa. Đúng như dự đoán, bên dưới là hố sâu hun hút, dùng đèn pin soi xuống còn thấy sẵn cả chông nhọn chẳng bị thời gian bào mòn đi là mấy.Hắn kéo Jeon Wonwoo tới trước, nắm eo anh để anh nhìn một lượt cấu trúc phòng.Căn phòng có mười bốn mảnh đất vẫn còn nguyên được xếp thành hình ca rô, xen kẽ là hố sâu đen ngòm. Lệch một cái là chết, Kim Mingyu lẩm bẩm tính bước đi, Yoon Jeonghan từ phía sau đã kéo hai cậu em xuống trước, còn mình thì đứng tính toán căn phòng."Mười bốn mảnh xếp không sát, xen kẽ nhau tạo thành thế bàn cờ, nếu chỉ cứ vậy là đi được qua không phải đơn giản quá à? Xu Minh Hạo, em lấy hộ anh viên sỏi nào to to nha!"Chwe Hansol nhỏng lên nhìn mới thấy, suy luận của Jeonghan hoàn toàn có căn cứ. Xu Minh Hạo ngoan ngoãn đi lấy cho anh một viên đá khá to, tầm một nắm tay, cũng khá nặng nề. Yoon Jeonghan chọn bừa một ô trước mặt, dứt khoát thảy viên đá vào, trong chớp mắt, tiếng uỳnh uỳnh vang lên từ phía dưới bước chân của họ, miếng đất được xây cao lập tức sập xuống, vỡ tan tành. Căn phòng chỉ còn lại 13 mảnh, và một Yoon Jeonghan đứng trầm ngâm."Không biết có quy luật không nữa. Không đủ sỏi to để test từng mảng kiểu này đâu, phải nghĩ cách thôi.""Trước tiên thì hàng gần nhất có thể dùng chân thử được. Seungcheol ơi bạn nắm tay em nha?"Choi Seungcheol tự hỏi sao người yêu mình lại xung phong dùng bản thân làm phép thử, nhưng Yoon Jeonghan đã nói thì không được cãi. Nên hắn từ từ tiến đến ôm lấy eo Jeonghan, một tay nắm chắc tay anh, tay còn lại đưa ra sau để Mingyu nắm lấy phòng hờ bất trắc.Đại thiếu gia nhẹ nhàng vươn chân ra chạm vào một miếng đất, rồi dùng lực dậm một cái, miếng đất đứng nguyên.Jeonghan bĩnh tĩnh gỡ tay Seungcheol ra rồi một mình tiến vào miếng đất, đứng chênh vênh giữa hai hố sâu hoắm bên dưới là lao nhọn, nghĩ thôi đã rợn mà anh thì vẫn thản nhiên huýt sáo."Jeon Wonwoo tới đây đi em!"Ra dáng người đứng đầu một gia tộc lớn, Yoon Jeonghan ra lệnh dứt khoát hơn bất cứ ai. Có lẽ Kim gia vẫn lớn mạnh dù đã qua cả mấy chục năm tồn tại là nhờ có những người đứng đầu quyết đoán và thông minh như thế. Jeon Wonwoo gật đầu bước lên mảnh đất, sức nặng của hai người không quá lớn, mảnh đất vẫn đứng nguyên không sập."Bây giờ thì phó mặc số phận thôi, Wonwoo nắm tay anh chút nhé!"Nhẹ nhàng nắm lấy tay Wonwoo, Jeonghan đứng nhìn hai mảnh đất mình phải lựa chọn. Hít vào một hơi thật sâu, anh dùng chân chạm tới miếng đất bên trái căn phòng, rồi dậm thêm cái nữa.Thần may mắn độ đúng lúc, dù Yoon Jeonghan thực ra luôn là người may mắn nhất, mảnh đất vẫn đứng yên. Wonwoo bước theo anh, đứng lửng lơ rồi lặp lại quá trình, thành công đi tới hàng thứ ba, chỉ còn một bước cuối là tới được bên kia căn phòng.Linh cảm bỗng dưng ập tới, Jeon Wonwoo kiên định nhìn Jeonghan chuẩn bị đoán bước cuối cùng, nhưng từ từ ngồi xuống, dùng tay còn lại bấu chắc vào khối đất cả hai đang an tọa. Yoon Jeonghan dùng chân dậm mạnh, lần này, miếng đất vỡ ra rồi rơi xuống, kéo hụt theo cả nửa trọng lượng của Jeonghan vì mất đã ngã theo."Yoon Jeonghan!"Choi Seungcheol hốt hoảng nhìn Jeonghan rơi người về phía trước, muốn lao tới nhưng Kim Mingyu đã kịp thời giữ lại. Hắn cũng muốn bước tới cứu lấy cả hai, vì chỉ cần Yoon Jeonghan rơi xuống thì Jeon Wonwoo chắc chắn cũng sẽ ngã theo.Đơn giản có thể hiểu, nếu sống thì sống tất, nếu chết thì chết thành chùm.Thể lực và linh cảm của Jeon Wonwoo phát huy công dụng, việc dùng tay bấu vào mảnh đất chắc nịch đã giúp Wonwoo có đà níu người Jeonghan lại, mặc dù quả thật là có bị trượt theo một chút. Yoon Jeonghan mím môi dùng lực cố tự đẩy mình về phía sau, hai chân gồng cứng vì giữ thẳng. Chật vật níu kéo, Jeon Wonwoo thành công lôi Yoon Jeonghan về trước vách đá tử thần.Cả hai yên lặng đứng nhìn nhau thở hồng hộc. Không biết nói gì, cả Mingyu lẫn Seungcheol gần như sụm xuống vì sợ hãi. Nam nhi quân tử mạnh mẽ gì đó vứt cho chó ăn khi thấy người mình yêu gặp nguy hiểm nhưng không thể làm gì."Đi nốt thôi, an toàn rồi."Jeonghan nắm tay Wonwoo bước lên miếng đất còn lại, thành công tiến tới bờ đất bên kia. Cả nhóm hai người một đi theo những gì Jeonghan đã dùng thân thử nghiệm trước đó, an toàn đáp đất rồi mới thở phào. Jihoon siết tay Soonyoung chặt hơn một chút, càng bước càng cảm thấy phía trước sẽ chẳng có gì tốt đẹp.Kim Mingyu một lần nữa cầm đèn pin dẫn đoàn, càng đi sâu căn hầm càng rộng, dù không khí lưu thông tốt hơn, nhưng nỗi bất an khiến họ khó thở hơn gấp nhiều lần.Từ phía xa, Kim Mingyu đã thấy có dòng chữ gì được in trên vách tường, hao hao tiếng Pháp. Ông trời bỗng dưng muốn trêu ngươi con người, Kim Mingyu vốn thận trọng, khoảnh khắc ấy lại chạy nhanh đến phía trước để lại cả nhóm đằng sau.Giây phút Kim Mingyu tiến đến nơi dòng chữ chạy dọc trên nền hang bụi bặm, mặt đất bỗng nhiên rơi xuống.Tiếng hét thất thanh của Jeon Wonwoo vang vọng khắp căn hầm tối tăm. Nhưng lại chẳng còn có ích gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com