Suyt Dung Noi Toi Yeu Anh Ay
Trương Triết Hạn ngay lập tức lái xe về nhà ông ngoại, ông vẫn ân cần đón tiếp anh như thế, dù đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn mang phong thái cùng gương mặt của một cảnh sát lão thành. Trương Triết Hạn ngồi đối diện ông, khó khăn lên tiếng:-Ông ngoại, con có chuyện muốn hỏi ông.-Ngoài truyện con dẫn cháu dâu về thì còn chuyện gì mà con nghiêm túc thế?-Chuyện về đứa con trai của Cung gia bị mất tích mười sáu năm trước ạ.Ông ngoại Trương hơi dừng lại một chút, nếp nhăn hằn trên đầu mày cùng khóe mắt cũng sâu thêm một chút.-Ta đã chờ ngày này mười sáu năm, ta rất áy náy, cũng đã chuẩn bị bị hai anh em nhà họ Cung chất vấn, nhưng không nghĩ tới lại là con.-Con không có ý muốn chất vấn ông, nhưng ông thật sự đã làm thế hả ông, ngăn cản bọn họ tìm con của mình về?Trương Triết Hạn hỏi xong mới thấy câu hỏi của mình vô lý cỡ nào, tất nhiên ông ngoại Trương phải ngăn cản rồi, nếu họ tìm hiểu được sẽ dễ dàng biết kẻ bắt cóc là ai. Anh thở dài một hơi:-Vì sao ông lại làm vậy?-Ngày trước Cung gia thực sự rất mạnh, cậu con muốn lật đổ họ để chiếm độc quyền, liền rút ngân sách công ty đi đầu tư nhưng thua lỗ, nếu không bù được thì sẽ vào tù, mà khoản lỗ này chỉ có dự án mà Cung gia đang nắm giữu mới đủ sức chi trả. Sau đó ta đã bắt cóc con trai nhỏ của họ, ngụy tạo mục đích kiếm tiền để che giấu mục đích thực sự của mình, để họ không còn tâm trí tranh giành dự án kia nữa.Trương Triết Hạn nắm chặt tay, che giấu sự run rẩy của mình.-Vậy vì sao đạt được mục đích rồi, ông lại không trả em ấy về?-Vì lúc đó không hiểu sao nó lại lọt vào tay bọn buôn người, có thể là vì người hầu kia lo sợ muốn đẩy tội trạng đi.Lọt vào tay bọn buôn người sao? Một đứa trẻ mới một tuổi, làm sao để sống sót đến bây giờ. Trương Triết Hạn nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc:-Chuyện này có những ai liên quan vậy ông?-Không có, chỉ có mình ông. Sao con đột nhiên tìm hiểu chuyện này?Chuyện đã qua lâu như thế, đương nhiên muốn biết phải bỏ công sức điều tra kỹ lưỡng, Trương Triết Hạn mãi mới ngẩng lên nhìn ông, đôi mắt đỏ lên. Bình thường anh mạnh mẽ như thế, thái độ này của anh khiến ông ngoại Trương bất ngờ:-Vì người bị bắt cóc chính là cháu dâu của ông.Trương Triết Hạn thất thểu rời khỏi nhà ngoại, nhìn bóng lưng anh rời đi, ông ngoại Trương mới điện về cho Trương Nhã Lâm, chậm rãi nói một câu:-Tội nghiệt năm xưa, ba đã nhận hết rồi.Lúc Trương Triết Hạn về đến nơi, trời đã tối, anh cũng nhớ trưa nay có hẹn với Cung Tuấn, không biết cậu chờ có lâu không, bèn lái xe đến Cung gia, ngồi đợi ở trước cửa, không biết qua bao lâu, định nhắn tin cho cậu nhưng vài lần nhấn chữ rồi lại xóa bỏ. Anh muốn gặp Cung Tuấn, muốn nhìn thấy cậu, muốn thấy cậu cười, muốn nghe cậu nói.Trương Triết Hạn chờ đến nửa đêm, mãi khi di động nhấp nháy báo gần hết pin mà điện phòng Cung Tuấn vẫn sáng, anh mới đủ dũng khí gọi cho cậu:-Cún ngốc, anh đang ở trước cửa nhà, em xuống một lát được không?Chưa đến hai phút, Trương Triết Hạn đã thấy Cung Tuấn mặc một bộ quần áo ngủ chạy ra, như sợ đánh thức người trong nhà, cậu đi ra bằng cửa bên hông, rón rén mở cửa cổng chạy đến.-Đàn anh! Khuya thế này…Cung Tuấn chưa nói hết câu đã bị Trương Triết Hạn đột ngột ôm lấy, siết thật chặt, bên tai còn vang lên tiếng thì thầm nói xin lỗi. Cậu lại tưởng anh xin lỗi vì trưa nay để cậu leo cây, cười hì hì vỗ lưng anh như dỗ con nít.-Không sao, không sao, em không giận, em biết anh bận mà.Trương Triết Hạn không nói gì, chỉ càng ôm cậu chặt hơn.Hai người ôm nhau đứng dưới tàng cây, cứ nghĩ không đánh thức ai nhưng không nghĩ Cung Hàn đứng ở ban công khoanh tay lạnh lùng nhìn xuống. Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn ôm một lúc lâu không buông cũng không muốn đẩy anh ra, lúng túng:-Đàn anh, trời lạnh lắm, lại muộn rồi, anh đừng về, ngủ lại ở nhà em đi.-Như vậy cũng được sao?-Nhà em có phòng dành cho khách, không thì anh ngủ ở phòng em cũng được. Không biết vì trời lạnh hay vì xấu hổ, mặt Cung Tuấn đỏ lên, để không làm phiền ai, hai người để xe ở ngoài, Trương Triết Hạn để mặc Cung Tuấn kéo mình vào nhà. Nhưng vừa lên khỏi cầu thang, hai người lại bị Cung Hàn bắt gặp trong tư thế tay trong tay. Cung Tuấn chột dạ nở nụ cười:-Anh hai.-Đêm hôm khuya khoắt, hai đứa làm gì?Câu hỏi của Cung Hàn nghe kiểu gì cũng thấy không bình thường, nhất là đối với những người đang yêu đương vụng trộm. Nhưng cũng may Cung Hàn không làm khó hai người.-Làm gì thì làm, xong xuôi anh mượn bạn trai em một chút.Cung Tuấn như được ân xá, lôi luôn Trương Triết Hạn về phòng, cậu lấy ra một bộ quần áo ngủ cho anh mượn, cũng may dáng người hai người cũng tương đương nhau. -Em xuống bếp làm ít canh cho anh nhé?-Không cần đâu, anh trai em còn đang chờ kìa.-Có chuyện gì thì đợi ăn xong rồi tính.Cung Tuấn mang canh lên đúng lúc Trương Triết Hạn tắm xong, anh nhìn Cung Tuấn xoa tay bưng bát canh nóng mà khóe mắt cũng nóng lên theo:-Cún ngốc, sau này có chuyện gì, em tuyệt đối không được bỏ anh lại.-Đương nhiên rồi, anh đang nghĩ gì vậy?Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn kỳ lạ, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng cứ an ủi anh trước đã.-Đàn anh, anh trai em lỡ như có nói gì, anh cũng đừng để bụng nhé?Trương Triết Hạn cho cậu một cái xoa đầu trấn an rồi sang gõ cửa phòng Cung Hàn, nhe tiếng hắn mới mở cửa vào.-Cậu ngồi đi, chắc cậu đã tìm hiểu được chuyện mười sáu năm trước rồi đúng không?-Xin lỗi, tôi không biết ông ngoại tôi lại làm ra chuyện như vậy. -Ông ngoại cậu?Trương Triết Hạn hơi gật đầu, cúi đầu xuống, chậm rãi nói:-Ông ngoại tôi đã bắt cóc em ấy, còn để em ấy rơi vào tay bọn buôn người...Cung Hàn không chờ anh nói xong đã ngắt lời:-Ông ngoại cậu ngoài ém nhẹm chuyện này không cho người khác điều tra thì chẳng làm gì cả. Thủ phạm thật sự là mẹ và cậu của cậu.-Anh nói...Cung Hàn ngả người ra ghế, bình tĩnh nhìn Trương Triết Hạn, hắn là người biết phân biệt phải trái, dù rất hận người nhà họ Trương nhưng hắn vẫn ý thức được Trương Triết Hạn khi ấy mới ba tuổi, chẳng dính dáng gì tới vụ này cả.-Cậu biết vì sao tôi lại để yên đến bây giờ không? Vì tôi biết ông ngoại cậu sẽ nhận tất cả tội lỗi, ông ta không vô tội nhưng người đáng chịu tội nhất lại là mẹ cậu.Cung Hàn ngừng lại, như để Trương Triết Hạn tiếp thu thông tin vừa rồi, một lúc sau mới nói tiếp:-Không phải Tuấn Tuấn rơi vào tay bọn buôn người mà là mẹ cậu đã giao em ấy cho chúng để bịt đầu mối. Nhưng vì Tuấn Tuấn sức khỏe yếu nên lúc bị giấu trong rừng bị bệnh nặng, bọn chúng không mang theo được, cũng nghĩ không bán được nên mới vứt nó ở lại. Viện trưởng tìm thấy nó khi nó chỉ còn một hơi thở.-Tôi vì thương em trai nên mới chấp nhận việc nó yêu đàn ông, nhưng đối tượng lại là cậu nên dù không phản đối nhưng thứ lỗi tôi không thể ủng hộ!------------------------------------------------------------------Chương sau là có biến lớn mở đầu chuỗi bi kịch rồi nhưng thứ lỗi khi nào ra được thì tui cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com