Suu Tam Cd Trung Sinh Ga Cho Lao Nam Nhan Lac Vu Thu Han
Editor: Linh
Nguyên Hòa mùa đông năm 21, trải qua hai ba năm phát triển, hiện thời Khâm Châu ước chừng có sáu mươi vạn người, ước chừng khai khẩn ra bốn mươi vạn mẫu đất. Trong đó có hai mươi hai vạn mẫu ruộng cạn cùng ruộng dốc, những ruộng cạn và ruộng dốc này thích hợp gieo trồng sắn, hàng năm sản lượng sắn ước chừng hai vạn cân, hơn nữa còn có xu hướng tăng trưởng.
Hai ba năm này, Khâm Châu phát triển người có mắt đều thấy. Nó sớm không phải là thành nhỏ nghèo khó trước đây, bây giờ nó lộ ra sinh mạng mạnh mẽ. Nhất là nó có hai đặc sản trụ cột – sắn và các loại hương liệu.
Bột sắn này chất lượng tốt, không thua kém bột mì, hơn nữa giá còn rẻ hơn bột mì. Không ít thương nhân ở các nơi đều tranh nhau đến, còn có một điều chính là, bởi vì Khâm Châu là nơi quân đội đóng quân, bọn họ đã một hai lần tẩy trừ thổ phỉ xung quanh. Bởi vì trong này buôn bán có bảo đảm, cho nên có thể nói Khâm Châu là nơi giao dịch mà các thương nhân cực thích đến.
Hơn nữa, Khâm Châu còn là một thành thị có tính bao dung rất mạnh. Nó cũng không giống những thành thị khác bài xích khất cái và kẻ lang thang. Ở trong này, chỉ cần ngươi nguyện ý trả giá lao động, như vậy còn có cơm ăn chỗ ở.
Đây cũng là biện pháp Lâm đại nhân dẫn dắt một đám thủ hạ nghĩ ra, dù sao theo Khâm Châu phát triển, kẻ lang thang và khất cái đến đây sẽ ngày một nhiều, toàn bộ đều đuổi ra ngoài cũng không phải chuyện hay.
Trong binh doanh đồn điền lớn như vậy, luôn cần người đến làm việc, chỉ dựa vào binh lính là không làm được, binh doanh sẽ định kỳ đúng giờ sắp xếp một số binh lính xuống đất lao động, nhưng lại không phải lực lượng gieo trồng chính. Bọn họ tập trung những người lang thang và khất cái lại, cho bọn họ cơm ăn, cho bọn họ quần áo mặc, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Nhưng mà, bọn họ phải đến đồn điền làm việc! Đương nhiên, sẽ không bắt bọn họ làm việc đến muộn, không có lúc nghỉ ngơi. Sẽ phân chia tốt nhiệm vụ, hoàn thành là có thể nghỉ ngơi. Kể từ đó, không chỉ giải quyết được vấn đề kẻ lang thang và khất cái, cũng giải quyết được vấn đề đồn điền.
Thật ra vào năm thứ hai sau khi sắn được trồng phổ biến, Lâm Hoán Chi thật sự cảm nhận được sắn sản lượng cao và gieo trồng dễ dàng.
Năm đó sau khi thu hoạch sắn xong, hắn liền viết một cuốn sổ con nói rõ tình huống gieo trồng sắn ở Khâm Châu của bọn họ rồi gửi về Kinh. Trong sổ con hắn nói, năm nay Khâm Châu đã sản xuất đủ lương thực cho mình, thậm chí còn có thể bán ra ngoài một phần sắn đã qua chế biến. Khi tin tức truyền ra, cả nước ồ lên. Trừ bỏ đất lành vùng Giang Nam, thật đúng là chưa có một tỉnh thành nào dám nói bản thân đủ lương thực, càng đừng nói Khâm Châu là một thành nhỏ mới thành lập.
Không lâu sau khi Đương kim Hoàng Thượng nhận được sổ con của hắn, liền triệu hắn về Kinh. Trước khi đi, hắn còn mang theo mấy chục cân sắn tươi mới, cùng các loại sắn đã qua xử lí.
Một tháng sau, thánh chỉ truyền đến, cá nhân Đồng Khoát Nhiên có công với Khâm Châu, có công với xã tắc dân chúng, quan thăng một bậc, đặc phong làm Chính tứ phẩm Đô Tư. Còn các quan viên lớn nhỏ trong thành đều được phong thưởng! Trong đó được khâm thưởng nặng nhất là ba người Lâm Hoán, Bùi Kính, Đồng Khoát Nhiên.
Lâm Hoán cũng được thăng một cấp quan, từ Tứ phẩm Tuyên phủ sử thăng lên thành Tam phẩm chỉ huy Đồng Tri, mà Bùi Kính thì được thăng thành Tuần thủ Phúc Kiến.
(Mấy chức quan này mình cũng không rõ. .)
Người phía trên thấy bọn họ quản lý Khâm Châu tốt như thế, liền muốn phái người qua hái đào. Bàn tính của bọn họ đánh tốt, nhưng một phái bọn họ làm sao có thể để những người kia thực hiện được. Ở Khâm Châu Lâm phái (phái nhà họ Lâm) bọn họ ở giữa trả giá không ít, những thế lực xa lạ đó, đừng mong trộn lẫn vào. Bọn họ cắm rễ ở đây mấy năm, không phải mấy quan viên mới tới này có thể sánh bằng, quan chức có cao thì lại như thế nào, muốn mất quyền lực cũng chỉ là chuyện của một câu nói.
Không lâu sau khi quan viên to nhỏ ở Khâm Châu được phong thưởng, Bùi Kính bước đi. Sau khi kiếm được một cái Tuần thủ Phúc Kiến liền sảng khoái rút khỏi Khâm Châu, đi nhậm chức. Hắn cũng biết, hiện thời Lâm phái bên này che trời thế nào, đã khống chế toàn bộ Khâm Châu, hắn ở lại cũng không có ý nghĩa. Huống hồ hắn có thể kiếm được công việc béo bở ở Phúc Kiến, trong đó đủ để hắn vùng vẫy. Dù sao hiện nay Khâm Châu như thế nào mọi người đều thấy được.
Nhưng hắn cũng chột dạ, xây dựng Khâm Châu hơn phân nửa là Lâm phái sai người làm, hắn nhiều lắm chỉ là không cản trở mà thôi. Đặc biệt là Đồng Nhị người dưới trướng Lâm Hoán, có một tay luyện binh, sắn này cũng xuất ra từ tay hắn, thật là một viên phúc tướng, sao hắn lại không gặp được nhân tài như vậy đây. Ừ, hình như hương liệu cũng là nhà bọn họ trồng trước, quả nhiên là phúc tướng.
Có điều có một chút may mắn chính là, hắn là Tri phủ Khâm Châu, chiến tích của Khâm Châu cũng có một phần rơi xuống đầu hắn. Chiếm tiện nghi của người ta, nên thật sự là hắn cũng không thể tiếp tục ở Khâm Châu ngốc thêm. Nếu hắn tiếp tục đánh ý tưởng không làm việc chỉ ngồi lấy chiến tích của người khác để thăng quan, một ngày nào đó, người Lâm phái nhịn không nổi, xúc động tìm đến hắn liều mạng, hắn khóc cũng không có chỗ đi. Phải biết rằng, đám binh lính càn quấy kia cũng không phải người có thể nói đạo lý.
Vài năm nay, Đồng gia có hương liệu độc nhất vô nhị, mang đến chogia tộc bọn họ lợi nhuận khổng lồ.
Năm thứ nhất, Đồng gia thử dùng hương liệu vào mấy tửu lâu, làm ăn tốt, chưởng quầy kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút. Nghĩ xem, giá giống nhau, thức ăn mĩ vị tự nhiên sẽ càng được người hoan nghênh.
Mấy tửu lâu của Đồng gia cùng chung thực hiện, có chút đồ ăn chiêu bài giống nhau, có một chút lại không giống, có lẽ là đặc sắc của mỗi nơi.
Mấy gian tửu lâu của Đồng gia buôn bán lời một khoản, sau khi lại lần lượt cho ra mấy món ăn chiêu bài để ổn định địa vị, liền đẩy dời mấy công thức đồ ăn phối thêm hương liệu đi. Rất nhanh, mọi người đều tiếp nhận thứ mới mẻ này, lúc hầm thịt canh đều cho vào một chút, không cần nói có bao nhiêu thơm. Quan trọng nhất là hương liệu này không đắt, hai văn tiền có thể mua được một bao nhỏ, bỏ vào nồi đun nước, thơm nức. Cho nên hương liệu Đồng gia buôn bán cũng cực thuận lợi. Hàng năm các nhà lấy được không ít tiền lãi.
Trả giá có thu hoạch, hơn nữa hồi báo còn rất phong phú, miễn bàn người bổn gia có bao nhiêu cao hứng. Vài vị lão gia bổn gia đều nói Đồng Nhị thật tinh mắt, hơn nữa còn nhân hậu, có đường sống cũng không quên kéo bổn gia một phen.
Người bổn gia đại đa số đều là người lương thiện, đương nhiên, cũng có một số người nhìn không quen mắt Đồng Nhị chiếm công đầu, nói mát mấy câu, lại bị trưởng bối trong nhà mắng lại.
Bởi vì theo ước định lúc trước giữa Đồng Nhị gia và bổn gia, mặc kệ bọn họ hợp lực mở ra bao nhiêu, Đồng Nhị hắn chiếm ba thành, đương nhiên, ba thành này sẽ không tính cả ruộng nước, ruộng dốc mỗi cái chiếm một nửa.
Lúc đó suy xét đến Đồng Nhị ra sức, vài lão nhân bổn gia đều đồng ý. Bây giờ xem ra, quả thật là một khoản buôn bán có lời. Tuy rằng Đồng Nhị kiếm nhiều, nhưng dù sao rất nhiều chuyện đều là hắn làm, chính bọn họ buôn bán lời không ít. Bọn họ gần như là làm chưởng quầy phủi tay, không cần gì sức gì, hàng năm còn có thể lấy nhiều hoa hồng như vậy, còn có cái gì không vừa lòng.
Đại Bảo đã hơn hai tuổi, đi lại trên mặt đất y chang con vịt, đi đường đã rất vững chắc, hơn nữa còn có thể nói một số từ đơn giản.
Tiểu gia hỏa dưới sự dạy bảo của cha hắn, đứng có tướng tứng, ngồi có tướng ngồi. Hắn cực thích gác chân, cố gắng thẳng lưng, cực có uy nghi ngồi ở ghế dựa. Có điều mỗi lần Dương Nghi xem đều sẽ bật cười, ngươi nói tiểu bất điểm này, học người nghiêm mặt, giống cái gì. Mỗi lần nàng cười, tiểu gia hỏa sẽ mất hứng vểnh môi. Ngày hôm đó, một vị thuộc hạ của Nhị gia từ Nam Phương trở về, tặng bọn họ một rổ hoa quả tươi mới. Nói là một rổ, bên trong cũng chỉ có năm sáu quả cam mà thôi. Mùa đông hoa quả hiếm, có thể chia được năm sáu quả Dương Nghĩ cũng đã rất vui vẻ. Nhớ kỹ là lễ nhà ai, quyết định buổi tối cùng Nhị gia nói một tiếng, có thể vào thời gian này đưa chút hoa quả tới, xem như là người cơ trí. Lời nói bên gối, Nhị gia có nghe hay không thì phải xem suy nghĩ của hắn.
Cẩn thận bóc một quả, gọi người bế Đại Bảo đến, Dương Nghi tách một múi nhét vào miệng Đại Bảo, Đại Bảo thỏa mãn nheo mắt lại. Ăn xong, tiểu gia hỏa đặt tay mình lên tay Dương Nghi, chỉ vào mấy trái cam, "Nương ăn, quả quả, ăn ngon!" Nói xong, còn dùng sức gật đầu, ý bảo hắn không nói dối.
"Đương nhiên ăn ngon, bởi vì mùa đông không có quả quả mà." Dương Nghi vui vẻ điểm điểm mũi hắn, cười nói. Tiểu gia hỏa nhăn cái mũi nhỏ, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, "Vì sao không có?" "Bởi vì mùa đông lạnh, Đại Bảo con xem, chúng ta không phải lạnh đều tránh trong nhà mình sao? Quả quả này cũng sợ lạnh, đều trốn đi rồi." Dương Nghi lại đút cho hắn múi nữa, tùy ý giải thích.
"Phái người đi bắt lại!" Đại Bảo vung tay lên, cực có khí thế nói. Theo ý hắn, chút vấn đề này không có gì khó, không phải là tránh ở trong nhà sao? Đến nhà bọn chúng bắt lại là được. Lần trước hắn nhìn thấy người khác có một con thỏ trắng, hắn muốn người ta không cho. Nương cũng nói, hiện nay không bắt được thỏ trắng, không phải là cha cũng phái người đi bắt thỏ trắng về cho hắn hay sao.
"Được, chúng ta liền phái người đi bắt. Có điều, quả quả trốn rất sâu, phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được." Dương Nghi cũng làm như có thật gật đầu. Mất rất nhiều thời gian, tiểu gia hỏa bất mãn nhíu mày, "Bảo phụ thân phái thêm người" tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, lại dặn dò thêm, "Sau khi tìm được quả quả, phái người bảo vệ, có quả quả khác ra ngoài, cũng cùng nhau bắt lấy!" Phía sau Xuân Tuyết nghe xong phì cười. Hắn nghiêm túc giao đãi như vậy, còn có người bật cười, hắn mất hứng rồi. Hắn tức giận trừng liếc Xuân Tuyết một cái, bĩu môi, "Xuân Tuyết, ngươi cười cái gì?"
Dương Nghi lập tức vuốt lông cho hắn, "Được được, chúng ta phái thêm người, bắt tất cả các quả quả lại." Thế này tiểu gia hỏa mới vừa lòng gật gật đầu, liền ăn miếng cam trên tay nương hắn. Tối đến Nhị gia trở lại. Nha hoàn tôi tớ trong nhà động tác càng thêm nhẹ so với vừa rồi, mỗi lần bọn họ nhìn thấy lão gia nhà mình sẽ không tự chủ được kính sợ. Nhị gia thượng vị đã lâu, khí thế uy nghiêm ít có người có thể chịu được. Dương Nghi tiến lên phía trước cởi áo choàng ngoài cho hắn, "Năm nay tuyết rơi nhiều thật ---" Tuyết rơi đúng thời gian, sang năm thu hoạch sẽ không tệ lắm nhỉ?
Nhưng nàng lo lắng chính là một chuyện khác, mắt thấy sắp đến Nguyên Hòa năm hai hai, không biết Vân Châu bên kia – phía sau nha hoàn đưa khăn ấm tới, Nhị gia tiếp nhận, lau mặt, "Còn không phải sao? Tuyết lớn như vậy, một đại nam nhân như ta kém chút nữa cũng có chút chịu không nổi, nàng không có việc gì cũng đừng ra ngoài, lạnh hỏng rồi cũng không tốt." Nhị gia lau tay xong liền kéo Dương Nghi vào phòng trong. Trong phòng trong, Đại Bảo đang chơi một mình, thấy cha hắn, vội ném đồ chơi, bước chân ngắn vọt tới, ôm đùi Nhị gia làm nũng, "Cha, sao bây giờ người mới trở về, Đại Bảo đều chờ người rất lâu."
Cả nhà cùng nhau ăn cơm đã là lệ, trừ phi quá một canh giờ mà Nhị gia vẫn chưa trở lại, lúc này hai mẹ con bọn họ mới có thể tự mình ăn trước. Nhị gia một tay bế nhi tử lên, cười nói, "Đều là phụ thân không tốt, làm Đại Bảo của chúng ta đói bụng, Đại Bảo đừng trách phụ thân được không?" Đại Bảo nghiêng đầu, "Nương nói vì để Đại Bảo có cơm ăn, phụ thân rất vất vả, Đại Bảo sẽ không trách phụ thân nữa." Bên ngoài lạnh như vậy, hắn và nương và quả quả đều có thể tránh trong nhà mình, chỉ có một mình cha mỗi ngày đều đi ra ngoài, thật sự rất vất vả, hắn đại nhân đại lượng liền tha thứ cho phụ thân.
Nhị gia buồn cười, hóa ra Đại Bảo không để ý liền nói những gì mình đang nghĩ ra ngoài. Nhị gia nhịn không được dùng bàn tay dày to xoa đầu nhi tử, "Đại Bảo thực ngoan, thật sự là nhi tử tốt của phụ thân ---"
"Dạ, dạ, Đại Bảo rất ngoan ---" tiểu gia hỏa gật đầu phụ họa. Tiểu gia hỏa bộ dáng đáng yêu làm cha mẹ hắn đều cười lên tiếng. Nhị gia nhìn thê tử đang cười ở một bên, nhịn không được liền tiến lên cầm tay nàng. "Chúng ta đi ăn cơm thôi." Tay Dương Nghi được bảo dưỡng tốt, vừa mềm vừa trơn, Nhị gia nhịn không được nhéo mấy cái, rước lấy ánh mắt nghi vấn của thê tử. Hắn cười cười, "Không có việc gì ---" có điều ở trong lòng hắn tính toán, Đại Bảo sắp ba tuổi, ngày khác đến hỏi Tô đại phu, có phải nên cho Đại Bảo thêm một muội muội rồi không?
Nguyên Hòa mùa đông năm 21, trải qua hai ba năm phát triển, hiện thời Khâm Châu ước chừng có sáu mươi vạn người, ước chừng khai khẩn ra bốn mươi vạn mẫu đất. Trong đó có hai mươi hai vạn mẫu ruộng cạn cùng ruộng dốc, những ruộng cạn và ruộng dốc này thích hợp gieo trồng sắn, hàng năm sản lượng sắn ước chừng hai vạn cân, hơn nữa còn có xu hướng tăng trưởng.
Hai ba năm này, Khâm Châu phát triển người có mắt đều thấy. Nó sớm không phải là thành nhỏ nghèo khó trước đây, bây giờ nó lộ ra sinh mạng mạnh mẽ. Nhất là nó có hai đặc sản trụ cột – sắn và các loại hương liệu.
Bột sắn này chất lượng tốt, không thua kém bột mì, hơn nữa giá còn rẻ hơn bột mì. Không ít thương nhân ở các nơi đều tranh nhau đến, còn có một điều chính là, bởi vì Khâm Châu là nơi quân đội đóng quân, bọn họ đã một hai lần tẩy trừ thổ phỉ xung quanh. Bởi vì trong này buôn bán có bảo đảm, cho nên có thể nói Khâm Châu là nơi giao dịch mà các thương nhân cực thích đến.
Hơn nữa, Khâm Châu còn là một thành thị có tính bao dung rất mạnh. Nó cũng không giống những thành thị khác bài xích khất cái và kẻ lang thang. Ở trong này, chỉ cần ngươi nguyện ý trả giá lao động, như vậy còn có cơm ăn chỗ ở.
Đây cũng là biện pháp Lâm đại nhân dẫn dắt một đám thủ hạ nghĩ ra, dù sao theo Khâm Châu phát triển, kẻ lang thang và khất cái đến đây sẽ ngày một nhiều, toàn bộ đều đuổi ra ngoài cũng không phải chuyện hay.
Trong binh doanh đồn điền lớn như vậy, luôn cần người đến làm việc, chỉ dựa vào binh lính là không làm được, binh doanh sẽ định kỳ đúng giờ sắp xếp một số binh lính xuống đất lao động, nhưng lại không phải lực lượng gieo trồng chính. Bọn họ tập trung những người lang thang và khất cái lại, cho bọn họ cơm ăn, cho bọn họ quần áo mặc, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Nhưng mà, bọn họ phải đến đồn điền làm việc! Đương nhiên, sẽ không bắt bọn họ làm việc đến muộn, không có lúc nghỉ ngơi. Sẽ phân chia tốt nhiệm vụ, hoàn thành là có thể nghỉ ngơi. Kể từ đó, không chỉ giải quyết được vấn đề kẻ lang thang và khất cái, cũng giải quyết được vấn đề đồn điền.
Thật ra vào năm thứ hai sau khi sắn được trồng phổ biến, Lâm Hoán Chi thật sự cảm nhận được sắn sản lượng cao và gieo trồng dễ dàng.
Năm đó sau khi thu hoạch sắn xong, hắn liền viết một cuốn sổ con nói rõ tình huống gieo trồng sắn ở Khâm Châu của bọn họ rồi gửi về Kinh. Trong sổ con hắn nói, năm nay Khâm Châu đã sản xuất đủ lương thực cho mình, thậm chí còn có thể bán ra ngoài một phần sắn đã qua chế biến. Khi tin tức truyền ra, cả nước ồ lên. Trừ bỏ đất lành vùng Giang Nam, thật đúng là chưa có một tỉnh thành nào dám nói bản thân đủ lương thực, càng đừng nói Khâm Châu là một thành nhỏ mới thành lập.
Không lâu sau khi Đương kim Hoàng Thượng nhận được sổ con của hắn, liền triệu hắn về Kinh. Trước khi đi, hắn còn mang theo mấy chục cân sắn tươi mới, cùng các loại sắn đã qua xử lí.
Một tháng sau, thánh chỉ truyền đến, cá nhân Đồng Khoát Nhiên có công với Khâm Châu, có công với xã tắc dân chúng, quan thăng một bậc, đặc phong làm Chính tứ phẩm Đô Tư. Còn các quan viên lớn nhỏ trong thành đều được phong thưởng! Trong đó được khâm thưởng nặng nhất là ba người Lâm Hoán, Bùi Kính, Đồng Khoát Nhiên.
Lâm Hoán cũng được thăng một cấp quan, từ Tứ phẩm Tuyên phủ sử thăng lên thành Tam phẩm chỉ huy Đồng Tri, mà Bùi Kính thì được thăng thành Tuần thủ Phúc Kiến.
(Mấy chức quan này mình cũng không rõ. .)
Người phía trên thấy bọn họ quản lý Khâm Châu tốt như thế, liền muốn phái người qua hái đào. Bàn tính của bọn họ đánh tốt, nhưng một phái bọn họ làm sao có thể để những người kia thực hiện được. Ở Khâm Châu Lâm phái (phái nhà họ Lâm) bọn họ ở giữa trả giá không ít, những thế lực xa lạ đó, đừng mong trộn lẫn vào. Bọn họ cắm rễ ở đây mấy năm, không phải mấy quan viên mới tới này có thể sánh bằng, quan chức có cao thì lại như thế nào, muốn mất quyền lực cũng chỉ là chuyện của một câu nói.
Không lâu sau khi quan viên to nhỏ ở Khâm Châu được phong thưởng, Bùi Kính bước đi. Sau khi kiếm được một cái Tuần thủ Phúc Kiến liền sảng khoái rút khỏi Khâm Châu, đi nhậm chức. Hắn cũng biết, hiện thời Lâm phái bên này che trời thế nào, đã khống chế toàn bộ Khâm Châu, hắn ở lại cũng không có ý nghĩa. Huống hồ hắn có thể kiếm được công việc béo bở ở Phúc Kiến, trong đó đủ để hắn vùng vẫy. Dù sao hiện nay Khâm Châu như thế nào mọi người đều thấy được.
Nhưng hắn cũng chột dạ, xây dựng Khâm Châu hơn phân nửa là Lâm phái sai người làm, hắn nhiều lắm chỉ là không cản trở mà thôi. Đặc biệt là Đồng Nhị người dưới trướng Lâm Hoán, có một tay luyện binh, sắn này cũng xuất ra từ tay hắn, thật là một viên phúc tướng, sao hắn lại không gặp được nhân tài như vậy đây. Ừ, hình như hương liệu cũng là nhà bọn họ trồng trước, quả nhiên là phúc tướng.
Có điều có một chút may mắn chính là, hắn là Tri phủ Khâm Châu, chiến tích của Khâm Châu cũng có một phần rơi xuống đầu hắn. Chiếm tiện nghi của người ta, nên thật sự là hắn cũng không thể tiếp tục ở Khâm Châu ngốc thêm. Nếu hắn tiếp tục đánh ý tưởng không làm việc chỉ ngồi lấy chiến tích của người khác để thăng quan, một ngày nào đó, người Lâm phái nhịn không nổi, xúc động tìm đến hắn liều mạng, hắn khóc cũng không có chỗ đi. Phải biết rằng, đám binh lính càn quấy kia cũng không phải người có thể nói đạo lý.
Vài năm nay, Đồng gia có hương liệu độc nhất vô nhị, mang đến chogia tộc bọn họ lợi nhuận khổng lồ.
Năm thứ nhất, Đồng gia thử dùng hương liệu vào mấy tửu lâu, làm ăn tốt, chưởng quầy kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút. Nghĩ xem, giá giống nhau, thức ăn mĩ vị tự nhiên sẽ càng được người hoan nghênh.
Mấy tửu lâu của Đồng gia cùng chung thực hiện, có chút đồ ăn chiêu bài giống nhau, có một chút lại không giống, có lẽ là đặc sắc của mỗi nơi.
Mấy gian tửu lâu của Đồng gia buôn bán lời một khoản, sau khi lại lần lượt cho ra mấy món ăn chiêu bài để ổn định địa vị, liền đẩy dời mấy công thức đồ ăn phối thêm hương liệu đi. Rất nhanh, mọi người đều tiếp nhận thứ mới mẻ này, lúc hầm thịt canh đều cho vào một chút, không cần nói có bao nhiêu thơm. Quan trọng nhất là hương liệu này không đắt, hai văn tiền có thể mua được một bao nhỏ, bỏ vào nồi đun nước, thơm nức. Cho nên hương liệu Đồng gia buôn bán cũng cực thuận lợi. Hàng năm các nhà lấy được không ít tiền lãi.
Trả giá có thu hoạch, hơn nữa hồi báo còn rất phong phú, miễn bàn người bổn gia có bao nhiêu cao hứng. Vài vị lão gia bổn gia đều nói Đồng Nhị thật tinh mắt, hơn nữa còn nhân hậu, có đường sống cũng không quên kéo bổn gia một phen.
Người bổn gia đại đa số đều là người lương thiện, đương nhiên, cũng có một số người nhìn không quen mắt Đồng Nhị chiếm công đầu, nói mát mấy câu, lại bị trưởng bối trong nhà mắng lại.
Bởi vì theo ước định lúc trước giữa Đồng Nhị gia và bổn gia, mặc kệ bọn họ hợp lực mở ra bao nhiêu, Đồng Nhị hắn chiếm ba thành, đương nhiên, ba thành này sẽ không tính cả ruộng nước, ruộng dốc mỗi cái chiếm một nửa.
Lúc đó suy xét đến Đồng Nhị ra sức, vài lão nhân bổn gia đều đồng ý. Bây giờ xem ra, quả thật là một khoản buôn bán có lời. Tuy rằng Đồng Nhị kiếm nhiều, nhưng dù sao rất nhiều chuyện đều là hắn làm, chính bọn họ buôn bán lời không ít. Bọn họ gần như là làm chưởng quầy phủi tay, không cần gì sức gì, hàng năm còn có thể lấy nhiều hoa hồng như vậy, còn có cái gì không vừa lòng.
Đại Bảo đã hơn hai tuổi, đi lại trên mặt đất y chang con vịt, đi đường đã rất vững chắc, hơn nữa còn có thể nói một số từ đơn giản.
Tiểu gia hỏa dưới sự dạy bảo của cha hắn, đứng có tướng tứng, ngồi có tướng ngồi. Hắn cực thích gác chân, cố gắng thẳng lưng, cực có uy nghi ngồi ở ghế dựa. Có điều mỗi lần Dương Nghi xem đều sẽ bật cười, ngươi nói tiểu bất điểm này, học người nghiêm mặt, giống cái gì. Mỗi lần nàng cười, tiểu gia hỏa sẽ mất hứng vểnh môi. Ngày hôm đó, một vị thuộc hạ của Nhị gia từ Nam Phương trở về, tặng bọn họ một rổ hoa quả tươi mới. Nói là một rổ, bên trong cũng chỉ có năm sáu quả cam mà thôi. Mùa đông hoa quả hiếm, có thể chia được năm sáu quả Dương Nghĩ cũng đã rất vui vẻ. Nhớ kỹ là lễ nhà ai, quyết định buổi tối cùng Nhị gia nói một tiếng, có thể vào thời gian này đưa chút hoa quả tới, xem như là người cơ trí. Lời nói bên gối, Nhị gia có nghe hay không thì phải xem suy nghĩ của hắn.
Cẩn thận bóc một quả, gọi người bế Đại Bảo đến, Dương Nghi tách một múi nhét vào miệng Đại Bảo, Đại Bảo thỏa mãn nheo mắt lại. Ăn xong, tiểu gia hỏa đặt tay mình lên tay Dương Nghi, chỉ vào mấy trái cam, "Nương ăn, quả quả, ăn ngon!" Nói xong, còn dùng sức gật đầu, ý bảo hắn không nói dối.
"Đương nhiên ăn ngon, bởi vì mùa đông không có quả quả mà." Dương Nghi vui vẻ điểm điểm mũi hắn, cười nói. Tiểu gia hỏa nhăn cái mũi nhỏ, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, "Vì sao không có?" "Bởi vì mùa đông lạnh, Đại Bảo con xem, chúng ta không phải lạnh đều tránh trong nhà mình sao? Quả quả này cũng sợ lạnh, đều trốn đi rồi." Dương Nghi lại đút cho hắn múi nữa, tùy ý giải thích.
"Phái người đi bắt lại!" Đại Bảo vung tay lên, cực có khí thế nói. Theo ý hắn, chút vấn đề này không có gì khó, không phải là tránh ở trong nhà sao? Đến nhà bọn chúng bắt lại là được. Lần trước hắn nhìn thấy người khác có một con thỏ trắng, hắn muốn người ta không cho. Nương cũng nói, hiện nay không bắt được thỏ trắng, không phải là cha cũng phái người đi bắt thỏ trắng về cho hắn hay sao.
"Được, chúng ta liền phái người đi bắt. Có điều, quả quả trốn rất sâu, phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được." Dương Nghi cũng làm như có thật gật đầu. Mất rất nhiều thời gian, tiểu gia hỏa bất mãn nhíu mày, "Bảo phụ thân phái thêm người" tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, lại dặn dò thêm, "Sau khi tìm được quả quả, phái người bảo vệ, có quả quả khác ra ngoài, cũng cùng nhau bắt lấy!" Phía sau Xuân Tuyết nghe xong phì cười. Hắn nghiêm túc giao đãi như vậy, còn có người bật cười, hắn mất hứng rồi. Hắn tức giận trừng liếc Xuân Tuyết một cái, bĩu môi, "Xuân Tuyết, ngươi cười cái gì?"
Dương Nghi lập tức vuốt lông cho hắn, "Được được, chúng ta phái thêm người, bắt tất cả các quả quả lại." Thế này tiểu gia hỏa mới vừa lòng gật gật đầu, liền ăn miếng cam trên tay nương hắn. Tối đến Nhị gia trở lại. Nha hoàn tôi tớ trong nhà động tác càng thêm nhẹ so với vừa rồi, mỗi lần bọn họ nhìn thấy lão gia nhà mình sẽ không tự chủ được kính sợ. Nhị gia thượng vị đã lâu, khí thế uy nghiêm ít có người có thể chịu được. Dương Nghi tiến lên phía trước cởi áo choàng ngoài cho hắn, "Năm nay tuyết rơi nhiều thật ---" Tuyết rơi đúng thời gian, sang năm thu hoạch sẽ không tệ lắm nhỉ?
Nhưng nàng lo lắng chính là một chuyện khác, mắt thấy sắp đến Nguyên Hòa năm hai hai, không biết Vân Châu bên kia – phía sau nha hoàn đưa khăn ấm tới, Nhị gia tiếp nhận, lau mặt, "Còn không phải sao? Tuyết lớn như vậy, một đại nam nhân như ta kém chút nữa cũng có chút chịu không nổi, nàng không có việc gì cũng đừng ra ngoài, lạnh hỏng rồi cũng không tốt." Nhị gia lau tay xong liền kéo Dương Nghi vào phòng trong. Trong phòng trong, Đại Bảo đang chơi một mình, thấy cha hắn, vội ném đồ chơi, bước chân ngắn vọt tới, ôm đùi Nhị gia làm nũng, "Cha, sao bây giờ người mới trở về, Đại Bảo đều chờ người rất lâu."
Cả nhà cùng nhau ăn cơm đã là lệ, trừ phi quá một canh giờ mà Nhị gia vẫn chưa trở lại, lúc này hai mẹ con bọn họ mới có thể tự mình ăn trước. Nhị gia một tay bế nhi tử lên, cười nói, "Đều là phụ thân không tốt, làm Đại Bảo của chúng ta đói bụng, Đại Bảo đừng trách phụ thân được không?" Đại Bảo nghiêng đầu, "Nương nói vì để Đại Bảo có cơm ăn, phụ thân rất vất vả, Đại Bảo sẽ không trách phụ thân nữa." Bên ngoài lạnh như vậy, hắn và nương và quả quả đều có thể tránh trong nhà mình, chỉ có một mình cha mỗi ngày đều đi ra ngoài, thật sự rất vất vả, hắn đại nhân đại lượng liền tha thứ cho phụ thân.
Nhị gia buồn cười, hóa ra Đại Bảo không để ý liền nói những gì mình đang nghĩ ra ngoài. Nhị gia nhịn không được dùng bàn tay dày to xoa đầu nhi tử, "Đại Bảo thực ngoan, thật sự là nhi tử tốt của phụ thân ---"
"Dạ, dạ, Đại Bảo rất ngoan ---" tiểu gia hỏa gật đầu phụ họa. Tiểu gia hỏa bộ dáng đáng yêu làm cha mẹ hắn đều cười lên tiếng. Nhị gia nhìn thê tử đang cười ở một bên, nhịn không được liền tiến lên cầm tay nàng. "Chúng ta đi ăn cơm thôi." Tay Dương Nghi được bảo dưỡng tốt, vừa mềm vừa trơn, Nhị gia nhịn không được nhéo mấy cái, rước lấy ánh mắt nghi vấn của thê tử. Hắn cười cười, "Không có việc gì ---" có điều ở trong lòng hắn tính toán, Đại Bảo sắp ba tuổi, ngày khác đến hỏi Tô đại phu, có phải nên cho Đại Bảo thêm một muội muội rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com