Suu Tam Cd Trung Sinh Ga Cho Lao Nam Nhan Lac Vu Thu Han
Edit: Fuly
Hai mươi bốn tháng ba, trời quang mây tạnh. Hôm nay, đối với Lâm gia mà nói, là một ngày tốt lành, còn với Dương Nghi sao lại không phải!
Từ sớm Dương Nghi đã bắt đầu chuẩn bị, dưới sự giúp đỡ của bọn nha hoàn, rất nhanh đã trang điểm xong. Nàng đứng ở trước gương đồng cẩn thận quan sát mình, một khối lụa mỏng Bích Hà la màu lam nhạt, một thân váy tím có bách hoa điểm xuyến, uốn lượn kéo dài chấm đất, bên ngoài là lụa mỏng xanh biếc viền bằng tơ vàng, thật là một mỹ nhân đoan trang tú lệ.
Dương Nghi nhìn trong gương một chút, cau mày, bộ y phục này phối hợp tấm lụa mỏng màu xanh viền tơ vàng, thật quá mức phô trương rồi, vì vậy nàng cởi khối lụa ra, nói với Xuân Tuyết: "Lấy khối lụa mỏng Bạch La Thúy kia cho ta."
Thay xong, xem ra quả nhiên tốt hơn nhiều, không quá đơn thuần, cũng không quá phô trương, chẳng gây cảm giác bức người như vừa rồi, mà có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều. Dương Nghi hài lòng gật đầu một cái.
"Đi thôi."
Hai nhà Đồng - Lâm cách nhau khá gần, không cần ngồi xe ngựa, nhưng kiệu mềm là vẫn phải dùng.
Lúc Dương Nghi đến, Lâm phủ đã rất náo nhiệt rồi. Dương Nghi bảo Đông Mai đưa thiệp cùng quà tặng đã chuẩn bị giao cho quản sự đang đứng một bên xong, liền có người dẫn họ đến đại sảnh.
Tuy lễ Trảo Chu chưa bắt đầu, nhưng bên trong phòng khách đã có rất nhiều người, bọn họ hoặc tốp năm tốp ba tụ lại trò chuyện, hoặc đơn độc tìm chỗ ngồi lẳng lặng thưởng thức trà. Dương Nghi đi về phía Lâm phu nhân, thấy Tôn phu nhân đã đến, hai người đang trò chuyện vui vẻ. Dương Nghi tiến lên chúc mừng Lâm phu nhân, liền bị nàng ta kéo lại không cho đi.
Dương Nghi theo lời lưu lại, cả đại sảnh, chỉ có hai người là nàng quen biết, đây cũng là một chủ ý không còn gì tốt hơn. Dù sao với thân phận bây giờ của các nàng, nếu hấp tấp tới bắt chuyện với người khác, có vẻ quá mức vội vàng, không khỏi khiến cho người ta coi thường. Chẳng bằng chờ ở nơi này.
Mục đích hôm nay của nàng, chính là tới lộ diện, thỉnh thoảng nói lên mấy câu, để cho mọi người hiểu đôi chút về tính tình của nàng là được rồi. Sau đó chỉ cần chờ, sẽ tự có người tính tình hợp nhau đưa thiếp đến bái phỏng hoặc hẹn ước, đến lúc đó, nàng tỉ mỉ sàng chọn những người có thể kết giao lại lần nữa là được. Dĩ nhiên, tính tình khác nhau, thì sẽ phải đối đãi khác nhau.
Lâm phu nhân kéo tay Dương Nghi, quan sát trên dưới một lượt, cười nói, "Cô trước kia ấy, luôn ăn mặc rất đơn thuần, một thân xiêm áo hôm nay, khiến ý vị cả người đều toát ra. Sau này vẫn nên mặc thế này mới phải, tuổi còn trẻ, thì phải ăn mặc xinh đẹp một chút, Vũ Mai, cô nói có đúng không?"
Tôn phu nhân đồng ý gật đầu.
"Ha ha, vậy về sau ta liền ăn mặc thế này thôi, đến lúc đó hai vị không bị hoa mày chói mắt là tốt rồi."
Mấy người Dương Nghi bên này đang nói cười vui vẻ, thì thấy một vị phu nhân mặc y phục đỏ thẫm tay áo thêu hoa, khí thế bức người, đi giữa một nhóm bốn năm người bước về phía Lâm phu nhân.
"Vị kia là?" Dương Nghi nhìn Bùi phu nhân đang đi tới, nhẹ giọng hỏi.
Tôn phu nhân liếc mắt nhìn, nói: "Đây là chi thê của Tri Phủ Khâm Châu, Bùi Kính, Bùi phu nhân."
Dương Nghi hiểu rõ gật đầu, trong thành Khâm Châu chỉ có hai quan viên Tứ Phẩm thôi, khó trách lại phô trương như thế.
Bùi phu nhân đến gần, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Lâm phu nhân thật là nhân từ rộng lượng, chỉ là một buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của thứ tử thôi mà cũng long trọng như thế, thật đúng là khiến cho người khác hâm mộ. Ta nghĩ, sợ là con trai trưởng chẳng qua cũng đến thế mà thôi?"
Một lời này, khiến tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, lần lượt giữ im lặng. Bùi phu nhân công khai đối đầu với Lâm phu nhân như thế, sao không khiến họ kinh hãi. Đại thần đánh nhau, những nhân vật nhỏ bé như họ vẫn không nên lên tiếng thì tốt hơn, tránh khỏi mang họa vào thân.
Người sáng suốt đều hiểu, buổi yến chọn đồ vật đoán tương lai này chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, một cái cớ Lâm phu nhân cần dùng để nhúng tay vào vòng giao tiếp ở Khâm Châu. Nhưng nàng ta lại giả vờ như không biết, còn cố ý nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Lâm phu nhân cười nhạt: "Sao Bùi phu nhân lại nói vậy, hôm nay Trữ ca nhi là do ta nuôi, tất nhiên không thể sánh với con thứ ở những nhà khác."
"Vậy là phúc khí của tiểu công tử rồi."
Bùi phu nhân quét mắt qua Lâm phu nhân một cái, nhìn thấy Dương Nghi, con ngươi nàng ta đảo một vòng: "Hơn nữa, mẹ đẻ của tiểu công tử này, Vương di nương còn có quan hệ sâu xa với Đồng gia đấy. Sao Lâm phu nhân không mời Vương di nương ra gặp chủ tử trước kia của nàng? A, ta lại quên, lúc đó Đồng Nhị phu nhân còn chưa phải là chủ tử đâu. Nhưng không sao, Đồng đại nhân luôn luôn lấy Lâm đại nhân làm chủ, quan hệ hai nhà Đồng - Lâm các người thân cận như vậy, ắt hẳn Lâm phu nhân sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ." Bùi phu nhânnói xong, che miệng cười không ngừng.
Sắc mặt của Lâm phu nhân rất khó coi, thiếp thất của Lâm gia lại hành lễ với Đồng Nhị phu nhân, sẽ thành cái gì chứ?
Sắc mặt của Dương Nghi cũng không được tốt, lời này của nàng ta cũng đồng thời ám chỉ Đồng Nhị gia gia phong bất chính, mình là nha hoàn làm chủ mẫu thì thôi, nha hoàn trong phủ còn gả ra ngoài làm di nương cho Lâm đại nhân. Người không biết, còn tưởng rằng tất cả tỳ nữ của Đồng gia bọn họ đều có loại tâm tư muốn bò lên cao này.
Lời nói của Bùi phu nhân giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt hai nhà, thật là độc ác.
Mấy vị phu nhân giao hảo với nàng ta cũng rối rít nhảy ra làm hậu thuẫn, cúi đầu xầm xì bàn tán không ngừng.
Những người vốn không hiểu nghe nói như thế liền hiếu kì không thôi, nhưng ngại vì mấy phu nhân cấp trên còn chưa lên tiếng, bây giờ thấy có người châu đầu ghé tai, sao còn có thể kềm chế được? Tất nhiên là rối rít quay qua chung quanh hỏi thăm ngọn nguồn rồi.
"Chủ tử trước kia?"
"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vương di nương á, cái gì?? Cô không biết Vương di nương? Chính là mẹ đẻ của tiểu công tử làm lễ Trảo Chu hôm nay đấy, hiểu chưa? Nàng ta vốn là nha hoàn của phủ Đồng Nhị gia, sau không biết sao lại thành thông phòng của Lâm đại nhân, hôm nay sinh được con trai, nên được cất nhắc lên thiếp."
"Không phải đâu, Đồng Nhị phu nhân này cũng xuất thân từ nha hoàn? Thật là khiến cho người ta phải giật mình."
. . . . . .
Thấy sắc mặt hai người khó chịu, Bùi phu nhân vẩy khăn tay, lại tăng thêm một cây đuốc, trên mặt cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Lâm phu nhân, chẳng lẽ chỉ một yêu cầu nho nhỏ này cũng không chịu đồng ý sao?"
Lâm phu nhân nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Bùi phu nhân, hận không thể tiến lên cho nàng ta hai cái tát!
Nhìn Lâm phu nhân giận đến nói không ra lời, Bùi phu nhân liền cảm thấy một trận sảng khoái. Đại nhân nhà nàng cũng là Tòng Tứ Phẩm, người khác sợ Lâm gia, nhưng nàng không sợ!
Cũng khó trách Bùi phu nhân muốn tìm hai nhà gây phiền phức, trên thực tế Bùi phủ và Lâm phủ đã đối đầu sẵn rồi, cộng thêm bây giờ Đồng Khoát Nhiên còn là ái tướng đắc lực của Lâm Hoán Chi, hai nhà cùng một hội, đúng là "nhất tiễn song điêu". Dù cho không thể đạt mục đích, cũng phải khiến họ mất hết thể diện. Hôm nay, chuyện của hai nhà Đồng – Lâm cùng đặt ở nơi này, sao nàng ta chịu bỏ qua cho? Vốn dĩ, Bùi gia bọn họ tới Khâm Châu "cắm rễ" trước, chuyên quyền một phương, nhưng chỉ một đạo thánh chỉ ban xuống, quyền lực thực tế liền bị Lâm gia phân đi năm sáu phần, làm sao Bùi gia không tức?
Mỗi một người ở đây đều không lên tiếng, thật ra thì họ có muốn lên tiếng cũng chẳng có cách, hai vị phu nhân cao nhất đều đang ở đây. Muốn làm người hòa giải, cũng phải xem thử bản thân mình có đủ sức hay không đã? Mà những người đủ sức, lại có suy tính riêng, không muốn bày tỏ thái độ quá sớm, hơn nữa mấy lời này, lại còn rất khó nói.
Dương Nghi thở dài, có lúc, nên tiến lên thì vẫn phải lên, nhắm mắt cũng phải lên, ai bảo Nhị gia nhà mình làm việc dưới trướng của người ta chứ, huống chi chuyện này còn liên lụy đến Đồng gia bọn họ.
Một hồi lâu, Dương Nghi mới thả ly trà trong tay xuống, lấy khăn ra cẩn thận lau miệng xong, mới thong thả ung dung nói: "Bùi phu nhân, nói thế không ổn. Chưa kể đến việc mấy năm trước cả nhà Vương gia đã cởi nô tịch, không còn là nô tài trong Đồng phủ nữa. Mà cho dù có phải, thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi, có gặp hay không cũng chẳng quan trọng? Thiếp cùng thông phòng, mỗi người đang ngồi đây, trong hậu viện nhà nào lại không có mấy cái? Gọi Vương di nương lên đây, đó là không công lại coi trọng nàng ta. Những phu nhân chúng ta, hôm nay cũng không phải là đến để xem một thị thiếp. Nếu thực là như vậy cũng quá hạ thấp mình rồi, các vị nói có đúng hay không?" Nói xong, Dương Nghi nhìn Lâm phu nhân liếc mắt một cái.
Nhiều người nhao nhao gật đầu, đúng vậy, cũng không nhìn thử xem đây là trường hợp gì, những thứ không thể "bày lên mặt bàn" gì đó cũng có thể tới được sao?
Trong hậu viện những người ở đây sao có thể không có mấy thông phòng, di nương, lời này của Dương Nghi chính là nói trúng tim đen của bọn họ rồi, vốn đã vô cùng không muốn gặp những người đó. Hôm nay, trường hợp chính thức như vậy, họ cũng không muốn làm cho chính mình cảm thấy khó chịu.
Lâm phu nhân là một người rất sáng suốt, vừa rồi nhất thời bị Bùi phu nhân đánh đòn phủ đầu khiến cho "giận quá mất khôn", lúc này chỉ cần vài phút nàng ta liền hiểu ý Dương Nghi, lập tức cười tiếp lời: "Đồng phu nhân nói đúng lắm, Bùi phu nhân, nếu ngài thật sự muốn gặp Vương di nương, ta sẽ cho người kêu nàng ta lên đây, chỉ là phải phiền ngài dời bước khỏi thiên sảnh rồi."
Kế hoạch đang tiến hành rất tốt lại bị Dương Nghi làm loạn, Bùi phu nhân tức run người, nàng thật không nghĩ tới Dương Nghi lại là một người miệng lưỡi lợi hại như thế, chỉ mấy phút đã nhanh chóng hoán chuyển thế cục. Chỉ là, nàng cũng không phải là người dễ bị đánh ngã vậy.
"Dương phu nhân nói thế cũng đúng, chỉ là, theo lời phu nhân, không khỏi có chút vô tình quá mức, dù sao phu nhân cùng Vương di nương cũng có mấy năm giao tình mà, phải không?"
Lúc trước, Dương Nghi tuy có phản bác, nhưng vẫn giữ lại vài phần thể diện, không nói chuyện tuyệt tình, giờ phút này thấy nàng ta "được voi đòi tiên" nhất quyết không tha như thế, cũng tức giận. Dù sao Nhị gia nhà nàng đã nói, Tri Phủ Khâm Châu cùng bọn họ không hợp nhau, mình không cần cố kỵ gia môn bên kia, tất nhiên có thể tùy tâm hành sự.
Dương Nghi khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Bùi phu nhân hiểu cũng thật tường tận, ta lại không biết ta cùng với Vương di nương này lại có mấy năm giao tình cơ đấy. Không ngờ Bùi phu nhân có thể thần thông như vậy, chuyện nhỏ nhặt ở tận Vân Châu xa xôi cũng có thể biết rõ ràng đến thế."
"Ha ha, ta cũng chỉ là nghe người ta đồn đại mà thôi."
"Vậy sao? Nhìn bộ dạng nói năng rạch rẽ kia của phu nhân, chẳng thấy mơ hồ giống lời đồn, chẳng lẽ là Vương di nương tự mình nói chophu nhân biết hay sao? Nếu là như vậy, tất cả đã rõ ràng rồi, khó trách Bùi phu nhân muốn ra mặt giùm Vương di nương, thì ra là, Bùi phu nhân cùng Vương di nương có giao tình sâu như vậy." Có giao tình với một hạ nhân, đường đường là Tri Phủ phu nhân như ngài cũng thật thú vị đấy?
Bùi phu nhân tức giận đến nỗi vò nát chiếc khăn trong tay, nàng thật không nghĩ tới Dương Nghi lại vô sỉ như thế, phản kích bằng việc lấy nàng cùng gia nhân đê tiện họ Vương kia ghép lại chung một chỗ.
"Hừ, bản sự đơm đặt chuyện của Đồng phu nhân cũng thật không nhỏ."
"Nào có, chẳng qua cũng chỉ là để góp vui cho mọi người mà thôi. Tính ta trời sinh vốn sợ người lạ, không hiền hoà bằng Bùi phu nhân, lần đầu tới cửa, tại chốn đông người thế này, xem nhà người ta như nhà mình, không giống kẻ gan nhỏ như ta đây, ngay cả ăn chè cũng muốn hỏi ý kiến chủ nhà. Mọi người không nên học ta mới tốt."
Lời nói này có ý gì mọi người ở đây đều nghe được, là Bùi phu nhânquá dài tay, chuyện trong nhà người khác mà cũng muốn quản.
Có vài phu nhân nhất thời không nhịn được, bật cười, vội vàng dùng khăn che miệng.
Bùi phu nhân liếc mắt nhìn mấy người đang cười kia, lạnh mặt nói: "Hừ, ta cũng là có ý tốt, nhưng nếu người ta không cảm kích, vậy thì thôi đi." Nói xong, uốn éo cái mông bước qua một bên ngồi xuống.
"Muội muội tốt, hôm nay đã làm phiền cô rồi." Sau khi những người kia rời đi, Lâm phu nhân kéo tay Dương Nghi thân thiết nói.
"Lâm phu nhân khách sáo rồi." Dương Nghi cười, mặt có chút xấu hổ.
Tôn phu nhân đang đứng một bên cũng gật đầu phụ họa: "Muội muội quả nhiên có tài ăn nói, không giống ta, là một kẻ vụng về ."
"Ta lớn hơn cô vài tuổi, nếu như muội muội không ngại, thì có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ."
Thịnh tình khó từ chối, Dương Nghi không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Không bao lâu sau, có quản sự lên nói mọi thứ để chọn đồ vật đoán tương lai đã chuẩn bị xong.
Dương Nghi thấy vậy, dĩ nhiên là thức thời từ bên cạnh Lâm phu nhântránh ra, chọn một góc ít người ngồi xuống uống trà. Cùng lúc, có mấy phu nhân lục tục bước tới chào hỏi nàng, Dương Nghi đều nhất nhất cười đáp lễ.
"Ai, sao cô lại chạy đến nói chuyện với Đồng Nhị phu nhân này vậy?" Một vị Phu nhân thất kinh, "Vừa rồi cô không nghe thấy, Đồng Nhị phu nhân này thế nhưng xuất thân từ nha hoàn——"
Phu nhân này không cho là đúng nói: "Tỷ tỷ thật hồ đồ, tỷ đúng là người không rõ tình thế. Có câu nói "anh hùng không hỏi xuất xứ", về phần Đồng Nhị phu nhân, muội mặc kệ trước kia nàng ta có thân phận gì, muội chỉ biết hôm nay nàng là Đồng phu nhân, rất được Đồng đại nhân coi trọng là được." Mà họ, cần dựa vào nàng, hoặc là trượng phu của các nàng cần dựa vào Đồng Nhị gia.
Vị phu nhân kia nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, sau khi nghi thức cử hành xong, môn khách ở lại một lúc, rồi dần dần từ biệt chủ nhà rời đi.
Dương Nghi cảm thấy ngồi cũng đủ rồi, liền đứng dậy đi tới nói lời từ giã với Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân thấy là Dương Nghi, hòa ái cười cười, nói đôi câu giữ lại xong, mới để cho nàng đi.
Sau khi khách đã ra về hết, Lâm phu nhân phân phó Đại quản gia trông nom việc dọn dẹp xong, rồi bước trở về phòng.
Cận thân nha hoàn của Lâm phu nhân, Cẩn Xuân, vén rèm đi vào: "Phu nhân, Vương di nương cầu kiến."
"Nói ta mệt mỏi, không gặp!" Thanh âm của Lâm phu nhân có chút lạnh.
Chuyện hôm nay, Bùi phu nhân lấy Vương di nương để làm bè, mặc dù Vương di nương vô tội, nhưng vẫn khiến nàng có chút tức giận.
Trước khi tới Khâm Châu, đối mặt với đám nữ nhân trong sân kia, nàng đã cẩn thận cân nhắc qua. Tới Khâm Châu không thể nào không mang theo một hai thông phòng hoặc di nương, thay vì đến nơi này lại lần nữa lấy người không hiểu rõ, chẳng bằng mang những người cũ đến, ít nhất bọn họ có điểm yếu gì, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mang Vương di nương này tới đây, cũng là vì suy tính đến Đồng gia, Vương di nương cùng Đồng gia có chút quan hệ sâu xa, nghĩ tới lúc Vương gia mới vừa cởi nô tịch, Đồng Nhị gia đối xử với bọn họ rất tốt. Mang theo nàng ta, ít nhiều có thể khiến Đồng Nhị gia thân thiện hơn với Lâm gia thêm mấy phần.
Hơn nữa Vương di nương này mặc dù có chút tham vọng, nhưng nàng tự nhận mình còn có thể đối phó được, chẳng sợ nàng ta nhảy ra khỏi lòng bàn tay. Lâm phu nhân nghĩ, thay vì mang một người ngu xuẩn không có chút tác dụng nào, chẳng bằng mang những thông phòng hoặc di nương có mấy phần thông minh này. Thông minh tốt, nàng chỉ sợ có người không thông minh, người thông minh sẽ có cố kỵ, bắt được nhược điểm, sẽ không sợ họ thoát ra khỏi khống chế.
Suy tính đến Đồng gia, mặc dù chuyện hôm nay khiến Lâm phu nhânrất tức giận, nàng cũng sẽ không động Vương di nương.
Lâm phu nhân không biết Đồng gia căn bản không xem trọng Vương di nương kia, nhưng cũng do Nhị gia làm việc rất bí mật, sợ rằng ngoại trừ chính hắn cùng Thanh thúc ra, không ai biết hắn chán ghét Vương gia này.
Hai mươi bốn tháng ba, trời quang mây tạnh. Hôm nay, đối với Lâm gia mà nói, là một ngày tốt lành, còn với Dương Nghi sao lại không phải!
Từ sớm Dương Nghi đã bắt đầu chuẩn bị, dưới sự giúp đỡ của bọn nha hoàn, rất nhanh đã trang điểm xong. Nàng đứng ở trước gương đồng cẩn thận quan sát mình, một khối lụa mỏng Bích Hà la màu lam nhạt, một thân váy tím có bách hoa điểm xuyến, uốn lượn kéo dài chấm đất, bên ngoài là lụa mỏng xanh biếc viền bằng tơ vàng, thật là một mỹ nhân đoan trang tú lệ.
Dương Nghi nhìn trong gương một chút, cau mày, bộ y phục này phối hợp tấm lụa mỏng màu xanh viền tơ vàng, thật quá mức phô trương rồi, vì vậy nàng cởi khối lụa ra, nói với Xuân Tuyết: "Lấy khối lụa mỏng Bạch La Thúy kia cho ta."
Thay xong, xem ra quả nhiên tốt hơn nhiều, không quá đơn thuần, cũng không quá phô trương, chẳng gây cảm giác bức người như vừa rồi, mà có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều. Dương Nghi hài lòng gật đầu một cái.
"Đi thôi."
Hai nhà Đồng - Lâm cách nhau khá gần, không cần ngồi xe ngựa, nhưng kiệu mềm là vẫn phải dùng.
Lúc Dương Nghi đến, Lâm phủ đã rất náo nhiệt rồi. Dương Nghi bảo Đông Mai đưa thiệp cùng quà tặng đã chuẩn bị giao cho quản sự đang đứng một bên xong, liền có người dẫn họ đến đại sảnh.
Tuy lễ Trảo Chu chưa bắt đầu, nhưng bên trong phòng khách đã có rất nhiều người, bọn họ hoặc tốp năm tốp ba tụ lại trò chuyện, hoặc đơn độc tìm chỗ ngồi lẳng lặng thưởng thức trà. Dương Nghi đi về phía Lâm phu nhân, thấy Tôn phu nhân đã đến, hai người đang trò chuyện vui vẻ. Dương Nghi tiến lên chúc mừng Lâm phu nhân, liền bị nàng ta kéo lại không cho đi.
Dương Nghi theo lời lưu lại, cả đại sảnh, chỉ có hai người là nàng quen biết, đây cũng là một chủ ý không còn gì tốt hơn. Dù sao với thân phận bây giờ của các nàng, nếu hấp tấp tới bắt chuyện với người khác, có vẻ quá mức vội vàng, không khỏi khiến cho người ta coi thường. Chẳng bằng chờ ở nơi này.
Mục đích hôm nay của nàng, chính là tới lộ diện, thỉnh thoảng nói lên mấy câu, để cho mọi người hiểu đôi chút về tính tình của nàng là được rồi. Sau đó chỉ cần chờ, sẽ tự có người tính tình hợp nhau đưa thiếp đến bái phỏng hoặc hẹn ước, đến lúc đó, nàng tỉ mỉ sàng chọn những người có thể kết giao lại lần nữa là được. Dĩ nhiên, tính tình khác nhau, thì sẽ phải đối đãi khác nhau.
Lâm phu nhân kéo tay Dương Nghi, quan sát trên dưới một lượt, cười nói, "Cô trước kia ấy, luôn ăn mặc rất đơn thuần, một thân xiêm áo hôm nay, khiến ý vị cả người đều toát ra. Sau này vẫn nên mặc thế này mới phải, tuổi còn trẻ, thì phải ăn mặc xinh đẹp một chút, Vũ Mai, cô nói có đúng không?"
Tôn phu nhân đồng ý gật đầu.
"Ha ha, vậy về sau ta liền ăn mặc thế này thôi, đến lúc đó hai vị không bị hoa mày chói mắt là tốt rồi."
Mấy người Dương Nghi bên này đang nói cười vui vẻ, thì thấy một vị phu nhân mặc y phục đỏ thẫm tay áo thêu hoa, khí thế bức người, đi giữa một nhóm bốn năm người bước về phía Lâm phu nhân.
"Vị kia là?" Dương Nghi nhìn Bùi phu nhân đang đi tới, nhẹ giọng hỏi.
Tôn phu nhân liếc mắt nhìn, nói: "Đây là chi thê của Tri Phủ Khâm Châu, Bùi Kính, Bùi phu nhân."
Dương Nghi hiểu rõ gật đầu, trong thành Khâm Châu chỉ có hai quan viên Tứ Phẩm thôi, khó trách lại phô trương như thế.
Bùi phu nhân đến gần, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Lâm phu nhân thật là nhân từ rộng lượng, chỉ là một buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của thứ tử thôi mà cũng long trọng như thế, thật đúng là khiến cho người khác hâm mộ. Ta nghĩ, sợ là con trai trưởng chẳng qua cũng đến thế mà thôi?"
Một lời này, khiến tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, lần lượt giữ im lặng. Bùi phu nhân công khai đối đầu với Lâm phu nhân như thế, sao không khiến họ kinh hãi. Đại thần đánh nhau, những nhân vật nhỏ bé như họ vẫn không nên lên tiếng thì tốt hơn, tránh khỏi mang họa vào thân.
Người sáng suốt đều hiểu, buổi yến chọn đồ vật đoán tương lai này chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, một cái cớ Lâm phu nhân cần dùng để nhúng tay vào vòng giao tiếp ở Khâm Châu. Nhưng nàng ta lại giả vờ như không biết, còn cố ý nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Lâm phu nhân cười nhạt: "Sao Bùi phu nhân lại nói vậy, hôm nay Trữ ca nhi là do ta nuôi, tất nhiên không thể sánh với con thứ ở những nhà khác."
"Vậy là phúc khí của tiểu công tử rồi."
Bùi phu nhân quét mắt qua Lâm phu nhân một cái, nhìn thấy Dương Nghi, con ngươi nàng ta đảo một vòng: "Hơn nữa, mẹ đẻ của tiểu công tử này, Vương di nương còn có quan hệ sâu xa với Đồng gia đấy. Sao Lâm phu nhân không mời Vương di nương ra gặp chủ tử trước kia của nàng? A, ta lại quên, lúc đó Đồng Nhị phu nhân còn chưa phải là chủ tử đâu. Nhưng không sao, Đồng đại nhân luôn luôn lấy Lâm đại nhân làm chủ, quan hệ hai nhà Đồng - Lâm các người thân cận như vậy, ắt hẳn Lâm phu nhân sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ." Bùi phu nhânnói xong, che miệng cười không ngừng.
Sắc mặt của Lâm phu nhân rất khó coi, thiếp thất của Lâm gia lại hành lễ với Đồng Nhị phu nhân, sẽ thành cái gì chứ?
Sắc mặt của Dương Nghi cũng không được tốt, lời này của nàng ta cũng đồng thời ám chỉ Đồng Nhị gia gia phong bất chính, mình là nha hoàn làm chủ mẫu thì thôi, nha hoàn trong phủ còn gả ra ngoài làm di nương cho Lâm đại nhân. Người không biết, còn tưởng rằng tất cả tỳ nữ của Đồng gia bọn họ đều có loại tâm tư muốn bò lên cao này.
Lời nói của Bùi phu nhân giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt hai nhà, thật là độc ác.
Mấy vị phu nhân giao hảo với nàng ta cũng rối rít nhảy ra làm hậu thuẫn, cúi đầu xầm xì bàn tán không ngừng.
Những người vốn không hiểu nghe nói như thế liền hiếu kì không thôi, nhưng ngại vì mấy phu nhân cấp trên còn chưa lên tiếng, bây giờ thấy có người châu đầu ghé tai, sao còn có thể kềm chế được? Tất nhiên là rối rít quay qua chung quanh hỏi thăm ngọn nguồn rồi.
"Chủ tử trước kia?"
"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vương di nương á, cái gì?? Cô không biết Vương di nương? Chính là mẹ đẻ của tiểu công tử làm lễ Trảo Chu hôm nay đấy, hiểu chưa? Nàng ta vốn là nha hoàn của phủ Đồng Nhị gia, sau không biết sao lại thành thông phòng của Lâm đại nhân, hôm nay sinh được con trai, nên được cất nhắc lên thiếp."
"Không phải đâu, Đồng Nhị phu nhân này cũng xuất thân từ nha hoàn? Thật là khiến cho người ta phải giật mình."
. . . . . .
Thấy sắc mặt hai người khó chịu, Bùi phu nhân vẩy khăn tay, lại tăng thêm một cây đuốc, trên mặt cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Lâm phu nhân, chẳng lẽ chỉ một yêu cầu nho nhỏ này cũng không chịu đồng ý sao?"
Lâm phu nhân nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Bùi phu nhân, hận không thể tiến lên cho nàng ta hai cái tát!
Nhìn Lâm phu nhân giận đến nói không ra lời, Bùi phu nhân liền cảm thấy một trận sảng khoái. Đại nhân nhà nàng cũng là Tòng Tứ Phẩm, người khác sợ Lâm gia, nhưng nàng không sợ!
Cũng khó trách Bùi phu nhân muốn tìm hai nhà gây phiền phức, trên thực tế Bùi phủ và Lâm phủ đã đối đầu sẵn rồi, cộng thêm bây giờ Đồng Khoát Nhiên còn là ái tướng đắc lực của Lâm Hoán Chi, hai nhà cùng một hội, đúng là "nhất tiễn song điêu". Dù cho không thể đạt mục đích, cũng phải khiến họ mất hết thể diện. Hôm nay, chuyện của hai nhà Đồng – Lâm cùng đặt ở nơi này, sao nàng ta chịu bỏ qua cho? Vốn dĩ, Bùi gia bọn họ tới Khâm Châu "cắm rễ" trước, chuyên quyền một phương, nhưng chỉ một đạo thánh chỉ ban xuống, quyền lực thực tế liền bị Lâm gia phân đi năm sáu phần, làm sao Bùi gia không tức?
Mỗi một người ở đây đều không lên tiếng, thật ra thì họ có muốn lên tiếng cũng chẳng có cách, hai vị phu nhân cao nhất đều đang ở đây. Muốn làm người hòa giải, cũng phải xem thử bản thân mình có đủ sức hay không đã? Mà những người đủ sức, lại có suy tính riêng, không muốn bày tỏ thái độ quá sớm, hơn nữa mấy lời này, lại còn rất khó nói.
Dương Nghi thở dài, có lúc, nên tiến lên thì vẫn phải lên, nhắm mắt cũng phải lên, ai bảo Nhị gia nhà mình làm việc dưới trướng của người ta chứ, huống chi chuyện này còn liên lụy đến Đồng gia bọn họ.
Một hồi lâu, Dương Nghi mới thả ly trà trong tay xuống, lấy khăn ra cẩn thận lau miệng xong, mới thong thả ung dung nói: "Bùi phu nhân, nói thế không ổn. Chưa kể đến việc mấy năm trước cả nhà Vương gia đã cởi nô tịch, không còn là nô tài trong Đồng phủ nữa. Mà cho dù có phải, thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi, có gặp hay không cũng chẳng quan trọng? Thiếp cùng thông phòng, mỗi người đang ngồi đây, trong hậu viện nhà nào lại không có mấy cái? Gọi Vương di nương lên đây, đó là không công lại coi trọng nàng ta. Những phu nhân chúng ta, hôm nay cũng không phải là đến để xem một thị thiếp. Nếu thực là như vậy cũng quá hạ thấp mình rồi, các vị nói có đúng hay không?" Nói xong, Dương Nghi nhìn Lâm phu nhân liếc mắt một cái.
Nhiều người nhao nhao gật đầu, đúng vậy, cũng không nhìn thử xem đây là trường hợp gì, những thứ không thể "bày lên mặt bàn" gì đó cũng có thể tới được sao?
Trong hậu viện những người ở đây sao có thể không có mấy thông phòng, di nương, lời này của Dương Nghi chính là nói trúng tim đen của bọn họ rồi, vốn đã vô cùng không muốn gặp những người đó. Hôm nay, trường hợp chính thức như vậy, họ cũng không muốn làm cho chính mình cảm thấy khó chịu.
Lâm phu nhân là một người rất sáng suốt, vừa rồi nhất thời bị Bùi phu nhân đánh đòn phủ đầu khiến cho "giận quá mất khôn", lúc này chỉ cần vài phút nàng ta liền hiểu ý Dương Nghi, lập tức cười tiếp lời: "Đồng phu nhân nói đúng lắm, Bùi phu nhân, nếu ngài thật sự muốn gặp Vương di nương, ta sẽ cho người kêu nàng ta lên đây, chỉ là phải phiền ngài dời bước khỏi thiên sảnh rồi."
Kế hoạch đang tiến hành rất tốt lại bị Dương Nghi làm loạn, Bùi phu nhân tức run người, nàng thật không nghĩ tới Dương Nghi lại là một người miệng lưỡi lợi hại như thế, chỉ mấy phút đã nhanh chóng hoán chuyển thế cục. Chỉ là, nàng cũng không phải là người dễ bị đánh ngã vậy.
"Dương phu nhân nói thế cũng đúng, chỉ là, theo lời phu nhân, không khỏi có chút vô tình quá mức, dù sao phu nhân cùng Vương di nương cũng có mấy năm giao tình mà, phải không?"
Lúc trước, Dương Nghi tuy có phản bác, nhưng vẫn giữ lại vài phần thể diện, không nói chuyện tuyệt tình, giờ phút này thấy nàng ta "được voi đòi tiên" nhất quyết không tha như thế, cũng tức giận. Dù sao Nhị gia nhà nàng đã nói, Tri Phủ Khâm Châu cùng bọn họ không hợp nhau, mình không cần cố kỵ gia môn bên kia, tất nhiên có thể tùy tâm hành sự.
Dương Nghi khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Bùi phu nhân hiểu cũng thật tường tận, ta lại không biết ta cùng với Vương di nương này lại có mấy năm giao tình cơ đấy. Không ngờ Bùi phu nhân có thể thần thông như vậy, chuyện nhỏ nhặt ở tận Vân Châu xa xôi cũng có thể biết rõ ràng đến thế."
"Ha ha, ta cũng chỉ là nghe người ta đồn đại mà thôi."
"Vậy sao? Nhìn bộ dạng nói năng rạch rẽ kia của phu nhân, chẳng thấy mơ hồ giống lời đồn, chẳng lẽ là Vương di nương tự mình nói chophu nhân biết hay sao? Nếu là như vậy, tất cả đã rõ ràng rồi, khó trách Bùi phu nhân muốn ra mặt giùm Vương di nương, thì ra là, Bùi phu nhân cùng Vương di nương có giao tình sâu như vậy." Có giao tình với một hạ nhân, đường đường là Tri Phủ phu nhân như ngài cũng thật thú vị đấy?
Bùi phu nhân tức giận đến nỗi vò nát chiếc khăn trong tay, nàng thật không nghĩ tới Dương Nghi lại vô sỉ như thế, phản kích bằng việc lấy nàng cùng gia nhân đê tiện họ Vương kia ghép lại chung một chỗ.
"Hừ, bản sự đơm đặt chuyện của Đồng phu nhân cũng thật không nhỏ."
"Nào có, chẳng qua cũng chỉ là để góp vui cho mọi người mà thôi. Tính ta trời sinh vốn sợ người lạ, không hiền hoà bằng Bùi phu nhân, lần đầu tới cửa, tại chốn đông người thế này, xem nhà người ta như nhà mình, không giống kẻ gan nhỏ như ta đây, ngay cả ăn chè cũng muốn hỏi ý kiến chủ nhà. Mọi người không nên học ta mới tốt."
Lời nói này có ý gì mọi người ở đây đều nghe được, là Bùi phu nhânquá dài tay, chuyện trong nhà người khác mà cũng muốn quản.
Có vài phu nhân nhất thời không nhịn được, bật cười, vội vàng dùng khăn che miệng.
Bùi phu nhân liếc mắt nhìn mấy người đang cười kia, lạnh mặt nói: "Hừ, ta cũng là có ý tốt, nhưng nếu người ta không cảm kích, vậy thì thôi đi." Nói xong, uốn éo cái mông bước qua một bên ngồi xuống.
"Muội muội tốt, hôm nay đã làm phiền cô rồi." Sau khi những người kia rời đi, Lâm phu nhân kéo tay Dương Nghi thân thiết nói.
"Lâm phu nhân khách sáo rồi." Dương Nghi cười, mặt có chút xấu hổ.
Tôn phu nhân đang đứng một bên cũng gật đầu phụ họa: "Muội muội quả nhiên có tài ăn nói, không giống ta, là một kẻ vụng về ."
"Ta lớn hơn cô vài tuổi, nếu như muội muội không ngại, thì có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ."
Thịnh tình khó từ chối, Dương Nghi không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Không bao lâu sau, có quản sự lên nói mọi thứ để chọn đồ vật đoán tương lai đã chuẩn bị xong.
Dương Nghi thấy vậy, dĩ nhiên là thức thời từ bên cạnh Lâm phu nhântránh ra, chọn một góc ít người ngồi xuống uống trà. Cùng lúc, có mấy phu nhân lục tục bước tới chào hỏi nàng, Dương Nghi đều nhất nhất cười đáp lễ.
"Ai, sao cô lại chạy đến nói chuyện với Đồng Nhị phu nhân này vậy?" Một vị Phu nhân thất kinh, "Vừa rồi cô không nghe thấy, Đồng Nhị phu nhân này thế nhưng xuất thân từ nha hoàn——"
Phu nhân này không cho là đúng nói: "Tỷ tỷ thật hồ đồ, tỷ đúng là người không rõ tình thế. Có câu nói "anh hùng không hỏi xuất xứ", về phần Đồng Nhị phu nhân, muội mặc kệ trước kia nàng ta có thân phận gì, muội chỉ biết hôm nay nàng là Đồng phu nhân, rất được Đồng đại nhân coi trọng là được." Mà họ, cần dựa vào nàng, hoặc là trượng phu của các nàng cần dựa vào Đồng Nhị gia.
Vị phu nhân kia nghe xong, như có điều suy nghĩ.
Yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, sau khi nghi thức cử hành xong, môn khách ở lại một lúc, rồi dần dần từ biệt chủ nhà rời đi.
Dương Nghi cảm thấy ngồi cũng đủ rồi, liền đứng dậy đi tới nói lời từ giã với Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân thấy là Dương Nghi, hòa ái cười cười, nói đôi câu giữ lại xong, mới để cho nàng đi.
Sau khi khách đã ra về hết, Lâm phu nhân phân phó Đại quản gia trông nom việc dọn dẹp xong, rồi bước trở về phòng.
Cận thân nha hoàn của Lâm phu nhân, Cẩn Xuân, vén rèm đi vào: "Phu nhân, Vương di nương cầu kiến."
"Nói ta mệt mỏi, không gặp!" Thanh âm của Lâm phu nhân có chút lạnh.
Chuyện hôm nay, Bùi phu nhân lấy Vương di nương để làm bè, mặc dù Vương di nương vô tội, nhưng vẫn khiến nàng có chút tức giận.
Trước khi tới Khâm Châu, đối mặt với đám nữ nhân trong sân kia, nàng đã cẩn thận cân nhắc qua. Tới Khâm Châu không thể nào không mang theo một hai thông phòng hoặc di nương, thay vì đến nơi này lại lần nữa lấy người không hiểu rõ, chẳng bằng mang những người cũ đến, ít nhất bọn họ có điểm yếu gì, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mang Vương di nương này tới đây, cũng là vì suy tính đến Đồng gia, Vương di nương cùng Đồng gia có chút quan hệ sâu xa, nghĩ tới lúc Vương gia mới vừa cởi nô tịch, Đồng Nhị gia đối xử với bọn họ rất tốt. Mang theo nàng ta, ít nhiều có thể khiến Đồng Nhị gia thân thiện hơn với Lâm gia thêm mấy phần.
Hơn nữa Vương di nương này mặc dù có chút tham vọng, nhưng nàng tự nhận mình còn có thể đối phó được, chẳng sợ nàng ta nhảy ra khỏi lòng bàn tay. Lâm phu nhân nghĩ, thay vì mang một người ngu xuẩn không có chút tác dụng nào, chẳng bằng mang những thông phòng hoặc di nương có mấy phần thông minh này. Thông minh tốt, nàng chỉ sợ có người không thông minh, người thông minh sẽ có cố kỵ, bắt được nhược điểm, sẽ không sợ họ thoát ra khỏi khống chế.
Suy tính đến Đồng gia, mặc dù chuyện hôm nay khiến Lâm phu nhânrất tức giận, nàng cũng sẽ không động Vương di nương.
Lâm phu nhân không biết Đồng gia căn bản không xem trọng Vương di nương kia, nhưng cũng do Nhị gia làm việc rất bí mật, sợ rằng ngoại trừ chính hắn cùng Thanh thúc ra, không ai biết hắn chán ghét Vương gia này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com