TruyenHHH.com

Superhero In Fantasy World

Ngày thứ 18 của cuộc hành trình.

Gần ba tuần liền hành quân với tốc độ kinh hoàng so với bất kỳ đội bộ binh nào thời trung cổ,chúng tôi đã gần chạm đến vạch đích. Nhường chỗ cho những đồng cỏ xanh mướt đầu xuân, trải dài đến ngút tầm mắt, cánh rừng thưa, lác đác vài cây thân gỗ đơn độc, chọc cao vút lên nền trời xanh thay thế dần khung hình trước tầm mắt chúng tôi. Cùng với thảm thực vật, chúng tôi cũng dần thấy xuất hiện các loài động vật hay quái vật mới, lạ lùng hơn và có những lúc,nguy hiểm hơn.

Điển hình là vừa mới ngày hôm qua thôi, nhóm tiền tuyến bị tấn công bởi một đàn Bò Điên. Không giống như bất kỳ con bò nào bạn có thể tìm thấy trên Trái đất, lũ bò này không hề ăn chay, chúng xực thịt con mồi như những con sói đói. Thân hình chúng cao đến hơn hai mét,dài gần bốn mét và nặng đến hai tấn,lũ bò sở hữu những khối cơ bắp khổng lồ đến đáng sợ, tạo cho chúng sức mạnh vật lý khủng khiếp. Bộ hàm sắc nhọn, hai hàm răng to lớn,cong vào trong như thường thấy ở loài trăn biến mỗi cái miệng kia trở thành thứ vũ khí chết người. Chỉ riêng lẻ từng con thôi cũng được xếp vào loại quái vật hạng C. Thế mà lần này, chúng tôi bị tấn công bởi hai tá quái vật như vậy.

Lực lượng tiền tuyến đã có một khoảng thời gian vất vả cho đến khi xua đuổi được lũ khó nhai đó. Thiệt hại chỉ là ba người bị thương nhẹ, may mắn là không có ai dính vết thương nặng hay tử vong.


Từ sau cuộc chiến, tinh thần của nhóm có giảm xuống đôi chút. Tất cả đều rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, phong hờ bất cứ thứ gì có thể nhảy xổ ra từ trong đám bụi cây um tùm chen chân dưới những thân cây thưa thớt. Nó cũng là lẽ tự nhiên khi mà người ta bước vào môi trường mới, đầy rẫy những thứ lạ hoắc và chỉ một bất cẩn nhỏ cũng khiến bạn mất mạng. Vô hình chung, cái bầu không khi ấy lại khiến cho đoàn Mạo hiểm giả trở nên khó chịu, ngột ngạt.

Đến cả tôi cũng mang một cảm giác khó chịu ngay từ khi mới thức dậy, cái cảm giác khó tả này đâu thể diễn đạt bằng lời. Nó mờ nhạt như một suy nghĩ khó chịu vụt thoáng qua trước cả khi bạn kịp để ý đến nó, chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, đủ lâu để người ta chạm vào đuôi nó trước khi lặn mất tăm. Đây là thứ mà tôi khó có thể lý giải theo khoa học, là thứ mà người ta vẫn gọi là trực giác.

Cũng giống như tôi, Syri thể hiện sự khó chịu ngay từ khi mới thức dậy. Tóc gáy cô bé dựng hết cả lên trong khi ánh mắt thao láo, căng thẳng nhìn ráo rác mọi hướng. Phản ứng của cô nhóc cũng từ đó mà trở nên nóng nảy, thất thường. Khó khăn lắm, Sophia mới dỗ dành cô bé lên ngựa để tiếp tục chuyến hành trình.


Bầu trời hôm nay âm u, xám xịt đến buồn thảm. Chốc chốc, đợt gió lạnh trái mùa tạt qua khiến cho người ta run lên từng hồi. Nếu đây là Trái đất thì hẳn người ta đã tự hỏi, làm sao mà có thể xảy ra thay đổi thời tiết lạ lùng đến vậy, chỉ vừa mới hôm qua thôi, ánh nắng còn rưới lên mặt đất cái ấm dễ chịu thì nay nhiệt độ đã hạ xuống mức gần đóng băng. Nhưng vì tôi đang sống tại cái thế giới mà người ta sử dụng phép thuật nhiều như cơm bữa nên đâu thể phàn nàn gì.

Kể ra thì cũng lạ. Đoàn đã đi quá nửa ngày, nhưng chẳng có bóng dáng một sinh vật nào băng qua. Đừng nói đến bị năm tá Goblin tấn công, ngay cả dấu hiệu nhỏ nhất của chúng cũng chẳng được các Mạo hiểm giả trinh sát tóm được. Không tiếng động, không hiện diện, tất cả bọn quái vật quanh đây dường như biến mất không một dấu vết.

"Thưa ngài, có gì không ổn sao?"

Sophia chăm chú quan sát tôi bằng ánh mắt lo lắng, trong khi tay cô ấy vẫn xoa đầu Syri. Dường như tôi đã tạo ra một gương mặt căng thẳng quá mức.

"Không có gì đâu, chỉ là tôi lấy làm lạ vì thời tiết thay đổi đột ngột quá."

"Vâng, lần đầu tiên em thấy có nhiệt độ hạ thấp như thế này vào cuối tháng ba."

"Nhiệt độ không thường biến động mạnh đến vậy à?"

Tôi đã hỏi một câu không bình thường thì phải? Sophia đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể:'Ngài đang nói cái quái gì vậy?'

Nhưng vì tôi đâu có sống ở đây quá lâu đâu, nên không thể chắc về quy chuẩn của thế giới này được.

"Ngài biết đây, chúng ta đang ở giữa mùa Xuân, nhiệt độ đâu thể thấp thế này được."

"A ha... cũng phải ha. Tôi cũng đang thắc mắc, có phải lũ quái vật đi ngủ đông tránh rét hết rồi không?"

"Nói đến điều này thì đúng là lạ thật. Dù nghĩ theo kiểu gì nữa thì ..."

Tôi chẳng thể nghe hết lời Sophia. Tất cả câu từ lúc này chỉ như một làn gió nhẹ, thổi qua kẽ tóc rồi biến mất vào khoảng không vô hạn. Toàn bộ tâm chí tôi bị thu hút bởi sự biến động mạnh mẽ từ khoảng không rộng lớn trên bầu trời. Những làn sóng năng lượng khổng lồ, mãnh liệt ào ạt cuốn qua như những đợt sóng xung kích từ một trận dội bom hạt nhân. Từng tế bào trong cơ thể đang gào thét ầm ĩ về sự nguy hiểm đột ngột xuất hiện.

Ngay sau tôi là sự nhạy bén trong trực giác hoang dã của lũ động vật. Lũ ngựa như lên cơn điên loạn. Chúng lồng lên mặc cho sức khống chế từ chủ nhân, hí lên từng đợt dài rồi nhảy điên loạn như thể muốn hất bỏ tất cả mọi thứ trên người cho nhẹ cánh.

Từ phía bên cạnh, Syri bắt đầu khóc thét lên. Tóc tai cô bé dựng thẳng đứng hết lên như một con mèo xù lông trước nguy hiểm.

"Cái... cái... gì thế kia."

Chà, cuối cùng cũng có người để ý.

Lily, mắt trợn trừng, mở rộng đến tột cùng, chỉ thẳng thanh Rapier còn nguyên trong vỏ kiếm lên trời, miệng lắp ba lắp bắp. Theo sau cô, từng người, từng người một hướng sự chú ý của họ lên trên để rồi chẳng ai bảo ai, biểu cảm trưng ra đều chỉ có một: kinh hãi đến tận cùng.

Đâu thể trách họ được. Đến cả tôi còn đang run lên đây này. Mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng cả lưng và từng cơn run cứ thế mà kéo đến.

Tất cả đám mây đen kịt cả trời chẳng mấy chốc đã biến mất sạch, trả lại nguyên cả không gian rộng lớn. Nền trời, từ màu xanh biếc, dịu dàng chuyển sang một màu đỏ rực, đẫm máu tà bạo. Cứ thế, thẫm dần, nó chuyển về màu đen kịt, vĩnh hằng của không gian sâu thẳm, như thể ảnh hưởng khúc xạ của bầu khí quyển đã biến đi đâu mất vậy.

CRACK...

Không, chẳng có âm thanh nứt gãy nào đâu. Nó chỉ là thứ tưởng tượng mà dường như đồng loạt xuất hiện trong tâm trí mọi người khi chứng kiến cả bầu trời nứt ra. Từng vết nứt nẻ ngoằn ngoèo không khác gì các tia chớp chạy ngang dọc, vắt chéo nhau phủ kín lấy toàn bộ tầm mắt. Đó là cảnh tượng vượt quá tầm hiểu biết của bất kỳ ai đứng tại đây.

Và như một tấm kính bị đập vỡ bởi cây búa tạ, bầu trời trước mặt chúng tôi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ trong khoảnh khắc, rơi xuống và tan vào không khí khi biến thành mảnh vụn bé ti li, lấp lánh.

"Cái... cái gì thế kia?"

Ai đó hoảng hốt hét lên mà chẳng thể giấu nổi nỗi sợ hãi.

"Tôi không biết." Tôi giữ giọng thật bình tĩnh để đáp lại.

Không hề nói dối, tôi thật sự chẳng biết thứ quái quỷ gì đang diễn ra ngoài đó. Chui ra từ cánh cửa mở toang nối giữa thiên đàng, địa ngục và thế giới này là hàng đàn, hàng đàn thứ lạ lùng đen kịt. Chúng đột ngột xuất hiện, đen thùi lùi và mang đủ thứ hình dạng kỳ dị trên đời, không mắt, không mũi, không tai; chúng chỉ như cái bóng đen lấp ló hiện ra từ đáy của địa ngục.

Nhiều quá. Tôi chẳng rõ là bao nhiêu, nhưng như thế này là quá nhiều rồi. Hàng nghìn, hàng triệu, không, dễ đến hàng tỷ ấy chứ. Chúng còn đông hơn đàn châu chấu lớn nhất từng hoành hành trên Trái đất. Chỉ thoáng chốc, cả một vùng trời rộng lớn, phủ kín tầm mắt của tôi đã lấp đầy bởi những tồn tại này.

"Mọi người, sẵn sàng chiến đấu."

Mặc cho nỗi sợ đã xâm chiếm trọn cả linh hồn, Lily vẫn đưa ra được mệnh lệnh cần thiết.

Lũ ngựa đã bỏ chạy từ lâu, đam khuân phu, nô lệ đi theo thì co ro một góc trong sự hãi cùng cực. Phải khó khăn lắm thì đội Mạo hiểm giả mới nhích được đầu gối, đi vào vị trí chiến đấu.

Tai tôi đủ thính để nghe thấy nhịp tim, hơi thở của họ đã đẩy đến mức cao nhất, Andrenaline tiết ra không ngừng, hòa vào dòng máu chảy trong huyết quản.

Tôi cũng sẵn sàng chiến đấu toàn lực.


Thế nhưng.

Nhanh quá.

Chúng khác hẳn bất cứ thứ gì mà tôi từng gặp trước đây. Mà, phải nói thì có lẽ nó giống thứ sinh vật là tôi từng gặp khi vừa mới trở thành Mạo hiểm giả. Chúng mạnh mẽ, chúng linh hoạt, chúng nhanh nhẹn, chúng có thể bay lượn. Như một cơn sóng khổng lồ, chúng ập đến và cuốn phăng mọi thứ.

Cỏ cây héo úa mỗi khi bị chúng chạm vào, biến mất khi nuốt chửng. Động vật, quái vật đều như nhau cả. Chúng ngã xuống như những con rối đứt dây khi bị tấn công bởi thứ này, chết mà chẳng có cơ hội kháng cự. Đàn ngựa chạy chẳng được bao xa cũng bị tóm lấy bởi những xúc tu đen kịt, rối rắm và những sinh vật tội nghiệp đó chỉ kịp hí lên một hồi dài cuối cùng trước khi biến mất vào bóng tối vĩnh cửu. Cứ thế, mọi sự sống bị nuốt chửng cho đến khi chẳng còn sót lại gì.

Ma thuật, cung tiến, kiếm kỹ, ma lực,... mọi thứ dường như chẳng có hiệu quả gì đối với thứ này. Cũng không hẳn như vậy, chỉ đơn giản là chúng quá mạnh so với sức lực con người, quá đông để chúng tôi có thể chống chọi. Cả một cơn mưa đòn tấn công mà chi hạ được một, hai con quái vật đen xì ấy. Chúng ngã xuống, biến mất vào hư vô như chưa từng xuất hiện, để lại nhường chỗ cho hàng con tiếp theo.

Gương mặt xinh đẹp của bạn đồng hành với tôi đã trắng bệch vì cạn kiệt ma lực. Ánh mắt mất dần đi sự tập trung vì kiệt sức và đôi tay đã run lên vì mỏi. Tôi thấy lấm tấm trên trán những giọt mồ hôi trong khi Sophia vẫn cố dỗ dành Syri.

Một phần ba đoàn đã gục xuống vì kiệt quệ, vài người khác đã bị cuốn mất trong số còn lại chẳng thể giữ nổi nhịp thở. Xem chừng bọn họ sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Ngay cả Lily và các Valkyrie tập sự cũng đã đến giới hạn của mình cả rồi.

Và kìa, thứ này, nó không chỉ xuất hiện ở đây mà còn lan cả thế giới, toàn bộ hành tinh này rồi. Nếu những gì xảy ra ở đây cũng diễn ra trên toàn hành tinh thì có lẽ, thế giới này đã đến ngày tàn của nó.


Giờ thì đâu phải lúc để tôi bận tâm đến bí mật của mình. Nếu tôi không tung toàn bộ sức mạnh của mình, thì có lẽ chẳng còn ai để mà tôi phải che giấu nữa. Ít nhất, tôi phải đánh hạ toàn bộ lũ này.

Nếu như kỹ năng Information Manipulation không cho tôi bất kỳ thông tin về các tồn tại này, thì tôi phải tự tìm theo cách truyền thống thôi. Vẫn là cách mà tôi thực hiện từ trước đến nay, lăn xả vào, quan sát, thu thập và tự phân tích lấy từ những gì mình có.

Ma thuật hệ Thủy sẽ chỉ là thứ cản đường. Một chút màu mè hoa mỹ sẽ chẳng bao giờ cần thiết trong cuộc chiến sinh tử. Tôi cần những đòn tấn công thực dụng hơn, một ngón đòn uy lực và hủy diệt, một thứ gì đó đảm bảo cho khả năng chiến thắng cao nhất.

Tụ lại nguồn năng lượng mật độ cao trong lòng bàn tay, tôi giải phóng chúng thành một chùm, lan ra rộng dần khi tiến xa hơn. Dòng năng lượng khổng lồ biến thành chùm sáng hủy diệt, mang theo sức mạnh của một ngôi sao sụp đổ quét sạch qua bầu trời trong nháy mắt, để lại một vệt sáng dài sau nó. Chưa đầy 1/10 giây, toàn bộ lũ kỳ dị bị quét sạch khỏi bầu trời như chưa từng hiện hữu.

Tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Sophia, đều kinh hoàng nhìn tôi. Tin tôi đi, tôi biết họ muốn nói gì. Nhưng giờ đâu phải lúc. Kẻ địch đâu có dễ dàng bị hạ như vậy.

Chúng lại xuất hiện, phủ kín bầu trời như đã từng làm ở mười giây trước. Không sợ hãi, không do dự, tất cả chỉ như con rối vô cảm tiến lên thành từng quân đoàn. Và lần này, cả một bầu trời kẻ địch đang nhắm thẳng vào tôi.

Kể cũng tốt, để cho chúng đến một lượt, và tôi sẽ nghiền nát chúng một thể.

Một đợt tấn công nữa. Tôi tung ra đòn tấn công diện rộng, vô số cùm năng lượng cao bắn về mọi hướng, chúng bẻ cong, truy tìm và tiêu diệt kẻ địch như những tên lửa dẫn đường, dù rằng đang di chuyển ở tốc độ ánh sáng.

ROẸT...

Một lần nữa, toàn bộ quân đoàn bóng tối bị quét sạch khỏi bầu trời không một dấu vết.

Và cũng chỉ mất chừng đó thời gian để bọn chúng xuất hiện trở lại. Bọn này, đông đến chừng nào vậy.

Một đợt tấn công khác được tung ra. Tôi kiên trì hủy diệt bất cứ thứ gì chui ra từ bầu trời, nhưng lần nào cũng như lần nào, kẻ địch tiếp tục xuất hiện ngay sau đó, phủ kín mọi vị trí mà tôi có thể nhìn thấy. Dù tôi có tiêu diệt chúng bao nhiêu lần đi chăng nữa, kết quả vẫn vậy mà chẳng có lấy một tín hiệu tích cực. Kẻ địch vẫn cứ tiếp tục xuất hiện, và tôi cứ tiêu diệt chúng. Tôi có thể làm chuyện này cả năm trời liên tục trước khi kiệt sức, nhưng hành tinh này đâu có dẻo dai đến vậy.

Phải có một cách nào khác.


Tôi bắt đầu tìm cách đóng cánh cổng lớn bằng cả bầu trời, thứ đã đưa các sinh vật kia đến đây. Sẽ là vô dụng nếu chúng cứ tiếp tục kéo đến như thế này.

Và ngay khi tôi nhận ra việc mình cần hoàn thành. Một chuyển biến mới khiến mọi hy vọng chiến thắng của tôi tiêu tan.

Từ trong bóng tối sâu thẳm kia, một tồn tại dần bước ra ngoài ánh sáng. Mang trên mình dáng dấp của một con người, nhưng lại không hoàn toàn giống con người. Chẳng hề có mắt mũi, hay đến cả khuôn mặt, nó chỉ như một cái bóng tối hắt lên bức tường sau ngọn nến. Khổng lồ và áp đảo hoàn toàn, thứ đang hiện diện trước mắt tôi không khác gì một vị thần thực sự, vị thần của bóng tối và hủy diệt.

Đứng trước vị thần này, đột nhiên tôi cảm thấy thật nhỏ bé làm sao. Dường như khi đối mặt với vị thần đó, không có sự khác biệt giữa tôi và sinh vật đơn bào nhỏ bé nhất. Bởi tất cả cùng vô nghĩa như nhau. Ấy là cả khi tôi đã đạt level 17, và trên thanh đo sức mạnh của Invicta, chỉ số của tôi đã chạm mốc 170,000. Tôi đủ mạnh để thôi bay bất kỳ ngôi sao nào trên bầu trời kia. Và thế, vẫn không có sự khác biệt giữa tôi và sinh vật đơn giản nhất.

Chỉ bởi sự hiện diện, cái thứ tồn tại hùng mạnh kia đã xóa sổ toàn bộ sự sống trên hành tinh, bóp chết toàn bộ ý chí của sự sống. Gào thét bên dưới tôi là những âm thanh cuối cùng của toàn bộ thế giới này trước bờ vực hủy diệt. Và rồi, đó có lẽ cũng là kết cục của tôi.


Những cái bóng đen loi choi, nhỏ bé khác đang dãn ra, tạo thành một con đường rộng mở cho chúa tể của chúng giáng thế.

"Mọi thứ, phải trở về với điểm khởi đầu, mọi ý chí, phải bị hủy diệt."

Trong đầu tôi vang lên thứ âm thanh duy nhất, ầm ầm như tiếng sấm, ồn ào như khi bạn đặt tai sát bên động cơ phản lực. Chúng gào thét như thể xé vụn tâm chí tôi, lặp lại cho đến vô cùng, vô tận. Chưa bao giờ, tôi phải đối mặt với áp lực khủng khiếp như thế này. Và có lẽ vất vả lắm, tôi mới giữ được sự tỉnh táo cho bản thân.

Cũng chỉ trong phút chốc, tôi hiểu được mục đích của tồn tại này. Trong cái khoảnh khắc mà tâm trí bên bờ vực sụp đổ, tôi đã nhìn sâu vào tận cùng của ý nghĩa tồn tại của vị thần trước mặt.

Tôi không chấp nhận điều đó.

Tôi sẽ phản kháng cho đến cùng.

Dồn toàn bộ sức mạnh, tôi giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình. Chùm năng lượng khổng lồ, mãnh liệt hơn bất cứ vụ nổ siêu siêu tân tình nào nào từng diễn ra trong vũ trụ, nhắm thẳng đến mục tiêu của nó.

Không chỉ một, tôi liên tiếp tung ra mười mấy đòn tấn công tương tự, dồn dập, chỉ với mục tiêu duy nhất, hủy diệt tồn tại trước mắt.

Thời gian trôi lại thật chậm trước mắt tôi, cứ như cả thế giới bị thế lực vô hình kéo chậm lại. Tôi có thể cảm thấy chùm năng lượng di chuyển với tốc độ ánh sáng đó, nhích lên từng mét một.

Đáng nhẽ khoảng cách vài cây số kia chỉ mất vài phần triệu giây để chùm năng lượng chạm đến kẻ địch, thế mà giờ đây lại như hàng giờ chờ đợi.

Cũng trong khoảnh khắc đó, vị thần hướng sự chú ý về phía này. Và... nó chẳng mảy may bận tâm. Như thể tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé, vô hại.

Nó chẳng thèm phản ứng trước đòn tấn công toàn lực của tôi.

Hẳn nhiên, những chùm năng lượng đã tới đích, nhưng rồi bị hấp thụ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cái bàn tay đen xì của vị thần vươn ra. Và thế là cơ thể tôi mất đi toàn bộ sức mạnh. Tôi bất lực như con rối bị giữ chặt trong không trung và đến cả sợi cơ nhỏ nhất cũng bị ngừng lại giữa không trung. Vô số những kế hoạch dang dở, hàng nghìn ý nghĩ đang được bộ não xử lý song song bị ngắt lại giữa chừng. Thứ kia không chỉ kiểm soát cơ thể, mà đến cả tâm trí tôi cũng bị vô hiệu hóa nốt.

Trước mắt tôi là bàn tay khổng lồ dần chạm vào. Toàn bộ thế giới bỗng chốc hóa thành màu đen, cùng với đó là nhận thức nhỏ bé của chính tôi.

Không hề khó chịu, chẳng có đau đớn. Nó chỉ như là, sự tồn tại của tôi mờ nhạt dần, ý thức riêng rẽ về cái tôi biến mất dần, và cảm nhận xung quanh đang chìm vào quên lãng. Hơn cả thế, giọt nhận thức cuối cùng của tôi cho thấy, sự tồn tại của tôi đang dần bị xóa bỏ, đơn giản như cách mà người ta xóa đi một vạch bút chì trên trang giấy trắng, như cái cách người ta xóa đi một file rác trong máy tính.

Cả tôi, và thế giới này, đang biến mất khỏi sự tồn tại.


-----------------------------------------------

Bộ truyện này kéo dài hơn nhiều dự tính, nên mình sẽ để kết thúc tại đây. Cuộc hành trình của main đến đây là đạt đến điểm kết. Các bạn không phải lăn tăn là có harem hay không. Tất cả đều như nhau hết, chết hết nhé.

Còn về lí do kết thúc sớm:

1, Truyện này quá dài rôi.

2,Sắp tới mình rất bận nên không viết nổi nữa.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.

Thân,

Yuen






















































































































































































Tin người.

Cá tháng tư vui vẻ,

Truyện sẽ còn tiếp tục nhé.

1/4/2019.

Thân, 

Yuen.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com