TruyenHHH.com

Suong Mu Vay Thanh Me Vu Vi Thanh Phi Nga Tu Ton


"Tần Tang tuy vậy nhưng lại không biết đồ vật kia dùng để làm gì, nhưng mà dựa theo tình hình nếu Dịch Liên Khải đưa đồ vật kia cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không giữ lại bên người." Phan Kiện Trì thanh âm tuy nhỏ nhẹ, nhưng từng câu từng chữ thập phần rõ ràng, "Cô cho rằng nó chính là cái thìa bạc kia thật sao? Cô hao tổn tâm cơ thừa dịp lúc cô ấy đi tắm lén đổi nó đi đem ra ngoài, nhưng tôi nói cho cô biết, thứ đó không phải!"

Mẫn Hồng Ngọc không trả lời, cửa kính xe bên trong được ánh hoàng hôn màu vàng chiếu vào, chiếu lên khuyên tai của cô hơi hơi lay động, quả nhiên trong lòng đang hỗn loạn, bán tín bán nghi.

"Mộ Dung Thần phái con trai duy nhất đến, lúc Mộ Dung Phong cùng Dịch Liên Khải gặp mặt đã nói những gì, nói thật Tần Tang cái gì cũng không biết. Bởi vì lúc đó trên lầu chỉ có hai ngườibọn họ thôi, nhưng tôi thực sự biết có chuyện gì xảy ra."

Mẫn Hồng Ngọc trầm mặc một lúc lâu, mãi mới nói: "Ta dựa vào cái gì mà phải tin lời ngươi nói?"

Phan Kiện Trì cười cười: "Cô tin không, nếu cô không tin tôi, cô sẽ thất bại trong gang tấc ngay." Anh ngừng lại, còn nói thêm, "Kỳ thật tôi cũng rất tò mò, cô rốt cuộc là ai. Rốt cuộc cô là muốn giúp Dịch Liên Thận? Hay là muốn giúp Dịch Liên Khải? Nếu nói là giúp Dịch Liên Thận, thì không hợp lý, nếu là nói giúp Dịch Liên Khải , lại càng không hợp lý hơn, lúc này lại muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy đến Tây Bắc."

Mẫn Hồng Ngọc đột nhiên cười nhẹ, nói: "Ai ta cũng không muốn giúp, ta chỉ là muốn đẩy Dịch Liên Khải vào chỗ chết mà thôi. Công tử các người là một kẻ thú vị như vậy, ta sẽ rất là vui mừng khi thấy hắn chết, nếu lúc hắn chết đi ta không có ở bên cạnh, không phải rất thiếu thú vị sao? Cho nên ta nhất định phải đi Tây Bắc, nhìn thấy hắn ta chết mới can tâm."

Phan Kiện Trì gật đầu một cái: "Vậy cũng đúng lúc tôi cùng cô đi cùng nhau, dọc đường ngàn khó khăn vạn hiểm như vậy, nói không chừng còn có thể giúp được cho cô."

Mẫn Hồng ngọc khinh miệt cười một tiếng, nói: "Ngươi có thể giúp được cho ta cái gì chứ?"

Phan Kiện Trì lãnh đạm nói: "Binh hoang mã loạn, có thế nào đi chăng nữa tôi cũng là nam nhân. Dọc đường đi cô mà xuất đầu lộ diện như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề, cô có thêm nam nhân bên cạnh phụng bồi, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa khả năng bắn súng của tôi cũng không tệ, lại biết nhiều chuyện, cô thấy tôi có gì không giúp được cô chứ?"

Mẫn Hồng Ngọc trầm ngâm trong chỗ lát, tựa hồ đang ngẫm lại lời anh nói, một lúc thật lâu, mới kêu tài xế tới, nói: "Lão Dương, lái xe đi."

Chiếc xe này không theo đường trạch lý trong thành mà đi, mà lại lái thẳng đi tường thành phía Tây, lúc này đêm đã khuya, pháo binh cũng dần dần thưa đi bớt, chỉ có bóng tối vô tận vô biên bao vây hết thảy. Nơi này bởi vì đang bị bao vây, cho nên trước cổng thành lúc nào cũng có đồn trú trọng binh, mặc dù quân đội của Lý Trọng Năm không hề tấn công phía bên này. Nhưng lại có tầng tầng lớp lớp trạm gác kiểm tra giấy thông hành, cuối cùng còn nghi ngờ vặn hỏi bọn họ một hồi lâu, may mắn là cả hai người bọn họ đều nhanh trí hơn người, đối đáp vô cùng trôi chảy, lúc này mới chịu vẫy tay cho đi qua.

Ra khỏi thành cách đó không xa chính là Tử Minh Sơn, trong bóng đêm tối đen như mực, đường núi quanh co nhấp nhô. Trên trời không có trăng sao, càng khiến cho màn đêm càng trở nên thâm trầm. Bởi vì sợ làm người khác chú ý, cho nên bọn họ đều tắt hết đèn trong xe, đường trên núi gập ghềnh không bằng phẳng, tiến về phía trước càng trở nên gian nan hơn.

Tử Minh Sơn mặc dù có xây mấy căn biệt thự, nhưng đều là lúc mùa hè nghỉ mát mới có người ở. Âm thanh quanh núi đều cô tịch, chỉ nghe tiếng bánh xe đi qua đá vụn ven đường, phát ra tiếng xào xạt vang nhẹ. Mẫn Hồng Ngọc luôn nhắm mắt dưỡng thần, đi tới đường phía sau núi, từ trong túi lấy ra một cây súng Tây Dương nhỏ, giao cho Phan Kiện Trì, nói: "Ta biết ngươi bắn súng rất tốt, cái này giao cho ngươi, so với ta cứ giữ lấy còn có tác dụng hơn."

Phan Kiện Trì nhàn nhạt cười một tiếng, nhận lấy cây súng, lại hỏi: "Cô không sợ ta một phát súng bắn chết cô sao?"

Mẫn Hồng Ngọc cầm khăn lụa che miệng ngáp một cái, nói: "Ngươi một lòng muốn định quốc an bang kế hoạch lâu dài, còn chưa kịp làm, làm sao có thể bắn chết ta được đây? Ta chỉ là một cô gái yếu ớt, ngươi bắn chết ta có lợi ích gì cho ngươi đây?"

Phan Kiện Trì ước lượng cây súng kia một chút, cầm nó trong tay, không lên tiếng nữa.

Xe dứng lại lúc trời sắp sáng, Mẫn Hồng Ngọc tựa như đang ngủ, nhưng khi xe dừng lại cô liền mở mắt, nói với Phan Kiện Trì: "Xuống xe đi." Hai người xuống khỏi xe, tái xế mở cốp sau xe, bê ra hai rương mây*. Mẫn Hồng Ngọc nói với tài xế: "Lão Dương, ngươi đưa xe lái về đường lớn, lái cái xe này, rồi muốn đi đâu thì đi. Hai năm ngươi đi theo ta làm không ít chuyện, bây giờ trong thành hỗn loạn, ngươi cũng đừng quay trở về thành làm gì, xe này coi như tiền trợ cấp của ngươi."

* Rương mây

Lão Dương kia cũng không hỏi nhiều, gật đầu một cái rồi lên xe lái đi, Phan Kiện Trì vẫn nhìn theo xe hơi chuyển qua đường rẽ, biến mất ở dưới đường núi, mới hỏi: "Nếu hắn dẫn theo người quay trở lại, thì cô tính làm thế nào?"

Mẫn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, nói: "Thành Phù Viễn bây giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng, hắn mang theo người quay trở lại làm gì? Là muốn bắt ngươi? Hay là bắt ta?"

Phan Kiện Trì không biết câu trả lời, Mẫn Hồng Ngọc chỉ hai cái rương mây, nói: "Làm phiền ngươi, cầm dùm ta hành lý."

Hai rương mây này vừa vào tay đã trũng xuống, Phan Kiện Trì xách rương đi theo cô lên núi. Xe hơi đi tới hơn nữa đêm, không biết bọn họ đã cách thành Phù Viễn bao xa. Nhìn phía xa chỉ thấy bóng đen của ngọn núi lay động, bóng đêm cuối cùng cũng đi qua hiện lên bầu trời xanh đậm. Bầu trời phía xa giống như tranh sơn thủy được vẽ lên bằng mực tàu nhạt, ẩm ướt mờ mịt. cây cỏ ven đường tất cả đều là màu sương trắng, tựa hồ như vừa mới trải qua một trận mưa, mà trên đỉnh cây có tiếng chim kêu, vỗ cánh bay thằng vào rừng rậm thâm sâu.

Phan Kiện Trì không hỏi, chỉ đi theo Mẫn Hồng ngọc ở phía trước, cô mang giày cao gót, đi ở trên đường đá lại giống như đi trên đất bằng. Hai người dọc theo khúc ngoặt của đường núi đi thẳng về phía trước, không lâu sau Mẫn Hồng Ngọc đột nhiên kêu: "Mau nhìn!"

Phan Kiện Trì sợ hết hồn, theo ban năng sờ ngay khẩu súng, Mẫn Hồng Ngọc lại chạy nhanh tới bên vách núi, leo lên một khối đá to lớn, liền đưa tay chỉ ra xa: "Mặt trời mọc, thật đẹp!"

Mặt trời tựa hồ như trong nháy mắt đột nhiên từ sơn cốc nhảy ra ngoài, mặc dù đang là lúc đầu xuân, gió xuân lành lạnh, bình minh lại càng lạnh thấu xương, nhưng ánh mắt trời vừa nhô lên, cỏ ven đường, dường như cũng độ lên màu vàng nhạt của ánh mặt trời. Mẫn Hồng Ngọc đứng ở trong ánh nắng ban mai, giống như một cây nhỏ, tóc cô xoăn xù, tựa như kết lại một tầng màu vàng sương hoa, trên lá cây sương cũng dần dần nhạt đi, ngưng thành những giọt nước trắng như châu. Mẫn Hồng Ngọc ở trong ánh mặt trời đứng một lúc, bỗng quay đầu lại nói với anh: "Ngày tốt thế này, dù sao vẫn còn sống, mới có thể nhìn thấy được, có đúng hay không?"

Phan Kiện Trì biết cô đang nói một mình, cho nên cũng không cần trả lời cô cái gì cả. Quả nhiên Mẫn Hồng Ngọc chỉ đứng lại một lúc, liền tiếp tục đi lên núi. Phan Kiện Trì theo sau cô, nhìn cô đi cao gót nhọn giẫm lên đá vụn, rốt cuộc không nhịn được hỏi: " Cô có phải nên đổi đôi giày khác hay không?"

Mẫn Hồng Ngọc phì cười một tiếng, hỏi: "Ngươi làm sao biết ta còn mang theo đôi giày khác nữa?"

Phan Kiện Trì nói: "Nữ nhân giống như cô, thể nào chả mang theo đôi giày khác ra cửa."

Mẫn Hồng Ngọc quay đầu nhìn anh một cái, nói: "Nữ nhân giống như ta... ngươi nói như vậy, biết ta không được mấy ngày, mà lại tựa như hết sức quen thuộc với ta vậy." Cô không nói thêm nữa, vẫn cứ thản nhiên cười một tiếng, nói với anh: "Đem cái rương tới đi."

Trong rương quả nhiên có một đôi giày đế bằng, Mẫn Hồng Ngọc đổi giày, rồi đem đôi giày cao gót để lại trong rương. Phan Kiện Trì không nhịn được giọng mang ý châm chọc: "Tôi cho là cô mang theo hai rương vàng cơ, ai ngờ cô lại mang theo hai rương quần áo."

Mẫn Hồng Ngọc cười nói: "Người dựa vào y trang, phật dựa vào kim trang. Nữ nhân như ta, có thể không mang theo mấy bộ quần áo ra cửa hay sao? Hơn nữa Tây Bắc lúc này rất lạnh, ta dĩ nhiên phải mang theo áo choàng dài giày ống gì đó chứ."

Phan Kiện Trì nói: "Tây Bắc lần này đi cả ngàn dặm, chẳng lẽ cô định đi như vậy đến chết sao?"

Mẫn Hồng Ngọc nói: "Đi bộ thì quá chậm rồi, chỉ sợ chúng ta còn chưa đến, Dịch Liên Khải cũng đã bị Dịch Liên Thận giết chết rồi. Chúng ta vào trong sơn cốc tìm mấy hộ gia đình, đổi quần áo, vượt qua đầu ngọn núi này, chính là huyện thành Bình Giang rồi. Nơi đó có xe lửa đi Tế An, đến Tế An lại đổi xe đi Trấn Hàn Quan, sẽ bắt đầu thuận lợi ngay."

Phan Kiện Trì hỏi: "Dịch Liên Khải quả thật ở trấn Hàn Quan sao?"

Mẫn Hồng Ngọc hé miệng cười một tiếng, nói: "Ta có nói ngươi cũng không tin, cần gì phải hỏi lại?"

Đường núi quanh co, nhìn qua vô cùng gần, thật ra lại phải đi khá xa. Hai người bọn họ tuy rằng trẻ tuổi, nhưng đều không có thói quen leo đường núi, trong sơn cốc đích thị là có mấy hộ gia đình, nhìn qua bất quá chỉ cách gang tay, nhưng đi rồi mới biết đường cho dê đi quanh co khúc khuỷu, vòng tới vòng lui, trước mắt nhìn mãi không hết. Thẳng đến tận lúc xế chiều, nóc nhà trong sơn cóc lúc này mới hiện ra làn khói màu xanh nhạt, Mẫn Hồng Ngọc thở dốc, nói: "Nghỉ một chút đi, xem chừng trước khi trời tối hạ sơn cũng không tệ."

Bọn họ ngồi ở trên phiến đá lớn nghỉ chân, Mẫn Hồng Ngọc lúc này mới cảm thấy bụng sôi sùng sục, nhưng trong rương lại không có mang theo lương khô dự phòng. Cô trong lòng ảo não, nhưng không thể làm gì được. Phan Kiện Trì thấy cô mặt mày căng cứng, tựa hồ đang rất không vui, liền hỏi: "Có phải đói bụng không?"

"Làm sao ngươi biết?"

Phan Kiện Trì lãnh đạm nói: "Bởi vì tôi cũng đang đói bụng."

Mẫn Hồng Ngọc rốt cuộc không kiềm chế được phì cười một tiếng, nói: "Đây đúng là tự mình chuốc lấy, ta chỉ nhớ mang quần áo, mà quên đem theo lương khô."

Phan Kiện Trì thấy cô cười có má lúm đồng tiền như hoa, trong đầu nghĩ cô thế này rồi còn thích cười, dưới tình huống thế này mà còn còn cười được. Anh đứng lên nhìn bốn phía một lần, nói: "Ngay lúc này, ngay cả trái cây trong rừng cũng không có mà ăn, chúng ta có đói cũng phải nhịn, đi nhanh một chút xuống thôn kia dưới núi mới được. Loại thời tiết này, sói hay báo gì đó nhịn ăn cả mùa đông rồi, lúc này tất cả bọn chúng đều ra ngoài tìm cái miếng ăn, chúng ta tuy không khiến chúng đủ no, nhưng cũng lấp được bụng của chúng."

Mẫn Hồng Ngọc nghe anh nói như vậy, lập tức nhảy cỡn lên, không nói một lời liền đi xuống dưới núi. Phan Kiện Trì đi theo phía sau cô, bọn họ từ trên núi lúc xuống liền quẹo đường mòn, con đường mòn này chính là con đường mòn của dân đốn củi đi, chiều rộng bất quá vừa đủ, nói là đường, nhưng có lúc có chỗ núi đá lởm chởm lại có chỗ hơi bằng phẳng một chút, người đi đường cũng miễn cưỡng đi xuống được. Đường nhỏ cho dê từ đỉnh núi quanh co đi xuống, hai bên bụi gai tuy bị chặt đi, nhưng vẫn thỉnh thoảng vướng vào tóc, vạt áo, vừa đi vừa bị đâm, không chừa lại chỗ nào, bị mắc rách hết quần áo. Cứ như vậy đi nhanh không sai biệt ba giờ là bao, mắt thấy trời càng tối dần đi, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Mẫn Hồng Ngọc vốn không sợ trời sợ đất. Nghe thấy tiếng chó sủa điên cuồng, không nhịn được "a" một tiếng, quay đầu chạy đến sau lưng Phan Kiện Trì.

Bước chân Phan Kiện Trì không chậm lại chút nào, đi qua mấy gốc cây bồ kết, chỉ thấy thung lũng sơn cốc hiện ra trước mắt, phía sau thung lũng chính là đá được chồng lên làm tường chắn, cũng chính là nhà ở trong núi của các gia đình nhà nông. Cửa gỗ cài then tróc ra mảng sơn đen, một con chó to màu vàng đang ở trong khe cửa hướng về phía bọn họ điên cuồng sủa, vòng cửa được cài bằng một đoạn gậy nhỏ, mặc dù không khóa được người, nhưng chó ở trong cửa không ra ngoài được, chỉ có thể cách cánh cửa mà sủa điên cuồng. Thôn này nằm trong thung lũng, chỉ thưa thớt có bảy tam hộ dân. Con chó vàng to cứ sủa như vậy, những con chó khác trong thôn đều sủa theo, thay phiên nhau vang lên ồn ào không nghỉ. Phan Kiện Trì sợ động tĩnh quá lớn, trong thôn này, người ngoài tiến vào rất là hiếm thấy, ở đây lại đang lúc binh hoang mã loạn, mọi chuyện không thể không cẩn thận cho được.

Anh liền tiện tay nhặt hòn đá cầm trong tay, dùng ngón tay trỏ giữ lại nhẹ nhàng bắn ra, vừa vặn đạn vào trong khe cửa, mặc dù chó lớn kia đang nhảy loạn xạ, nhưng đá anh bắn vô cùng chính xác, bắn đụng vào ngay chính giữa chóp mũi con chó vàng, chỉ nghe con chó kia nức nở một tiếng, xụi xuống nằm rạp trên mặt đất. Những con chó khác trong thôn không hiểu chuyện gì xảy ra, tiếng sủa cũng dần dần hạ xuống.

Mẫn Hồng Ngọc thấy lộ ra ngón nghề này, không kiềm được kinh ngạc: "Cứ nghĩ ngươi bắn súng không tệ, không hề nghĩ tới ngươi lại còn biết đánh chó đấy?"

Phan Kiện Trì khẽ mỉm cười, nói: "Tôi đã sớm nói rồi, đi dọc đường, cô nhất định sẽ có chỗ cần dùng tới tôi."

Mẫn Hồng Ngọc nghe ra trong lời nói của anh có ý châm chọc, nhưng cũng không hề phản bác lại, chỉ là khẽ mỉm cười. Bọn họ vào thôn không lâu liền gặp được một ông cụ chăn trâu trở về. Người dân sơn cốc giản dị, bọn họ nói mình đi sơn đạo bị lạc đường, không kịp nghỉ trọ ở thị trấn, Mẫn Hồng Ngọc liền lôi ra hai đồng bạc, bảo là muốn mua một bữa cơm. Ông cụ kia xua tay lia lịa, thấy bọn họ cứ một mực muốn đưa, đành vội vàng nhậ lấy một đồng bạc trắng. Đưa bọn họ trở về nhà mình, kêu nữ nhân trong nhà đi nấu cơm nước, lại vội vàng từ sau vườn trúc trong vườn lấy ra một con gà lô hoa, mang ý muốn chiêu đãi khách quý.

Phan Kiện Trì cho tới bây giờ chưa từng đến nơi nào như thế này, nhưng lại rất bình tĩnh. Nhà người miền núi so với nhà nông hộ thông thường sung túc hơn, bởi vì trong núi ít người tới, mặc dù những năm gần đây khắp nơi nhiễu nhương nổi dậy, nhưng cũng có rất ít quân đội xông vào những ngôi nhà trong sơn cốc. Hơn nữa quan viên thu thuế ruộng đất, cũng lười đến nơi hoang sơn dã linh này thúc giục bắt ép, cho nên người dân miền núi chỉ cần khai hoang cày cấy mấy mẫu ruộng cằn, ngược lại cũng không cần lo ăn uống. Gia đình này chỉ có hai phu thê già ở nhà, nghe nói con trai lớn xuống núi đi cày, sẽ sớm quay về. Trong núi không khí rất lạnh, lúc này trong phòng đang đốt lò sưởi, ông cụ một bên thúc giục lão thái bà nấu cơm, một bên gọi bọn họ ra chỗ lò sưởi ngồi, nói: "Ở nhà lúc nào cũng tốt, mà ra đường thì lại thường khó khăn. Đi đường chính là như vậy, lỡ đi sai rồi thì ở lại một đêm, không còn cách nào khác hơn là đi nhờ cậy người ta. Bọn ta ở trong núi này hiếm có người ngoài tới đây, tới đây thì chính là khách. Hai người không chê bị ngạt khói là được rồi, ở trên núi đều là đốt lò sưởi, không còn cách nào khác cả."

Phan KIện Trì nghe thấy ông nói thế, cảm thấy không hề giống lão nông dốt nát, vì vậy chầm chậm hỏi. Thì ra ông lão vốn là một tú tài trong thời kỳ cuối nhà Thanh , họ Trần, vốn ở dưới chân núi, bởi vì một vụ kiện mà đem mười mấy mẫu ruộng dưới chân núi bán sạch, vốn định mở trường học để dạy sống qua ngày, nhưng hết lần này đến lần khác vận khí đều không tốt, mấy đám học trò dạy tới dạy lui cũng không có một người thành tài được, nông thôn vốn không coi trọng sách vở, nên có học sinh nghỉ học, có học sinh lại bị bệnh, cuối cùng thành ra bất đắc dĩ phải đóng cửa trường học, dời vào trong núi sống, khai hoang cày cấy. Sau đó chiến loạn nổi lên, trong núi ngược lại lại có mấy phần thế ngoại đào nguyên (bng lai tiên cnh), ở một lần mà đã nhiều năm như vậy rồi.

u tiên là m ĩ chuyn Nghĩa Hòa đoàn*, sau đó li đến chuyn trưng mao**, sau đó li nghe nói mao t *** Phù Vin li n lên, cm đi pháo n thành... Tng đc b da cho s, thay y phc chy ra khi thành... Đng nói ch có tng đc đi nhân, ai mà không s con cháu trưng mao kia ch... Tôi còn tn mt thy mao t, chuyn đi sa đưng st , cũng là do ngưi Tây phương qun lý, tròng mt xanh tóc vàng như rơm r vy, vàng như vàng óng ánh vy! Phía sau còn có mt binh lính nưc ngoài, cái v dương binh kia ánh mt li xanh lc, đáng snha... Cui cùng li m ĩ chuyn đng cách mng, hoàng thưng cũng không xứng là hoàng thưng na..." Lão Trần cầm kềm lấy gỗ than cho vào lò sưởi , lại hỏi bọn họ, "Hin ti bên ngoài li m ĩ chuyn gì rồi?"

*Nghĩa Hòa Đoàn hay còn gọi là Khởi nghĩa Nghĩa Hòa Đoàn (chữ Hán: 義和團運動; giản thể: 义和团运动; bính âm: Yìhétuán Yùndòng; có nghĩa nôm na: "phong trào xã hội công bằng và hòa hợp") là một phong trào bạo lực tại Trung Quốc (tháng 11 năm 1899 đến 7 tháng 9 năm 1901) do Nghĩa Hòa Đoàn khởi xướng, chống lại sự ảnh hưởng của thế lực nước ngoài trong các lĩnh vực . Cuộc nổi dậy xảy ra tại Trung Quốc trong suốt những năm cuối của triều đại Mãn Thanh. Các thành viên Nghĩa Hòa Đoàn gieo rắc lòng căm thù đối với những thương nhân nước ngoài và các vị cố đạo truyền giáo và kêu gọi mọi người thanh toán những nhóm người này. Sự thù hận này có nguồn gốc từ cuộc Chiến tranh Nha phiến và sự xâm nhập kinh tế của người nước ngoài, cùng với chính sách truyền đạo mà chính quyền nhà Thanh bất lực không ngăn cản được.

**trưng mao hay còn gi là gic tóc dài từ khinh miệt của giai cấp thống trị nhà Thanh gọi quân đội Thái Bình Thiên Quốc

*** mao t là ch bọn Tây; thằng Tây; bọn mũi lõ (gọi người Tây Dương có ý khinh bỉ)

Phan Kiện Trì cười một tiếng, nói: "Còn chưa đến mc đánh ti đánh lui, ý nghĩ ca các v lãnh đo cũng ch mi bt đu mà thôi."

Lao Trần gật đầu một cái, nói: "Chuyn trên cõi đi này, chính là như vy, nếu như các v lãnh đo không mun tr nên giàu có, thì đã thái bình lâu ri!" Phan Kiện Trì không nghĩ sẽ ở trong căn nhà trong núi này, cùng một lão nông nói những lời này. Đúng thật, người đàn ông tóc trắng cá tiều giang trụ thượng, đã quen nhìn thu nguyệt xuân phong, biết bao nhiêu chuyện cổ kim, cũng phải coi như chuyện cười như vậy. Ông lão từ trong chỗ than gỗ lò sưởi lôi ra mấy củ khoai lang hồng đưa cho hai người ăn, nói: "Ăn lp cơn đói trưc đã, trong núi không có đim tâm gì, cái này là nhà t trng ly cho vui, ngưc li lại rt là ngt."Nói xong liền đứng dậy xuống bếp giúp lão bà giết gà. Phan Kiện Trì là một tri thức được giáo dục tân thời, mọi việc đều coi trọng nữ nhân đầu tiên, trước hết đem để cho Mẫn Hồng Ngọc, chỉ là nhìn nó đen thùi lùi bẩn thỉu, nghĩ cô không định cũng không muốn chạm vào. Ai ngờ Mẫn Hồng Ngọc vừa nói tiếng cảm ơn liền nhận lấy, tam hạ ngữ trừ nhị ( thun thc) liền lột vỏ, ăn nồng nhiệt. Vừa ăn vừa nói với anh: " Trong núi khoai lang nưng là ngon nht, ngon nht là loi va ly t trong lò than ra, ta khi còn bé rt thích nưng khoai trong lò than, đáng tiếc mi ln đu không ăn đưc."

Phan Kiện Trì hỏi: "Cô khi còn bé sao?"

Mẫn Hồng Ngọc liếc anh một cái, nói: "Làm sao? Không cho phép ta đưc có hi bé hay sao? Ai nói là xut thân ca ta không trong sch? Ngươi cho là ta từ khi sinh ra đã làm hát xưng ri sao?"

Phan Kiện Trì một phen bị cô trách móc rõ ràng như vậy, liền không nói thêm gì nữa. Nhìn cô cầm củ khoai lang, bề mặt bị lửa bao quanh hơi nóng hồng, cô trước sau đều như một son phấn kiều diễm, nhưng cả ngày đi trong núi, son trôi phấn cũng nhạt dần, hai gò má được lửa sưởi ấm, ngược lại giống như trên gương mặt có thêm hai lớp phấn đỏ ửng vậy, chỉ là đỏ ửng so với đánh phấn tự nhiên hơn rất nhiều, bản chất như lộ ra mấy phần ngây thơ, tựa như thay đổi thành một người khác. Anh nói: "Cũng không phi là như vy."

"Ta khi còn bé cũng tng trong núi." Mẫn Hồng ngọc nói, "Gia cnh cũng coi như khá, cùng cc, nhưng cũng có my mu rung cn. Cha m ta ch thích hai ngưi em trai, ta trong lòng cũng không có chút oán gin, ai bo hai ngưi h là con trai kia ch? Sau cùng đến năm đói kém , trong núi li đi hn. Ngun sui cũng khô cn, ngay c ngưi còn không có nưc ung, nói chi gia súc, rung đt càng không đáng nói ti. Qu thc đến my ht lương thc cũng không thu đưc, cha ta lin kêu cu ta mang ta đi, bán vi giá bèo, bái sư ph hc hí kch. Đào to quy c rt nhiu, sư ph chính là ph mu tái sinh, bt lun có b đánh chết, cha m rut cũng không còn liên h gì na. Hi nh đu bo ta có trí nh tt, thi niên thiếu trong thôn đu bin din ông công, ta lin bt chưc theo nên thp lý bt hương (ph lão hương thân) trong xã đu nói ta rt có tin đ. Vào trong gánh hát, sư ph dy hí văn, ta qua mt ln là có thnh. Ging cũng không t, còn đưc khách quen thưng cho ba cơm, đ hát, ch có th hát xưng hng*... Ta còn nh ln đu tiên lên đài, sư ph nói, nếu bây gi ra mà hát tt, thì ngươi na đi sau cũng không cn phi lo lng na." Nói tới chỗ này, cô đột nhiên tinh nghịch cười một tiếng, "Ngươi đoán xem v tung đu tiên ta xưng là gì?"

*Xưng hng, đc truyn kinh đin, ging cô s, truyn châm ngôn gi tt là "xưng hng vn đng" hoc "Xương Hng ca", chính ph gi tt là "xưng, đc, ging, truyn"

Phan Kiện Trì lắc đầu một cái: " Tôi không th đoán ra đưc"

"Ngưi như ngươi hết sc nhàm chán, khó trách đàn bà đu không thích ngươi." Mẫn Hồng Ngọc liếc anh một cái, "Ch có loại n nhân ngc như Tn Tang, mi coi ngươi là bo bi."

Phan Kiện Trì bị nàng châm chọc như vậy, cũng chỉ cười nhạt, không hề nói lại. Mẫn Hồng Ngọc lại nói: " Nhưng c đi này ta đu nh, v tung đu tiên ta xướng là "Ký phiến" . Trưc lúc lên đài tim ca ta c như sp nhy ra ngoài c hng ri. T phía sau đài len lén nhìn mt cái, dưi đài ti ôm đy ngưi luôn! Ngi đy p, ta nhìn thng mà còn thy choáng váng, trong l tai nghe thy tiếng Cheng Cheng Cheng ..." Cô thoáng dừng một chút, lại nhẹ giọng hát lên,

"Hàn phong liu tiếu thu băng tiêu, hương lô lãn kh thiêu

Huyết ngân nht lũ ti mi sáo, yên chi hng nhưng kiu.

nh khiếp, nhưc hn phiêu, xuân ti mnh nht điu

Mãn lâu sương nguyt d điu điu, thiên minh hn bt tiêu..."

Lúc này sắc trời đã sớm tối, bên trong căn nhà chính chỉ còn màu đen, dường như chỉ có ánh lửa lò sưởi, chiếu lên mặt cô, cô nhỏ giọng uyển chuyển ngâm xướng, tựa như lúc trước ở chỗ kia đèn đuốc sáng choang cả sân khấu, cô xướng vở tuồng đầu tiên của mình. Những người kia ngồi xem ngay ngắn nơi đó, nghe cô xướng đọc tố đả, thiếu nữ trẻ tuổi yêu kiều, làm ra đủ các loại trạng thái vui buồn hợp tan, đó là khoảng khắc huy hoàng của cuộc đời cô trong chớp mắt sao? Khi những tiếng reo hò ủng hộ như sấm vang lên, hình dáng cô như mê như say, giống như là ánh mặt trời còn sót lại, giống như bị lửa đốt đỏ gò má, ánh mắt cô lấp lánh phát quang, giống như là ánh mắt mèo trong đêm tối, vừa đen vừa sáng, chiếu ngược lại đống lửa bên trong lò sưởi, giống như trong ánh mắt cô cũng đốt lên một cây đuốc vậy, thắp sáng cháy.

Xướng xong mấy câu hí văn cô liền trầm mặc, đưa củ khoai lang đã nguội vào trong đống lửa nướng lần nữa, Phan Kiện Trì không nhịn được hỏi: "Cô xưng hí hát rt tt, vì sao sau đó li đi vào trong đng bùn ly như vy?"

Mẫn Hồng Ngọc "Ha" cười một tiếng, cô cười thanh âm nhọn vô cùng, một chút cũng không giống âm thanh cô xướng ca vừa nãy khéo léo đẩy đưa nhu mỳ, cô nói: "Bùn ly sao?Thiên h còn có ngưi có th đi qua bùn ly hay sao? Ta ch là mt n nhân, li là mt đào kép hát cp thp nht, tùy ý ai cũng có th ti khinh d, đng nói quyn quý quân phit, cho dù là nhân gia bình thưng, ai thy mt n đào kép thp kém mà không nh cho mt bãi nước miếng? Ngươi cho là ta nguyn ý đi vào bùn ly sao? Ta là không th không đi... Ta nếu như không nguyn ý, ngay c đưng sng cũng không còn."

Phan Kiện Trì nghe cô nói như vậy, ngược lại hết sức lắng nghe, bởi vì dẫu sao hai người cũng vốn không quen biết, cô không ngại nói ra những lời như vậy, hơn nữa vừa nghe liền biết là lời thật lòng. Anh mặc dù vì thù nhà hận nước, phiêu bạc nhiều năm, lúc ở lại Nhật bản đi học, cũng là tranh nhau một mạch, miễn cưỡng lấy được thành tích tốt nghiệp hạng nhất ở trường quân đội. Trong lồng ngực còn rất nhiều hoài bão, chẳng qua là chưa kịp làm. Hơn nữa đối với người như Mẫn Hồng Ngọc, đến bây giờ, vẫn không khỏi có mang theo mấy phần khinh thường trong lòng. Cảm thấy cô chính là cái gọi là "Giao tế hoa" (chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý miệt khinh), làm người mà lại khinh bạc, ham muốn danh lợi giàu sang, không tiếc ở giữa hai huynh đệ Dịch thị lượn vòng, hôm nay nghe cô nói một phen, ngược lại lại vượt ra ngoài dự tính, giống như những lời nói xuất phát từ đáy lòng vậy.

Ngừng một hồi, anh mới lên tiếng: "Tht ra thì ch đơn thun ca xưng, cũng không phi không nuôi sng ni mình..."

úng vy." Mẫn Hồng Ngọc nhàn nhạt nói, "Ai bo ta lòng cao tn mây xanh, nhưng mng li h tin. Ta không cam lòng ch là mt xưng hí, không cam lòng làm đào kép hát h lưu, dù là hng, dù là xưng tt, dù là có ngưi nâng người đỡ, dù là mi tháng túi bc có nhiu đi na, thì có li ích gì? Ngưi trong sch s không ly ta, gia đình quyn quý thì coi ta như đ chơi. Cho nên ta không cam lòng, ta quyết không tin ma qu, ta ti chiến trn này, lin không có ý đnh sng tr v. nhưng dù là ch có mt cơ hi ta cũng phi th mt ln, ai nói đàn bà không làm đưc đi s? Ai nói thiên h này tranh đot, cũng ch là bn phn ca đàn ông. Hoa Mc Lan còn có th thay cha nhp ngũ, Lương Hng Ngc còn có th đánh trng kháng Kim*, ta không tin, ta không thành đưc đi s."

*Lương Hng Ngc tng là kĩ n đưc Hàn Thế Trung chuc ra ly làm v, Lương Hồng Ngọc đã bàn với chồng nên dùng mưu kế để dụ quân Kim vào tròng. Vào ngày rằm tháng 1 năm 1130, Thế Trung cố ý giăng đèn kết hoa mở hội ở Tú Châu để đánh lạc hướng quân Kim, một mặt, ông mang quân bí mật phục ở sông Trường Giang. Khi 10 vạn quân của Ngột Truật rút về tả ngạn sông Thế Trung đã tung 8000 quân ra chặn đánh. Trong trận bao vây này, Lương Hồng Ngọc cũng xuất binh ngăn chặn sự tháo chạy của quân Kim. Bọn giặc Kim bị dồn vào hang Hoàng Thiên suốt hơn 40 ngày, nhưng cuối cùng lại thoát ra được.

Phan Kiện Trì không ngại cô có chí khí như vậy, nói: ế vương tương tương, ninh hu chngh?" (Ngưi có quyn cao, t lúc sinh ra đã có sao?)

Mẫn Hồng Ngọc bỗng thản nhiên cười một tiếng, quyến rũ vô cùng: "Đúng thế, ai nói thiên h này ch có k quyn quý t khi còn bé, ví như Phan phó quan nhà ngươi, có đim nào thua kém my v Dch gia công t kia đâu? Dch Liên Khi bt quá lúc sinh ra có mt ngưi cha tt, Dch Kế Bi cũng coi như ban đu là mt binh mt cht đánh ra thiên h, năm đó ai có th nghĩ ti ông ta có th lit đt phong cương như bây gi. Phan tiên sinh, nếu như không phi ngươi có ý trung nhân, ta ngưc li rt nguyn ý cùng ngươi hp tác, tha dp thiên hạ đi lon, đúng là dp tt đ đi qua bùn ly."

Phan Kiện Trì nói: "Tôi có ý trung nhân thì quan h gì đến vic này?"

Mẫn Hồng Ngọc ung dung thở dài, nói: "Ngươi có ý trung nhân, khó tránh khi có ch ràng buc. Thi đim làm vic không khi vưng tay vưng chân, c k rt nhiu th. Ngưi làm đi s sao có th có tư tình n nhi đưc, l m nhu tình mt ý, sm mun gì cũng s có chuyn. Cho nên ta không th cùng ngươi hp tác, loi ngưi như ngươi, không thành đưc đi s đâu."

Phan Kiện Trì mỉm cười, nói: "Tôi nht đnh là không thành đưc đi s, và cũng không có lòng mun thành cái gì gi là đi s. Không ph lòng quc gia dân tc, cũng không ph lòng mình. Ngưc li là Mn tiu thư cô đúng là lòng ôm trí ln. Vy thì tôi chúc cô, tâm tưng s thành đi."

Mẫn Hồng Ngọc phì cười một tiếng, giống như anh đang nói chuyện tiếu lâm vậy, cô thấy anh tựa hồ không thôi dáng vẻ đắn đo, liền cười tủm tỉm nói một câu tiếng miền Nam: "Cm ơn anh"

Bọn họ trong lúc nói chuyện, lão Trần đã giết xong con gà đi tới, trước múc nước rửa tay, rồi lại ngồi xuống bồi bọn họ nói chuyện. Phan Kiện Trì liền hướng về phía ông hỏi thăm đường xuống núi. Thì ra bọn họ từ sơn gian một đường đi tới, quả nhiên là đi lệch, thôn này cách huyện thành Bình Giang hơn tám mươi dặm.

"Chính là cưi nga đui theo xe ln, cũng phải đi mt mt ngày!" Lão Trần cười nói, "Ging như các ngưi không đi quen đưng, ch s đi đến hai ba ngày, cũng không ra đưc."

Mẫn Hồng Ngọc nghe nói đi nhầm đường, không khỏi có mấy phần lo lắng. Lão Trần kia còn nói: "Không sao đâu, ngày mai tôi kêu con trai tôi đánh xe nga đưa các ngưi t thôn chúng ta ra ngoài, mc dù là đưng núi, nhưng cũng có đưng có th đi xe nga, đến bui ti, là có th đến huyn thành ri." Trong lúc nhất thời lại nói mấy lời ong tiếng ve, thức ăn đã nóng cơm đã chín, lão Trần lấy ra một hồ lô rượu đế, cũng Phan Kiện trì đối ẩm. Bởi vì Phan Kiện Trì lấy họ giả là họ Lý, nên lão Trần lúc rót rượu liền nói: "Lý thiếu phu nhân có muốn nếm thử hay không? Rượu này là rượu chúng ta tự cất, không rát cổ họng đâu."

Mẫn Hồng Ngọc thấy ông hiểu lầm, cũng chỉ cười nói: "Tôi không biết uống rượu, lão Trần xin cứ tự nhiên đi."

Trong lúc thức ăn còn nóng liền nhắm rượu, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc bắt đầu say rượu đến nóng cả tai thì con trai của lão Trần cũng đúng lúc trở về, bỏ cái cày rồi đi vào, vừa nhìn thấy có khách, đặc biệt là còn có nữ nhân, không lên tiếng mặt liền đỏ. Lão Trần gọi con trai đến bên lò sưởi ngồi, cầm chén đũa lấy cơm cho anh ta, Mẫn Hồng Ngọc liền hỏi: "Trần đại ca cùng uống chung rượu." càng nói thì tay chân của Trần Đại kia càng luống cuống. Lão Trần vốn đã có mấy phần say, nói: "Đây là con trai lớn của ta, Lý thiếu phu nhân cứ kêu nó là Trần Đại là được, không cần cúi chào nó đâu! Đứa trẻ nghèo còn chưa từng thấy qua cảnh đời, cũng không giỏi nói chuyện. Em trai nó thì ở trên trấn cùng người ta học nghề, so với nó có khá hơn chút."

Một lúc cơm nước no nê, lão Trần cùng lão bà thu dọn chén bát, quét dọn đất bên dưới lò sưởi, ôm rơm rạ tới chỗ đệm, lại cầm chăn đệm đi ra, nói: "Trong phòng có hố đất, nên rất là lạnh. Lò sưởi ở chỗ này rất ấm, hai người đừng chê."

Phan Kiện Trì xưa nay vốn có thể chịu được cực khổ, biết người miền núi lễ độ, để cho khách ngủ ở bên lò sưởi là phép tắc đối đãi với khách quý, luôn miệng nói cảm ơn. Anh vẫn có chút lo lắng cho Mẫn Hồng Ngọc, nhìn cô thản nhiên mặc nguyên quần áo ngủ, không có chút dáng vẻ ngăn cách, anh nhớ tới cô từng nói cô vốn là đứa trẻ miền núi, nghĩ đến đây cũng có thể là thói quen, vì vậy thay y phục rồi liền ngủ.

Tro than vẫn còn trong lò sưởi, cho nên thật sự là không thấy lạnh. Anh một đường khổ cực, cũng vừa trọng thương mới khỏi, liền lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Vừa có cảm giác ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, trong núi vốn trời sáng rất muộn, Phan Kiện Trì tỉnh lại ý niệm đầu tiên chính là: Có khi trễ rồi.

Quả nhiên vạch ống tay áo ra nhìn đồng hồ đeo tay, đã là mười giờ sáng rồi, đang lúc ảo não, bỗng nhiên cánh cửa "két" vang lên, thì ra là Mẫn Hồng Ngọc, cô không đi vào, nửa người thăm dò nói: "Mau dậy rửa mặt, rồi lên đường."

Trong sân miếng gạch nối chứa toàn nước mưa, phía trên nổi lên một chiếc gáo hồ lô, anh liền dùng cái gáo kia múc lên rửa mặt. Nước trong chậu lạnh vô cùng, thấu xương tựa như hơi lạnh trực tiếp phả vào da thịt, mặt nước phản chiếu một góc mái hiên, bị anh khuấy lên, ngược lại lại như cái lạnh bị vỡ vụn. Anh vội vã rửa mặt, quay đầu nhìn trong sân thấy Trần Đại đã sớm thu xếp xong xe ngựa, dắt con lừa tới thúc mạnh vào trong guồng xe, vừa mới phủi một cái trên cái xà cạp* màu đen.

*Xà cạp

Phan Kiện Trì lúc này mới để ý đến Mẫn Hồng Ngọc cũng đã thay đổi y phục, vải xanh lam trúc áo kẹp dài, bên ngoài còn che phủ áo choàng dài lông thỏ ngắn màu xanh táo nhạt, vốn là tóc được làm xoăn, cũng sơ sài búi thành hai cái đuôi sam, đuôi sao nhọn dần quy củ như một đôi nơ bướm nhỏ pha lê. Cả người ăn mặc, không chỉ có một loại phong trần vô cùng, mà còn thêm mấy phần phong thái của người trí thức, giống như là đại tiểu thư nông gia sung túc đưa con vào thành đi học, mặc dù không tân thời, nhưng cũng không cảm thấy nhức mắt.

Thấy Trần Đại chuẩn bị xe rất tốt, Mẫn Hồng Ngọc liền kêu Phan Kiện Trì đem hai cái rương mây kia đem lên xe, lại gọi anh: "Đi thôi."

Phan Kiện Trì thật nhiều năm chưa từng ngồi qua xe ngựa như vậy, hơn nữa cả một đường đều đá vụn, cứ xóc đến thất huân bát tố, vết thương của anh còn chưa tốt hơn, như vậy mà xóc đến mơ hồ đau, nhưng anh tính tình kiên định, không nói tiếng nào, lại càng không than phiền gì cả. Hiếm thấy Mẫn Hồng Ngọc hứng thú không tệ, còn chỉ khắp phong cảnh núi nói lung tung này kia, nói đến phong cảnh, cũng bất quá là dọc theo khe núi quanh co có một đạo nước suối, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng từ núi đá chảy xuống, chính là một đạo thác nước nho nhỏ, rào rào chiếu ánh mặt trời, bay kim bắt ngọc. Trần Đại kia có vẻ là người tử tế, trải qua việc hỏi tới hỏi lui của cô, đầu tiên còn hì hục đối đáp lại, sau đó liền trở thành Mẫn Hồng Ngọc một mình lầm bà lầm bầm.

Thẳng đến buổi trưa, ngủ lại trong nhà trọ. Trần Đại cầm hai củ khoai sọ luộc, một bên gặm, một bên tháo xe, đem gọng xe để trên một tảng đá lớn ven đường, sau đó dắt con lừa đi ăn cỏ. Lúc này Mẫn Hồng Ngọc ngồi trên xe, lột vỏ củ khoai sọ, vừa ăn lại hỏi Phan Kiện Trì: "Vết thương của ngươi như thế nào rồi?"

Phan Kiện Trì không ngờ cô có thể nhìn ra, chỉ nói: "Không chết được đâu."

Bọn họ ở chỗ này nghỉ chân, trước sau cũng không thấy có nhân gia nào. Chỉ thấy một con đường sỏi trắng, từ trên núi một đường thẳng kéo dài xuống, lại quanh co leo lên một cái đồi khác, gập đi gập lại, giống như người luyện thư pháp đang viết chữ "Chi". Chẳng qua nét thư phép giống với trẻ con mới học, không có bao nhiêu kết cấu, chỉ thấy một chồng một chồng chiết cong, vô cùng vô tận, ở nơi này phơi khô dưới ánh mặt trời đầu xuân. Dẫu sao Phù Châu lúc ấm áp, ven đường cỏ dại qua một mùa đông, cũng không hề mang dáng vẻ khô héo. Còn có điểm li ti non vàng, là bồ công anh sáng sớm mới bung nở, giống như là gà con mới nở chui ra ngoài, mềm mại thật không nỡ nhìn, một điểm nửa điểm đan vào trong khe đá núi, bị gió trưa thổi một cái, lại có điểm ý mùa xuân nhẹ.

Bầu trời quả thật rất tốt, trời trong xanh thông suốt, giống như sợi bông lông vũ mà ngoại quốc hay bán, mơ hồ để lộ một loại tương tự thủy tinh sáng bóng, phía trên nổi hình mây, chính là sợi bông lông vũ thêu hoa lên, cùng nhung cùng cỏ bồng vừa lỏng vừa nhỏ, tí ti hết sợi này đến sợi khác, ngay cả cách thức đều mang dáng vẻ ngoại quốc, nhẹ và mỏng, mỏng mà thẩm thấu. Không giống hình thêu Trung Quốc, luôn là một tròn một củ, không có chỗ nào rõ ràng.

Anh ngước đầu nhìn trời, cũng mất thời gian một lúc, có lẽ chỉ có mấy giây, có lẽ cũng chỉ có ba mươi giây, nghe Mẫn Hồng Ngọc "phì" cười một cái, quay đầu cô quả nhiên cười tủm tỉm nhìn anh, nói: "Đừng lo lắng, vào lúc này chỉ sợ cô ấy đã qua Kim Châu, sắp đến trường dốc rồi."

Phan Kiện Trì lãnh đạm nói: "Tôi trái lại không có nghĩ đến cô ấy."

Mẫn Hồng Ngọc "ừ" một tiếng, nói: "Ta biết ngươi không nghĩ đến cô ấy, hơn nữa bây giờ ngươi cũng không có thời gian để nghĩ đến cô ấy, ta không phải nên nhắc nhở ngươi một chút, kêu ngươi suy nghĩ đến cô ấy một chút hay sao."

Phan Kiện Trì không hề tiếp lời, Mẫn Hồng Ngọc tự nhiên nói: "Người như ta sinh ra đã chính là một người xấu, thấy người khác cao hứng, ta liền khổ sở. Thấy người khác đau khổ, ta liền thấy cao hứng. Cho nên vào lúc ngươi không nghĩ tới, ta càng muốn nhắc tới, khiến ngươi khổ sở ngay lập tức, như vậy ta liền vô cùng cao hứng."

Phan Kiện Trì mặc dù cùng cô sống chung không hề lâu, nhưng cũng biết cô quả thật có mấy phần tính tình cổ quái, cho nên nghe cô nói như vậy, cũng không nói gì, chỉ bất quá cười nhạt. Mẫn Hồng Ngọc tựa hồ như có chút mất hứng, nói: "Thật ra thì ta cũng không muốn nghĩ tới ai nhưng lại không thể không nghĩ tới, loại thời tiết như vậy, khiến ta nhớ tới một người."

Phan Kiện Trì lột vỏ củ khoai sọ ra, lạnh nhạt nói: "Người mà cô có thể nhớ tới, chắc là người tốt."

Mẫn Hồng Ngọc lại cao hứng giống như tiếp lời anh, cười tủm tỉm nói: "Sai rồi, người ta quen biết, tất cả đều bại hoại, không có lấy một người tốt." Cô hơi dừng một chút, thở dài, "Ngay cả Phan tiên sinh ngươi, cũng không thể tính là người tốt đâu."

Phan Kiện Trì cười một tiếng, Mẫn Hồng Ngọc nói: "Bất quá ta biết kẻ xấu bên trong là như thế nào , ngươi cũng không được coi là xấu lắm. Xử sự làm người, cũng vẫn là rất thẳng thắn, chúng ta đi chuyến này không biết có bao nhiêu gian nan, ta cũng không ý định sẽ có một kết quả tốt. Thứ ta sợ nhất, ngược lại không phải chết, mà là sợ sống không bằng chết. Chỉ sợ khi tình huống kia xảy đến, còn phải phiền Phan tiên sinh giúp ta một thành toàn."

Cô vốn làm giọng nửa đùa nửa nghiêm túc, Phan Kiện Trì ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: "Cả cái mạng này của tôi đều là cô cứu, cô nếu như có gì phân phó, ta dù tự mình nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng , cũng không tiếc."

Mẫn Hồng Ngọc thở dài: "Vào nơi nước sôi lửa bỏng ngược lại cũng không nhất định phải thế, huống chi mạng của ngươi cũng không phải là ta cứu. Nếu không phải Diêu tứ tiểu thư thích ngươi, ta có bản lĩnh hơn nữa, cũng không có biện pháp lấy được tờ giấy thông hành. Nếu như không có tờ giấy thông hành, nói không chừng chính ta cũng bị vùi lấp trong thành không ra được rồi. Cho nên ngươi ngược lại không nợ tình ta, ta cũng không cần ngươi đội ơn. Chính là đến lúc không tránh được một kiếp, chết ta cũng không sợ, chỉ sợ không được chết. Khi đó nếu như ngươi có thể giúp ta, cho ta chết thống khoái chút là được rồi."

"Có phải cô muốn cứu Dịch Liên Khải hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com