TruyenHHH.com

Sunsun Enhypen Phu Thuy

Tôi nhìn theo hướng tay Jaeyun. Đúng là tụi nó đang chơi rất vui vẻ. Bỗng tôi có một cảm giác rất lạ. Có ai đó đang nhìn tôi, tôi quay người nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả....

-Vậy tụi mình cũng chơi tàu lượn đi. - Hắn không biết từ đâu nhảy vào

-Được đó! Được đó. Anh cũng đang muốn thử cảm giác mạnh. - Heesung phụ hoạ

Rồi bất chợt hai ông tướng nhìn nhau, mỉm cười. Ý đồ gì đây? Tôi với Jaeyun chỉ còn biết nhìn nhau khó hiểu. Nói rồi hắn kéo tay tôi đến chỗ tàu lượn. Đường tàu rất dài và cao. Tôi lại.... mắc bệnh sợ độ cao nữa chứ. Hu Hu.

-Sunghoon, Sunoo thấy không khoẻ lắm. Chắc Sunoo không đi được đâu! - Tôi kiếm cớ

-Ủa sao vậy? Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên. - Sunoo không khỏe hả, hay là vì sợ độ cao đây - Hắn nói mà nhìn cái mặt gian thấy ớn

-Gì? Ai sợ. Sunoo mà sợ á? - Tôi tức giận

-Không sợ thì lên nào!!!

Hắn nắm lấy tay tôi khi tàu lượn vừa dừng. Hắn ngồi cùng với tôi còn Jaeyun thì ngồi với anh Heesung ở phía trước. Jungwon thấy chúng tôi thì hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười toe toét vẫy tay chào. Nó cũng đi thêm chuyến nữa. Hắn cẩn thận cài dây an toàn cho tôi làm tôi đỏ mặt. Tôi có phải con nít đâu chứ.... Con tàu bắt đầu chuyển động rồi nhanh dần nhanh dần.

Ngay lập tức tôi cảm thấy hối hận. Con tàu chạy nhanh đến mức tôi cảm thấy hoa hết cả mắt, bắt đầu cảm thấy khó thở. (Ai biểu lúc nãy tỏ ra ghê gớm lắm mà. Cái miệng hại cái thân) Tôi cũng như bao người phía sau. Hét như điên!!! Tội sợ hãi nắm lấy tay hắn ở bên cạnh. Hắn mỉm cười nắm chặt lấy tay tôi. Con tàu càng lúc càng càng lên cao.

Tiếng hét của mọi người ngày càng to. Bỗng "Bùm"-Một tiếng nổ lớn vang lên làm mọi tiếng hét im bặt. Nhưng ngay lập tức sau đó là tiếng la thất thanh. Không thể tin được. Phía trước chúng tôi khoảng 100 mét đường tàu chạy đã bị thứ gì đó làm nổ tung. Tôi hoảng hốt đến bất động. không thể suy nghĩ được gì. Chiếc tau bị phanh gấp, tất cả hành khách đều hoảng hốt, nhiều người còn khóc thét.

Nhưng do tốc độ quá nhanh nên dĩ nhiên cả một đoạn trên bị chốc ngược xuống, tưởng chừng như sắp rơi xuống đất vỡ tan tành. Nhưng...bỗng có một thứ gì đó giữ lại. Con tàu lơ lững....Là ai?

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Không thể tin vào mắt mình nữa. Là Sunghoon. Không biết từ lúc nào mà hắn đã nhảy ra sau để giữ con tàu lại (Chúng tôi ngồi sau cùng). Nhưng làm sao có thể. Con tàu này nặng cả tấn, hắn không thể nào. Tôi chợt giật mình nhìn hắn. Đúng vậy, tôi đã nhìn ra. Đó là một... đôi cánh, một đôi cánh màu đen khổng lồ tuyệt đẹp từ người hắn. Hình như đôi cánh ấy đang giúp hắn giữ lấy con tàu.

"ÁAAAAAAAAA" - Tiếng hét thất thanh cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi quay xuống dưới. Là Jaeyun, Jaeyun đã bị rơi khỏi ghế và đang cố bám trụ vào mũi tàu

-Jaeyun, cẩn thận... - Tôi vừa hét lên thì một cánh tay nhanh chóng vươn ra nắm lấy tay của Jaeyun đang dần tuột ra

-Jaeyun nắm chắt tay anh, đừng buông - anh Heesung hét to

Jaeyun mở to mắt nhìn, tôi có thể thấy được nó đang đầm đìa nước mắt. Nó nhìn anh Heesung gật đầu mỉm cười.

-Sunoo, giúp mình... - Hắn bỗng lên tiếng - Mình không giữ được lâu hơn đâu.

Hắn nói với tôi, gương mặt hắn đỏ rần, mỗ hôi nhễ nhại. Đôi tay bị thương của hắn giờ máu lại nhỏ ra đỏ cả cái băng. Tôi như sực tỉnh. Trời đất. Tôi làm gì thế này, nãy giờ chỉ biết ngồi nhìn...Tôi cố lấy lại bình tĩnh...

-"Lá cây tập hợp lại." - Tôi nhắm mắt đọc thần chú, hai tay đưa lên. Ngay lập tức, hàng tấn lá cây theo gió thổi bay đến và nhanh chóng xếp thành từng đống dày trên mặt đất. Lá cây bay đến ngày càng nhiều. Tôi hét to.

-Tất cả mọi người, mau nhảy xuống!!!

Hàng loạt con mắt hướng về phía tôi. Nhưng không ai dám nhảy cả. Họ đang rất sợ. Tiếng người khóc ngày càng to hơn.

-Xin hãy nhảy xuống đi, bạn ấy không giữ được lâu nữa đâu. Không nhảy thì tất cả sẽ chết hết đấy!

Vẫn không ai nhúc nhích. Bỗng "tách", anh Heesung mở chiếc dây an toàn rồi ôm chầm lấy Jaeyun nhảy xuống rơi trúng vào chiếc "đệm lá" nên không sao. Anh Heesung đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhảy xuống. Dường như cảm thấy an toàn, tất cả mọi người xô đẩy nhau nhảy xuống. Jungwon và Jay cũng đã an toàn. Thoáng chốc trên tàu chỉ còn lại mỗi tôi và hắn.

-Sunoo mau nhảy đi, Sunghoon sắp cạn sức rồi.

-Để Sunoo giúp Sunghoon.

Tôi đưa tay nắm lấy thành tàu. Ngay lập tức con tàu dần tan biến vào trong không khí như chưa từng xuất hiện. Hắn nhìn tôi ngạc nhiên rồi nhanh chóng đỡ lấy tôi đang rơi xuống khi con tàu biến mất.

Hắn ôm lấy tôi nhẹ nhàng đáp xuống trước những tràng vỗ tay của mọi người. Tôi đỏ mặt nhảy từ trên tay hắn xuống. Bảo vệ ập đến xem xét hiện trường. Nhận cơ hội cả đám kéo nhau bỏ đi......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com