Sunsun Enhypen Phu Thuy
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Không thể tin vào mắt mình nữa. Là Sunghoon. Không biết từ lúc nào mà hắn đã nhảy ra sau để giữ con tàu lại (Chúng tôi ngồi sau cùng). Nhưng làm sao có thể. Con tàu này nặng cả tấn, hắn không thể nào. Tôi chợt giật mình nhìn hắn. Đúng vậy, tôi đã nhìn ra. Đó là một... đôi cánh, một đôi cánh màu đen khổng lồ tuyệt đẹp từ người hắn. Hình như đôi cánh ấy đang giúp hắn giữ lấy con tàu.
"ÁAAAAAAAAA" - Tiếng hét thất thanh cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi quay xuống dưới. Là Jaeyun, Jaeyun đã bị rơi khỏi ghế và đang cố bám trụ vào mũi tàu
-Jaeyun, cẩn thận... - Tôi vừa hét lên thì một cánh tay nhanh chóng vươn ra nắm lấy tay của Jaeyun đang dần tuột ra
-Jaeyun nắm chắt tay anh, đừng buông - anh Heesung hét to
Jaeyun mở to mắt nhìn, tôi có thể thấy được nó đang đầm đìa nước mắt. Nó nhìn anh Heesung gật đầu mỉm cười.
-Sunoo, giúp mình... - Hắn bỗng lên tiếng - Mình không giữ được lâu hơn đâu.
Hắn nói với tôi, gương mặt hắn đỏ rần, mỗ hôi nhễ nhại. Đôi tay bị thương của hắn giờ máu lại nhỏ ra đỏ cả cái băng. Tôi như sực tỉnh. Trời đất. Tôi làm gì thế này, nãy giờ chỉ biết ngồi nhìn...Tôi cố lấy lại bình tĩnh...
-"Lá cây tập hợp lại." - Tôi nhắm mắt đọc thần chú, hai tay đưa lên. Ngay lập tức, hàng tấn lá cây theo gió thổi bay đến và nhanh chóng xếp thành từng đống dày trên mặt đất. Lá cây bay đến ngày càng nhiều. Tôi hét to.
-Tất cả mọi người, mau nhảy xuống!!!
Hàng loạt con mắt hướng về phía tôi. Nhưng không ai dám nhảy cả. Họ đang rất sợ. Tiếng người khóc ngày càng to hơn.
-Xin hãy nhảy xuống đi, bạn ấy không giữ được lâu nữa đâu. Không nhảy thì tất cả sẽ chết hết đấy!
Vẫn không ai nhúc nhích. Bỗng "tách", anh Heesung mở chiếc dây an toàn rồi ôm chầm lấy Jaeyun nhảy xuống rơi trúng vào chiếc "đệm lá" nên không sao. Anh Heesung đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhảy xuống. Dường như cảm thấy an toàn, tất cả mọi người xô đẩy nhau nhảy xuống. Jungwon và Jay cũng đã an toàn. Thoáng chốc trên tàu chỉ còn lại mỗi tôi và hắn.
-Sunoo mau nhảy đi, Sunghoon sắp cạn sức rồi.
-Để Sunoo giúp Sunghoon.
Tôi đưa tay nắm lấy thành tàu. Ngay lập tức con tàu dần tan biến vào trong không khí như chưa từng xuất hiện. Hắn nhìn tôi ngạc nhiên rồi nhanh chóng đỡ lấy tôi đang rơi xuống khi con tàu biến mất.
Hắn ôm lấy tôi nhẹ nhàng đáp xuống trước những tràng vỗ tay của mọi người. Tôi đỏ mặt nhảy từ trên tay hắn xuống. Bảo vệ ập đến xem xét hiện trường. Nhận cơ hội cả đám kéo nhau bỏ đi......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com