TruyenHHH.com

[SunSun] [Enhypen] Phù thuỷ

Chương 10

Ruacon2809

Buổi chiều, tôi đang lướt web tìm xem có bài hát gì phù hợp cho buổi văn nghệ cuối tuần. He, dù gì cũng đã lỡ nhận rồi thì phải làm cho nó ấn tượng chứ. Đang chăm chú nghe nhạc, tôi không để ý có người mở cửa vào nhà và đang tiến đến chỗ tôi. Bỗng một cánh tay quàng qua cổ và tôi nghe tiếng nói sát bên cạnh.

-Oái. Ai? - Tôi giật mình dang ra thủ thế

-He, mình nè! Gì mà hốt hoảng dữ vậy?

-Uầy, Riki đùa ác quá, vào nhà mà không có lấy một tiếng động.

-He, muốn gây bất ngờ cho cậu mà. Ỏ, cậu đang chọn bài hát đó hả?

-Ừm.

-Được bài nào chưa?

-Sunoo thích bài "Spring day" của "nhóm BTS". Nghe rất ý nghĩa và giàu cảm xúc.

-Sunoo có vẻ thích nhạc buồn nhỉ. Bài đó hơi buồn a.

-Ừm, Sunoo thấy bài hát đó hợp với tâm trạng của mình. Tôi nói rồi nhìn ra cửa sổ, cái nhìn xa xăm.

Riki dường như cũng nhận ra điều nên ngay lập tức thay đổi chủ đề.

-Thôi, mình đi đi. Cũng bốn giờ rồi, mình chở Sunoo đi chơi, ăn tối, rồi mình cùng đi xem phim ha?

-Uhm - Tôi mỉm cười - Thật ra mình cũng có chuyện muốn nói với Riki.

-Vậy thì: "Let's go"

Riki nắm tay tôi kéo ra khỏi nhà...

-Oa, Riki đi xe máy hả? Liều vậy?

-He, có sao đâu. Chiếc xe mình mới mua đó. Chỉ chở những người đặc biệt thôi.

Tôi đỏ mặt.

-Nhưng bọn mình chưa đủ tuổi, đi xe vậy có sao không?

-Yên tâm. Nhìn Riki chắc không ai nghĩ là học sinh đâu. (Đúng vậy, cơ thể Riki rất săn chắc và nhìn rất nam tính). Với lại chở cậu như vậy, công an họ "biết" tụi mình là người yêu, chắc cũng không nỡ phá đám. He he.

-.....................- Tôi cũng chẳng biết nói gì!!!

Đúng vậy thật, Riki chở tôi trên chiếc xe máy chạy nhong nhong qua mấy cái đèn đỏ có công an mà cũng không thấy nói gì... May thật!!!

Chúng tôi đi vòng vòng ngắm cảnh thành phố. Seoul về đêm cũng rất lộng lẫy , nhưng tôi cảm thấy không được khoẻ cho lắm nên suốt chuyến đi cũng ít nói. Chủ yếu là Riki chở đi đâu tôi đi đấy.

-Sao vậy, Sunoo không vui hả? Sao cả buổi mà chẳng nói gì vậy?

-Không phải đâu, chỉ là Sunoo thấy hơi mệt thôi.

-Vậy sao, hay để hôm sau hãy đi nhé - Riki lo lắng

-Sunoo không sao đâu, Riki đừng lo.

Nói vậy nhưng tôi thật sự cảm thấy rất mệt, mắt như nhoà đi. Và tôi khuỵ xuống.

-Sunoo sốt cao rồi nè, vậy mà bảo không sao. Để mình đưa Sunoo về.

Nói rồi, Riki lấy xe chở tôi về. Trên đường đi, Riki bỗng nắm lấy tay tôi kéo tới ôm lấy cậu ấy. Tôi cũng không chống cự gì, cứ để yên đấy. Rồi còn khuyến mãi thêm cho cái dựa lưng nữa chứ. Xin lỗi, đừng hiểu lầm, là do tôi quá mệt, cần một tấm lưng để dựa vào thôi. He he. Thế là tôi cứ như thế cho đến khi về tới nhà, nhưng...

-Riki chở Sunoo đi đâu thế này?

-À, đây là nhà mình, Sunoo vào nghỉ đi.

Tôi cũng định nói là muốn về nhà nhưng cảm thấy phiền Riki quá. Hình như từ nhà tôi đến đây cũng hơi xa với lại cậu ấy đã có nhã ý muốn mời vào nhà chơi, chẳng lẽ từ chối.

Tôi gật đầu rồi theo cậu ấy vào nhà. Ngôi nhà nhìn từ bên ngoài rất to và đẹp, nhà bốn tầng dường như mới xây, bên cạnh còn có cái ga ra.

Có lẽ dùng từ nhà thì cũng không đúng lắm, phải nói đây là một ngôi biệt thư mới phải. Nội thất trong nhà cũng được bài trí rất sang trọng, phông nền chủ đạo là màu xám. Chắc Riki thích màu xám. Thật không ngờ tôi có thể bước chân vào một căn nhà như thế này.

Nhưng cảm thấy trọng căn nhà này có cái gì đó rất lạnh lẽo, không ấm cúng như trong căn nhà của Sunghoon. Oái, lại hắn. Sao đi đâu cũng nhớ tới hắn vậy nè. Tôi cố lắc mạnh đầu để xua tan hình ảnh về Sunghoon.

-Sunoo sao vậy?

-À không có gì, nhà cậu đẹp quá. Nhưng ba mẹ cậu đâu rồi. Đi vắng hết hả - Tôi đánh trống lảng

-He, đây là nhà riêng của mình mà, mình thích tự lập sớm nên dọn ra ở riêng.

Sax, nhà riêng mà đã như vầy thì chắc nhà bố mẹ cậu ấy còn gấp mấy lần cơ. Gia thế nhà Riki thật không đơn giản. Haizzz, vào nhà người khác mới thấy nhà mình nhỏ bé...

Tôi định hỏi thêm một vài điều nhưng cơn mệt mỏi lại dâng lên chiếm lấy tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa và thở dốc.

-Sunoo đợi tí, mình lấy thuốc cho.

Nói rồi, Riki nhanh chân chạy đi mất. Còn tôi thì mệt mỏi nằm xuống ghế, thân nhiệt tăng cao.

Khoảng năm phút sau, Riki quay lại.

-Thuốc nè Sunoo, uống đi

Tôi ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ. Còn Riki thì ra ngoài và lên lầu, không biết làm gì.

Một lúc sau, tôi đã cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều. Vừa ngồi dậy thì đã nghe tiếng của Riki. Cậu ấy đang đi từ cầu thang xuống. Hình như vừa mới tắm xong. Giờ đang mặc một chiếc áo thun bó sát người, đi cùng là chiếc quần jean nhãn hiệu Versace - Ý rất nổi tiếng. Cả hai kết hợp rất tuyệt hảo càng làm tôn thêm vẻ đẹp cơ thể của Riki, mái tóc chải gọn gàng nhìn cậu ấy giờ rất đẹp trai.

-Sunoo đỡ chưa? - Riki âu yếm hỏi

-À ,Uhm, mình đỡ rồi, cảm ơn Riki. Mình có phiền cậu không? Cậu định đi đâu hả?

-Không. À mà chắc Sunoo đói rồi nhỉ, lên nhà ăn với mình đi, mình chuẩn bị xong rồi.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đi theo Riki lên lầu. Cậu ấy dẫn tôi vào một căn phòng rất đặc biệt. Chính xác hơn là một cái... ban công. Tuy nhiên nó to như một căn phòng vậy. Có một điểm khác biệt là các vách tường và trần nhà của căn phòng này đều được làm bằng kính trong suốt. Đứng đây, ta có thể nhìn thấy rõ cảnh đẹp toàn thành phố và còn có thể ngắm bầu trời ban đêm. Thật tuyệt!

Ở giữa căn phòng là một bàn ăn được bố trí rất đẹp mắt. Ôi nãy giờ Riki đi lên đi xuống là để chuẩn bị cái này hả. Lãng mạn quá. Sao không thích Riki quách cho khoẻ cái thân nhỉ? Cái con tim này thiệt... đáng chết mà!!!

-Cảm ơn cậu! - Tôi quay sang Riki mỉm cười cảm ơn

Riki bỗng đỏ mặt.

-Không có gì đâu, Sunoo thích là được rồi.

Rồi cậu ấy đẩy tôi lại bàn ăn còn lịch sự kéo ghế cho tôi. Cậu ấy làm rất nhiều món, nhìn rất ngon mắt, nhưng vì mới khỏe lại nên tôi còn hơi đắng miệng. Tôi chỉ uống vài ngụm rượu vang và ăn miếng sườn thôi.

-Sunoo, mình có một chuyện muốn nói với cậu. Từ lâu lắm rồi.

-Hửm? Chuyện gì vậy? Cậu cứ nói đi.

-Thật ra, mình...- Lại đỏ mặt

-Có gì khó nói lắm hả? Mạnh dạn lên chứ - Tôi ngây thơ thấy sợ

-Anh... muốn em làm người yêu của anh - Riki nói nhanh, nhưng giọng nói to và rõ ràng làm tôi nghe không xót chữ nào.

-CẬU... Tôi cứng miệng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com