TruyenHHH.com

Sunric To You My Youth

Sunwoo thật sự học giỏi hơn tưởng tượng của chúng bạn cùng lớp rất nhiều. Hầu như môn học nào cậu cũng có thể trở thành học sinh cưng của giáo viên ngay tắp lự, có khi còn vượt cả sự yêu thích của các thầy cô đối với cậu chàng lớp trưởng siêu cấp năng nổ Park Jihoon. Môn duy nhất mà Sunwoo không thể đứng đầu chắc chỉ có thể là môn tiếng Anh khi trong lớp có một người sử dụng ngôn ngữ này như tiếng mẹ đẻ, nhưng điều đó cũng không làm giảm đi sự ngưỡng mộ của bạn bè dành cho cậu, giống như hai tiết hoá học và vật lý vừa rồi, tốc độ hiểu bài của Sunwoo thật làm cho người ta sửng sốt. Trong khi Eric vẫn còn đang bận bịu thêm thêm bớt bớt để cân bằng một phương trình thì Sunwoo đã hoàn thành xong 3 cái và nhởn nhơ nhìn ngắm ngoài cửa sổ. Thầy giáo đẩy gọng kính lên quan sát xuống phía dưới lớp, ngoại trừ chàng thủ khoa mà thầy quyết tâm dành giật với các bộ môn khác để đưa vào đội tuyển thì cũng chỉ có thêm 2-3 học sinh nữa là đã làm xong, còn cái đám đang vò đầu bứt tai khi còn chưa bước qua cái ngưỡng cửa của hoá học cơ bản dưới kia, tự nhiên ông thấy đầu mình hơi nhưng nhức. Ánh mắt Sunwoo vẫn đang lơ đãng dạo chơi dưới sân trường, nhưng tâm hồn vẫn ở nguyên trong lớp khi chốc chốc lại nghe thấy tiếng thở dài cùng một đống những âm thanh lẩm bẩm mà cậu chẳng thể nghe rõ nội dung ở đằng sau lưng. Sunwoo hơi nghiêng người liếc mắt về cái đầu nhỏ phía sau đang liên tục ngọ nguậy, cây bút chì đè mạnh lên trang giấy thiếu điều muốn gãy ngang, còn mấy con số đặt trước các nguyên tố hoá học nó bất ổn đến không thể nào bất ổn hơn được nữa.

"Chỗ này là số 2 mới đúng."

Sunwoo thì thầm khiến Eric giật mình ngẩng đầu lên, cho dù vẫn còn chút ngờ vực nhưng rồi cũng nhanh chóng tẩy xoá số 5 và thay vào đó bằng số 2, cẩn thận tính toán thêm một lúc, vậy mà đã cho ra được đáp án đúng rồi. Eric ngước cặp mắt đầy ngưỡng mộ về phía cậu bạn bàn trước như thể đang nhìn một vị thần. Sunwoo cười cười quay đầu nhìn về phía bảng nhưng trong lòng lại nhộn nhạo một cảm giác kiêu ngạo không nói nên lời.

Giờ ăn trưa, như đã hẹn nhau trước đó, Eric sẽ đi ăn cùng cậu bạn Sunwoo để đề phòng trong bữa cơm sẽ có thứ gì đó khiến cậu không ăn được. Học sinh nghiêm chỉnh xếp một hàng dài rất có trật tự, thực đơn hôm nay là mì tương đen. Tiếng xì xào càng lớn hơn khi biết bữa trưa không phải lúc nào cũng ăn cơm chán ngắt, đám học sinh năm nhất hào hứng hẳn lên, có người còn dự định về sẽ đánh giá 5 sao ngay trang web của trường. Eric bưng khay chầm chậm chờ tới lượt, một bát mì tương đen đầy ú ụ, một đĩa kim chi hành lá để ăn kèm, thêm một ít củ cải ngâm và một bát canh rong biển. Sunwoo cũng mang một khay tương tự đi theo cậu đến bàn trống, cả hai ngồi đối diện nhau. Đây không phải là lần đầu Eric ăn món này vậy nên cậu cũng không đến nỗi lúng túng, chỉ là món kim chi hành lá thật sự cậu vẫn chưa làm quen được cái vị hăng hăng đăng đắng của nó. Eric ngẩng đầu nhìn cậu bạn phía đối diện, Sunwoo phì cười.

"Hôm nay cậu không ăn được thứ gì?"

"Kim chi hành lá." Eric cũng không ngần ngại.

Sunwoo có chút kinh ngạc.

"Nó là hợp với mì tương đen nhất đấy."

"Nhưng nó đắng lắm."

Eric ỉu xìu chọc chọc đũa vào đĩa kim chi, Sunwoo bị bộ dạng này của Eric làm cậu càng muốn cười hơn.

"Được rồi, vậy tôi lấy kim chi hành lá, đổi củ cải ngâm cho cậu. Đừng nói cậu cũng không ăn được củ cải ngâm đấy nhé? Tôi không có thứ khác để đổi với cậu nữa đâu."

"K-không cần. Vậy là được rồi."

Nhìn Eric lúng túng khiến Sunwoo không nỡ trêu cậu thêm nữa, lúc này mới lấy đũa gắp hết kim chi bên khay của Eric sang đĩa của mình, còn gắp những miếng củ cải màu vàng tươi thế chỗ. Eric một lần nữa giương đôi mắt cảm kích nhìn Sunwoo rồi mới bắt đầu trộn mì. Thật ra đối với chất lượng bữa trưa ở trường, Sunwoo rất kinh ngạc, không ngờ thực đơn ở canteen lại được chăm chút kĩ lưỡng như thế. Không biết do cậu dễ tính hay sao nhưng hôm qua và cả hôm nay nữa, thức ăn luôn phong phú và rất ngon miệng. "Ước gì Changmin hyung có thể vào đây học với mình." Sunwoo nghĩ thầm như thế rồi tự thở dài, không biết Changmin đã xong việc hay chưa nữa. Changmin làm việc cho một quán cà phê gần trường của Sunwoo, tuy nhiên từ khi bắt đầu năm học, cậu chưa ghé qua chỗ đó bao giờ, một phần vì bận học, một phần vì chỗ làm thêm của cậu cách đó khá xa vậy nên cậu chẳng dôi ra thời gian rảnh rỗi mà ghé qua xem thử.

Eric trộn mì lên rồi từ từ thưởng thức, cả hai không nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng hút mì và tiếng đũa va vào nhau lạch cạch vang lên. Dù sao thì cũng chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày, chủ đề có thể trò chuyện cùng nhau cũng không nhiều lắm, nhưng nếu chỉ cứ im lặng mãi thì cũng quá đỗi ngượng ngùng. Eric muốn phá tan bầu không khí kì cục này nên lên tiếng trước.

"Cậu giỏi thật đấy, bài tập lúc nãy tôi nghĩ mãi cũng không ra mà cậu chỉ cần liếc mắt liền giải được."

Nghe Eric đột ngột buông ra một câu khen ngợi mình, Sunwoo hơi đỏ mặt.

"Thật ra cũng không khó lắm đâu, cậu để ý một chút cũng sẽ làm được mà. Với cả cậu xem trong lớp đâu phải chỉ có mình tôi làm được đâu."

Eric gật gù, nhưng dù sao trong mắt cậu Sunwoo vẫn là người giỏi nhất. Eric tiếp tục chăm chú cuốn mỳ lại như cái cách mà cậu hay dùng để ăn spaghetti, kỹ năng dùng đũa của cậu vẫn chưa thành thạo lắm nên trông có vẻ kì cục. Sunwoo cảm thấy rất buồn cười nhưng không muốn Eric lúng túng, cậu đành quay mặt sang chỗ khác mà uống một ngụm canh. Eric tiếp tục chủ đề lúc nãy.

"Tan trường cái là tôi thấy cậu chạy đến chỗ làm thêm ngay, cậu học vào lúc nào mà giỏi vậy?"

"Trên lớp."

"Trên lớp? Chỉ vậy thôi?"

"Và cả làm bài tập về nhà đầy đủ nữa."

"Omg really?"

Sunwoo nở nụ cười quen thuộc và từ chối đáp lời câu cảm thán của Eric. Eric lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu và rồi tiếp tục dồn sự chú ý vào bữa trưa của mình, xung quanh ta luôn tồn tại những quái vật con nhà người ta như thế đấy, chúng ta phải tập cách chấp nhận nó thôi.

———————————————

Lúc này Changmin đúng là chưa có ngơi tay để nghĩ đến bữa trưa mặc cho cơn đói đã cồn cào. Quán cà phê nổi tiếng trong giới học sinh vì cực kì yên tĩnh và trang trí xinh đẹp này lọt vào mắt xanh của một vị đạo diễn, vậy nên sau một ngày thoả thuận với chủ quán thì hôm nay chỗ này được thuê để quay một vài cảnh phim. Changmin vô cùng háo hức, có khi còn được gặp mấy diễn viên nổi tiếng ở ngoài đời cũng chưa biết chừng. Cậu vẫn đang ra sức dọn dẹp mấy thứ trước khi đoàn làm phim đến.

"Changmin à, sơ sơ vậy được rồi, đến đây ăn cơm đi. Tí nữa đoàn làm phim đến để họ tự bày biện thêm cho vừa ý."

"Vâng ạ."

Sangyeon quơ quơ hộp cơm hãy còn bốc lên hơi nóng, Changmin vội vã thu xếp nốt chỗ cốc còn lại rồi đến ngồi bên cạnh. Quán cà phê to đùng cũng chỉ có một chủ quán và một nhân viên cật lực lao động, từ ngày Jacob xin nghỉ, Sangyeon vẫn chưa tuyển thêm được người nào khác thay thế, không phải anh khó tính, chỉ là ba người đã đồng hành cùng nhau từ những ngày đầu quán đi vào hoạt động, bây giờ muốn tìm một người lấp vào vị trí của Jacob chỉ sợ khó mà vận hành được nhịp nhàng như trước kia được nữa. Changmin và vội miếng cơm nóng hổi, hộp cơm trưa mua ở cửa hàng tiện lợi có vẻ đã được cải tiến hơn rồi, thức ăn nhiều mà còn rẻ phết, chỉ là bình thường cậu cũng ít khi xài tiền vào mấy thứ này mà chỉ mang theo phần cơm đã làm từ sáng. Khoảng 4 giờ chiều đoàn làm phim sẽ tới, từ giờ đến lúc đó mặc dù còn nhiều thời gian nhưng anh chủ nghĩ vẫn nên đóng cửa sớm. Changmin ra ngoài treo tấm bảng gỗ có chữ "Close", có lẽ một vài khách quen hôm nay sẽ phải chịu khó làm việc ở nhà.

Đúng 4 giờ chiều, ba chiếc xe lớn đỗ xịch trước cửa quán, đạo diễn đến gặp Sangyeon để trao đổi về việc sử dụng không gian quán và một vài thay đổi nhỏ để phù hợp hơn với yêu cầu của bộ phim, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến phong cách decor cũ. Một vài staff xuống xe trước, mang theo đạo cụ nhanh tay bố trí. Bộ phim lần này lấy bối cảnh tình yêu công sở được chuyển thể từ một webtoon nổi tiếng, cảnh quay hôm nay cũng khá đơn giản, chỉ là một trong những phân cảnh trong kí ức của nam nữ chính lúc cả hai còn là học sinh, lần đầu tiên nam chính nhìn thấy nữ chính khi cô đang chăm chú học bài trong một quán cà phê tĩnh lặng nhưng đầy lãng mạn. Cô gái ngây thơ trong sáng trong bộ đồng phục học sinh, theo thói quen ngồi vào vị trí quen thuộc, ngăn nắp bày biện sách vở ra bàn và gọi một ly smoothie dâu tây, khi người phục vụ đưa đồ đến, cô ngẩng đầu lên nói cảm ơn và nở một nụ cười toả nắng, hình ảnh đẹp động lòng người đó khắc sâu vào lòng nam chính cho đến tận nhiều năm sau. Diễn viên nữ là Lee Nayun, một diễn viên trẻ triển vọng vừa có chút danh tiếng trong năm nay, trong lúc ngồi đợi nhân viên đoàn làm phim thì xem lại lời thoại và chỉnh trang lớp make up.

"Đạo diễn... ai sẽ vào vai cậu nhân viên phục vụ ạ?"

"Diễn viên quần chúng đâu?"

"Dạ lúc nãy... bọn em nghĩ đã hết việc nên cho họ về cả rồi..."

Giọng anh chàng trợ lý các lúc càng trở nên lí nhí, chờ đợi cơn thịnh nộ của đạo diễn. Ông đạo diễn đúng là sắp bắt đầu quát mắng.

"Cậu gọi gấp một người quay trở lại đây cho tôi! Nếu không thì cậu đi vào diễn!!!"

Anh chàng trợ lí số khổ mếu máo, móc điện thoại tính gọi cho một người mà anh ta nghĩ là có thể chạy qua đây nhanh nhất.

"Không cần gọi đâu, cứ dùng nhân viên của quán, như vậy sẽ tự nhiên hơn. Với cả nếu đợi thêm lát nữa hoàng hôn xuống hẳn thì ánh sáng sẽ không còn đẹp nữa đâu."

Người vừa lên tiếng là Kim Younghoon, nam chính của bộ phim. Younghoon đã nổi tiếng được mấy năm nay, giải thưởng ẵm về vô số, ngoài khả năng diễn xuất ra thì thứ khiến người ta chú ý đến anh chính là ngoại hình xuất chúng, vẻ đẹp mà khi người khác nhìn vào luôn có cảm giác chàng trai đứng trước mặt mình hoàn toàn vô tội. Thật ra ngay từ đầu nhìn thấy Younghoon, Changmin đã dần trở nên phấn khích. Cậu là fan cứng của anh, đã tìm xem tất cả các phim anh đóng từ vai chính đến vai phụ, trong phòng ngủ còn treo đầy ảnh của anh đến mức Sunwoo luôn mồm bảo cậu là kẻ biến thái. Changmin định bụng đợi khi quay xong sẽ ra hỏi xem Younghoon có thể ký tên cho mình không, nếu được chắc cậu sẽ mang về lồng khung kính. Đạo diễn nghe lời Younghoon nói, ánh mắt đổi hướng nhìn về phía cậu nhân viên phục vụ trẻ măng vẫn đang đeo tạp dề đồng phục của quán. Cậu bé gầy gò lọt thỏm trong chiếc áo dài tay màu hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng và lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt cậu.

"Khuôn mặt này nếu cứ ở đây làm bồi bàn thì cũng thật phí phạm."

Đạo diễn lẩm bẩm rồi cũng bảo người gọi Changmin đến, hỏi xem cậu có thể xuất hiện một chút không, đương nhiên cho dù chỉ có vài giây thì cậu cũng sẽ trả cát xê đàng hoàng. Changmin suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, dù sao cậu cũng chỉ làm công việc thường ngày của mình thôi, đã vậy còn có thêm tiền thì tội gì không nhận. Chị make up nhanh chóng đến sửa soạn ngoại hình cho Changmin, cho dù chỉ xuất hiện chớp nhoáng và quần chúng đến mức không thể quần chúng hơn nhưng cũng phải chỉn chu hết mức có thể. Cậu bỗng thấy hơi hồi hộp một chút, dù sao cũng có một đống người và một đống máy móc đang chằm chằm quan sát khiến cậu có chút không được tự nhiên.

"Cậu cứ đi vào bình thường thôi, lúc Nayun nói cảm ơn thì cậu chỉ cần trả lời 'Chúc quý khách ngon miệng', sau đó đi vào, vậy là kết thúc rồi."

Changmin gật đầu hiểu ý. Máy quay chuẩn bị sẵn sàng.

"3...2...1 action!"

Nayun thật sự có gương mặt rất phù hợp với vai nữ chính, đến mức như xé sách bước ra. Cách cô nghiêng đầu, cô mỉm cười hay cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn người khác luôn khiến người ta xao xuyến. Changmin vẫn giữ nguyên bộ đồ trên người, gương mặt đã được make up nhẹ nhàng, mái tóc nâu hơi loà xoà trước trán khiến cậu trông còn trẻ con hơn. Cậu cẩn thận bưng khay đồ uống, thành thạo đặt xuống miếng lót ly trước khi đặt cốc lên bàn.

"Cảm ơn ạ."

"Vâng, chúc quý khách ngon miệng."

Changmin nở một nụ cười thương hiệu quen thuộc khoe ra lúm đồng tiền sâu hoắm. Ánh hoàng hôn thích hợp chiếu xuyên qua cửa sổ, vừa vặn phủ lên người nữ chính như ánh hào quang nhưng cũng đồng thời làm bật lên ánh sáng lấp lánh trên gương mặt đáng yêu của chàng trai trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com