Sunric To You My Youth
Mới hơn 6 giờ sáng, bên trong gian bếp của căn nhà nhỏ đã vang lên tiếng nồi niêu va vào nhau lạch cạch. Changmin liên tục đảo mớ rau xào thơm phức, sau đó nhanh nhẹn trở tay qua tráng một lớp trứng lên mặt chảo chống dính, bữa sáng được chuẩn bị một cách đơn giản và nhanh chóng nhất có thể. Anh cẩn thận kiểm tra thời gian trên điện thoại, hãy còn sớm chán, sau đó dọn thức ăn ra chiếc bàn duy nhất trong căn nhà, nơi vừa làm bàn tiếp khách vừa dùng luôn làm bàn ăn, nhưng cũng không hề gì vì căn nhà bé xíu này cũng chẳng mấy khi có ai ghé đến."Sunwoo!!! Dậy ngay không muộn học bây giờ!!!"Tiếng lạch bạch phát ra từ phòng ngủ, tiếp đó là một chuỗi âm thanh ầm ĩ vang lên trong nhà tắm. Sunwoo đi ra khỏi phòng sau khi đã mặc bộ đồng phục trên người và tóc mái còn đang vương vài giọt nước còn sót lại sau khi cậu rửa mặt. Changmin bận rộn bới cơm cho cậu, miệng thì liên tục dặn dò em trai về những điều cần chú ý vào ngày đầu đến trường, Sunwoo và một miếng cơm to, vừa nhai vừa càu nhàu."Biết rồi biết rồi. Em có phải trẻ con đâu. Anh ăn nhanh mà đi làm đi kìa.""Anh cứ phải dặn thế, mày lên trường không được gây sự với ai đâu đấy. Kì này không cần đóng học phí nhưng tiền ăn vẫn phải có, lên đó xem hết bao nhiêu thì về nói lại với anh.""Tiền em làm thêm lúc hè vẫn còn, anh cứ yên tâm.""Tiền đó để dành đi. Chả lẽ anh còn không lo được chút tiền đấy cho em trai mình à."Sunwoo miễn cưỡng gật đầu đáp ứng vì cậu đã quá quen với tính cách của anh trai mình rồi, nhưng dù sao Changmin nói cũng đúng, kể cả nhờ vào học bổng để không cần phải đóng học phí đi nữa thì cũng có khá nhiều thứ còn cần phải dùng đến tiền, cậu nhẩm tính số tiền tiết kiệm ít ỏi của bản thân mà thầm thở dài. Sunwoo dắt chiếc xe đạp mua lại từ một cửa hàng chuyên bán xe cũ ở đầu khu phố, mặc dù ngoại hình có chút cũ kĩ nhưng vòng quay vẫn rất êm, cậu khá hài lòng với nó, không quên sắm thêm một chiếc xích khoá chắc chắn đề phòng mất cắp. Chiếc ba lô sờn bạc nhưng sạch sẽ nằm gọn sau lưng nổi bật trên nền áo đồng phục màu xám nhạt, thứ duy nhất mới tinh trong tủ quần áo của cậu. Sunwoo chậm rãi nhấn từng vòng đạp, trường học cách chỗ cậu không xa, nếu dậy sớm hơn một chút thì hoàn toàn có thể đi bộ đến trường, nhưng sau giờ học cậu còn đến cửa hàng tiện lợi cách đó hai con đường để làm thêm nữa nên Sunwoo đành bấm lưng buộc bụng quyết định mua chiếc xe này. Cổng trường cấp 3 Samyook hiện ra, Sunwoo giảm tốc độ rẽ vào con đường nhựa phía trước mặt. Ngôi trường này Sunwoo đã đi ngang qua hàng trăm lần trước đó, nhưng hôm nay khi đã trở thành một phần của nó, cậu bỗng có cảm giác xốn xang kì lạ xuất hiện trong lòng. Đường dẫn từ cổng trường đến bãi giữ xe khá xa, hai bên có rất nhiều học sinh mặc đồng phục giống cậu, Sunwoo đạp xe lướt ngang qua một nam sinh đeo airpod đang chậm rãi thả bộ, cậu chàng thi thoảng lơ đãng nhún nhảy theo giai điệu mà chỉ mình bản thân nghe thấy, Sunwoo bỗng chốc có cảm giác những năm tháng cấp 3 trôi qua sẽ không đến nỗi tệ. Lớp học sau 2 tháng hè đã được vệ sinh qua một lần trước khi đón đám học sinh vào năm học mới, nhưng bàn ghế vẫn hơi dậy mùi ẩm mốc gai mũi do đã lâu không có người ngồi. Sunwoo không hề đắn đo mà chọn ngồi ở bàn thứ ba dãy ngoài cùng bên trái sát cửa sổ, vị trí tuyệt vời khi không cách bảng quá xa, lại có thể nhìn ngắm sân trường và dễ dàng tránh xa mấy trò đùa ầm ĩ. Mặc dù tất cả đều là học sinh mới nhưng có vẻ mọi người không cảm thấy xa lạ, có vài nhóm bạn đã quen biết nhau từ trường cấp 2 nên rất nhanh liền túm tụm lại với nhau chuyện trò rôm rả, Sunwoo ngồi một mình lặng lẽ quan sát, cậu hoàn toàn là một sinh vật cô đơn giữa chốn xa lạ này. Các chỗ trống dần dần được lấp đầy, vị trí bên cạnh cậu, sau lưng và trước mặt cũng có người ngồi xuống. Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ lên lớp. Vì là ngày đầu tiên nên tiết một là tiết sinh hoạt để mọi người có thể kết bạn và làm quen với môi trường mới. Thầy giáo chủ nhiệm hơi đứng tuổi, trông không nghiêm khắc lắm, có phần hơi thoải mái và bất lực khi tụi học trò la hét, nhưng may mắn là tụi nhỏ ai nấy đều tôn trọng thầy nên chẳng mấy chốc không khí dần được ổn định."Chào các em, thầy là Park Cha Hyun, dạy môn ngữ văn và là chủ nhiệm lớp 10-1 của chúng ta năm nay, rất vui khi được làm quen với các em. Về nội quy của trường và lớp học..."Thầy Park nói một thôi một hồi những điều về nội quy trường học, thứ mà đám học sinh lười quan tâm nhất vậy nên đã có vài người tỏ ra chán nản. Sunwoo cũng không ngoại lệ, nhưng cậu vẫn cố gắng chăm chú, ít ra cậu cũng đã đáp ứng với Changmin sẽ luôn tuân thủ quy tắc và không gây chuyện ở trường. Cuối cùng thầy Park cũng kết thúc bài thuyết trình nhàm chán của mình, ông đẩy gọng kính lên nhìn vào tờ danh sách lớp. "Được rồi, chúng ta bắt đầu điểm danh nhé. Park Ji Hoon?""Có ạ""Son Dong Ju?""Có em""Kim Jun Kyu?""Có ạ""Choi Bo Min?""Dạ có""Eric Sohn?"Một khoảng im lặng, không có ai lên tiếng. Thầy giáo ngẩng đầu lên nhìn, cả lớp cũng tò mò ngó quanh ngó quất xem người bạn với cái tên kì lạ này đang ở đâu."Eric Sohn? Eric có đi học không?""Có ạ"Một cánh tay chậm rãi vươn ra, cậu trai hai mắt vẫn còn nhíu chặt vào nhau uể oải cất tiếng. Sunwoo giật mình quay lại nhìn cái sinh vật vừa phát ra giọng nói sau lưng mình. "Ủa là cái cậu vừa đi vừa nhảy sáng nay đây mà." Sunwoo chỉ hơi kinh ngạc một chút, lúc sáng trông cậu ta vẫn còn đang tràn trề năng lượng chứ không giống như bây giờ, y hệt một con cún con vẫn còn đang ngái ngủ. Thầy giáo gật gù."Bạn học này... là con lai à?""Em là người Mỹ gốc Hàn..." Eric ngập ngừng một chút rồi bổ sung. "Không lai ạ!""Khụ... ừ được rồi. Chúng ta tiếp tục... Huh Hyun Jun?""Có ạ""Kim Sun Woo?""Có ạ""Thủ khoa đúng không? Cố gắng lên nhé!""Vâng em cảm ơn ạ"Mấy tiếng trầm trồ vang lên khiến Sunwoo hơi ngại..........Thầy giáo lại phổ biến thêm về chương trình học, về các câu lạc bộ đang nổi tiếng trong trường hay làm thế nào để vào thư viện mượn sách, cuối cùng chọn ra ban cán sự và thông báo một số chi phí như tiền ăn, tiền quỹ lớp,... Lớp trưởng được chọn là Park Ji Hoon, một anh chàng cơ bắp và năng nổ với nụ cười tươi rói siêu thân thiện cùng nốt ruồi dưới đuôi mắt cực duyên. Cậu ta chạy lại chỗ Sunwoo ngay sau khi thầy giáo ra khỏi lớp, vỗ vai cậu như thể cả hai đã thân quen từ lâu. "Hey thủ khoa!!!""Cậu đừng gọi tôi như thế. Tôi là Kim Sunwoo...""Được rồi Sunwoo. Không ngờ thủ khoa lại học lớp mình nên tôi có hơi phấn khích. Lớp mình tính ra toàn thành phần đặc biệt thú vị nhé. Có cậu là thủ khoa nè, Dongju với Dongmyeong bên kia là hai anh em sinh đôi, cậu bạn Eric sau lưng cậu là con lai...""Đã bảo không lai mà!!!" Eric bất bình trừng Jihoon. "À... ừ thì không lai, xin lỗi nhé!!!" Jihoon cười cười rồi tiếp tục quay sang Sunwoo giới thiệu tiếp. "Anh chàng Hyunjun đó cậu thấy cậu ta có đẹp trai không? Cậu ta đang làm thực tập sinh cho công ty giải trí đấy, mặc dù tôi không biết tại sao cậu ta lại chọn vào đây thay vì SOPA hay Hanlim gì gì đó. Còn thằng nhóc Bomin kia trước đây từng là hotboy nổi tiếng nhất trường cấp 2 của tôi, nhưng tôi dám cá là lên cấp 3 cậu ta vẫn sẽ nổi tiếng như cũ thôi...""Sao cậu biết nhiều thế? Tôi tưởng hôm nay là ngày đầu nhận lớp...""Tôi ấy mà, gì cũng biết nha. Vậy nên có gì không hiểu cậu đừng ngại mà tìm đến lớp trưởng là tôi đây nhé!"Sunwoo gật gật đầu, Jihoon hài lòng với biểu hiện của cậu rồi tung tăng đi vòng quanh lớp giới thiệu tiện thể kết thân hết người này đến người kia. Sunwoo hơi buồn cười, nhưng cũng có hảo cảm không tệ với cậu bạn lớp trưởng, xem như cũng là người bạn đầu tiên của Sunwoo ở trường, hơn nữa trông cậu ta cũng có chút đáng tin đấy chứ. Buổi đầu ở trường không đến nỗi nhàm chán, mọi thứ diễn ra hết sức bình thường, không hề có những trò nhố nhăng như quấy rối hay bắt nạt bạn học như trong tưởng tượng, cũng không có giáo viên nào đặc biệt khó tính, Sunwoo thầm thở ra một hơi. Giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng đến, cho dù phần lớn thời gian buổi học chưa cần dùng đến não quá nhiều nhưng với một đám thanh niên trẻ tuổi hiếu động thì chẳng ai hứng thú với việc ngồi một chỗ quá lâu cả. Sunwoo hoà mình trong dòng người xếp hàng đi lấy bữa trưa, cũng không khác khi ở trường cấp hai là bao ngoài việc khẩu phần ăn có nhiều hơn một chút. Sunwoo từ nhỏ đã không kén chọn bất cứ thứ gì, chỉ cần thức ăn được nấu chín, nêm nếm không quá kì cục thì cậu đều có thể cho vào bụng, ngược lại anh chàng đang xếp hàng cách trước mặt cậu hai ba người thì có vẻ không dễ tính như thế. Eric cau mày nhìn bát súp đậu nành lên men đã được đặt chễm chệ trên khay thức ăn, thậm chí đến cơ hội từ chối cũng không có, Eric chỉ đành ảo não bê đống đồ ăn về phía một chiếc bàn còn trống chỗ góc tường sát quầy nước uống. Sunwoo cảm thấy buồn cười, tính ra cậu cũng hơi có duyên với cậu bạn con lai... à không... người Mỹ gốc Hàn này đấy chứ, người đầu tiên mà Sunwoo chú ý và cũng là người bạn ngồi ngay phía sau lưng cậu. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế gì cậu lại quyết định đến ngồi đối diện Eric. Eric kinh ngạc ngẩng đầu tròn mắt nhìn khiến Sunwoo có chút lúng túng. "Chào cậu... Eric.""Cậu là...?""Tôi ngồi trước mặt cậu, Kim Sunwoo."Thì ra là bạn cùng lớp, Eric ngắc ngứ đáp lời."Ừm... Sunwoo, chúc cậu ngon miệng."Cuộc trò chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, cả hai cắm cúi giải quyết bữa trưa. Eric thực sự không quen mùi của canh đậu tương, cậu ăn hết tất cả thức ăn trên bàn cũng chưa dám động vào bát canh dù chỉ một chút. Eric ảo não nhìn chằm chằm vào bát canh còn nguyên vẹn như thể nếu cậu nhìn thêm chút nữa thì nó thực sự sẽ mòn dần đi, cuối cùng như dồn tất cả sự can đảm, Eric múc một muỗng canh cho vào miệng. Mùi vị này... thực sự khiến cậu buồn nôn, nhưng rồi Eric mạnh mẽ ép mình nuốt xuống, thở một chút lại ăn thêm một muỗng nữa. Cả quá trình chật vật đều lọt vào mắt Sunwoo khiến cậu cũng phải nhăn mặt khó chịu dùm Eric. "Nếu cậu không muốn ăn thì đừng ăn nữa. Trông cậu cứ như bị ai ép uống thuốc độc vậy.""Nhưng tôi không bao giờ lãng phí đồ ăn."Sunwoo kinh ngạc, đây không phải là lần đầu tiên cậu thấy một người sẽ không bao giờ vứt bỏ đồ ăn, cậu lớn lên ở cô nhi viện, trong đó thiếu ăn thiếu mặc như thế nào cậu là người hiểu rõ nhất, vậy nên cả Sunwoo và Changmin đều là người sẽ không bao giờ lãng phí đồ ăn dù chỉ một chút, chỉ là những đứa trẻ đầy đủ ở bên ngoài ít nhiều sẽ có một vài thứ ghét bỏ không thể nào ăn được, nhưng cố chấp giống như Eric đúng là lần đầu cậu được thấy qua. Sunwoo lẳng lặng ăn xong bữa ăn của mình, những tưởng cất khay cơm xong thì cậu sẽ vào lớp nhưng ngay sau đó Sunwoo đã quay lại, trên tay cầm theo cốc nước."Cứ từ từ, ăn xong uống nước vào, trong miệng sẽ không còn mùi đậu tương lên men nữa."Eric nhìn Sunwoo bằng ánh mắt cảm kích. Vậy mà cậu thật sự ngồi đợi Eric giải quyết xong bát canh đậu tương."Cảm ơn cậu."Đối diện với lời cảm ơn của Eric, Sunwoo có chút ngượng ngùng, thật may vì Eric không cảm thấy cậu kì lạ hay nhiều chuyện khi bỗng nhiên ngồi nhìn chằm chằm bạn cùng lớp ăn trưa. "Sau này nếu hôm nào nhà bếp nấu món gì cậu không ăn được thì cứ trút qua khay của tôi, tôi đổi lại thứ mà cậu thích, như thế cũng không tính là lãng phí.""Nhưng lỡ như món đó cậu cũng không thích thì sao? Trao đổi như thế không công bằng chút nào.""Không sao, món gì tôi cũng ăn được, tôi dễ nuôi lắm."Eric có chút nghi ngờ liếc nhìn người bạn này, nhưng đúng là Sunwoo trông rất rắn chắc, còn cao hơn cậu nửa cái đầu thì Eric cũng hơi tin tưởng rằng có lẽ là Sunwoo nói thật, nhờ ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng nên cậu mới khoẻ mạnh như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com