TruyenHHH.com

Sunjay The Than

Sau lần thẳng thắn với nhau đó, mọi thứ không còn gượng gạo như trước nữa.

Nhưng cậu vẫn sẽ trốn tránh Jongseong mỗi ngày, vờ như đang bận bịu với chuyện hôn lễ.

Bởi vì đêm nào anh cũng ngắm cậu thật gần, khiến cậu thẹn thùng chết đi được.

Lần này cậu thực sự muốn kết hôn với anh, cho nên không thể không cân nhắc đến bà Park.

Bà Park tuy cay nghiệt nhưng ít nhất bà ấy không hề bạc đãi cậu.

Cậu không muốn để Jongseong khó xử, vì vậy đã đi xin sự giúp đỡ từ Jungwon.

Lúc cậu tìm được Jungwon, cậu ấy đang cãi nhau với một người đàn ông.

Chính xác mà nói, là cậu ấy đơn phương nổi cáu.

Người kia trông có vẻ là vệ sĩ, mang giày Tây, kính cẩn gọi cậu ấy là thiếu gia.

Jungwon tức giận lườm anh ta:

"Sao bây giờ anh mới trở về, anh có biết em đã sợ hãi đến mức nào không? Cái đồ đầu gỗ này, anh cút đi cho em!"

"Anh cút đi rồi em lại lén khóc thì sao, anh sai rồi, em đừng giận mà, như vậy không tốt cho con mình đâu."

Người đàn ông đó muốn dắt tay cậu ấy, lại bị cậu ấy dằng tay ra.

Hai người cứ lặp đi lặp lại.

Cuối cùng, người đàn ông đó đã ôm Jungwon, dỗ dành rất lâu.

Bọn họ hôn nhau bao lâu, cậu đứng ở một bên hóng hớt bấy lâu.

Chờ khi tâm trạng Jungwon đã tốt lên, cậu mới dám đi tới bắt chuyện.

Cậu ấy nhìn thấy cậu thì lập tức vui vẻ.

"Cậu còn muốn tới cầu cạnh tôi sao? Tổng giám đốc Park không thỏa mãn được cậu hả?"

"Jungwon - ssi, tôi thật sự có chuyện muốn tìm cậu."

Sunoo dùng ánh mắt chân thành nhìn cậu ấy.

Jungwon lườm người đàn ông kia, "Đứng đần ra đấy làm gì, ngồi vào xe chờ em."

"Được, thưa thiếu gia."

Dứt lời, anh ta còn đưa túi xách cho Jungwon, vô cùng cung kính.

Jungwon cùng cậu tới một quán cà phê ngồi, cậu ấy gọi một cốc nước trái cây.

Không đợi Sunoo mở miệng, Jungwon đã bắt đầu dò hỏi về chuyện giữa cậu và Jongseong.

Biết được chuyện Jongseong đã điên cuồng tìm cậu tứ phương, cậu ấy cười chảy cả nước mắt.

"Không ngờ cũng có ngày cây vạn tuế như cậu ta nở hoa, thực sự là một chuyện đáng mừng."

"Hồi còn bé cậu ta từng nói với tôi, khi trưởng thành cậu ta thà cưới công việc của mình còn hơn cưới tôi."

"Gớm, làm như ai cũng muốn gả cho cậu ta vậy đó."

Jungwon tỏ vẻ ghét bỏ.

Có thể nhìn ra, mối quan hệ giữa hai người thực sự chỉ là bạn bè thuần túy.

Cậu ấy còn nói, Jongseong đã chuyển ra khỏi nhà bố mẹ, cũng bởi vì đi tìm cậu mà cãi nhau to với mẹ anh ấy.

Sunoo ngẩn cả người.

Anh không hề kể với cậu những điều này.

Cậu phải làm điều gì đó mới được, để có thể hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng này.

"Jungwon - ssi, tôi muốn hỏi chút về sở thích của mẹ Park."

Jungwon đã quen biết gia đình họ từ nhỏ tới lớn, lại còn là chàng trai mà bà Park hết mực ưa thích, chắc chắn là Jungwon hiểu rõ bà ấy.

Jungwon nghịch lọn tóc, trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề.

"Cậu muốn có được sự yêu thích của bác ấy phải không, cái này đơn giản."

Jungwon đồng ý một cách hào sảng.

Lý do là, nếu như cậu gả cho Jongseong, vậy thì cậu ấy cũng không bị ép kết hôn nữa.

Bọn họ thành công hợp tác với nhau, cậu ấy nói cho Sunoo về những sở thích của bà Park.

"Bác Park thực ra là kiểu khẩu xà tâm Phật đó. Muốn được bác ấy yêu thích hả, những thứ vàng bạc châu báu gì gì đó chỉ là thứ yếu thôi, điều bác ấy muốn nhất chính là một đứa cháu trai!"

"Kim Sunoo, không thì cậu giả vờ mang thai đi, chuyện nhất định thành công!"

"Thế nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì cả, cứ quyết định vậy nha, tôi sẽ giúp cậu."

"Cậu kết hôn với cậu ta sớm bao nhiêu, tôi lại được giải thoát sớm bấy nhiêu."

Cậu ấy kích động nắm tay Sunoo, Sunoo bất đắc dĩ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com