TruyenHHH.com

Sungchen Canh Sat Toi

Kẻ trộm muốn ăn trộm thì cũng phải đi "khảo sát địa hình" vài lần mới quyết đinh là trộm nhà nào, bình thường trên hành lang hay tay nắm cửa đều để lại ký hiệu. Bởi vì khu này là chung cư mới cho nên số hộ sống ở đây tạm thời là một nửa, tôi và anh Mark trước mắt đi dạo một vòng xem xét, thây ngay cả bảo vệ cũng không đứng đúng vị trí của mình, sơ hở như thế bảo sao lại gặp trộm. Tôi dự định cả hai chia nhau ra hành động, mượn đồng phục của bảo vệ. Tôi đóng vai bảo vệ của tòa nhà, bị anh Mark nhét vào phòng an ninh, nhưng tôi không ngồi ngang nhiên trong phòng mà chui vào cái hốc nhỏ có rèm ngăn với phía bên ngoài, vì sợ đánh rắn động cỏ nên tôi chỉ trốn ở đó quan sát người ra vào khu nhà. 

Nhiệm vụ của anh Mark tương đối nặng nề, ảnh phải kiểm tra và chú ý đến toàn bộ những dấu vết có ở trước cửa mỗi hộ gia đình, lúc trước khi chúng tôi còn đi học đều đã học qua những kí hiệu mà bọn trộm thường xuyên để lại. Anh Mark hỏi tôi có nhớ không, lúc đó tôi mới phát hiện trong đầu mình trống không, thế là đành kéo lại mũ lưỡi trai của bộ đồng phục đuổi anh Mark ra ngoài. Anh Mark nói nếu phát hiện có ai khả nghi phải lập tức báo cho ảnh, tôi gật đầu lia lịa, lén lút phóng ánh mắt ra từ sau tấm rèm, bởi vì đang trong giờ hành chính cho nên không có ai ra vào, tôi ngồi ở chỗ này một chốc mà cứ nghĩ mình biến thành nhân viên bảo vệ luôn rồi. 

Tôi miên man nghĩ, nghĩ đến cách phá án, nghĩ đến đêm hôm qua, cũng nghĩ đến ban nãy tôi gặp thằng nhóc, nghĩ mãi đến mức tâm trí biến thành bọt biển hòa vào mặt nước. Tâm trí của tôi không thể trở về nữa, trong đó bây giờ chỉ toàn là hình ảnh thằng nhóc kéo kéo đẩy đẩy, mỗi một ngóc ngách trên cơ thể bị hắn chạm đến; tôi xoa ngực mình nhưng không cẩn thận chạm phải núm vú, nơi đó đêm qua bị niết quá mạnh bạo. Bất luận là khi làm tình hay thủ dâm, cho dù là tôi hay là hắn cũng đều rất thích nghịch núm vú của tôi, lúc đấy thì rất thoải mái nhưng nếu trong trạng thái tỉnh táo lại thấy đau, giống như là bị cái kẹp kẹp vào thật mạnh, còn bị vải áo ma sát rất khó chịu. Tôi cúi đầu nhìn áo khoác đồng phục bảo vệ, có chút hoảng hốt khi thấy núm vú thẳng đúng chọc vải áo nhô lên. 

Lúc ngẩng đầu tôi nghe được giọng của phụ nữ, có hơi quen, nhìn ra thì thấy chị Jinyoung và chị gái người Philippin; chị Jinyoung mặc một bộ quần áo tay dài dáng phổ thông, còn chị gái người Philippin mặc đồ rất đẹp, giống như một con chim khổng tước tuyệt diễm, trên mắt còn phản ra ánh sáng lấp lánh, dường như là nhũ mắt màu hồng phấn. Đám phụ nữ đúng là kì diệu, màu nào cũng có thể vẽ được lên mặt. 

Tôi nhô đầu ra khỏi tấm rèm hô lên: "Chị Jinyoung." 

Chị Jinyoung quay đầu nhìn quanh, chị không nhìn thấy tôi, thế là tôi bèn chui ra khỏi rèm đứng ngay trước cửa, còn cố ý nói: "Khách đến thăm phải đăng ký." 

Chị Jinyoung nhìn tôi một lúc, lại nhìn lên quần áo trên người tôi, dường như là nhận không ra người, hỏi: "Chenle đúng không?"

Tôi nói: "Đúng vậy." 

Chị lại hỏi: "Rốt cục cậu là cảnh sát hay là bảo vệ?"

Tôi thở dài: "Em đang làm thêm bên ngoài thôi." 

Chị Jinyoung mang ánh mắt dò xét nhìn tôi, sau đó thò đầu vào phòng an ninh nhìn quanh: "Chenle không giấu đàn ông đó chứ? Hay là Jisung ra tù rồi?"

Tôi không hiểu lắm: "Đều không phải. Sao chị hỏi thế?"

Chị Jinyoung cách một lớp vải chuẩn xác chọt vào núm vú của tôi, tôi gào rú lên, đau quá, chị không có hảo ý nhìn tôi: "Vừa cho ai đó bú sữa à?" 

Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên nó vẫn đang nhô lên, tôi ngượng ngùng giật giật phần áo trước ngực vài cái, chỉ mong nó không dính vào người mình nữa. Tôi đâu thể nào nói với chị Jinyoung đây là di chứng của việc thẩm du được đâu, thế là chỉ còn cách nói rằng núm vú của mình trời sinh ra mẫn cảm. 

Chị Jinyoung ý vị sâu xa ồ một tiếng, ánh mắt nheo lại, xem chừng là đang suy nghĩ chuyện gì đó không đứng đắn. Tôi tranh thủ thời gian hỏi hai chị vì sao lại xuất hiện ở đây. 

"Đương nhiên là tới cửa phục vụ rồi….có một ông chú đã kết hôn, gần đây lại thất nghiệp nên sống bám vào vợ; ban đêm bị vợ mắng, ban ngày lại gọi gái." Chị Jinyoung nhìn thoáng qua chị gái Philippin, "Người đàn ông đó rất thích chị Hye, gọi đến rất nhiều lần, vì chị ấy không rành tiếng Hàn nên lần nào chị cũng đi cùng." 

Nhiều lần? Thế thì cũng tốt, tôi thuận miệng hỏi một câu: "Gần đây trong khu này hay bị mất trộm, hai chị đến đây có thấy ai khả nghi không?" 

"Cậu là cảnh sát mà cái gì cũng hỏi chúng tôi là thế nào, thế thì tôi là cảnh sát hay cậu là cảnh sát? Hay là cậu tuyển chúng tôi đến cục làm nữ cảnh sát luôn cho rồi." 

Lúc chị Jinyoung nói chuyện còn cố ý dùng cặp ngực khủng của chị hếch trước mặt tôi. Nói thật tôi thường xuyên không đấu lại chị ấy, da thịt cứng rắn, miệng toàn nói lời ngốc nghếch, đặc biệt là khi đứng trước mặt phụ nữ. Mặc dù chị Jinyoung có nhân cách tốt, nhưng mà phụ nữ không nên có thói chua ngoa như thế này, mẹ tôi nói phụ nữ như thế là không tốt, ba tôi lại nói đàn ông không nói lời hay ý đẹp tương đối đáng tin. Thật ra tôi đơn giản là thích đàn ông thôi, chuyện này tôi còn chưa nói cho gia đình biết, nhưng mà tôi phải tìm cơ hội để thẳng thắn với người nhà một lần mới được. 

"Dù sao thì….nếu hai chị nhìn thấy ai đó khả nghi thì gọi cho tôi hoặc là gửi tin nhắn địa chỉ cụ thể cũng được." 

Chị Jinyoung đồng ý với tôi, trước khi đi còn lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi xách đưa cho tôi, chị ấy nói là quà. Tôi cúi đầu đánh giá hộp nhỏ, vật này với tôi hoàn toàn xa lạ, nhưng sau khi nhìn dòng chữ in trên đó thì mặt tôi nóng bừng lên. Đây không phải là đồ gì đó dâm đãng, mà là thứ có thể trông tôi bớt dâm đãng hơn. 

Một hộp silicon dán núm vú. 

Tôi, thân là một cảnh sát, đang trong thời gian làm nhiệm vụ nhận được quà của phụ nữ là một hộp miếng dán ngực. 

Chuyện đúng là hoang đường, tôi nhanh chóng nhét cái hộp vào trong túi áo quay lại vào phòng an ninh, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi ngồi lại vào sau tấm rèm, tôi cảm thấy trước ngực mình đúng là không hợp thời điểm lắm, nó không chịu nghe lời, cứ nhô lên như muốn chui ra khỏi vải áo vậy, vừa đau lại vừa cứng. Lúc tắm tôi không kiểm tra nó, có khả năng là ở đó bị trầy da rồi, còn sưng to lên nữa, không hề giống nhưng lúc bình thường nữa rồi. 

Lúc đầu núm vú của tôi rất nhỏ, không phải là kiểu nhô hẳn ra ngoài như thế, nó không gây cho tôi cảm giác là bản thân nó có tồn tại, không đầy đặn cũng không xinh đẹp, cho nên cho dù là tự thẩm cũng sẽ không thường xuyên chạm vào  đó. Nhưng mà từ sau khi gặp hắn thì ngực tôi dường như càng ngày càng lớn, hình như tôi đã từng nghe ai đó nói rằng có một cách xoa bóp có thể khiến ngực lớn hơn. Dù sao thì những bộ phận liên quan đến tính dục đều sẽ biến lớn như thế, chẳng phải dương vật cũng như vậy sao, bờ môi cũng bị cắn đến sưng lên; cho nên núm vú cũng không chịu bị bỏ lại phía sau. Tôi nói thế không hề sai, mỗi lần làm tình hắn hết cắn rồi lại bóp ngực tôi, bọn chúng dưới sự che chở của thằng nhóc mà trưởng thành. Cũng không thể dùng từ "che chở" dịu dàng như thế, phải gọi là ngược đãi mới đúng, hai vật nhỏ bị hắn ngược đãi rất thoải mái, sau đó sang hôm sau tôi sẽ là người phải chịu tội. Bất luận là núm vú hay tiểu huyệt đều bị con quái vật là hắn tra tấn, bởi vì cơ thể này thèm muốn làm tình nên dư vị sau cao trào không hề tiêu tán, khắp nơi đều "lên tiếng" rằng tôi đã trải qua một màn làm tình điên cuồng; lỗ nhỏ tê dại, eo rất mỏi, núm vú thì đau. Bây giờ cơ thể của tôi cũng có những cảm giác như vậy, càng để ý thì cảm giác càng rõ ràng, sau đó tôi không cách nào làm lơ cảm giác đó được nữa, trong đầu vẫn nghĩ đến tình trạng núm vú của tôi hiện giờ. Tôi nghiêng người sang một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài tấm rèm, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất kéo áo lên cao, quả nhiên là bị trầy da rồi, bảo sao lại đau như thế, đầu vú đỏ ửng lên. Vì không để việc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, tôi lấy hộp quà mà chị Jinyoung tặng ra, nhìn qua phần hướng dẫn sử dụng, lấy miếng dán bằng silicon dán lên đầu ngực mình. 

Cả ngày hôm nay ngoại trừ hộp dán ngực ra thì không có thu hoạch nào khác. Anh Mark nói ảnh không tìm thấy dấu hiệu kì lạ nào ở trong khu nhà ở. Khi chúng tôi gọi điện báo cáo, tổ trưởng nói rằng mặc kệ cũng được, chỉ là một khu nhà ở bình dân, cũng không mất thứ gì quá đáng giá. Bởi vì câu nói này, mà anh Mark bực mình, trên đường về không ngừng lẩm bẩm. Đã hơn mười giờ tối, con đường vừa vặn đi ngang qua Mộng Long, anh Mark chạy xe đến gần đó, tôi còn tưởng ảnh buồn đi vệ sinh, không ngờ lại nghe ảnh nói: "Chúng ta đến khu đèn đỏ một chút đi." 

"Hả, Lee Donghyuck mới vào trại hai ngày anh đã đi tìm người mới rồi à?"  

"Nghĩ gì thế?" Anh Mark dùng sức bóp mặt tôi, "Anh đi xem một chút, anh có hỏi chị Jinyoung về nơi làm việc ngày trước của Donghyuck." 

Khu đèn đỏ là thánh địa trong lòng tôi, người luôn trông chừng tôi không chạy vào đó là anh Mark bây giờ lại muốn đưa tôi vào đó. Tôi còn đang muốn giữ thân đây, dù sao cũng là người đã có chồng, nhưng xem ra anh Mark đã quyết rồi, tôi bắt đầu dùng gương chiếu hậu trên xe để sửa sang lại mình. Tôi đang mặc một bộ khá là bình thường, áo phông màu trắng và quần jean, tôi sắn ống quần lên một chút, dùng sức xé cổ áo nhưng mà có cố mấy cũng không xé được. Anh Mark hỏi tôi muốn làm gì, tôi sầu khổ hỏi ảnh có phải tôi trông giống sinh viên đại học hay không. Anh Mark lùi lại nhìn tôi đánh giá, sau đó ảnh vừa cười như điên vừa gật đầu, nhìn khuôn Mark nhăn lên vì cười của ảnh tôi cảm thấy mình như đưa đám. Lần đầu tiên vào thánh địa mà tôi lại không mặc cho đẹp nữa, cho dù với tôi bây giờ, thế giới của sự trưởng thành đã không còn sức hút như xưa nhưng dù sao cũng là nơi mà tôi đã ao ước từ năm mười tuổi. Cơ hội luôn đến dành cho người có sự chuẩn bị trước, giống như là một buổi diễn ballet của đám con nít vậy, tôi đột nhiên phát hiện hình như ở nhà mình không có bộ đồ nào có thể trang bị lên người dành cho những dịp như thế này cả.

Anh Mark nhìn tôi một lúc, sau đó hỏi một câu: "Em không hài lòng về quần áo của mình thôi chứ gì, trong cốp xe có một bộ Âu phục, em có muốn thay ra không?" 

"Anh!" Sao đến cả anh trai yêu quý của tôi cũng biết trêu tôi nữa rồi, tôi không cam lòng yếu thế với ảnh: "Hay là anh chờ em một chút, em về nhà thay cái váy rồi lại đến." 

Anh Mark hung hăng vỗ một cái vào gáy của tôi, ra tay thật độc ác, có khi ảnh còn nghĩ mình đang đánh bóng chày cũng nên, sau đó anh Mark quả nhiên vẫn là người anh trai hết sức yêu thương, quan tâm tôi. Ảnh mắng: "Cũng không kêu em vào đó bán dâm, anh chỉ muốn xem nơi làm việc của Donghyuck. Vào trong rồi nhớ đừng có làm đụng chạm vào đâu đấy, biết chưa?" 

Tôi khịt mũi: "Cũng đâu phải đang đi mua đĩa." 

Trên đường có vài người làm gái đứng đường, cũng không náo nhiệt như tôi nghĩ, thỉnh thoảng có một vào chàng trai trẻ ăn mặc như phụ nữ nhảy ra trước mặt tôi, và trên người họ nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ. Có người rất trắng trợn, một người uốn éo cái mông đi đến túm lấy cánh tay tôi, dùng tay rút ra một tấm thẻ phòng từ bộ ngực như muốn nhảy ra khỏi cái váy trễ vai đưa cho tôi, vừa giới thiệu tên quán bar và giá cả phụ nữ ở đó. Cô nàng cũng không nhiều lời, nói xong thì ngoảnh mông bỏ đi; tôi nhìn cặp mông bự lúc ẩn lúc hiện của cô nàng mà đầu hơi choáng váng. Tôi hỏi anh Mark: "Anh, em nghĩ hình như mình bị bệnh rồi." 

"Bị cảm lạnh?"

 "Hình như em bị choáng cái mông." 

Anh Mark mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn tôi, tôi bèn nói: "Em cảm thấy hơi chóng mặt khi nhìn mông người phụ nữ vừa rồi." 

Anh Mark nói: "Không sao, anh cũng chóng mặt. Quá bự." 

Cả hai chúng tôi chụm đầu vào nhau cười nắc nẻ, nét cười của ảnh như bị đèn đường chiếu ra nhiều sắc thái khác nhau, sau đó đột nhiên có một người như đàn ông ma xuất hiện bên cạnh chúng tôi. Cũng không thể gọi đó là đàn ông, người nọ gầy gò nhỏ thó, dáng vẻ như vừa mới trưởng thành, giọng nói vừa mỏng vừa sắc, nghe vào tai rất khó chịu, cậu ta muốn mơi anh Mark làm khách của mình. Tôi đứng yên một bên nhìn xem trò hay, người nọ dùng mông mình cọ lên đũng quần anh Mark, cơ thể lúc uốn bên này lúc luồn sang bên kia, còn muốn ôm lấy cánh tay ảnh; bên dái tai hình như còn kẹp một vật gì đó màu vàng, hình như là lông chim. Tôi còn chưa kịp nhìn xem đó là lông chim gì thì anh Mark đã mở miệng trước, ảnh đẩy người đàn ông đầu gắn lông ra khỏi người: "Cậu là gà biến thành à?" 

Anh Mark thành công khiến người nọ tức đến bỏ đi, tôi vịn cai ảnh cười đứt hơi, anh Mark còn rất vô tội nói: "Giọng nói thì sắc, trên tai còn có lông không phải gà thì là gì?" 

Tôi còn bận cười: "Thì cũng có thể là chim vậy?"

"Chim nào có xấu như vậy?" 

Anh Mark chắc chắn là cố ý, ảnh học được thói xấu rồi, trước nay ảnh chưa bao giờ công kích vẻ ngoài của người khác. Mark ở bên cạnh tôi rùng mình, tay còn phủi phủi lên cánh tay ban nãy bị sờ vào, nói: "Còn đứng gần như thế nữa, anh nổi hết cả da gà." 

"Ừmmmmmmm." Tôi nhìn dáng vẻ buồn cười của ảnh mà không nói. "Vậy lúc làm tình với Lee Donghyuck thì không sao hả?" 

"?" Mark vì xấu hổ mà thay đổi nét mặt, xém tí nữa ảnh túm cổ áo ném tôi ra khỏi đây luôn. 

Hóa ra nơi Lee Donghyuck làm là một nơi dành cho việc ăn nhậu, trong quán có bày trí một cái sân khấu nhỏ, người đứng trên đó đang múa cột, là một người đàn ông chỉ mặc một cái quần sịp đen, tôi còn có thể nhìn thấy lông mu của hắn ta lộ ra khỏi mép quần lót, hình như còn có màu, màu xanh lam rất đậm. Tôi và anh Mark tìm chỗ ngồi xuống, sau đó tôi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào phần lông lộ ra bên ngoài mép quần của người kia, nhìn nó trượt trên thanh thép, tôi không biết người khác thế nào nhưng tôi thì chỉ nhìn nơi đó. Chuyện nhìn chằm chằm lông mu của người khác thì có hơi biến thái, nhưng mà thật ra tôi thông qua việc nhìn vào việc nhuộm lông của một người đàn ông xa lạ mà nghĩ về những khả năng khác. Tôi là cảnh sát, cho nên thậm chí tôi còn không thể nhuộm tóc, bởi vì nó đại diện cho hình ảnh người cảnh sát Hàn Quốc, vậy thì lông giấu ở trong quần không ai thấy được thì có thể nhuộm đúng không. Đột nhiên ý nghĩ về lông mu không ngừng xoay trong đầu tôi, nhuộm màu gì thì được nhỉ, tôi hỏi anh Mark đang ngồi cạnh. 

"Anh, nếu như em nhuộm….có thể nhuộm tóc ấy, thì hợp màu gì nhỉ?" 

"Gì cơ?" Bởi vì tiếng nhạc quá lớn, anh Mark không nghe rõ tôi đang nói gì.

Tôi lớn giọng lặp lại lần nữa, anh Mark hơi ngẩn ra sau đó quay đầu sang nói: "Chenle rất trắng, chắc màu vàng kim sẽ hợp lắm!" 

"Hiểu rồi!" Tôi dõng dạc đáp lời. 

Sau khi đã quyết định xong màu lông trong tương lai của mình, trên sân khấu đã đổi một vũ công khác, tôi không mấy hào hứng, cứ thế ngẩn ngơ nghĩ tiếp về lông mu của thằng nhóc. Hắn không phải là tạng người chỗ nào cũng rậm rạp lông lá, ngay cả lông mi cũng không nhiều bằng tôi. Nhưng mà lông của hắn rất đáng yêu, đám lông của hắn rất đen, từ tóc, lông nách, lông tơ, cho đến cả lông mu không chỗ nào là không đáng yêu, bởi vì ở đó dấu một thứ rất đáng sợ. Hay là tôi cũng nhuộm lông cho hắn luôn, màu xanh lá thì thế nào nhỉ, vậy thì dương vật của hắn chắc sẽ biến thành bãi cỏ quái thú, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh dương vật to dài của hắn chui ra từ một đám lông màu xanh lá là đã buồn cười muốn nội thương rồi. 

"Có chuyện gì vui vậy?" Lúc đầu tôi tưởng anh Mark đang nói chuyện với mình, lúc quay đầu lại thì thấy mình lại phát bệnh nữa rồi, bệnh choáng cái mông. Tôi nhìn mà còn muốn đưa tay kéo cái quần lên giúp gã nữa kìa, đột nhiên có người chen vào ngồi bàn bên cạnh bắt chuyện với tôi, hai chúng tôi nói vài câu, ánh mắt của tôi không thể nào rời khỏi cái mông của gã ta, cái quần ấy tụt đến độ tôi nghĩ là người nọ vừa đi nhà xí mà quên kéo quần lên. Tôi lên cơn chóng mặt, nghiêng đầu về phía anh Mark uống một hớp. "Anh, em lại bị choáng cái mông rồi." 

Người kia lại chen vào giữa anh Mark và tôi, hắn hỏi: "Anh có thích tôi không?" Anh Mark nhét tay trong túi quần, tôi nghĩ là gã đang chú ý đến việc anh Mark giữ tiền nên mới sáp đến đó, còn cái mông hắn lại nhích về phía tôi. Tôi cảm thấy người này dùng sai phương pháp, nếu thật sự là kẻ làm trong phố đèn đỏ tại sao không nhận ra tôi không hề có hứng thú với cái mông của gã, nếu như gã ta tụt quần xuống móc chim ra thì tôi còn cân nhắc xem có muốn liếc một cái hay không, nếu như nơi đó không bự như lời gã nói thì không chừng phải chế giễu gã cả nửa ngày trời. 

Anh Mark lấy thẻ cảnh sát từ trong túi ra, lặng lẽ đưa cho người ngồi bên cạnh, sau đó nghiêm mặt như thể ảnh đang đi làm việc công: "Ở đây có ai tên là Lee Donghyuck không?" 

Người đàn ông không tỏ ra sợ hãi, gã miết lên tấm thẻ cảnh sát, bặm môi nói: "Tại sao anh cảnh sát đến tìm Lee Donghyuck vậy?"

Xem ra gã ta nhìn thấu anh Mark rồi, nhưng anh Mark vẫn rất nghiêm túc trả lời mình đến phá án, còn hỏi mấy vấn đề theo thông lệ; người kia vẫn còn đùa giỡn nhưng anh Mark không hề hấn gì, nhưng càng hỏi càng nảy sinh ra nhiều vấn đề về sinh hoạt cá nhân của Lee Donghyuck và anh Mark nghe người nọ kể về những chuyện anh chưa hề biết. Ví dụ như việc Lee Donghyuck từng múa cột, bởi vì được rất nhiều khách hàng yêu thích nên chưa từng phải đi chào khách, giá của Donghyuck cũng rất cao; một đêm chỉ tiếp một khách một lần, nếu làm nháy thứ hai thì phải trả gấp đôi giá tiền ban đầu; muốn cầm tay phải trả tiền, cho dù là sờ chân một cái cũng tính phí. Anh Mark nói: "Thật sự là em ấy chưa bao giờ xử tệ với anh." Còn nói thêm, "Kiếm được nhiều tiền thế nhưng vẫn chưa trả xong nợ, rốt cục là cha em ấy nợ bao nhiêu tiền?" 

Mặt anh Mark như đưa đám, từ sau khi từ quán nhậu ra ngoài ảnh đứng bên vệ đường như thể đã lâu không hít thở, còn tôi thì lại thở hắt ra. Tại sao tôi lại có thái độ như thế này với thánh địa lòng mình nhỉ? Những cửa hàng còn lại đều không muốn đến xem nữa. Hình như anh Mark cũng không muốn ở đây nữa, ảnh đưa tôi cùng đến ngân hàng để kiểm tra số dư tài khoản, chắc chắn là muốn tiết kiệm vì Lee Donghyuck rồi. Lúc đầu tôi còn muốn nói anh Mark có thể dùng tiền của mình, nhưng nhớ lại thằng nhóc cũng nợ tiền người ta cho nên thôi, nhà ai người nấy lo vậy. Tôi cũng đang tính kiểm tra xem số dư tài khoản của mình còn bao nhiêu đây. 

Thật sự là một lần trải nghiệm khu đèn đỏ tệ hại, mặc dù chỉ đi qua một nơi nhưng tôi không muốn trở lại đây nữa, càng về khuya trời càng tối, đèn cũng càng ngày càng sáng. Người cứ đi ra đi vào, có người ngược xuôi như thế chỉ để tìm kiếm nhuyễn ngọc ôn hương thuộc về mình, nhiều người như thế đột nhiên tôi nhìn thấy một gương mặt hơi quen quen. Phản ứng đầu tiên của tôi là kéo anh Mark tránh vào một góc, đi ngang qua trước mắt tôi là tổ trưởng và phó cục trưởng, bên cạnh còn có một người đàn ông to béo mà tôi không biết là ai, mấy người vừa nói vừa cười đi vào một quán karaoke, nụ cười trên khuôn mặt béo núc ních khiến đám thịt run lên. Tôi và anh Mark cùng lúc thốt lên. 

Tôi nói: "Tinh thần tốt thật đấy." 

Anh Mark nói: "Ý thức thật kém."

Sau đó anh Mark nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như anh không có tư cách nói người khác nên hắng giọng đổi câu khác: "Hào hứng tốt thật đấy." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com