TruyenHHH.com

Sung Nhi Phuc Hac Cua Yeu Nghiet

  Chương 21: Tiến Cung Gặp Di Nương  

  Diễm rời đi Trúc viên, Phong Yên lặng lẽ tiến vào, hãn, ở đây đang trình diễn tình cảm sao, Phong Yên nhìn Hàn Vũ, một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, vì sao Tà Diễm lại thích nàng đây? Một chút công lực cũng không có, nàng có thể giúp Tà Diễm được cái gì? Từ trước đến nay bất luận kẻ nào của triều đình đều không có liên quan đến Tà cung? Tại sao lại bào đảm an toàn cho Hàn gia? Phong Yên càng nghĩ càng không có cam lòng, dựa vào cái gì? Nàng đi theo bên người Tà Diễm đã năm năm rồi, hiểu rất rõ về hắn, chỉ duy nhất là không biết tình cảm của hắn, cho tới bây giờ Tà Diễm chưa từng cười với nàng. Trong nháy mắt Phong Yên có ý nghĩ muốn giết Hàn Vũ, nhưng nàng lại không dám, nàng không muốn Tà Diễm chán ghét nàng, chỉ một tia chán ghét nàng cũng không muốn.

Phong Yên mang theo đau thương rời đi, lát sau Tà lão nhân lại đến, nhìn Phong Yên lắc đầu. Nếu Hàn Vũ biết đêm nay Trúc viên của nàng đón tiếp nhiều vị khách như vậy đánh chết nàng cũng không dám ngủ.

Hôm sau Hàn Vũ tỉnh dậy, nhớ lại chuyện tối hôm qua, chỉ nhớ mơ hồ lúc nàng ca hát mà thôi, chuyện sau đó nàng chẳng nhớ gì hết. Hàn Vũ ngĩ hẳn là Tà Diễm mang nàng trở về, hi vọng không có làm ra chuyện xấu gì, nếu không thật không biết gặp hắn như thế nào.

"Tỷ, ngươi không có khỏe sao? Tại sao hôm nay không đi luyện kiếm?" Tiểu chính thái đứng ở cửa phòng hỏi.

Hàn Vũ lắc đầu, phát hiện không có đau, kỳ quái, không phải hôm qua uống rất nhiều sao? Như thế nào một chút cảm giác đau cũng không có, nhớ lại thời điễm lúc trước nàng chỉ uống có mấy chén, hôm sau tỉnh dậy đầu đau không chịu nổi luôn, chẳng lẽ nguyên nhân là do thân thể? Hàn Vũ cũng không muốn làm rõ thân thể mình rốt cuộc xảy ra biến hóa gì.

Đương nhiên nàng cũng không biết tối hôm qua Quân Tà Diễm cho nàng uống Tử Hà đan vạn người cầu cũng không được, Tử Hà đan có thể kéo dài tuổi thọ con người, tăng công lực, giải bách độc, sau khi ăn vào thân thể sẽ tỏa ra mùi đặc thù, hơn nữa mỗi một viên sẽ cho ra mùi khác nhau, Tử Hà đan chỉ có Thánh giả mới luyện được, cứ như vậy cho Hàn Vũ ăn lãng phí.

"Tối hôm qua ngủ trễ, buổi sáng không có dậy sớm, ngày mai bổ sung đi" Hàn Vũ rời giường, gọi Thúy Trúc giúp nàng rửa mặt chải đầu.

"Tuy rằng thiên phú của ngươi rất cao, nhưng người cũng đừng nên đắc ý, luyện võ cần..."

"Hôm nay không phải vào cung thăm di nương sao? Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Hàn Vũ đánh gãy lời nói của tiểu chính thái.

"Ta đã chuẩn bị tốt, ngươi cũng mau lên, tiến cung quá muộn cũng không tốt, di, hương gì vậy? Thơm quá"

Trễ, Hàn Vũ một chút cũng không có phát hiện, đoán chừng bây giờ khoảng 7 8 giờ đi? Người cổ đại thật đúng là dậy sớm a. Hương? Hàn Vũ đứng lên hỏi, bất quá cũng không để ý nhiều, tưởng là huân hương do Thúy Trúc đốt.

"Không phải huân hương sao?"

"Cho tới bây giờ Hàn phủ chưa từng sử dụng qua huân hương, tỷ, hình như mùi vị đó phát ra từ người tỷ?" Tiểu chính thái tiến đến trước mặt Hàn Vũ ngửi ngửi.

"Ngửi cái gì? Ta lập tức thay đổi quần áo là có thể xuất phát, các ngươi chờ ta chút" Hàn Vũ tiến vào nội đường thay quần áo, không để ý đến mùi này, hôm nay nàng cũng không mang nhiều trang sức, vẫn bình thường như mọi bữa, sau khi Tiểu chính thái nhìn thấy liền lắc đầu, hình như không hợp với ánh mắt của hắn, ai biểu Hàn gia xuất sắc như vậy chỉ có mình nàng là bình thường làm gì.

Hàn gia xuất phát đi hoàng cung

Dưới sự hướng dẫn của một thái giám thanh tú, mọi người đi đến trước cửa cung của Hoàng hậu, Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Phượng Vũ cung", dường như là vì Hàn Hoàng hậu mà xây tẩm cung này, rốt cuộc di nương này của nàng có bao nhiêu bản lãnh? Có thể làm cho một hoàng đế nhượng bộ như vậy? Là vì quyền thế hay là vì yêu?

Nhận được lời gọi vào, Hàn tướng quân mang theo mọi người đi vào Phượng Vũ cung, bên trong cũng không huy hoàng, rực rỡ như trong suy nghĩ của Hàn Vũ, chẳng lẽ người Hàn gia đều mộc mạc như vậy sao? Hay là do người ở đây sống như thế? Hàn Vũ đối với thế giới này nhận thức quá ít.

Chính điện ngồi một nữ tử, trên người mặc triều phục thêu Loan Phượng bằng chỉ vàng, nhìn liếc qua cũng không nhận ra búi tóc, nhìn rất cao quý, lại không cho người khác e sợ, xem ra là một người dễ thân cận.

"Cựu thần tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế" Hàn tướng quân mang theo một nhà làm lễ với Hoàng hậu

"Ca ca, ngươi làm cái gì vậy? Không phải Hoàng thượng đã cho ngươi miễn hành lễ với ta rồi sao?"

"Hoàng hậu, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm"

"Thật không có biện pháp với ngươi, tẩu tử cũng không nói được ngươi, đây là Vũ nhi sao? Đã lớn như vậy rồi sao? Mau lại đây cho di nương nhìn một cái, nhiều năm ở bên ngoài rất gian khổ phải không?" Nói xong, Hoàng hậu lôi kéo tay Hàn Vũ, nàng cảm giác được, thời gian này nàng bị người khác thăm dò cũng không ít, hiện tại động tác này nàng hiểu rất rõ. Hàn Vũ đánh giá Hoàng hậu, mặt mày thanh tú, giống phụ thân bảy, tám phần, tản ra hơi thở nử tử, dịu dàng yếu yếu, điều này làm Hàn Vũ không tưởng tượng được nàng ở sa trường giết giặc như thế nào?

Một lúc sau Hàn hoàng hậu buông tay Hàn Vũ ra, quả thật không có công lực, cũng đúng, thời đại này nữ tử muốn có công lực nói thì dễ, làm mới khó. Chỉ cần nàng không làm nguy hại đến Hàn gia là tốt rồi.

"Di nương" Hàn Vũ nhẹ nhàng kêu một tiếng, nàng cũng không ngại Hoàng hậu thăm dò mình, nếu như ngay từ đầu Hoàng hậu liền tin tưởng Hàn Vũ, phỏng chừng Hàn Vũ cũng không có hảo cảm với Hoàng hậu này, một người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy làm sao có thể ngồi được vị trí như hôm nay?

"Ừ, ngoan, ngươi cùng Thạc nhi đi tìm biểu ca đi, nói hắn dẫn các ngươi đi dạo xung quanh một chút. Ta đã nói trước với Phong Khải rồi, mau đi đi"

"Vâng, di nương" Hàn Vũ cùng tiểu chính thái lui xuống.

"Tẩu tử, ngươi xác định đó là hồng diễm sao?"

"Đúng vậy, Hoàng hậu. cái bớt kia ta sẽ không quên được, không có khả năng trùng hợp đến như thế"

"Nếu người kia cố tình thì sao? Thời điểm Vũ nhi mất tích chỉ mới có năm tuổi, cũng có thể nhớ được nhiều chuyện, nhưng mười mấy năm qua nàng sống ở bên ngoài như thế nào? Tại sao đối với các ngươi một chút ấn tượng cũng không có, tại sao lần đó lại xuất hiện ở Hàn phủ trùng hợp như thế? Việc này không thể hiểu được, ta không yên tâm về nàng" Hoàng thượng đã đem chuyện tình Hàn Vũ xuất hiện ở Hàn phủ kể cho Hoàng hậu biết.

"Hoàng hậu, ngươi cứ yên tâm, chuyện này cựu thần đã an bài tốt" Hàn tướng quân muốn Hoàng hậu yên tâm, nên nói dối nàng, hắn không có phái người đi điều tra lai lịch Hàn Vũ, hắn lựa chọn tin tưởng Hàn Vũ, Tuy rằng Hoàng thượng có phái người đi điều tra nhưng không tra ra bất kỳ điều gì.

"Hơn nữa, Hàn phủ có cái gì đáng giá để nàng trà trộn vào, cũng chỉ có một cuốn chi thư vô dụng mà tổ tiên truyền lại mà thôi" Kỳ thật Hàn tướng quân rất thích Hàn Vũ, cũng nguyện ý tin tưởng nàng.

"Nói đến quyển sách kia, ta cũng thấy ngạc nhiên, vì sao tổ tiên Hàn gia lại để ý đến nó như thế, còn chờ người hữu duyên xuất hiện, quyển sách kia tự nhiên sẽ hữu dụng, ta đã học thuộc lòng nó, nhưng thời điểm luyện công cũng không thấy có tác dụng gì"

"Đúng rồi, Hoàng hậu, lần này ngươi có đột phái Thiên Thê được không?"

"Haizzz, ca ca, ta cũng không biết có chuyện gì mà không thể đột phá được, quên đi, chờ kỳ ngộ đến là có thể thôi, cố chờ thêm một thời gian nữa xem sao" Tuy rằng ngoài miệng Hoàng hậu nói như thế nhưng thật tâm nàng cũng rất thất vọng.  

Chương 22: Người Thầm Mến Tiểu Chính Thái

  "Đệ đệ, không phải biểu ca đã chuyển ra ngoài hoàng cung rồi sao? Tại sao còn ở trong này?" Hàn Vũ khó hiểu.


"Tuy rằng biểu ca ở bên ngoài cung, nhưng có đôi khi vào cung làm việc với hoàng thượng, ngươi cho rằng biểu ca không có bản lãnh gì sao? chỉ là hắn không để lộ ra mà thôi"

Hàn Vũ cảm thấy hoàng tử nơi này không có bản lãnh gì, giống như đại hoàng tử, thường xuyên đến Vô Tình các, đương nhiên nàng rất vui, hắn không đến nàng làm sao lấy được bạc của hắn.

Tiểu chính thái mang theo Hàn Vũ đến một tiểu viện Nghị Sự điện, chờ thái giám đi thông báo, một lát sau cả hai được thái giám mời vào trong, bên trong không chỉ có một mình Quân Phong Khải mà còn có một đại nam nhân cùng một tiểu nữ hài tử.

"Thạc ca ca, ngươi tới rồi, Kỳ Kỳ rất nhớ ngươi, tại sao dạo này ngươi không vào thăm Kỳ Kỳ" Hàn Vũ cùng tiểu chính thái vừa bước vào, tiểu cô nương kia chạy lại lôi kéo cánh tay tiểu chính thái, tiểu chính thái vội vàng rút ra, hành lễ với tiểu cô nương đó.

"Hàn Thạc tham kiến công chúa, công chúa thiên tuế" Quân Phi Kỳ, là đứa con nhỏ nhất của Hoàng thượng, năm nay mười lăm tuổi, do Linh Quý Phi sinh ra, Quân Phi Kỳ ái mộ tiểu chính thái là chuyện ai cũng đều biết.

"Biểu ca" Tiểu chính thái cùng Hàn Vũ đồng thanh kêu Quân Phong Khải, hắn hướng bọn họ gật gật đầu đáp lễ, xong lại chăm chú vào quyển sách trên tay. Hàn Vũ tò mò hắn đang xem sách gì, lại chăm chú đến thế.

Quân Phi Kỳ không cam tâm nói "Thạc ca ca, sao ngươi lại hành lễ với ta, nơi này không có người ngoài, ngươi nếu còn như thế, ta sẽ đi nói với phụ hoàng ngươi khi dễ ta"

Tiểu chính thái không để ý đến những tùy hứng của nàng, xoay người nói với Hàn Vũ " Tỷ, đây là Tứ công chúa, vị này là Tam hoàng tử"

Hàn Vũ hành lễ với bọn họ xong lại im lặng đánh giá.

Tứ công chúa mặc một bộ váy dài thêu hoa bách hợp, rất đẹp. Trên tóc cài một trâm tiểu phượng hoàng, mắt hai mí, ánh mắt thật to chớp chớp vô cùng linh động, mặt trái xoan, còn mang hơi thở ngây thơ.

Tam hoàng tử tương đối mà nói có vẻ bình thường, một thân trường bào trắng, không có nhiều trang sức, tóc bó, hoảng, Hàn Vũ cẩn thận đánh giá hắn, loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của người kia, là do nhìn sai sao? Vì sao lại không thấy trên người Tứ công chúa? Chẳng lẽ do sự khác biệt của nam nữ?

Tứ công chúa không đáp lễ lại Hàn Vũ, đối với nàng cũng không nhìn thấy, Hàn Vũ cũng không để ý nhiều, tiểu hài tử có cá tính mới tốt.

Tam hoàng tử có vẻ còn nhỏ, đối với Hàn Vũ khẽ gật đầu đáp lễ, cũng không để ý nhiều, có lẽ bạn cùng trang lứa một chỗ không câu nệ tiểu tiết.

"Linh quý phi đến" Ngay tại lúc không khí tiểu viện Nghị Sự điện đang tẻ ngắt, thái giám truyền đến thông báo.

Hàn Vũ nhìn về phía cửa, một nữ tử đi đến, nên hình dung như thế nào đây? Phiêu dật sao? Không đúng, tiêu sái sao? Cũng không đúng? Siêu phàm thoát tục, đúng rồi, đây là nữ tử đẹp nhất khi Hàn Vũ đến thế giới này, Linh Quý phi hình như do chính tay Thượng đế tạo ra, làm cho người ta không dám so sánh, một người như vậy không thích hợp sống ở hoàng cung.

Bộ dáng cùng khí chất siêu phàm thoát tục, cùng với thần thái kia, cực kỳ giống người kia, nhưng trong nhất thời Hàn Vũ lại không nghĩ đến.

"Mẫu hậu, sao ngươi lại đến đây, có phải đến xem Kỳ Kỳ hay không?" Quân Phi Kỳ thật đúng nhiệt tình, nhìn thấy người mình thích liền sáp lại.

"Mầu hậu" Quân Thương Ngôn cũng chính là Tam hoàng tử lên tiếng.

Đám người Hàn Vũ cũng hành lễ với Linh quý phi, cái kia Hàn Vũ không nói làm gì, nhưng tại sao đến hoàng cung gặp người nào cũng phải hành lễ, haizzz, chỉ trách bản thân nàng không có địa vị mà thôi.

Linh Quý phi cho bọn họ đứng dậy liền nói "Thạc nhi, ta nghe nói ngươi đến nên mới đến đây, ngươi cũng biết cả ngày Kỳ Kỳ cứ lải nhải về ngươi bên tai của ta, ngươi cũng đã đến tuổi bàn bạc hôn nhân đại sự, khi nào thì đem chuyện này giải quyết xong?" Linh Quý phi cũng không dong dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Linh Quý phi, chuyện này do phụ mẫu ta làm chủ"

"Haizzz, lần nào ngươi cũng nói như vậy, thời điểm hỏi Hàn tướng quân, hắn lại nói phải hỏi ý kiến của ngươi, Kỳ Kỳ cả ngày lại ầm ỹ, ta cũng không có biện pháp" Dường như Quân Phi Kỳ làm Linh Quý phi rất đau đầu.

"Thạc ca ca, nguoi không phải không thích Kỳ Kỳ? Vì sao luôn ra sức lẩn tránh? Kỳ Kỳ có cái gì không xứng với ngươi sao? Ta là công chúa, phụ hoàng rất là thương ta, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể xin phụ hoàng cho ngươi"

Tiểu chính thái nghe xong cũng không có hứng thú gì, ngược lại càng thêm phản cảm với Tứ công chúa.

"Công chúa, chúng ta không xứng, Hàn Thạc cái gì cũng đều không xứng với công chúa của Đông Lâm quốc, ta cái gì cũng không cần, cảm ơn ý tốt của công chúa, hi vọng công chúa không nhắc lại việc này với Hàn Thạc"

"Ngươi...Ô, ô, ô, ngươi làm sao có thể nói như vậy, hừ, bọn ngươi, ta sẽ đi nói với phụ hoàng, nhìn ngươi bây giờ phải làm sao?" Nói xong Tứ công chúa bỏ chạy ra ngoài, hẳn là đi tìm phụ hoàng của nàng đi.

"Haizzz, Thạc nhi, ngươi xem, ha ha ,ngươi cũng đừng có để trong lòng nha, Kỳ Kỳ là tiểu cô nương không hiểu chuyện, chỉ là thói quen thôi! chuyện này ngươi cũng không để ý, ta cũng mặc kệ. Ha ha, Nếu như vừa nãy không nói chuyện này với ngươi, không biết buổi tối Kỳ Kỳ đến cung điện ta lải nhải baao lâu đâu, đây là chuyện quan trọng của nàng, chỉ cần có người nói ngươi tiến cung, nàng sẽ cho người thông báo với ta đến đây nói với ngươi" Linh Quý phi cứ như vậy bán đứng Tứ công chúa.

Nghe xong Hàn Vũ thật mở rộng tầm mắt, tính cách của Linh Quý phi này nàng rất thích, nàng có bộ dáng như vậy phải là một nữ tử thục nữ, không nghĩ đến lại có tính cách này.

"Linh Quý phi, ngươi cũng phải để ý nàng ấy một chút, cứ tùy hứng như vậy sẽ không tìm được lang quân như ý đâu" Tiểu chính thái giống như cũng rất thích Linh Quý phi.

"Ai nha, biết rồi, đối với nàng ta cũng không có cách, không phải là do hoàng thượng quá cưng chìu nàng sao, nàng muốn cái gì hoàng thượng đều cho sao?"

"Linh Quý phi, đây là tỷ tỷ của ta, Hàn Vũ"

"Tỷ tỷ? Tỷ tỷ ngươi không phải..."

"Vừa trở về" Tiểu chính thái đánh gãy lời nói của Linh Quý phi.

"À, đến đây, ta xem một chút"

"Linh Quý phi hảo"

"Ừ, một đứa nhỏ hiếu khôn khéo, năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Khởi bẩm Linh Quý phi, Hàn Vũ năm nay 18"

"Tiểu cô nương này, sao lại nói chuyện với ta đứng đắn như thế làm gì? Tùy ý một chút là được rồi? Ta xuất thân trong giang hồ, ở trong cung đã hai mươi năm, nhưng quy củ trong cung ta chả để ý tới"

"Ha ha, Linh Quý phi thực là một người tâm địa thiện lương, tại sao lớn lên lại xinh đẹp như vậy?"

"Tại sao Vũ nhi lại nói như vậy, Thương Khôn lại đây, Vũ nhi, đây là nhi tử của ta, Quân Thương Ngôn, các ngươi làm quen một chút"

"Ha ha, ừ, đúng rồi, Linh Quý phi, mạo muội hỏi người một câu, người chỉ có hai hài tử sao?"

"Không phải, còn một người nữa, bất quá không sống trong cung"

"Còn một người sao? Không ở trong cung? Hắn ở đâu?" Hàn vũ nghĩ đến điều nàng tưởng là thật.

"A, làm sao vậy?" Linh Quý phi rất ngạc nhiên, tại sao Hàn Vũ lại kích động đến vậy.

"Ha ha ha, không có gì, chỉ muốn hỏi một chút"

"Nàng chạy đến Tây Phong quốc chúc mừng sinh nhật của Hoàng đế, nói đến đại nữ nhi này, càng làm ta đau đầu hơn"

"Nữ nhi, đứa nhỏ Linh Quý phi nói cũng là công chúa sao?"

"Đúng vậy"

"Không còn ai sao?"

"Không còn"

"Thật sự"

"Thật sự"

"Tỷ tỷ, không được vô lễ" Tiểu chính thái nhìn không được tỷ tỷ mình giống như một ngốc tử vô lễ với Linh Quý phi, ra tiếng can ngăn.

"Ha ha, ta chỉ tò mò chút thôi, Linh Quý phi giống một tiên tử như vậy, ta chỉ muốn hiểu thêm một chút, ha ha" Lúc bày Hàn Vũ mới ý thức được chính mình vô lễ.

"Không có việc gì, vậy các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi xem Kỳ Kỳ" Linh Quý phi cũng không để ý nhiều.

Mọi người trong phòng cung tiễn Linh Quý phi rời đi.  

  Chương 23: Được Hàn Gia Bí Pháp  

  Tiễn bước Linh Quý phi, Hàn Vũ bắt đầu trêu đùa tiểu chính thái " Ai nha, nghĩ không ra nha, người ái mộ đệ là tiểu công chúa Đông Lâm quốc, rất có năng lực đó"

Tiểu chính thái quăng cho Hàn Vũ một ánh mắt xem thường, cũng không để ý tới nàng.

Hàn Vũ cảm thấy không thú vị gì nên cất bước đến bên người Quân Phong Khải còn đang chăm chú đọc sách kia.

"Biểu ca, ngươi đang xem cái gì vậy, lại có thể chăm chú như thế?"

"Là binh pháp, phụ hoàng muốn ta học, tương lai có chỗ dùng"

"Không phải hiện tại thiên hạ đang thái bình sao? Còn học cái này? Theo ta thấy, quan trọng là phải mở rộng cuộc sống, đem thực lực quốc dân lớn mạnh, không có người lang thang, không có người già neo đơn như thế thiên hạ sẽ thái bình"

"Không nghĩ ngươi cũng hiểu một ít đạo trị quốc?"

"Hoảng, ha ha, là do gia gia dạy, đều là gia gia dạy"

"Ừ, gia gia của ngươi cũng rất hiểu đạo lý, nói không sai, nhưng cho dù Đông Lâm quốc không có ý tưởng tấn công nước khác, cũng không có nghĩa là bọn hắn sẽ không tấn công chúng ta, cho nên những thứ này vẫn phải học"

"Haizzz, cũng thật là, thiên hạ này phân lâu tất phải hợp, hợp lâu tất phải phân" Hàn Vũ nói một câu kinh điển trong Tam quốc, nơi này là tứ quốc, bất quá cũng đúng đi.

Quân Thương Khôn nhìn về phía Hàn Vũ, thưởng thức lời nói của nàng "Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân" , trong mắt còn mang theo tìm tòi nghiên cứu.

"Nhị hoàng huynh, tiểu đệ có việc, đi trước một bước"

"Ừ, đi đi"

"Cáo từ" Quân Thương Khôn cáo từ rời tiểu viện.

Không lâu sau Hoàng hậu cho người sang mời bọn họ dùng cơm trưa.

Trong bữa trưa

"Di nương, sinh thần hôm nay người an bài thế nào?" Tiểu chính thái hỏi thăm

"Ha ha, không phải hàng năm đều như vậy sao, nhưng hoàng thượng nói thừa dịp này mời quốc chủ của ba nước tới đây, bởi vì không lâu nữa hội nghị tứ quốc sẽ bắt đầu, năm nay vừa vặn đến phiên Đông Lâm chúng ta tổ chức, chờ qua sinh thần của ta một tháng sẽ chính thức bắt đầu hội nghị"

"Đúng vậy, hội nghị tứ quốc sẽ bắt đầu, thời gian nhanh thật, tứ quốc hội nghị năm năm một lần chỉ còn có một tháng là đến, không biết lần này đến lượt nước nào giành được chủ quyền, lần trước ở trong phủ hoàng thượng đã cùng ta bàn bạc việc này, hội nghị này nếu như Đông Lâm quốc không nắm được chủ quyền chỉ sợ..."

"Phụ thân, hội nghị tứ quốc là cái gì?" Hàn Vũ không rõ cho nên lên tiếng hỏi.

"Hội nghị tứ quốc năm năm diễn ra một lần, thỏa thuận quốc gia nào làm chủ chiến quyền, từ lúc Đông Lâm quốc thành lập đến nay cũng đã tham gia hội nghị ba lần, trước kia chỉ có hội nghị tam quốc, bởi vì khi đó Đông Lâm quốc không có lớn mạnh, chỉ là một tiểu quốc, dưới sự dẫn dắt của hoàng thượng mới chậm rãi lớn mạnh, đến cuối cùng Tam quốc khác mới miễn cưỡng chấp nhận, trở thành hội nghị tứ quốc, các quốc gia thay phiên nhau tổ chức một lần, năm nay đến phiên chúng ta"

"Chiến quyền? Cho dù là chủ chiến quyền thì sao? Không phải cũng không có gì sao?"

"Để có thể tham gia vào hội nghị tứ quốc này cũng phải trả giá rất lớn, binh quyền của các nước khác là bất khả xâm phạm, nhưng nếu như có thể nắm chiến quyền trong tay có thể mượn một phần năm binh quyền của ba nước còn lại, ngoài ra trong năm năm nắm quyền còn có thể điều động một phần năm binh quyền này, hơn nữa trong năm năm còn phải tiến cống cho chiến quyền quốc qia. Năm năm chiến quyền đổi chủ một lần, bởi vì có tứ quốc, nếu như trong bảy lần không giành được chiến quyền sẽ không có tư cách tham gia hội nghị tứ quốc lần thứ tám, không chỉ không có tư cách tham gia còn phải giao ra một phần năm binh quyền cho chiến quyền quốc gia, hàng năm còn phải tiến cống cho tam quốc, những điều này phải chấp nhận vô điều kiện, vì vậy nếu như không có tư cách tham gia hội nghị tứ quốc, đất nước sẽ lâm nguy"

"Nếu như mất tư cách tham gia hội nghị như trong lời phụ thân nói không phải sẽ trở thành nước lệ thuộc sao? Điều khoản chẳng có lợi chút nào?"

"Đúng vậy, nhưng nếu giành được cũng sẽ có được nhiều lợi ích hơn" Tiểu chính thái trả lời vấn đề của Hàn Vũ.

"Phụ thân, Đông Lâm quốc ba lần đều không có giành được chiến quyền, vậy phải làm sao giành được nó?"

"Cần phải tỷ thí, nói là hội nghị, còn không bằng nói là trận đấu"

"Vậy phải so tài những cái gì?"

"Những điều này sẽ do hôm đó quyết định, ngày đó quốc chủ tứ quốc sẽ thỏa thuận nội dung tỷ thí"

"Vậy người tham gia hôm đó cũng phải lựa chọn sao?"

"Đúng vậy"

"Như thế nào? Tỷ tỷ, ngươi muốn tham gia sao? Coi như hết, mặc kệ là tỷ thí cái gì ngươi một chút công lực cũng không có, làm sao so tài?" Tiểu chính thái thật vất vả đợi chờ đến cơ hội có thể không cười nhạo một chút sao?

"Ngươi nên trông chừng tốt Kỳ Kỳ của ngươi đi, hừ" Bị người ta cười nhạo thật đúng là chịu khổ sở nha, Hàn Vũ cũng không phải là người dễ bị khi dễ như thế.

"Không cần nhắc đến nàng được không, thật sự không hiểu như thế nào ngươi lại nói đến vấn đề này rồi?" Xem ra tiểu chính thái thật sự không thích Tứ công chúa kia, nhưng tại sao lại có quan hệ tốt như vậy với Linh Quý phi?

Ở trong ấn tượng của Hàn Vũ, nữ nhân hậu cung không có một người nào là không có thủ đoạn, chẳng lẽ Linh Quý phi thật đúng như vẻ ngoài của bà ấy siêu phàm thoát tục sao?

"Ha ha, Thạc nhi, Kỳ Kỳ chỉ muốn nháo một chút, vẫn làm một người rất tốt"

"Di nương, ngươi không cần phải nói, ta sẽ không lấy nàng ấy, ta muốn tìm người mình thích"

"Kỳ Kỳ nàng ấy có gì không tốt? Nàng là công chúa hoàng thượng thương yêu nhất nha"

"Hừ, cả ngày chỉ biết lấy thân phận công chúa ra áp chế người khác. khi nào mới có thể lớn lên một chút đây, nếu như nàng không phải là công chúa, nàng cái gì cũng không có" Phỏng chừng tiểu chính thái cùng Tứ công chúa sẽ không hòa hợp.

Sau khi dùng xong bữa trưa tại hoàng cung, Hàn tướng quân mang theo mọi người trở về.

"Vũ nhi, ngươi đến thư phòng của phụ thân một chút"

"Vâng" Hàn Vũ theo Hàn tướng quân đến thư phòng, trong lòng tò mò không biết là chuyện gì lại làm ra vẻ thần thần bí bí như thế.

Hàn tướng quân lấy từ trong một hốc tối ra một cuốn sách cũ đưa cho Hàn Vũ, nàng nhìn quyển sách kia, trên bề mặt viết "Dưỡng khí hành công"

<> ? Là bí pháp võ công sao? Hàn Vũ cầm quyển sách kia nhìn Hàn tướng quân.

"Phụ thân? Đây là?"

"Đây là công pháp do tổ tiên Hàn gia truyền lại, nhưng không ai có thể tu luyện được"

"Vì sao không có ai tu luyện?"

"Dường như <> này không có hiệu quả gì đối với người có công lực, Hàn gia cũng không mạo hiểm công lực đi tu luyện công pháp này, còn biết sẽ không có tác dụng gì, cũng không thể tùy tiện mất công lực, ta nghe Thạc nhi nói ngươi rất có thiên phú luyện võ, ta nghĩ đem giao nó cho ngươi"

"Gia truyền của Hàn gia sao? Hiện tại giao cho ta? Phụ thân, ta... Ta không thể"

"Giao cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, mặc kệ ngươi có phải là nữ nhi của ta hay không, ta vẫn tin tưởng ngươi"

"Phụ thân" Hàn Vũ được tín nhiệm, trong lòng đột nhiên ấm áp. Nhưng quyển sách này nàng có nên cầm hay không?

"Sinh thần di nương ngươi định tặng lễ vật gì?"

"Phụ thân, đây là bí mật. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết" Hàn Vũ cũng không biết Quân Tà Diễm có giúp nàng hay không, nàng không muốn nói chuyện này với phụ thân, nếu như Tà Diễm không giúp được cũng không sao, nàng đã chuẩn bị tốt phương án thứ hai.

"Ừ, nhất định không thể để cho Thạc nhi thất vọng nha" Hàn tướng quân trêu đùa Hàn Vũ.

"Phụ thân, ngươi cười ta" Hàn Vũ nổi lên tâm tính nữ nhi, làm nũng với Hàn tướng quân.

Hàn Vũ cầm theo <> đi vào Trúc viên, ngồi một mình ở phòng khách xem.

Nhìn một hồi, Hàn Vũ phát hiện đây là bí pháp võ công, giống như là công pháp nội công ở thời đại của nàng.

Trong sách nói đến phương pháp tập trung nội công vào trong đan điền, hai luồng khí âm dương hổ trợ lẫn nhau sinh ra căn bản của vạn vật, sẽ đạt tới mục đích yêu cầu "Âm bình dương bí, tinh thần nãi trị" của tu luyện khí công, trong sách trình bày đạo lý nhập tĩnh khí công, khí công cũng có tĩnh cùng khí sở sản.((Đoạn này bó tay, k biết dịch kiểu gì)

Hàn Vũ ngồi trên giường dựa theo phương pháp trong sách loại trừ tạp khí, cảm giác những biến hóa trong cơ thể, cả người thoải mái hơn rất nhiều, chẳng lẻ đây là nội lực trong truyền thuyết sao? Công lực thế giới này là cái dạng gì? Vì sao <> lại không có tác dụng gì đối với người có công lực? Nàng lại cảm nhận được? Hàn Vũ ngồi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do.ưỡng>ưỡng>ưỡng>ưỡng>  

  Chương 24: Các Loại Công Pháp  

  Hàn Vũ luyện <> một lúc xong lại đi đến Tư Vũ hiên, tìm tiểu chính thái học chiêu thứ bảy Uyên Trấn và chiêu thứ tám Uyên Tiêu trong Trảm liệt kiếm phap, Hàn Vũ hi vọng nàng nhanh chóng học xong kiếm pháp để sử dụng, bây giờ nàng cũng không phải là muốn dùng Trảm Liệt kiếm pháp để múa mà là dùng để đối chiến, Hàn Vũ suy nghĩ nàng có thể kết hợp bộ kiếm pháp này cùng với <> không biết sẽ đem lại hiệu quả gì, nàng rất chờ mong được nhìn thấy.

Hàn Vũ học đến khuya, hai người lại quên cơm chiều, tiểu chính thái cũng không so đo, Hàn Vũ cảm tạ tiểu chính thái quyết định làm gàăân mày cho hắn ăn.

Hàn Vũ dẫn tiểu chính thái về Trúc viên, sai Thúy Trúc đem đến hai con gà đã làm sạch sẽ, còn chưa kịp phân phó xong Thúy Trúc đã chạy nhanh đến phòng bếp chuẩn bị, Thúy Trúc thèm ăn gà ăn mày từ lâu, hôm nay nói không chừng tiểu thư sẽ cho nàng ăn cùng.

Thúy Trúc đến phòng bếp chọn hai con gà mập mạp, lấy đầy đủ tất cả gia vị như lần trước liền chạy ra.

Thời điểm Hàn Vũ bắt tay vào làm gà ăn mày, nghĩ đến sư phụ nàng, cũng không biết mấy ngày nay lão làm cái gì, lần trước nàng quên hỏi Tà Yêu cách tìm được Tà lão nhân, tiểu chính thái ở bên cạnh nhìn cũng không biết nàng đang muốn làm cái gì, hiện tại hắn rất là đói, nàng làm gà này liệu có thể ăn được không? Còn dùng đất bao lại, tiểu chính thái tỏ vẻ không ôm hi vọng gì lớn.

Làm xong, Hàn Vũ vỗ vỗ tay đầy bùn đất, ngồi chờ.

"Đệ đệ, ngươi không thích Tứ công chúa, vì sao lại thích Linh Quý phi?"

"Linh Quý phi là một người tốt, nàng vốn là người trong giang hồ, ở thời điểm hoàng thượng trên chiến trường gặp được nàng, nàng có một ca ca tên là Linh Lân Khi, công lực rất cao đã trợ giúp hoàng thượng rất nhiều, sau khi Đông Lâm quốc yên ổn, Linh Quý phi lưu lại bên người hoàng thượng, Linh Lân Khi liền rời đi, hai người bọn họ là cô nhi, hoàng thượng rất coi trọng Linh Lân khi, nhưng hắn lại không thích những quy cũ rối rắm trong cung, muốn tiếp tục du ngạo giang hồ, Linh Quý phi tốt như vậy sao có thể ác cảm với người đây, đại công chúa cùng Thương Khôn ca cũng không giống nàng như vậy đâu?" Haizz, tiểu chính thái cảm thấy tiếc khi Linh quý phi có một đứa con như vậy.

Bên này nói chuyện, bên kia gà ăn mày đã bốc mùi thơm ngát, thời điểm Hàn Vũ chuẩn bị đem gà ăn mày lên lại cảm giác được có người gọi nàng, nhưng quay đầu lại không thấy một ai? Ảo giác? Không phải, chính xác là có người đang gọi nàng, hình như là thanh âm của lão sư.

Hàn Vũ đào hai con gà đưa cho tiểu chính thái một con, còn chỉ cho hắn cách dùng xong lại đưa hắn rời khỏi Trúc viên, nàng có thể cảm giác được sư phụ đang ở rất gần, một cảm giác rất kỳ quái nhưng chân thật.

Quả nhiên, khi Hàn Vũ cùng Thúy Trúc chuẩn bị ăn thì sư phụ xuất hiện, hiện tại nàng đã biết cách làm sao tìm được hắn, chỉ cần đem gà ăn mày ra thì ngay lập tức sư phụ sẽ xuất hiện, nàng cảm thấy sư phụ này chỉ coi trọng nàng vì một món ăn? Trong đầu Hàn Vũ có ý niệm đã bái nhầm sư phụ rồi.

"Sư phụ, vừa rồi có phải người gọi ta hay không? Cảm giác kỳ quái, mấy ngày nay người chạy đi đâu! Ngươi phải quan tâm đến đệ tử là ta đây một chút, bằng không mất đi lại làm mất mặt lão nhân gia ngài"

"Hắc hắc, kỳ quái là điều tất nhiên, cái đó chỉ có Thánh giả mới làm được, không phải ta đến tìm ngươi sao, để nói cho ngươi biết nên học cái gì?" Tà lão nhân vừa nói vừa gặm thịt gà.

Thúy Trúc nghe thấy Hàn Vũ gọi lão đầu kia là sư phụ liền buông xuống cảnh giác, Thúy Trúc vẫn rất đơn thuần.

Ba người giải quyết xong con gà, Hàn Vũ cho Thúy Trúc về phòng nghỉ ngơi trước, lại đem sư phụ đến phòng của nàng.

"Sư phụ, ngươi muốn dạy ta cái gì?"

"Tiểu Vũ, công lực của nữ tử là bẩm sinh, không có thì cả đời không tu luyện được, trời sinh nữ tử có công lực rất hiếm thấy, nhưng nữ tử muốn tu luyện đến Thiên Thê hoặc là Thánh giả đã khó càng thêm khó, ngươi đã không có công lực, vậy vi sư sẽ dạy cho ngươi một vài công phu quyền cước, tuy rằng không làm đả thương được người, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình"

"Không muốn, học công phu không thể đả thương người, chẳng lẽ rèn luyện thân thể? Nếu là cái này thì ta biết rất nhiều phương pháp tốt hơn" Tà lão nhân còn chưa nói hết Hàn Vũ liền tỏ vẻ kháng nghị.

"Nha đầu này, ngươi thì biết cái gì, đợi sư phụ tìm được một quyển bí pháp, sẽ trợ giúp công phu quyền cước rất nhiều, nếu luyện thành thì phỏng chừng võ giả từ Thiên Thê tầng thứ năm trở xuống cũng không phải là đối thủ của ngươi"

"Thật sự?"

"Sư phụ lừa ngươi làm gì?"

"Công pháp gì?"

"Công pháp này đối với người có công lực ở đây chỉ là một quyển sách bỏ mà thôi, nhưng đối với ngươi mà nói, đây chính là bảo bối, đương nhiên muốn luyện được phải có sự chỉ dẫn của sư phụ là ta đây, sư phụ không có hứng thú với cái này, nếu tìm được sẽ cho ngươi"

"Tên gọi là gì? Thật sự tốt như ngươi nói sao?"
ưỡng>ưỡng>

"<>"

"Phụt" Vừa đúng lúc Hàn Vũ đang uống tràm nghe được lời Tà lão nhân nói, liền phun ra tại chỗ, may mắn là Tà lão nhân nhanh chân tránh được.

"Nha đầu, ngươi làm cái gì vậy? Kích động như vậy làm gì?"

Hàn Vũ đánh giá Tà lão nhân, muốn xem xét một chút có phải là hắn đang thử nàng hay thật sự muốn tìm <> cho nàng, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không có phát hiện cái gì.

"Sư phụ, ngươi xem" Hàn Vũ đem <> ở trên giường mang ra.

Tà lão nhân liếc một cái, cũng không để ý nhiều tiếp tục uống trà, vừa uống xong nhìn đến tên sách "Phốc" về phía Hàn Vũ, Hàn Vũ lại không có thân thủ tốt như Tà lão nhân, cứ như vậy hoa hoa lệ lệ bị phun đầy nước trà.

"Sư phụ, định lực của người tại sao có thể kém như vậy" Hàn Vũ nói một cách bất đắc dĩ.

Tà lão nhân bị nói lại nhìn về phía Hàn Vũ, chính nàng cũng có định lực như thế còn dám nói hắn.

"Làm sao lại có?"

"Sư phụ đang nghĩ đến cái gì, đây là do tổ tiên Hàn gia truyền lại, hôm nay phụ thân mới đưa cho ta, người muốn tìm cái này sao?"

"Đúng vậy, rất khéo, không nghĩ ra nha đầu ngươi may mắn đến vậy, ngươi xem có hiểu không?"

"Ừ, đã nhìn qua, bất quá có nhiều chỗ không hiểu, cái gì Trung Khu, Chuyển Nữu, không hiểu"

"Từ từ sư phụ sẽ cho ngươi biết, chờ ngươi học xong cuốn này ta sẽ tặng ngươi một cuốn khác giống như thế"

"Hiện tại không thể đưa sao?"

"Không thể, hiện tại ngươi cũng không có khả năng học được, sẽ bị người khác cướp mất"

"A, được rồi"

Hàn Vũ được Tà lão nhân hướng dẫn chính thức bắt đầu tu luyện dưỡng khí hành công, tin tưởng một thời gian sau Hàn Vũ sẽ trở thành một thế hệ võ giả mới, mặc dù khác loại nhưng có thể ngăn chặn người khác thì vẫn là cường giả mà thôi.

Tu luyện một đêm, Hàn Vũ cũng không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn, chẳng lẻ về sau tu luyện dưỡng khí hành công nàng cũng không cần ngủ sao?

Hàn Vũ đi vào Tư Vũ viên, hôm nay nàng muốn học xong Trảm Liệt kiếm pháp chiêu thứ chín Trảm Liệt cùng chiêu thứ mười Phong Vĩ, học xong nàng muốn thử xem nếu kết hợp Trảm Liệt kiếm pháp với dưỡng khí hành công sẽ có uy lực như thế nào?

Đến giữa trưa Hàn Vũ đã học xong trọn bộ kiếm pháp này, nàng yêu cầu tiểu chính thái so chiêu với mình, nàng cũng không có kết hợp dưỡng khí hành công, chỉ đơn thuần dùng chiêu thức cùng tiểu chính thái so chiêu, tuy nhiên chưa qua năm chiêu đã bại trận.

"Tỷ tỷ, ngươi như vậy đã tốt lắm, chỉ trong một thời gian ngắn đã học xong trọn bộ Trảm Liệt kiếm pháp, hơn nữa không có công lực chỉ dựa vào chiêu thức đã có thể đỡ bốn năm chiêu của ta, đã rất tốt, không nên nản chí" Hàn Vũ cảm thấy tiểu chính thái rất là đáng yêu.

"Đương nhiên ta biết mình rất giỏi, không cần ngươi nói" Hàn Vũ tự kỷ.

Tiểu chính thái lắc lắc đầu, không quan tâm đến nàng.ưỡng>ưỡng>ưỡng>  

Chương 25: Mê Tinh Thăng Cấp  

  Hàn Vũ thật tự kỷ rời đi, tiểu chính thái cũng không biết phải khóc hay là cười, đối với vị tỷ tỷ này hắn thật sự không có cách nào, trong bất tri bất giác đã đem nàng trở thành một phần của Hàn gia.

Hàn Vũ trở lại Trúc viên tiếp tục học dưỡng khí hành công, Hàn vũ đã dến đây được một khoảng thời gian ngắn, cả ngày đều trải qua cảm giác mới lạ và hưởng thụ, tò mò đối với thế giới này, hưởng thụ sự ấm áp của Hàn gia, không biết cô nhi viện ở thế giới kia, bọn họ có đau thương cho nàng hay không? Không, nếu bọn họ biết được ở đây nàng sống rất tốt hẳn là sẽ vì nàng mà vui mừng.

Đêm nay Tà Diễm chắc sẽ đem vật đó đến cho nàng, không biết Tà Diễm có thể tìm được hay không, nghĩ đến hắn bất giác khóe miệng Hàn Vũ giơ lên, một cảm giác thật tốt, gặp mặt không quá năm lần liền tin tưởng hắn, hắn sẽ là nam nhân của Hàn Vũ sao? Giờ khắc này nàng rất muốn tìm hiểu về hắn, hiểu quá khứ của hắn, cuộc sống của hắn.

Hàn Vũ chờ, vẫn chờ, cho đến khi trời gần sáng cũng không thấy bóng dáng Tà Diễm xuất hiện, không tìm được sao? Hàn Vũ thất vọng, nhưng nàng cũng không có trách cứ Tà Diễm, bọn họ cũng không có quan hệ thân thiết như thế, Quân Tà Diễm cũng không có nhất định vì nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng Hàn Vũ cũng không che giấu được cảm giác mất mát trong lòng,

Bây giờ nàng cũng không có tâm tư tu luyện dưỡng khí hành công, ngay tại lúc Hàn Vũ muốn lên giường đi ngủ lại nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng nhanh chân chạy ra mở cửa, chỉ nhìn thấy một mình Tà Yêu đứng ở đó, trên tay cầm một lọ nước tiểu tinh gì đó.

"Đây là ngươi muốn, cung chủ muốn ta giao cho ngươi" Ngữ khí Tà Yêu không tốt.

"Tại sao Diễm không đến?" Hàn Vũ nghi hoặc, vì sao Quân Tà Diễm lại không tự mình đưa đến.

"Hắn không thể tới được" Tà Yêu giao cho Hàn Vũ vật đó xong liền xoay người bước đi, trong mắt tràn đày trách cứ.

Hàn Vũ còn không kịp hỏi đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Tà Diễm không đến được? Có ý tứ gì? Cái nhìn trách cứ kia của Tà Yêu là sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Đêm nay Hàn Vũ không chỉ muốn có thứ nàng muốn, còn muốn nhìn thấy Tà Diễm, vì sao hắn lại không đến?

Hàn Vũ nhìn vật đang cầm trong tay cũng không biết là cái gì, đỏ như máu hay đại loại giống như thế, còn tỏa ra ánh sáng màu hồng, còn có độ ấm? Đây là cái gì?

Nàng đi vào thư phòng của phụ thân tra rất nhiều sách, rốt cuộc trên một cuốn sách có tựa <> thì nhìn thấy chú thích về cái này.

Vật ấy tên gọi là Huyễn thú mê tinh, dùng để đột phá công lực, nó tồn tại trên thân thể huyễn thú, huyễn thú này hung hãn vô cùng có thể sánh bằng Thánh Giả, không thể tiếp xúc, những võ giả cấp bậc thấp không dám đối kháng chỉ có thể đi đường vòng, huyễn thú sống ở sâu trong Huyễn lâm, được xem là một trong năm đại cường thú. Nếu như may mắn có được mê tinh này, phải cất giấu cẩn thận, đây là bảo vật mà tất cả võ giả nằm mơ cũng muốn có.

Sau khi Hàn Vũ đọc xong liền ngây dại, nàng chỉ muốn vật đó lại không nghĩ có thể nguy hiểm như vậy, có phải yêu cầu của nàng hơi quá đáng? Hàn Vũ quyết định chờ sau khi tiệc sinh thần của hoàng hậu kết thúc phải đi một chuyến đến Tà cung, Tà cung ở sau Huyễn lâm, phải vượt qua nó mới có thể tiến vào, đây là lúc trước Tình tỷ nói cho nàng biết, vì sao Tà cung lại ở nơi nguy hiểm như vậy? Tình tỷ có nói bởi vì Tà cung có rất nhiều bảo vật mà người người thèm muốn, nếu đặt Tà cung ở sau Huyễn Lâm sẽ giảm được rất nhiều người đi canh giữ, hoảng, Tà cung này còn thiếu người giữ của sao?

Ở trong lòng Hàn Vũ thật tình hi vọng Quân Tà Diễm sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ngày sinh thần hoàng hậu

Toàn bộ con dân Đông Lâm quốc mong chờ sinh thần của hoàng hậu cuối cùng cũng đến

Sáng sớm hôm đó Hàn tướng quân dẫn theo một nhà tiến cung, tiểu chính thái vì tò mò không biết Hàn Vũ chuẩn bị lễ vật gì nên ngồi cùng xe ngựa với nàng, ở trong xe tiểu chính thái đã hỏi qua Hàn Vũ vô số lần

"Tỷ tỷ, ngươi thật sự có mang theo lễ vật sao? Ta nhìn hai tay ngươi trống trơn, cho ta nhìn một chút, ngươi làm ta thật rất tò mò"

ông>

"Bí mật, một lát nữa ngươi sẽ biết thôi""Haizzz, tỷ tỷ, không phải ta muốn đả kích ngươi, ngươi cho ta cùng nương xem đi, nếu không có chuẩn bị nên nói sớm một chút, bây giờ phụ thân còn kịp chuẩn bị một lễ vật khác""Tiểu tử, ngươi không tin tưởng tỷ tỷ của ngươi như thế sao? Đừng lãi nhãi nữa được không, thật phiền toái" Nói xong Hàn Vũ nhắm lại hai mắt, theo sự xóc nảy của xe ngựa đi vào giấc ngủ, lại bị tiểu chính thái lãi nhãi quấy nhiễu"Ai nha, tỷ tỷ, ta thật lo lắng, ngươi vẫn là..."Hàn Vũ quăng cho tiểu chính thái một ánh mắt cảnh cáo, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hắn nghĩ nghĩ, kỳ quái, tại sao hắn lại sợ nàng chứ, lúc này tiểu chính thái vô cùng buồn bực và ủy khuất."Vũ nhi, ngươi nói cho hắn biết đi, cho hắn nhìn một chút" Hàn phu nhân tin tưởng Hàn Vũ, nhưng nàng cũng rất tò mò rốt cuộc Hàn Vũ chuẩn bị lễ vật gì đưa cho hoàng hậu.Hàn Vũ nhìn bộ dáng tiểu chính thái ủy khuất có một chút không đành lòng, liền cho hắn biết một chút."Nhìn mặt mũi của ngươi là đệ đệ của ta, ta liền cho ngươi biết một chút, đồ vật ta đưa là thứ mà tất cả võ giả nằm mơ cũng muốn có""ngươi khoác lác đi, nếu ngươi có cái kia, Hàn Thạc ta từ nay về sau sẽ nghe lời ngươi tuyệt đối" Tiểu chính thái không tin.Hàn Vũ cười cười nhìn tiểu chính thái " Nếu ngươi là một nam tử hán đại trượng phu liền nhớ kỹ lời nói của mình" Nói xong Hàn Vũ tiếp tục nhắm mắt vận chuyển nội lực tu luyện dưỡng khí hành công. Hàn phu nhân bên cạnh im lặng mỉm cười, Hàn Vũ tự tin như vậy hẳn không có vấn đề gì đi.Đi vào ngự hoa viên trong hoàng cung, Hàn Vũ còn nghĩ sinh thần hoàng hậu được tổ chức trên đại điện lại không nghĩ đến lại ở trong ngự hoa viên. Nàng đánh giá bốn phía, lúc này đã có rất nhiều người đến chúc mừng hoàng hậu, còn có một ít ăn mặc kỳ quái, hẳn là người ngoại bang.Tiểu chính thái đứng bên cạnh Hàn Vũ giới thiệu"Tỷ tỷ, ngươi có nhìn thấy người không có đội mũ? Bọn họ là vua của tiểu quốc phụ thuộc Đông Lâm quốc, gọi là Lai Tư quốc, còn có người bên hông mang đai lưng màu lam là Phiên quốc, cũng là phụ quốc của chúng ta, tuy rằng phụ quốc Đông Lâm quốc kém ba đại quốc kia nhưng thực lực cũng không tệ lắm.. Xem Lạc Đà cùng Lão tử của hắn đang bắt chuyện trước đây"Hàn Vũ nhìn sang, thật sự là bề trên ra sao thì con cháu như thế, khó trách nhi tử hắn trưởng thành như vậy, thì ra Lão tử cũng là dạng này."Đệ đệ, không phải là người của ba đại quốc cũng có đến sao?""Ừ, hôm qua đã đến Đông Lâm quốc, khẳng định hôm nay sẽ tham dự" Đang nói chuyện bên kia truyền đến thông báo "Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm, Tây Phong Quốc chúa giá lâm, Nam Dương quốc chúa giá lâm, Bắc Tuyết quốc quân chủ giá lâm" Tuy rằng hoàng thượng ba nước đều ở đây nhưng hắn không thể xưng là hoàng thượng, chỉ có thể dùng quân chủ cùng quốc chúa thay thế, đây là quy cũ thế giới này nhằm tránh xảy ra xung đột.Tứ hoàng đồng thời xuất hiện, trường hợp này cũng không phải là chấn động bình thường.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com