Sủng Lên Trời, Ngược Xuống Địa Ngục!
Chương 44: Hồi phục
- Cút!
Ngữ khí tức giận cực điểm khiến Đỗ Mạn không chần chừ thêm nữa mà quay đầu đi khỏi. Cô ta còn không ngừng nghiến răng ken két, nhìn Hàn Lăng Vy đầy đố kị.
"Hàn Lăng Vy! Có một ngày tôi sẽ cho cô biết cái giá của việc trèo cao! Thần, là của tôi! Không phải của cô!"
Vương Lạc Thần lại ôn nhu như nước nhìn Hàn Lăng Vy, hắn gắp thức ăn cho cô. Vy Vy chậm rãi bỏ vào miệng...
Hết Đỗ Mạn, lại tiếp tục có người đi tới. Vương Lạc Thần thở dài một phen, hôm nay là cái ngày gì?
Người tới là Bách Dạ Cẩn cùng Hạ Quách Đình, vừa nhìn thấy Hàn Lăng Vy, cô ấy đã reo lên.
- Vy Vy!
Theo phản xạ, Hàn Lăng Vy quay đầu lại, bất giác nhìn thấy gương mặt đọng đầy nước mắt của Hạ Quách Đình. Bao nhiêu lâu mới có thể nhìn lại người em thất lạc, cô còn không thể xúc động ư? Vốn muốn đến biệt thự Vương chủ tịch gặp cả ba mẹ. Ai ngờ quản gia nói hai người họ đã đều trở về quê rồi. Ít lâu lại lên.
Hạ Quách Đình bước tới ôm Hàn Lăng Vy vào lòng, nước mắt thấm đẫm vai áo của cô. Bách Dạ Cẩn chậm rãi bước tới ngồi bên cạnh Vương Lạc Thần.
- Cậu tìm cô ấy nhanh nhỉ? - Vương Lạc Thần cười, giọng điệu có phần trào phúng.
- Hoá ra cậu biết là Hạ Thiếu Dật? - Bách Dạ Cẩn mặt mũi đen lại.
- Có biết nhưng không biết cậu ta giấu ở đâu!
- Hừ, nếu không phải chúng ta có giao tình, tôi lại không đánh chết cậu ta.
Vương Lạc Thần nhếch môi cười, hắn chỉ xem hai người này đấu đá nhau như nào, còn về phần Hàn Lăng Vy đã không còn ai cướp với hắn nữa. Chờ cho Vy Vy hồi phục, hắn sẽ hỏi ý kiến của cô, chờ ngày kết hôn, như vậy mới là an toàn nhất.
Bốn người bọn họ sau khi ăn uống no say liền tới khu vui chơi giải trí. Trời trở xế chiều, Vương Lạc Thần cùng Hàn Lăng Vy ngồi trên vòng quay. Hắn ôm cô vào lòng, nhìn không gian xế chiều tuyệt đẹp, ghé môi sát tai cô, khẽ khàng nói:
- Vy Vy, em có thể mau chóng hồi phục được không? Đến khi em hồi phục, anh sẽ cầu hôn em, cưới em làm vợ. Được không? Nếu em không đồng ý cầu hôn... Bất quá anh vẫn sẽ bắt em về làm vợ - Hắn trầm ngâm một lát rồi mỉm cười - Em không trả lời cứ khiến anh phải độc thoại một mình thế này sao?
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bàn tay mình ướt ướt, từng giọt nước mắt lăn dài trên hai má của Hàn Lăng Vy.
- Vương Lạc Thần! Anh nói có đạo lý không vậy?
Hắn bất giác ngẩn người cố nghe kĩ lại từng lời nói.
- Em... hồi phục rồi?
- Hồi phục rồi.
- Từ bao giờ? Sao lại không nói với anh?
- Uyển Lan bảo em tiếp tục giả vờ để thử thách anh.
Vương Lạc Thần hừ nhẹ một tiếng, lại là cô ta bày trò quỷ nhưng rồi lại ôn nhu hôn lên trán Vy Vy.
- Vậy anh có thể qua chưa?
- Chưa hề!
- Vì sao? - Vương Lạc Thần giương lên khuôn mặt uỷ khuất.
- Vì anh nói không có đạo lí!
- Được rồi, là anh sai. Nhưng... nếu như em không chịu lấy, anh phải làm sao?
Hàn Lăng Vy cười:
- Không phải còn có cô gái khác sao?
- Không phải là em, anh sẽ không cưới một ai cả.
- Nói tóm lại là anh chưa qua!
- Anh phải làm sao?
Hàn Lăng Vy đôi mắt long lanh nhìn hắn, phải nói lúc cô hồi phục muốn nói cho hắn biết cỡ nào nhưng Uyển Lan bày kế cho nên cô cũng muốn xem xem Vương Lạc Thần đối với cô là loại cảm tình gì...
*Truyện dần flop hay sao ấy ? 😞 nản quá*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com