Sulay Silent
Trương Nghệ Hưng thật sự đứng ngồi không yên, tỉnh lại từ cơn say hỗn độn đó, điều cậu nhận được chính là sự trống vắng đến cùng cực. Kim Tuấn Miên không ở bên cạnh cậu. Ba giờ sáng, anh có thể đi đâu."Anh Nghệ Hưng, anh ấy sắp phải đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa."Kim Chung Nhân đã nói như vậy, khi Trương Nghệ Hưng gọi cho cậu nhóc để hỏi về anh, hỏi về người mà cậu chạm mãi không đến được.Anh đi đâu? Để mà không bao giờ quay về nữa?Trương Nghệ Hưng thật sự nhảy dựng cả lên. Cậu không cam tâm để mọi thứ kết thúc như vậy. Bàn tay run rẩy gấp gáp nhấn đến một dãy số mà cậu có chết cũng không thể quên. Trương Nghệ Hưng hi vọng thật nhiều, rằng anh đừng đổi số điện thoại, rằng cậu sẽ nghe được chất giọng êm tai quen thuộc của anh.Rốt cuộc chỉ nghe tiếng chuông đổ mãi, vô vọng hệt như cõi lòng của cậu vậy."Kim Tuấn Miên! Anh mau quay về đây! Tôi không cho phép anh đi! Không bao giờ cho phép anh đi!" Trương Nghệ Hưng chọn vào chế độ gửi tin nhắn thoại, gân cổ hét vào ống nghe, không quản cuống họng đau rát thế nào, chỉ cố chấp níu lấy điều gần như không thể.Kim Tuấn Miên nghe được, tất cả đều nghe được. Thế nhưng anh chọn cách im lặng lờ đi, xem như không nghe thấy, xem như số di động này đã không còn tồn tại nữa. Quyết tuyệt kéo vali vào phòng chờ, nỗ lực bỏ ngoài tai thanh âm ồn ã bên trong tai nghe."Kim Tuấn Miên! Anh có bản lĩnh thì mau quay về đây giải quyết! Tất cả mọi thứ! Đừng trốn chui trốn nhủi như một thằng hèn hạ thế! Kim Tuấn Miên!" Trương Nghệ Hưng nỗ lực gây ra thật nhiều thanh âm hỗn loạn trong chính căn bếp nhỏ của mình. Tất cả mọi đồ vật đều bị cậu hất đổ cả. Cái chốn nhỏ xíu nọ như bị lật tung cả lên, đan xen với tiếng thét đã lạc giọng hẳn đi của cậu. Hỗn độn, không đâu vào đâu.Kim Tuấn Miên nhíu chặt hai đầu lông mày. Người kia, mắc chứng máu khó đông, đồ vật rơi vỡ hỗn loạn như vậy, sẽ không bị thương chứ? Kim Tuấn Miên vặn nhỏ âm thanh lại đến mức gần như thấp nhất, không muốn nghe đến nữa, nhưng lại không nỡ. Thật sự không nỡ."Kim Tuấn Miên! Tên khốn nạn nhà anh! Tôi hận anh! Hận anh nhất trên đời này! Trả lại cho tôi, trả lại trái tim nguyên vẹn đây cho tôi! Tôi hận anh! Cả đời này sẽ không quên! Hận anh! Hận anh nhất trên cõi đời này!" Trương Nghệ Hưng đã khóc toáng cả lên. Nước mắt đã đẫm cả khuôn mặt điển trai, miệng lại không ngừng gào thét chửi bới, hai chân dậm thình thịch xuống sàn nhà. Nháo đến không còn biết đúng sai phải trái, cứ như vậy hét vào ống nghe, một mực gào lên mình rất hận Kim Tuấn Miên.Ước gì, cậu thật sự có thể hận được như vậy.Kim Tuấn Miên tháo xuống cặp tai nghe màu trắng, điềm tĩnh cuộn lại, nhét vào trong túi áo khoác. Tất cả những tin nhắn thoại đầy ngang ngược bướng bỉnh của Trương Nghệ Hưng đều cho vào thùng rác của di động. Sắp phải lên máy bay rồi, mau chóng chuyển chế độ đi thôi.Ting.Thiếu một tích tắc nữa, vào cái thời khắc Kim Tuấn Miên quyết định nhấn xuống chế độ máy bay, một dòng tin nhắn được gửi đến, khiến trái tim anh run rẩy, cõi lòng ngay lập tức xung động một phen, mọi nỗ lực của vài phút trước đó, thật sự đổ vào sông rộng bể sâu.Xin anh, đừng đi. Em cần anh.---Trương Nghệ Hưng dùng hai tay bó chặt đầu gối, thu mình vào một góc của căn bếp tăm tối. Đống đổ nát của ban nãy, tan tành không khác gì trái tim đầy sẹo đã rách bươm của cậu. Trương Nghệ Hưng vùi mặt vào hai đầu gối, nỗ lực dùng vòng tay làm thành lớp giáp để vô lực bao bọc lấy chính mình. Từng tiếng nấc tan vỡ cứ thế vang lên, mỗi lúc một lớn, hệt như vết nứt trên mặt tảng băng, không cách nào hãm lại được nữa.Trương Nghệ Hưng khóc, gằn lên như một con mãnh thú bị thương. Trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng lòng của mình vỡ vụn, thống khổ cô độc đến không thể nào tưởng tượng nổi.Chấp niệm của cậu, thế là hết thật rồi.Trương Nghệ Hưng mặc kệ tất cả, cứ thế thả hết nỗi lòng của mình vào tiếng khóc đầy thê lương đó. Nước mắt tuôn lã chã, thấm ướt cả một mảng lớn hai ống tay áo của chính mình. Tuyệt vọng mà nấc lên từng hồi. "Ưn... Tuấn Miên... đừng đi... cần anh... cần anh cơ mà... ưn... hức..."Cả người mềm nhũn bỗng nhiên bị một lực đạo kéo lấy, bị ôm lấy thật chặt, được bảo hộ thật vững chãi trong vòng tay an toàn. Trương Nghệ Hưng tự giễu một phen. Lúc nào cũng vậy, thời điểm cậu tuyệt vọng đến cùng cực, sẽ ban cho cậu chút mộng ảnh hư ảo dễ tan biến nào đấy. Rồi lại trở về an tĩnh như cũ, trở về ngẩn ngơ với chính nỗi lòng đầy hoang hoải thê lương."Hưng.""...""Hưng à.""Anh...""Bảo bối của anh.""Anh ơi...""Trân quý của anh. Anh ở đây. Sẽ không đi nữa. Không đi đâu nữa cả.""Không tin. Không tin nữa. Gạt người.""Không gạt em. Không bao giờ gạt em nữa.""Nói dối.""Thật. Sẽ không bỏ mặc em nữa. Sẽ ở bên cạnh em mãi.""Thật không?""Thật."Mười đầu ngón tay tê cứng của Trương Nghệ Hưng khó nhọc ghì lấy áo của Kim Tuấn Miên, trong bóng tối không thể nhìn thấy tận mắt thân ảnh của người kia khiến cậu sợ hãi bản thân lại gặp ảo ảnh như những lần trước. Điều đó như trở thành động lực cho hai cánh tay đã mỏi nhừ của cậu, vòng qua vai của Kim Tuấn Miên, gắt gao ôm lấy thật chặt, sợ người đi mất, sợ người lại một lần nữa bỏ mặc cậu."Anh ơi... anh... đừng đi nữa... xin anh... hức... xin anh đừng đi..."Cuộc đời Trương Nghệ Hưng, không phải là chưa từng rơi nước mắt, thế nhưng thương tâm thế này, thảm hại như vậy là lần đầu tiên. Cũng chỉ vì duy nhất Kim Tuấn Miên mới buồn thương đến nhường này, cũng chỉ vì một mình người này mà phải cầu xin một điều gì đó, cầu xin một điều mà cậu biết cả đời này bản thân không thể sống thiếu được.Kim Tuấn Miên thấy sống mũi của mình cay xè, vòng tay bảo hộ lấy Trương Nghệ Hưng cũng chặt chẽ hơn một bậc. Anh đã tổn thương tâm can bảo bối của mình sâu sắc đến như vậy, đến mức cậu vứt bỏ tất cả chỉ để níu chặt lấy anh, cái gì cũng không màng đến, cái gì cũng không cần nữa. Chỉ cần một mình anh thôi.Trái tim của Kim Tuấn Miên đã run rẩy mãi không thôi, đáy mắt đã chứa đầy nước. Thanh âm tan vỡ của Trương Nghệ Hưng ở ngay bên tai, gieo vào lòng anh một cỗ đau xót tột cùng. Anh có đủ dũng khí để một lần nữa bỏ mặc người anh thương đến mệt nhoài này sao? Và cậu ấy cũng thương anh đến vỡ vụn mất rồi."Ừ, không đi nữa. Anh không đi nữa, sẽ ở bên cạnh bảo bối của anh. Nghệ Hưng ngoan, anh ở đây." Kim Tuấn Miên thật sự không kiềm được nước mắt. Xúc cảm cứ thế vỡ òa, lặng lẽ đưa tay lau đi dòng lệ buồn thương của mình, tận lực vỗ về an ủi thân ảnh mềm nhũn trong lòng mình, nhẹ nở một nụ cười an yên nhất."Đừng... đừng buông tay em... cũng đừng nói... không thương em... hức..."Kim Tuấn Miên nghe trái tim bị rạch một nhát thật dài, cũng thật sâu. Không khí xung quanh dường như cô đặc hẳn lại, chỉ có thể hít vội một ngụm lãnh khí, lực ở tay cũng vì vậy mà ghì lấy Trương Nghệ Hưng kiên cố hơn bao giờ hết, muốn đem cậu cất giấu thật kĩ trong tim, muốn đem cậu khảm thật sâu nơi đáy lòng, để không ai có thể thương tổn đến nữa, kể cả bản thân anh.Người ta nói, có hai thứ trên đời này không thể bỏ lỡ, chính là chuyến xe buýt cuối cùng về nhà và người mình yêu thương. Kim Tuấn Miên đã để lỡ chuyến xe cuối từ lâu rồi, nhưng người mà anh thương sâu sắc nhường này, không thể để lỡ thêm bất cứ lần nào nữa."Xin lỗi... anh rất thương em, rất thương em, thương em đến chết đi sống lại... xin lỗi."Trương Nghệ Hưng vì gào khóc một lúc lâu đã mất sức quá nhiều, cứ như vậy mà lả đi trong lòng Kim Tuấn Miên. Anh cưng chiều vuốt nhẹ lấy mái tóc đã bết dính mồ hôi của cậu, ân cần lau đi mấy vệt nước mắt thấm đẫm cả gương mặt vẫn có điểm non nớt kia, nhẹ đặt lên đôi môi tái nhợt của cậu một nụ hôn phớt. Chỉ là một cái chạm mềm mại nhất, để bình ổn lại hai tâm hồn đã lạc nhau hoang hoải trong một thời gian dài."Nghệ Hưng, nghỉ ngơi thôi, để anh lại ôm lấy em."---Chăn êm nệm ấm giữa trời đông khiến Trương Nghệ Hưng mơ màng cảm khái nhân sinh thật tốt đẹp. Cậu thu mình sâu hơn vào ổ chăn ấm áp của mình, vô thức đưa tay sờ soạng phần giường bên cạnh.Lại trống rỗng.Trương Nghệ Hưng bật dậy, cuống quít tỉnh táo, gấp gáp đưa mắt khắp nơi trong căn phòng của chính mình. Một giây sau đó liền khẩn trương phóng ra khỏi phòng ngủ, run rẩy tìm kiếm điều mơ hồ trong giấc mơ của đêm qua.Động tác sờ đến phần giường bên cạnh mình đã trở thành thói quen khó bỏ của Trương Nghệ Hưng trong suốt một năm qua. Cậu luôn rất sợ cái cảm giác hụt hẫng tột cùng khi cứ một lần lại một lần nhận ra tất cả đều là mộng cảnh do mình tự vẽ nên. Rất sợ cái cảm giác quay trở về câm lặng với chính nỗi lòng của mình sau một hồi bát nháo lục tung cả lên.Bước chân của Trương Nghệ Hưng nhanh gấp hơn bao giờ hết. Cảm giác quen thuộc của ngày hôm nay, so với một năm qua khác nhau vô cùng, bất đồng mãnh liệt. Chỉ có phần tình cảm bị chôn vùi lâu ngày bỗng dưng trỗi dậy, đòi hỏi yêu thương, đòi hỏi an yên, mưu cầu ấm áp. Trương Nghệ Hưng đã không thể tin vào mắt mình, Kim Tuấn Miên hiện hữu ở đó, ở bàn bếp bừa bộn, loay hoay với một bữa điểm tâm vẫn còn bốc khói nghi ngút. Tóc chưa hề chải, mặc bộ quần áo thể thao mùa đông, màu xám, gợi cảm giác ấm áp đến vô thường.Trương Nghệ Hưng khẽ mấp máy môi, lại không dám gọi ra cái tên đã từng tâm niệm từ rất lâu. Vì cậu sợ, một khi mọi thứ phát ra, vang động, Kim Tuấn miên sẽ tan biến vào hư không, sẽ bỏ cậu lại mà đi, như vô số những lần trước đây, đều để cậu lại một mình nơi căn bếp lạnh lẽo này."Hưng? Em đã dậy rồi!" Kim Tuấn Miên tròn mắt nhìn cậu đứng phát ngốc ở cửa bếp, một giây sau lại nở một nụ cười ôn nhu nhất, tất cả mọi sự cưng chiều đều dành cho cậu, dồn cả vào một chữ 'Hưng' đầy thân thuộc và nặng lòng.Từng bước chậm rãi đi tới, Trương Nghệ Hưng run run đưa lên cánh tay vẫn còn mỏi nhừ của mình, khẽ chạm đến má của Kim Tuấn Miên. Anh cũng an tĩnh nhìn cậu, để mặc cậu tự nhiên kiểm chứng, còn mình thì đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời đặc trưng của cậu. Cảm giác của những ngày xưa cũ, thật sự rất tốt.Xúc cảm từ lòng bàn tay là loại xúc cảm chân thật nhất, Trương Nghệ Hưng không thể thốt ra bất cứ lời nào, cứ như vậy yên lặng nhìn thẳng vào mắt Kim Tuấn Miên, bàn tay đặt trên mặt anh cũng không dám rời ra lấy một tích tắc."Tuấn Miên, là anh thật sao?" Trương Nghệ Hưng đáy mắt đã đọng nước, cõi lòng dâng lên một cỗ khẩn trương, chỉ muốn anh mau chóng xác nhận, muốn anh mau chóng ôm lấy mình."Ừ, anh ở đây, cùng với em." Kim Tuấn Miên nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, nhẹ vuốt ve, mỉm cười dịu dàng như làn nước mát mùa thu."Tuấn Miên, hôn em."Kim Tuấn Miên có chút bất ngờ, không nghĩ đến Trương Nghệ hưng sẽ đề nghị thẳng thắn như vậy. Mặc dù chuyện này trong quá khứ không phải hiếm thấy, thế nhưng tâm thế không chuẩn bị trước cũng khiến anh khó tránh khỏi bất ngờ. Nhưng một giây sau đó liền đỡ lấy gáy cậu, nhẹ áp môi lên môi của người mà anh hằng thương nhớ. Trương Nghệ Hưng đưa tay vặn tắt bếp ga vẫn đang hoạt động, sau đó liền dùng hai tay ôm lấy mặt Kim Tuấn Miên, hai mắt khẽ nhắm, toàn tâm toàn ý dùng trái tim để cảm nhận sự hiện hữu của người kia ở bên cạnh mình.Kim Tuấn Miên hôn cậu rất sâu, mút lấy hai cánh môi căng mọng ngọt ngào của cậu đến sưng đỏ liền dùng lưỡi tách chúng ra, ngang ngược đi vào bên trong, khuấy đảo khoang miệng ẩm ướt của cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu không muốn rời. Trương Nghệ Hưng cũng không vừa, từng chút đáp lại tấn công của anh, hai tay di chuyển từ mặt ra sau cổ của anh và ôm siết lấy, lại luồn mấy đầu ngón tay vào mái tóc mềm của anh, nghịch ngợm làm rối loạn thêm một chút.Bàn tay đỡ lấy gáy người yêu của Kim Tuấn Miên cũng không chịu an phận, khẽ dùng ngón tay trỏ thon dài nhẹ vuốt ve lên xuống. Cổ là nơi mẫm cảm nhất của Trương Nghệ Hưng, động chạm của Kim Tuấn Miên lại hời hợt như chuồn chuồn lướt nước khiến Trương Nghệ Hưng không nhịn được liền ngửa cổ ra sau một chút, cũng thấp giọng rên rỉ."Ưm..."Kim Tuấn Miên nghe thấy thanh âm yếu ớt của Trương Nghệ Hưng cũng không dây dưa nữa, khẽ buông ra một chút, nào ngờ lại bị Trương Nghệ Hưng nắm lấy ngực áo, kéo vào một nụ hôn sâu khác. Thế là quyết tuyệt chiếm lại thế thượng phong, một tay vẫn ôm lấy gáy cậu, một tay nhanh chóng hạ xuống eo, một bước đem cậu áp lên bàn ăn cỡ trung trong bếp."Nghệ Hưng, em phải biết, buổi sáng là lúc đàn ông dễ động tình nhất. Em lại khiêu khích anh nhiều như vậy..." Kim Tuấn Miên ám muội nhìn Trương Nghệ Hưng bị mình áp chế, môi cậu đỏ mọng vì bị chà đạp qua một lúc, áo len mỏng vì giằng co mà lệch hẳn sang một bên, để lộ cần cổ trắng nõn cùng một đoạn xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Kim Tuấn Miên khẽ nuốt khan một cái. Chết tiệt!"... Em muốn thành bữa sáng của anh sao?" Kim Tuấn Miên nhếch một bên môi, lại cúi sát về phía Trương Nghệ Hưng một chút.Trương Nghệ Hưng bất ngờ đẩy hai vai anh ra, một bước đứng thẳng lên từ tư thế bị áp đảo lên bàn ăn. Kim Tuấn Miên có chút hoang mang, ngay sau đó liền bị cậu bổ nhào đến ôm lấy thật chặt, bên tai vang vọng thanh âm trong trẻo như một thiếu niên đơn thuần."Có anh ở đây, thật tốt!"Kim Tuấn Miên khẽ cười, cũng ôm lấy thân ảnh của cậu, "Ừ, anh ở đây với em.""Tuấn Miên.""Anh đây.""Thật sự rất nhớ anh.""Anh cũng vậy. Còn có, rất thương em nữa.""Em cũng thương anh nhất trên đời."---Chưa có hết đâu nhen =)))))))))) đôi lúc toi cũng sợ mí cậu đọc mà dài dòng quá nên dễ bị ngán í, nhưng mà thoi kệ =))))))))))) hong ai đọc thì toi đọc chứ toi vã OTP lắm dòi =)))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com