TruyenHHH.com

Sulay Silent

Trương Nghệ Hưng đi lòng vòng khắp tòa hà khu B nọ, đây chính là tòa nhà mà cậu đã quả quyết với hội đồng quản trị sẽ phải đầu tư vào. Mặc dù số liệu thống kê diện tích đã được hai người trợ lí cung cấp, nhưng cậu nghĩ vẫn nên đích thân khảo sát một lần nữa.

Quả thật, chênh lệch rất nhiều.

Vừa đi vừa quan sát, Trương Nghệ Hưng chợt phát hiện ra có người đi ngược hướng với mình. Đến gần mới biết là Kim Tuấn Miên.

"Tổng giám đốc, chút việc nhỏ này mà cũng khiến anh bận tâm như vậy sao?" Hai người đi song song với nhau, Trương Nghệ Hưng cũng không nhìn sang bên cạnh, tầm mắt dời từ nơi này đến nơi khác của tòa nhà, tuyệt nhiên không rơi trên người Kim Tuấn Miên.

"Tôi phải tận mắt tìm ra tòa nhà này có gì hấp dẫn trưởng phòng Trương đến như vậy."

"Vậy anh đã tìm thấy thứ gì rồi?" Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu nhìn Kim Tuấn Miên, nét cười nhàn nhạt vô tình lại làm lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn trên má của cậu.

"Một ngàn không trăm ba mươi lăm mét vuông!"

"Vẫn chênh lệch. Tôi đo được một ngàn một trăm mét vuông!"

Trương Nghệ Hưng dẫn Kim Tuấn Miên vào những mật đạo nhỏ, bảo rằng có thể tận dụng làm cầu thang bộ thoát hiểm, những căn ở cuối dãy có thể làm thành nhà vệ sinh. Kim Tuấn Miên lúc này mới nhớ ra bản thân đã bỏ qua mấy mật đạo này.

"Thế nào? Một tòa nhà hạng B, nằm ngay trung tâm thành phố, diện tích lại hơn một ngàn mét vuông. Đủ điều kiện để anh đầu tư vào chứ?"

"Vẫn còn giá cả!"

"Đó thuộc về vấn đề thương lượng và cách cư xử. Cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này. Chúng ta còn sợ cái gì chứ!"

Không phải sợ mà là tôi muốn xem cấp dưới của tôi có năng lực như thế nào. Quả thực, không hề tầm thường. Kim Tuấn Miên đương nhiên đã có quyết định sẽ đổ tiền vào khu nhà này.

Tòa nhà này trước đây đã từng có người thuê đứt, chỉ là đang trong quá trình thi công xây dựng mới lộ ra một số khoản làm ăn bất chính, thế là tất cả mọi hoạt động thi công đều ngừng lại. Thế nên mới có sự xuất hiện của mấy cái giàn sắt xung quanh tòa nhà. Có điều, đều cũ kĩ cả rồi.

"Soạt"

"Nghệ Hưng, cẩn thận!"

Trương Nghệ Hưng nghe người kia hét tên mình liền quay đầu nhìn lại, cũng không phát hiện ra cái giàn sắt vì gỉ sét mục nát đang đổ xuống ngay vị trí của mình. Chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Kim Tuấn Miên đã bị anh ngay lập tức kéo ra. Thanh âm đổ nát hỗn độn vang lên, rồi lại trở về lặng ngắt như tờ. Trương Nghê Hưng căng thẳng đến không thở được, dường như chỉ thiếu một chút nữa, cậu sẽ bị đè bẹp ngay bên dưới cái giàn sắt chết tiệt đó.

"Nghệ Hưng, còn hoảng à?"

Trương Nghệ Hưng nghe vậy liền mở mắt ngẩng đầu, có chút hoảng hốt khi bản thân nằm đè lên người Kim Tuấn Miên, hai bàn tay còn chả biết phải trái mà ghì chặt lấy áo sơ mi của anh. Còn có, hai tay của Kim Tuấn Miên thế nào lại vòng qua eo của mình.

"Xin lỗi! Anh không sao chứ?" Trương Nghệ Hưng đưa tay kéo Kim Tuấn Miên đứng dậy. "Tôi không sao, nhưng cậu bị thương rồi!"

Cánh tay Trương Nghệ Hưng xướt một đường dài, máu từ đó rướm ra không ngừng. Kim Tuấn Miên lục tìm trong túi quần ra một bao thuốc lá, lấy đầu lọc bên trong điếu thuốc cẩn thận đắp lên miệng vết thương của Trương Nghệ Hưng.

"Hút thuốc lá không tốt đâu!" Trương Nghệ Hưng mím môi nhắc nhở.

"Ừm." Kim Tuấn Miên vẫn chăm chú cầm máu cho Trương Nghệ Hưng, lúc sau lại ngẩng lên hỏi, "Cậu, mắc chứng máu khó đông à?"

Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ gật đầu.

---

Trương Nghệ Hưng thật sự không nhớ rõ bản thân bằng cách nào có thể đến bệnh viện nhanh như vậy. Thế nhưng vẻ mặt lo lắng cùng vầng trán cao ướt đẫm mồ hôi của Kim Tuấn Miên lại khắc tạc thật sâu vào trí óc của của cậu. Cũng không nên suy nghĩ nhiều quá, trước một người bị thương còn mắc chứng máu khó đông như Trương Nghệ Hưng, dù là ai chăng nữa cũng sẽ khẩn trương như vậy.

Có lẽ, chỉ có Ngô Diệc Phàm là ngoại lệ. Thờ ơ, dửng dưng. Ngoại lệ một cách tàn nhẫn.

Về đến công ty, Trương Nghệ Hưng gấp rút soạn thảo một bản kế hoạch đầu tư vào tòa nhà hạng B nọ theo yêu cầu của Kim Tuấn Miên. Kim Tuấn Miên xét duyệt, đồng ý bỏ vốn đầu tư. Việc thương lượng giá cả vẫn là giao lại cho phòng Kế hoạch – đầu tư của Trương Nghệ Hưng thực hiện.

Buổi chiều, Kim Tuấn Miên đậu xe trước cổng công ty đợi Trương Nghệ Hưng xuống, anh đơn giản nghĩ hôm nay mình đến ở nhờ nhà người ta nên để người ta quá giang cũng là chuyện nên làm. Ấy thế mà đợi hoài đợi mãi vẫn chẳng thấy người đâu.

Trương Nghệ Hưng rốt cuộc lại chạy ra ga tàu điện ngầm như mọi ngày.

Kim Tuấn Miên nghĩ là cậu ngại đi chung xe với mình hoặc là muốn về trước dọn dẹp nhà cửa khang trang một chút để đón khách, vì dẫu sao cũng là một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng đến chơi nhà.

Nhưng hỏi ra mới biết, Trương Nghệ Hưng lại chẳng hề nhớ đến chuyện ăn nhờ ở đậu của Kim Tuấn Miên, như thường lệ vẫn đợi tàu đến để về nhà rồi lại một mình lẩn quẩn trong căn nhà yên ắng của bản thân. Kim Tuấn Miên nghe vậy có chút sốc óc, không nghĩ đến tên nhân viên khẩu khí lẫn khí chất đều không thiếu này lại đãng trí đến đáng hờn như vậy, cũng có lúc bày ra cặp mắt tròn ngạc nhiên và đưa tay xoa gáy cười trừ với anh.

Thật ra lại gần gũi đáng yêu hơn hẳn.

"Vậy không đi tàu nữa, chúng ta cùng về."

Kim Tuấn Miên lại cười, "Tôi lại làm tài xế không công cho cậu đấy à?"

Trương Nghệ Hưng nghiêng đầu chép miệng, "Hao tổn xăng xe đều sẽ trả cho anh được chưa?"

"Ầy, đừng thật tình như vậy chứ!"

"Còn không phải do anh gợi chuyện trước!"

"Rồi rồi, lỗi của tôi của tôi hết! Mau lên xe đi!" Kim Tuấn Miên cười xòa đẩy Trương Nghệ Hưng lên ghế phó lái, bản thân mình sau khi đóng cửa cũng vòng sang phía bên kia.

Trương Nghệ Hưng chống cằm nhìn ra phía ngoài, bầu trời nhuộm một màu hồng nhạt từ những ánh nắng còn sót lại cuối cùng. Ráng chiều hoàng hôn bao giờ cũng gợi cho con người ta mỗi nỗi buồn man mác, gieo vào lòng người sự trống trải không tên. Nhà cửa cây cối cứ thế vụt qua thật nhanh, hối hả xuôi ngược hệt như nỗi lòng hỗn độn của cậu mỗi buổi chiều tà.

Cô đơn như vậy, hóa ra đã nhiều năm rồi.

"Cậu thích ngắm hoàng hôn lắm à?" Kim Tuấn Miên thấy rất hiếu kì, một Trương Nghệ Hưng tiếu sái lúc làm việc cùng với Trương Nghệ Hưng của cuộc sống thường nhật có rất nhiều điểm bất đồng, chưa kể là trái ngược nhau. Có gì đó ưu thương và cô độc.

"Không thích! Vì hoàng hôn rất buồn!" Đó là lí do vì sao khi đi tàu điện ngầm, Trương Nghệ Hưng không bao giờ chọn ngồi sát cửa sổ. Nếu bất đắc dĩ phải ngồi, cậu sẽ chọn chợp mắt một chút.

Nắng chiều nhàn nhạt rơi trên vai áo của Trương Nghệ Hưng làm Kim Tuấn Miên nhớ đến bóng lưng nhạt nhòa của cậu tối hôm trước. Rất mong manh, rất dễ tan biến và không hề dễ nắm bắt.

Nếu có thể, Kim Tuấn Miên thực sự rất muốn được thấu hiểu con người này.

"Vậy thì chợp mắt một chút đi! Bao giờ đến nhà tôi sẽ gọi!"

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com