TruyenHHH.com

[SuLay] Silent

Chương 20

_aimond_

Giữa căn phòng rộng lớn là một hồ nước nóng trắng ngà vẫn không ngừng lan tỏa hơi nóng cùng những làn khói mỏng như những dải lụa mềm. Hơi nước tỏa ra khắp bốn phía, khiến cho hồ nước như thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, khiến con người ta mơ hồ tò mò muốn biết hai con người ở giữa hồ là đang làm loại chuyện gì.

"Ưm... Tuấn Miên, đừng..." Trương Nghệ Hưng hai mắt nhắm nghiền, khó nhọc rên rỉ trong cuống họng. Kim Tuấn Miên từ đầu đến cuối đều nhắm vào cần cổ trắng nõn của cậu mà gặm cắn, đã để lại không biết bao nhiêu hôn ngân đỏ thẫm. Hơi thở nóng rực của anh cũng đồng dạng mà phả hết vào cổ của cậu khiến cơn mẫn cảm tê tái càng dâng cao đến đỉnh đầu.

Kim Tuấn Miên tên này, rõ là có ý đồ chơi xấu.

Kim Tuấn Miên làm sao có thể không biết cổ là nơi nhạy cảm nhất của Trương Nghệ Hưng. Thế nhưng mỗi lần cùng nhau như vậy, anh lại không nhịn được muốn trêu đùa cậu một chút. Vì hình ảnh cậu vì khoái cảm khó nhịn mà nhắm nghiền mắt, thở dốc gọi tên anh thật sự rất mê người, khiến anh thương mãi không thôi.

Cả người Trương Nghệ Hưng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, lại dựa sát vào thân thể Kim Tuấn Miên để mặc cho anh gặm cắn. Hai thân ảnh không mảnh vai che thân nóng rực ma sát chặt chẽ với nhau, chân thực đến độ khiến cho Trương Nghệ Hưng mặt đỏ tim đập một phen. Hơn nữa, cái cảm giác đứng ở giữa hồ nước nóng nửa kín nửa hở này càng làm cho cậu vạn nhất không cảm thấy an toàn.

"Hưm... Tuấn Miên... Nhỡ như có ai đi vào..." Trương Nghệ Hưng khó khăn lắm mới nói hết một câu. Vì Kim Tuấn Miên vẫn chưa chịu buông tha cho cần cổ trắng nõn của cậu. Hai bàn tay của anh thì chu du khắp thân thể của cậu, mỗi một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến cậu run rẩy không thể nói thành lời.

"Nghệ Hưng, em quên rồi sao, đây là phòng VIP, chỉ có hai ta thôi!" Nghe đến chất giọng đã đục đi vài phần của mình, Kim Tuấn Miên cũng không khỏi sửng sốt. Chậc, trêu ghẹo người ta lâu như thế, đổi lại bản thân cũng không cảm thấy dễ chịu gì.

"Nhưng, hưmmm, đừng cắn a, đừng..." Trương Nghệ Hưng còn muốn nói gì đó lại bị tấn công bất ngờ phải nức nở cả lên. Đầu nhũ của cậu lại bị Kim Tuấn Miên dày vò. Lần trước vì bị đánh thuốc, Trương Nghệ Hưng căn bản không có nhận thức được hành động của Kim Tuấn Miên. Còn lần này thì thanh tỉnh như vậy, cũng không có tác dụng của bất kì loại thuốc gì, một động tác nhỏ nhặt của anh thôi cũng đủ làm cậu run rẩy không ngừng.

Thân thể cả hai dán chặt đến mức không có làn nước ấm nào len vào được. Trương Nghệ Hưng cảm nhận được thứ vũ khí đó chọc vào đùi trong của cậu, nóng rực, nhiệt độ so với hồ nước nóng này cũng không khác là bao.

Lại nữa rồi, toàn nhắm vào mấy chỗ yếu điểm trên cơ thể cậu.

Mọi sự chú ý của Trương Nghệ Hưng đều dồn vào đầu nhũ lẫn đùi trong của mình, hoàn toàn không phòng bị mà để cho bàn tay giảo hoạt của Kim Tuấn Miên bắt lấy bộ phận riêng tư. Vì chìm sâu trong làn nước ấm, mỗi cái vuốt ve của Kim Tuấn Miên lên bộ vị đó càng khiến Trương Nghệ Hưng dục hỏa bốc lên tận đỉnh đầu, hô hấp đã bắt đầu rối loạn, đưa tay siết chặt eo của Kim Tuấn Miên, khẽ ngã đầu lên vai anh mà thở dốc.

Kĩ thuật dạo chơi của Kim Tuấn Miên không được tính vào hàng điêu luyện. Thế nhưng lại vô cùng biết cách khiến cho Trương Nghệ Hưng muốn phát điên. Hai bàn tay vẫn còn ẩn nấp trong làn nước ấm mà làm loạn thân dưới của cậu, một tay vuốt ve bộ phận riêng tư của cậu, một tay xoa nắn cánh mông của cậu, sau đó từng chút một đưa ngón tay tiến vào bên trong.

Trương Nghệ Hưng cảm giác được sự khai phá bên dưới liền căng thẳng một chút. Sau đó không ngần ngại ngẩng đầu hôn lên một bên má Kim Tuấn Miên, cốt để phân tán sự chú ý khỏi mấy động tác đùa bỡn bên dưới.

Thấy Trương Nghệ Hưng hôn mình, Kim Tuấn Miên không khỏi sinh ra cảm giác vui vẻ, đưa một tay lên giữ lấy gáy cậu và kéo cậu vào một chiếc hôn say sưa, tình cảm thương yêu đều dành hết trong đó, nụ hôn dần trở nên kịch liệt.

Lại một nụ hôn ngọt ngào trong vô số những nụ hôn ngọt ngào giữa cả hai. Đến lúc dời ra, cũng không có gì là quá ngượng ngùng, thay vào đó, Kim Tuấn Miên lưu manh ghé vào cổ cậu mà thở ra một hơi nóng rực, thành công khiến Trương Nghệ Hưng đê mê khó nhịn.

Mà bàn tay của anh bên dưới vẫn không ngừng vuốt ve hạ thân của cậu, cộng thêm một màn thổi hơi vào nơi mẫn cảm nhất, Trương Nghệ Hưng thật sự nhịn không nổi nữa, toàn bộ chất lỏng màu trắng đục cứ thế theo tiết tấu của Kim Tuấn Miên mà phóng ra. Một phần hòa vào dòng nước, một phần đọng trên tay Kim Tuấn Miên.

Kim Tuấn Miên chậm rãi đưa mắt ngắm Trương Nghệ Hưng một chút. Cậu vì bị anh trêu đùa đến khó nhịn mà rớm nước mắt, cùng với hơi nước nóng ấm nơi căn phòng này càng làm cho đôi mắt đẹp đẽ của cậu long lanh và ướt át hơn bao giờ hết. Gò má cũng đỏ lên một tầng, đôi môi vừa đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi lại phá lệ mềm mại ướt át. Càng nhìn lại càng khiến cho Kim Tuấn Miên bị hấp dẫn, chỉ muốn mau chóng đem người nhét vào trong tim, không để cho bất cứ ai động chạm qua.

Vì mải miết ngắm nhìn Trương Nghệ Hưng, ngón tay anh đặt trước cửa huyệt động của cậu cứ thế tiến nhập một cách mơ hồ như chuồn chuồn lướt nước. Cũng không biết là anh cố tình hay vô thức không để ý đến, thế nhưng cái kiểu chưa vào được một nửa lại rút ra rồi vuốt ve khiến cậu như rơi xuống từ chín tầng mây. Cảm giác lưng chừng giữa thiên đàng và địa ngục khiến cậu phát điên, và cũng muốn chửi thề nữa.

Qua tầm mắt mông lung bị che khuất bởi nhiều tầng nước của mình, Trương Nghệ Hưng ủy khuất nhìn Kim Tuấn Miên, rốt cuộc lại bắt gặp một giọt nước từ trán anh tuột xuống, men theo đường nét trên gương mặt điển trai rồi lướt qua cần cổ trắng nõn, đọng lại ở xương quai xanh đã đẫm mồ hôi. Trương Nghệ Hưng bỗng ghé vào người Kim Tuấn Miên, ma sát lại lần nữa tăng lên, khoảng cách dường như không còn nữa. Cuối cùng là khẽ cắn lên xương quai xanh của anh, cũng cố tình đánh lưỡi theo đường nét mê người này.

"A..." Kim Tuấn Miên bị tấn công bất ngờ liền không khỏi rên khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn đến người vẫn đang khiêu khích mình, thầm nhủ phải phạt nặng một chút mới được.

Đợi cho Trương Nghệ Hưng chơi chán rồi, Kim Tuấn Miên mới đưa tay nâng cằm cậu lên, hơi thở từ chất giọng đã đục đi phả hết lên mặt cậu, vừa cười vừa hỏi, "Nghệ Hưng, em cố tình đúng không?"

"Ừ đấy! Thì sao?" Trương Nghệ Hưng khẽ câu lên một bên môi, thẳng thừng nhìn đến Kim Tuấn Miên mà khiêu chiến. Vừa dứt lời đã hạ tay từ eo của anh xuống, một bước chạm vào thứ vũ khí đã ngóc đầu nóng rực kia.

Bị cậu chạm vào, lại còn nghe thấy giọng điệu đầy thách thức kia, Kim Tuấn Miên nếu còn nhịn được, xem như là anh bị bất lực rồi còn đâu.

"Tiểu hồ ly!" Kim Tuấn Miên mắng một tiếng, sau đó một bước bế cậu lên. Trương Nghệ Hưng vì bất ngờ mà vô thức dùng chân quấn chặt lấy eo của anh, dục vọng nóng rực cũng đã gần sát lối vào càng khiến cậu căng thẳng cực độ mà siết chặt eo của anh hơn nữa.

Dĩ nhiên một màn kia cũng khiến Kim Tuấn Miên muốn trực tiếp xông vào. Anh khẽ hít một hơi, yết hầu quyến rũ di chuyển lên xuống một cái, anh mới nhịn xuống tà niệm, nhẹ nhàng đưa ngón tay vào sâu bên trong để khuếch trương.

Ngón tay của Kim Tuấn Miên thăm dò một vòng, nhẹ nhàng ma sát hết những vị trí nó lướt qua, thành công khiến cho Trương Nghệ Hưng thư thái ngã đầu lên vai anh thở dốc. Khóe miệng cậu khẽ cong lên, cùng với anh một chỗ như vậy, thật tốt, cũng thật vui vẻ.

"Tuấn Miên, hôn em." Giọng cậu rất nhẹ, như một làn khói mỏng vương vấn bên vành tai. Kim Tuấn Miên cũng mỉm cười mà ôn nhu hôn cậu. Khoảnh khắc tiến vào, cũng không quá đau đớn như cậu nghĩ.

Cả hai nhắm chặt mắt hôn nhau, cái hôn triền miên và ướt át. Vòng tay của Trương Nghệ Hưng siết chặt lấy vai của Kim Tuấn Miên, mỗi một lần anh luật động cậu lại càng ghì chặt hơn nữa. Vì ngâm nước ấm đã lâu, huyệt động của Trương Nghệ Hưng đặc biệt mềm mại, khiến cho mỗi nơi Kim Tuấn Miên đi qua đều cảm nhận một luồng nhiệt ấm áp bao chặt lấy. 

Tư thế hiện tại khiến cho mỗi lần Kim Tuấn Miên đỉnh vào đều đi rất sâu, thân thể Trương Nghệ Hưng không ngừng nảy lên, cố chấp siết lấy môi Kim Tuấn Miên không buông, hai chân quấn quanh eo của anh cũng chặt chẽ hơn vài bậc. Kim Tuấn Miên biết Trương Nghệ Hưng vẫn còn ngượng trước mấy tình huống thế này nên mới lưu manh mà buông môi cậu ra, ôn nhuận nhìn đến cậu vì khoái cảm mà ngây ngất.

"Nghệ Hưng, nhìn anh." 

Trương Nghệ Hưng khẽ nâng lên mi mắt. Thế nhưng trước mắt cậu là một làn khói mờ ảo che khuất đi gương mặt của anh. Không gian xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ. Điều cậu cảm nhận rõ ràng nhất chính là thứ vũ khí nóng rực kia vẫn chôn chặt trong huyệt động của mình, không ngừng ra vào và mỗi lúc một đẩy nhanh tốc độ.

Vùng nước ấm xung quanh theo tiết tấu của cả hai mà xao động không ngừng. Phía bên dưới đã đục ngầu một mảng lớn, không còn cái vẻ trong veo đầy thuần khiết như ban đầu nữa. Kim Tuấn Miên gia tăng tốc độ di chuyển, thối lui ra đến cửa huyệt sau đó dùng sức đâm vào sâu hơn, khiến cho Trương Nghệ Hưng bấu chặt mấy đầu ngón tay vào vùng da thịt trên lưng Kim Tuấn Miên, nhịn không được lại ngửa đầu rên rỉ.

"Tuấn Miên! A! Nhẹ chút... hưm..." Bỏ qua nỗi sợ hãi có ai khác đi vào, Trương Nghệ Hưng vẫn lo lắng nếu bản thân không kiềm chế được thanh âm rên rỉ, rất có thể những căn phòng sát vách đều sẽ nghe thấy. Thế nên cậu cố sức đè nén thanh âm của mình, sau cùng là mím chặt môi để những tiếng rên gây đỏ mặt không thể phát ra ngoài.

Kim Tuấn Miên chỉ cần liếc mắt cũng biết cậu đang nghĩ gì. Anh cười cười đưa tay vuốt lấy mái tóc đã bết dính mồ hôi của cậu, trong ánh mắt nhỏ ra nhu tình như nước, âm thầm cảm thán một phen. Người yêu anh, đôi lúc cũng thật ngốc. "Được thôi! Nhưng bảo bối không cần kiềm chế như vậy! Anh muốn nghe!"

Hành động sau hai chữ 'Được thôi' nọ là một loạt những cú thúc mạnh bạo vào sâu bên trong thân thể Trương Nghệ Hưng. Từ nới giao hợp phát ra chút âm thanh đáng xấu hổ nào đó. Làn nước nóng bên dưới cũng theo sự di chuyển của Kim Tuấn Miên mà chui vào bên trong huyệt động đã sưng đỏ của Trương Nghệ Hưng, càng làm cho cậu tận hứng hơn bao giờ hết và cứ thế dùng sức cắn chặt Kim Tuấn Miên.

Bên trong Trương Nghệ Hưng vừa chặt lại vừa nóng rực như lửa, thêm vào là độ co rút kịch liệt khiến Kim Tuấn Miên vô cùng thoải mái. Anh cố ý rút ra gần như toàn bộ rồi lại đẩy mạnh đến tận cùng mới dừng lại. Đợi cho Trương Nghệ Hưng siết chặt mình liền rút ra, đến tận miệng huyệt lại tiến vào thêm một lần nữa.

Mỗi lần Kim Tuấn Miên rời đi liền khiến Trương Nghệ Hưng cảm nhận rõ ràng cái sự trống rỗng đến đáng ghét, ngứa ngáy vô cùng. Hai chân của cậu tê rần cả lên, hạ thân gắt gao siết chặt Kim Tuấn Miên, không muốn anh lại rời khỏi cơ thể mình một chút nào cả.

Thân thể nóng như lửa đốt của Trương Nghệ Hưng đã là chí mạng, lại cộng thêm dòng nước nóng khẽ len vào khiến cho Kim Tuấn Miên cũng không khống chế nổi. Khoái cảm lạ lẫm này đối với anh xem như là lần đầu được trải nghiệm, cũng không cách nào kháng cự, nhắm đến tuyến tiền liệt ở sâu bên trong Trương Nghệ Hưng mà đánh thẳng tới, khiến cậu bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi khoái cảm ngập đầu này.

"A... Miên a... đừng a... buông em ra..."

Trương Nghệ Hưng cố sức nảy người lên hòng thoát khỏi kìm hãm của Kim Tuấn Miên. Thế nhưng lực tay của anh quá lớn, giữ chặt lấy thắt lưng của cậu, không những không cho cậu thoát mà còn cố điều khiển theo ý muốn của anh. Anh bế bổng cậu lên rồi cứ thế nhấn xuống. Thứ vũ khí kia cũng chỉ cần ở yên một chỗ vẫn có thể chui hẳn tận gốc vào bên trong. Quả nhiên, cánh tay của người tập thể hình không phải chỉ để trưng cho đẹp mắt.

Khoái cảm đánh tới liên tục khiến cho Trương Nghệ Hưng khẽ cắn môi ngăn lại mấy tiếng rên rỉ kéo dài. Kim Tuấn Miên lúc này dùng sức một chút nhấc cậu lên cao hơn nữa rồi lại kéo xuống. Cứ tấn công mãnh liệt một lúc rồi lại bất động khiến cho Trương Nghệ Hưng vặn vẹo một chút, thậm chí còn muốn được đối xử thô lỗ như ban nãy. Lại lợi dụng lúc cậu ngã vào vai anh mà thở hổn hển, anh lại bất ngờ va chạm tới. Cứ như vậy một lúc mới đè chặt thắt lưng của cậu, bên dưới càng dùng sức mà tấn công liên hồi.

Trương Nghệ Hưng nước mắt đã tuôn đầy mặt, không nghĩ đến cái gì xấu hổ nữa, thất thanh thét chói tai. Hai tay của cậu cũng cố sức đấm vào lưng Kim Tuấn Miên, muốn anh buông ra hoặc nhẹ nhàng hơn một chút. Khoái cảm kiểu này, cậu thật sự không thể chịu nổi. Thế nhưng càng giãy giụa nãy lên, không những không thoát khỏi kìm hãm của Kim Tuấn Miên mà còn để cho anh tiến vào càng sâu hơn.

"A... Tuấn Miên... đáng ghét... buông em ra a..."

Kim Tuấn Miên lại cười cười đoạt lấy mấy thanh âm hỗn loạn của Trương Nghệ Hưng, lại dụ dỗ cậu vào một cái hôn triền miên khác. Hai bàn tay đặt ở thắt lưng của cậu nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, còn hạ thân thì vẫn mạnh bạo mà quất xuyên như cũ, thành công khiến cho Trương Nghệ Hưng dục tiên dục tử.

Yếu điểm liên tục bị tấn công mang lại khoái cảm quá mức kịch liệt cho Trương Nghệ Hưng. Cậu dường như không còn nghe thấy gì nữa cả, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ trắng xóa, tứ chi tê dại một trận, trong lòng bỗng dưng tràn lên một cỗ bất an vô định không thể nói thành lời. 

Trương Nghệ Hưng không thấy Kim Tuấn Miên đâu cả, không gian xung quanh cậu tựa hồ chỉ là một làn khói trắng như sương. Mặc cho cậu cố sức mở mắt to như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thấy được người mình muốn thấy, không thể nghe được thanh âm dịu dàng muốn nghe. Cậu sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng do chính cậu tạo ra, sợ hãi Kim Tuấn Miên rồi sẽ bỏ cậu ở lại. Sợ hãi một thế giới không có Kim Tuấn Miên bên mình.

"Anh ơi? Anh ơi... Anh..." Nỗi lo sợ khiến cho Trương Nghệ Hưng không thể cứ như vậy mà hét toáng lên, chỉ có thể nỉ non từng tiếng một, thấp thỏm đợi chờ chút thanh âm ôn nhu quen thuộc kia.

"Anh ở đây! Vẫn đang ôm bảo bối đây! Đừng sợ!" Kim Tuấn Miên khẽ chạm vào má của Trương Nghệ Hưng, sau đó đưa tay lau đi mấy vệt nước mắt ngổn ngang trên mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đã mờ đi vì khoái cảm. Cuối cùng là ôm lấy gáy của cậu, để cậu an ổn tựa đầu lên vai mình.

"Hưng, thương em!" Kim Tuấn Miên nói bằng giọng mũi, hơi thở nóng rực phả thẳng vào tai cậu.

"Ừm, em cũng vậy, rất thương anh!"

Dục vọng chôn chặt trong cơ thể Trương Nghệ Hưng lại một lần nữa trướng lên, vì một lời 'rất thương anh' của cậu. Trương Nghệ Hưng gần như nín thở, thế nhưng việc tựa đầu lên vai anh thế này dường như đã tạo ra một lớp khiên bảo vệ cho trái tim của cậu, chuẩn bị tâm lí nghênh đón một trận quất xuyên kịch liệt tiếp theo. 

Không ngoài dự đoán, Kim Tuấn Miên giữ chặt lấy thắt lưng của Trương Nghệ Hưng, thúc mạnh một cú vào tử huyệt của cậu, nộn thịt đã quen với dị vật liền tự động dãn ra, co thắt ma sát với thứ vũ khí gân guốc kia. Luồng nhiệt ấm nóng quá sức tưởng tượng bên trong cơ thể cậu khiến anh nhiệt hỏa bốc lên toàn thân, mạnh bạo nghiến vào tuyến tiền liệt của cậu và cuối cùng bắn ra.

Trương Nghệ Hưng hai mắt nhắm lại, chậm rãi cảm nhận khí tức của Kim Tuấn Miên tràn ngập trong cơ thể mình. Cậu cũng không nhịn được nữa, ngang nhiên mà phóng thích tất cả lên bụng anh, sau đó vì quá mệt liền lâm vào ngủ say.

"Chậc, mình mạnh tay quá rồi!" Kim Tuấn Miên cưng chiều hôn lên thái dương của Trương Nghệ Hưng, nhẹ nhàng rút cự vật của mình ra, sau đó bế Trương Nghệ Hưng lên bờ, tỉ mỉ quấn cho cậu một chiếc khăn lông mềm mại. Trời sắp tối mất rồi, nhất định phải ôm cậu ngủ một giấc thật ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com