TruyenHHH.com

Sulay Silent

Biết warning cũng chạ cản được người đâu nên thôi khỏi =)))))))))) cứ enjoy đi

Còn về cái chương này thì tớ đã viết ngay trong đêm hôm qua, 4h sáng nay mới ngụ chiều nay vác mặt lên trường thi kết thúc môn =))))))) cầu thần thỏ thần cừu dớt con qua môn =)))))))))))

---

Toàn thân Trương Nghệ Hưng bị một luồng khí nóng như điện chạy qua, hạ thân bắt đầu khó chịu, bên trong như có vô số con kiến bò qua gặm cắn khắp nơi. Trương Nghệ Hưng biết bộ dạng của mình hiện tại vô cùng khó coi, lại còn ở trước mặt Kim Tuấn Miên như vậy. Thật sự, để cậu chết đi còn hơn.

Trương Nghệ Hưng bắt buộc mình phải tỉnh táo, thế nhưng xuân dược quá mạnh, trong hậu huyệt tràn ngập cảm giác vừa nóng vừa ngứa, huyết dịch chảy tràn trong cơ thể tựa như đều là dục vọng nóng chảy.

Trương Nghệ Hưng không muốn bản thân trong mắt Kim Tuấn Miên lại thành cái dạng này.

Kim Tuấn Miên rối loạn chẳng biết phải làm gì mới đúng. Anh rất sợ sẽ tổn thương đến Trương Nghệ Hưng, rất sợ bản thân rồi cũng sẽ chà đạp lên tôn nghiêm cuối cùng của cậu. Nhưng nếu cứ như vậy mãi, Trương Nghệ Hưng sẽ mất mạng vì đứt mạch máu.

Trong một khoảnh khắc, Kim Tuấn Miên như thông suốt mọi chuyện, ôm lấy thân thể đẫm mồ hôi của Trương Nghệ Hưng, ôn nhu nói vào tai cậu.

"Nghệ Hưng, tôi không thể mất em được!"

Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến trái tim rung động đến không ngừng.

Vì lẽ đó, thần trí của Trương Nghệ Hưng trong phút chốc đã đập cánh bay đi không một dấu vết. Cái ôm của Kim Tuấn Miên như suối nguồn an ủi, Trương Nghệ Hưng theo bản năng mà ma sát với thân thể của anh, da thịt trắng như trứng gà bóc vỏ đã phủ một tầng mồ hôi mị hoặc.

Kim Tuấn Miên là người phàm trần, không phải thánh nhân, đương nhiên cũng không thể kiềm chế trước bộ dáng mê người này của Trương Nghệ Hưng. Anh cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể cậu nằm xuống giường. Trương Nghệ Hưng vô thức đưa tay vòng qua cổ Kim Tuấn Miên, chủ động dùng sức đáp lại. Kim Tuấn Miên lần đầu được Trương Nghệ Hưng chủ động như vậy liền nhiệt hỏa bốc lên toàn thân.

Kim Tuấn Miên buông đôi môi đã bị mình hôn đến sưng đỏ kia ra, di chuyển xuống đến cần cổ trắng nõn đã chi chít dấu vết mà Ngô Diệc Phàm để lại. Anh nhẹ nhàng hôn lên vết thương đang rỉ máu trên cổ của cậu, cố ý muốn bù đắp cho những đau đớn mà cậu đã phải chịu đựng từ tên kia. Cứ thế, từ cổ đến xương quai xanh, từng đường nét trên cơ thể của cậu, anh đều nếm qua tất cả, như để khắc tạc cậu vào tận xương tủy của mình.

Mỗi một nơi Kim Tuấn Miên chạm qua đều khiến Trương Nghệ Hưng như bị đốt cháy. Cậu một mặt nỗ lực vùng vẫy thoát khỏi cảm giác ngứa ngáy đến điên dại bên trong cơ thể, mặt khác lại mong muốn Kim Tuấn Miên động chạm nhiều hơn.

Trương Nghệ Hưng bị dục hỏa thiêu rụi mọi ý nghĩ, khó khăn lắm mới nhận thức được hành động của Kim Tuấn Miên. Xuân dược thật sự rất mạnh, Kim Tuấn Miên cứ mãi nhẹ nhàng như vậy khiến Trương Nghệ Hưng ngàn vạn lần không hề cảm thấy đủ. Hô hấp của cậu trở nên nặng nhọc rối loạn, đôi mắt đã phủ một lớp sương mù mỏng đầy dục vọng, vội vã đưa tay tự khai thông lấy chính mình. Kim Tuấn Miên hoàn toàn bị mê hoặc bởi một Trương Nghệ Hưng như vậy, lí trí dù muốn ở lại cũng không có chỗ dung.

Ban đầu là ôn nhu thăm dò, lúc sau bắt đầu gấp gáp cuồng loạn hôn lên thân thể Trương Nghệ Hưng. Cậu rên rỉ trong cuống họng, hai bàn tay điên cuồng cào lên lưng Kim Tuấn Miên những vệt đỏ chói mắt. Bỗng một bên nhũ tiêm của Trương Nghệ Hưng bị một thứ mềm mại ướt át bao lấy, một luồng điện chạy dọc cơ thể khiến thân thể cậu bất giác nảy lên.

Dưới tác dụng của xuân dược, Trương Nghệ Hưng căn bản chìm trong cơn hồ đồ đầy khoái cảm. Lại nói, đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, cặp mắt cư nhiên nhắm nghiền, có chút không dám nhìn đến bản thân lẫn người kia trong tình cảnh hiện tại.

Lấy hết dũng khí nâng lên mi mắt, qua một lớp sương đục chắn đi tầm nhìn, Trương Nghệ Hưng mơ hồ thấy được Kim Tuấn Miên vùi mặt vào ngực mình. Xúc cảm chân thực nơi đầu nhũ khiến cậu không khỏi mặt đỏ tim đập. Kim Tuấn Miên vậy mà lại dùng răng ma sát kịch liệt với nhũ tiêm của cậu, chốc chốc lại dùng đầu lưỡi mà đánh vài vòng thật uyển chuyển, khiến Trương Nghệ Hưng chỉ có thể nức nở mà rên rỉ.

"A, Tuấn, Tuấn Miên..." Giọng của Trương Nghệ Hưng đã trầm khàn đến âm độ, mỗi một hơi thở đều mang theo mùi hương của dục vọng, vô thưởng vô phạt mà phả lên đỉnh đầu Kim Tuấn Miên, khiến anh có chút không kiểm soát nổi.

"Nghệ Hưng, anh ở đây!" Chất giọng ôn nhu như nước này, cộng thêm biểu cảm cưng chiều tuyệt đối của Kim Tuấn Miên, trái tim của Trương Nghệ Hưng run rẩy một trận, sau đó liền nhũn cả ra, mặc kệ tất cả mà lún sâu vào điểm nhu tình mềm mại kia.

Lí trí đã bị xâm chiếm hết thảy, Trương Nghệ Hưng ngoài rên rỉ căn bản cũng không nói được tròn vành rõ chữ. Cuối cùng là chọn nhắm mắt nghiêng đầu đi, để người ta tùy ý mà đùa bỡn mình.

Kim Tuấn Miên vẫn chăm sóc hai đầu nhũ rất chu đáo, một bên liếm mút, một bên xoa nắn. Bàn tay còn lại cũng không hề rảnh rỗi, lân la vuốt ve khắp bắp đùi non mềm trắng nõn đang quấn lấy eo của mình.

Cơ thể Trương Nghệ Hưng đặc biệt nhạy cảm. Nếu cần cổ là nơi nhạy cảm số một thì bắp đùi chính là tử huyệt thứ hai. Xúc cảm mà Kim Tuấn Miên mang lại thật sự quá mãnh liệt, khiến cho thanh âm rên rỉ của cậu giương cao mấy độ, vừa thở dốc vừa gọi tên anh.

Hai bàn tay của cậu gắt gao luồn vào mái tóc đen mượt của anh, vô thức ấn anh vùi mặt vào sâu hơn. Kim Tuấn Miên cũng không vừa, dùng răng ra sức ma sát khiến Trương Nghệ Hưng lớn tiếng nức nở.

"A, Tuấn Miên, không, dừng lại đi a..."

Cảm nhận được Trương Nghệ Hưng đã bị mình dày vò đến cực hạn, Kim Tuấn Miên mới buông ra đầu nhũ bị mình liếm đến ướt át sưng đỏ. Ánh mắt của anh như đóng băng ngay tại điểm dụ hoặc đó, bàn tay di chuyển từ bắp đùi lên một chút, khẽ chạm vào nam căn đã ngóc đầu từ bao giờ.

"Không, đừng nhìn, Tuấn Miên..." Cảm nhận được ánh mắt quái dị của Kim Tuấn Miên, cộng thêm xúc cảm mới lạ điên cuồng nơi hạ thân, Trương Nghệ Hưng gấp gáp đưa tay che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cảm giác này, xấu hổ muốn chết đi.

Kim Tuấn Miên vẫn chậm rãi vuốt ve phân thân xinh đẹp của cậu. Từng chút một mơn trớn khiến Trương Nghệ Hưng thật sự muốn nổ tung, nhưng lại vô lực phản kháng. Dẫu sao thì khoái cảm vẫn mãnh liệt hơn.

Kim Tuấn Miên nhìn đến Trương Nghệ hưng bị dục vọng chi phối mà nhắm nghiền mắt, khóe mắt còn đọng lại chút ẩm ướt chưa được hong khô, trái tim bỗng dưng lại nảy lên một cảm giác đau xót đến khó chịu. Trương Nghệ Hưng người này, anh phải nỗ lực đến lúc nào thì cậu ấy mới không còn buồn thương như hiện tại nữa.

Một lần nữa dán môi mình lên môi cậu, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng cậu mà quấy phá, hơi thở nồng đậm dục vọng kích thích vị giác của Trương Nghệ Hưng khiến cậu cũng triền miên quấn lấy.

Dày vò mà hôn, hôn đến mãnh liệt, hôn đến nhàu nhĩ, hôn đến xót xa tận cõi lòng.

Kim Tuấn Miên đưa tay vuốt lấy mái tóc đen vì kích tình mà sớm quyện cùng mồ hôi bết dính lộn xộn trên trán, trong giọng nói trầm đục vì dục vọng vẫn không giấu được ôn nhu mà gọi tên cậu, "Nghệ Hưng, Nghệ Hưng, Hưng!"

Một chữ 'Hưng', khắc tạc vào hai trái tim sự xung động mãnh liệt chưa từng có. Khắc tạc cả đời, khắc tạc vĩnh viễn.

Không ngờ được, thế gian này còn có người gọi tên cậu một cách đặc biệt mềm mại như vậy.

Cũng không ngờ được, anh lại là người có thể gọi cậu một cách cưng chiều như vậy, trong hoàn cảnh điên đảo thế này.

Trương Nghệ Hưng phải là của anh, của Kim Tuấn Miên, duy nhất thuộc về Kim Tuấn Miên.

"Tuấn Miên, chỉ, chỉ có thể là anh, là anh thôi." Trương Nghệ Hưng thật sự chảy nước mắt, không phải vì khoái cảm khó nhịn, càng không phải vì đau, mà là vì thương.

Thương một mình Kim Tuấn Miên thôi.

"Anh biết, anh cũng chỉ cần em! Bảo bối!"

Một tiếng gọi 'bảo bối', đổi lại là sức nặng cả một đời người.

Vừa dứt lời, bàn tay Kim Tuấn Miên nhanh chóng vớ lấy bình gel bôi trơn trên bàn cạnh đó đổ lên tay mình, đem ngón tay khẽ trượt vào trong tiểu huyệt đang khép mở mời gọi kia.

Trương Nghệ Hưng hô hấp không thông, cảm giác được ngón tay của anh đang chậm rãi thăm dò bên trong cơ thể mình, cậu không nhịn được căng thẳng một chút.

Ngón tay của Kim Tuấn Miên nhẹ lướt qua nội bích, dần dần thâm nhập sâu hơn, đến đúng điểm cần tìm liền ấn xuống một cái, thành công đem Trương Nghệ Hưng cứng người co quắp.

Dục vọng đánh thẳng vào trí óc nhưng không được đáp ứng khiến cậu vặn vẹo cơ thể. Kim Tuấn Miên nhìn cậu dường như đã không kiềm chế được nữa, nhanh chóng đem ngón tay rút ra, trực tiếp lấy phân thân xâm nhập để lấp đầy bên trong cậu.

"A..."

Dưới tác dụng của thuốc, Trương Nghệ Hưng đương nhiên cảm thấy cực kì thỏa mãn. Nhưng đây là lần đầu của cậu, cảm giác đau đớn đến phát điên đánh thẳng lên não, hai tay gắt gao siết lấy vai của Kim Tuấn Miên, nước mắt đã thấm đẫm gương mặt điển trai. Kim Tuấn Miên cũng đau không kém, có chút bất ngờ xen lẫn hạnh phúc, đây quả thật chính là lần đầu tiên của cậu.

"Tuấn Miên... đau..."

Nghe thấy cậu nỉ non như vậy, Kim Tuấn Miên đưa tay xoa lấy thắt lưng của cậu, môi lại hôn xuống, cuồng loạn chiếm đóng để cậu quên đi cảm giác đau đớn ở hạ thân. 

"Nghệ Hưng, thả lỏng một chút, sẽ không đau nữa!" Kim Tuấn Miên quả thật cũng khó khăn không kém. Tràng bích của Trương Nghệ Hưng quá chặt, lại cộng thêm thân thể căng thẳng mà càng hút chặt lấy anh hơn. Khẽ xoa lấy thắt lưng của cậu, cũng nhẹ giọng an ủi, thành công khiến Trương Nghệ Hưng thư thái hơn một chút.

Hô hấp của Kim Tuấn Miên trở nên nặng nề nóng bỏng hơn bao giờ hết. Anh lại cố ý vùi mặt vào cần cổ trắng nõn câu nhân của Trương Nghệ Hưng, từng đợt lại từng đợt phả vào nơi mẫn cảm nhất của cậu, khiến cậu không chịu được trêu chọc mà vùng vẫy thoát ra.

Bên trong Trương Nghệ Hưng nóng bỏng vô cùng, khiến cho dục vọng của Kim Tuấn Miên mỗi lúc một dâng cao. Anh khẽ rên nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu đưa đẩy từng nhịp, rồi lại đẩy nhanh tốc độ, ra vào không thể kiểm soát. Trương Nghệ Hưng bị hôn đến thần trí hỗn loạn, những tiếng rên rỉ còn không được phát ra đã bị người kia nuốt lấy. Loại cảm giác lưng chừng giữa thiên đường và địa ngục như vậy khiến Trương Nghệ Hưng như phát điên.

Kim Tuấn Miên nâng hai chân của Trương Nghệ Hưng gác hẳn lên vai mình. Tư thế này khiến Trương Nghệ Hưng vô lực phản kháng, hai bàn tay gắt gao bấu chặt lấy ga trải giường. Phân thân của Kim Tuấn Miên nhờ tư thế này mà đỉnh vào sâu hơn, Trương Nghệ Hưng không nhịn được khoái cảm ngập đầu liền lớn tiếng mà hét lên.

Hai đầu lông mày của Kim Tuấn Miên nhíu chặt, vầng trán cao đã đẫm một tầng mồ hôi. Anh có chút do dự, sau đó dùng sức giữ chặt Trương Nghệ Hưng, đem phân thân rút ra quá nửa, lại mạnh bạo đẩy vào không chút lưu tình.

"A!"

Trương Nghệ Hưng bị một cú thúc chí mạng này liền hồn xiêu phách lạc. Khoái cảm ập tới quá nhanh khiến cậu không kịp thích ứng, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi kiềm hãm của Kim Tuấn Miên. Mà Kim Tuấn Miên cũng kích động đến run rẩy. Một cú vừa rồi tuyệt đối chạm đến nơi sâu nhất của Trương Nghệ Hưng, một cỗ ấm áp lan tỏa khiến Kim Tuấn Miên không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, trực tiếp đem vũ khí liên tục tấn công, dùng sức thúc mạnh vào tử huyệt của Trương Nghệ Hưng khiến cậu khóc nháo cả lên.

Khoái cảm kiểu này, thật sự là quá sức tưởng tượng của Trương Nghệ Hưng.

"A, Tuấn Miên, Tuấn Miên, chậm một chút, sâu quá a, em hỏng mất, Tuấn Miên!" Trương Nghệ Hưng hoảng đến mức thất thanh hét chói tai. Thế nhưng Kim Tuấn Miên bị dục vọng chi phối, cái gì cũng không nghe thấy, trực tiếp áp môi mình lên môi Trương Nghệ Hưng và tiếp tục quất xuyên làm loạn bên trong cậu.

Phía dưới không ngừng bị xuyên xỏ, mỗi lúc một nhanh, nhũ tiêm bị dày vò đến đau nhức, môi lại bị hôn đến sưng đỏ. Trương Nghệ Hưng khó nhọc rên rỉ trong họng, vừa cảm thấy hoan du cực đại lại vừa bi thương đến vô ngần.

"Miên... Tuấn Miên... em đau..."

Kim Tuấn Miên buông ra cánh môi bị mình dày vò, nhắm mắt hôn lên đôi mắt nhòe nước của cậu, hôn đến mũi, lướt nhẹ qua gò má nhợt nhạt, lại dừng thật lâu ở khóe môi của Trương Nghệ Hưng.

Tách.

Xúc cảm hỗn độn của anh dồn nén đã lâu cứ thế vỡ ra thành dòng chảy, thật dài, thật thê lương, từng chút một trượt xuống khuôn mặt Trương Nghệ Hưng.

Xin lỗi, vì đã làm em rơi nước mắt.

Xin lỗi, vì đã làm em đau.

Xin lỗi, vì đã khiến em tổn thương thật nhiều.

Nhưng anh ơi, anh cũng đang khóc đấy thôi.

Trương Nghệ Hưng òa lên nức nở, như một đứa trẻ con mất đi thứ nó muốn, vòng tay ghì lấy bờ vai rắn chắc của Kim Tuấn Miên thật chặt, tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế vang lên. Chẳng biết vì lí do gì, chỉ muốn khóc thật to, muốn ở bên cạnh người kia mà bộc bạch ra tất cả, muốn người kia giữ lấy mình thật chặt.

Nước mắt của cả hai cứ thế hòa làm một, không cần phân định đúng sai phải trái. Chỉ cần hai người họ có nhau, chỉ cần có Trương Nghệ Hưng là tâm can bảo bối, Kim Tuấn Miên nguyện sẽ cất giấu đến suốt đời.

Đêm hãy còn rất dài...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com