[SukuFushi]Tìm Lại Lời Tỏ Tình Năm Xưa
Chap 17
Sukuna nắm chặt cây gậy xông thẳng vào dinh thự gia tộc Ryomen - nơi mà cho đến tận bây giờ hắn cũng chẳng ghé qua được mấy lần, quản gia giật mình khi bỗng dưng thấy hắn xuất hiện vội vội vàng vàng cúi chào :"Đại thiếu gia, mừng cậu trở về.""Lão gia đâu?""Ở trong thư phòng thưa cậu."Sukuna quay về hướng thư phòng khiến quản gia có phần giật mình, ở nhà Ryomen bất kỳ ai cũng biết rõ rằng không ai được làm phiền ngài ấy trong khoảng thời gian lão gia ở thư phòng, quản gia bước theo sau cố dùng lời để cản hắn lại :"Đại thiếu gia, lão gia nói không muốn bị ai làm phiền..."Nhưng Sukuna đi quá nhanh trong chốc lát cửa thư phòng đã bị mở toang quản gia còn chưa kịp cất thêm lời nào thì Sukuna đã bước vào trong và đóng sầm cửa lại.Ở trong thư phòng lão gia đang nhàn nhã chơi cờ vây một mình, nhìn thấy Sukuna xông vào vẻ ngạc nhiên cũng chỉ thoáng qua trong tích tắc, sự chú ý vẫn là đặt trên bàn cờ đang dang dở."Người giấu em ấy ở đâu?"Sukuna giờ đây không có thời gian để đôi co vì sao ông ta lại làm như vậy, ngay bây giờ hắn chỉ muốn biết Megumi rốt cuộc đang ở nơi nào nhưng lời hắn nói ra chẳng có lấy một phản hồi nào, người ở trước mặt giống như chẳng nghe thấy hắn nói gì vẫn chỉ nhàn nhã mà đi những nước cờ vô nghĩa. Sukuna run lên, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, hắn ném cây gậy về phía trước và gào lên :"TÔI HỎI ÔNG ĐÃ GIẤU EM ẤY Ở ĐÂU RỒI!!!?"Những quân cờ trắng đen thi nhau rơi lách tách xuống sàn, lúc này Ryomen lão gia mới chịu nhìn lên, con trai của ông giờ đây giống hệt một con chó điên."Ở khu ổ chuột đó, nhưng giờ chắc không còn ở đấy nữa đâu."Ông ta không chối mà thản nhiên nói ra lời đó hệt như thể việc ông ta làm chẳng có gì là sai trái cả, cứ giống như chơi một trò chơi vậy thôi, chơi đủ rồi thì cứ nhàn nhã thưởng trà ngắm nhìn những kẻ khác phải đau khổ đến nhường nào sau trò chơi quái ác ấy."Các người đưa em ấy đi đâu?""Ta cũng không biết.""Ông nói gì?"Sukuna xông tới muốn nắm lấy cổ áo ông ta nhưng có một phần lí trí nào đó ngăn hắn làm điều đó lại, chỉ có thể nắm chặt tay lại mà kiềm chế bản thân."Từ đầu đến cuối chuyện này đều là ông ông nhúng tay vào vậy mà bây giờ lại mở mồm ra nói không biết à?""Có người khác làm hộ ta, ta chỉ việc đưa tiền thôi, đem tới đâu ta cũng chưa biết đến lúc cần sẽ tự động có liên lạc."Sukuna run người, môi hắn mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi, ông ta đã nói như vậy rồi cũng chẳng thể moi thêm được tin tức gì, hắn quay người bỏ đi, thời gian của hắn không dùng để ở đây nói qua nói lại mấy lời vô nghĩa."Dù có lục tung chỗ đó lên thì cũng không tìm thấy nữa đâu, ta đã kêu người đưa đi chỗ khác từ ban sáng rồi."Sukuna nghe thấy nhưng không dừng lại, hắn cứ vậy mà đi với gương mặt như thể sẽ giết bất cứ ai nếu dám lại gần, trong khi đó nơi lồng ngực của hắn, trái tim đã nứt nẻ đau nhói đến không thở nổi.Thật trêu ngươi. Người mà hắn tin tưởng có thể giúp hắn tìm ra em lại là người hết lần này đến lần khác giấu em khỏi cuộc đời của hắn.Mỗi lần rơi vào tuyệt vọng hắn chỉ biết mở miệng trách ông trời nhưng giờ đây khi biết rõ mọi chuyện rồi thì Sukuna chẳng biết phải trách ai nữa. Trách cha của hắn sao? Không phải, ông ta chỉ đơn giản là sống vì bản thân, sống vì cái gia tộc này thôi thế nên mới lợi dụng việc tìm kiếm em để trói chặt hắn lại với nghĩa vụ trở thành công cụ kiếm tiền cho cái gia tộc đó, ông ta làm vậy chỉ vì ông ta là một kẻ ích kỷ như bao kẻ ích kỷ khác mà thôi, ngược lại, chính bản thân hắn mới là người đáng trách, chính hắn đã để ông ta biết đến sự tồn tại của em, chính hắn là kẻ đã khiến em phải sống khổ sở suốt ngần ấy năm trờiNgoài trời nổi sấm, sét rạch ngang trời, mưa trút xuống như thể muốn cuốn đi mọi thứ. *************"Này Junpei dừng lại ở đây đi."Mahito ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường và thở hổn hển, Junpei dừng lại theo lời gã tay cậu bé nắm chặt lấy tay Mimi để ngăn cho cậu ấy không đi lung tung, lúc này không ai nói với ai một câu nào, Mahito thì nằm tựa lưng vào tường nhắm nghiền mắt, Junpei vẫn đứng yên đấy nắm chặt lấy tay Mimi, còn Mimi thì cứ ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không vô định mà không chớp mắt. Mãi một lúc lâu sau, khi trời dần sẩm tối, cái sự im lặng như chết của Mahito cùng Mimi khiến cậu bé run lên bần bật :"Ma...Mahito-san."Mahito yên lặng không có lấy một động tĩnh."Mahito-san chúng ta lại phải đưa Mimi đi chỗ khác sao?"Mahito he hé con mắt hẹp :"Ở đây thôi không đi đâu hết. Tao không còn sức để đi đâu, sắp chết rồi."Nói xong gã lại nằm vật ra như thể lăn ra chết vậy, mọi thứ lại trở về yên lặng như cũ, Mahito thì nằm đấy như một xác chết, còn Mimi thì cứ đứng ngẩn ngơ như cái xác không hồn. Trời nổi sấm, cơn giông chuẩn bị kéo đến, Mahito nằm gục dưới đất thều thào lên tiếng :"Sắp mưa rồi đem nó về chỗ trú mưa đi."Junpei nghe lời kéo tay Mimi rời đi trong lặng lẽ.Chỗ trú mưa thật ra chỉ là những cái ống cống lớn bị bỏ hoang nằm rải rác ở gần bờ sông, bình thường đều sẽ trú mưa và ngủ ở những ống cống nằm phía dưới nhưng dạo này mưa nhiều nước sông dâng cao ngập đến quá nửa ống cống nên đành phải trèo lên những ống cống được xếp ở trên cao, Junpei chật vật kéo Mimi trèo lên, bên trong bị mưa tạt cũng chẳng khô ráo là mấy, trời tối sầm chẳng có lấy một tia sáng, Junpei sợ hãi ngồi nép vào cơ thể cũng đang run lẩy bẩy của Mimi.Hôm nay cũng là một ngày mưa dữ dội và lạnh lẽo, trong cơn mưa giông xối xả có tiếng nói thì thào của Mimi :"Hô...m...hôm nay cũng...cũng kh...ông thấy..."Sấm nổ ầm trời trong khoảnh khắc át đi tất thảy mọi âm thanh trên thế gian này, Junpei sợ hãi ôm chặt lấy Mimi, một tia sét rạch ngang qua bầu trời, vẻ mặt ngẩn ngơ giữa một trời giông bão của Mimi hiện trong khoảnh khắc, Junpei biết rõ Mimi cái gì cũng không biết chỉ biết đi tìm Sukuna. Lúc Mimi nói chuyện là lúc Mimi hỏi về Sukuna, lúc Mimi đi lang thang hay lúc ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không vô định là lúc Mimi tìm kiếm Sukuna. Mimi tìm người đó mỗi ngày, mọi lúc, mọi nơi, ngày nắng cũng tìm, ngày mưa cũng tìm và kể cả là những ngày bão tuyết.Khi sấm chớp qua đi Junpei đã có thể nghe được âm thanh của mọi thứ xung quanh, cậu bé nghe được tiếng mưa rơi, tiếng con sông chảy ầm ầm như lũ quét, cũng nghe được cả những lời thì thầm run rẩy của Mimi :"C...ó...có thấy...Sukuna...Sukuna...ở...ở đâu kh...ông..."Junpei nằm trong lồng ngực Mimi lắc lắc đầu, cậu bé chưa từng thấy mặt người đó bao giờ, chẳng biết người đó ra làm sao vì tấm ảnh mà Mimi hay giơ ra để hỏi đã biến thành một tờ giấy trắng. Cậu bé không hiểu vì sao người đó lại chẳng bao giờ đến gặp Mimi, chẳng lẽ chỉ có mình Mimi là muốn gặp người đó thôi sao? Nếu như vậy thì người đó không phải là người tốt rồi. Junpei bỗng chợt nhớ đến người vẫn hay đến cho cậu bé và Mahito đồ ăn, chú ấy có tấm ảnh chụp của Mimi và đang tìm Mimi, Junpei nghĩ chú ấy là người tốt muốn nói cho chú ấy biết Mimi đang ở đây nhưng Mahito lại nói dối rằng không có Mimi ở đây. Junpei không biết vì sao lại phải nói dối, những người lớn thật khó hiểu, cả Mahito, cả những người hay đến làm đau Mimi và cả ông cụ kia nữa.Mimi thật đáng thương.Junpei nghĩ vậy và ôm chặt lấy Mimi. Chú người tốt nói rằng mỗi ngày đều sẽ đến đây, nếu chú ấy đến thật Junpei muốn dắt chú ấy đi gặp Mimi. * * * * * * * * *Đây là lần thứ ba trong ngày hắn đến khu ổ chuột bị bỏ hoang này, Sukuna chẳng còn nhớ rõ mình đã lái xe đến đây điên cuồng như thế nào, bước ra khỏi xe cơn mưa tạt xuống khiến hắn ướt sũng từ trong ra ngoài, hắn cầm đèn pin lao thẳng về phía trước, trong đầu chẳng còn gì ngoài cái tên Megumi cùng ảo ảnh của em."MEGUMI!!!"MEGUMIMEGUMISukuna chỉ còn biết gào thét tên em trong vô thức, nếu chỉ cần gào thét như vậy ông trời sẽ đem em xuất hiện trước mặt hắn vậy thì dù có khản cổ, có cháy họng hay đổ máu, hắn vẫn nguyện kêu tên em. Nhưng em không xuất hiện, thứ quanh quẩn trước mặt hắn chỉ là ảo ảnh của em, em đứng dưới mưa, ướt sũng và nỗi buồn khôn tả của mười năm trước vẫn hiện rõ trên đôi lông mày mảnh, vì sao hắn lại khiến em buồn đến vậy? Sukuna lao vào trong ảo ảnh, mọi thứ tan biến, không có em ở đây, xung quanh hắn chỉ là mưa, Sukuna vẫn gào thét tên em bằng thứ giọng khản đặc nhưng dù có gào thét như thế nào thì đến chính hắn cũng chẳng thể nghe được âm thanh của mình, mưa giông, sấm chớp, tiếng nước đổ ầm ầm như lũ quét đã át đi mọi tiếng kêu của hắn mất rồi, liệu còn có cơ hội nào để em nghe được tiếng gọi của hắn không đây. Sukuna cứ đâm đầu đi qua khắp các con ngõ, nỗi đau nhói lên từng hồi ở nơi lồng ngực khiến hắn chẳng còn đủ thông minh hay tỉnh táo nữa, mặc kệ mình dẫm phải thứ gì dưới chân, cũng chẳng thèm để ý xem rốt cuộc con ngõ này hắn đã chạy qua bao nhiêu lần, hắn chỉ biết điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng gọi tên em, Sukuna bị vấp ngã nhào xuống vũng nước, lòng bàn tay đau nhói lên như bị kim tiêm đâm vào, nhưng hắn không quan tâm mà chỉ vội bò dậy ngoái lại nhìn cái xác đã khiến cho hắn vấp ngã, là gã, chính là gã, kẻ đã nhận tiền của ông ta để hết lần này đến lần khác giấu em khỏi cuộc đời của hắn, Sukuna cảm thấy may mắn vì gã vẫn còn ở đây, nhưng gã không được chết, không được, vì gã còn phải trả lại Megumi cho hắn. Sukuna tiến tới túm lấy tóc gã dí chặt vào tường, hắn gào lên hỏi rốt cuộc gã đã giấu Megumi ở đâu nhưng tiếng mưa dội xuống vùi dập mọi thứ, Sukuna chẳng còn biết mình đã gào thét điều gì đi nữa, gã đàn ông trước mặt cứ im lìm không có lấy một động tĩnh, gã chưa chết, Sukuna chắc chắn như vậy, hắn lay mạnh cơ thể dặt dẹo của gã rồi giáng xuống một cú đấm, chẳng biết là gã còn đủ ý thức để cảm nhận được cơn đau hay không nhưng sau cú đấm Sukuna mới thoáng nghe được tiếng rên rỉ của gã, hắn cầm đèn pin lên rọi thẳng vào mặt gã, gương mặt đen nhẻm thường ngày đã bị mưa gột rửa để lộ lớp da ghẻ lở chảy đầy máu, đôi mắt gã hơi mở tạo thành một khe hẹp, một tay vẫn còn giữ chặt lấy cọc tiền ướt sũng nước mưa tay còn lại run rẩy chỉ về con ngõ phía trước. Sukuna buông gã ra vội vã lao về phía gã chỉ tay nhưng trong con ngõ ấy còn có rất nhiều những con ngõ khác."MEGUMI! MEGUMI! MEGUMI!"Sukuna tìm kiếm qua từng con ngõ một, hắn đi đến mòn gót, chạy đến kiệt sức và gào tên em đến vô vọng."Megumi...rốt cuộc em đang ở đâu."Sukuna bật khóc, trước mặt là con sông lớn, trên đầu là mưa tuôn xối xả, dưới chân là bùn lầy, hắn run rẩy nhấc bước chân tiến về con sông nhưng lớp bùn dưới chân níu chân hắn lại, Sukuna ngã nhào xuống như thể đã hoàn toàn bị cuộc đời này vật ngã, nhưng hắn ngã xuống rồi thì Megumi phải làm sao đây, trong khi tất cả mọi tai ương khổ đau trong đời em đều là do hắn mà ra, hắn phải đứng dậy, phải tìm ra em, bù đắp cho em, thay em gánh chịu tất thảy những lời nguyền. Sukuna từ đống bùn lồm cồm bò dậy nhưng rồi lại ngã xuống, rồi lại đứng dậy rồi lại ngã xuống, hắn cảm thấy đôi giày đang đeo thật víu nên cởi ra và quăng nó đi sau đó lại chật vật bò dậy, dẫu rằng bị cơn mưa này dập cho tơi tả hắn vẫn đứng dậy, vẫn gào tên em.Ào ào...Sukuna chẳng còn ý thức được là do nước sông đã dâng lên cao hay là do bản thân đã tiến đến gần bờ sông nữa, hắn sợ con sông chảy siết này, hắn sợ tất cả mọi dòng chảy vì chúng có thể cuốn Megumi đi bất cứ lúc nào."MEGUMI!!! MEGUMI!! Ai đó làm ơn, làm ơn trả Megumi lại cho tôi đi." Sukuna gục xuống khóc nức nở :"Tôi biết lỗi rồi nên là hãy trả Megumi lại cho tôi, làm ơn, làm ơn, cầu xin các người..."Tiên, Phật, Thánh, Thần ơi, cầu xin các ngài hãy lắng nghe con lấy một lần này thôi, cầu xin hãy giữ em lại đừng để dòng nước kia cuốn em đi lần nữa, nếu phải hiến tế mới có thể khiến các ngài hài lòng vậy thì xin hãy lấy đi thể xác lẫn linh hồn này, hãy trút mọi tai ương khổ đau bệnh tật lên số mệnh này đổi lại hãy để cho người con thương được sống một đời bình an vui vẻ.Nhưng giống như mọi lần, chẳng có Tiên, Phật, Thánh, Thần nào đáp lại lời cầu nguyện của hắn cả, mưa ngớt, sông chảy ầm ầm, lồng ngực Sukuna lặng xuống, lặng đến tuyệt vọng."Ch...chú...ơi..."Sukuna nằm gục trên vũng nước gần bờ sông, nước sông dâng cao lạnh như băng khiến hắn lạnh đến mức nghĩ mình phát sinh ảo giác, nhưng tiếng gọi nhỏ bé ấy lại cứ lần này lần khác cất lên, có bàn tay nhỏ không ngừng lay lay hắn, Sukuna khẽ mở mi mắt, dưới ánh sáng lờ mờ từ thành phố bên kia sông hắn nhận ra cậu bé vẫn thường hay đi cùng với gã đàn ông đó, hắn vội bò dậy từ vũng nước :"Cháu bé cháu có nhìn thấy Megu-"Sukuna nhận ra ở nơi này không phải là chỉ có mình hắn và cậu bé mà ở phía sau vẫn còn một bóng người đen xì đứng yên bất động như thể chuẩn bị tan biến vào màn đêm, lồng ngực Sukuna phập phồng đến khó thở, cái bóng đen đó nếu nói là một bộ xương thì có phần không đúng nhưng nếu để gọi là con người thì thà gọi là bộ xương còn có phần giống hơn, cái bóng không động đậy cũng chẳng phát ra tiếng động gì, hẳn là vì do âm thanh dữ dội của con sông chảy siết đã át đi tất cả mọi thứ rồi nên ngay cả một chút thanh âm của sự sống hắn cũng không cảm nhận được, khi cơn gió lạnh thổi qua, đám tóc bù xù trên đầu cái bóng đen ấy là thứ duy nhất có động tĩnh. Toàn thân Sukuna run lên, hắn nhặt đèn pin đến lần thứ hai mà vẫn để nó rơi tuột khỏi tay mình, hắn chẳng màng đèn pin nữa, hắn đứng lên chạy một bước vấp một bước chỉ mong có thể tiến được đến gần cái bóng đen kia hơn một chút, nhưng chỉ cần hắn tiến lên một bước thì cái bóng đen ấy lại cách xa hắn một bước, chẳng có lấy động tĩnh gì cả, khoảng cách giữa hắn cùng dáng người ấy cứ xa dần xa dần.Lại là ảo ảnh sao? Hắn chẳng dám tiến lên thêm bước nào nữa vì sợ chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi thì bóng hình đó sẽ tan biến ngay trước mắt hắn. Sukuna run lên bần bật đến mức chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể thấu được nỗi đau trong lồng ngực hắn :"Megumi...là em có phải không?Megumi...?"MegumiMegumiMegumiCầu xin em, hãy trả lời tôi lấy một lần thôi."A..."Gió vun vút thổi qua, một tiếng "a" nhẹ như tiếng thở nhẹ lướt qua Sukuna, tim hắn dường như ngừng đập."Me...Me...Megumi...Megumi là là...là tên của Me...gu...mi đó. Tên...tên...tên là...Fu...Fushi...gu...ro...Me...Me...gumi..."Vì chẳng có ai gọi Megumi nên Megumi cũng quên mất rồi cả cái tên của mình.Thế giới trở nên tĩnh lặng, không có gió, không có tiếng nước chảy ầm ầm, cũng không có cả tiếng tim đập của chính bản thân mình nữa, Sukuna chỉ còn nghe được duy nhất giọng nói lắp bắp ấy.Megumi, là Fushiguro Megumi, là mười năm đằng đẵng, là mười năm mòn mỏi, là cả cuộc đời của Ryomen Sukuna.Mất mà tìm lại được.Cuối cùng cũng tìm lại được.Trong chớp mắt Sukuna lao tới muốn ôm lấy chặt em để có thể an ủi bản thân rằng đây không phải là ảo ảnh, nhưng hắn không chạm tới được em, ngay cả khi em ở gần trong gang tấc như vậy hắn vẫn không thể nào thoát khỏi nỗi sợ rằng em sẽ tan biến hệt như ảo ảnh hằng đêm hắn vẫn thường thấy. Megumi tránh đi cái ôm của hắn như thể đang tránh né một thứ gì đó kinh khủng và ghê tởm lắm, ngay cả khi ánh sáng lờ mờ và gương mặt em thì đen nhẻm nhưng hắn vẫn thấy được nỗi sợ trong đôi mắt em, Megumi ngã phịch xuống và cứ không ngừng lùi ra sau, vì sao em lại tránh né hắn như vậy? Là vì vẫn chưa thể tha thứ cho hắn sao? Không, không phải, nếu vẫn còn giận hắn thì em tìm kiếm hắn suốt ngần ấy năm trời để làm gì? "Megumi...?"Sukuna run run cất tiếng gọi, Megumi không trả lời mà cứ liên tục rời ra xa, ngay cả khi hắn đứng yên như vậy em vẫn cứ từng chút từng chút một tạo ra khoảng cách với hắn."Chú ơi...chú đừng lại gần Mimi, Mimi sẽ sợ..."Junpei ở phía sau cất tiếng, cậu bé cầm chiếc đèn pin bị Sukuna làm rớt lên và vô tình lia qua gương mặt của Megumi, khoảnh khắc ấy con tim Sukuna thắt lại. Đôi mắt xanh thẳm năm nào giờ đây đã chẳng còn trong trẻo, như một viên ngọc bị thất lạc phủ đầy bụi bặm chẳng còn có thể phát sáng, em nhìn hắn như nhìn một người xa lạ..."Megumi..."Sukuna định tiến lên một bước nhưng rồi lại lùi lại, hắn khuỵu gối :"Anh là Sukuna đây. Là Ryomen Sukuna đây mà..." em không còn nhớ anh sao?Khi nghe thấy cái tên thân thuộc Megumi bỗng dừng lại hành động lùi ra sau, em hỏi - một câu mà bản thân đã lặp đi lặp lại đến cả hàng ngàn hàng vạn lần rằng :"Có...có...thấy...thấy Sukuna...không? Thấy Sukuna không? Sukuna như...như thế này này..."Vẫn như mười năm trước, em có thể lắp bắp và ngọng nghịu mọi từ ngữ nhưng tên hắn - Ryomen Sukuna thì chẳng bao giờ em nói vấp.Sukuna sững người khi em chủ động bò đến gần mình và cứ liên tục lẩm bẩm cái tên Sukuna, thấy em bò lên trước một bước Sukuna đánh liều chậm rãi lê đầu gối đến gần em, khi cả hai chỉ còn cách nhau một bước chân Megumi dừng lại và giữ mãi khoảng cách ấy với hắn."Sukuna...Sukuna như thế này này..."Em chồm tới và giơ ra trước mặt hắn một tấm film ảnh đã phai màu trắng xóa và nhàu nát. Sukuna run run cầm lấy tấm film soi dưới ánh sáng chói mắt của đèn pin ngắm nhìn nó đến mức khóe mắt đỏ au, hắn chẳng còn nhớ rõ đó là bức ảnh nào của bản thân nữa."Anh là Sukuna đây mà, Megumi không nhận ra anh sao?"Thật khó khăn để hắn có thể thốt ra được những lời ấy bởi lúc này đây cổ họng hắn nghẹn lại, đau như thể có ai dùng dây thắt lại."Megumi không nhớ anh sao? Ryomen Sukuna...""Ừ...ừm, là...là Ryomen Sukuna đó, có, có thấy Sukuna đâu không? Megumi...Megumi tìm, tìm...không thấy...không thấy đâu hế...t, người xấu...người xấ..u giấu, giấu ức...hức...giấu Sukuna đi mất rồi ư...hức..."Lồng ngực Sukuna nổ tung, trái tim rạn vỡ khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của Megumi, hắn run run đưa tay muốn ôm em vào lòng nhưng như thể ảo ảnh em lại lần nữa cách xa khỏi hắn, Sukuna chỉ còn có thể ngồi yên bất động nhìn em khóc mà chẳng thể làm gì, mười năm trước khi em khóc chỉ cần xoa đầu em, gạt nước mắt cho em ôm em vào lòng, dỗ dành em bằng dăm ba viên kẹo ngọt nhất định em sẽ lại cười tươi nhưng giờ đây ngay cả đến gần em hắn cũng không thể, chỉ có thể nhói lòng nhìn em khóc."Megumi đừng khóc.""Ư...ức...hư..."Xin em đừng khóc."Megumi đừng khóc...anh dẫn em đi tìm Sukuna có được không? Anh đã nhìn thấy Sukuna rồi chúng ta cùng nhau đi tìm có được không?""Có...có thật kh...ông?"Sukuna gật gật đầu nói ra những lời mà hắn chẳng còn biết đó có phải là lời nói dối hay không nữa :"Thật mà. Anh sẽ đưa Megumi đi tìm Sukuna..."Mỗi một lần cái tên Sukuna vang lên là một lần Megumi nới lỏng phòng bị, em tiến đến gần hắn hơn mà chẳng còn chú ý đến khoảng cách :"Đưa...đi đi, đưa Me...Megumi đi...đi tìm Sukuna đi." Em chồm tới đôi tay gầy gò nắm chặt lấy cánh tay hắn lay nhẹ như thể đang cầu xin.Lòng Sukuna đau nhói.Phải chăng vì bản thân đã thay đổi quá nhiều đến mức Megumi đã chẳng còn nhận ra hắn nữa rồi.Là anh đây, Sukuna đang ở ngay trước mặt em đây mà, xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm ấy, xin em đừng gọi tên anh như thể anh là một kẻ tồi đang ở cách xa em cả ngàn vạn cây số như vậy, vì anh đã biết lỗi rồi nên là xin em.Làm ơn...Sukuna cẩn thận đưa đầu ngón tay chạm nhẹ mu bàn tay em, vì em giờ đây mỏng manh hệt như ảo ảnh vậy, sợ rằng nếu hấp tấp vội vàng hắn sẽ khiến em vỡ tan thành trăm mảnh.Lạnh.Sukuna chậm rãi bao bọc lấy bàn tay của em, cứ nghĩ cơ thể mình đã lạnh lẽo lắm rồi ấy vậy mà Megumi còn lạnh hơn hắn.Giá mà bây giờ có thể ôm lấy em thì tốt biết mấy."Sukuna đang chờ Megumi đến đấy, Megumi có biết không?"Hắn nói về bản thân nhưng lại như thể đang kề về một người xa lạ vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác nữa đối với Megumi thì kẻ nhếch nhác đang quỳ gối trước mặt em đây nào phải là Ryomen Sukuna, hắn chỉ đành đóng vai mình là một người lạ đem chính bản thân ra làm mồi nhử để Megumi nới lỏng phòng bị. Khi nhắc đến tên mình đôi mắt em ánh lên một tia sáng mờ nhạt :"Chờ...chờ...Megumi ở...ở đâu, Me...Megumi mu...ốm đến."Đôi tay gầy lại càng nắm chặt tay hắn hơn cơ hồ muốn kéo cả người hắn đi bằng cái sức lực nhỏ nhoi ấy, biết em đang dần nghe theo mình Sukuna mừng rỡ, nhưng hắn vẫn phải kiềm chế bản thân vì chẳng biết được "một người lạ" như hắn liệu có đang làm em sợ hay không, dù muốn ôm em nhiều như vậy nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể cẩn thận hết sức mà nắm nhẹ tay em."Vậy...chúng ta về nhà nhé."Nơi đó vốn không phải là nhà, nhưng nếu có anh và em, nếu có Fushiguro Megumi và Ryomen Sukuna, nếu có sự hiện diện của hai chúng ta vậy thì nó sẽ thành nhà thôi. Một ngôi nhà mà không có mưa giông sấm chớp hay dòng nước nào có thể ập tới và cuốn em đi.Megumi. Mừng em trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com