TruyenHHH.com

[SukuFushi][JJK Fanfic] Hoa Mẫu Đơn

Chương 6

Astronas_




Mùi đất xộc lên, len lỏi qua những ô cửa sổ cuối cùng hoà quyện với mùi thức ăn trong phòng tạo nên mùi hương khó tả. Những người có ô tô rung đùi chờ cơn mưa tới còn vài vị khách đi xe kéo tới đây không khỏi hốt hoảng khi sấm chớp đã sớm giăng kín bầu trời. Đôi đồng tử xanh lục bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh phản chiếu ánh chớp ngoài kia phủ lên đôi mắt y, Hắc Huệ ngồi yên chẳng chớp mắt, hệt như tia lửa ngoài kia có sức hút lạ kỳ, thân ảnh trên chiếc bàn tròn cứ vậy bất động trên chiếc bàn gỗ, khiến ai bắt gặp cũng cảm thấy quỷ dị, u ám.

Hạc Hiên kế bên y vẫn đang lăm lăm chiếc đồng hồ quả quýt nhưng lần này anh chẳng còn muốn đối chiếu giờ giấc của mình với chiếc đồng hồ quả lắc trong tiệm. Ghế hai người kê sát nhau, phục vụ không hề bài trí, chỉ là anh cảm thấy trong khoảnh khắc này nên rút ngắn khoảng cách với y một chút. Vai hai người gần như chạm nhau nhưng chỉ có điều khác với những cặp phu phu khác, Phục Hắc Huệ không muốn ngả đầu vào vai anh, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và mai sau cũng thế. Dưới gầm bàn, y siết lấy vạt áo của mình, vò chúng lại khiến lớp vải đắt tiền thoáng chốc đã nhăm nhúm.

"Chọn món đi Túc Na, lần này tôi mời"

"Ừ....xem nào, cho một cá trích, tam bôi kê, nấm hương hải đường, ba phần cơm chiên và một đĩa tôm xào điều loại lớn"

Quyển menu vẫn mở trên tay hắn, Túc Na rời mắt khỏi những trang minh hoạ rực rỡ sắc màu, ngẩng mặt nhìn về phía anh, người đàn ông đang dùng khăn tay lau chiếc đồng hồ của mình cho đến khi sáng bóng. Túc Na hếch mặt vài cái, một động tác quen thuộc như muốn hỏi rằng đối phương liệu còn muốn gọi thêm? Nhưng có vẻ như năm món đã quá đủ, ba người trước khi gặp mặt cũng đã ăn no, chỉ là muốn kiếm một chỗ riêng tư để tiếp tục bàn chuyện làm ăn giữa hai nghười đàn ông. Hạc Hiên gật đầu tỏ ý hài lòng, nhận được tín hiệu từ người bằng hữu, hắn tiếp tục đánh mặt sang người kế bên nhưng biểu cảm lơ đãng của y khiến hắn không nỡ dùng đến ngôn ngữ không lời của mình.

"Hắc Huệ em có muốn gọi thêm gì không?"

"....Phần tôm xào điều có thể giảm xuống đĩa vừa được không?"

"Sao thế? Hạc Hiên không ăn được sao?"

"Em dị ứng với hạt điều"

Hắc Huệ không nhìn hắn, đôi mắt cụp xuống, ánh nhìn dán chặt mặt bàn, nơi chiếc bàn gỗ đời nhà Thanh phủ lên mình một tấm khăn chải bàn phương Tây diêm dúa. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên vầng thái dương, trên chiếc ghế gỗ, khi đã yên vị hằng giờ, những vết thương trên cơ thể y nhói lên đau điếng. Bên dưới bàn, Hạc Hiên đã cất gọn chiếc đồng hồ quả quýt lọt thỏm trong túi áo, hai tay anh khoanh trên bàn, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng anh chẳng nhìn hắn. Còn Túc Na - trước giờ vẫn vậy, trên chiếc bàn tròn này, trong đáy mắt hắn chưa từng hiện hữu dáng vẻ hai người đối diện. Với một người bận rộn như hắn, những giây phút chờ đồ đều đáng trân quý, đủ cho một phép tính nhẩm doanh thu ngày của Bách Lạc Môn. Đôi khi hắn thầm nghĩ, tại sao một ngày không thể có bốn mươi tám tiếng.

Có lẽ hắn cũng chẳng để tâm đến những biến đổi trên cơ thể Huệ, đến thói quen không ăn hạt điều đã mười lăm năm hắn còn chẳng hề hay biết, phải chăng đòi hỏi Túc Na tường tận những vết bầm tím nơi sống lưng và mạn sườn chẳng phải một điều khó nhằn hay sao. Nghĩ đến phận đời bạc bẽo, y bất giác cười nhạt nhưng để tránh ánh mắt dò xét từ người kế bên, nụ cười nhạo của y nhẹ đến mức hệt như thoáng một lần nhếch môi. Mồ hồi vẫn túa ra trên vầng thái dương Huệ, phải chăng quán lão Trư vào hè quá nóng hay nỗi tủi hờn ngày một dâng lên nhưng nào có thể phát tiết qua tuyến lệ?

"Làm gì có ai ăn cá hấp xì dầu bằng nĩa, bản chất nơi này vốn dĩ không thể thay đổi....đắp lên tấm khăn trải bàn hay thay vài chiếc đồng hồ, bày lên bộ dao dĩa suy cho cùng bằng thừa, cái cần thay là bộ não của lão Trư"

Người có tật quả nhiên sớm giật mình, lần này thì y có thể cảm nhận rõ ngữ khí mang vài tia cáu giận trong từng câu chữ thốt ra từ khuôn miệng Hạc Hiên. Cá trích ăn bằng dĩa không phải thứ khiến anh bực mình, điều khiến Hạc Hiên như nuốt phải hòn than xuống cổ họng chính là lúc này đây, đối diện anh, kẻ khiến gia tộc nhà họ Cao mất ăn mất ngủ trong suốt mấy ngày nay, nguyên nhân không đâu xa lại đến từ người bằng hữu. Túc Na đủ quyền lực và thính lực để thấu những tin đồn đang bủa vây Thượng Hải, Bách Lạc Môn và Biệt thự nhà họ Cao mấy ngày nay. Nhưng trước mặt anh, hắn vờ như câm như điếc, kể cả khi bản thân anh đã kiềm nén bản tính công tử nho nhã của mình để trực tiếp thốt lên một câu châm chọc. Trái ngược với đôi tai đỏ tía của anh, Túc Na chỉ điềm nhiên nở một nụ cười, một lần nhếch mép thương mại và cũng đôi phần thương hại. Sự bình tĩnh của hắn như dội lên lòng tự trọng của anh một chén nước lạnh, lời công kích của anh vốn dĩ dành cho người bằng hữu nhưng dáng vẻ bình thản của hắn còn khó chịu hơn một câu đáp trả.

Thượng Hải mấy ngày này đều đổ mưa khi trăng lên còn khi mặt trời ló rạng, không khí chẳng khác nào một chiếc lò than. Thành phố này đường điện hầu như chạy qua dải trung tâm, biệt thự nhà họ Cao nằm trên trục đường chính nên hiển nhiên nơi này rạng rỡ ánh đèn khi màn đêm phủ lên hải cảng. Trong phòng của Huệ có một chiếc quạt điện, được thân tặng bởi một người Nhật. Huệ chưa từng dùng kể từ khi nắng nóng nhưng từ nay trở về sau có lẽ y sẽ chẳng có dịp để bấm chiếc công tắc sáng bóng ấy nữa. Trong phòng không khí bức bối, không chỉ bởi sức nóng tháng hè, Huệ ôm lấy ổ bụng, bên cạnh chiếc quạt đổ vỡ nhiều mảnh, khụy xuống bên giường, làn môi mím chặt ngăn không cho cổ họng bật ra những tiếng rên đau đớn.

Lúc này đây khi nhìn chiếc quạt tại nhà hàng lão Trư, ký ức đêm qua chợt ùa về và những vết thương lại nhói lên đau đớn. Dưới mặt bàn, Hạc Hiên lần tìm đến bàn tay y - thứ đang vò vạt áo đến đỏ lên bỏng rát. Giật mình thảng thốt, Hắc Huệ đánh mặt sang anh, người vẫn điềm nhiên dùng tay phải gắp thức ăn vào bát còn tay trái dưới bàn nắm chặt lấy tay phải của y. Phục Hắc Huệ không thể dùng đũa bằng tay trái. Vậy là chiếc chén trên bàn vẫn sạch bong không dính một giọt dầu mỡ.

''Há miệng ra nào!''

Có một con tôm kẹp giữa hai đầu đũa của Hạc Hiên, anh đưa nó tiến về phía y, đôi mắt nỉ non thâm tình nheo nheo lại nhìn vị hôn phu của mình. Bên dưới bàn, tay trái của Hạc Hiên vẫn nắm chặt lấy bàn tay phải y và trong giây phút bản thân chưa kịp định thần điều gì đang diễn ra, anh siết lực năm ngón tay, ghì chặt tay Huệ lên đầu gối.

Cánh môi y run lên bần bật, đôi mắt ngấn lệ như đau khổ trực tràn. Minh tinh Phục Hắc Huệ lừng lẫy một thời, kiêu ngạo là thế ấy vậy mà giờ đây, thế cờ xoay chuyển, y như cánh chim lạc đàn run rẩy dưới hiên nhà họ Cao. Phục Hắc Huệ năm ấy dám thẳng tay trừng trị những kẻ giở trò đồi bại tại Bách Lạc Môn đã chẳng còn, ánh đèn sân khấu năm nào giờ đây cũng chỉ là ngọn đèn dầu trước gió, một khi cuồng phong nổi dậy chưa chắc đã toàn mạng. Tại Bách Lạc Môn, hàng ngàn con mắt đổ về y nhưng ở nhà hàng chỉ còn độc nhất Túc Na trông chờ loạt biểu tình từ Huệ.

Nếu y không ăn, chẳng khác nào phủ nhận tin đồn bản thân ghẻ lạnh Hạc Hiên, có nhân tình ở ngoài là thật. Nhưng nếu y ăn, liệu rằng người trước mặt có còn đủ can đảm để giao cho y gánh vác nhiệm vụ còn lại tại nhà họ Cao, khi trong mắt hắn hành động đáp lại cử chỉ thân mật này đồng nghĩa với việc bản thân y đang dần mở lòng với Hạc Hiên. Và tất cả kế hoạch đại nghiệp của hắn sẽ đổ sông đổ bể?

Túc Na đang nhìn y và Hạc Hiên cũng vậy. Trong vô thức, giọt nước mắt nơi đồng tử xanh ngọc lăn dài trên gò má và hôn phu của y chắc chắn chẳng nhìn thấy dòng nước lấp loáng như sợi tơ mảnh này. Nhưng với vị trí đối diện, hắn tường tận tất cả.

Bỗng chiếc đồng hồ quả lắc ngân lên một tiếng, báo hiệu bảy giờ đã điểm, hắn thôi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má y. Hốt hoảng lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt của mình. Giây phút ấy, tất thảy mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hắn, bàn tay nắm chặt tay trái y cũng vì thế mà buông lỏng.

"À tôi có việc gấp phải đi, hẹn mọi người dịp khác nhé"

"Ngoài trời đổ mưa lớn, người anh em đã có ô chưa?"

"Không sao, đối tác của tôi hôm nay đi ô tô, họ đã đợi tôi ngoài cửa"

Đôi đũa trên tay anh hạ xuống chiếc đĩa ăn. Hạc Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, phía bên kia đường, một người đàn ông mặc chiếc áo măng tô, trên tay cầm ô đen, đầu đội mũ phớt đang nhìn chằm chằm về hướng này. Túc Na thu dọn đống giấy tờ trên bàn, gật nhẹ đầu hành lễ với người bạn thân rồi cuối cùng hớt hải chạy ra khỏi nhà hàng. Chiếc bóng cao lớn của hắn chạy xuyên qua màn mưa, ánh chớp loé lên khiến hình ảnh phản chiếu của bản thân ẩn hiện trong vũng nước ven đường. Qua ô cửa kính, người đàn ông bí ẩn kia nhìn thấy hắn cung kính cúi chào, đôi tay phủi những giọt nước mạo phạm đậu lên bờ vai rộng. Chiếc ô nhỏ không thể che cho hai người nhưng người đàn ông ấy chấp nhận mang trên mình một chiếc áo dạ ướt cốt yếu để vị khách yên vị trên ghế sau và áo không dính một giọt nước mưa.

Thượng Hải bấy giờ không phải ai cũng có thể sở hữu ô tô và ký hiệu nhỏ nơi biển số xe hiện hữu người đàn ông bí ẩn đã tố cáo tất cả. Bằng hữu của anh đang muốn thâu tóm không chỉ hải cảng đất Thượng Hải này, người bằng hữu tham lam ấy muốn nhắm đến thế giới ngầm thống trị màn đêm khi mặt trời khuất bóng: Hội Tam Hoàng.

------------------------

Phục Hắc Huệ đứng trên sân khấu, đèn trang trí vụt tắt theo mỗi bước chân y, phía sau dàn nhạc đã nhanh chóng ổn định, vị trí trung tâm đã đợi sẵn, chỉ cần y đứng ngay nơi ngự trị chiếc mic bạc, mọi ánh đèn sẽ đổ dồn về vị minh tinh. Hôm nay là một tối thứ tư, không đông nhưng cũng chẳng vắng khách. Nhưng có lẽ với Huệ, khoảnh khắc đứng tại nơi đây đã là thành tựu bao người ao ước dưới mái nhà Bách Lạc Môn và lớp học của bà Mạn Nhu.

Mồ hôi, nước mắt và máu - đó là tất cả những gì cần và đủ để tốt nghiệp lớp thanh nhạc. Tài năng chắc chắn là thứ không thể thiếu nhưng để tranh đấu được đứng trên khấu một ngày trong tuần chắc chắn bản thân không thể tầm thường. Xuất chúng ư? Chắc chắn là thế. Kiệt xuất ư? Không thể bàn cãi. Mưu mô ư? Diễm lệ ư? Tủi nhục ư? Quỳ gối ư?....Có bao điều mà có lẽ y chẳng thể nhớ và cũng không muốn nhớ.

Đêm thứ tư hôm nay tiêu điều, bởi gió lạnh bắt đầu ùa về trên những con phố Thượng Hải. Lại một mùa đông nữa sắp đến gần, một năm chuẩn bị qua đi, Huệ đã cư ngụ nơi này ngót nghét cũng đã bảy tám năm, là con nuôi của Mạn Nhu cũng từng ấy thời gian và một lòng đơn phương Túc Na cũng vậy. Ngày hôm nay Huệ ca lên giai điệu Thời Đại Khúc về những chuyện tình buồn bởi chẳng cặp tình nhân ghé thăm chốn này vào một ngày thứ tư. Tầng hai đã được lấp đầy bởi người Nhật và những ông lớn, người ta nói rằng Túc Na nên cho minh tinh của mình hát tiếng Nhật, nếu có thể có thể làm hài lòng những kẻ xâm chiếm nơi này. Nhưng đối diện với cao kiến ấy, hắn khéo léo đáp rằng bởi chẳng thể mua nổi nhạc cụ nên sẽ cân nhắc trong tương lai không xa.

Hắc Huệ biết rằng hắn dư sức để mua mười cây đàn như thế nhưng đại nghiệp của Túc Na không cho phép lương tâm hắn làm vậy.

Một người đàn ông mặc quân phục xanh, cây kiếm dài dắt bên hông thong thả xuống lầu, lão đi rất chậm, tựa như sợ rằng chỉ cần một lần sơ xuất, cầu thang sẽ sụp đổ dưới chân. Nhưng lão làm vậy có chủ đích, đôi mắt lão không hề nhìn đường mà đang dán chặt lấy cơ thể đang nhún nhảy của Huệ. Quan khách nơi này, nếu lần đầu gặp y, tất cả đều chẳng thể rời mắt.

Y là một minh tinh có năng lực biểu diễn, phải nói rằng Huệ sinh ra để trở thành một ca sĩ. Huệ biết ai đang nhìn về phía mình và làm sao để người đó vĩnh viễn nhìn về phía mình. Nếu không phải chỉ là một minh tinh chập chững vào nghề thì có lẽ với tài năng thiên phú này việc trở thành ca sĩ thành danh thâu tóm toàn bộ vũ trường này chẳng phải điều khó nhằn. Vị tướng ấy chầm chậm bước về phía chiếc bàn gỗ, bởi vũ trường vắng vẻ nên lão dễ dàng chọn cho mình một vị trí đắc địa, y tinh nghịch nhìn khán giả duy nhất trước mặt, nháy mắt một lần tỏ rõ thiện chí. Trong khoảnh khắc ấy, y thấy khuôn mặt lão đỏ lên gay gắt, những chòm râu như muốn dựng lên tỏ sự thích thú. Huệ nhìn loạt biểu tình ấy, trong lòng muốn cười vang một phen nhưng phần trình diễn chưa kết thúc nên chỉ đành nở một nụ cười thương mại và đầy giả dối.


Đó là một vị khách tầm cỡ, Túc Na đã nói vậy. Và cũng chính bởi vị khách tiềm năng ấy đã để lại cho Huệ một đoá mẫu đơn đỏ rực nở rộ trên vai năm y tròn 18 tuổi.

Phục Hắc Huệ dành vài phút đồng hồ trong nhà vệ sinh công cộng trước khi tiếp tục màn trình diễn của mình, công việc sửa soạn lại cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là chải gọn mái tóc, vuốt phẳng vạt áo đương muốn nhăn nheo. Nghỉ giữa giờ và mong muốn đôi chân ngơi nghỉ, thay vì sử dụng nhà vệ sinh trên tầng, minh tinh non nớt này chọn ví trí sau cánh gà sân khấu, nơi y có thể tạt qua chỉnh đốn tranh phục trong năm phút đồng hồ.

Y tưởng rằng câu chuyện về những kẻ gây rối chỉ xuất hiện trong câu chuyện phiếm của những vị tiền bối. Cho đến khi y cảm nhận được bàn tay trên mông đang lần mò xoa nắn tìm đến nơi tư mật. Thiếu niên rùng mình một lần, liếc nhìn trong gương, sự bất ngờ từ bản thân như kích thích sự hứng thú của vị khách đã quá chén. Đôi bàn tay vẫn lần mò nơi lớp vải quần, nó như con rắn nhơ bẩn, một lòng muốn cuốn lấy hạ bộ giữa hai chân y. Nếu vẫn sống mãi trong thân phận thấp hèn năm đó, nếu Túc Na vẫn nhìn y bằng nửa con mắt và nếu Thanh Liên vẫn ngày ngày bắt nạt y thì khoảnh khắc này có lẽ Huệ đã bỏ qua cho người đàn ông ấy. Nhưng bản thân lúc này đã đứng dưới ánh đèn sân khấu, đã tốt nghiệp lớp thanh nhạc của bà Mạn Nhu, đã sống trong những lời chỉ bảo của người chủ nơi này thì Phục Hắc Huệ vĩnh viễn chẳng để yên.

Thưở ấy, tại chốn Thượng Hải, pháp luật chưa từng siết chặt như bây giờ, hầu hết bộ máy nhà nước đều do người Nhật nắm quyền và chính phủ Quốc Dân Dảng đứng sau nên những điều lệ chỉ mang tính bóc lột và hà khắc. Hậu thuẫn của Phục Hắc Huệ có thể xử lý nhanh gọn một cuộc ẩu đả mang tính chất tự vệ. Nó diễn ra trong Bách Lạc Môn nên hiển nhiên những nhân viên nơi này sẽ đứng về phía y.

Bởi không còn tỉnh táo, người đàn ông ấy nào thể phản kháng, bàn tay Huệ mỏi nhừ vương đầy máu tươi, những khớp xương vặn xoắn vang lên hai ba tiếng răng rắc. Trong những lời thầm thì thoát ra từ cuống họng ấy, ba phần cầu xin, bảy phần móp méo bởi khuôn miệng đã sớm vặn vẹo. Phục Hắc Huệ bẩm sinh mang trong mình xu hướng bạo lực, chỉ là hoàn cảnh ép người nén nó xuống vùi sâu trước nỗi lo chăn ấm cơm no mà thôi.

"Hắn đã làm gì em?"

"Hắn bóp mông em và còn muốn nắm lấy cái này này..."

Y chỉ tay nơi tư mật giữa hai chân, bàn tay băng bó sơ sài đang kẹp chặt một điếu thuốc nơi hai ngón giữa. Ban công lộng gió, mùa đông đã bắt đầu mơn trớn lên những nếp nhà. Đôi lông mày anh tú nhíu lại trước cử chỉ của y nhưng hắn không mất nhiều thời gian để trả lại vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt. Hơi thuốc phảng phất trong không gian, ngự trên mái tóc hắn. Túc Na im lặng một hồi lâu nhưng sau cùng vẫn chẳng thể chịu nổi cơn thèm thuốc.

Đó là một thói quen đã bắt đầu từ khi Huệ biết đến thuốc lá. Hút thuốc không tốt cho lá phổi kiên định của y nhưng ít ra thì thêm một điểm chung giữa y và mối tình đơn phương của mình. Mỗi lần đứng trên ban công này hướng mặt về phía Cảng, Túc Na đều cúi đầu đón lấy điếu thuốc của y đang cháy dở của y, điều duy nhất Huệ có thể chia sẻ cùng hắn: một tàn lửa. Mỗi lần kề cận, đôi tay Huệ run lên, đôi mắt nhìn hắn chẳng chớp và trong khoảnh khắc đó y chưa từng buông bỏ lời cầu nguyện của mình. Cầu trời mặt trăng đừng lặn, mặt trời đừng lên, để hắn cứ thế kề sát bên Huệ.

"Ngài Hiro, thích màn trình diễn của em nhưng ngài ấy không thể nán lại lâu vào tối thứ tư...."

"...."

"Ngài ấy rất rảnh rỗi vào tối thứ bảy..."

"Vậy là?"

"Anh muốn mình có thể nói chuyện riêng tư với ngài ấy nhiều thêm một chút. Không phải chuyện em đang nghĩ tới đâu"

Bản thân hắn thoáng thấy nét bần thần trên khuôn mặt Huệ, chuyện minh tinh thoả mãn nhu cầu cho những ông lớn không phải chuyện quá xa lạ, ít nhất thì y đã nghe phong thanh điều này từ miệng của những ca sĩ vũ trường khác, còn tại Bách Lạc Môn bởi chưa đủ lông đủ cánh nên nghiễm nhiên Huệ chẳng thể ngồi vào bàn mạt chược của những vị giai nhân chốn này. Sở Tiêu khi còn chưa tạ thế liệu rằng có bắt ép minh tinh của mình phục vụ những vị khách tầm cỡ? Hắc Huệ chưa từng nghe qua qua lời kể của Mạn Nhu nhưng một người lương thiện như lão chắc chắn chẳng đẩy những đoá hồng của mình vào chốn nhơ bẩn. Lão có thể làm mối, có thể bán đứt nhưng nhất quyết không bao giờ muốn biến nơi này trở thành quy mô một nhà thổ trá hình vũ trường hoa lệ.

Túc Na không giống như cha của mình nhưng ít nhất thì đây là điểm chung thứ hai sau bộ gen trùng lặp của họ. Minh tinh vẫn mãi là vì sao sáng, không phải những ánh đèn đường.

Tàn thuốc vô tình vương trên mu bàn tay y, khiến minh tinh đất Cảng như được kéo khỏi cơn mộng mị. Điếu thuốc đã tàn, chỉ còn lại phần đầu lọc xót lại trên kẽ tay y. Câu từ hắn nói y đều thấu rõ, Hắc Huệ như trút tảng đá đè nặng tâm can, thở phào nhẹ nhõm một phen. Bản thân vốn dĩ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu, vả lại cũng không muốn chọn cách áp chế dưới thân kẻ khác, bật ra những tiếng rên rỉ giả tạo hòng lấy lòng vị khách chẳng thân quen. Ca sĩ vốn không phải một nghề cao quý nhưng nó cũng không rẻ mạt và tầm thường như gái điếm.

"Anh định làm gì?"

"....."

Đáp lại y chỉ là tiếng gió vờn vũ trên mái nhà mang theo hơi thở lạnh buốt. Tiếng đế giày di di trên mặt đất, tàn lửa đỏ li ti vương vãi trên sàn nhà rồi mau chóng lụi tàn. Hắn xoay người trở vào nhà, bỏ lại sau lưng một minh tinh mới nổi đang ôm ổ bụng nhộn nhạo vì hưng phấn như chứa đựng cả ngàn con bướm....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com