TruyenHHH.com

SỰ TRẢ THÙ CỦA PANDORA [Np, H]

Chương 15: Thân thế của Hoắc Nghiêu

LauThitHam

Buổi trưa, Hoắc Nghiêu tranh thủ thời gian về nhà chính.

Trang viên nhà họ Hoắc nằm ở số 1 đường Tân Nam, dựa núi mà xây, dòng nước uốn quanh. Người dân thành phố Dung đều biết đường Tân Nam là khu phố giàu có nổi tiếng, nhưng địa hình phức tạp, cả ngày khó có thể thấy hết.

Chiếc Ferrari men theo cổng sắt biệt thự rẽ vào. Hai bên đường rộng lớn, hoa hồng trải dài tít tắp.

Khi Hoắc Nghiêu vào nhà chính thì sảnh đã chật kín người.

Hôm nay mùng năm. Theo lệ nhà họ Hoắc, người của ba chi đều phải về nhà chính ăn cơm. Không kể chị cả của chi lớn đi công tác nước ngoài, thì bốn người con còn lại thực ra đều không ưa nhau.

Trên ghế sofa có mấy người phụ nữ sang trọng quý phái đang ngồi. Hoắc Nghiêu nói: “Mẹ cả, mẹ ba… Mẹ.”

Bà hai Hoắc đã lâu không gặp Hoắc Nghiêu, định chất vấn vài câu.

Nhưng lời đến miệng, bà lại thôi, chờ xem thái độ của bà cả.

Bà cả cười nhạt: “Hôm nay ba các con có họp, phải muộn một chút. A Nghiêu đã về rồi thì ăn cơm trước đi.”

Trên bàn ăn, bà cả hỏi:

“A Nghiêu, dạo này nghe nói con bận việc câu lạc bộ?”

Hoắc Nghiêu dạ như có như không.

Hắn không có khẩu vị, hầu như không động đũa, chỉ dựa vào ghế, nhấp một ngụm rượu.

“Một nhà với nhau, cần giúp đỡ gì cứ nói với mẹ cả.”

Bà không gây khó dễ đã là tốt rồi, Hoắc Nghiêu cười nhạt: “Cảm ơn mẹ cả, hiện tại chưa cần.”

“Ảnh đương nhiên không cần rồi, nhiều tiền thì việc gì cũng dễ, còn lo lắng gì nữa?”

Con trai chi thứ ba, Hoắc Sĩ Thành nói: “Tiền của ba chuyển hết vào tài khoản anh hai. Nghe nói câu lạc bộ vẫn chưa mở mà đã tiêu mất mấy trăm triệu rồi.”

Hoắc Nghiêu ngước nhìn hắn, vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Em ba à, chua quá rồi đấy.”

Bà hai trách móc, lén đánh khẽ vào tay Hoắc Nghiêu, bảo hắn nói ít thôi.

Bà là người hiền lành, chỉ mong gia đình hòa thuận.

Hoắc Sĩ Thành nói: “Nào dám, tôi đâu được ba thích như anh hai.”

Trong năm người con của Hoắc Khải Sơn, Hoắc Nghiêu giống ông nhất, cũng được ông yêu nhất.

Hoắc Xương nói: “Anh ba à, anh không hiểu rồi. Anh không được lòng người, lại không biết nói những lời hay để làm vui lòng ba, trách ai được.”

Hoắc Sĩ Thành nói: “Đúng rồi, muốn trách thì trách mẹ tôi không khéo ăn khéo nói. Tôi cũng phải đi hộp đêm học hỏi kinh nghiệm…”

Lời chưa dứt, một chiếc ly bay tới, sượt qua má hắn, đập mạnh vào ghế sau lưng, vỡ tan tành.

Mảnh vỡ cứa vào cằm hắn.

Hoắc Xương sững sờ.

Hoắc Nghiêu vẫn ung dung dựa vào ghế nhìn hắn, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại âm u chết chóc.

“Hoắc Xương, dám nói thêm một lời, cái ly kia sẽ không chỉ đập vào ghế của cậu đâu.”

“A Xương!”

Bà ba vội xem vết thương của Hoắc Xương, tức giận chỉ vào Hoắc Nghiêu: “Nó là em trai cậu, nói sai thì dạy dỗ là được rồi, cần gì phải làm như vậy?”

Bà cả nói: “A Xương hơi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng con cũng không nên dùng ly đập nó.”

Bà hai vội nói: “A Nghiêu, mau xin lỗi em trai.”

Hoắc Nghiêu nhìn Hoắc Xương: “Hoắc Xương, cậu muốn tôi xin lỗi à?”

Vẻ mặt Hoắc Nghiêu vừa ngang ngược vừa điên loạn. Hoắc Xương chợt nhớ tới hồi nhỏ, Hoắc Nghiêu suýt nữa bắn chết hắn bằng súng máy. Hắn nào dám, chỉ cúi đầu lắc đầu.

“Vậy tôi đi đây. Bữa cơm này rất vui vẻ, hẹn gặp lại.”

Hoắc Nghiêu đứng dậy, tay vịn vai bà hai: “Mẹ, con đi đây.”

Nói xong, hắn đi thẳng ra khỏi sảnh, không để ý sắc mặt người khác.

Hoắc Nghiêu lên xe, bà hai đuổi theo.

“A Nghiêu, con quá đáng rồi, lại đối xử với Hoắc Xương như vậy trước mặt mọi người.”

Hoắc Nghiêu hạ kính xe xuống, vẻ mặt khó hiểu: “Mẹ, nó nói mẹ như vậy trước mặt mọi người, mẹ không tức à?”

Mặt bà hai hơi tái đi: “Con nít đùa giỡn thôi mà.”

Hoắc Nghiêu cười nhạt. Cả đời bà nhẫn nhịn, nịnh trên nịnh dưới, không biết vì cái gì.

Những lúc hắn không về nhà chính, có thể biết mấy người phụ nữ kia sẽ nói móc bà thế nào.

“Con đã mua cho mẹ một căn biệt thự ở Thanh Vân Châu, mẹ chuyển qua đó ở đi.” Hoắc Nghiêu nghiêm mặt nói: “Có việc thì về đây.”

Bà hai lắc đầu: “Con cứ để mẹ ở đây, ở nhà vẫn khá tốt.”

Hoắc Nghiêu cười nhạt: “Tốt chỗ nào? Chờ bị làm trò cười cho mấy cuộc trà dư tửu hậu của bọn họ à?”

Bà hai mím môi, Hoắc Nghiêu lười nói thêm: “Tùy mẹ.”

Hắn lái xe ra khỏi biệt thự.

Trên đường, bóng cây lay động, ánh nắng chiều yếu ớt chiếu vào xe.

Hoắc Nghiêu châm điếu thuốc, hạ kính xe xuống, khói thuốc bay lên theo đường nét khuôn mặt hắn.

Vẻ mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Từ nhỏ hắn bị Hoắc Khải Sơn đưa ra nước ngoài, không thân thiết với mẹ. Nhưng chuyện mẹ ruột là gái vẫn là cây gai cắm trong lòng hắn.

Lại có người cứ cố tình nhắc tới chuyện đó.

Hoắc Xương…

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng, rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc này, điện thoại trên bảng điều khiển sáng lên. Hoắc Nghiêu vốn không muốn để ý, nhưng có nhiều tin nhắn hiện lên.

Hắn cầm lên xem, là Liên Chức gửi lời mời ăn tối.

Chỉ qua vài biểu tượng cảm xúc cũng thấy cô vui mừng khôn xiết.

Hoắc Nghiêu lười nhắn tin, trực tiếp gọi cho cô.

Bên kia vài giây mới bắt máy, giọng nói nhỏ như muỗi.

“Hoắc Nghiêu.”

Hoắc Nghiêu trêu chọc: “Chưa ăn cơm à? Giọng yếu ớt thế.”

“Chưa, đang làm việc. Tôi lén chạy vào nhà vệ sinh.” Liên Chức ngượng ngùng sờ mũi: “Tôi thật sự được nhận rồi. Để cảm ơn tôi mời anh ăn cơm được không?”

Hoắc Nghiêu cười: “Lại là kiểu cơm lần trước? Ăn xong tôi phải vác về à?”

“Không không không…” Cô vội giải thích: “Chỉ là món Ý thôi, ở quảng trường Thừa Đức, nghe nói rất nổi tiếng. Lát nữa anh có rảnh không?”

Hoắc Nghiêu nói: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com