Su Ton Noi Chuyen Yeu Duong Khong
Cre: trong ảnh
Đã nửa tháng kể từ khi Vương Nhất Bác tìm hiểu phương pháp dung hợp Khư Ma Đan cùng với các loại thảo dược có thể trị khỏi hàn độc nhưng đều chưa thành công.
Nhìn đan dược luyện thành trong lò y khẽ thở dài trong lòng.
"Đan dược lần này sử dụng cỏ Liệt Diễm có vẻ tốt hơn lần trước sử dụng cỏ U Hoả nhiều. Tôn thượng có muốn thử một chút không?" Thanh Lam vui vẻ nhìn đan dược trong lò. Nếu nàng có thể cùng y tạo ra đan dược trị khỏi bệnh cho y, có phải cơ hội của nàng sẽ càng lớn hơn không.
Vương Nhất Bác lắc đầu.
"Dược lực thuộc tính hoả quá yếu. Lô đan dược này tiên tử cầm đi. Coi như phòng thân." Coi như trả công cho nàng.
"Không cần đâu, tôn thượng vẫn giữ lấy thì hơn." Nếu nàng lấy số đan dược này thì khác gì không phải tới giúp đỡ, mà là tới làm công.
"Tiên tử cầm đi đi, dù sao ngươi cũng ra sức lớn trong quá trình luyện đan mà. Nếu tiên tử không lấy ta sẽ thấy rất ái ngại." Vương Nhất Bác cương quyết nói. Y khong thích nợ nhân tình của người khác.
"Ta..." Thanh Lam còn đang suy nghĩ nên nói sao để từ chối thì nghe thấy một tiếng gõ ngoài cửa. Cùng với giọng nói ngậm cười thuộc về thiếu niên.
"Không làm phiền mọi người chứ?"
Vương Nhất Bác và Thanh Lam đồng thời quay lại, nhìn thấy một thiếu niên lười biếng dựa vào khung cửa, một tay vẫn còn đang làm dấu gõ vào vách gỗ chưa buông xuống, một tay khác cầm hộp đựng điểm tâm. Bong bóng Côn đang vui vẻ nhào lộn không ngừng trên vai hắn.
Phía sau hắn còn có bóng dáng một nữ nhân khác đang không ngừng lấp ló dòm lại đây. Trên tay nàng cũng có một hộp đựng.
"Sao con lại tới đây." Vương Nhất Bác che giấu ý cười nơi khoé mắt, nhìn thiếu niên mỉm cười chầm chậm hướng về phía mình đi đến.
Tiêu Chiến cầm theo thức ăn nhẹ chậm rãi đi đến trước mặt Vương Nhất Bác rồi hạ quỳ một gối xuống, cười trả lời:
"Con thấy hai người đã luyện đan lâu lắm rồi, chắc cũng mệt mỏi nên mang chút đồ ăn cho hai người." Nói xong hắn lại làm như lơ đãng nhìn qua số đan dược đang lượn lờ trong lò muốn trốn mà không được kia.
"Lô đan dược này có tác dụng không sư tôn?"
Hai sư đồ dường như tâm linh tương thông, Vương Nhất Bác nhịn cười đáp:
"Còn thiếu chút hoả. Ta đang định giao chúng cho Thanh Lam tiên tử nhưng nàng cứ từ chối làm ta cũng có chút phiền muộn."
"Thanh Lam sư tỷ đừng từ chối nữa, dù sao tỷ cũng mất công sức điều chế mà, lấy đan dược là điều dĩ nhiên rồi." Tiêu Chiến cười nói cũng không chờ nàng từ chối liền mở nắp lò, túm lấy mấy viên đan dược trước khi chúng bỏ trốn, lén dùng thần hoả uy hiếp chúng an phận rồi lại đặt chúng vào hộp chuyên dụng sau đó đặt cả hộp cả đan dược vào tay Thanh Lam. Động tác liền mạch lưu loát, chưa nói xong đã làm xong rồi khiến người không thể từ chối.
Thanh Lam nhìn hộp đan dược trong tay mà thái dương không ngừng giần giật. Thế này rồi nàng còn từ chối thì chẳng há quá là ra vẻ hay sao.
"Nếu vậy tiểu nữ đành nhận phần lợi lớn này vậy."
Tên đệ tử Tiêu Chiến này cứ như là khắc tinh của nàng. Suốt ngày phá hỏng chuyện của nàng. Người người đều gọi nàng tiên tử, đến cả tôn thượng cũng vậy, nhưng hắn lại cứ một hai gọi nàng là sư tỷ, cứ như nhắc nhở cho cả thế giới biết bối phận nàng ngang với hắn. Nhưng nàng lại chưa thể làm gì hắn được, vì hắn là đệ tử mà tôn thượng coi trọng.
Chờ nàng trở thành sư nương của hắn, xem nàng có chỉnh đốn lại hắn ra trò không.
"Cũng không còn sớm nữa, mọi người mau đi ăn đồ ăn đi kẻo nguội." Vừa nói Tiêu Chiến vừa đánh mắt cho Hoa Ngân Tuyết vẫn luôn xem kịch vui đứng bên cạnh.
Hoa Ngân Tuyết đón nhận ánh mắt Tiêu Chiến liền tự giác tiến lên lôi kéo Thanh Lam tiên tử:
"Thanh Lam sư tỷ, chúng ta ra vườn hoa ăn điểm tâm đi, vừa ngắm hoa vừa thưởng trà, tuyệt vời biết bao. Trong này ám toàn mùi thuốc, để cho hai sư đồ họ ở lại ngửi chán đi." Cũng không cho người ta cơ hội từ chối. Thanh Lam còn đang ngơ ngác lại tức giận, tay vẫn cầm hộp đan dược chưa kịp cất cứ thế bị Hoa Ngân Tuyết lôi xềnh xệch ra ngoài.
Rốt cuộc cũng có không giang riêng. Tiêu Chiến bày điểm tâm lên bàn cạnh Vương Nhất Bác rồi không chút hình tượng nhoài lên đùi sư tôn nhà mình.
Ở nơi Tiêu Chiến không nhìn thấy, ánh mắt Vương Nhất Bác đong đầy dịu dàng, thậm chí còn ẩn ẩn lộ ra tơ đen mà chính y cũng không biết. Y đưa tay vuốt tóc đồ đệ nhẹ giọng hỏi:
"Con không ăn à?"
Tiêu Chiến dụi dụi má lên đùi nam nhân, thoả mãn khi nhận thấy cơ bắp người nọ hơi cứng lại, cười khẽ một tiếng khó phát hiện:
"Con ăn rồi, đây là con tự tay làm riêng cho sư tôn đấy. Người nếm thử xem."
Vương Nhất Bác nghe vậy thì không nói nữa, sự chú ý cố gắng chuyển từ trên đùi lên những món ăn mà Tiêu Chiến mang đến. Bánh Hoa Quế màu vàng nhạt điểm lên vài hạt hạnh nhân, bánh ... màu lam nhạt khuôn hoa sen, còn có một ấm trà Kim Quất Táo Đỏ đang bốc hơi nóng. Đều là số ít món mà y thích.
Tiêu Chiến hoàn toàn dựa nửa thân trên vào đùi sư tôn nhà mình, miệng lại không ngừng kể những chuyện gần đây cho y nghe.
"Hôm trước con lại vừa đi thăm Phương Nhan, nó cũng rất có bản lĩnh đó. Cũng biết dừng đúng lúc, nếu nó cứ thế tấn thành Phượng thì chắc thiên đạo trên kia đã bổ nó thành chim nướng rồi." Nói đến đây hắn còn khẽ cười khúc khích.
"Sau này xem ra, nó sẽ là con Lam Phượng duy nhất dưới gầm trời này rồi."
Vương Nhất Bác vừa ăn bánh có vị ngọt mát, lại làm ly trà chua ngọt ấm áp, bên tai là tiếng nói nhẹ nhàng của đồ đệ.
Nghe tiếng nhai nuốt nhẹ nhàng trên đầu mình Tiêu Chiến mỉm cười ngọt ngào:
"Sắp tới chắc con sẽ phải bế quan rồi. Muốn xông vào Nguyên Anh." Thực ra là hắn dự tính hút hết ma khí từ Vương Nhất Bác sau đó sẽ bế quan tu luyện củng cố lại tu vi.
Lông mày Vương Nhất Bác khẽ nhíu lại khi nghe thấy Tiêu Chiến phải bế quan một thời gian. Vậy có nghĩa là sẽ không được gặp gỡ hắn hàng ngày nữa. Không muốn vậy chút nào.
"Sao lại vội vàng muốn xông vào Nguyên Anh như thế?" Vội vàng tăng cấp là đại kỵ trong tu luyện.
"Không vội mà được sao, con còn muốn tham gia Phần Thiên Cảnh. Sư huynh với sư tỷ bận bế quan nghiên cứu Phá Luân rồi chắc là không tham gia. Phong Tà với Đoàn Văn Hiên cũng vội vã đi lịch luyện để đột phá rồi. Còn một chỗ con muốn dành lấy. Tuy Phần Thiên Cảnh đã mở cả nghìn năm, nhưng vẫn có rất nhiều bí ẩn. Nhiều nơi chưa được khai thác đến. Biết đâu tìm được cỏ Hoả Hoàng hoặc may hơn tìm được thiên hoả nào đi lạc thì càng tốt." Nếu sư tôn dung nhập được thiên hoả thì tự khắc có thể tiêu trừ hàn độc mà không cần phải điều chế đan dược nữa.
Trước những quan tâm của đồ đệ khiến Vương Nhất Bác vô cùng cảm động, một thoáng lơi lỏng vì vậy mà khiến ma khí tìm được kẽ hở xâm nhập vào đan điền ngày càng nhiều. Không tiếng động không ngừng dùng lôi điện bổ xuống đan điền mong xua đi ma khí, nhưng hiệu quả còn chậm, y có thể mất kiểm soát bất kỳ lúc nào.
Vương Nhất Bác động nhẹ xe lăn, ý đồ muốn tránh xa khỏi sự thân mật của đồ đệ, nhưng vừa lùi chưa được nửa vòng xe đã phải dừng khựng lại. Đôi chân tàn tật của y đang được một vòng tay mảnh khảnh ôm chặt. Người đó nở nụ cười xán lạn nói với y:
"Sư tôn, chờ con từ Phần Thiên Cảnh trở về, có khi người đã có thể đứng dậy luôn rồi cũng nên. Nếu vậy người cùng con xuống núi du ngoạn một thời gian nhé. Chỉ hai người chúng ta thôi."
Vương Nhất Bác thử tưởng tượng khung cảnh Tiêu Chiến nói đến, quả thật rất đang để trông đợi. Chỉ có hai người cùng nhau sinh hoạt. Suy nghĩ này khiến trái tim y không ngừng nhảy nhót.
Tình cảm của đồ đệ dành cho y quả thật chưa từng được che giấu, thế nhưng so với là ái tình chân chính, y càng sợ đó chỉ là sự quyến luyến tình thân bị hắn ngộ nhận thành thứ tình cảm khác. Nếu y thuận theo để rồi một ngày hắn trưởng thành, nhận ra y nhân lúc hắn khờ dại mà lừa hắn ở bên mình.
Nếu có ngày đó, y thật sự sợ hãi sẽ phải đối mặt với cảm xúc uất hận, ghê tởm trong đôi mắt vốn đang chỉ toàn hình bóng y kia.
Thật sự rất sợ. Chẳng thà y cố gắng chờ đợi một chút. Chờ tới lúc đồ đệ thật sự trưởng thành. Nếu đến lúc đó tình cảm của hắn không thay đổi thì dù phải mang danh bất luân hay thậm chí phải từ bỏ vinh hiển hiện tại y cũng bằng lòng.
Còn nếu ngược lại, y có thể chôn chặt thứ tình cảm này cả đời, làm một người thầy tốt ở bên cạnh hắn, nhìn hắn bình an hạnh phúc cả đời. Cũng không có gì là không ổn.
"Sư tôn?" Thấy y không trả lời Tiêu Chiến ngước lên ý hỏi.
Vương nhất Bác giật mình từ trong suy nghĩ. Cười nhẹ đáp lời:
"Được, chỉ cần mọi thứ ổn thoả ta nhất định sẽ đưa con đi hết thắng cảnh nhân gian."
"Người hứa rồi đó nhé!" Tiêu Chiến cười tít mắt.
"Ừ."
Được hứa hẹn khiến Tiêu Chiến vui vẻ vô cùng, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp gian phòng.
* * *
Tổng đàn của ma tộc.
Trong một sơn động to lớn sâu dưới lòng đất. Trong cùng sơn động có một vật thể to lớn vô cùng, hình thù chắp vá vẫn chưa thể nhận ra là giống loài nào. Trên người nó đang có người luyện hoá da của Côn để thay thế cho lớp da của nó. Lửa đốt cháy khắp cơ thể khiến nó đau đớn gào thét không ngừng. Cách đó không xa một nam nhân đang đứng thẳng tắp quan sát, thỉnh thoảng lại đưa ra chỉ đạo. Nghe thấy có người đến nam nhân dừng lời, hơi nghiêng đầu dùng khoé mắt nhìn người đến.
"Đích thân đến đây thì chắc là chuyện có tiến triển rồi nhỉ?"
Hiên Viên Định dừng lại sau khi cách nam nhân một thước. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy ngay trước mắt hắn chính là một kết giới cao cấp nhằm cách âm và cũng là để chặn người ngoài tiến vào.
Tuy kết giới dùng để cách âm nhưng lời nói của nam nhân lại truyền ra rõ mồn một. Bởi không ai khác chính y là người tạo nên kết giới này.
"Đã tìm được điểm đột phá, chắc không lâu nữa sẽ khiến kẻ đó sẽ bị phái Thanh Vân trục xuất." Hiên Viên Định cung kính chào rồi trả lời. Ánh mắt nhìn nam nhân đi xuyên qua kết giới đứng trước mặt mình. Dù là lần nào nhìn thấy hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm. Nhưng nói thật thì sau sự diễm lệ ấy là sự tàn ác kinh khủng mà không ai đoán được. Đến giờ hắn vẫn không biết đằng sau kết giới này đang tạo ra loại quái vật nào. Hắn chỉ biết sau khi đạt thành thì nam nhân này sẽ là bá chủ Tu Chân giới, thậm chí là Tiên giới nên hắn mới không chút do dự lựa chọn đi theo.
"Rất tốt." Nam nhân gật đầu.
"Bất kể quá trình thế nào đều phải mang người về đây cho ta."
"Vâng." Hiên Viên Định cung kính đáp lại. Thấy xung quanh im lặng bèn ngẩng lên, trước mắt nào có bóng dáng ai. Tự hiểu là đã không còn chuyện gì sai phái nữa nên hắn cũng quay đầu rời đi.
Bên trong kết giới, nam nhân lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Hiên Viên Định rời đi. Bất chợt phát ra tiếng cười nhạo.
"Thiên à, đây chính là đám đệ tử chính đạo mà ngươi không tiếc vứt bỏ cả ta để bảo vệ đây sao. Chẳng trách tiên giới lại trở nên chướng khí mù mịt như thế."
Bên này Hiên Viên Định sau khi trở về môn phái liền trực tiếp gọi chưởng môn và các trưởng lão đến để nghị sự.
"Ý của ngài Hiên Viên đây là cái chết của Khuynh Thành con ta là do phái Thanh Vân làm." Chưởng môn Thục Sơn vỗ thật mạnh lên bàn tức giận nói.
Các trưởng lão khác cũng nhao nhao lên tức giận.
"Do hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn không thoát khỏi liên quan."
"Đúng, lần này trong bí cảnh chúng ta chật vật lại tổn thất nặng nề, mà nhìn bọn họ xem, nhàn nhã còn thu hoạch lớn. Chắc chắn có trá."
"Ta đã nói mà, đệ tử ta bảo con yêu thú mới kia của Vương Nhất Bác giống y hệt với con của Khuynh Thành. Làm gì có nhiều trùng hợp đến thế."
"Thanh Vân thật là khinh người quá đáng. Dám đánh chủ ý lên đầu chúng ta rồi."
Không để ý đến cơn tức của lão, Hiên Viên Định nhàn nhã nhấp một ngụm trà:
"Cũng chưa chắc là do họ làm, nhưng chắc chắn họ biết gì đó, kém nhất thì là đệ tử của họ biết gì đó. Còn có tham gia hay không phải đến hỏi mới biết được."
"Đúng đúng, chúng ta phải đến hỏi cho ra nhẽ, không thể để chuyện này cứ thế trôi qua được."
"Nhưng nếu cứ vậy trực tiếp đến thì liệu họ có nhả ra không?" Một trưởng lão lo lắng nói.
Nghe vậy mọi người đều suy ngẫm. Trước giờ bọn họ quen thói cao ngạo, luôn cảm thấy bọn họ mới là phái tu luyện chính tông, những kẻ khác đều chỉ là ăn theo nên cũng khá nhiều người không thích họ.
"Vậy thì bơm cho họ ít lợi ích." Hiên Viên Định chỉ cho bọn họ một lối.
"Lúc trước chắc có rất nhiều người cảm nhận được dao động của thần khí nhỉ." Tuy rất nhỏ nhưng chỉ cần là tu sĩ trên kỳ Nguyên Anh đều sẽ cảm nhận được.
Một câu nói này của hắn khiến mọi người như tỉnh ra.
"Đúng vậy, cứ nói thần khí trong tay người Thanh Vân. Như vậy coi như sẽ có một chuyến đến thăm dò của các phái. Nhân đó chúng ta hỏi lại chuyện này. Bắt lấy kẻ liên can vào tay tra hỏi. Như vậy là ra thôi."
"Đúng đúng, cứ quyết định như vậy."
"Vậy ta đi gửi thư tín cho Nga Mi."
"Ta gửi cho Pháp Luân Tự."
"Ta gửi cho Đan Khí Tông"
"Ta gửi cho Ngự Thú Tông."
"Ta đi gửi cho Tiêu Dao Môn."
Nhỡ đâu Thanh Vân thật sự có thần khí. Vậy thân là môn phái đứng đầu giới Tu Chân, hẳn nên để bọn họ bảo quản mới đúng.
Nhìn mọi người vội vàng tản đi làm việc. Hiên Viên Định cũng đứng lên định rời đi nhưng lại bị chưởng môn ngăn lại.
"Hiên Viên, điều mà vị kia muốn ở Thanh Vân là gì vậy."
"Ngài chỉ muốn một người."
"Ai?"
Hiên Viên Định nhìn lão cười nhẹ:
"Tiểu đồ đệ của Tử Tinh Quân - Tiêu Chiến."
Chưởng môn nghe vậy thì giật mình. Đệ tử đó có gì đặc biệt sao. Không phải trước giờ người đó chỉ có hứng thú với yêu thú thôi à.
"Lần này chắc sẽ không có nhiều người đi. Đến lúc đó ta sẽ giả dạng ông đến. Bởi vì ông là người có quyền hỏi đến chuyện đó nhất. Nên sắp tới ông hãy bế quan đi. Tránh hiềm nghi."
"Được rồi." Tuy lão rất muốn đi để đòi lại công đạo cho con gái. Trong mắt lão con gái lão chết nhất định do Thanh Vân dở trò. Nhưng trước yêu cầu của vị kia, lão cũng chỉ có thể thoả hiệp.
Nghe được đáp án Hiên Viên Định liền rời đi. Chuyến đi đến Thanh Vân này nhất định phải túm được người. Nếu không ngoài sáng được thì trong tối.
Không lâu sau các phái đạt được thống nhất. Liền hẹn ba ngày sau cùng đến phái Thanh Vân.
Ba ngày sau, chưởng môn và chúng trưởng lão Thanh Vân đều không khỏi hoang mang.
Chưởng môn Linh Vân quay sang hỏi trưởng lão Tề Tử Minh:
"Đệ nói là những ai đến."
Tề Tử Minh nhìn bái thiếp trên tay nhún vai trả lời:
"Nga Mi, Thục Sơn...ồ, đủ sáu cái, chắc là cả sáu môn phái kia đều tới rồi."
Linh Vân choáng đến mức loạng choạng một bước không nhịn được mà chửi tục một câu:
"Mẹ nó, hẹn nhau hay sao mà đến đông đủ thế." Nhưng sao lại là lúc này. Nếu chuyện của Vương Nhất Bác lộ ra, thì toang cả đám. Không phải sợ các môn phái khác mà là sợ ăn sét của Vương Nhất Bác cơ.
"Làm sao đây chưởng môn sư huynh?" Nam Cung Xương lo lắng hỏi nhỏ. Chuyện của Vương Nhất Bác những trưởng lão khác còn chưa biết đâu.
"Bao giờ họ tới?" Linh Vân lại quay sang hỏi Tề Tử Minh.
"Sáng ngày mai."
"..." Lửa đốt mông họ hay sao mà đến gấp quá vậy.
"Đệ đi gọi hết các huynh muội lại đây. Ta có việc cần nghị sự gấp."
"Nhưng bên Đan trưởng lão khó nói lắm, còn phải xem đệ ấy có vướng luyện đan không nữa." Tề Tử Minh lắc đầu không chắc chắn nói.
"Bảo hắn dù nổ lò cũng phải đến." Linh Vân tức giận quát.
Thấy Linh Vân như vậy Tề Tự Minh cũng nghiêm túc hẳn lên. Xem ra lần này thật sự có đại sự.
Đêm hôm đó đỉnh Thanh Vân chong đèn nghị sự cả đêm. Tinh thần ai nấy đều căng như dây đàn.
Mặc kệ chưởng môn cùng các chưởng lão Thanh Vân căng thẳng như thế nào thì giờ Tị ngày hôm sau sáu môn phái vẫn tề tựu đông đủ ở sảnh chính của họ. Đội ngũ các phái không tính là nhiều, cũng chỉ khoảng ba bốn người một phái, nhưng thân phận lại cao, toàn là các chưởng lão thậm chí cả chưởng môn. Đến cả Hư Không đại sư bình thường không màng thế sự cũng đến.
Thật không rõ Thanh Vân có gì hấp dẫn họ tới vậy.
Trong đại sảnh mọi người vẫn đang xã giao qua lại hỏi thăm. Nhìn thì có vẻ bình tĩnh hoà hợp nhưng thực ra ai nấy đều nhấp nhổm không yên. Người nào người nấy đưa mắt về phía Thục Sơn nhưng cả chưởng môn và bốn chưởng lão đều không phản ứng gì cứ như không nhìn thấy ám chỉ của họ.
Tuy nhiên, thật không ngờ Hư Không đại sư của Pháp Luân Tự lại là người lên tiếng đầu tiên.
"Thời gian trước từng có dao động thần khí xuất thế. Không biết chư vị có biết không?"
Điều này không có ai đang có mặt ở đây là không cảm nhận được. Chỉ có điều....
"Các vị dù là không hẹn mà gặp hay là đồng lòng hẹn nhau cùng đến phái Thanh Vân ta, rốt cuộc là có ý gì?" Linh Vân nghiêm nghị hỏi.
"Chắc hẳn Linh chưởng môn cũng nhận ra dao động thần khí là sau khi bí cảnh Tư Mộng đóng lại. Vì ngay sau đó có sự việc Nam Cấm nên chưa thể cùng nhau tìm hiểu. Nên sau khi sự việc ở Nam Cấm kết thúc chúng ta liền tới Thanh Vân muốn cùng nhau nghị sự." Chưởng môn phái Nga Mi từ tốn nói. Trong những người ở đây, chỉ có Nga Mi là nữ nhân.
"Đúng vậy, tuy rằng lúc đó chỉ dao động chốc lát rồi biến mất nhưng thật sự là sức mạnh của thần khí." Đan Khí tông tiếp lời.
"Nếu Tu Chân giới chúng ta có được thần khí, thì việc diệt trừ ma tộc sẽ trở nên hết sức dễ dàng." Trưởng lão Ngự Thú hội cũng tiếp lời.
"Nhưng tiếc là vị trí thần khí vẫn chưa xác định được. Dao động lúc đó quá ngắn, không biết là bị người che lại hay là đã biến mất cùng bí cảnh Tư Mộng." Linh Vân lắc đầu thở dài tiếc nuối.
"Cũng không hẳn. Lúc dao động xảy ra thì bí cảnh Tư Mộng đã đóng lại được một lúc rồi. Cho nên thần khí hẳn đã hiện thế." Một vị trưởng lão Thục Sơn lên tiếng. Bọn họ không hiểu tại sao chưởng môn lại vẫn cứ im lặng như vậy.
"Không biết các vị lúc đó định hướng được ở nơi nào." Tuy dao động ngắn nhưng chỉ cần đủ tu vi thì trong tíc tắc vẫn có thể xác định được phương hướng và phạm vi.
"Nơi ta cảm nhận được chính là quanh khu vực Song Bích tửu lâu."
"Ta cũng vậy." Bên phía Nga Mi có chưởng môn xác nhận.
"Bần tăng cũng thấy vậy." Pháp Luân Tự cũng có người đứng ra xác nhận.
Phái Tiêu Dao vốn vẫn luôn im lặng cũng gật đầu xác nhận. Lần này tới đây chỉ có ba người Quân Hy, Tôn Hạ với trưởng lão Sinh Khương.
Được ủng hộ vị trưởng lão kia của Thục Sơn tiếp tục nói:
"Các vị chắc cũng rõ ràng rằng mọi lần bí cảnh Tư Mộng kế thúc đều không có dao động gì đặc biệt. Chỉ riêng lần này có sự khác biệt lớn lại xuất hiện cả thần khí. Vậy cho nên, không biết phái Thanh Vân có thể cho chúng ta được chiêm ngưỡng thần khí một lần cho mở mang tầm mắt hay không?"
Càng nghe lời lão nói Linh Vân càng nhíu chặt lông mày. Cho đến câu cuối cùng thốt ra y đã hiểu lục phái cùng tiến tới là muốn cái gì.
"Ý của các vị là gì? Thanh Vân ta thì lấy đâu ra thần khí." Giọng y khó nén tức giận.
" Linh chưởng môn chớ vội nóng nảy. Có thần khí trong tay là chuyện tốt, chúng ta cũng chỉ muốn xác nhận thật giả mà thôi. Chung quy có được thần khí thì việc tiêu diệt ma tộc cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn. Người của Ngự Thú Hội lên tiếng.
"Đúng vậy. Ngày đó khí tức của thần khi chỉ dao động chốc lát liền biến mất. Rõ ràng có người chặn lại. Người có tu vi có thể chặn sự dò xét của người có tu vi như chúng ta, e là dưới gầm trời này chỉ có mỗi Tử Tinh Quân mà thôi." Nga Mi cũng nói ra điều mà mọi người suy nghĩ trong lòng.
"Các ngươi..." Linh Vân tức giận còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Hư Không trưởng lão cắt ngang.
"Chi bằng mời Tôn Thượng đến để hỏi thăm xem sao!"
Câu này rõ là không phải hỏi ý mà là yêu cầu gọi người đến đối chất. Lão cũng tò mò về thần khí lắm. Cũng đoán được nếu có thì nó đang ở trong tay ai. Lão cũng không có ham muốn gì với thần khí, nhưng lao muốn biết người đang sở hữu nó có suy nghĩ thế nào về giới Tu Chân cũng như năm giới còn lại.
Linh Vân không còn cách nào khác đành kêu người mời Vương Nhất Bác lại đây.
Không lâu sau Vương Nhất Bác cũng xuất hiện trong đại điện, phía sau y là Tiêu Chiến và hai người Hoa Ngân Tuyết cùng Thanh Lam.
Thấy Vương Nhất Bác tiến vào, tất cả người có mặt đều đứng lên hạ một bán lễ với y.
Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu đáp lại, rồi tiến lên phía bên phải của Linh Vân. Tuy rằng tu vi và bối phận của y cao nhưng Linh Vân dù sao cũng là chưởng môn, nên cho chút mặt mũi.
"Trên đường tới đây ta đã nghe đệ tử nói lại chuyển xảy ra. Ta cũng muốn xác thực với mọi người, thần khí đúng là ở trong tay ta."
Trên đường tới đây y và Tiêu Chiến đã lén truyền âm với nhau về việc này. Khi tất cả các môn phái đều đến hỏi về thần khí thì đồng nghĩa là không còn giấu được nữa. Chi bằng công bố ra cho mọi người khỏi nghi thần nghi quỷ. Nhưng tất nhiên người có được thần khí phải là người có năng lực giữ được nó, tránh kẻ khác dám nhớ thương. Nên mới quyết định để Vương Nhất Bác đứng ra thừa nhận mình sở hữu thần khí.
Vương Nhất Bác vừa dứt lời bên dưới liền xì xào liên tục. Có người đứng ra âm dương quái khí nói:
"Tôn thượng có được thần khí nhưng lại im lặng giấu giếm, không biết là có ý gì?"
Tiêu Chiến nghe vậy liền bật cười, cũng mỉa mai lại:
"Vị sư huynh này nói chuyện buồn cười quá. Chẳng lẽ giờ ai ai có thứ gì tốt cũng phải bô bô ra cho thiên hạ cùng nghe à. Đến lúc đó liệu có mạng mà hưởng không?"
"Ngươi..."
Một người khác đứng ra giảng hoà nói:
"Nếu tôn thượng thật sự có được thần khí thì chính là phúc của giới Tu Chân chúng ta. Có thần khí trợ công việc đánh bại ma tộc là điều rất dễ dàng."
Vương Nhất Bác liền lắc đầu:
"Ta nghĩ các vị đừng trông chờ vào nó thì hơn."
Mọi người nghe vậy biến sắc.
"Tôn thượng nơi vậy là sao. Lẽ nào tôn thượng không muốn sớm ngày tiêu diệt ma tộc."
Vương Nhất Bác lười trả lời, thay vào đó y lấy thần khí ra, để nó lơ lửng giữa đại điện. Thần khí xuất hiện kèm một đạo kim quang loá mắt, quanh thân như bùng lên ngọn lửa bất tận, Thân cung hìn cánh Phượng, màu vàng kim chói mắt, lấp lánh tựa bảo vật quý giá nhất thế gian.
Thần khí xuất hiện, uy áp khiến mọi người phải run sợ.
"Như các ngươi thấy. Thần khí này căn bản không thể sử dụng." Giọng nói của Vương Nhất Bác đều đều mà nhẹ nhàng nói.
___________
Hề hề. Cứ tưởng tết rảnh ráng nổ 5c. Ai ngờ bận sml k mò nổi vào wtap mn ạ. Nên từ từ Ly bù dần nha😅😅
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com