Su Ton A Ta Cung La Nguoi Xuyen Khong
Nhật Minh vẫn đang ngồi bên cạnh chuồng Tiểu Kim Long, tay mân mê viên "ngọc" kỳ lạ. Trong đầu hắn, hàng loạt suy nghĩ về "cơ duyên" đang nhảy múa. Phải chăng đây là bước ngoặt đầu tiên trên con đường tu tiên của hắn? Hắn càng nghĩ càng thấy phấn khích, vội vàng cất viên ngọc vào túi áo, quyết định sẽ bí mật nghiên cứu sau. "Nhưng mà... những ký tự trên viên ngọc này là sao nhỉ? Trông giống chữ cổ lắm..." Hắn thầm nghĩ.Đúng lúc đó, Lão Ngô quay trở lại. Vừa nhìn thấy Nhật Minh ngồi bên cạnh chuồng Tiểu Kim Long, ông lão liền nhíu mày."Ngươi đang làm gì vậy?" Lão Ngô hỏi, giọng nói nghiêm nghị.Nhật Minh giật mình, vội vàng đứng dậy. "Dạ thưa Lão Ngô, con thấy Tiểu Kim Long có vẻ không khỏe, nên con đến xem sao." Hắn im lặng, không nhắc gì đến viên ngọc.Lão Ngô không nói gì, ông lão tiến đến bên chuồng Tiểu Kim Long, nhìn con rồng nhỏ đang nằm cuộn tròn, cơ thể run rẩy. Ông lão thở dài, lắc đầu: "Biết ngay mà! Lại ăn bậy nữa rồi! Không hiểu sao con Tiểu Kim Long này lại thích những thứ này đến vậy!"Nói rồi, Lão Ngô đưa tay vào miệng Tiểu Kim Long, lôi ra một vật nhỏ hình tròn, phát ra ánh sáng mờ ảo. Nhật Minh nhìn thấy vật đó, mắt tròn xoe. Nó giống hệt viên "ngọc" mà hắn vừa nhặt được!"Nguyệt Ảnh Quả!" Lão Ngô nói, giọng đầy vẻ bất lực. "Loại quả này tuy đẹp, nhưng lại rất độc đối với long tộc. May mà nó chỉ mới ngậm trong miệng chứ chưa nuốt, nếu không thì..."Nhật Minh nghe vậy, mặt mày tái mét. Tất cả những tưởng tượng về "cơ duyên" trong đầu hắn bỗng chốc tan thành mây khói. Hắn lắp bắp hỏi: "Nguyệt... Nguyệt Ảnh Quả? Nhưng con thấy hình như... trên đó có khắc những ký tự cổ mà..."Lão Ngô bật cười: "Ký tự cổ? Đó chỉ là những đường vân trên vỏ quả thôi. Ngươi đúng là chẳng biết gì cả." Nói xong liền đưa Nguyệt Ảnh Quả cho Nhật Minh cầm.Nhật Minh nhận lấy Nguyệt Ảnh Quả từ tay Lão Ngô, hỏi: "Vậy... thứ này phải làm sao ạ?"Lão Ngô liếc nhìn Nguyệt Ảnh Quả trên tay Nhật Minh, nói: "Cứ vứt đi đi. Thứ này chẳng có tác dụng gì với chúng ta cả. Chỉ tổ gây thêm họa."Nhật Minh nhìn viên Nguyệt Ảnh Quả, hơi tiếc nuối. Tuy nó là một loại quả độc, nhưng hình dáng của nó thật sự rất đẹp. Hắn do dự một chút, rồi hỏi: "Nhưng mà... nó đẹp thế này, vứt đi có hơi phí không ạ?"Lão Ngô lại bật cười: "Đẹp thì để làm gì? Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi một vài thứ khác, chúng còn đẹp hơn thứ quả độc này nhiều."Nhật Minh lắc đầu: "Thôi ạ. Con không cần đâu.", rồi hắn lặng lẽ bỏ viên Nguyệt Ảnh Quả mà Lão Ngô đưa vào túi áo, bên cạnh viên mà hắn nhặt được lúc trước. Hắn đi ra một góc khuất của Linh Thú Viên, lấy cả hai viên Nguyệt Ảnh Quả ra, lòng vẫn còn chút tiếc nuối. "Đẹp thế này mà lại là đồ độc hại..." hắn lẩm bẩm, xoay xoay hai viên quả trong lòng bàn tay. "Cơ duyên" hóa ra lại là "oan nghiệt". Đúng là số hắn "nhọ" mà! Tưởng nhặt được bảo bối, ai ngờ lại là thứ vớ vẩn. Hắn lắc đầu ngao ngán, ném mạnh cả hai viên xuống đất rồi dẫm lên, nghiền nát chúng.Hắn phủi tay, quay lại chỗ Lão Ngô. Vừa lúc đó, ông lão cũng đang loay hoay chuẩn bị gì đó cho Tiểu Kim Long."May mà phát hiện kịp thời," Lão Ngô thở phào, "con Tiểu Kim Long này nghịch ngợm quá, cứ thấy gì lạ là tò mò ngậm thử. Lần trước cũng vì thế này mà ta phải vất vả cả đêm."Nhật Minh nghe vậy, càng thêm áy náy. "Dạ, tại con bất cẩn..."Lão Ngô nhìn hắn, ánh mắt dịu lại: "Thôi, chuyện cũng đã qua rồi. Quan trọng là con rồng nhỏ không sao. Lần sau phải chú ý hơn nhé."Nói rồi, Lão Ngô lấy ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chứa một loại chất lỏng màu xanh lá cây. "Đây là Thanh Linh Dịch, có thể giải được độc của Nguyệt Ảnh Quả. May mà ta luôn chuẩn bị sẵn." Ông lão nói rồi cẩn thận nhỏ vài giọt Thanh Linh Dịch vào miệng Tiểu Kim Long.Con rồng nhỏ khẽ cựa mình sau khi được Lão Ngô nhỏ vài giọt Thanh Linh Dịch vào miệng. Vài phút sau, nó từ từ mở mắt, ánh mắt đã trở lại sáng ngời như thường lệ. Nó ngẩng đầu lên, nhìn Lão Ngô và Nhật Minh, rồi khẽ kêu lên một tiếng, như muốn cảm ơn."May quá, Tiểu Kim Long đã tỉnh lại rồi!" Nhật Minh mừng rỡ reo lên."Ừ, may thật" Lão Ngô mỉm cười, xoa đầu Tiểu Kim Long: "Lần sau đừng nghịch ngợm nữa nhé."Tiểu Kim Long dụi đầu vào tay Lão Ngô, vẻ mặt đáng yêu. Nhật Minh nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy ấm áp."Được rồi, trời cũng đã khuya," Lão Ngô nói, "Ngày mai ta sẽ dạy cho ngươi một vài kiến thức cơ bản về linh thú. Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Có chỗ nghỉ cho tạp dịch ở phía sau Linh Thú Viên đấy."Nhật Minh hơi ngạc nhiên: "Dạ, vậy còn Tiểu Kim Long...?" Hắn lo lắng nhìn con rồng nhỏ."Không sao," Lão Ngô trấn an, "Nó đã uống Thanh Linh Dịch rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏi thôi. Ta sẽ trông chừng nó."Nhật Minh nghe vậy, cảm thấy an tâm hơn. Hắn cúi đầu chào Lão Ngô: "Dạ vâng, thưa Lão Ngô. Vậy con xin phép đi nghỉ ạ."Lão Ngô gật đầu, rồi quay sang dỗ dành Tiểu Kim Long. Nhật Minh đi về phía sau Linh Thú Viên. Nơi đây có một dãy nhà nhỏ, đơn sơ, dành cho các tạp dịch nghỉ ngơi. Hắn tìm được một căn phòng trống, bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ và một chiếc bàn nhỏ. Tuy đơn sơ, nhưng cũng đủ để hắn nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.Hắn nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Hôm nay là một ngày dài đối với hắn. Hắn đã chính thức bắt đầu công việc tại Linh Thú Viên, và hắn đã học được một bài học quý giá: ở thế giới tu tiên này, không phải thứ gì lấp lánh cũng có giá trị.Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của viên Nguyệt Ảnh Quả. Hắn cười nhạt. "Cơ duyên" đầu tiên của hắn, hóa ra lại là một loại quả độc. Hắn thầm nghĩ, có lẽ con đường làm tạp dịch của hắn sẽ không hề dễ dàng.Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc. Hắn sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục học hỏi, và tiếp tục tìm kiếm cơ hội cho mình. Dù không có linh căn, hắn vẫn tin rằng mình có thể tìm ra con đường riêng của mình.Sự mệt mỏi sau một ngày dài đã khiến hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, hắn lại thấy mình trở về căn phòng quen thuộc ở thế giới hiện đại. Màn hình máy tính sáng trưng, hắn đang điều khiển nhân vật của mình trong game "Tu Tiên Kỳ Duyên".Lần này, hắn không còn đứng trước cửa ải Kim Đan nữa, mà đang tham gia một trận đấu kịch liệt với một con boss khủng. Con boss có hình dạng một con rồng khổng lồ, toàn thân bao phủ bởi vảy đen bóng, đôi mắt đỏ rực như lửa. Nó phun ra những ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh.Nhật Minh điều khiển nhân vật của mình né tránh những đòn tấn công của con boss, đồng thời tung ra những chiêu thức mạnh mẽ. Trận đấu diễn ra vô cùng căng thẳng, nghẹt thở. Hắn dồn hết tâm trí, sử dụng tất cả những kỹ năng mà mình có.Cuối cùng, sau một hồi giao tranh quyết liệt, Nhật Minh cũng đánh bại được con boss. Một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy nhân vật của hắn. Hắn đã lên cấp!Nhật Minh vui mừng reo lên. Nhưng ngay lúc đó, một dòng thông báo hiện lên trên màn hình: "Hệ thống phát hiện người chơi sử dụng phần mềm gian lận. Tài khoản của bạn sẽ bị khóa vĩnh viễn."Nhật Minh sững sờ. Gian lận? Hắn nào có gian lận! Hắn đã chơi game một cách công bằng, chính trực. Sao lại bị khóa tài khoản?Hắn cố gắng kháng cáo, nhưng không được. Tài khoản của hắn đã bị khóa vĩnh viễn. Mọi công sức, mọi nỗ lực của hắn trong suốt thời gian qua đều tan thành mây khói.Cơn giận dữ bùng nổ, Nhật Minh đập mạnh tay xuống bàn. "Chết tiệt!" Hắn gầm lên.ẦM!Một cơn đau nhói truyền từ tay hắn lên tận óc. Nhật Minh choàng tỉnh, thở hổn hển. Bàn tay hắn vẫn còn cảm giác đau nhức, như thể vừa va mạnh vào thứ gì đó cứng rắn. Hắn đưa tay lên sờ, nhận ra mình vừa đấm vào bức tường đất thô ráp bên cạnh giường. Hóa ra, cái bàn mà hắn đập trong mơ, chính là bức tường này.Xung quanh vẫn là căn phòng nhỏ bé, tối tăm trong Linh Thú Viên. Trời đã gần sáng. Ánh sáng mờ ảo của bình minh len lỏi qua khe cửa, hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của Nhật Minh. Hắn thở dài, lau mồ hôi trên trán. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao lại chân thực đến vậy?Hắn đứng dậy, vươn vai, bước đến bên cửa sổ. Cánh cửa sổ bằng giấy cũ kỹ được mở ra, hé lộ khung cảnh bình minh tuyệt đẹp của Linh Thú Viên. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu xuống, nhuộm vàng những tán cây, những mái nhà, và cả những dãy chuồng nhốt linh thú. Tiếng chim hót líu lo vang lên, tạo nên một bản nhạc chào ngày mới trong trẻo, yên bình.Nhật Minh nhớ lại giấc mơ kỳ lạ của mình, về việc bị khóa tài khoản game. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi hắn. Đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó cũng là một lời nhắc nhở. Hắn không thể sống mãi trong thế giới ảo. Hắn phải sống cho hiện tại, cho thế giới thực, cho chính bản thân mình.Hắn rời căn phòng nhỏ, bước ra ngoài. Không khí trong lành của buổi sớm mai xua tan đi mệt mỏi còn sót lại. Hương thơm thoang thoảng của cỏ cây, hoa lá len lỏi vào từng hơi thở, khiến tâm hồn hắn nhẹ nhõm, thanh thản. Hôm nay, hắn sẽ làm tốt hơn. Hắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lão Ngô. Và trước hết, hắn phải đến xem Tiểu Kim Long đã khỏe hẳn chưa.Khi đến nơi, hắn thấy Lão Ngô đang cho Tiểu Kim Long ăn. Con rồng nhỏ đã hoàn toàn khỏe mạnh, vui vẻ đùa nghịch với Lão Ngô. Nhìn thấy Nhật Minh, nó khẽ kêu lên một tiếng, như muốn chào hỏi.Nhật Minh mỉm cười, bước đến gần. "Chào buổi sáng, Tiểu Kim Long." Hắn nói, giọng nói dịu dàng.Lão Ngô nhìn Nhật Minh, mỉm cười: "Ngươi dậy sớm đấy. Hôm nay ta sẽ Hôm nay ta sẽ chỉ ngươi một vài bí quyết đặc biệt khi chăm sóc linh thú."Nhật Minh mừng rỡ: "Dạ vâng, thưa Lão Ngô." Hắn đã sẵn sàng cho một ngày mới, một ngày đầy thử thách nhưng cũng đầy thú vị tại Linh Thú Viên. Hắn biết rằng con đường phía trước còn rất dài, nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng. Hắn sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục học hỏi, và tiếp tục tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, dù hắn không có linh căn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com