TruyenHHH.com

Su Tang Ca

Kỳ Quan Song Tử vỏn vẹn mười bảy, tắm máu cả Đông Xưởng bằng thanh trường kiếm do Tất Đắc Huyên đích thân rèn đúc, tặng hắn làm quà sinh thần. Lưỡi kiếm sắc bén biểu thị cho nhãn tình lạnh thấu tâm can. Trông người tạo nên kiếm, dùng mảnh vụn tốt nhất mới có được hình dáng vừa vặn. Mũi kiếm xuyên tim, xuyên qua hàng ngàn lớp vỏ chỉ còn đường chết. Bè phái Tất Đắc Huyên diệt gọn, các thân tín cũ dù cầu sống nhưng cũng phải bỏ mạng. Hắn không muốn về sau lại phải giải quyết hậu hoạn này. Tất Đắc Huyên chết, hắn đứng ra cân bằng cán cân quyền lực, một ngưỡng trở thành Chưởng giám. Hắn tái thiết lập Đông Xưởng, loại bỏ bậc tinh anh, chia thành ba nhánh độc lập chính.

Trong đó, người quán xuyến chuyện trên dưới xưởng tâm sâu vạn trượng. Y thường tiếp đón Thừa Tướng thay Kỳ Quan Song Tử, chính vì nhiều lần như vậy mới khiến Thừa Tướng cảm thấy bản thân bị hắn khinh thường. Mỹ mạo tuấn tú, nét mặt hài hòa lại thêm dáng người thanh mảnh. Đêm khuya thanh vắng vọng một hồi đàn, tiếng đàn vừa mỏng vừa nhẹ, êm ái mà du dương. Âm luật người này đã tinh thông, chẳng qua thiếu hồn thơ trên thanh đàn. Mệnh cách thủy, họ Liễu, tên một chữ Diễn. Vốn từ danh gia vọng tộc, nhiều đời lấy cầm làm trụ, dạy biết bao thế hệ cầm sư nức tiếng nhất Lăng Đô. Vậy nhưng Liễu Diễn một mực trung thành với hắn.

Người dùng cung kẻ dùng kiếm, vốn huynh đệ sinh đôi, một Lạc Minh Tư và một Lạc Minh Lư. Xem là lợi thế, bởi không nắm bắt được nên khó có thể giết chết huynh đệ họ Lạc. Người dùng cung tâm tính lương thiện, lấy hành động để chứng minh, biết cách kiên nhẫn và nhẫn nại, đặt Minh Tư. Hắn sát phạt địch, giương cung bách phát bách trúng, đã luyện tới độ khó ai bì kịp. Sở trường là xa chiến. Trái lại Minh Lư tâm tính như lò hỏa sơn, hễ có kẻ mạo phạm Kỳ Quan Song Tử đều muốn giết chết kẻ đó. Miệng dẻo, hành động linh hoạt và nhanh gọn. Hắn có tài thám thính, chuyện người khác không biết chỉ e hắn đã biết từ lâu. Sự trung thành của hắn trong số ba thân tín, đích thị không ai so nổi.

"Tả Thị Lang hôm nay trên triều mạo phạm đại nhân, có chăng nên giết!"

Lạc Minh Lư điểm gân trên trán, từng sợi nổi lên kinh hồn. Nộ khí của hắn ta cứ như vậy mà cuồn cuộn, tựa bão táp mưa sa sẵn sàng càn quét cả thảy. Hắn ta đời này không ưa vô số người, vừa hay một cái tên Từ Viễn cũng rất thuận tay điểm vào danh sách đó. Đổi lại Lạc Minh Tư chỉ cười nhẹ, Từ Viễn tự tin bản thân thái quá, không biết nặng nhẹ càng không biết lượng sức. Suy cho cùng người này cũng có phần đáng thương, đáng thương ở chỗ bị kẻ như Thừa Tướng lợi dụng trăm điều.

"Ngươi chỉ biết giết."

Liễu Diễn từ ngoài bước vào, một thân bạch y thanh thoát mà thuần khiết. Cả Lăng Đô đều nói Liễu Diễn xứng đáng là đệ nhất mỹ nam Lăng Đô. Đáng tiếc nét người này không đủ sắc, không đủ câu hồn. Trông thì thuần khiết nhưng chẳng qua chỉ là cái danh người đời tự mặc định. Thân nam tử thuần khiết ấy sớm đã bị vận mệnh cuốn trôi, bị bụi trần vây hãm đến khốn cùng từ xưa.

"Ngươi nói xem, chúng ta nên xử lý Tả Thị Lang thế nào thì mới phải đây?"

Liễu Diễn với tay chạm đàn, dây đàn căng chắc, thanh phát ra vừa hợp tai.

"Không đáng bận tâm. Cho dù chúng ta không nhỏ nhen xử lý Tả Thị Lang, tự khắc Thừa Tướng cũng khiến hắn đứng trên đỉnh cao vạn trượng bỗng chốc... rơi xuống đáy sâu cùng cốc."

Lời vừa dứt, Liễu Diễn đảo mắt đến vị trí tối cao. Sảnh chính tuy rộng lớn uy vũ nhưng chỉ có chốn người đó an tọa mới đủ lực khiến kẻ khác kinh hãi. Vị trí này không dễ ngồi, nhờ đạp lên hài cốt và xương máu của Tất Đắc Huyên mà có được. Chưởng giám chức không đủ lớn nhưng quyền lực kinh hồn bạt vía. Hắn vừa không sợ đắc tội với Cẩm Y Vệ vừa không sợ đắc tội với quan lão luyện như Thừa Tướng. Bên trên dù là Hoàng Đế cũng phải nâng đỡ hắn. Vậy nhưng Hoàng Đế chẳng dễ thỏa hiệp. Nói Lan Lăng Thiên Nhãn là Hoàng Đế bù nhìn bị Kỳ Vương nắm mọi quyền hành đích thị không sai, hắn ta có thể ung dung ngồi vào ngôi vị này đến tận bây giờ nhờ Kỳ Vương càng không sai. Chẳng qua nếu chỉ một Kỳ Vương đều quán xuyến cả thảy là chuyện khó cả trăm bề, bản thân hắn ta phải biết giữ mạng sống và thị uy của chính mình.

Quan hệ giữa Hoàng Đế và thần tử từ xưa đến nay vốn cần có sự tin tưởng. Một kẻ đầy rẫy sự nguy hiểm như Kỳ Quan Song Tử căn bản khó chiếm lấy lòng tin của bậc Đế Vương. Cho nên, giữa họ không phải sự tin tưởng đơn thuần như một vụ đánh cược. Mà là, may mắn nhờ có sự bắc cầu của một người khác. Họ Tiêu, tên Bạch Dương. Nói đến Tiêu Bạch Dương không thể bỏ qua hảo danh "thanh mai trúc mã" với Lan Lăng Thiên Nhãn. Từ khi hạ sinh, mẫu thân nàng qua đời vì mất nhiều máu. Phụ thân Tiêu Hàn chức Thiêm Sự, gánh vác rất nhiều trọng trách nặng nề trên vai nhưng vẫn gà trống nuôi con. Sợ ái nữ chịu khổ, sợ ái nữ bị kẻ gian dòm ngó nên lúc nhỏ cố tình loan tin nàng mắc phải bệnh khó chữa, thân thể ốm yếu bẩm sinh.

Năm nàng năm tuổi đã tiến cung bầu bạn cùng vua. Lan Lăng Thiên Nhãn tuy nhỏ tuổi nhưng chí cao hơn trời, chẳng qua hoàn cảnh buộc hắn thay đổi. Từ đó tâm tính cũng chẳng giống một hài tử đơn thuần, sâu tới độ khó trông ra đáy. Bên cạnh có thêm người cùng san sẻ, cùng phân ưu mới có thể vực dậy hắn khỏi đáy sâu vạn trượng. Một Tiêu Bạch Dương phóng khoáng tự tại lại xem nhẹ lễ nghĩa chẳng khác gì tia sáng nhỏ hắn nắm giữ, tìm được đường đi đúng quỹ đạo. Nhưng cạnh Đế Vương tức cạnh chốn nguy hiểm, Lan Lăng Thiên Nhãn càng trân trọng nàng càng dễ dàng bị kẻ gian đặt vào tầm mắt. Đỉnh điểm là khi nàng trúng phải kỳ độc, rơi vào thập tử nhất sinh.

"Tiểu Tử à Tiểu Tử! Mau ra đây rót trà đón tiếp bổn cô nương thật chu đáo!"

Hướng mắt đến cửa, người bước qua bậc cao một thân thâm hồng sắc. Đai lưng treo ngọc bội trăng khuyết, tay giữ thanh trường kiếm tỏa ánh cám thanh sắc. Loáng thoáng lụa đỏ phấp phới, trông qua mới thấy dùng quấn cao làn tóc. Đường hoàng bước đi, vẻ tự do tự tại. Đến ánh hào quang bên người cũng toát lên dáng vẻ của một đàn én đang chao liệng trên bầu trời. Nàng ngũ quan sắc sảo, điểm qua sự nghịch ngợm. Khóe miệng luôn cong lên, cong đến mức khiến người đang an tọa trên kia cũng cảm thấy phiền. Đêm hôm khuya khoắt không an giấc lại tới tìm hắn, nhất định chẳng phải loại chuyện tốt lành gì. Gần đây mới hồi kinh, đâu đó đang xuất hiện một lời đồn thổi vô căn cứ. Thoạt đầu hắn còn ngờ vực, nay tận mắt chứng kiến mới phát giác Đế Vương thật điên rồ.

Lạc Minh Lư hừ một tiếng, hoàn toàn không kiêng nể. Trái lại pha chút thù địch. Nói vậy cũng chẳng sai, trong số những người mạo phạm đến đại nhân của hắn ta, duy chỉ có nàng là không thể đả thương cũng không thể giết đi.

"Tiểu Tử!"

Tiêu Bạch Dương vừa gọi, hắn lập tức nhíu mày. Mắt sắc mày lạnh, chậm rãi di chuyển về phía nàng. Lướt qua một chốc, trông rõ trường kiếm. Cẩm Y Vệ trung thành, từng được ban bảo kiếm. Lấy kiếm được ban để diệt trừ kẻ mưu phản, từ đó lập lời thề độc với tộc Lan Lăng Thiên Thị. Con cháu đời sau đều vì quân vương, vì giang sơn xã tắc mà cống hiến sức lực lẫn tinh thần. Kiếm này rèn đúc dưới tay cao thủ, bọc một lớp vỏ cám thanh sắc. Bao và kiếm khi tách nhau sẽ lóe lên ánh sáng trắng lạ thường, lưỡi kiếm vừa mỏng nhẹ vừa uốn dẻo. Cao thủ nội thành Tiêu Lâm ngày trước danh chấn thiên hạ là nhờ bảo kiếm trong lúc giao đấu uốn lượn hình trăng khuyết, dưới khúc đàn ca ngự Thiên Lưu. Cho nên đặt kiếm tên Nguyệt Ca, thuộc Tam Đại Bảo Kiếm.

"Bệ hạ tuổi còn trẻ, mắt lại kém."

Âm hắn trầm, từng chữ thốt lên nghe thế nào cũng thấy lạnh lẽo. Nét cười trên mặt Tiêu Bạch Dương vì vậy mà tắt hẳn. Một câu này của hắn, tính đả thương kỳ thực cũng quá cao rồi. Nói Lan Lăng Thiên Nhãn mắt mờ, không biết trời cao đất dày là gì, còn tỏ rằng nàng không xứng đáng giữ bảo kiếm.

"Kỳ Quan Song Tử!" - Nàng gằn giọng, hai mày đến độ muốn dán chặt. Thái độ hắn trước nay luôn như vậy, nàng quả thật có thể không so đo với hắn. Nhưng lần này thì khác, nàng không chỉ muốn chia sẻ với hắn điều đó mà còn muốn hắn phải công nhận nàng.

Tách sứ đặt xuống bàn, trà trong tách vẫn chưa vơi. Chẳng rõ hắn chỉ nhấm nháp cho có lệ hay vốn dĩ không đụng tới một giọt trà nào. Bất luận phương hướng ban đầu ra sao, kết quả chính là trà căn bản không vơi. Trong lòng Lan Lăng Thiên Nhãn biết rõ Nguyệt Ca biến mất khỏi giang hồ từ lâu, mấy đời Tiêu gia trôi qua cũng chưa từng nhận lại bảo kiếm. Yên giấc lăng thất, nghìn năm không thay đổi. Nay lại lấy lệ mà phá, hai tay giao bảo kiếm cho Tiêu Bạch Dương. Vốn dĩ Nguyệt Ca rơi vào tay Tiêu Hàn hay Tiêu Bạch Dương đều không quan trọng. Điểm mấu chốt chính là Nguyệt Ca tái xuất sẽ rung chuyển giang hồ. Đến lúc đó, vô số kẻ đến tìm người và bảo kiếm. Thân nữ tử như Tiêu Bạch Dương há địch nổi thiên hạ? Chẳng phải đang dồn nàng đến bước đường gian nan.

"Nói đi, tìm ta làm gì?"

"Cửu Ngọc Lâu, treo thưởng ta."

150724

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com