TruyenHHH.com

Su Tang Ca

Phía Đông Lăng Đô có tư xưởng, gọi là Đông Xưởng, phụng sự Hoàng Đế với đặc ân ngang hàng đội quân Cẩm Y Vệ. Đứng đầu là Chưởng giám. Quan phục hắc tuyền, trường kiếm sắc lạnh, đuôi mắt kẻ nhẹ trông diêm dúa. Ra ngoài thảo phạt luôn mang theo ô, lấy ô đúc sắt bén vô cùng, họ Kỳ Quan tên Song Tử. Tuổi đời hắn còn trẻ nhưng chốn triều đường ngông cuồng, ngạo nghễ, hoàn toàn không để ai vào mắt. Ngay cả tính cách cũng vô cùng kỳ quái. Từ bách tính thánh đô truyền miệng, nói hắn nuôi trong xưởng một con hổ đói. Hễ có phạm nhân hay người bị áp giải đến tra khảo đều phải đối diện mãnh hổ. Đêm hôm khuya khoắt vang vọng tiếng khóc thảm thương lẫn vào tiếng gầm gừ khiến người người kinh hãi.

Luận về xuất thân, Kỳ Quan Song Tử chẳng qua là tên ăn mày lang thang may mắn được Chưởng giám Tất Đắc Huyên nhặt nuôi. Thừa Tướng nhiều lần tỏ ý ngăn cản, thấy hắn không có tiền đồ lại sợ Tất Đắc Huyên giở thú tính kỳ quái. Cuối cùng vì dè chừng nên mới nhắm mắt làm ngơ. Tất Đắc Huyên một tay bồi dưỡng, từng mời rất nhiều phu tử tốt nhất Lăng Đô để dạy chữ, tiểu tiết và lễ nghĩa; mà đến cầm kỳ thi họa đều phải biết một ít. Hôm nay học không xong, hình phạt chờ hắn còn đáng sợ vạn phần. Cho nên hắn càng nỗ lực càng sống trong khổ cực bởi sự áp đặt đó. Cũng có rất nhiều cao thủ nội thành chỉ bảo hắn, rèn luyện hắn. Những điều khác biết đến là được, duy chỉ kiếm pháp phải đạt tới trình độ khiến Tất Đắc Huyên hài lòng. Mỗi ngày hắn đều giao đấu với các bậc tinh anh của Đông Xưởng. Giả sử trong trận chiến có vết thương dù nhỏ nhất, hắn tự mình lĩnh phạt.

Người này sống mỗi ngày đều như ở trong lò nung, bản chất vốn là mảnh sắt vụn, qua vô số lần rèn đúc và chế tác mới có được hình hài. Đáng tiếc, bởi đã trải qua quá trình gian nan ấy nên mới khiến hắn nảy ra ý định cắn ngược người có ơn lớn với mình. Tất Đắc Huyên là mãnh hổ dữ nhưng lại muốn nuôi mãnh hổ dữ khác. Nào có đạo lý một rừng tồn tại hai mãnh hổ xưng vương? Thế nên chỉ có kẻ mạnh mới có quyền định đoạt quyền lực ấy sẽ thuộc về ai. Vì lẽ đó, hai năm trước hắn biến Đông Xưởng hóa thành trận mưa máu gió tanh, dễ dàng bịt miệng những kẻ khác, khiến quân vương dù trông thấy tường tận nhưng chỉ đành thuận nước đẩy thuyền nâng đỡ hắn.

Năm đó, hắn vỏn vẹn mười bảy tuổi.

Thừa Tướng không ngờ có ngày tên ăn mày này leo được vị trí như hôm nay, ngỏ lời hợp tác và giao thiệp mà thái độ của hắn luôn lấp lửng, khiến kẻ Đế Vương như Lan Lăng Thiên Nhãn khó lòng phân định mục đích của hắn, lại càng không thể không đề phòng hắn sẽ cắn ngược quân vương như hắn đã từng làm với Tất Đắc Huyên. Hắn tâm tư kín kẽ, trên triều đường cũng chỉ yên phận đứng một chốn, nghe xem đám quan viên ruồi nhặng sẽ lải nhải điều mật ngọt gì bên tai quân vương.

"Hồi bệ hạ, Đông Xưởng xưa nay trăm bề khó giữ mà Chưởng giám lại chẳng minh bạch... án tham ô thuế tính đến nay, có lẽ lòng người đều đã phân tỏ!"

Tả Thị Lang Từ Viễn đứng ra, hạ thấp người cung kính tấu. Án tham ô thuế đích thân Chưởng giám Đông Xưởng Kỳ Quan Song Tử ra ngoài thảo phạt, nhiều ngày chưa tra rõ sự việc, người cũng đã mất tích không trở lại. Triều thần trên dưới bắt đầu rục rịch, thừa nước đục thả câu để gán cho hắn tội danh tham ô. Lúc này trình báo với Hoàng Đế, chỉ sợ sớm đã chuẩn bị cả chứng cứ ngụy tạo để dồn đến bước đường không cách nào trở mình nổi.

Lan Lăng Thiên Nhãn nheo mắt, nét cười hiện bên đuôi, chống cằm hỏi.

"Tả Thị Lang có chứng cứ sao?"

Từ Viễn nhếch mép. Y sớm muốn trừ khử Kỳ Quan Song Tử nhưng chưa có cơ hội, Thừa Tướng lại quá kiêng dè trước quyền lực của hắn. Nay hắn đã rời Lăng Đô quá lâu, chức trách trên người cũng đến lúc phải thu hồi, chi bằng nhân cớ sự này mà loại bỏ triệt để. Nếu có thể trừ khử hắn thay Thừa Tướng, y nhất định lập được công lao lớn. Còn nếu không thể, y cũng chẳng sợ bản thân phải mất mạng vì đường thoái lui nơi đó. Đánh cược một phen, xem thử hắn may mắn hay y tài cao? Tiếc là, Từ Viễn vừa há miệng người bên ngoài không nhịn được liền mạo phạm bước vào, lên tiếng châm chọc.

"Tả Thị Lang phân tỏ thế nào?"

Trên dưới quần thần hướng mắt đến cửa điện, trông thấy người bước vào quan phục hắc tuyền, nhãn tình lạnh lẽo. Dáng người hắn cao, khí chất bất phàm, hành sự cũng khác biệt. Trước nay hắn mồm miệng giữ chặt, không động đến hắn, hắn cũng chẳng buồn buông lời chọc ngoáy. Từ Viễn muốn nhân lúc hắn rời khỏi triều cương để trừ khử như quỷ thần không hay. Cá tính thích lập công lớn này của y, kỳ thực mỗi Thừa Tướng mới kham nổi. Nghĩ đến đây, hắn bèn cười nhạt. Chỉ đành trách tâm tư y đơn thuần, hắn có thể trụ được tới tận hôm nay nào phải quyền lực một cõi dễ dàng phân định? Chẳng qua hắn nhìn xa trông rộng, thấu rõ mọi mặt phải trái. Một Tả Thị Lang nhỏ nhoi muốn trừ khử hắn, có chăng mộng giữa ban ngày?

Từ Viễn thấy hắn không khác gì con cẩu quắp đuôi khi thấy kẻ xấu chân chính, cảm giác được an nguy mạng sống chỉ bằng cái chớp mắt lướt qua. Biết sợ nhưng vẫn cố đâm đầu, thực lực không đủ mà nghĩ mình tài cao. Những kẻ như vậy đều dễ dàng chết không ai thương tiếc, khi chẳng còn giá trị lợi dụng cũng sẽ bị vứt bỏ. Mà với Thừa Tướng, phàm là kẻ không còn giá trị nhất định phải bỏ mạng.

"Thần chậm trễ, mong bệ hạ lượng thứ!" - Kỳ Quan Song Tử giương tay cung kính cho có lệ, lễ nghi không vẹn. Trái lại Lan Lăng Thiên Nhãn miễn cưỡng không trách phạt, quần thần trên dưới chẳng tiện nói thêm mấy câu cất nhắc. Sợ hắn không vui, sợ chọc giận hắn, sợ mất cả mạng.

"Ái khanh gian lao khổ tứ bên ngoài, ta sao có thể trách phạt khanh đây?"

Kỳ Quan Song Tử thu lại vạt áo, đảo mắt nhìn từng kẻ trên triều rồi dán chặt lên người Từ Viễn. Tham ô thuế là tội nặng, tội này đem gán cho hắn, mưu đồ hãm hại đã quá rõ ràng. Y một mình không thể đảm đương cả quá trình, e là Thừa Tướng hết mực dung túng nên y mới có cơ hội này. Giao thiệp bất thành liền muốn hủy hoại, Thừa Tướng lòng lang dạ sói, ý đồ đổi trắng thay đen cũng khiến kẻ như hắn bái phục vạn phần. Người xưa có câu nước sông không phạm nước giếng, nếu Thừa Tướng tỏ rằng lấy sông phạm giếng chi bằng để lão nếm thử quả đắng nên nếm thế nào.

"Tả Thị Lang, ta đây ngu dốt không hiểu phân tỏ này mang dụng ý gì?"

Từ Viễn hừ một tiếng.

"Bệ hạ tin tưởng giao cho ngài nội án này, nhiều ngày tra không thành đành thôi, ngài ra ngoài thảo phạt quên cả chức trách của mình? Đều là bậc thần tử muốn cống hiến cho bệ hạ, ta cũng không thể không nghi ngờ mục đích ra ngoài thảo phạt mang ý đồ riêng!"

Từ Viễn nói không sai. Hắn tra không thành nhưng không có nghĩa hắn lại không có năng lực phán đoán. Dù hắn không đủ chứng cứ nhưng không đến mức không tỉnh táo để nhìn thấu vấn đề. Hắn đang chờ, là đang chờ một ý đồ hấp dẫn hơn. Thừa Tướng từng có mong muốn giao thiệp, cầu hắn nuôi dưỡng thế lực. Đợi đến lúc thiên thời địa lợi liền giết vua cướp ngôi, giang sơn thay tên đổi họ há chẳng phải dễ dàng? Nếu Kỳ Vương không đoái hoài đến hoàng vị, vậy thì lão đành tự lĩnh. Tạo phản là chuyện sớm muộn, ngày trước vì kiêng dè Tất Đắc Huyên luôn chần chừ. Nay Tất Đắc Huyên đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn, lão liền đứng ngồi không yên, muốn nhanh chóng để giang sơn thuộc về tay. Dùng vô số thủ đoạn, mượn đao giết người, sợ là lão quá vội vàng trong việc khử hắn.

"Tả Thị Lang nói ra lời này... thật biết cách đổi trắng thay đen! Bẩm bệ hạ, thần tự biết bản thân vượt quá chức trách nhưng nguyện cùng bệ hạ phân ưu án tham ô thuế. Đến nay thần đã tra xong, không hổ thẹn thánh ân."

Lan Lăng Thiên Nhãn ở nơi cửu ngũ chí tôn, sắc thái vô cảm không khác bù nhìn. Mấy hôm qua Kỳ Vương bị cấm túc, Đế Vương vui buồn lẫn lộn. Trong lòng tuy thấy hứng thú trước toan tính của Từ Viễn nhưng vẫn tỏ chán chường, cảm giác từng kẻ ngự Thái Cực Điện đều bọc lên mặt một lớp vỏ giả tạo khiến người buồn nôn. Duy chỉ có điểm sáng như Kỳ Quan Song Tử mới làm lòng Đế Vương xoa dịu phần nào. Triều đường có hắn, màn tranh quyền đoạt vị và mưu đồ tạo phản ấy mới càng thú vị gấp bội.

100724

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com