TruyenHHH.com

Su Tang Ca

Buổi thượng triều đã kết thúc từ canh giờ trước, thế nhưng Lan Lăng Thiên Nhãn vẫn nhàn nhã ngồi nơi cửu ngũ chí tôn, chậm rãi giở từng hồi tấu sớ. Giây sau Ngụy công công nhanh chân tiến vào, bước đi không tiến động, có nhanh nhưng cũng có phần chặt chẽ lễ nghĩa. Ngụy công công nhẹ vén tay áo, hạ thấp người, thì thầm lời muốn truyền đạt. Chẳng hiểu lão nói gì, Lan Lăng Thiên Nhãn lập tức ngước mắt nhìn về phía cánh cửa rồi gật đầu ra lệnh. Lão bắt đầu dồn hết hơi thở, lớn tiếng kêu to để người ở ngoài nghe rõ.

"Triệu! Tiêu Thiêm Sự vào yết kiến!"

Cửa điện rộng mở. Tiêu Thiêm Sự nhờ có ánh sáng của buổi sớm tác hợp tạo nên vẻ uy nghiêm bất khuất, chỉ bước đi đã biểu lộ quyền lực một cõi. Dẫu gì Tiêu gia phụng sự nhà Đế Vương bao lâu nay, trung thành tuyệt đối, nguyện hy sinh cả tính mạng để bảo vệ Hoàng Đế và giang sơn xã tắc của người. Lời thề đó mãi trường tồn, đi qua biết bao triều đại Lan Lăng đến ngày hôm nay. Bất kể Lan Lăng Thiên Thị tạo ra một minh quân hay hôn quân, Tiêu gia sẽ là thanh kiếm sắc nhọn thay mấy đời hưng thịnh diệt trừ mọi hậu hoạn về sau. Nước Lan Lăng ta, chỉ cần minh quân. Nếu kẻ Đế Vương gánh vác tộc Lan Lăng Thiên Thị bỗng biến thành hôn quân, Tiêu gia định đoạt tức thì.

"Thần tham kiến bệ hạ!"

Lan Lăng Thiên Nhãn không dời tầm mắt, cẩn thận nhìn từng chữ trên tấu sớ của Thừa Tướng. Đường nét cương quyết nhưng không kém phần gai góc, ác liệt. Muốn dùng kế giả vờ chia rẽ, xem hắn như bù nhìn dễ dàng dụ dỗ. Tưởng kế này thành sẽ không còn ai nghi ngờ mối quan hệ bất chính giữa Chưởng giám và Thừa Tướng nữa. Ấy nhưng, hắn không phải là hài tử ngày đó, lực bất tòng tâm để hoàng thúc tự phân định thay hắn. Cảnh ngộ nơi ấy luôn tồn tại, chỉ là người đã khác biệt.

"Hồi bệ hạ, Chưởng giám Đông Xưởng đã ghé huyện Thanh ngay trong đêm."

Hắn gập tấu sớ: "Bám sát." - Rồi đảo mắt nhìn người trước mặt, ung dung thả lưng về phía sau, nét mặt nghịch ngợm buông lời trêu Tiêu Thiêm Sự: "Nhi nữ của ngươi cũng thật to gan!"

Nghe ra ngữ khí, Tiêu Thiêm Sự mau chóng cúi đầu, sửng sốt đáp lời hắn.

"Thần quản giáo không nghiêm!"

Đều tại nha đầu này. Lan Lăng Thiên Nhãn từ hồi ấu thơ năm lần bảy lượt tha tội thất lễ, chiều quá sinh hư, lớn lên càng không xem bất kỳ ai ra gì, tự tung tự tác, hành động thiếu chừng mực. Bao lời cũng không kể hết. Thôi đành, nay cả gan cướp lấy Nguyệt Ca Kiếm chiếm làm của riêng rồi chạy mất hút. Khổ thân kiếp bạc trắng, ở sau vừa dè dặt vừa chu đáo dọn dẹp hậu quả để lại. Nguyệt Ca Kiếm vốn mang danh bảo kiếm, truyền cho thế hệ sau của Cẩm Y Vệ. Tiêu Thiêm Sự đã từng tuổi này chưa từng thấy qua Nguyệt Ca Kiếm thật sự. Xưa nay, bảo kiếm luôn ngủ yên ở trong lăng thất. Tránh nội bộ Cẩm Y Vệ vì tranh kiếm mà lục đục, chia rẽ cũng tránh giang hồ thân sĩ trông thấy, kiếm cớ gây sự.

"Cứ để A Dương bảo quản."

Tiêu Thiêm Sự đồng tử giãn nở, không tin vào điều chính tai mình vừa nghe. Nguyệt Ca trao cho thế hệ mai sau của Cẩm Y Vệ nhưng nhi nữ của ông vốn dĩ không thuộc thành phần này. Hơn nữa chỉ có nam tử hán đại trượng phu mới gánh được trọng trách như nghìn cân ấy. Nàng dẫu gì cũng là nữ tử. Tuy nói không nên phân biệt nam nữ, mà nhi nữ của ông chẳng phải loại nữ tử khuê các chịu yên phận phía sau hậu viện. Ông đơn giản là lo lắng, sợ trọng trách nặng nề sẽ khiến nhi nữ vất vả.

"Bệ hạ xin cân nhắc!"

"Lời vua đã nói há có thể thu hồi, Tiêu Thiêm Sự đại nhân à, chi bằng cảm tạ long ân thì hơn. Nguyệt Ca để lệnh nữ bảo quản âu cũng là phúc phần." - Thở dài một hơi, Ngụy công công nhíu mày lên tiếng. Biết lệnh nữ Tiêu gia cá tính  bướng bỉnh, chuyện tày trời nào cũng dám làm, đến Hoàng Đế còn lộ vẻ xem thường. Thế nên Nguyệt Ca trong tay nàng chẳng sợ có lời ra tiếng vào nào.

Lan Lăng Thiên Nhãn cười nhạt. Phụ tử Tiêu gia luôn khiến khóe miệng Đế Vương phải vô thức cong lên. Kẻ yêu thương ái nữ trong lòng, còn bề ngoài quát tháo lại mắng rủa. Người thì cao ngạo, dạy cả phụ thân phép đạo lý ở đời nhưng bên trong luôn hướng đến phụ thân, một mực quan tâm. Tiêu gia tình thân mặn nồng, đậm đà. Dù là gà trống nuôi con nhưng Tiêu Thiêm Sự đã dạy được ái nữ cách làm người tốt.

Không những khiến hắn ngưỡng mộ còn khiến hắn thán phục hoàn toàn.

Hắn đưa tay chống cằm, yên lặng nhìn Tiêu Thiêm Sự và Ngụy công công đôi co với nhau trước thánh điện. Họ gần như không xem trọng lễ nghĩa hoàng thất mà với hắn, khung cảnh chứa sự ấm áp này mới là thứ hắn mong ước.

Như sực nhớ ra một việc hệ trọng, hắn liền chấn chỉnh biểu cảm, hạ giọng cất tiếng: "Vài hôm nữa, nước Trì phái sứ giả hộ tống Dược Thảo Công Chúa hồi kinh. Tiêu Thiêm Sự đã hiểu thế cục?"

Tiêu Thiêm Sự hai mày nhíu chặt, lộ vẻ căng thẳng, đến Ngụy công công cũng toát mồ hôi lạnh. Ngần ấy năm trôi qua, cuối cùng Dược Thảo Công Chúa cũng có thể hồi kinh. Đáng tiếc, đáng tiếc không thể gặp mặt Tiên Đế lần cuối. Vốn là chuyện hệ trọng, thế nên Lan Lăng Thiên Nhãn không thể phớt lờ. Nước Trì suốt mấy năm qua luôn lăm le ý định xâm lược, binh sĩ hùng mạnh, tướng lĩnh tàn ác. Năm xưa Thái Thượng Hoàng ngậm đắng nuốt cay đẩy Dược Thảo Công Chúa sang hòa thân để chiến sự dừng lại. Nay tên Đế Vương nước Trì băng hà, Thái Tử chẳng buồn giữ nàng làm gì. Không có mối hòa thân này, chuyện xâm lược là một sớm một chiều. Đến lúc đó quần thần dâng tấu, không chỉ cầu hắn lệnh Kỳ Vương trở về biên ải mà còn khiến hắn rơi xuống hố sâu.

Thế cục trong ngoài không đồng nhất, nội bộ không nắm được quyền mà kẻ ngoài đã bắt đầu rục rịch. Cho dù Lan Lăng Thiên Nhãn có mười Kỳ Vương đi nữa cũng không thể đối địch trước hàng vạn kẻ thù tứ phương ấy. Vấn đề này Tiêu Thiêm Sự sớm thay hắn nhìn xa trông rộng, bố trí mọi thứ kĩ lưỡng.

"Hồi bệ hạ, thần đã sắp xếp chu toàn. Thời gian tới có thể tiếp đón đoàn sứ giả hộ tống của nước Trì. Nếu bọn họ có động thái dù nhỏ nhất, đội quân sẽ kịp thời phát hiện rồi xử lý triệt để."

Lan Lăng Thiên Nhãn vân vê tờ giấy, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thúc thế nào?"

Tiêu Thiêm Sự thở dài: "Không động tĩnh. Vương gia luôn an phận ở phủ."

"Được, lui xuống đi."

Tiêu Thiêm Sự giương tay cung kính, sau đó chậm rãi lui về sau và rời khỏi thánh điện. Lúc này Ngụy công công mới từ tốn dò lòng Đế Vương: "Bệ hạ, thật sự giao Nguyệt Ca Kiếm cho lệnh nữ Tiêu gia? Cá tính của nha đầu ấy..."

Nói đến đây Ngụy công công liền dừng lại, không dám đặt điều nói thêm. Tuy nhiên người khắp cung cấm không ai không biết, Tiêu Bạch Dương chí cao hơn hàng tá nam tử. Tính cách không những vừa nóng nảy vừa bướng bỉnh mà còn luôn đâm đầu vào chốn nguy hiểm. Tiêu Thiêm Sự không quản giáo đã đành, trái lại còn bày mặt tự hào.

Hơn nữa, một điều vô cùng đáng ngờ, vì sao Nguyệt Ca Kiếm lại lọt đến tay của Tiêu Bạch Dương? Vốn bảo kiếm luôn ngủ yên trong lăng thất, mà lăng thất cũng chỉ có Đế Vương mới có thể mở ra. Điều này khẳng định, sở dĩ đến tay nàng là vì Hoàng Đế tự thân trao.

Lan Lăng Thiên Nhãn chợt cười nhạt, buông lời trêu chọc: "Chẳng phải ông nói Nguyệt Ca Kiếm giao A Dương bảo quản là phúc phần của A Dương sao?"

Ngụy công công trút hơi thở dài nặng nề nhưng đành thôi, việc người làm tất có cái lý của riêng mình. Theo sau Đế Vương đã lâu, Lan Lăng Thiên thị hành sự ra sao chẳng phải chuyện xa lạ gì. Ông đã lặn lội cả cuộc đời từ khi trẻ dại, bẽn lẽn phía sau Thái Thượng Hoàng đến đường đường chính chính, chẳng kiêng dè bất kỳ ai để phụng sự cho Tiên Đế. Hiện tại, vừa quyết đoán vừa tàn nhẫn để bồi dưỡng Tân Hoàng Đế ngồi vững ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Mắt kẻ bạc trắng nhìn xa trông rộng, thêm sự sát phạt của Tiêu Thiêm Sự rồi công lao buông rèm nhiếp chính của Kỳ Vương cũng đã đủ khuấy đảo triều cương, khiến những kẻ lăm le ý định tạo phản như Thừa Tướng cũng phải dè chừng và cẩn thận từng bước.

270624

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com