TruyenHHH.com

Su Tang Ca

Mảnh trăng làm nền, lấy phong thái sáng ngời của Diêu Lãng Ma Kết làm tâm. Chàng một thân bạch y tựa tiên giáng trần, cài đai lưng thủy lam sắc điểm hoa văn. Mà hoa văn này cũng chỉ Thiên Thiên Phái mới sở hữu. Từ bốn bể giang hồ, hễ nhìn hoa văn là biết ngay Thiên Thiên Phái. Nếu tinh tế quan sát sẽ phát hiện trong các đệ tử Thiên Thiên Phái, mỗi hắn dùng đai lưng thủy lam sắc. Còn các đệ tử khác đều phân màu sắc theo cấp bậc. Cho nên một thoáng trông thấy, ngỡ ngàng kỳ tài đệ tử Thiên Thiên Phái. Chàng đáp xuống mặt đất, chậm rãi chuyển ánh nhìn về phía nữ tử. Bất giác nhận ra đằng sau nàng còn cao thủ nội thành - Chưởng giám Đông Xưởng, Kỳ Quan Song Tử. Tuy chàng mày nhíu nhưng mau chóng chỉnh đốn trạng thái, trút một hơi thở dài.

"Theo ta rời khỏi đây."

Nghe giọng nói này, nàng liền biết đối phương là ai. Trong thoáng suy ngẫm, nàng liếc mắt nhìn Kỳ Quan Song Tử. Thế nhưng trông hắn có vẻ không bận tâm. Lần trước trên đỉnh Thất Sơn, hắn một thân một mình tới bắt nàng. Cùng Diêu Lãng Ma Kết kịch liệt giao chiến, dường như bất phân thắng bại. Thậm chí chàng nửa phần dè chừng. Nếu lúc đó Chưởng môn đang bế quan không kịp thời ra ngăn cản, chỉ sợ cả đỉnh Thất Sơn sẽ nhận hậu quả khó tả. Hắn kiên quyết bắt người, nay lại không nổi nửa phần kiên quyết này. Bởi vì trong toan tính của hắn, nàng có giá trị nhưng giá trị ấy luôn không được hắn khai thác. Vậy nên dù nàng giá trị cách mấy cũng hóa hư không. Hắn mặc nàng, mặc Diêu Lãng Ma Kết có dẫn nàng đi hay không. Việc đó với hắn đã chẳng còn một tia luyến tiếc.

Nàng xoay nửa người, không buông ánh mắt về phía Diêu Lãng Ma Kết.

"Ta không đi."

Diêu Lãng Ma Kết hai mày nhíu chặt, nét mặt bình thản ban đầu bị câu trả lời này làm cho tiêu tan. Chàng nhất thời mất sự bình tĩnh, rút kiếm chĩa thẳng về phía Kỳ Quan Song Tử. Hắn cười nhạt, cảm thấy cực kỳ nực cười.

"Người này ép ngươi?"

"Ta muốn lưu lại đây."

Diêu Lãng Ma Kết càng cố nhìn càng không cách nào nhìn thấu được tâm tư của nàng. Hồi lâu, chàng mới trấn tĩnh bản thân. Kiếm trở lại bao, đồng tử chàng lần nữa hướng về Kỳ Quan Song Tử. Thầm trách bản thân ngày đó đáng ra nên cương quyết để nàng bên mình, mặc kệ sư phụ có đồng ý hay không. Tất cả chỉ vì đại nghĩa, vì bảo toàn trên dưới Thiên Thiên Phái mà từ bỏ nàng, để nàng theo hắn hồi Lăng Đô. Con đường này vốn không cửa sinh nhưng nếu nàng dứt khoát lựa chọn, vậy đành lực bất tòng tâm.

"Được. Nửa năm sau, ta trở lại đưa ngươi rời khỏi Lăng Đô. Bất luận lúc đó ngươi có muốn hay không, buộc phải theo ta không được khước từ!"

Rầm.

Lời này vừa dứt, trên tường cao xuất hiện bóng dáng nữ tử thân vận thâm hồng sắc rơi xuống mặt đất, ôm chầm địa mẫu. Vẻ mặt nàng ta vô cùng khó coi, trong cơn đau tê tái còn cảm giác sự nhục nhã len lỏi. Nàng ta bỗng vụt dậy, phủi sạch y phục rồi tạo nét cười gượng nhìn ba người trước mặt. Diêu Lãng Ma Kết không đếm xỉa, phất tay áo rồi xoay người rời đi. Thái độ xem thường kỳ quái, nàng ta mắng thầm. Đợi chàng mất dạng, nàng ta bèn liếc mắt sang Kỳ Quan Song Tử với gương mặt không giấu nổi sự hiếu kỳ. Đêm hôm khuya khoắt, Đông Xưởng loạn, Kỳ Quan Song Tử thân thể bị thương lại có nữ tử bên cạnh hết mực chăm sóc. Nhìn thế nào cũng thấy ám muội. Càng ám muội hơn khi có sự tồn tại của một nam tử khác, không khác gì đang tranh giành nữ tử với nhau. Cơ sự này... vốn gọi nữ nhi tình trường?

"Một đời trong sạch!"

Tiêu Bạch Dương thốt ra câu nào, Kỳ Quan Song Tử liền chướng tai câu đó.

"Không phải ngươi đang ở từ đường Tiêu gia hối lỗi, sao lại chạy tới đây?"

Nàng ta vắt hai tay ra sau lưng, bước đến chỗ Kỳ Quan Song Tử. Trên mặt điểm nét thích thú, khóe miệng cong cong như đang mong chờ một sự tán thưởng. Kỳ thực nàng ta đang hối lỗi trước từ đường Tiêu gia, quỳ đã một ngày chưa được dung thứ. Nhưng lúc quỳ nghe thủ hạ báo tin Thừa Tướng bắt đầu rục rịch, chọn đêm nay hành sự, để Tư Mã Vãn Y Chiêu hạ hắn chỉ trong một đòn. Đời này kiếp này đều khắc cốt ghi tâm sự thất bại hôm nay. Thành thử nàng ta cũng không thể bỏ mặc huynh đệ của mình, vượt tường đến xem thử hắn liệu chết hay chưa. Thế mà lúc này, coi như nàng ta quan tâm thừa thãi. Bên cạnh hắn có nữ tử chu đáo xử lý vết thương giúp hắn, có chỗ nào cần nàng ta tương trợ chứ!

"Bên ngoài có quân tinh nhuệ, Vu gian thần sẽ từ bỏ Tư Mã Vãn Y Chiêu. Lão ma đầu này tự khắc biết thoái lui tìm đường sống. Ta cưỡng chế điều động, phụ thân nhất định sẽ lại quở trách vì hai lập trường không đồng nhất. Cho nên ta tạm thời rời khỏi Lăng Đô xông pha, ngắm nhìn muôn nơi thiên hạ!"

Kỳ Quan Song Tử hừ một tiếng. Cảm thấy lời nói tốt đẹp ấy nên nghe qua miệng của người khác. Từ ngày Cửu Ngọc Lâu treo thưởng, nàng ta đã có mong muốn rời khỏi Lăng Đô. Chẳng qua chưa có cớ hợp lý, vừa hay giúp hắn sẽ có cớ này. Hắn lại còn xa lạ gì với cá tính, với suy nghĩ của nàng ta.

"Từ biệt?"

Tiêu Bạch Dương vờ ho vài cái, đáp hắn: "Đại khái... cứ xem là như vậy."

Khuôn miệng nở hoa, họa điệu cười cao hứng. Gương mặt hắn trời sinh vây hãm sát khí, đến vũ khí sử dụng cũng mang sát khí kinh hồn. Ân oán, máu tanh, thù hằn khắc ghi tâm cốt. Hiếm khi hắn có được nụ cười trọn vẹn, đúng với phong thái thiếu niên. Nếu nói Lan Lăng Thiên Nhãn mang nét cười sủng nịnh Tiêu Bạch Dương thì Kỳ Quan Song Tử mang nét cười gió đông. Tuy lạnh lẽo nhưng dường như cảm được tia hơi ấm. Hai thanh mai trúc mã này của nàng ta, người thì ôn nhu như ngọc người thì thận trọng như băng. Băng ngọc quấn lấy, triều đường phần nào an yên trước bọn gian thần không tiếc thủ đoạn.

Tiêu Bạch Dương đối với Lăng Đô đã sinh cảm giác nhàm chán, mà mong muốn lúc thơ ấu của nàng ta lại là du ngoạn giang hồ. Dùng mắt để nhìn, dùng tâm để cảm nhận mọi sự hữu tình của thiên địa. Nàng ta ung dung, phóng khoáng. Cầm kiếm phi ngựa, lượn lờ khắp thế gian. Cho nên thời điểm này vừa hay đúng lúc để nói từ biệt. Nếu không phải lo cho an nguy của Kỳ Quan Song Tử, nàng ta chẳng buồn muốn dừng chân tại đây làm gì.

"Được rồi, hẹn ngày tái ngộ!"

Tiêu Bạch Dương xoay lưng, vẫy tay giã từ. Dáng bước tiêu diêu tự tại, cứ như khí khái thiếu niên đang mong chờ hành trình mới. Thân nhau hồi thơ ấu, quen biết đã lâu, đối đãi tựa huynh đệ thân tình. Hắn biết đường phía trước không dễ đi, nàng ta một thân xông pha giang hồ lại càng khó trăm bề. Nhưng nếu là mong muốn, phải đánh đổi mọi thứ mới đạt được mong muốn này. Lăng Đô nằm trong thiên hạ, nói thiên hạ muôn trùng gian nan. Hắn liền cảm thấy buồn cười. Chính Lăng Đô này mới xứng đáng với bốn chữ "muôn trùng gian nan". Để nàng rời xa thị phi và mâu thuẫn của thánh đô, Lan Lăng Thiên Nhãn kỳ thực tốn không ít công sức.

Tiêu Bạch Dương giữ chặt dây cương, thúc ngựa trong thành, cả thân thâm hồng sắc phấp phới mang theo lụa đỏ tiêu dao. Trường kiếm Nguyệt Ca yên vị bên hông, trách nhiệm tuy lớn lao nhưng tạm thời gác mọi muộn phiền, truy đuổi sự phóng khoáng, tùy hứng. Tường cao có người trông ngóng, hậu viện Tiêu gia thầm buông hơi thở dài, Đông Xưởng ngự một ánh nhìn xa xôi.

Vì Tiêu Bạch Dương mà hướng tới.

"Bệ hạ, nên lui về nghỉ ngơi."

Ngụy công công đứng nhìn đã lâu lại cũng không lâu bằng vị quý nhân ấy. Từ lúc nghe tin Tư Mã Vãn Y Chiêu có mặt tại Đông Xưởng, Lan Lăng Thiên Nhãn luôn đứng trên cổng thành để chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất thành trong đêm. Mảnh trăng khuyết sáng soi, gần như soi rọi hết thảy tâm tư thầm kín của chàng. Canh giờ trôi qua tuy dài nhưng chẳng quá dài, đủ để chàng chờ được bóng dáng này.

"Đợi chút nữa, đợi A Dương xa thật xa hoàng thành tựa hang hổ tranh đấu."

110824

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com