TruyenHHH.com

Su Tang Ca

Đồng tử đảo trái dời phải, cứ như vậy Liễu Diễn ngự Thượng Cung Cục tầm một canh giờ. Chàng đi đi lại lại, đuôi mắt sắc lẹm dõi theo từng động thái nhỏ. Đến Phan Thượng Cung ngồi vị trí trên cao chỉ biết ngao ngán, chầm chậm thưởng thức tách trà thơm. Kỳ Quan Song Tử muốn mời hai ma ma về tư xưởng học hỏi vài điều nhưng nhìn cách hắn phái Liễu Diễn tới dò xét cẩn thận, Phan Thượng Cung liền nhận ra dụng ý thật sự. Hắn ra ngoài thảo phạt mang về một nữ tử đến từ huyện Thanh, xem ra tin tức có được chỗ Cửu Ngọc Lâu chính xác vô cùng. Nàng chỉ nhếch mép khẽ cười, muốn múa rìu qua mắt gian thần như Thừa Tướng, sợ là hắn chưa đủ may mắn.

"Ta chọn xong rồi, hai ma ma này!"

Liễu Diễn phất tay ra sau, tay còn lại hướng tới hai ma ma trước mặt. Phan Thượng Cung bèn đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn suy tính. Người ở phải Khưu thị, là tâm phúc của nàng. Còn người ở trái Lâm thị, là tai mắt được cài vào dưới trướng Thừa Tướng phu nhân. Liễu Diễn không sợ nàng mang toan tính khác đã đành, sao tới Thừa Tướng phu nhân cũng cả gan dẫn vào tư xưởng? Nàng nhíu chặt mày, trừng mắt. Chàng trái lại không quan tâm, nhoẻn miệng cười, thuật câu vừa rồi.

"Ta chọn xong rồi, hai ma ma này! Lẽ nào Phan Thượng Cung không nỡ?"

Phan Thượng Cung thở dài một phen, xua tay đuổi người. Chàng không đáp không rằng, dùng lễ đối nàng rồi mau chóng rời đi. Hành sự trong cung vẫn còn nhiều điều bất tiện, may mắn Kỳ Quan Song Tử cất nhắc nên mới đi lại tùy ý trong Thượng Cung Cục. Người cũng đã chọn xong, cũng đến lúc phải xuất cung hồi xưởng. Những chuyện còn lại giao cho thủ hạ xử lý là được. Đợi tới khi thời gian vừa tròn, hai vị ma ma liền di chuyển đến Ngọ Môn. Xuất trình văn thư và lệnh bài có thể xuất cung, Liễu Diễn đặc biệt sai thủ hạ chờ trước cổng, đưa hai vị ma ma an toàn hồi xưởng. Sau đó, chàng sẽ lại đưa hai vị ma ma này gặp Diệu cô nương. Kỳ Quan Song Tử bảo chàng cẩn trọng, đưa tai mắt Thừa Tướng phu nhân vào tự có cái lý riêng hắn.

"Diệu cô nương, đến lúc báo ân rồi!"

Nàng không đáp, chỉ buông nhẹ ánh nhìn hờ hững về phía hai vị ma ma rồi ngoảnh đầu hướng tới song cửa.

"Cô ta thế nào?"

Liễu Diễn hạ mông lên ghế, tay chống cằm suy tư một phen. Đột dưng ngẫm lại, cảm thấy số nàng kỳ thực khổ tận cam lai. Hai vị ma ma hảo ý chưa biết đến đâu nhưng thoạt nhìn Lâm thị có điều muốn gây khó dễ, Khưu thị nhiều lần nhắc nhở nhưng Lâm thị nghe rồi đều bỏ ngoài tai. Chỉ sợ ngày tháng về sau, cho dù Khưu thị không có ý làm khó nhưng Lâm thị tuyệt đối không bỏ qua. Lại thêm tính nàng bảo thủ, cố chấp. Chuyện cũ chưa vơi bớt bồi kích động mới, tinh thần nếu không nửa tỉnh nửa dại cũng phát điên lên. Rốt cuộc Kỳ Quan Song Tử đang tính toán điều gì, thân phận cô nương ấy thế nào vẫn còn là dấu chấm hỏi lớn.

Xoảng.

Bát cơm rơi xuống nền đất, vỡ không vẹn nguyên. Mảnh bát sắc nhọn, sơ ý liền cứa vào tay. Nàng ngược lại một vẻ điềm tĩnh, hạ người nhặt lấy từng mảnh vỡ dời sang một bên, sau đó tỉ mỉ nhặt cơm vương vãi trên nền. Tay thon chai sạn... nếu là khuê nữ bình thường sẽ không động tay tới việc ấy. Lâm thị đùng đùng lửa giận, mày sắc nhíu chặt, ánh nhìn mang theo niềm uất ức. Bà một tay nắm tóc nàng, giữ chặt rồi kéo lê khiến nàng buộc phải ngẩng đầu. Răng nghiến, giọng điệu đe dọa mà lên tiếng: "Hạng nữ tử quê mùa như ngươi mê hoặc Chưởng giám đã đành, muốn một bước gột rửa sự thấp kém trở thành nữ tử khuê các? Đúng là chuyện nực cười hiếm thấy!"

Gương mặt không biến sắc, cho dù có đau cũng chỉ một cái nhíu mày thoáng qua. Đây chính là điều Liễu Diễn luôn e ngại. Với bản tính của Lâm thị sớm muộn gì nàng cũng bị bà ta hành đến bán sống bán chết. Kỳ Quan Song Tử liên tục ngó lơ, bâng quơ hỏi về nàng cho có lệ rồi lặng thinh, gần như giao phó hoàn toàn cho Liễu Diễn tự mình định đoạt. Nếu chàng bẩn tính, từ lâu đã để nàng chết dưới tay Lâm thị kia. Nhưng chàng không tiện, vậy nên mới chọn tâm phúc Khưu thị của Thượng Cung. Vị ma ma này tính tình nghiêm khắc, thấu tình đạt lý, trọng tình trọng nghĩa. Không luận cái tình, luận về lý Khưu thị nhất định ngăn cản hành vi quá phận của Lâm thị. Thế mới nói có Khưu thị bên cạnh, Liễu Diễn an tâm.

Chát.

"Lâm thị, đừng quên đây không phải Thượng Cung Cục để ngươi tùy ý tác oai tác oái. Đông Xưởng là nơi ra sao, Chưởng giám đại nhân là người thế nào? Chẳng lẽ không cần mạng nữa!"

Khưu thị giáng xuống má bà ta bạt tay đau điếng, càng đau càng dễ tỉnh ngộ. Nhưng với loại người mê muội quyền lực, hám vinh hoa phú quý như bà ta từ lâu hai chữ tỉnh ngộ này chẳng còn thấu nổi mấy phần. Bà ta ngẩng mặt, trừng mắt nhìn Khưu thị rồi liếc mắt sang nàng. Sau đó bà ta chỉ nhẹ cười.

"Phan Thượng Cung... ta chờ xem có thể chống lưng cho ngươi bao lâu!"

Lâm thị hất tay áo, đường hoàng rời đi. Đông Xưởng thì đã sao, Chưởng giám đại nhân thì đã sao. Chẳng qua chỉ là một con tiện tì thấp kém, thủ đoạn vô biên mới thành công dụ dỗ được Chưởng giám. Từ lúc bà cùng Khưu thị đến Đông Xưởng đã năm ngày, còn chẳng thấy nổi nửa bước chân của Chưởng giám ghé tới biệt viện. Không thể không nghi ngờ, rốt cuộc mối quan hệ giữa tiện tì ấy với Chưởng giám đại nhân là gì. Ả có lợi ích gì, có giá trị gì mới khiến Chưởng giám cao cao tại thượng thu nhận?

Thấy Lâm thị rời đi, Khưu thị chỉ thở dài trằn trọc. Nhanh chóng thu hồi, di chuyển đồng tử về phía nàng mà nói: "Đứng dậy đi! Để nha hoàn dọn dẹp."

Nàng thoáng im lặng, chỉ chăm chăm nhặt cơm. Khưu thị không ngăn cản. Biết nàng tinh thần bất định lại mang xuất thân thôn nữ bình dị nên trong việc đối đáp cũng cẩn trọng vài phần. Không thể dùng tiểu tiết nghiêm ngặt của Lăng Đô, chỉ có thể mang phong thái giản đơn của cuộc sống thôn quê. Có như vậy mới tạo cảm giác an yên giữa một rừng muôn trùng gian nan.

"Số cơm này... làm rất vất vả."

Đồng tử Khưu thị tròn xoe, tới gương mặt cũng thoáng nét ngạc nhiên. Năm ngày đến tư xưởng dạy nàng lễ nghi không dài nhưng để nàng buông một câu này, kỳ thực rất dài. Bà cười mãn nguyện, đáp nàng: "Cơm cũng đã bẩn, tiếc cũng không được gì. Chi bằng lấy số cơm này cho đám cẩu lang thang còn mỗi da bọc xương trước cổng tư xưởng, biết đâu sau này được báo ân."

Tách.

Lệ nàng rơi, vương trên bàn tay nhớp nháp hạt cơm. Rồi nàng ngước mặt nhìn Khưu thị, hai mắt lệ lưng chừng. Dường như bao tủi nhục và uất hận từng trải qua đều vì một khoảnh khắc này, một câu nói này mà tuôn lệ mãi không ngừng. Lần cuối cùng nàng rơi lệ vì trông thấy hai thi hài không đầu của dưỡng phụ và dưỡng mẫu. Lúc đó đến nay đều sống như xác không hồn. Khưu thị hiền lành, lương thiện liền hạ người ôm nàng vào lòng an ủi. Suy cho cùng nàng vẫn còn nhỏ, nhất thời trải nghiệm cảm giác sinh ly thế nào. Sau này nàng sẽ trưởng thành, cho dù có cảm khái hết được sinh ly tử biệt của thế gian cũng chỉ chôn trong lòng.

060824

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com