Su Phu Lai Mat Tich Roi Su Phu Vo Dich Thien Ha
Edit + Beta: Tiểu Phiến
---------------------------------------------------------------------
"Sư phụ,ta đang ở cảnh giới Trúc Cơ,vậy cho nên ta mới nói trước ta ở trong hang động hoang vắng.Huống chi thực vật bình thường đối với ta không có tác dụng tu luyện,cho nên ta...." Hắn vừa nói một nửa liền dừng lại,như đã phát hiện cái gì,ánh mắt hắn sáng lên,nói, "Chẳng lẽ sư phụ là muốn nói với đồ nhi,ăn thực vật bình thường cũng là một loại tu hành?"
Nói xong mặt hắn liền hiện lên nét hưng phấn,lập tức cầm đũa lên muốn ăn.
"Không phải!" Thẩm Huỳnh dùng đũa gõ vào đũa của hắn một cái,ta nào có biết ngươi không cần ăn cơm a! "Ta với ngươi không giống nhau,ta ăn cơm là bởi vì đói,cho nên nhất định phải ăn.Nếu như thức ăn đối với người tu hành là vô dụng thì ngươi chớ có ăn." Nhỡ hắn ăn vào rồi thật sự bị gì đó thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên hắn bái nàng làm sư phụ để làm gì? Nàng chuyên nói mấy lời ngược như vậy rất dễ hại chết người a!
"Vâng, sư phụ." Hắn không chậm trễ chút nào buông đũa xuống.
Thật vất vả mới ăn được một bữa no, Thẩm Huỳnh cảm thấy đời người đều viên mãn,cả người nàng lại trở nên lười biếng, xương sống giống như mềm nhũn ra.Cả người nàng không chỉ có xương giống như vậy,nàng nằm trên bàn đến không còn chút hình tượng,hơi nheo mắt lại thầm nghĩ thầm mệt.
Mà Nghệ Thanh hiển nhiên đã quen với bộ dạng này của Thẩm Huỳnh,lục đục đi thu dọn chén đĩa.Thẩm Huỳnh híp mắt nhìn hắn,nàng cũng nên có lòng hỗ trợ một chút,dù sao nãy cũng là hắn nấu cơm.Nhưng nàng thật sự cực kỳ lười muốn động,yên lặng nhìn hắn tiến vào bếp,nhất thời dâng lên một loại cảm giác —— có lẽ thu tên đồ đệ này cũng là ý tưởng tốt.
"Sư phụ." Nghệ Thanh vừa rửa chén xong đi ra ngoài đột nhiên mở miệng.
"Ừ?" Nàng đáp một tiếng,quay đầu sang bên khác,tiếp tục làm tổ ở trên bàn.
Nghệ Thanh do dự một hồi mới tiếp tục hỏi, "Đồ nhi có chuyện muốn hỏi sư phụ."
"Ừm."
"Sư phụ có thể nói cho đồ nhi biết lần trước người giao thủ với tên Ma tu Nhuế Mi ở nơi nào được không?" Hắn nhíu mày một cái, nói tiếp, "Hắn lấy hồn phách người sống để tế Phệ Hồn Phiên,trên tay nợ máu rất nhiều.Hơn nữa hắn tu hành công pháp ma quỷ cực kỳ âm độc,toàn thân mang theo rất nhiều độc tố."
"Ồ, người kia a... Bị thỏ chở hàng thồ đi rồi." Thẩm Huỳnh uể oải trả lời, "Thỏ nói nó rất thích xác thịt của hắn,nói muốn kéo về ngâm cà rốt nên ta liền cho nó rồi." Không cho thì cũng chẳng thể mang ném ở sân được.
"Như thế thì tốt..." Nghệ Thanh thở phào nhẹ nhõm, dùng tu vi của Yêu Vương,cho dù người kia không chết thì cũng không chiếm được chỗ tốt nào.Huống chi độc tố trên người hắn không có ảnh hưởng đến yêu khí.
"Đúng rồi!" Nàng gối đầu méo đi một chút, "Người kia hình như còn để lại món đồ...."
Thẩm Huỳnh suy nghĩ một chút, thở dài một cái mới chống tay lên mặt bàn,chậm rãi đứng lên, xốc rèm trong buồng,đột nhiên nàng nằm úp sấp trên giường,đưa tay xuống dưới gầm giường móc móc.
"Sư phụ?"
"Tìm được rồi!" Nàng dùng sức kéo một cái, đột nhiên lôi ra một lá cờ màu đen, "Chính là cái này, thỏ chỉ mang xác hắn đi, còn để lại cái này,ngươi có muốn không?" Nàng giơ tay đưa tới.
"Phệ Hồn Phiên!" Nghệ Thanh cả kinh, nhận lấy lá cờ nhìn kỹ một chút, chỉ thấy trên mặt cờ sát khí cuồn cuộn,mặt hắn đột nhiên trắng lên, "Không được,Phệ Hồn Phiên không còn chủ nhân khống chế,Phệ Hồn Trận phía trên sẽ muốn chết, bên trong toàn là ác quỷ oán khí...." Hắn như nghĩ đến cái gì,sắc mặt càng thêm khó coi,lập tức khoanh chân ngồi xuống, "Nhất định phải phong ấn chúng lại."
Nói xong hắn liền cưỡng ép điều động linh khí,kết ấn bày trận,trận pháp trong tay hắn xuất hiện trong nháy mắt,yêu khí trong cơ thể lại lập tức cắn trả,hắn hố mồm phun ra một bụm máu, quần áo bị nhuộm máu từ trước nay càng đỏ hơn.
"Này này,ngươi làm gì thế? Không sao chứ?" Thẩm Huỳnh sợ hết hồn, hắn đây là đang làm cái gì a?
Nghệ Thanh không trả lời,hắn cố chịu đựng đau đớn gân mạch bị yêu khí từng tấc từng tấc chặt đứt, miễn cưỡng cầm trận pháp kết ấn hoàn toàn ở trong tay.Mãi cho đến khi trận pháp thành hình,đè lại hắc khí rung động trên mặt cờ hắn mới ngừng lại,thân thể nghiêng ngả một cái,trực tiếp ngã trên đất.
----------------------------------Hoàn chương 7----------------------------------------
Tiểu Phiến: / lau mồ hôi / Phù,cuối cùng cũng xong chương 7,vậy là tềnh củm của nam x nữ 9 lại tiến thêm một đoạn rồi ^3^ Ta cực thích vị nam9 đại nhân này đó nha, hơ hơ:>
---------------------------------------------------------------------
"Sư phụ,ta đang ở cảnh giới Trúc Cơ,vậy cho nên ta mới nói trước ta ở trong hang động hoang vắng.Huống chi thực vật bình thường đối với ta không có tác dụng tu luyện,cho nên ta...." Hắn vừa nói một nửa liền dừng lại,như đã phát hiện cái gì,ánh mắt hắn sáng lên,nói, "Chẳng lẽ sư phụ là muốn nói với đồ nhi,ăn thực vật bình thường cũng là một loại tu hành?"
Nói xong mặt hắn liền hiện lên nét hưng phấn,lập tức cầm đũa lên muốn ăn.
"Không phải!" Thẩm Huỳnh dùng đũa gõ vào đũa của hắn một cái,ta nào có biết ngươi không cần ăn cơm a! "Ta với ngươi không giống nhau,ta ăn cơm là bởi vì đói,cho nên nhất định phải ăn.Nếu như thức ăn đối với người tu hành là vô dụng thì ngươi chớ có ăn." Nhỡ hắn ăn vào rồi thật sự bị gì đó thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên hắn bái nàng làm sư phụ để làm gì? Nàng chuyên nói mấy lời ngược như vậy rất dễ hại chết người a!
"Vâng, sư phụ." Hắn không chậm trễ chút nào buông đũa xuống.
Thật vất vả mới ăn được một bữa no, Thẩm Huỳnh cảm thấy đời người đều viên mãn,cả người nàng lại trở nên lười biếng, xương sống giống như mềm nhũn ra.Cả người nàng không chỉ có xương giống như vậy,nàng nằm trên bàn đến không còn chút hình tượng,hơi nheo mắt lại thầm nghĩ thầm mệt.
Mà Nghệ Thanh hiển nhiên đã quen với bộ dạng này của Thẩm Huỳnh,lục đục đi thu dọn chén đĩa.Thẩm Huỳnh híp mắt nhìn hắn,nàng cũng nên có lòng hỗ trợ một chút,dù sao nãy cũng là hắn nấu cơm.Nhưng nàng thật sự cực kỳ lười muốn động,yên lặng nhìn hắn tiến vào bếp,nhất thời dâng lên một loại cảm giác —— có lẽ thu tên đồ đệ này cũng là ý tưởng tốt.
"Sư phụ." Nghệ Thanh vừa rửa chén xong đi ra ngoài đột nhiên mở miệng.
"Ừ?" Nàng đáp một tiếng,quay đầu sang bên khác,tiếp tục làm tổ ở trên bàn.
Nghệ Thanh do dự một hồi mới tiếp tục hỏi, "Đồ nhi có chuyện muốn hỏi sư phụ."
"Ừm."
"Sư phụ có thể nói cho đồ nhi biết lần trước người giao thủ với tên Ma tu Nhuế Mi ở nơi nào được không?" Hắn nhíu mày một cái, nói tiếp, "Hắn lấy hồn phách người sống để tế Phệ Hồn Phiên,trên tay nợ máu rất nhiều.Hơn nữa hắn tu hành công pháp ma quỷ cực kỳ âm độc,toàn thân mang theo rất nhiều độc tố."
"Ồ, người kia a... Bị thỏ chở hàng thồ đi rồi." Thẩm Huỳnh uể oải trả lời, "Thỏ nói nó rất thích xác thịt của hắn,nói muốn kéo về ngâm cà rốt nên ta liền cho nó rồi." Không cho thì cũng chẳng thể mang ném ở sân được.
"Như thế thì tốt..." Nghệ Thanh thở phào nhẹ nhõm, dùng tu vi của Yêu Vương,cho dù người kia không chết thì cũng không chiếm được chỗ tốt nào.Huống chi độc tố trên người hắn không có ảnh hưởng đến yêu khí.
"Đúng rồi!" Nàng gối đầu méo đi một chút, "Người kia hình như còn để lại món đồ...."
Thẩm Huỳnh suy nghĩ một chút, thở dài một cái mới chống tay lên mặt bàn,chậm rãi đứng lên, xốc rèm trong buồng,đột nhiên nàng nằm úp sấp trên giường,đưa tay xuống dưới gầm giường móc móc.
"Sư phụ?"
"Tìm được rồi!" Nàng dùng sức kéo một cái, đột nhiên lôi ra một lá cờ màu đen, "Chính là cái này, thỏ chỉ mang xác hắn đi, còn để lại cái này,ngươi có muốn không?" Nàng giơ tay đưa tới.
"Phệ Hồn Phiên!" Nghệ Thanh cả kinh, nhận lấy lá cờ nhìn kỹ một chút, chỉ thấy trên mặt cờ sát khí cuồn cuộn,mặt hắn đột nhiên trắng lên, "Không được,Phệ Hồn Phiên không còn chủ nhân khống chế,Phệ Hồn Trận phía trên sẽ muốn chết, bên trong toàn là ác quỷ oán khí...." Hắn như nghĩ đến cái gì,sắc mặt càng thêm khó coi,lập tức khoanh chân ngồi xuống, "Nhất định phải phong ấn chúng lại."
Nói xong hắn liền cưỡng ép điều động linh khí,kết ấn bày trận,trận pháp trong tay hắn xuất hiện trong nháy mắt,yêu khí trong cơ thể lại lập tức cắn trả,hắn hố mồm phun ra một bụm máu, quần áo bị nhuộm máu từ trước nay càng đỏ hơn.
"Này này,ngươi làm gì thế? Không sao chứ?" Thẩm Huỳnh sợ hết hồn, hắn đây là đang làm cái gì a?
Nghệ Thanh không trả lời,hắn cố chịu đựng đau đớn gân mạch bị yêu khí từng tấc từng tấc chặt đứt, miễn cưỡng cầm trận pháp kết ấn hoàn toàn ở trong tay.Mãi cho đến khi trận pháp thành hình,đè lại hắc khí rung động trên mặt cờ hắn mới ngừng lại,thân thể nghiêng ngả một cái,trực tiếp ngã trên đất.
----------------------------------Hoàn chương 7----------------------------------------
Tiểu Phiến: / lau mồ hôi / Phù,cuối cùng cũng xong chương 7,vậy là tềnh củm của nam x nữ 9 lại tiến thêm một đoạn rồi ^3^ Ta cực thích vị nam9 đại nhân này đó nha, hơ hơ:>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com