TruyenHHH.com

Su Phu La Tuong Cong Fanfic Tuyet Hoa Than Kiem

Tác giả: Lăng Vãn Tuyết 

Edit: Hoan Hoan Hỉ Hỉ

La Huyền cùng Vạn Thiên Thành đang đánh cờ trong hoa viên thì Thiên Tướng mang theo Dư Anh Hoa đi đến, hướng Là Huyền ôm quyền nói: "Sư phụ, vị này chính là Dư cô nương, cha mẹ nàng đã mất, bản thân lại bơ vơ không có chỗ dung thân, nên đồ nhi tự ý làm chủ đưa nàng lên núi, giờ xin sư phụ định đoạt."

La Huyền âm thầm đánh giá Dư Anh Hoa, mắt thấy nàng là cô nương thôn giã nhưng trên mặt lại tô vẽ phấn son, nhìn kĩ thì không có điểm nào giống với những cô nương bình thường sống khổ cực. Trầm ngâm một lúc, hắn cất giọng: "Dư cô nương có điều không biết, Ái Lao Sơn từ trước tới nay ngăn cách với thế sự bên ngoài, hai  người thầy trò bọn ta đều là nam nhân, cô nương ở lại nơi này sợ là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương."

Dư Anh Hoa nghe vậy liền vội quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, nói: "La đại hiệp, tiểu nữ đã bị dồn vào bước đường cùng, thiên hạ bao la lại không có chỗ cho tiểu nữ dung thân, cầu xin ngài mở lòng từ bi thương xót cho tiểu nữ, Anh Hoa nguyện làm trâu làm ngực báo đáp ân tình cuả đại hiệp".

La Huyền nhíu mày, không vui nhìn Thiên Tướng, ra hiệu cho y đỡ nàng nàng ta dậy.

"Dư cô nương hà tất phải làm thế, cô nương là nữ nhi ở lại nơi này thật không tiện, nếu cô nương không còn nơi nào để đi ta có thể kêu Thiên Tướng đưa cô nương xuống núi, dàn xếp ổn thỏa cho cô".

Dư Anh Hoa mặt đầy nước mắt, cứ nhìn chằm chằm La huyền không chịu đứng dậy, nói: "La đại hiệp là người võ nghệ cao cường, hiện nay chiến loạn không ngừng, tiểu nữ một thân bơ vơ không nơi nương tựa chỉ sợ bị người ta khi dễ..."

Thiên Tướng thấy nàng khóc đến thương tâm, trong lòng có chút thương xót, liền cất giọng: "Sư phụ, nếu không người để Dư cô nương ở lại đây một thời gian đi, cô ấy thật sự là một người đáng thương".

La Huyền nhíu mày không nói, Ái Lao Sơn gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hắn thật sự không muốn có thêm bất cứ chuyện gì phát sinh nữa, đang định cất giọng từ chối thì Vạn Thiên Thành nãy giờ im lặng bỗng cất giọng: "La huynh, ta thấy Ái Lao Sơn lớn như vậy, không bằng tìm một nơi hẻo lánh để Dư cô nương ở lại trước, sau đó tìm một nơi thích hợp rồi đưa nàng xuống núi."

La Huyền trầm tư một lúc, sau đó gật đầu bảo Thiên Tướng đi sắp xếp chỗ ở cho Dư Anh Hoa.

...

Dư Anh Hoa ở Ái Lao Sơn một thời gian liền âm thầm quan sát nhất cử nhất động của ba người, nàng ta phát hiện, La Huyền là người có võ công cao cường, đại danh đỉnh đỉnh đến cả Vạn Thiên Thành cũng không đánh lại hắn, vì thế trong lòng đã âm thầm nãy ra một kế.

Trời vừa tờ mờ sáng, Dư Anh Hoa đã canh thời gian đứng chờ ở ngoài cửa thất, trong tay bưng một cái khay, bên trên đặt một chén cháo hoa.

La Huyền mở cửa vừa định ra ngoài thì đập vào mắt là gương mặt tươi cười xán lạn của Dư Anh Hoa: "La đại hiệp, chào buổi sáng! Tiểu nữ đã chuẩn bị xong bữa sáng, cũng không biết có hợp khẩu vị của ngài không?".

La Huyền khẽ gật đầu nhưng không có ý đón nhận, nói: "Những chuyện này về sau hãy để Thiên Tướng làm đi, Dư cô nương không cần cất công mệt nhọc."

Dư Anh Hoa vẻ mặt nhu nhược, cất giọng đáng thương: "La đại hiệp đồng ý để Anh Hoa ở lại đây, Anh Hoa vô cùng cảm kích, chỉ mong có thể làm chút việc nhỏ cho đại hiệp, Anh Hoa mong đại hiệp thành toàn."

La Huyền nhíu mi, nói: "Không cần, ta quen để Thiên Tướng hầu hạ, ngươi hãy trở về đi". Nói xong thì vòng qua người nàng ta đi ra ngoài.

Bị La Huyền cự tuyệt không chút lưu tình, trong lòng Dư Anh Hoa sinh ra cảm giác oán hận bất cam, nàng ta cắn môi dưới tận lực đề xuống nỗi tức giận trong lòng, nhẫn nại chờ La Huyền rời đi, nàng ta hung hăn đem cái khay trong tay quăng trên mặt đất, căm hận nghĩ:  Từ nhỏ nàng ta đã là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, chưa từng đọng tay vào những việc vặt vãn này, cũng chưa từng hạ mình hầu hạ ai, thế mà hôm nay lại bị người ta ghét bỏ!

Dư Anh Hoa lạnh lùng xoay người, hai mắt âm hiển nhìn theo hướng La Huyền vừa mới rơi đi, trong mắt léo lên tia tàn nhẫn rất nhanh liền biến mất.

Lúc Thiên Tướng đi đến đưa đồ ăn sáng cho La Huyền thì thấy Dư Anh Hoa đứng một mình trong sân, dưới chân là những mãnh chén bị vỡ nát cùng với thức ăn quăng tứ tung, y kinh ngạc hỏi: "Anh Nhi, xãy ra chuyện gì vậy?"

Dư Anh Hoa hoãn sợ xoay người lại, kinh hãi nói: "Thiên Tướng, thật xin lỗi, ta... ta muốn làm bữa sáng cho La đại hiệp nhưng không nghĩ đến lại làm đại hiệp mất hứng, thức ăn cũng không chịu dùng, sau đó ta chuẩn bị rời đi nào ngờ không cẩn thận bị trượt chân nên đem đồ cầm trong tay bị quăng vỡ nát.  Ta sẽ dọn dẹp ngay lặp tức..." Nói xong liền ngồi xổm xuống, nhặt những mãnh vỡ dưới chân.

Thiên Tướng thấy vậy vội đem khay trong tay đặt sang một bên, ngồi bên cạnh Dư Anh Hoa giúp nàng dọn dẹp, miệng lãi nhãi: "Không sao đâu! Anh Nhi không cần áy nát, ngươi cũng không cố ý. Sư phụ ta trước giờ chỉ quen ta và Tiểu Phụng hầu hạ, cho nên về sau để ta làm những việc  này là được rồi!"

"Tiểu Phụng?"  Dư Anh Hoa khẽ nhíu mi vờ hỏi.

Thiên Tướng nói: "Nàng là sư muội của ta, hai chúng ta cùng nhau lớn lên ở nơi này".

"Ai gia!" Dư Anh Hoa bị đau khẽ kêu lên một tiếng.

Thiên Tướng thấy tay nàng chảy máu, vội vàng buông đồ trong tay xuống, lấy từ trong ngực ra một bình sứ, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng thoa dược cầm máu, miệng không quên lãi nhãi: "Sao nàng lại bất cẩn như vậy? ta đã nói không cần dọn rồi".

Dư Anh Hoa nhìn Thiên Tướng cẩn thận chăm sóc cho mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, kể từ lúc cha nàng chết thì chẳng còn ai thật lòng yêu thương, che chở cho nàng.

Băng bó xong, Thiên Tướng cẩn thận đưa nàng trở về phòng, Dư Anh Hoa thấy y định đi, liền vờ hỏi: "Thiên Tướng, ta thật sự hâm mộ sư muội của huynh, có một sư huynh tốt như vậy, hai người nhất định có tình cảm rất tốt."

Bước chân Thiên Tướng hơi cứng lại, y có chút mất tự nhiên nói: "Đúng vậy".

"Hiện tại sư muội huynh ở đâu?"

"Nàng đã gã xuống núi rồi".

Dư Anh Hoa nhíu mày, khẽ đánh giá thần sắc bất an trên mặt Thiên Tướng, trong lòng thầm nghĩ: Hai người họ lẽ nào có ẩn tình gì chăng?

...

Ngày hôm sau, Dư Anh Hoa ôm một đóng y phục đã giặt sạch sẽ đi đến phòng La Huyền, bàn tay trắng nõn khẽ gõ lên cánh của hai cái, người trong phòng thấy có người đến liền nhíu mày, không vui hỏi: "Dư cô nương có việc gì sao?".

Dư Anh Hoa hơi ngữa đầu để lộ ra một mãng da thịt trắng nõn trước ngực, e lệ nói: "La đại hiệp! ta đem y phục đến cho ngài".

Sắc mặt La Huyền sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Dư cô nương! Tại hạ không phải đã nói qua cô nương không cần làm những việc này sao? Để Thiên Tướng làm là được rồi".

Dư Anh Hoa nghe vậy ngẩn đầu lên nhìn La Huyền, mắt đẹp khẽ gợn lên những tầng sương mỏng, có chút nhút nhát sợ sệt nói: "Đại hiệp đừng giận, ta chỉ muốn giúp ngài làm chút việc, nếu ngươi không thích thì tiểu nữ sẽ không làm nữa."

La Huyền thấy thế, ngữ khí hòa hoãn nói: "Dư cô nương, La mỗ đã đáp ứng để cô nương ở đây, ngươi cứ việc an tâm, cũng không cần phải làm những việc này".

Dư Anh Hoa ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Tiểu nữ đã rõ, nhưng trước hết ngài để tiểu nữ mang y phục vào phòng cho ngài trước nhé."

La Huyền khẽ gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài.

Dư Anh Hoa ôm một cỗ tức giận không có chỗ phát tác, nàng ta vung tay đặt mạnh xuống bàn trà, hậm hực ngồi trên ghế tựa, trong lòng thầm mắng La Huyền đúng là kẻ không biết thức thời.

Lát sau nàng ta đi ra ngoài, thấy Thiên Tướng đang phơi thảo dược ở trong sân liền đi đến giúp đỡ. Thiên Tướng thấy nàng rầu rĩ không vui, cũng chẳng nói câu nào im lặng đứng một bên hỗ trợ hắn giống như có điều tâm sự, bèn hỏi: "Anh Nhi không vui sao?".

Dư Anh Hoa cắn môi, do dự cất giọng: "Thiên Tướng, có phải La đại hiệp rất ghét muội không? Muội nấu cơm, giặt y phục của đại hiệp ngài có vẻ rất tức giận".

Thiên Tướng nhỏ giọng an ủi nàng: "Không phải vậy đau, sư phụ ta không có thói quen để người khác hầu hạ, những việc này trước kia đều do Tiểu Phụng làm".

Hai mắt Dư Anh Hoa lóe lên tia sáng, cười hỏi: "Thật vậy sao?".

Thiên Tướng gật đầu nói: "Đúng vậy! có việc gì sao?".

Dư Anh Hoa khẽ đảo đôi con ngươi, lấp liếm: "Không có! Muội chỉ lo La đại hiệp không thích muội, không cho muội ở lại Ái Lao Sơn nữa".

Thiên Tướng bật cười ha hả, nói: "Muội nghĩ nhiều rồi, sư phụ ta không phải người như thế!".

Trên mặt Dư Anh Hoa thoáng lộ vẻ lo lắng, sốt ruột hỏi: "Tuy nói như vậy nhưng muội vốn đã là người ăn nhờ ở đậu, không muốn đen đến phiền cho mọi người. Đúng rồi Thiên Tướng! Hay là huynh nói cho ta biết những sở thích của La đại hiệp đi, ta sẽ cố gắng chú ý một chút".

Thiên Tướng nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, sảng khoái nói: "Vậy cũng tốt, nếu muội thật sự lo lắng, ta sẽ nói cho muội thật rõ. Kỳ thật sư phụ ta cũng không đặt biệt yêu thích thứ gì, chỉ là người có chút để tâm đên việc nghiên cứu các loại triệu chứng, luyện thuốc cứu người, cuối cùng là ngồi thiền tu đạo".

Đầu óc Dư Anh Hoa khẽ động, thoáng nhìn đến phòng dược nơi khuất tầm mắt của Thiên Tướng, trong đáy mắt lộ ra tia sáng quái dị.

Kể từ ngày hôm đó, Dư Anh Hoa mỗi ngày đều quấn lấy Thiên Tướng bảo y chỉ nàng cách phân biệt thảo dược. Thiên Tướng cho rằng nàng cũng thích trị bệnh cứu người nên thật tâm chỉ bảo nàng, nếu những vấn đề y không hiểu, y sẽ mang theo Dư Anh Hoa đến thỉnh giáo La Huyền.

La Huyền lúc đầu cũng không để ý đến Dư Anh Hoa, nhưng những ngày sau thấy nàng cần cù chăm chỉ tới dược phòng báo danh, bộ dáng lại nhu nhược đáng thương nói cha mẹ mình vì bệnh nặng không thể cứu chữa nên mới qua đời, nên nàng nhất định phải học giỏi y thuật, về sau sẽ cứu được nhiều người hơn không để những đứa trẻ khác rơi vào hoàn cảnh giống như nàng.  La Huyền thấy nàng ta nghiêm túc, cũng có vài phần thiên phú với y dược nên cũng không ngăn cản nữa.

...

La Huyền vừa mới đi vào phòng dược đã nghe thấy tiếng nổ lớn ở bên trong, hắn đi nhanh vào xem xét, chỉ thấy Dư Anh Hoa hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất, sắc mặt ủng hồng, miệng nói những câu đứt quãng, rõ ràng đã xuất hiện ảo giác. La Huyền đi nhanh đến bên cạnh bắt mạch cho nàng, nhanh chống điểm vài huyệt trên người, rồi xoay người ra ngoài cửa kêu lớn: "Thiên Tướng! Dư cô nương trúng độc mạn đà la, ngươi mau đi lấy bách thảo đan đến giải độc cho nàng".

Thiên Tướng nghe thấy hoảng sợ, chạy nhanh đi tìm dược.

Dư Anh Hoa uống giải dược xong, một lúc sau liền chậm rãi mở mắt, nàng đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, La Huyền và Thiên Tướng đang đứng ở một bên, nàng yếu ớt cất giọng hỏi La huyền: "La đại hiệp, tiểu nữ bị làm sao vậy?".

La Huyền không trả lời nàng ta, mà hỏi ngược lại: "Dư cô nương tại sao lại trúng độc mạn đà la?"

Dư Anh Hoa nghi hoặc nói: "Mạn đà la? Tiểu nữ chỉ muốn đem thảo dược hôm qua La đại hiệp đem về rữa sạch, ai ngờ bị rễ cây cắt qua ngón tay."

La Huyền nhớ lại hôm qua hắn có hái một gốc mạn đà la về, liền bừng tỉnh nói: "Đó là mạn đà la, tuy có thể làm thuốc nhưng cũng chứa chất độc. Độc nhẹ thì xuất hiện triệu chứng miện đắng, lưỡi khô, nôn mửa, sau đó toàn rhaan run rẩy, tứ chi lạnh run, hôn mê bất tỉnh, nặng thì hít thở không thông mà chết."

Thiên Tướng nghe La Huyền nói như vậy, rấp ráp hỏi: "Sư phụ, vậy Anh Nhi nàng..."

La Huyền liếc nhìn Dư Anh Hoa một cái, nói: "May mắn nàng chỉ bị cắt qua ngón tay, độc tính không sâu, chỉ cần đúng giờ uống giải dược thì sẽ không có việc gì."

Dư Anh Hoa yếu ớt ngồi dậy nói: "Đa tạ ân cứu mạng của La đại hiệp."

La Huyền quét mắt nhìn Thiên Tướng, ý bảo y nâng Dư Anh Hoa ngồi dậy, nói: "Dư cô nương không cần khách khí, cô cũng vì giúp đỡ La mỗ nên mới trúng độc, về sau chú ý một chút."

Dư Anh Hoa e thẹn gật đầu đồng ý, sau đó La Huyền mang theo Thiên Tướng rời đi.

Dư Anh Hoa lộ ra ý cười trong mắt, nàng chính là cô ý đem mạn đà la cắt vào ngón tay, nàng ta muốn xem La Huyền có thể lòng dạ sắt đá đến bao nhiêu.

...

Dư Anh Hoa hai mắt đầm lễ, hai mắt đẹp rưng rưng tựa như hoa lê trong mưa chọc cho ngươi ta yêu mến, nói: "La đại hiệp, có phải Anh Nhi đã làm sai điều gì không? Người thực chán ghét Anh Nhi sao?".

Không biết tại sao trong đầu La Huyền lúc này lại hiện lên gương mặt của Tiểu Phụng trong đem đó, trên mặt giàn dụa nước mắt, hai mắt mở to ủy khuất nhìn hắn, nói: "Sư phụ! Vì sao người đối với Tiểu Phụng như vậy? người vẫn luôn tránh né Tiểu Phụng, đột nhiên lại không cho Tiểu Phụng đến hầu hạ người, cũng không chịu nhìn Tiểu Phụng, có phải người chán ghét Tiểu Phụng không?"

Lòng La Huyền chợt nhói, hắn khẽ thu lại cảm xúc của mình rồi xoay người nhìn Dư Anh Hoa nói: "Dư cô nương nói quá lời rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, La mỗ cũng chỉ vì suy nghĩ cho thanh danh của cô nương mà thôi".

Dư Anh Hoa lúc này mới nín khóc, mỉm cười, trong mắt tràn ngập xuân tình liếc La Huyền một cái rồi nói: "La đại hiệp không cần lo lắng, Anh Nhi chỉ nghĩ sẽ hầu hạ thật tốt cho La đại hiện, Anh Nhi cũng không để tâm đến cái nhìn của người khác".

Thân ảnh quen thuộc kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu, trong ngực La Huyền không hiểu sao lại dâng lên một cổ tức giận không áp chế được liền sộc thẳng ra ngoài, lạnh giọng nói: "Dư cô nương, ngươi không để ý nhưng La mỗ để ý, hy vọng sau này thỉnh cô nương đừng đến quấy rầy La mỗ".

Bất chợt như một ráo nước lạnh hất vào người khiến cho Dư Anh Hoa lạnh thấu tim gan, nàng đứng thẳng lưng bất động chôn chân ở đó, La Huyền lạnh mặt nhấc chân bước nhanh  rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com