Su Gia Do Thanh Nam Ay Hoan Thanh
III. Bạc tìnhTrong một đoạn đời ngắn ngủi, hai mươi năm đầu tiên của Lý Thiên Hinh là giăng đầy bóng hình Trần Cảnh. Nhưng bóng hình là bóng hình, nàng chưa từng yêu nổi cậu thiếu niên ấy. Cho đến sau này khi đế hậu sánh vai, nàng cũng chưa từng yêu thương.Nhưng không phải là chưa hề xao động.Dẫu cho, xao động ấy đứt lìa vào năm nàng mười hai tuổi, nhận ra rằng mình là kẻ tội đồ nhà Lý, nàng chẳng còn cách nào dưỡng nổi yêu thương. Vậy nên, tháng năm mong manh của thuở thiếu thời, vị hoàng hậu họ Lý nọ cứ như cái bóng trong tranh, ngồi chờ đợi cái kết cục cuối cùng dành cho chính mình.Ấy vậy mà cũng đã từng nhén lên tia hy vọng khi nàng mang trong mình một đứa con. Đứa con mà đáng ra phải sống, phải là minh chứng cho Lý – Trần, phải là một đứa trẻ lanh lợi, hoạt bát, tay phải cầm kiếm, tay trái đọc kinh thư. đứa trẻ đó có thể là thái tử, đứa trẻ đó có thể là vương gia. Nhưng cuối cùng, Trần Trịnh, con trai nàng, kết cục của nó là cái chết.Chết.Thanh âm rơi tõm xuống hố sâu tuyệt vọng, để rồi vùi lấp nàng trong hoài niệm xa xăm. Chiêu Hoàng ngừng hy vọng. Để rồi sau đó vài năm, nàng khước từ cả quyền tin tưởng. Bởi nàng chẳng cònLý Thiên Hinh tự hỏi nàng đã làm sai điều gì, nhưng nàng không biết. Vĩnh viễn không biết...."Chưa đủ sao?" Lý Oanh đung đưa đứa con nhỏ của nàng và Trần Liễu trên tay, vẫn ngồi sau tấm mành mà giao tiếp cùng người đàn ông bên ngoài màn trướng. "Thái sư còn muốn gì nữa?"Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng thở dài."Họ Trần các vị đã đứng vững, còn muốn tôi phải làm sao?""Chị nghỉ ngơi đi, tôi chỉ đến thăm chị, không có ý quấy nhiễu."Nàng cười cam chịu, sau đó để nhũ mẫu bế lấy con, bản thân thì lồng thêm áo khoác rồi vén mành nhìn ra. Mắt chạm mắt, chỉ thấy lợn cợn những nỗi đau."Quan gia, ngài đã hứa gì với Thiên Hinh?"Ngài toan mở miệng, nhưng tiếng bẩm báo của thái giám non nớt từ cửa cung tiến vào khiến lời chưa kịp buông đã buộc phải rút lại."Bẩm quan gia, có tấu chương khẩn từ biên giới gửi về."Ngài đứng lên, phất ống tay áo, vừa quay lưng thì như nhớ ra, bèn ngoái lại dặn dò nàng."Hậu giữ sức khỏe, đừng để bị cảm lạnh!"...Nàng ngồi phe phẩy quạt chỉ để làm dáng, cung nhân bước vào hầu hạ đều bị nàng đuổi ra.Sau nửa năm trong hoàng cung nàng như giam cầm bản thân và biến thành một người khác hẳn. Không trách nàng được, nàng cũng không để họ có cái quyền trách nàng. Ai bảo rằng kẻ muốn giam cầm nàng lại là hai người đó.Lý Oanh rũ mi, rồi nâng tay tiếp tục quạt nhẹ.Nghe nói hoàng thượng đang xử lý tấu chương vùng biên cương cùng Thái sư và Thượng hoàng. Nàng nghe những lời đồn đại của hoàng thượng qua lời của cung nữ. Nửa năm, kể từ khi Quốc Khang ra đời, nàng không gặp hoàng thượng nữa.Những tấm mành tre không còn lay động, và gió ngoài kia đã chẳng còn hoang tàn. Hay ít ra, nàng đã nghĩ như vậy.Không lâu sau khi nàng hạ sinh Quốc Khang, những tin tức về An Sinh Vương đẵng chẳng lọt đến tai nàng nữa. Câu chuyện như thể khép lại phía sau cánh cửa cung cấm. Im lìm, nặng nhọc.Rồi quan gia có những người thiếp mới. Chính cung hoàng hậu là nàng, những người thiếp khác, đều là hàng phi.Nàng những tưởng cứ như vậy là kết thúc. Nàng sẽ lựa chọn một góc an nhàn. Rồi những sóng gió quấn chân, nàng bàng hoàng nhận ra giữa những vùng mịt mờ ấy, nàng còn quá ngây thơ.Đế vương vô tình.Nói trắng ra, ngai vàng ấy làm đế vương bạc tình, bởi sau đó, ngài còn phải trải lòng cho lê dân trăm họ, nào còn dạ mà nghĩ đến cảnh cổng hồng nhan.—Mùa hè năm tiếp theo, khi hoa gạo rụng xuống mảnh sân trống trải, màu đỏ như tan vào mạch đất, đâm loãng và u buồn, Lý Thiên Hinh xuống tóc đi tu.Cái tin ấy giống như kéo thêm một vết cứa vào cõi lòng của nàng, và những phần phía sau, mới là phần xé rách sinh mạng của nàng khi ấy.Quan gia đến tìm nàng vào một ngày hè đổ lửa. Rồi bước đi khựng lại khi tấm mành vẫn chắn giữa ngài và nàng, như những năm tháng son trẻ, cứ dợm bước vào, lại nhìn mành trúc im lìm ấy, sau đó lòng không đành, cũng không nỡ, ngài lại quay đầu.Cung nữ cạnh nàng có hỏi khẽ, sau những lần dây dưa mà chẳng thể giãy bày, mới đánh bạo cất lời."Lệnh bà, vì sao lệnh bà không đón tiếp quan gia."Lý Oanh không đáp, chỉ chăm chăm về hướng vô định, tự cào cấu câu hỏi ấy trong lòng mình.Nhưng nếu đón tiếp, nàng đón tiếp bằng tư cách gì đây?...Một buổi chiều hạ hiếm hoi nàng bước khỏi tẩm cung của mình mà dạo quanh hoa viên, người phụ nữ nắm trong tay quyền sinh sát của cả triều đại lại đến tìm nàng.Cái ngước nhìn run rẩy, những cư động như siết lại âu lo, Lý Oanh thở dài..."Mẫu thân."."Quốc Khang cũng gần được một tuổi rồi nhỉ!" mẹ nàng hỏi nàng, nghe ra không rõ là toan tính hay quan tâm.Nàng chau mày, sau đó cũng gật đầu đáp lại lấy lệ.Dăm câu thăm hỏi nhạt nhẽo trên môi. Những gì cần hỏi về Thái Sư, về mẹ, nàng đều đã hỏi. Chỉ còn câu hỏi cuối cùng, không biết phải lựa lời ra sao."Thiên Hinh xuống tóc rồi, phu nhân không muốn nói gì sao?"Nàng đã trông chờ một giây bối rối, nhưng động tác uống trà của người phụ nữ này vẫn chẳng mảy may thay đổi. Rút cục, làm thế nào mới khiến trái tim sắt đá ấy đau lòng."Vì họ Trần, phế hậu làm thế cũng phải nhẽ."Vì họ Trần."Họ Trần ấy, phải là họ của Trần của Thái Sư sao?"Một nụ cười rất nhẹ, nhanh như thể chẳng tồn tại ấy lại điềm nhiên xuất hiện trên gương mặt tịch lặng của mẹ nàng.Bà gật đầu đáp ừ. Rồi câu chuyện chầm chậm tan đi.Cho đến tận khi bà chuẩn bị ra về, nàng mới biết, mục đích của bà khi đến đây."Oanh, con phải sinh một hoàng tôn đích thực cho họ Trần!"Sét đánh trên bầu trời Thăng Long, rồi lằn xuống thân cây gạo ngoài sân hôm đó. Cây gạo năm mươi năm, sáu mươi năm vẫn đứng vững. Nhưng kỳ thực, nó đã chết rồi.Nàng vẫn đứng vững. Nhưng kỳ thực, nàng cũng chết rồi.—"Những vị phi tử trong cung là ai vậy?" Nàng mở lời hỏi vào một ngày hạ tàn.Mùa thu đuổi theo bóng nắng hanh hao, in hằn sự thống khổ của giai nhân trong đô thành hoa lệ ấy. Cung nữ nói cho nàng nghe về những vị chủ nhân mới. Về Vũ Phi, Huệ Túc Phu nhân và những cái tên xa lạ.Nàng lắng nghe câu được câu chăng, mắt nhắm lại, rồi ký ức dạt về miền Cửu Liên xưa cũ. Năm tháng thiếu thời như mây bay. Dẫu cho có là ly loạn, nhưng hầu như gian truân ấy chẳng chạm đến nàng.Nàng nằm nghiêng trên chõng khảm ngà voi, mắt nhắm lại, những cái tên thưa thớt bên tai, cuối cùng mới hỏi một câu."Những ai đã mang long thai rồi?"Không có tiếng đáp lại. Nàng mở mắt, nhìn những cung nữ câm bặt ấy, họ lén lút trao nhau những ánh mắt đầy ngụ ý. Lý Oanh cười, nụ cười ấy, giống những bông hoa gạo chết khô trên nền đất.Nàng đâu còn lạ lẫm gì với sự tàn nhẫn của mẹ và Thái Sư nữa. Lý Oanh chỏi tay ngồi dậy, rồi chậm rãi truyền ý chỉ của mình."Ngày mai về Cổ Pháp, thăm Thiên Hinh."Việc một hoàng hậu di giá về Cổ Pháp tuy không hiếm, nhưng mà không đi cùng quân vương lại là điều chưa từng có tiền lệ. Ngay khi nghe tin này, Trần Cảnh ngay lập tức dẹp tấu chương sang một bên mà tìm đến nàng."Hậu muốn đi về Cổ Pháp?""Quan gia vạn tuế." Nàng nhún người khi thấy ngài xuất hiện, ánh mắt lơ đãng nhìn những vệt nước ướt đẫm trên mãng bào. "Ngoài trời đang mưa lớn, sao quan gia không đợi người mang ô cho ngài? Người đâu, ai hầu hạ quan gia hôm nay, dám để long thể của ngài bị nhiễm lạnh sao? Đem ra xử đánh."Giọng nói lành lạnh và ánh nhìn thẳng băng. Ban đầu, nàng không nhìn ngài như thế. Nàng biết ngài có nỗi khổ của riêng ngài, nhưng, nàng không có cách nào gạt bỏ đi phần cảm giác tơi bời này. Không có cách nào."Ta không quan tâm việc đó, hoàng hậu, hậu nói ngày mai sẽ đến Cổ Pháp?" Trần Cảnh nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức mà siết mạnh. Người đàn bà này không hề nhìn ngài, không hề."Phải. Ngài không đồng ý sao?" nàng hỏi, ánh mắt mờ mịt.Sự chênh chao sâu thẳm ấy, khiến ngài cúi đầu, thở dài."Không, chị đi cẩn thận. Lần sau, nếu muốn đi, sai người nói với ta một tiếng."...Nàng đến Cổ Pháp vào buổi trưa của ngày hôm sau. Thắp hương, đặt lễ, nàng không nói một lời tâm nguyện nào với đức Phật. Khi bước ra khỏi chính điện, thầy trụ trì có hỏi sao lệnh bà không nói lên ước nguyện của mình với đức Phật. Đức Phật phải lắng nghe tiếng nói, nhưng chúng sinh cũng phải nói thành lời tâm nguyện của mình.Nàng chỉ mỉm cười, lắc đầu."Bổn cung không có tâm nguyện gì."Câu còn lại cũng không thể nói.Kể cả nếu có, tâm nguyện ấy cũng chẳng thể thành sự thật."Trụ trì, Chiêu Vương công chúa giờ đang ở đâu, ta muốn đi gặp em ấy.""Công chúa ở vườn sau, lệnh bà đi theo con đường này là đến."Nàng gật đầu, sau đó nhấc vạt váy mà bước trên đoạn đường đất đầy đá sỏi.Tiếng gõ mõ và niệm kinh vang lên giữa không gian tịch mịch. Nàng không đẩy cửa bước vào, mà giém vạt áo, rồi ngồi bên ngoài bậc tam cấp. Đợi đến khi tiếng tung kinh không còn nữa, mới thổn thức cất lời."Thiên Hinh, chị phải làm sao bây giờ?"Cánh cửa vẫn ngăn cách cả hai, kẻ trong tối, người ngoài sáng, đều bị vùi trong những lớp nhơ mà không cách nào gột bỏ."Chị phải làm sao đây, mẹ muốn chị sinh con cho quan gia. Một hậu duệ đích thực của quan gia."Không có tiếng đáp lại, Lý Oanh gục mặt xuống gối.Chừng cho đến khi một nén hương tàn, nàng cảm nhận khung cửa phía sau lưng mình thoáng động. Thiên Hinh dời bước, cũng đến nơi bậu cả ấy, chậm rãi dựa vào. Lưng đối lưng, cách nhau một tấm gỗ, chẳng cách nào nhìn mặt."Chị cũng biết, trong mắt mẹ, chúng ta chẳng là gì so với họ Trần, chẳng là gì so với giang sơn mà." Thiên Hinh cười nhạt."Mẫu thân vẫn để cho quan gia nạp phi, nhưng từ bấy đến giờ, chưa ai mang long chủng." Lý Oanh nhẹ giọng "Có phải, cũng giống như em, bà ấy khiến cho họ không thể mang thai?"Thiên Hinh nhắm mắt. Nàng đã từng nghĩ đến, nhưng chưa từng tin tưởng, chỉ cho đến khi mẹ đến tìm nàng, phu nhân Thái sư, Thiên Cực công chúa, phi tử của Lý Sảm, người đàn bà ấy đến tìm nàng, nàng mới vỡ lẽ."..."Thiên Hinh, họ Trần muốn vững vàng, con phải rời ngai hoàng hậu.""Thiên Hinh, đứa con mà con sinh ra, sẽ là cái cớ để tôn thất họ Lý nói rằng nó là dòng dõi của Lý Sảm, sẽ đưa đứa bé ấy lên ngôi mà lật đổ nhà Trần.""Thiên Hinh, chừng nào con còn ở hoàng cung này, ta sẽ không để con mang thai.""Và chừng nào Lý Oanh chưa mang cốt nhục của quan gia, những phi tử khác cũng sẽ không mang thai."...""Có rất nhiều cách để khiến một người đàn bà không thể có con, chị biết không?" Thiên Hinh lần tràng hạt "Mẫu thân đã làm thế với em. Và chắc chắn, là làm thế với những phi tử kia.""Vậy là ta đã đúng..." nàng cười "Thiên Hinh, ta không biết liệu mình có thể làm được gì cho em và An Sinh Vương nữa không. Chàng ấy vì ta mà nổi loạn chốn sông Cái, vì ta mà binh mất tướng què, vì ta mà lui về vùng Yên Sinh giam hãm tiền đồ. Em vì ta mà mất đi ngai vị, nhưng ta hứa, ta hứa sẽ đem lại cho em mùa xuân mà em đợi. Dù có chết rồi, ta nhất định sẽ đem trả em hạnh phúc của riêng em."Nàng đứng lên, hơi choáng váng vì ngồi đã lâu.Cúi đầu giã biệt, lại nghe tiếng thanh thúy vọng ra sau lớp cửa."Chị, em chưa từng yêu quan gia. Quan gia cũng chưa từng yêu em. Mười năm ấy, em hận ngài nhiều hơn là yêu."Lý Oanh nhíu mày, câu nói này, có ý gì?"Chị, quan gia đã là hoàng đế mười năm rồi, vẫn biết Thái sư và Thượng hoàng nắm trong tày quyền lực, nhưng nếu muốn, quan gia vẫn có thể cho những người đàn bà khác sinh con cho ngài."Lý Oanh cảm nhận hơi thở của mình như dừng lại. Nàng đã không và sẽ không dám nghĩ về những lời tiếp theo của Thiên Hinh. Nàng sẽ không tin, cũng không nghe, dẫu cho từng thớ thịt trên người nàng đều mòn mỏi biết rằng chuyện đó là thật."Quan gia muốn con của chị là thái tử. Phần vì danh phận." Thiên Hinh ngừng lại, nàng đoán, hẳn chị nàng đang né tránh những gì nàng nói, nàng đoán, hẳn gương mặt chị nàng co rúm đến cỡ nào "Phần vì, ngài thật sự muốn có con cùng chị.""Thiên Hinh, chị về đây..." Lý Oanh quay người, hài vải đạp lên nền đất, bước chân nhanh dần, gần như chạy trốn.Nàng đã phủ nhận, cũng lờ đi những phần ân tình mà quan gia lúc có lúc không đã thể hiện cho nàng thấy. Nàng phải làm gì nữa? Phải làm gì để thoát khỏi nơi này?Chị, quan gia yêu chị. Mười năm qua, quan gia đối với em là áy náy, là thương cảm, là tội lỗi, là mặc cảm. Còn với chị, là yêu....Rồi nàng rời Cổ Pháp. Mưa gió não nùng trên nền trời bề bộn.Ai mới là kẻ bạc tình?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com