TruyenHHH.com

Stv Diep An Cac

Bên trong, Quân Thời Việt đang nằm trên giường, ngoại bào đã được Tư Duệ các nàng thay bằng trung y màu trắng sạch sẽ. Khuôn mặt tuy vẫn còn tái nhưng đã có phần hồng thuận hơn trước.

Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ thay phiên nhau canh giữ bên cạnh Thời Việt, cho đến hai hôm sau y mới tỉnh dậy. Mắt hạnh khẽ mở, cảm nhận được tay mình đang được nắm chặt bởi một bàn tay ấm áp, đến khi nhìn kĩ, Quân Thời Việt nhận ra đó là Hạ Tư Vũ. Y đang tựa đầu vào khung giường, tay vẫn nắm lấy tay Thời Việt. Cảm nhận được người trên giường khẽ động, Hạ Tư Vũ giật mình tỉnh dậy. 

Đối với Hạ Tư Vũ, Quân Thời Việt trước kia có không ít chán ghét. Nhưng sau khi biết rõ mọi chuyện, y đối với vị ca ca trước mặt không khỏi nảy sinh hổ thẹn cùng áy náy. Cũng may, Hạ Tư Vũ không để ý những chuyện xưa, nhẹ nhàng mang đến một tách nước nóng cho y nhuận cổ họng. 

- Thời Việt, đệ tỉnh. Đệ cảm thấy thế nào rồi?

- Đa tạ Tư Vũ ca, đệ không sao. Thân thể chỉ là có chút vô lực.

- Đệ không cảm thấy điều gì khác thường sao?

- Đệ chỉ cảm thấy hơi mệt,  có thể do đệ không nghỉ ngơi đủ. À phải rồi, huynh đã thức cả đêm với đệ sao? Vất vả cho huynh rồi.

- Ta không sao, ta cùng Thời Viễn túc trực ở đây. Thời Viễn vừa ra ngoài mua thức ăn sáng, chắc là sắp quay trở lại rồi.

Hạ Tư Vũ vừa dứt lời, Quân Thời Viễn từ bên ngoài nhẹ đẩy cửa tiến vào. Hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau, sau đó quyết định vẫn là khoan đề cập đến việc này. Sau khi cùng Quân Thời Việt dùng sau bữa sáng, đợi cho y ổn định tâm tình, Quân Thời Viễn cất lời.

- Thời Việt, đại ca có một việc rất quan trọng muốn nói với đệ - Đoạn, Quân Thời Viễn cầm tay Thời Việt đặt lên bụng - Nơi này của đệ, đang có hài tử. Đệ đã hoài thai được gần năm tháng rồi.

Quân Thời Viễn vừa dứt lời, khuôn mặt vừa mới hồng thuận của Thời Việt lập tức trắng bệch, hai mắt y mở to kinh hãi, cả người run lên, môi cắn chặt. Y nắm chặt tay đại ca mình, hoảng loạn lên tiếng:

- Đại ca, chuyện này là thật sao? Không....Không thể nào. Ta không thể hoài thai được.....Nghiệt tử mà. Ta phải phá bỏ nó đi.

Quân Thời Việt vừa nói vừa vùng vẫy đòi nhào dậy, nếu không nhờ Quân Thời Viễn bên cạnh giữ chặt lấy thì có thể đã ngã nhào xuống đất.

- Thời Việt, đệ bình tĩnh lại. Nhìn đại ca, Thời Việt, nhìn ta. - Quân Thời Viễn giữ chặt bả vai Thời Việt đang không ngừng giãy giụa, thống khổ kêu gào - Có chuyện gì, đại ca giúp đệ đòi lại công đạo.

- Không, không thể nào, đã muộn rồi. Đại ca thả ta ra, để ta phá bỏ nghiệt tử này. Ta không thể chứa nó trong bụng được 

Quân Thời Việt kêu gào ngày một lớn, dường như đã không thể khống chế được bản thân. Hai tay y đấm mạnh vào bụng, chân không ngừng giãy giụa. Khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi đã ướt đẫm sau áo. Hạ Tư Vũ vội truy hô gọi Diệp Tư Thanh. Nàng nhanh chóng tiến vào, thấy tình hình trước mặt rất không ổn, vội rút ngân châm từ bên túi, dứt khoát châm xuống huyệt vị của Quân Thời Việt đang được Thời Viễn và Tư Vũ giữ chặt. Rất nhanh, y đã rơi vào hôn mê. 

Đợt nháo động vừa rồi lại dẫn đến tình trạng động thai nghiêm trọng. Tư Thanh nhìn nam nhân trước mặt, lại một lần nữa tiến hành an thai cho y. Qua một tuần trà, Tư Thanh thở phào lau mồ hôi trên trán, đoạn quay sang nhìn phu phu Quân Thời Viễn căn dặn:

- Hiện tại tình hình của y đã ổn định. Hơn nữa, hài tử cũng đã gần năm tháng, không thể phá bỏ, nếu không cả hai phụ tử đều khó giữ được mạng. Hai vị trước tiên cần cùng y nói rõ mọi chuyện, nhưng  cần chú ý khi nói chuyện, tránh để y kích động như lần này.

Nói xong, Tư Thanh ra ngoài một lúc, đem vào dược an thai do nàng đặc chế, để Quân Thời Viễn từ từ đút Thời Việt uống cạn. 

Xế chiều hôm đó, Quân Thời Việt lần nữa tỉnh dậy. Tuy nhiên, y không còn vẻ vô tư lự như ban đầu, ánh mắt lúc này nhuốm đầy vẻ bi thương cùng hoảng loạn. Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ đều ngồi ngay bên giường, gương mặt đều là lo âu, nhìn y nhẹ giọng:

- Thời Việt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tư Thanh cô nương đã nói, hài tử đã lớn, thật sự không thể phá bỏ được. Ở đây chỉ có đại ca cùng Tư Vũ, đệ mau nói cho chúng ta biết. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.

Nghe vậy, Quân Thời Việt gần như tuyệt vọng, y không khóc không nháo như lần đầu, chỉ là nước mắt không ngừng rơi. Y nhỏ giọng nghẹn ngào:

- Sau khi bị Tam hoàng tử Quân Thời Du bắt đi, đệ bị nhốt ở một ngôi miếu hoang xa lạ. Khi cố vùng vẫy để thoát thân, đệ bị hắn bắt dùng một loại dược khiến hai mắt mù lòa, cả người vô lực không thể cử động. Đệ cứ ở đó, không biết qua bao lâu, cho đến một hôm......

Đến đây, Thời Việt run rẩy cả người, ho khan liên tục. Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ đau lòng nắm chặt tay y.

- Hôm đó, tên khốn Quân Thời Du trong cơn say, đã hạ xuân dược cho đệ. Hắn nói là....hắn đã thèm khát đệ từ lâu, hắn....hắn chịu không nổi nữa. Đệ vũng vẫy trong vô vọng, nhưng rồi vẫn bị hắn ...... khụ khụ......cưỡng hiếp. Nghiệt tử trong bụng đệ, chính là của hắn a.

Nói đến đây, Quân Thời Việt đã không nhịn được, vừa khóc vừa ho liên tục. Cả người y run rẩy, hai tay ôm chặt đầu, khuôn mặt tái nhợt, tiếng kêu khóc như xé rách cõi lòng.

Quân Thời Viễn nghe xong, không nhịn được bóp nát tách trà trong tay đến rỉ máu. Còn Hạ Tư Vũ bên cạnh, cũng đã vì Quân Thời Việt mà lệ rơi đầy mặt. Nhưng bọn họ có thể làm gì đây? Tên khốn nạn, tên súc sinh kia đã phải trải giá trong đại lao, nửa đời sau sống không bằng chết. Nhưng đổi lại, ấu đệ của bọn họ, cũng không thể trải qua nửa đời còn lại an yên. Mỗi lần nhìn thấy hài tử trong bụng, Quân Thời Việt sẽ phải làm sao để đối mặt đây?

Cả gian phòng như chìm vào không khí tang thương, đau đớn đến cùng cực. Một lúc lâu sâu, Quân Thời Viễn mới nặng nề cất tiếng:

- Thời Việt, không sao cả, mọi chuyện đã qua. Hiện tại, hứa với đại ca, đệ phải bình an sinh hạ hài tử này ra, sau đó mọi chuyện đều mặc cho đệ xử lý, có được không?

Quân Thời Việt gật đầu, sau đó nhắm mặt lại để che đi đau đớn trong cõi lòng. Y còn có thể làm gì được đây? Hài tử không thể phá bỏ, chỉ đành phải sinh nó ra. Mà sinh xong, y có đành lòng giết đi một sinh linh vô tội? Y .... phải làm sao đây? 

-----------------

Quân Thời Việt lưu lại Diệp An Các hơn nửa tháng. Trong suốt thời gian này, tỉ đệ Tư Duệ, Tư Thanh, Tư Phong hay thậm chí cả nhị ca Tư Vệ cũng thường xuyên lui tới bồi y. Bọn họ đã nghe được câu chuyện từ Quân Thời Viễn và Hạ Tư Vũ, trong lòng không khỏi thay nam nhân trước mặt mà đau xót, mà tức giận.

Thân thể Quân Thời Việt vẫn còn rất yếu, hơn nữa trạng thái tinh thần vẫn có những lúc không ổn định. Sau khi được đưa về biệt viện Quân Hạ gia, tình hình của y vẫn không thể chuyển biến tốt hơn. 

Nhờ có sự chăm sóc của phu phu Quân Thời Viễn, hài tử trong bụng phát triển rất tốt, mới đây mà vòng bụng đã nhô cao. Tuy nhiên, tinh thần của Quân Thời Việt thì không được như vậy. Y cả ngày thơ thơ thẩn thẩn, khi khóc, khi cười, khi thì vuốt ve bụng lớn âu yếm, khi thì tức giận dùng lực đánh mạnh vào bụng khiến Tần Du Chi bên cạnh không khỏi điếng hồn. Duy chỉ có lúc chơi đùa cùng Quân Tư Ninh, Quân Thời Việt mới có thể bình tĩnh và tỉnh táo. 

Cha lớn cùng cha nhỏ Diệp gia cũng đặc biệt chú ý đến tình hình của Quân Thời Việt. Mỗi tuần một lần cùng nhau đến Quân Hạ Viện đưa dược mới, thăm khám thai vị và cùng y trò chuyện. Qua vài tháng, khoảng thời gian Quân Thời Việt tỉnh táo dần nhiều hơn. 

Tình trạng của y kéo dài đến gần ngày dự sinh khoảng hai tuần thì bỗng kết thúc. Trong những ngày sau đó, Quân Thời Việt không hề thơ thẩn hay mơ màng lần nào, vui vẻ dùng bữa cùng hai vị ca ca, lại hòa hảo trò chuyện cùng Tần Du Chi. 

Những tưởng mọi chuyện đã ổn cho đến sáng hôm nay. Theo thường lệ, Hạ Tư Vũ sẽ đến gian phòng của Quân Thời Việt đánh thức y dậy, giúp y thay y phục và dìu y sang đại sảnh dùng bữa sáng. Nhưng sáng nay, dù đã gọi rất lâu nhưng vẫn không nghe Quân Thời Việt trả lời, Hạ Tư Vũ phá cửa xông vào thì không thấy Quân Thời Việt đâu, bên trong là Tần Du Chi đang hôn mê.

Vội lớn giọng gọi Quân Thời Viễn, sau khi đánh thức Tần Du Chi dậy cùng tìm kiếm khắp cả biệt viện, cả hai vội sai hạ nhân thông tri đến Diệp An Các rồi tức tốc chia nhau ra tìm kiếm Quân Thời Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com