TruyenHHH.com

Stray Kids Intering

* Phòng Hyunjin *
1:30 am

Cốc cốc cốc

Hionkid:
Anh Minho?
Anh vô đi
Em chưa có khoá cửa

Kalmin.ho:
Muộn rồi sao để đèn sáng?
Rồi còn chưa chịu đi ngủ?

Hionkid:
Anh Minho
Em rút tên nha
Chắc em đấu không nổi quá...

Kalmin.ho:
Ê nha
M húp được của anh cái thẻ game rồi
Mà giờ đòi bỏ hả?
T đánh á 🙂

Hionkid:
Anh nè
Em xin lỗi...

Kalmin.ho:
Gì?

Hionkid:
Em chẳng giỏi việc gì đàng hoàng hết
Việc duy nhất em giỏi thì lại là việc vô bổ
Chơi game hay thì sao chứ?
Sau này làm được gì?
Dù em là có game thủ nổi tiếng
Thì ba mẹ cũng không công nhận
Dù em có kiếm được thật nhiều tiền
Thì liệu họ có về bên nhau?
Em chả biết nữa...

Kalmin.ho:
Gì?
Hôm nay làm sao?
Lo lắng hả?

Hionkid:
Em mới đọc tin nhắn trong nhóm tụi em
Felix nó thương em nó lắm
Ý là em biết anh cũng thương em
Nhưng mà...em cũng muốn được như Jeongin
Cũng muốn được từ trẻ con mà tự nguyện trưởng thành
Chứ không phải kiểu bị ép phải lớn
Em không biết nữa
Dù là anh vẫn yêu thương em nha
Em biết cái đó
Vậy tại sao em vẫn thấy chưa đủ...?
Sao em thấy mình thiếu thốn lắm

Kalmin.ho.
Felix với Jeongin chỉ còn nhau hả?

Hionkid:
Vâng anh
Lix nó kêu Jeongin chỉ còn người thân duy nhất là nó thôi

Kalmin.ho:

Tại vì Jeongin chỉ còn mỗi Felix
Và Felix thì cũng chỉ còn mỗi Jeongin
Jeongin được yêu thương bởi người duy nhất
Nghĩa là được yêu thương bởi tất cả những gì em ấy có
Vậy là mãn nguyện rồi
Còn em
Còn anh và em
Tụi mình còn ba mẹ
Họ là người lẽ ra phải yêu thương chúng ta
Nhưng mình lại không may mắn có được tình thương đó
Còn ba mẹ mà lại không cảm nhận được tình yêu
Thì đúng là thiếu thốn thật đó

Hionkid:
....

Kalmin.ho:
Không sao đâu
Em không cần gồng mình lên
Cứ là chính mình thôi
Em có khóc thì anh cũng chẳng bỏ m đâu
Ngủ đi
Sắp tới giải đấu rồi
Giờ nghĩ ra nghĩ vào cũng thêm mệt thôi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com