Stony Transfic 5 1 Times
Vào lần thứ tư chuyện đó xảy ra, Peter có thể nói rằng cậu bé đã cảm nhận được có điều gì không đúng ngay khi bước chân ra khỏi thang máy. Các Avengers khác đang tập trung trong phòng sinh hoạt chung, điều này không có gì lạ, nhưng cái cách họ ngẩng phắt đầu dậy nhìn Peter ngay khi cánh cửa thang máy bật mở thì chắc chắn không bình thường chút nào.
Clint thất vọng kêu lên một tiếng và thả người phịch xuống ghế dài theo một cách có lẽ hơi chút lố lăng, Thor cũng ngả người ngồi xuống ngay sau đó, và thậm chí cả Natasha cũng không kìm được một tiếng thở dài.
"Ờm," Peter ngượng ngùng nhìn họ, "Cháu xin lỗi, mọi người đang đợi chú giao bánh pizza ạ?"
Môi của Natasha nhếch lên thành một nụ cười thích thú (và Peter xem phản ứng này của cô là một thắng lợi lớn mà cậu bé đạt được, bởi vì hầu như chẳng ai có thể làm người phụ nữ này mỉm cười ngoại trừ Clint và Tony, hai người họ thi thoảng vẫn khiến cô nàng bật ra vài tiếng cười khúc khích)."Xin lỗi, Peter," Natasha nói, vẫy tay về phía Clint, "Đừng để ý mấy hành động quá lố của họ. Chỉ là bọn cô đang chờ Steve quay lại sau khi anh ấy tức giận bỏ đi."
"Tức giận bỏ đi?" Peter cất tiếng hỏi, cố gắng hồi tưởng xem liệu cậu bé đã bao giờ chứng kiến người đội trưởng tức giận về bất cứ điều gì hay chưa. Đành rằng, trước đây Peter đã từng thấy người đàn ông tóc vàng tỏ ra khó chịu khi những người đồng đội của hắn tán chuyện qua bộ đàm trong lúc làm nhiệm vụ hoặc khi ai đó trong bọn họ hành động quá liều lĩnh trên chiến trường, nhưng cậu nhóc chưa bao giờ thấy người đàn ông đó mất bình tĩnh đến mức này."Bố và Mẹ lại cãi nhau rồi." Clint hét lên khi anh ta dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt bắn ra những cái nhìn chăm chăm về phía nhà bếp.
"Đừng có kêu tụi này kiểu đó nữa, đồ não chim." Một giọng nói cất lên từ căn bếp, Peter ngước lên và trông thấy Tony đang đứng dựa vào thành bếp bên cạnh bình cà phê. Lông mày gã nhíu lại một cách đầy khó chịu và khóe môi gã mím chặt.Peter chợt giật mình khi cậu bé bắt gặp đôi môi bị rách và hơi rướm máu của gã tóc nâu, và cậu bé nhận ra cánh tay trái của gã đang được cố định trước ngực bằng một cái băng đeo màu trắng.
"Con hàng ngon nghẻ đấy." Clint ngồi thẳng dậy và nhìn về phía gã kỹ sư, "Anh chế ra nó khi bị nổ văng khỏi một tòa nhà chọc trời hay lúc nghe Steve thuyết giảng sau khi anh ấy phải gỡ anh ra khỏi bộ giáp thế?"
Tony trợn mắt và thở hắt ra, gã quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc máy pha cà phê, "Tôi còn chẳng biết thằng ất ơ nào đã chọc tức anh ta hồi sáng nay nữa. Còn mỗi hai giây nữa thôi là tôi xử xong quả bom rồi, tại anh ta làm tôi mất tập trung thì có! Vụ nổ làm hỏng bộ giáp có phải lỗi của tôi quái đâu.""Chắc anh ấy tức cái đứa đặt bom quá." Natasha nói nhẹ nhàng khi cô ấy hất tóc qua vai và nhìn thẳng vào Tony, "Mà cũng có thể là anh ấy giận vì anh suýt chết chăng? Tôi không biết nữa, nó khá là khó đoán khi mà Steve trở nên hốt hoảng như vậy.""Tôi đã kiểm soát được tình hình. Tôi hoàn toàn ổn! Bộ giáp đã bảo vệ tôi khỏi mọi va chạm khi tiếp đất và tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ trừ một cánh tay bị gãy và chấn động nhẹ. Ý tôi là, thôi nào, có siêu anh hùng nào mới chiến xong mà lành lặn được đâu? Nếu người bị thương là cái tên bướng bỉnh ấy, anh ta cũng sẽ nhún vai cho qua cả thôi!" Tony gầm gừ khi gã vung bàn tay lành lặn của mình lên, vẫn nhìn lăm lăm vào cái máy, "Nhóc, cháu có mua cà phê trên đường tới đây không?""Không đâu ạ, xin lỗi nhé chú Stark." Peter đáp với một cái nhún vai, cuối cùng bước vào phòng sinh hoạt chung và bỏ chiếc ba lô của mình xuống bên cạnh chiếc ghế mà Thor đang ngồi. Cậu bé ngồi xuống cạnh Clint trên chiếc ghế dài.Tony dài giọng rền rĩ, và trong thoáng chốc Peter đã ngờ rằng gã ta sẽ thực sự dậm chân như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ. Thay vào đó, gã kỹ sư hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở dài ra khi gã tựa người vào thành bếp cùng đôi vai chùng xuống đầy thất vọng.Khi Peter toan mở miệng và đề nghị ra ngoài mua cà phê thì thang máy chợt kêu "ding" lên một tiếng. Cửa thang máy trượt ra, để lộ bên trong bóng dáng Steve đang khoanh tay dựa người vào tường. Tay phải hắn cầm một ly cà phê cỡ lớn, và biểu cảm trên khuôn mặt hắn thì hơi đanh lại.Hắn liếc nhìn qua những đồng đội của mình đang tụ tập trong phòng khách và rồi khẽ đảo mắt.Cậu nhóc Peter quan sát khi người đàn ông tóc vàng dựng thẳng người khỏi bức tường đằng sau và sải bước về phía nhà bếp, vẻ mặt hắn ta dịu đi trông thấy khi hắn bắt gặp bóng dáng gã kỹ sư đang gắt gỏng.Tony cứng người, mắt dán chặt vào sàn bếp. Steve hắng giọng, với cái vẻ dường như đang trông đợi một điều gì đấy, rồi đặt nhẹ ly cà phê lên thành bếp, ngay cạnh chỗ gã tóc nâu. Hắn ta đang đứng trước mặt Tony, gần tới nỗi Peter khá chắc là mũi giày của hai người họ đã chạm vào nhau, nhưng gã tóc nâu vẫn né tránh ánh nhìn của hắn.
"...Tôi mua cho anh cốc cà phê để xin lỗi. Tôi nghe họ bảo uống nóng là ngon nhất, nhưng có lẽ nó đã nguội đi đôi chút trên đường tôi trở về. " Steve nói khẽ, phớt lờ các đồng đội khác của hắn, những người vẫn say sưa theo dõi cuộc trao đổi của họ từ phòng sinh hoạt chung.
Cơ thể hắn khẽ đung đưa, như thể hắn muốn rướn người về phía trước và tiến lại gần gã hơn một chút, nhưng rồi hắn khựng lại. Steve hơi nghiêng đầu khi hắn trông thấy gã tóc nâu mím chặt môi.Tony nhún phần vai bên phía cánh tay lành lặn, "Chà, chúng ta đang sống trong thời hiện đại, vì vậy tôi hoàn toàn có thể cho nó vào lò vi sóng. May cho anh là tôi không quá kén chọn về mấy chuyện cà phê cà pháo thế này. Chúa ạ, tôi sẽ tiêm thẳng cà phê vào tĩnh mạch nếu có thể, như vậy thì nó sẽ phát huy tác dụng còn nhanh hơn. Có lẽ tôi và Peter sẽ tìm được cách nào đó để-"
"Tony," Steve gọi tên gã kỹ sư một cách thật lặng lẽ, với ánh mắt và giọng điệu thật nhẹ nhàng, và chỉ với vậy, Tony ngậm chặt môi, "Anh đang lắp bắp đấy."Gã tóc nâu vẫn lảng tránh ánh mắt của người đội trưởng, điều đó có nghĩa là Tony đang nhìn chằm chằm vào ngực Steve thay vì mắt hắn. Steve bình tĩnh thở ra, "Tôi xin lỗi vì đã quát anh, Tony. Chỉ là... Tôi lo cho anh. Anh biết rõ điều đó mà."
Những câu nói cuối cùng được thốt ra khẽ khàng đến mức Peter cảm giác rằng chàng chiến binh không muốn để cho các đồng đội của mình nghe thấy. Trong một phút chốc, Tony chẳng hề cử động, nhưng rồi với một ánh nhìn hoài nghi, gã từ từ vươn tay ra và cầm lấy chiếc ly từ thành bếp. Khi Tony nhìn thấy tên của tiệm cà phê được ghi trên thân cốc, khoé mắt gã khẽ giật và rồi gã ngước nhìn lên Steve, người dường như đang cố gắng hết sức để bày ra vẻ mặt vô tội.Mặc cho cà phê không còn nóng nữa, Tony nhấp lấy một ngụm lớn, và Peter có thể nhìn thấy rõ mồn một cái cách mà đôi vai căng cứng của gã dần buông lỏng.Tony thở dài rồi nhấp thêm một ngụm cà phê trước khi gã lại dựa người vào thành bếp và nâng chiếc ly sát vào ngực bằng bàn tay lành lặn của mình."Tôi cũng vậy. Ý tôi là, tôi... xin lỗi, sao cũng được... Vì đã làm anh lo." Tony bảo sau một hồi im lặng, gã cố tình tránh ánh nhìn của chàng siêu chiến binh và vẫy vẫy cánh tay như thể gã đang cố tỏ ra hờ hững.
Steve nhìn chăm chăm vào gã kỹ sư trong một lúc lâu, trước khi khoé môi hắn kéo lên một nụ cười nhỏ dịu dàng, và hắn khẽ gật đầu.Tony thôi không dựa vào thành bếp nữa, gã lách người qua chàng siêu chiến binh để toan ra khỏi căn bếp. Nhưng trước khi gã kịp làm vậy, Steve đã nhanh chóng đỡ lấy cánh tay lành lặn của Tony.Tony lập tức xoay người lại theo quán tính, cuối cùng cũng bắt gặp đôi mắt màu đại dương sâu thẳm của người đàn ông tóc vàng. Trong một khoảnh khắc kéo dài tưởng chừng như vô tận, hai người họ chỉ đơn giản là nhìn chăm chú vào mắt nhau, những ngón tay Steve ôm gọn lấy khuỷu tay Tony và làm nhăn đi lớp vải áo của gã."Tạ ơn Chúa là anh vẫn ổn." Steve thì thầm, đôi mắt xanh của hắn lóe lên một tia xúc cảm mà Peter không thể gọi tên. Tony chỉ im lặng, thay vào đó, gã kỹ sư tiến một bước lại gần người đàn ông tóc vàng, trước khi gã khẽ hừ một tiếng và quay người đi ra khỏi bếp.
Steve để gã bước đi, những ngón tay hắn lướt qua tay áo sơ mi của Tony và trượt khỏi cánh tay gã.Tony đi vào phòng sinh hoạt chung và đặt cà phê lên bàn, gã thả mình xuống chiếc ghế dài bên cạnh Natasha. Người phụ nữ quan sát gã với một ánh nhìn đầy ý nhị. Đôi mắt xanh lục sắc bén của cô quét đến cốc cà phê trên bàn."Sao tôi chưa nghe tiếng tiệm cà phê này nhỉ? Nó có gần đây không?" Natasha nhàn nhạt nhận xét khi cô quay lại nhìn chiếc máy tính bảng của mình.
"Ồ!" Một nụ cười khẽ nở trên khóe môi Tony và đôi mắt gã dường như bừng sáng lên một chút, "Steve phát hiện ra nó trong một lần chạy bộ buổi sáng. Chẳng hiểu sao anh ấy cứ thích chạy một quãng đường dài tới mức lố bịch như thế, lố bịch thật sự luôn á. Nhưng mà bữa đó Steve đã mua bánh ngọt và cà phê về. Thấy cũng ngon nên giờ Steve mua cho bọn tôi suốt.""Bọn tôi?" Natasha hỏi với một bên lông mày nhướng cao và một nụ cười nhỏ đầy hàm ý."Ừ thì..." Đột nhiên Tony cảm thấy thật ngượng ngùng, "Cho Steve với tôi đó... hai bọn tôi. Nó... không biết nữa, kiểu như... một thói quen giữa cả hai-""Ôi Chúa ơi, hai người có 'thói quen' chung luôn kìa, đáng yêu vãi." Clint trêu chọc với một nụ cười xấu xa.Tony bắn về phía chàng cung thủ một cái lườm tóe khói, gã tóc nâu lè lưỡi làm mặt xấu, "Sao cũng được, Barton, anh chỉ đang ghen tị vì anh không có 'thói quen' chung với biểu tượng nước Mỹ thôi."Những lúc thế này, Peter chợt nghĩ, mối quan hệ giữa hai người họ mới thật là rõ ràng.Đôi mắt Tony chăm chú đặt lên người đội trưởng. Ở trong bếp, Steve vẫn không nói một lời gì, nhưng khi Peter nhìn sang, hắn đang dựa lưng vào thành bếp với đôi tay khoanh lại trước ngực. Môi hắn khẽ nhếch lên, và ánh mắt Tony dịu lại. Vẻ mặt Steve dịu dàng và thích thú khi hắn quan sát Tony tiếp tục chí choé với Clint, thế rồi khoé môi hắn kéo lên một nụ cười nhỏ.Khi hắn bắt gặp Peter đang nhìn mình, Steve chỉ nháy mắt trước khi xoay người lại và bỏ đi về phía dãy phòng của mình trên tầng dành cho các Avengers. Lần đầu tiên Peter nhận ra rằng, Steve và Tony đã phải trải qua khó khăn đến nhường nào khi mà cả hai đều có những công việc buộc họ phải đặt bản thân vào trong nguy hiểm. Nhưng ít ra thì họ cũng đã tìm được cách để đối phó với chuyện đó.
Clint thất vọng kêu lên một tiếng và thả người phịch xuống ghế dài theo một cách có lẽ hơi chút lố lăng, Thor cũng ngả người ngồi xuống ngay sau đó, và thậm chí cả Natasha cũng không kìm được một tiếng thở dài.
"Ờm," Peter ngượng ngùng nhìn họ, "Cháu xin lỗi, mọi người đang đợi chú giao bánh pizza ạ?"
Môi của Natasha nhếch lên thành một nụ cười thích thú (và Peter xem phản ứng này của cô là một thắng lợi lớn mà cậu bé đạt được, bởi vì hầu như chẳng ai có thể làm người phụ nữ này mỉm cười ngoại trừ Clint và Tony, hai người họ thi thoảng vẫn khiến cô nàng bật ra vài tiếng cười khúc khích)."Xin lỗi, Peter," Natasha nói, vẫy tay về phía Clint, "Đừng để ý mấy hành động quá lố của họ. Chỉ là bọn cô đang chờ Steve quay lại sau khi anh ấy tức giận bỏ đi."
"Tức giận bỏ đi?" Peter cất tiếng hỏi, cố gắng hồi tưởng xem liệu cậu bé đã bao giờ chứng kiến người đội trưởng tức giận về bất cứ điều gì hay chưa. Đành rằng, trước đây Peter đã từng thấy người đàn ông tóc vàng tỏ ra khó chịu khi những người đồng đội của hắn tán chuyện qua bộ đàm trong lúc làm nhiệm vụ hoặc khi ai đó trong bọn họ hành động quá liều lĩnh trên chiến trường, nhưng cậu nhóc chưa bao giờ thấy người đàn ông đó mất bình tĩnh đến mức này."Bố và Mẹ lại cãi nhau rồi." Clint hét lên khi anh ta dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt bắn ra những cái nhìn chăm chăm về phía nhà bếp.
"Đừng có kêu tụi này kiểu đó nữa, đồ não chim." Một giọng nói cất lên từ căn bếp, Peter ngước lên và trông thấy Tony đang đứng dựa vào thành bếp bên cạnh bình cà phê. Lông mày gã nhíu lại một cách đầy khó chịu và khóe môi gã mím chặt.Peter chợt giật mình khi cậu bé bắt gặp đôi môi bị rách và hơi rướm máu của gã tóc nâu, và cậu bé nhận ra cánh tay trái của gã đang được cố định trước ngực bằng một cái băng đeo màu trắng.
"Con hàng ngon nghẻ đấy." Clint ngồi thẳng dậy và nhìn về phía gã kỹ sư, "Anh chế ra nó khi bị nổ văng khỏi một tòa nhà chọc trời hay lúc nghe Steve thuyết giảng sau khi anh ấy phải gỡ anh ra khỏi bộ giáp thế?"
Tony trợn mắt và thở hắt ra, gã quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc máy pha cà phê, "Tôi còn chẳng biết thằng ất ơ nào đã chọc tức anh ta hồi sáng nay nữa. Còn mỗi hai giây nữa thôi là tôi xử xong quả bom rồi, tại anh ta làm tôi mất tập trung thì có! Vụ nổ làm hỏng bộ giáp có phải lỗi của tôi quái đâu.""Chắc anh ấy tức cái đứa đặt bom quá." Natasha nói nhẹ nhàng khi cô ấy hất tóc qua vai và nhìn thẳng vào Tony, "Mà cũng có thể là anh ấy giận vì anh suýt chết chăng? Tôi không biết nữa, nó khá là khó đoán khi mà Steve trở nên hốt hoảng như vậy.""Tôi đã kiểm soát được tình hình. Tôi hoàn toàn ổn! Bộ giáp đã bảo vệ tôi khỏi mọi va chạm khi tiếp đất và tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ trừ một cánh tay bị gãy và chấn động nhẹ. Ý tôi là, thôi nào, có siêu anh hùng nào mới chiến xong mà lành lặn được đâu? Nếu người bị thương là cái tên bướng bỉnh ấy, anh ta cũng sẽ nhún vai cho qua cả thôi!" Tony gầm gừ khi gã vung bàn tay lành lặn của mình lên, vẫn nhìn lăm lăm vào cái máy, "Nhóc, cháu có mua cà phê trên đường tới đây không?""Không đâu ạ, xin lỗi nhé chú Stark." Peter đáp với một cái nhún vai, cuối cùng bước vào phòng sinh hoạt chung và bỏ chiếc ba lô của mình xuống bên cạnh chiếc ghế mà Thor đang ngồi. Cậu bé ngồi xuống cạnh Clint trên chiếc ghế dài.Tony dài giọng rền rĩ, và trong thoáng chốc Peter đã ngờ rằng gã ta sẽ thực sự dậm chân như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ. Thay vào đó, gã kỹ sư hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở dài ra khi gã tựa người vào thành bếp cùng đôi vai chùng xuống đầy thất vọng.Khi Peter toan mở miệng và đề nghị ra ngoài mua cà phê thì thang máy chợt kêu "ding" lên một tiếng. Cửa thang máy trượt ra, để lộ bên trong bóng dáng Steve đang khoanh tay dựa người vào tường. Tay phải hắn cầm một ly cà phê cỡ lớn, và biểu cảm trên khuôn mặt hắn thì hơi đanh lại.Hắn liếc nhìn qua những đồng đội của mình đang tụ tập trong phòng khách và rồi khẽ đảo mắt.Cậu nhóc Peter quan sát khi người đàn ông tóc vàng dựng thẳng người khỏi bức tường đằng sau và sải bước về phía nhà bếp, vẻ mặt hắn ta dịu đi trông thấy khi hắn bắt gặp bóng dáng gã kỹ sư đang gắt gỏng.Tony cứng người, mắt dán chặt vào sàn bếp. Steve hắng giọng, với cái vẻ dường như đang trông đợi một điều gì đấy, rồi đặt nhẹ ly cà phê lên thành bếp, ngay cạnh chỗ gã tóc nâu. Hắn ta đang đứng trước mặt Tony, gần tới nỗi Peter khá chắc là mũi giày của hai người họ đã chạm vào nhau, nhưng gã tóc nâu vẫn né tránh ánh nhìn của hắn.
"...Tôi mua cho anh cốc cà phê để xin lỗi. Tôi nghe họ bảo uống nóng là ngon nhất, nhưng có lẽ nó đã nguội đi đôi chút trên đường tôi trở về. " Steve nói khẽ, phớt lờ các đồng đội khác của hắn, những người vẫn say sưa theo dõi cuộc trao đổi của họ từ phòng sinh hoạt chung.
Cơ thể hắn khẽ đung đưa, như thể hắn muốn rướn người về phía trước và tiến lại gần gã hơn một chút, nhưng rồi hắn khựng lại. Steve hơi nghiêng đầu khi hắn trông thấy gã tóc nâu mím chặt môi.Tony nhún phần vai bên phía cánh tay lành lặn, "Chà, chúng ta đang sống trong thời hiện đại, vì vậy tôi hoàn toàn có thể cho nó vào lò vi sóng. May cho anh là tôi không quá kén chọn về mấy chuyện cà phê cà pháo thế này. Chúa ạ, tôi sẽ tiêm thẳng cà phê vào tĩnh mạch nếu có thể, như vậy thì nó sẽ phát huy tác dụng còn nhanh hơn. Có lẽ tôi và Peter sẽ tìm được cách nào đó để-"
"Tony," Steve gọi tên gã kỹ sư một cách thật lặng lẽ, với ánh mắt và giọng điệu thật nhẹ nhàng, và chỉ với vậy, Tony ngậm chặt môi, "Anh đang lắp bắp đấy."Gã tóc nâu vẫn lảng tránh ánh mắt của người đội trưởng, điều đó có nghĩa là Tony đang nhìn chằm chằm vào ngực Steve thay vì mắt hắn. Steve bình tĩnh thở ra, "Tôi xin lỗi vì đã quát anh, Tony. Chỉ là... Tôi lo cho anh. Anh biết rõ điều đó mà."
Những câu nói cuối cùng được thốt ra khẽ khàng đến mức Peter cảm giác rằng chàng chiến binh không muốn để cho các đồng đội của mình nghe thấy. Trong một phút chốc, Tony chẳng hề cử động, nhưng rồi với một ánh nhìn hoài nghi, gã từ từ vươn tay ra và cầm lấy chiếc ly từ thành bếp. Khi Tony nhìn thấy tên của tiệm cà phê được ghi trên thân cốc, khoé mắt gã khẽ giật và rồi gã ngước nhìn lên Steve, người dường như đang cố gắng hết sức để bày ra vẻ mặt vô tội.Mặc cho cà phê không còn nóng nữa, Tony nhấp lấy một ngụm lớn, và Peter có thể nhìn thấy rõ mồn một cái cách mà đôi vai căng cứng của gã dần buông lỏng.Tony thở dài rồi nhấp thêm một ngụm cà phê trước khi gã lại dựa người vào thành bếp và nâng chiếc ly sát vào ngực bằng bàn tay lành lặn của mình."Tôi cũng vậy. Ý tôi là, tôi... xin lỗi, sao cũng được... Vì đã làm anh lo." Tony bảo sau một hồi im lặng, gã cố tình tránh ánh nhìn của chàng siêu chiến binh và vẫy vẫy cánh tay như thể gã đang cố tỏ ra hờ hững.
Steve nhìn chăm chăm vào gã kỹ sư trong một lúc lâu, trước khi khoé môi hắn kéo lên một nụ cười nhỏ dịu dàng, và hắn khẽ gật đầu.Tony thôi không dựa vào thành bếp nữa, gã lách người qua chàng siêu chiến binh để toan ra khỏi căn bếp. Nhưng trước khi gã kịp làm vậy, Steve đã nhanh chóng đỡ lấy cánh tay lành lặn của Tony.Tony lập tức xoay người lại theo quán tính, cuối cùng cũng bắt gặp đôi mắt màu đại dương sâu thẳm của người đàn ông tóc vàng. Trong một khoảnh khắc kéo dài tưởng chừng như vô tận, hai người họ chỉ đơn giản là nhìn chăm chú vào mắt nhau, những ngón tay Steve ôm gọn lấy khuỷu tay Tony và làm nhăn đi lớp vải áo của gã."Tạ ơn Chúa là anh vẫn ổn." Steve thì thầm, đôi mắt xanh của hắn lóe lên một tia xúc cảm mà Peter không thể gọi tên. Tony chỉ im lặng, thay vào đó, gã kỹ sư tiến một bước lại gần người đàn ông tóc vàng, trước khi gã khẽ hừ một tiếng và quay người đi ra khỏi bếp.
Steve để gã bước đi, những ngón tay hắn lướt qua tay áo sơ mi của Tony và trượt khỏi cánh tay gã.Tony đi vào phòng sinh hoạt chung và đặt cà phê lên bàn, gã thả mình xuống chiếc ghế dài bên cạnh Natasha. Người phụ nữ quan sát gã với một ánh nhìn đầy ý nhị. Đôi mắt xanh lục sắc bén của cô quét đến cốc cà phê trên bàn."Sao tôi chưa nghe tiếng tiệm cà phê này nhỉ? Nó có gần đây không?" Natasha nhàn nhạt nhận xét khi cô quay lại nhìn chiếc máy tính bảng của mình.
"Ồ!" Một nụ cười khẽ nở trên khóe môi Tony và đôi mắt gã dường như bừng sáng lên một chút, "Steve phát hiện ra nó trong một lần chạy bộ buổi sáng. Chẳng hiểu sao anh ấy cứ thích chạy một quãng đường dài tới mức lố bịch như thế, lố bịch thật sự luôn á. Nhưng mà bữa đó Steve đã mua bánh ngọt và cà phê về. Thấy cũng ngon nên giờ Steve mua cho bọn tôi suốt.""Bọn tôi?" Natasha hỏi với một bên lông mày nhướng cao và một nụ cười nhỏ đầy hàm ý."Ừ thì..." Đột nhiên Tony cảm thấy thật ngượng ngùng, "Cho Steve với tôi đó... hai bọn tôi. Nó... không biết nữa, kiểu như... một thói quen giữa cả hai-""Ôi Chúa ơi, hai người có 'thói quen' chung luôn kìa, đáng yêu vãi." Clint trêu chọc với một nụ cười xấu xa.Tony bắn về phía chàng cung thủ một cái lườm tóe khói, gã tóc nâu lè lưỡi làm mặt xấu, "Sao cũng được, Barton, anh chỉ đang ghen tị vì anh không có 'thói quen' chung với biểu tượng nước Mỹ thôi."Những lúc thế này, Peter chợt nghĩ, mối quan hệ giữa hai người họ mới thật là rõ ràng.Đôi mắt Tony chăm chú đặt lên người đội trưởng. Ở trong bếp, Steve vẫn không nói một lời gì, nhưng khi Peter nhìn sang, hắn đang dựa lưng vào thành bếp với đôi tay khoanh lại trước ngực. Môi hắn khẽ nhếch lên, và ánh mắt Tony dịu lại. Vẻ mặt Steve dịu dàng và thích thú khi hắn quan sát Tony tiếp tục chí choé với Clint, thế rồi khoé môi hắn kéo lên một nụ cười nhỏ.Khi hắn bắt gặp Peter đang nhìn mình, Steve chỉ nháy mắt trước khi xoay người lại và bỏ đi về phía dãy phòng của mình trên tầng dành cho các Avengers. Lần đầu tiên Peter nhận ra rằng, Steve và Tony đã phải trải qua khó khăn đến nhường nào khi mà cả hai đều có những công việc buộc họ phải đặt bản thân vào trong nguy hiểm. Nhưng ít ra thì họ cũng đã tìm được cách để đối phó với chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com