Stony Bac Ha Va Ruou Vang
Steve nằm vật xuống nền cỏ sau khi bài huấn luyện kết thúc. Đôi mắt anh nheo lại nhìn bầu trời nhuốm màu của hoàng hôn, vậy là sắp kết thúc một ngày rồi. " Sao lại ngơ ra rồi?!" Tony lại gần và ngồi xuống bên cạnh anh. Gã chống cằm nhìn Steve, nhìn bầu trời được phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo kia. Dù nhìn bao nhiêu lần, gã vẫn cảm thấy đôi mắt này rất đẹp, rất hút hồn người khác. Nó nhẹ nhàng và ôn nhu như nước, nhưng lại mang theo những cảm xúc mãnh liệt như lửa. Sự mâu thuẫn ấy khiến đôi mắt của Steve trở nên rất đặc biệt. Tony rất thích. Gã cong môi cười, rồi bất ngờ nằm xuống cùng Steve, cùng anh nhìn ngắm bầu trời. " Tôi...tôi có phải yếu đuối lắm không?!" Steve mất một lúc mới có thể sắp xếp và tìm từ phù hợp để mở lời. Đôi mắt anh không còn chăm chú vào bầu trời nữa mà dừng trên khuôn mặt của người nằm bên cạnh. Góc nghiêng của Tony khiến anh mê mẩn. Đã không biết bao nhiêu lần Steve dùng từ "kiệt tác" để nói về con người này. Gã thật xinh đẹp làm sao! Từ lần đầu tiên gặp gỡ, Steve đã vô tình khắc hoạ vẻ đẹp ấy vào tâm trí, không thể nào quên được. Tony khẽ nghiêng đầu về phía Steve. Khoảng cách giữa họ quá gần gũi và trái tim của Steve vì thế mà đập rất nhanh. Sự bối rối và ngại ngùng chẳng biết từ đâu ra, nhanh chóng chiếm lấy lý trí của anh. Steve có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, tai anh đã nóng bừng từ bao giờ. Steve chưa bao giờ cảm thấy như thế với ai cả. Dù cho anh từng tiếp xúc với Bucky còn thân mật hơn thế này, nhưng chưa bao giờ có sự lúng túng tồn tại giữa hai người. Chỉ riêng với Howard Potts...chỉ với một mình gã... Steve chẳng thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình... Tony nhìn biểu cảm thay đổi vô cùng phong phú của Steve, khẽ cười thành tiếng: " Chàng siêu chiến binh à, anh làm tốt hơn anh tưởng đấy, tin tôi đi." " Có anh ở đây thật là tốt." Steve mỉm cười: " Có anh ở đây...tâm trạng của tôi chẳng thể nào trở nên tồi tệ được. Cứ như có phép màu ấy."
.
Steve đã rất chăm chỉ luyện tập, dù cho cơ thể ốm yếu của anh luôn đáp lại anh bằng những cơn đau ê ẩm khi về đêm và đổ mồ hôi ướt đẫm áo trong những buổi luyện tập. Peggy rất tán thưởng trí thông minh và khả năng xử lý tình huống của Steve, nhưng cô cũng khá e ngại về thể lực có hạn của chàng lính tóc vàng này. Tony thường xuyên tới thăm Steve và trở thành khách quen của tiểu đội này luôn. Tần suất gã lui tới nơi này càng ngày càng dày đặc, đến cả Đại tá Phillips cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được nữa. Ông lôi Tony ra một góc và giáo huấn gã cả ngày, thiếu điều tống gã về nhà giam một lần nữa. Steve có lẽ là người vui sướng nhất vì sự xuất hiện của Tony trong những buổi luyện tập. Tony ở đó khiến anh có thêm động lực để hoàn thành bài tập huấn tốt hơn. Những lúc như thế, Steve thường làm việc năng suất lắm. Nhưng tất nhiên dù cho anh có tiến bộ thế nào, dù đã hoàn thành các bài tập nhanh hơn những ngày đầu thì vẫn không tránh khỏi những lời trêu chọc và bỡn cợt của đồng đội. À thì Steve đã quen rồi, anh không quan tâm tới mấy lời gièm pha đó. Với cả có Tony ở đây, Steve cũng chẳng rảnh rỗi để chú ý tới những kẻ bắt nạt ngoài kia. " Trông anh kìa!" Tony đem khăn bông tới và giúp Steve lau mồ hôi trên trán. Lần nào anh cũng kết thúc buổi tập với bộ dạng vật vã, thở rất nhanh và gấp gáp còn khuôn mặt thì đỏ bừng. Gã thở dài: " Đừng cố quá sức đấy nhé chiến binh." " Tôi ổn, đừng lo lắng quá. Tôi bây giờ vẫn còn chạy được vài vòng nữa đấy." Steve vui vẻ nói đùa với Tony. Thể lực của anh đã tiêu hao hết cho buổi tập huấn khắc nghiệt vừa rồi. Đừng nói tới việc chạy, chỉ đứng lên thôi cũng là điều khó khăn với Steve bây giờ. Anh nằm xuống nền đất, để mặt chiếc áo phông trắng của mình lấm lem bụi bẩn. Ánh mắt anh từ đầu đến giờ đều chỉ nhìn Tony. Hôm nay gã vẫn thật xinh đẹp... " Còn nhìn nữa là mặt tôi thủng một lỗ đấy chàng lính à." Steve mỉm cười: " Anh không thể cấm người khác yêu thích cái đẹp được đâu, Potts." Steve sau một hồi nghỉ ngơi lấy sức cũng có thể ngồi dậy. Anh hất ngược tóc mái ra phía sau, hơi thở cũng dần ổn định lại. Tony phải thừa nhận rằng Steve vuốt tóc lên trông rất có khí chất của một alpha, nhìn cũng rất đẹp trai nữa. " Tôi phải về rồi, sáng mai có một buổi tập huấn sớm." Steve đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn dính trên quân phục. Anh nhìn Tony với ánh mắt cún con quấn chủ, khiến gã thiên tài ấy ngay lập tức mềm lòng. Cái sự đáng yêu này chẳng hợp với một siêu chiến binh chút nào cả. " Vậy anh mau về đi, ngày mai tôi sẽ tới tìm anh." Tony giả vờ thở dài trêu chọc: " Đừng có nhớ tôi nhé siêu chiến binh." Không ngoài dự đoán, Steve đỏ mặt và ngay tức khắc quắp đuôi chạy mất. Dù đã trêu chọc anh bao nhiêu lần nhưng Tony vẫn thấy rất mới mẻ. Gã thích nhìn những vệt hồng lan rộng từ hai tai xuống gò má và phủ lên khuôn mặt điển trai của Steve, thích nhìn cách anh bối rối bỏ chạy như một chú cún cưng đáng yêu. Nếu Steve là một omega, gã chắc chắn sẽ có hàng tá người mềm nhũn ra vì sự đáng yêu này của anh. Và có khi gã sẽ tìm cách cưa cẩm Steve luôn ấy. Nhưng thật đáng tiếc, Steve lại là một beta, theo lời kể của Peggy về kỳ xét nghiệm tính dục mấy ngày trước. " Tiếc thật đấy Steve." Tony đứng dậy, phủi phủi mông rồi chán nản trở về khi ký túc. Và gã đã biến mất vài ngày sau đó. Thực ra cũng không có gì, Howard tới tìm gã và cuỗm gã khỏi căn cứ luôn. Y nói là có chuyện cần nhờ Tony giúp và hứa sẽ trả công gã thật hậu hĩnh. Điều này khiến Tony rất tò mò, gã muốn xem thử phần thưởng hậu hĩnh mà Howard nói tới là cái gì. Đại tá Phillips cũng đồng ý cho phép gã rời khỏi căn cứ vài hôm, với điều kiện là Howard phải giám sát mọi hoạt động của gã và báo cáo với ông ấy hàng ngày. Thật đáng ghét! Tony đã âm thầm chửi Phillips một trận xối xả trong lòng. Gã đã cắm rễ ở cái căn cứ quân sự của ông ấy gần một tháng qua mà ổng vẫn còn nghi ngờ gã là gián điệp sao?! Nếu gã thực sự là gián điệp thì bọn người Hydra đã đột kích cái khu này từ đời nào rồi, Phillips hẳn phải hiểu ra chứ?! Sao ổng đa nghi thế không biết!!! Việc mà Howard nhờ gã cũng chẳng khó khăn lắm. Dù sao công nghệ ở tương lai cũng phát triển hơn nơi này rất nhiều, nhưng Tony chỉ giúp một chút với vài gợi ý nho nhỏ thôi. Gã biết là Howard thích tự khám phá ra công nghệ mới hơn là nghe từ miệng gã. " Hoàn hảo lắm, nhóc Potts. Cảm ơn nhé!" Howard tự hào với sản phẩm mà mình vừa chế tác, còn không quên nháy mắt cảm ơn với Tony. Kỳ thực, y chỉ cần nói thôi, không cần quàng vai bá cổ rồi nháy mắt đầy ẩn ý như thế kia đâu. Tony cảm thấy da gà da vịt nổi lên hết rồi. Gã châm chọc: " Sao?! Không sợ Maria ghen à?! Cô ấy mà biết anh liếc mắt đưa tình với tôi thì sẽ cho anh một cái bơ đẹp đấy." " Xùy! Tự luyến vừa thôi quý ngài ạ. Tôi thích omega nhỏ bé đáng yêu, chứ không thích beta vừa xấu tính vừa kiêu ngạo như cậu đâu." Nhắc về vấn đề tính dục này, Tony lại một phen ảo não. Gã ưu tú như thế, khí chất ngời ngời lại đẹp trai quyến rũ, tại sao đến bây giờ vẫn còn chưa phân hoá thành alpha?! Không lẽ gã phải làm một beta tầm thường thật sao?! Tony cực kỳ không thích chuyện này, nhà Stark qua nhiều thế hệ đều là những alpha ưu tú, đến đời gã không lẽ lại tịt nòi?! Tony khẽ thở dài: " Anh nói xem, người như tôi phải phân hoá thành một alpha giỏi giang xuất chúng chứ đúng không?! Sao lại để tôi là một beta thế này?!" " Cái bệnh tự luyến này của cậu đúng là không chữa được. Ở đấy mà mạnh mồm, có ngày cậu phân hoá thành omega thì tôi sẽ là người đầu tiên cười vào mặt cậu." " Anh có muốn cũng không được đâu." Tony bĩu môi: " Tôi đã 21 tuổi, đã quá độ tuổi phân hoá giới tính mấy năm rồi. Với cả bác sĩ cũng đã bảo rằng nồng độ pheromone trong cơ thể tôi gần như bằng không, vốn không có khả năng phân hoá." Howard vỗ vai gã, an ủi bằng giọng điệu hết sức giả trân: " Thật là xót thương cho số phận của cậu." " Im ngay Howard!"
.
Khi Tony trở về căn cứ, tin tức chào đón gã đầu tiên chính là chuyện Steve bị thương trong một bài huấn luyện. Cụ thể là khi tiểu đội đang bò qua bùi lầy ở dưới và một hàng dây kẽm gai được bố trí ở trên. Steve vẫn như thường ngày là người bò ở cuối cùng. Một tên trong tiểu đội đã xấu tính đạp đổ chiếc cột gỗ bên cạnh Steve, khiến cho dây kẽm trũng xuống và cào rách quân phục của anh. Lưng của anh cũng vì thế mà bị thương và Steve phải loay hoay một lúc mới có thể tiếp tục hoàn thành bài tập luyện. Tony xém chút nữa đã cầm dây kẽm và quật tên bắt nạt kia ra trò. May mà Peggy kịp thời nhận ra ý tưởng đáng sợ đó của gã và ngăn gã lại, không thì Phillips sẽ tống gã vào ngục giam lần nữa mất. " Phải phạt nặng tên đó! Nghĩ cái quái gì vậy?! Dùng lời nói thì thôi đi, giờ còn dám dùng bạo lực." Tony vừa bôi thuốc cho Steve vừa cằn nhằn liên tục, đến cả Peggy cũng không dám xen vào. Còn Steve chỉ biết im lặng, đối với anh thì bắt nạt đã là chuyện sớm chiều. Trong cái thời kỳ chiến tranh loạn lạc này, kẻ mạnh là kẻ có ích và cũng là kẻ có quyền. Tony không nên vì anh mà lo lắng và phiền lòng như vậy. Gã phải lo cho bản thân mình mới đúng. Steve đã nghe qua về tình hình của Tony ở trong căn cứ, gã hiện tại đang sống với thân phận nghi phạm bị giám sát. Sao gã còn có thể rảnh rỗi lo cho anh chứ?! Steve cụp mắt và trông rất sầu não: " Tôi ổn mà Potts, anh đừng lo. Cứ coi đó là một thử thách đi, dẫu sao tôi cũng đã vượt qua được lưới gai đó mà." " Đừng có nói mấy câu nhảm nhí như thế nữa Steve! Tôi mà nóng máu thì anh cũng xác định đi là vừa!" Tony gầm gừ, tay đang bôi thuốc cố ý đè mạnh khiến bả vai Steve hơi rụt lại. Gã đắc ý cười, sau đó lại chuyên chú bôi. Peggy nhìn hai con người này yêu thương lẫn nhau cũng chán rồi, im lặng rút khỏi cuộc trò chuyện. " Này." Tony nhỏ giọng thì thầm: " Anh không tức giận chút nào sao?! Phải có chút chút phẫn nộ chứ?!" Tony nghe thấy một tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng của Steve. Tiếng cười rất nhẹ, như đang gãi vào trái tim của Tony. Mà cũng thật là, sao Steve vẫn còn cười được vậy?! Nhìn thấy Tony lại sắp xù lông lên rồi, Steve mới chịu nghiêm túc nói chuyện: "Suy cho cùng..." Anh hơi ngập ngừng: " Tức giận và hận thù chỉ ăn mòn lòng người và tôi ghét nó." " Tôi thì ghét việc anh cứ nhẫn nhịn thế này." Tony lầm bầm rất nhỏ và mím môi như đang dỗi hờn. Vẻ mặt đó khiến Steve cảm thấy thật đáng yêu. Trời ạ! Anh sẽ "đổ" chàng trai này mất thôi... Nhưng trước hết, phải dỗ dành chú mèo nhỏ đang bực bội này đã.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com