Stneko Alphabet Challenge
Sơn biết ơn Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai, biết ơn cả Thạch nữa. Nhiều lắm. Rất nhiềuGật đầu đồng ý tham gia Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai chắc chắn là quyết định táo bạo và rủi ro nhất trong suốt 15 năm hoạt động của Sơn. Đương nhiên, không phải Sơn cứ gật đầu bừa mà chẳng hề suy xét. Khi mà phía chương trình gửi cho anh lời mời tham dự, Sơn đã ngay lập tức rút từ trong quỹ thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình một lượng kha khá để dành cho việc tìm hiểu format gốc bên nước láng giềng. Anh biết đây là một trò chơi sinh tồn - thứ sẽ sản sinh ra những áo lực và nặng nề mà Sơn từ chối muốn tiếp nhận.Anh biết đây là chương trình dành cho những người đàn ông đã bước qua tuổi thanh xuân tìm lại ngọn lửa đam mê trong mình - điều mà anh đang cần.Anh biết nếu đồng ý cũng có nghĩa là sẽ phải hy sinh kha khá dự án trong thời gian sắp tới để toàn tâm toàn lực cho chương trình - điều mà Sơn vẫn còn cần cân nhắc.Anh biết khi tham gia thì sẽ cần phải nhảy phải hát phải diễn, phải đứng trên sân khấu, mặt đối mặt với biết bao nhiêu người, và cố gắng làm sao để khiến họ bị mê hoặc - điều mà Sơn gần như không có, nhưng cũng đồng thời, là nỗi niềm khắc khoải suốt hơn chục năm trời vẫn bén rễ trong trái tim Sơn, chưa khi nào nguôi ngoai.Rõ ràng, cái gật đầu ấy mất nhiều hơn được, ít nhất là đối với tình huống hiện tại của Sơn.Ấy vậy nhưng, Sơn vẫn chọn lao mình vào cuộc chơi đầy rủi ro ấy.Vì Sơn biết, bây giờ, hoặc không bao giờ.Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai không chỉ là một canh bạc, mà còn là một cơ hội, một cơ hội mà Sơn chắc chắn rằng sẽ là duy nhất trong đời, không bao giờ có lại lần thứ hai. Nắm lấy nó, bước vào bão tố, tỏa sáng, trở thành một người mình luôn muốn trở thành.Hoặc từ chối nó, buông tay, ở yên đằng sau ống kính, làm người đứng dưới hậu đài, mãi mãi chôn giấc mộng hoang kia vào tầng cuối cùng của trái tim.Và Sơn, là một con thiêu thân nguyện lao mình vào giữa biển lửa, thậm chí còn cảm thấy biết ơn "biển lửa" kia biết bao.Biết ơn vì đem đến cho con thiêu thân ấy một cơ hội tưởng chừng như chỉ có trong giấc mơ.Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt.
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.***Sau gần 10 năm khóa chặt giấc mơ trong lồng kín, thì việc bỗng dưng thả nó ra gặp nhiều khó khăn hơn là Sơn tưởng.Giọng hát đã thật lâu chẳng được sử dụng đúng cách, nay trở nên khàn khàn trầm đục, nghe như tiếng vọng đáng sợ đến từ âm tì địa phủ, anh tự nghe mà còn sởn gai óc.Cơ thể chẳng hề quen với việc nhảy nhót, chỉ có thể máy móc làm ra những động tác cứng đờ không có lực, vừa nhìn là đã biết không ổn.Nhưng dẫu vậy, Sơn vẫn cảm thấy vui lắm. Vì ngay vòng đầu tiên, anh đã được hợp tác và ở chung đội với những người nghệ sĩ biểu diễn cực kỳ tài năng, như (S)TRONG, anh Thanh Duy, BB Trần.Và đặc biệt là, ST Sơn Thạch.Được ở chung đội với ST vào những ngày đầu tiên chập chững, được ST đích thân cầm tay dắt dìu thuở vẫn còn khờ dại chắc chắn là điều may mắn nhất đối với Sơn khi tham gia Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai. Thực sự, Sơn không biết phải dùng từ ngữ nào để có thể lột tả hết sự biết ơn của mình đối với ST Sơn Thạch nữa.Phải nói, anh và ST chưa bao giờ từng nói chuyện với nhau, dẫu rằng vòng bạn bè chung của cả hai rất đông, rất rộng. Buổi họp báo ra mắt chương trình là lần đầu tiên Sơn và Thạch có cơ hôj gặp mặt nhau trực tiếp, là lần đầu tiên họ nói chuyện, cũng là lần đầu tiên họ có dịp bắt tay làm quen, xã giao với nhau. Lúc đó, tất cả chỉ dừng lại ở đó, một cái bắt tay xã giao rất bình thường. Họ thậm chí còn chẳng hề trao đổi thông tin liên lạc với nhau khi buổi họp kết thúc.Cứ tưởng như vậy là hết, cho đến khi phía chương trình phân cho hai đứa vào cùng nhóm Anh Tài Bí Ẩn trong vòng ra mắt đầu tiên, và họ nhích thêm một chút trên bậc thang xã giao bằng cách trao đổi thông tin liên lạc.Bài hát đơn đã được chuẩn bị từ trước nhưng vẫn chẳng đâu vào đâu, còn bài hát nhóm thì chỉ có 48 giờ cho cả khâu lên ý tưởng concept, chọn bài hát, chèn thêm x-part và soạn vũ đạo. Lần đầu tiên, Sơn cảm nhận được áp lực của một người nghệ sĩ đứng trên sân khấu. Cái áp lực ấy có vẻ như lại quá lớn đối với một tay mơ như anh, và kết quả là gần 20 tiếng trong quỹ 48 giờ luyện tập đã trôi qua, mà Sơn thì vẫn vừa hát chệch nốt, vừa nhảy lệch nhịp, trông thảm hại vô cùng."Chút nữa để tui ở lại tập cùng bạn nhé!"Thạch vừa nói vừa dúi vào tay Sơn một chai trà búp non Tea 365 mát lạnh. Câu nói đầu tiên không mang hàm ý xã giao giữa họ."Như vậy liệu có phiền bạn không?"Tự biết mình là mắt xích yếu nhất trong nhóm nên Sơn cũng chẳng dám lười biếng, song mặt khác, anh cũng không muốn trở thành rắc rối cho ai đó. ST nghe xong chỉ bật cười lắc đầu:"Tụi mình là một nhóm mà. Giúp bạn cũng là giúp mình thôi."Và khi ba người kia trở về, Sơn và ST vẫn ở lại, miệt mài với từng động tác. ST thực sự là một thầy giáo nghiêm khắc và cầu toàn. ST đếm nhịp để giúp Sơn quen với các cử động trước, sau đó tận tình sửa dáng cho Sơn từng chút một, đợi đến khi anh thuần thục hết thẩy rồi mới ghép vào nhạc. Và ồ, đến Sơn còn phải tự ngạc nhiên với chính mình khi sao bao nhiêu giờ vật lộn, cuối cùng anh cũng có thể làm đúng nhịp."Bạn có vướng mắc gì ở bài hát đơn không? Có cần tôi giúp gì phần đó không?"Sơn lúc đó đã tự hỏi, trên đời tồn tại người tốt đến vậy sao? Sẵn sàng rút bớt thời gian nghỉ ngơi của bản thân để giúp đỡ một người vừa mới gặp, trong khi cả hai đang ở trong một chương trình có gắn mác sinh tồn?"Thôi không cần đâu. Tôi tự lo được phần đó, sẽ không ngáng chân mọi người.""Ngáng chân gì ở đây vậy? Tôi đã nói là tôi muốn giúp rồi mà."Thạch nói với chất giọng thản nhiên, như thể đó là lẽ thường tình."Chúng ta là một team mà! Giúp bạn cũng là giúp mình thôi."Đương nhiên là Sơn sau đó vẫn chọn tự mình giải quyết vấn đề của bài hát đơn. Không phải Sơn lo lắng không dám giao cho ST hoặc sợ ST chơi xấu, mà là vì bản tính của Sơn không cho phép anh dựa dẫm vào người khác quá nhiều, nhất là trong mấy việc mà anh tin rằng mình có thể tự giải quyết được ổn thỏa. Tuy vậy, Sơn và ST cũng đã tiến được thêm được những bước khá dài và ra khỏi con đường xã giao rồi.Giờ đây, họ có lẽ đã có thể nhận nhau là bạn bè.***Càng chuẩn bị bao nhiêu thì đến khi chính thức lên sân khấu, Sơn càng run rẩy bấy nhiêu.Một sân khấu quá lớn.Một trường quay với quá nhiều khán giả.Ở trong một đội với quá nhiều người giỏi.Và trước đó đã chứng kiến quá nhiều màn trình diễn, ai ai cũng bùng nổ, ai ai cũng tuyệt vời.Áp lực chồng áp lực, ép cho Sơn thở không nổi.Lần đầu tiên, Sơn bật khóc. Cái suy nghĩ hay bỏ đi nhỉ, vì mình không bằng người ta đâu lây lan nhanh tựa loài virus, trong vòng tích tắc đã thành công chiếm trọn bộ não. Nước mắt của Sơn chảy dài dọa cho đứa em trai Duy Khánh đứng bên cạnh hoảng sợ. Khánh là đứa mau nước mắt, thấy anh đột nhiên nghẹn ngào vì lo lắng, nó một mặt cố lau đi những giọt nước mắt và an ủi người anh tội nghiệp, một mặt lại khóc theo, làm Sơn thấy càng thêm tội lỗi. Sơn cũng muốn bản thân mình hãy ngừng rơi lệ. Muốn lắm. Nhưng tuyến lệ dường như đã phản lại chủ nhân của nó mà tiếp tục tuôn ra những hạt châu ngọc, để chúng rơi lã chã trên đôi gò má.Bất chợt, Sơn được kéo vào một vòng tay ấm áp.Mùi nước hoa dịu dàng cùng giọng nói quen thuộc phát ra trên đỉnh đầu, hòa cùng bàn tay ấm áp đang vỗ về tấm lưng Sơn như an ủi một đứa trẻ, bất giác làm anh cảm thấy yên bình đến kỳ lạ"Đừng sợ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi."Tựa như đang treo leo trên vách đá, lại chợt bám vào được một cành cây vươn ra, lấy đó làm điểm tựa để trèo lên.Thấy biết ơn."Ai cũng có lần đầu tiên cả. Neko cũng vậy. ST cũng vậy. (S)TRONG, anh Thanh Duy và BB cũng đều như vậy cả."Tựa như đang lênh đênh trên biển chợt bám vào được một thân gỗ lớn vững chắc.Thấy biết ơn vô cùng."Quan trọng là tụi mình đã cố gắng hết sức, hát và nhảy bằng tất cả sức lực, phải không nào?"Sơn chẳng biết phải dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình khi đó nữa. Kể cả sau này mỗi lần nghĩ lại, Sơn vẫn không thể tìm ra một từ nào phù hợp để truyền tải hoàn hảo nỗi lòng mình khi ấy.Sơn chỉ biết, mình biết ơn Thạch. Nhiều lắm. Rất rất nhiều.
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.***Sau gần 10 năm khóa chặt giấc mơ trong lồng kín, thì việc bỗng dưng thả nó ra gặp nhiều khó khăn hơn là Sơn tưởng.Giọng hát đã thật lâu chẳng được sử dụng đúng cách, nay trở nên khàn khàn trầm đục, nghe như tiếng vọng đáng sợ đến từ âm tì địa phủ, anh tự nghe mà còn sởn gai óc.Cơ thể chẳng hề quen với việc nhảy nhót, chỉ có thể máy móc làm ra những động tác cứng đờ không có lực, vừa nhìn là đã biết không ổn.Nhưng dẫu vậy, Sơn vẫn cảm thấy vui lắm. Vì ngay vòng đầu tiên, anh đã được hợp tác và ở chung đội với những người nghệ sĩ biểu diễn cực kỳ tài năng, như (S)TRONG, anh Thanh Duy, BB Trần.Và đặc biệt là, ST Sơn Thạch.Được ở chung đội với ST vào những ngày đầu tiên chập chững, được ST đích thân cầm tay dắt dìu thuở vẫn còn khờ dại chắc chắn là điều may mắn nhất đối với Sơn khi tham gia Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai. Thực sự, Sơn không biết phải dùng từ ngữ nào để có thể lột tả hết sự biết ơn của mình đối với ST Sơn Thạch nữa.Phải nói, anh và ST chưa bao giờ từng nói chuyện với nhau, dẫu rằng vòng bạn bè chung của cả hai rất đông, rất rộng. Buổi họp báo ra mắt chương trình là lần đầu tiên Sơn và Thạch có cơ hôj gặp mặt nhau trực tiếp, là lần đầu tiên họ nói chuyện, cũng là lần đầu tiên họ có dịp bắt tay làm quen, xã giao với nhau. Lúc đó, tất cả chỉ dừng lại ở đó, một cái bắt tay xã giao rất bình thường. Họ thậm chí còn chẳng hề trao đổi thông tin liên lạc với nhau khi buổi họp kết thúc.Cứ tưởng như vậy là hết, cho đến khi phía chương trình phân cho hai đứa vào cùng nhóm Anh Tài Bí Ẩn trong vòng ra mắt đầu tiên, và họ nhích thêm một chút trên bậc thang xã giao bằng cách trao đổi thông tin liên lạc.Bài hát đơn đã được chuẩn bị từ trước nhưng vẫn chẳng đâu vào đâu, còn bài hát nhóm thì chỉ có 48 giờ cho cả khâu lên ý tưởng concept, chọn bài hát, chèn thêm x-part và soạn vũ đạo. Lần đầu tiên, Sơn cảm nhận được áp lực của một người nghệ sĩ đứng trên sân khấu. Cái áp lực ấy có vẻ như lại quá lớn đối với một tay mơ như anh, và kết quả là gần 20 tiếng trong quỹ 48 giờ luyện tập đã trôi qua, mà Sơn thì vẫn vừa hát chệch nốt, vừa nhảy lệch nhịp, trông thảm hại vô cùng."Chút nữa để tui ở lại tập cùng bạn nhé!"Thạch vừa nói vừa dúi vào tay Sơn một chai trà búp non Tea 365 mát lạnh. Câu nói đầu tiên không mang hàm ý xã giao giữa họ."Như vậy liệu có phiền bạn không?"Tự biết mình là mắt xích yếu nhất trong nhóm nên Sơn cũng chẳng dám lười biếng, song mặt khác, anh cũng không muốn trở thành rắc rối cho ai đó. ST nghe xong chỉ bật cười lắc đầu:"Tụi mình là một nhóm mà. Giúp bạn cũng là giúp mình thôi."Và khi ba người kia trở về, Sơn và ST vẫn ở lại, miệt mài với từng động tác. ST thực sự là một thầy giáo nghiêm khắc và cầu toàn. ST đếm nhịp để giúp Sơn quen với các cử động trước, sau đó tận tình sửa dáng cho Sơn từng chút một, đợi đến khi anh thuần thục hết thẩy rồi mới ghép vào nhạc. Và ồ, đến Sơn còn phải tự ngạc nhiên với chính mình khi sao bao nhiêu giờ vật lộn, cuối cùng anh cũng có thể làm đúng nhịp."Bạn có vướng mắc gì ở bài hát đơn không? Có cần tôi giúp gì phần đó không?"Sơn lúc đó đã tự hỏi, trên đời tồn tại người tốt đến vậy sao? Sẵn sàng rút bớt thời gian nghỉ ngơi của bản thân để giúp đỡ một người vừa mới gặp, trong khi cả hai đang ở trong một chương trình có gắn mác sinh tồn?"Thôi không cần đâu. Tôi tự lo được phần đó, sẽ không ngáng chân mọi người.""Ngáng chân gì ở đây vậy? Tôi đã nói là tôi muốn giúp rồi mà."Thạch nói với chất giọng thản nhiên, như thể đó là lẽ thường tình."Chúng ta là một team mà! Giúp bạn cũng là giúp mình thôi."Đương nhiên là Sơn sau đó vẫn chọn tự mình giải quyết vấn đề của bài hát đơn. Không phải Sơn lo lắng không dám giao cho ST hoặc sợ ST chơi xấu, mà là vì bản tính của Sơn không cho phép anh dựa dẫm vào người khác quá nhiều, nhất là trong mấy việc mà anh tin rằng mình có thể tự giải quyết được ổn thỏa. Tuy vậy, Sơn và ST cũng đã tiến được thêm được những bước khá dài và ra khỏi con đường xã giao rồi.Giờ đây, họ có lẽ đã có thể nhận nhau là bạn bè.***Càng chuẩn bị bao nhiêu thì đến khi chính thức lên sân khấu, Sơn càng run rẩy bấy nhiêu.Một sân khấu quá lớn.Một trường quay với quá nhiều khán giả.Ở trong một đội với quá nhiều người giỏi.Và trước đó đã chứng kiến quá nhiều màn trình diễn, ai ai cũng bùng nổ, ai ai cũng tuyệt vời.Áp lực chồng áp lực, ép cho Sơn thở không nổi.Lần đầu tiên, Sơn bật khóc. Cái suy nghĩ hay bỏ đi nhỉ, vì mình không bằng người ta đâu lây lan nhanh tựa loài virus, trong vòng tích tắc đã thành công chiếm trọn bộ não. Nước mắt của Sơn chảy dài dọa cho đứa em trai Duy Khánh đứng bên cạnh hoảng sợ. Khánh là đứa mau nước mắt, thấy anh đột nhiên nghẹn ngào vì lo lắng, nó một mặt cố lau đi những giọt nước mắt và an ủi người anh tội nghiệp, một mặt lại khóc theo, làm Sơn thấy càng thêm tội lỗi. Sơn cũng muốn bản thân mình hãy ngừng rơi lệ. Muốn lắm. Nhưng tuyến lệ dường như đã phản lại chủ nhân của nó mà tiếp tục tuôn ra những hạt châu ngọc, để chúng rơi lã chã trên đôi gò má.Bất chợt, Sơn được kéo vào một vòng tay ấm áp.Mùi nước hoa dịu dàng cùng giọng nói quen thuộc phát ra trên đỉnh đầu, hòa cùng bàn tay ấm áp đang vỗ về tấm lưng Sơn như an ủi một đứa trẻ, bất giác làm anh cảm thấy yên bình đến kỳ lạ"Đừng sợ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi."Tựa như đang treo leo trên vách đá, lại chợt bám vào được một cành cây vươn ra, lấy đó làm điểm tựa để trèo lên.Thấy biết ơn."Ai cũng có lần đầu tiên cả. Neko cũng vậy. ST cũng vậy. (S)TRONG, anh Thanh Duy và BB cũng đều như vậy cả."Tựa như đang lênh đênh trên biển chợt bám vào được một thân gỗ lớn vững chắc.Thấy biết ơn vô cùng."Quan trọng là tụi mình đã cố gắng hết sức, hát và nhảy bằng tất cả sức lực, phải không nào?"Sơn chẳng biết phải dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình khi đó nữa. Kể cả sau này mỗi lần nghĩ lại, Sơn vẫn không thể tìm ra một từ nào phù hợp để truyền tải hoàn hảo nỗi lòng mình khi ấy.Sơn chỉ biết, mình biết ơn Thạch. Nhiều lắm. Rất rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com