TruyenHHH.com

Starker Rominia

Peter bước vào phòng mà anh đã chuẩn bị cho bản thân trước đó, tâm trạng có chút khó chịu, bực bội vì giận chú Stark đã làm cậu nhóc xấu hổ trước mặt các cô giúp việc...một phần trướng bụng vì no, cũng như một phần đau vì cú đánh trời giáng của anh lúc nãy....
Cậu bước tới phía giường, rồi thả mình nằm xuống chiếc giường, tuy rất êm, nhưng đè lên cảm giác dễ chịu ấy là tâm trạng vẫn không ngừng tức tối, khó chịu không thôi nên sự êm ái của chiếc giường cũng chẳng xoa dịu được tâm trạng đang rối loạn bên trong cậu...
Cậu giận chú lắm...tại sao vậy...tại sao chú ấy lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng ép cậu phải làm theo mọi thứ theo ý mà chú ấy muốn, từ việc cậu chỉ muốn rửa chén giúp các cô giúp việc, lau bàn sau khi ăn, ngay cả việc đi lại cũng bắt cậu nhóc phải đi theo kiểu mà chú ấy muốn...
Biết là chú ấy lo lắng cho sức khỏe của cậu nhóc, vì chân cậu đang còn đau nên chú mới làm vậy...nhưng có nhất thiết phải làm quá lên vậy không chứ?, có phải đánh mông cậu như một đứa trẻ mới lên ba trước mặt nơi có không chỉ riêng cậu và chú như vậy không!? Cậu cũng chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi mà, đó là điều một siêu anh hùng cần làm mà, đúng chứ...!?
Nỗi uất ức kèm theo từng cơn đau kéo tới ở mông khiến tâm trạng trong Nhện Nhọ lại càng tệ đi dần dần...
Nằm quầng quại với cơn đau một lúc, cậu nhóc nhìn sang phía balo của bản thân, liền nghĩ ra một việc mà mình nên làm, một phần để khiến bản thân có thể cảm thấy dễ chịu hơn..
Cậu lấy chiếc điện thoại cảm ứng đời cũ của bản thân ra, nằm sắp trên giường vì không thể ngồi bình thường do cơn đau đang liên tục hành hạ ở mông
Nhện Nhí mở Messenger lên sau đó tìm acc của dì May và bắt đầu call video với dì....
...
...
...
Chừng tầm 2p, đầu máy bên kia đã có người trả lời
Người bắt máy không ai khác chính là dì May của cậu..., dì ấy vẫn như vậy, vẫn chiếc kính ấy, vẫn phong cách áo mà dì ấy hay mặc ấy, nhưng không gian phía sau lại lạ lẫm đi nhiều...

-'Oh..Peter..!'
-'Dì May....!'
-'Sau gọi cho dì vậy nhóc con!?'
-'À, cháu nhớ dì ấy mà!'
-'Thằng này khéo mồm nhỉ...!'
-'À...mà căn nhà trọ dì ở có ổn không ạ!'
-'Rất ổ..ờm..khoan...cháu nói gì, nhà trọ!?'
-'Ưmh...cháu...biết hết rồi ạ!'
-'H...hả..s..sao..à không...cái gì!?'
-'Cháu biết dì đã nói dối cháu về việc chuyển về căn nhà mới ở Los Angeles mà!'
-'Ờ...ờm haizz, dì xin..'
-'Cháu xin lỗi dì!'
-'Cái gì, không, cháu không hề có lỗi!'
-'V..hức vì cháu mà dì phải nói dối...vì cháu mà dì phải chuyển đến 1 nơi xa lạ, hức vì cháu tất cả là vì cháu!' Peter nói trong cảm xúc nghẹn ngào, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc...
-'Đ...đừng khóc mà...lớn rồi không được mít ướt!'
-'Khực,...dạ'
-'Haizz...dì xin lỗi cháu nhóc à, dì sợ cháu không chịu nên phải đành nói dối là dì còn căn nhà ở Los Angeles!'
-'Nhưng mà...nhưng mà không sao...dì vẫn ở đây rất tốt...sinh hoạt rất ổn định, không gặp vấn đề gì cả...!'
-'V..vậy ư!'
-'Mà cháu biết gì không...!'
-'Gì vậy ạ!?'
-'Ờm cũng không có gì,...chỉ là hôm nay chú Happy của cháu mời dì đi hẹn hò đấy!'
-'Uầy vậy mà dì nói không có gì ư, cái này phải gọi là chấn động luôn ấy chứ!'
-'Hì hì, à mà cháu muốn nói chuyện với chú ấy không, chú ấy đang ở đây giúp dì sắp xếp một số đồ dùng vào căn nhà này!'
-'Vâng được ạ...!'
-'Anh Happy...anh Happy ơi, có người muốn gặp anh nè!' dì May hô lớn gọi chú Happy
-'Đây đây tôi đây...ai muốn gặp tôi vậy!'
-'Đoán xem ai đây!'
*Peter vẫy tay cười chào chú Happy
-'Ồ, Peter, lâu quá không gặp cháu!'
-'Cháu cũng rất nhớ chú, chú Happy ơi!'
-'Cháu đừng lo nhé, dì May của cháu ở đây sẽ luôn được an toàn khi có chú ở đây rồi!'
-'Cái ông này!' Dì May đánh yêu vào vai Happy
-'Hì hì' Peter cười với hành động đáng yêu của hai cô chú
-'À mà chú Stark với cháu ở với nhau có ổn không, có gặp vấn đề gì giữa hai chú cháu không!?'
Nghe dì hỏi vậy, Nhện Con có chút chần chừ mà hơi cúi mặt xuống
-'Sao vậy Peter, có chuyện gì à!?'
-'À..à không cháu với chú Stark vẫn ổn!'
-'Thật chứ!?'
-'Th..Thật mà!'
-'Ừm...vậy thì tốt!'
-'Ây daaaa...cũng muộn rồi, cháu đi ngủ sớm đi, dì và chú của cháu phải xếp cho xong đống đồ này đã!'
-'Đúng rồi, ngủ sớm đi nhóc nhện, cháu mà không ngủ sớm là bị ma dí đó nha!'
-'Hù mấy trò con nít!' dì nói đùa với chú Happy
-'V...vâng cháu đi ngủ trước đây ạ...có gì cháu sẽ gọi lại cho dì sau!'
-'Ừm, mà nhớ lời dì dặn nhé, phải ăn đủ 3 cử, không ăn quá nhiều dầu mỡ, ăn thật nhiều rau và đặc biệt là phải luôn vui vẻ, được chứ!?'
-'Dạ vâng!'
-'Ta đã dặn trước với chú Stark của cháu rồi, sợ cháu quên!'
-'À..à vâng!'
-'Nào cười lên cái xem nào!'
*Peter cố gắng đẩy tâm trạng nặng nề sang một bên mà nở một nụ cười thật tươi cho dì xem!
-'Đấy, phải đẹp hơn rồi không!'
-'Rồi, giờ dì với chú đi dọn tiếp đây, chúc cháu ngủ ngon nhá!'
-'Vâng ạ, tạm biệt dì và chú!'
-'Ừm...!'
....
....
....
Dì chủ động tắt cuộc gọi trước.
Sau khi nói chuyện với dì May và chú Happy, tâm trạng của cậu nhóc cũng đã khá hơn được một chút
Cậu bắt đầu nghĩ đến việc đi ngủ...nhưng chợt nhận ra mình còn vài bài Toán Hình với vài bài Lịch Sử chưa kịp làm xong. Nhện Nhí liền quăng chiếc điện thoại vào trong balo, rồi bắt đầu lần mò tìm kiếm tài liệu học tập, Spidey lôi ra rất nhiều thứ, nào là dây thun, bọc ni lông, kẹo cao su, nhật kí,...
Sau 1 hồi lục thì cũng lấy được tài liệu của 2 môn học, Nhện Nhí bắt đầu nằm sấp xuống giường, tay cầm bút chì, bắt đầu làm bài tập....
...
...
...
...
...
Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua...phần nhiều thời gian cậu nhóc dành cho môn Lịch Sử, vì đó là một trong những môn cậu ghét nhất, hôm nào có môn Lịch Sử là hôm đó xác định là cậu nhóc được ngủ một bữa no nê...
-'Xong...!'
Cậu nhướng lên, dũi vai một cái rồi cất tài liệu đã hoàn thành vào balo
Nhện Nhọ bước xuống giường, với tâm trạng buồn ngủ tới nơi rồi, cảm giác như sắp gục xuống tới nơi...
Nhưng nhớ lời dặn của dì May, phải đánh răng trước khi đi ngủ
Nên cậu nhóc phải gáng ngồi dậy đi tới phòng vệ sinh để đánh răng...
Không như lúc tối, phá đồ của chú trong nhà vệ sinh, Peter chỉ một mạch đánh răng rồi để lại chỗ y như cũ và bước ra...
Khi vừa bước ra, Nhện Con nghe tiếng gõ cửa...
Nghe vậy cậu nhóc lại gần và hỏi
-'Ai vậy...!?'
-'Ờm...là ta đây!'
-'Ừm...cho ta vào được chứ!'
-'Vâng!'
Vừa nói dứt câu, cậu nhóc liền mở chiếc cửa ra cho chú vào...
-'Ồ, nay cháu trả lời nhanh hơn mọi khi nhỉ!'
-'Vì đây là nhà của chú mà, chú muốn vào thì phải cho chú vào chứ!' Nhện Nhí nói với vẻ giọng hơi lạnh lùng, hời hợt với anh
Cánh cửa mở ra, đúng thật là chú Stark với thân hình vạm vỡ, cao lớn, trên tay đang cầm một ly nước gì đó...
-'Chú vào đi ạ...!'
Peter xoay lại đi về phía sau, tránh đường cho anh đi...
-'Peter này...ờm cháu uống thử ly socola nóng này đi, cái này do chính tay ta làm luôn đấy, ta nghe bảo uống socola nóng trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn đấy!'
-'Vâng..cháu sẽ uống sau, chú cứ để trên bàn đi ạ!'
-'Haizz...ừm!'
Rồi Nhện Con leo lên giường nằm xuống...
Thấy sự "lạnh lùng" của Peter dành cho mình, biết chắc là cậu nhóc đang giận mình, bên trong anh lại cảm thấy...
Vừa tội lỗi vừa cảm thấy cậu nhóc lúc cố tỏ ra lạnh lùng, hờ hững đáng yêu không thôi...
Gương mặt lúc Nhện Nhí lúc lạnh lùng nhìn rất đáng yếu, ánh mắt dù đã cố sắt lại nhưng...nhưng đôi má ửng hồng lại lúc nào cũng hơi phồng, phá nát hết sự lạnh lùng mà cậu đã cố gầy dựng trước đó. Đôi môi hờ hững, nhưng vẫn cảm thấy được sự mềm mại, ngọt ngào lẫn vào trong...
Anh dán mắt vào gương mặt của cậu một lúc thì mới chợt tỉnh dậy...
Anh bắt đầu ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần giường của cậu nhóc, đối diện mặt với Peter...
Thấy anh, cậu liền khó chịu ra mặt mà xoay về phía sau...
Thấy Peter đang cố gắng tránh né mình, vì không muốn làm khó cậu nhóc nên...anh chỉ đành ngồi đó chịu trận
Peter đang ngủ...à không, giả vờ ngủ để xem anh sẽ làm gì tiếp theo
Một hồi thì cậu nghe tiếng mở cửa...chắc anh đã rời đi, nhưng tưởng rằng trong lòng cậu nhóc sẽ rất vui, nhưng thay vì vậy lại là một cảm giác hụt hẫn khó diễn tả thành lời...
Một hồi trằn trọc, thì nghe có tiếng động gì đó đằng sau...
Cậu nhóc liền quay lại thì thấy anh đang khiêng một chiếc nệm khá lớn xuống đất,
Thấy vậy, Nhện Con liền hốt hoảng hỏi:
-'Ch...chú làm gì vậy...!?'
-'Thì ta nghe dì May bảo cháu không thể ngủ một mình, lúc nào cũng phải qua phòng dì ấy thì cháu mới ngủ được, nên giờ ta qua đây ngủ với cháu, để cho cháu ngủ được thôi!'
-'Ờ..ờm thì cháu...!' bị nói trúng tim đen, Peter liền ấp a ấp úng lên tiếng
-'Ch...chú định nằm ở dưới đất à!?'
-'Ừm, ta nằm bên dưới canh cho cháu ngủ mà'
-'Không cần đâu, cháu lớn rồi mà, cái dì May nói chỉ là lúc cháu còn nhỏ thôi, giờ ai lại sợ mấy cái ma quỷ đó chứ!'
-'Hửm, dì May bảo bây giờ nhóc vẫn sợ mà!?'
-'Ờ...ờm nhưng giờ hết rồi...cháu ngủ một mình được mà!' nói rồi Nhện Con quay lại ôm ghì mặt vào chiếc gối ôm tỏ ý mệt mỏi, muốn chú đi để bản thân được nghỉ ngơi
-'Haizz,...thôi được rồi, nếu cháu đã nói vậy thì ta không làm phiền cháu nữa, à mà ngày mai các cô giúp việc đi về quê hết, có gì mai ta sẽ mua đồ ăn tối về hoặc cháu có thể tự đi mua với tài xế của ta, sẽ đi theo quan sát và bảo vệ cháu được chứ!?'
-'Ưmm, cháu nghe rồi...!'
-'Haizz...có chuyện gì gọi ta nhé!'
-'Vâng'
-'Ngủ ngon!'
-'Chú cũng vậy...!'

Tiếng bước chân của anh dần nhỏ đi, tới khi nghe 1 tiếng "cách" của chốt cửa đóng lại, đồng thời chú cũng tắt đi đèn của căn phòng dùm cậu vì lúc nãy cậu quên tắc. Lúc này, cậu nhóc biết rằng trong căn phòng hiện tại chỉ còn mình mình....
Dù đã nói rằng bản thân đã không còn sợ những thứ ma quỷ nữa, nhưng khi trong không gian tối ôm, lạnh lẽo của máy lạnh trong phòng kèm theo không gian rộng, khiến cậu nhóc vẫn không thể giữ được nỗi sợ những thứ tâm linh của bàn thân...
Nhện Con co rút chân lại, che chắn kĩ càng bằng chiếc chăn rộng lớn
Bên trên, cậu nhóc lấy chiếc chăn chùm kín đầu, cố gắng nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, quên đi nỗi sợ...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hiện tại mọi thứ xung quanh vô cùng tĩnh lặng, mờ mịt, tối ôm
Mọi vật mang sự sống xung quanh dường như đều đã chìm vào giấc ngủ say, trừ Peter...
Cậu nhóc cuộn tròn trong chiếc chăn, lăn qua lăn lại như một con sâu đang dẫy dụa trong vũng nước
Đúng thật là lời lúc nãy cậu nói với chú là nối dối...Nhện Nhí thật sự không thể ngủ nếu không có người bên cạnh ngủ với cậu...
Cơ thể mệt mỏi kèm chút hơi khó thở vì bị ép trong chăn khá lâu...
Ánh mặt đỏ hoe vì buồn ngủ, nhưng chẳng ngủ được, cơ thể hơi run run lên vì có cảm giác lạnh hơn bình thường
Dần dần...sự mệt mỏi đã chiếm quyền kiểm soát tầm trí của Nhện Nhọ...ánh sáng trước mắt cậu dần dần bị khép lại, khép lại và khép lại...đến khi trong mắt cậu chỉ còn là một màu đen vô tận...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com