TruyenHHH.com

Stardust Project - Tôi Trở Thành Thành Viên Trẻ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Idol Nam

Chương 130: Đại hội thể thao Idol (2)

MoonDaeiswatchingu


Ting-
Ting-

Tên của một người quen xuất hiện trong khung thông báo hiện lên cùng tiếng báo có tin nhắn.

-Seo Han
-Em sẽ tới Đại học Aceh à?

['A Boy's Dream' Ray rút khỏi chương trình vì lý do sức khỏe... "Tôi sẽ quay lại trong tình trạng tốt hơn."]

Đã qua khoảng hai tuần kể từ khi bài báo xuất hiện.

Anh ấy muốn ở lại 'A Boy's Dream' lâu hơn hay quay về nhóm ban đầu?

Tôi không cách nào biết được cảm xúc thực sự của Ray, nhưng anh ấy đã rút lui khỏi 'A Boy's Dream' vì hoàn cảnh bắt buộc.

Tôi nghĩ The Core không có Kang Ji Hyuk có lẽ không tệ đến thế.

Nếu không gặp vấn đề khác, KJ rất giỏi chọn lựa bài hát nên anh ấy có thể tận dụng cơ hội này để phản công.

Theo nhiều cách, The Core là một nhóm vẫn có khả năng đóng chiếc đinh vào quan tài.

Dù phải rút lui vì lý do sức khỏe nhưng thực tế anh ấy theo học tại Đại học Giáo dục Thể chất Quốc gia Aceh.

Khi anh ấy hỏi tôi sẽ tham gia môn thể thao nào, câu trả lời được gửi ngay lập tức.

Ting-

-Em định tham gia môn thể thao điện tử với Se Hyun hyung.
└Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ thắng. Kakakaka, chuyện này thật buồn cười.

"Se Hyun huyng!"

Jin Se Hyun đang chuẩn bị bữa sáng, anh dùng dao cắt cà rốt, tôi gọi anh ấy lại và cho anh ấy xem tin nhắn.

Jin Se Hyun thở dài, nói một cách kiên quyết: "Người nói câu này chắc chắn sẽ bị trừng phạt."

"Đừng nói như vậy khi cầm dao. Em sợ."

"Do Seo Han, anh có thể cho thêm nhiều cà rốt vào không?"

"Hãy cho Seo Yi An thật nhiều."

"Ơ, anh không phải thỏ, anh là đậu hũ mềm."

"Ha, anh... toàn nói thế khi gặp bất lợi thôi..."

Seo Yi An lắc đầu liên tục, khẳng định anh là món đậu phụ hầm mềm.

Tôi biết Se Hyun đang nấu món cà ri, nhưng anh thái cả núi cà rốt.

Tôi thò đầu ra, kêu gọi đám trẻ kén ăn: "Anh, theo như em thấy, ở đây không ai thích ăn cà rốt cả!"

"Chừng ấy vẫn chưa đủ cho một chú thỏ đâu nhá?"

"Thỏ cưng của Jin Se Hyun... Là Seo Yi An ạ?"

Seo Yi An run rẩy, lấy đệm sofa che mặt: "Yi An ghét em."

"Em đặc biệt thêm nhiều cà rốt vào món cà ri cho anh đó."

"A, nhưng anh không thích cà rốt!"
.
.
.
.

Dù sao thì đây cũng là cuộc thi đấu thể thao của thần tượng...

Sự chú ý của tôi ngay lập tức tập trung vào lịch trình của tôi tại Đại học Aceh, nơi sắp quay phim.

Đại hội thi đấu thể thao Idol được người hâm mộ và idol biết đến như trò làm thịt chó đích thật.

Vì quay phim diễn ra vào mùa hè ngay dịp lễ Chuseok, rõ ràng chỉ cần đứng ngoài trời cũng đủ tăng cường sức chịu đựng của chúng tôi.

Tuy nhiên.

Kỳ lạ thay, tôi không thấy bất kỳ sự kháng cự mạnh mẽ nào. Thành thật mà nói, khoảng 10 năm rồi tôi mới được tham gia thi đấu thể thao đúng nghĩa.

"Ừm."

Tôi xoa cằm, khẽ lẩm bẩm: "Tôi từng làm gì trong lễ hội thể thao?"

Ngày trước, tôi thường chạy vòng quanh trong khu thi chạy tiếp sức. Mặc dù tôi không giỏi nấu ăn nhưng tôi có chút năng khiếu vận động, tôi nghĩ mình có cơ hội chiến thắng trong cuộc thi thể thao lần này.

Tôi bị lôi vào tham gia do phải quay phim, nhưng có lẽ nó vui hơn tôi nghĩ rất nhiều?

-Tôi đã lầm...

***

-Lần này có ai đến Đại học Aceh không?
ㄴCó nhá! Tôi có đi.

-Ah ah ah ah ah Đại học Aceh ahahahahaha
ㄴ(biểu tượng cảm xúc hamster lo lắng)

-Vui lên nào kkkkkk

Tôi nhận được tin nhắn từ Seong Ji Hoo sau khi việc xuất hiện tại Đại học Aceh của tôi được xác nhận.

Lẽ ra tôi phải nhận ra ẩn ý của nụ cười 'tự do' đó từ lâu...!

Tất nhiên, điều đó sẽ không thay đổi bất cứ thứ gì.

Ngày quay <Đại hội thể thao Idol>.

Tập phim tại đây sẽ được phát sóng vào dịp lễ Chuseok khi thời tiết mát mẻ hơn một chút...

Thời tiết hôm nay khi quay đang là giữa hè.

Tôi biết trời sẽ nóng nhưng tôi không biết hôm nay có nhiệt độ cao nhất từ ​​trước đến nay ở Seoul!

"Đúng rồi đó?"

Trong tình thế phải chờ đợi vô thời hạn dưới cái nắng như thiêu đốt mà không có một tấm khiên che chắn nào.

Ha Jun Seo nằm dài trên sân cỏ nóng bỏng: "Ha, nóng quá."

Ha Jun Seo nao núng, anh đứng dậy lần nữa, rồi lại nằm bệt xuống đất như thể đã bỏ cuộc.

Jin Se Hyun lắc đầu nói: "Thời tiết này có thật sao?"

"Có thật..."

Huh-

Ha Jun Seo thì thầm như thể anh đã ngất.

Lịch trình buổi sáng rất sôi động.

Sau khi quay vài môn thể thao vào buổi sáng, tôi đã trao hộp cơm trưa tri ân cho fan chờ đợi chúng tôi hàng giờ đồng hồ ở nơi nóng nực này, sau khi chào hỏi xong, tôi thở hổn hển đi nghỉ ngơi.

Có thể nói, đây là lịch trình thực sự khó khăn đối với cả fan và idol.

Trong không gian nơi các thần tượng thuộc nhiều lứa tuổi trộn lẫn với nhau, Stardust, ở tầng dưới chót của chuỗi thức ăn, thực sự không có thời gian nghỉ dưỡng sức.

"Vâng, xin chào. Tiền bối!" Ha Jun Seo đang nằm bật dậy như cái lò xo.

Tôi tưởng mình đã chào hỏi tất cả tiền bối vào buổi sáng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ.

Tôi nhìn quanh, kiểm tra bảng tên: "Vâng, xin chào!"

Hyper Jeong Won Jae. Mặc dù thuộc thế hệ trẻ nhưng trông không giống tân binh... Tên nhóm, tên riêng, thậm chí cả khuôn mặt đều khá xa lạ.

Xem xét về việc Jun Seo và các thành viên khác giả vờ quen thuộc, tôi không thể hỏi rằng 'Bạn là ai?'. Làm vậy có vẻ họ không cùng đẳng cấp, nhưng vì khoảng thời gian gần đây tôi không chú ý đến ngành giải trí lắm nên tôi không biết họ.

"Tôi là Stardust Ha Jun Seo. Thuộc team D!"

"Ừ, tên tôi là Jeong Won Jae."

Tôi ngập ngừng chen vào giữa hai người, giới thiệu.

Tôi cúi đầu chào theo phản xạ và bắt tay anh ấy.

"Xin chào. Em là Stardust Do Seo Han."

Trong giây lát, đôi mắt vô danh rà quét tôi một lượt từ trên xuống. Tôi chắc chắn hôm nay chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, nhưng đôi mắt lạnh lùng đó là sao?

Đầu tôi ngứa ran vì khó chịu, làm tôi mỉm cười ngượng ngùng.

Jeong Won Jae mỉm cười muộn màng, nhẹ nhàng siết chặt tay tôi: "Rất vui được gặp bạn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn."

Có phải do tâm trạng của tôi không?

Trong khi tôi cố gắng tìm ra nguyên nhân về cái nhìn mình vừa cảm thấy của anh ta, thì Jeong Won Jae đã tiếp cận Seo Ha Im, họ trao nhau lời chào nồng nhiệt.

Khuôn mặt anh rạng rỡ như thể chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

"Ồ, không phải là Seo Ha Im đây sao? Tôi đã xem cậu từ lúc còn ở Dự Án!"

"Wow, thật ư? Chao ôi, vinh dự quá!"

"Ha Im là pick của tôi đó. Nhìn thế này khiến tôi có cảm giác như đang gặp một người nổi tiếng thực sự vậy, haha."

Tôi không chắc việc tự nhận là fan có phải nói dối hay không, nhưng nhờ nó mà bầu không khí khác hẳn.

Jeong Won Jae đặt tay lên vai Seo Ha Im, dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách tự nhiên: "Tôi có thể chụp một bức ảnh với bạn được không?"

"Tất nhiên!"

Seo Ha Im trở thành anh bạn độc nhất vô nhị gặp fan là idol ở đây.

Ha Jun Seo mỉm cười hạnh phúc, thì thầm vào tai tôi: "Anh đoán anh ấy thực sự là fan của Ha Im..."

"Em biết, phải."

Click click-

Khi tiếng chụp ảnh vang lên, tôi đứng phía sau một bước.

Lúc đó, Jeong Won Jae nhanh chóng tóm lấy điện thoại của Seo Ha Im.

"À, đây là số của tôi. Không biết chúng ta có thể trao đổi số điện thoại được không...?"

"Được! Hãy liên lạc với tôi!"

"Tôi nên lưu là gì?"

"Ừm, cứ lưu theo cách bạn muốn."

"Là hậu bối Choco Ha Im được không?"

"Okay, tôi thích nó!"

Có chắc là hai người này vừa gặp nhau không?

Sự vui vẻ đang gia tăng nhanh chóng, có vẻ họ đã biến mối quan hệ từ tiền bối và hậu bối thành bạn bè.

"Waaaaaaa!"

"Đừng lơ liên lạc của tôi nhé, bạn phải bắt máy nha."

"Vâng, tất nhiên rồi."

Tôi nuốt nước bọt khô khốc khi theo dõi toàn bộ câu chuyện. Không phải vì cái nhìn kỳ lạ mà vừa rồi có thứ gì đó lướt qua trong tiềm thức của tôi.

"Ừm."

Jeong Won Jae. Jeong Won Jae... Đúng là anh ấy thuộc nhóm thần tượng ít được nhận biết.

Cảm giác déjà vu khiến tôi cảm thấy tôi từng nghe thấy cái tên này rất nhiều lần rồi là gì?

***

Trên đường đến làm việc tại Đại học Aceh, Jeong Won Jae của Hyper nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười gượng gạo.

Xe chạy nhẹ nhàng đi vào lối vào bãi đậu xe.

Đôi môi mím chặt của Jeong Won Jae hơi mở ra: "Hôm nay tôi sẽ gặp tên khốn đó..."

Một thành viên trong nhóm quay đầu lại hỏi: "Ai? Seo Han?"

Và...

"Ừ, anh chàng sẽ xuất hiện trên Dance In The Night With Me lần này."

Hyper, idol đã bước sang năm hành nghề thứ ba, chưa có hit để đời nào.

Tuy không phải thất bại hoàn toàn, nhưng quy mô fandom và độ nhận diện nhóm ở mức độ không rõ ràng.

Công ty yếu kém, nếu không có thành tích gì thì tương lai của nhóm sẽ rất bấp bênh.

Mặt khác,  <Dance in the Night> là cơ hội rất quý giá với vũ công chính Jeong Won Jae.

Mặc dù chỉ là chương trình thử nghiệm diễn ra trong một ngày nhân dịp lễ Chuseok nhưng YN, một công ty giải trí vừa và nhỏ, đã giành được quyền xuất hiện bằng cách huy động mọi thứ của họ.

Tuy nhiên.

Một idol của nhóm hàng đầu cũng tham gia. Như một phần thưởng, tân binh cùng công ty cũng được xuất hiện.

Tóm tắt như sau.

"Bán hàng đính kèm quà tặng thật điên rồ."

"Hả?"

"Công ty lớn tuyệt ghê."

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng anh. Anh có cảm giác sự nghiệp mà anh đã toàn công toàn sức gây dựng trong ba năm qua bị một tân binh mới vài tháng tuổi phớt lờ.

Ngành này là như thế đấy.

Nếu không muốn bị như vậy, lẽ ra bạn nên ra mắt ở công ty lớn.

Anh đã thấy rất nhiều thứ bẩn thỉu, khiến chuyện này không còn mới mẻ với anh.

Jeong Won Jae cười khinh bỉ.

Tại thời điểm đó,

"Đúng là họ có một mối quan hệ ràng buộc, nhưng câu chuyện đằng sau có vẻ hơi khác một chút."

"Gì?" Đôi mắt của Jeong Won Jae mở to bởi nhận xét bất ngờ của thành viên trong nhóm.

"Seong Ji Hoo, tiền bối đó nói rằng anh ấy muốn thân thiết với tân binh đó. Có tin đồn rằng hai người họ khá thân."

Tipple Ji Hoo?

Vì anh ấy thuộc tuýp người ít nói, anh chưa bao giờ nghe nói anh ấy có thân với hậu bối nào cả.

Có một vài hậu bối tiếp cận vì muốn làm bạn, nhưng có lẽ vì tính cách của anh mà họ đều bị bức tường sắt đá như dao đó đẩy lùi.

Tân binh chỉ có nửa năm kinh nghiệm đã làm gì để thu hút sự chú ý của Seong Ji Hoo?

"Mấy năm trời mới có đàn em ra mắt ở Doubles nên anh ấy cần phải chăm sóc."

"Chậc.."

Đau bụng.

Jeong Won Jae cau mày, hỏi thành viên trong nhóm: "Tôi có chơi môn thể thao nào với cậu ta không?"

"Có lẽ là chạy tiếp sức?"

"Chết tiệt, tôi có thể làm hắn ngã không?"

"Này, có bao nhiêu máy quay? Nếu cậu muốn rút khỏi khỏi làng giải trí thì cứ làm đi."

"Chậc."

Nếu không có camera, anh sẽ diễn theo ý muốn.

Jeong Won Jae thở dài khó chịu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Để tôi xem mặt cậu ta ra sao."

Được rồi, xem cậu ta giỏi thế nào.

***

Jeong Won Jae của Hyper. Tôi tự hỏi tôi đã nghe thấy tên này ở đâu và nhận ra tôi từng nghe trên bản tin.

Cảm giác quen thuộc nào đó. Sau khi suy nghĩ một lúc, khuôn mặt Seo Han chợt cứng đờ khi cậu tìm ra nguồn gốc của déjà vu.

"Seo Han, sao thế?" Seo Ha Im đang rửa tay bên bồn rửa mặt nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt nửa ngơ ngác của Seo Han vẫn dán chặt vào tấm gương trong phòng tắm.

'Ừ, tôi đã xem bài báo về anh ấy.'

Nếu trí nhớ mơ hồ của tôi đúng thì đã rõ. Seo Han khẽ lẩm bẩm mà không nhận ra.

"Propofol..."

Ha? Đôi mắt Seo Ha Im tràn ngập dấu hỏi.

Em ấy mới nói gì vậy...

"Nhắc nhở?"

"...?"

"Đại học Aceh cũng đưa ra lời nhắc phải không?"

"Sao?"

Anh không cần phải biết đâu, anh trai của em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com