TruyenHHH.com

Stardust Project - Tôi Trở Thành Thành Viên Trẻ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Idol Nam

Chương 128: Vượt ngục (4)

MoonDaeiswatchingu

Tập 2 của Nhà tù Dust đã tải lên. Seo Han thở dốc, trốn sau hành lang tầng ba.

"Ha... Chúa ơi."

Vậy...

Sống sót với tư cách là thành viên trẻ nhất của Stardust quả là một nhiệm vụ khó khăn.

[Chiến đấu đi cậu bé dũng cảm nhất!]

Có phải vì tôi đã nghe thấy tiếng cổ vũ bùng nổ năng lượng của Cha Seong Bin không? Bằng cách nào đó, tôi đã thành công trong việc trốn thoát khỏi sự bao vây của Kang Si Woo và Seo Yi An.

Trailer tiết lộ rằng Jin Se Hyun, người duy nhất tôi có thể dựa vào bị bắt vào tù, tôi bị bỏ lại một mình và chưa tìm thấy được quả bóng vàng nào.

Đó cũng là video tóm tắt ngắn gọn về tình hình hiện tại. Seo Han thở dài nhìn vào camera.

"Tôi tìm thấy hai quả bóng màu xanh lá và hai quả bóng màu xanh dương. Nhưng không thể hiểu được gợi ý."

Nghe nói còn một chặng đường dài phải đi.

"Trừ một quả bóng đỏ ra, tôi vẫn cần tìm chín quả bóng màu khác ngay bây giờ."

Là người sống sót duy nhất, việc thực hiện một cuộc tìm kiếm toàn diện có vẻ khó nhằn.

"Bởi vì tôi không biết sẽ gặp ai ngoài kia... Hiện tại tôi phải rất cẩn thận..."

Seo Han buột miệng bày tỏ sự bất bình của mình trước ống kính, sau đó đôi mắt cậu lập tức mở to.

"A, xin lỗi."

"...!"

Đây không phải lúc để nói chuyện như thế... Tôi giao tiếp bằng mắt trực tiếp với người quay phim.

Và...

PD quay phim trông khá lúng túng, anh ấy né tránh ánh mắt của Seo Han.

Seo Han vẫn mỉm cười rạng rỡ trước ống kính, cậu nói: "Dù sao thì... Tôi đến để sử dụng quả bóng vàng này."

Không thể một mình tìm hết toàn bộ mười quả bóng gợi ý còn lại.

Tôi đưa ra một quyết định đúng đắn là chiêu mộ thêm nguồn lao động.

Seo Han tự tin bước về phía hành lang tầng ba vắng vẻ.

Cùng lúc đó, các thành viên bị nhốt ở phía xa, trong phòng hội nghị bằng kính, nơi được gọi là nhà tù, bắt đầu hét lên sung sướng.

Seo Ha Im vừa áp mặt vào cửa kính vừa làm ầm lên: "Wao wao!"

"Seo Han!"

"Seo Han, đợi chút!"

Điều này có đúng không?

Các anh trai đón tôi với gương mặt rạng rỡ.

"Ha. Em đây." Seo Han cười, giơ cao quả bóng vàng trên tay. Ngay lập tức, những tiếng hò reo nồng nhiệt lại vang lên.

"Wow, anh tin em!"

"Seo Han hyung~!" Cha Seong Bin hét to: "Anh không có ở đó, em chỉ thấy mỗi ánh sáng thôi".

Seo Han, người không muốn bị anh trai hơn tận ba tuổi đối xử như một người anh, cậu giấu quả bóng vàng óng ra sau lưng, tỏ vẻ mặt chán ghét.

"Đáng buồn là có bốn người bị mắc kẹt, mà em chỉ có một quả bóng vàng."

"Ôi không......." Tiếng thở dài yếu ớt của Seo Ha Im. Nhưng nó là sự thật không thể tránh được.

Seo Han quyết định sử dụng quả bóng vàng: "Bây giờ, mọi người có thể thuyết phục em tại sao nên để anh ra tù."

Đây là cách mà cái gọi là 'Cuộc thi diễn thuyết thoát hiểm' bắt đầu.

***

Ứng cử viên đầu tiên là Cha Seong Bin.

Cha Seong Bin sốt sắng vẫy tay, khẩn trương nói: "Làm ơn đưa anh ra ngoài! Anh cần ăn một chút~!"

Cha Seong Bin out.

"Cắt." Seo Han lắc đầu, nói rằng không muốn xem thêm nữa.

Người tiếp theo là Seo Ha Im. Seo Ha Im nói với vẻ mặt lo lắng, hai tay đan vào nhau: "Anh phải sống sót vì... anh rất dễ thương!"

"Anh bị loại vì em dễ thương hơn."

"À ừ."

"Seo Han dễ thương hơn, anh công nhận điều đó."

Tôi không muốn nhận lại phản ứng này. Seo Han nhìn hai người còn lại với vẻ mặt bị sốc.

Ứng cử viên thứ ba, Jin Se Hyun. Jin Se Hyun mạnh dạn nói bằng giọng tự tin độc đáo của anh: "Thành thật mà nói, anh nghĩ anh là người có đầu óc nhất ở đây."

"Nhưng anh cũng bị bắt mà?"

"Tất cả hyung line đều bị bắt." Đương nhiên, ứng cử viên cuối cùng, Ha Jun Seo chen ngang.

"Anh cũng muốn ra ngoài..."

Khoảnh khắc Jun Seo chuẩn bị nói thêm. Seo Han đột nhiên xen vào: "Jun Seo hyung."

Đôi mắt của Ha Jun Seo mở to trước tiếng gọi.

"Em sẽ sử dụng quả bóng vàng này cho Jun Seo hyung."

"Thật hả? Cho anh thật à?"

"Vâng, anh, mau ra ngoài nào."

Nhà tù xôn xao về quyết định gây sốc của Do Seo Han.

Cha Seong Bin che miệng thở dài: "Cái gì? Lý do là gì?"

"Jun Seo hyung á, anh không mong đợi điều đó?"

"Hãy nghe lý do."

Thực ra lý do là...

"Jun Seo hyung... Nhìn thế giới theo cách khác."

"Đây không phải xúc phạm, phải không?" Hỏi xong, Ha Jun Seo sửng người với vẻ mặt hơi sốc.

Nó có phải lời khen không?

"Đôi khi, anh nhìn mọi thứ khá là kỳ cục."

"Nghe thế nào cũng giống bị mắng."

"Đó là một lời khen đấy, hyung. Hãy cắt giảm lượng caffeine nhá." Seo Han vỗ lưng Ha Jun Seo, kéo anh ra khỏi nhà tù.
.
.
.
.
Tìm được chưa?

"Anh tìm thấy một quả bóng vàng nè!"

Có thêm một người chắc chắn sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Tôi cảm thấy tâm trí tôi đang bình yên dần?

Lúc trước, tôi cảm giác bản thân như chú linh dương chạy băng băng qua đồng cỏ châu Phi.

"Ha... Khi em bị truy đuổi một mình... Em đã rất cô đơn." Tôi khẽ lẩm bẩm, sụt sịt kèm giọt nước mắt giả tạo.

Và. Đây là điều tôi thực sự cảm nhận được khi chúng tôi bước đi cùng nhau, Ha Jun Seo thật sự xem thế giới bằng cách khác.

Quả bóng được giấu ở chỗ chẳng ai có thể nghĩ tới, anh ấy đứng từ xa, dùng mắt quét và nhặt...

"Anh, anh điên à?"

"Anh thực sự rất giỏi trong việc săn tìm kho báu."

Kể cả khi tôi không bị bắt bằng tốc độ úp mỳ tôm tôi cũng không thể tìm được bóng gợi ý nhanh như thế.

Ha Jun Seo đã tìm thấy hai quả bóng vàng ngay lập tức, thành công giải cứu hai thành viên trong nhà tù tầng ba.

[Jin Se Hyun đã trốn thoát khỏi nhà tù.]

[Cha Seong Bin đã trốn thoát khỏi nhà tù.]

"Mọi người, tôi nữa! Tôi nè!"

Hóa ra, chỉ còn Choco Ha Im tội nghiệp bị giam trong tù.

"Làm thế nào mà tất cả đều... Có thể?"

"Anh, anh sẽ sớm được thả thôi!"

Tất nhiên, việc đoán ra mật khẩu sẽ nhanh hơn một chút so với tìm thêm quả bóng vàng cuối cùng. Nhưng tôi không nhất thiết phải nói rõ điều đó.

Tôi vừa bắt gặp anh ấy đang quay <Seo Ha Im Prison Vlog>.

Tôi cảm thấy anh ấy có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Thật là may mắn.

"Mọi người vẫn còn sống!"

Bốn người cuối cùng cũng gặp nhau an toàn ở hành lang tầng 7.

Ha Jun Seo mỉm cười rạng rỡ nhìn Jin Se Hyun và Cha Seong Bin.

"Hai người sao rồi, có tìm được nhiều bóng gợi ý không?"

"Em nghĩ chúng ta gần như đã tìm đủ rồi?"

"Lấy ra xem chúng ta đã thu thập những gì nào~"

Jin Se Hyun là người tìm được quả bóng đỏ cuối cùng.

"Chữ cái cuối cùng của quả bóng màu đỏ là... Gợi ý về tháng!"

[Tháng phát hành của Yooyoung]

"Ngày ra mắt là 27 tháng 4 phải không?"

Đúng như dự đoán, chữ số đầu tiên được xác nhận là 4.

Bây giờ, đến lượt quả bóng xanh lá và xanh dương. Mọi người đều mở túi đổ những quả bóng nhựa ra.

Đầu tiên là quả bóng xanh lá.

"Một... hai ba... Có nhiều hơn anh nghĩ?"

"Tổng là 7 quả sao?"

"Đúng vậy, bảy."

Khi cộng chúng lại, bọn tôi may mắn tìm đủ bảy quả bóng.

Jin Se Hyun viết từng gợi ý vào sổ tay của anh.

[meon] [ji] [mem] [u] [su] [ju] [beo]

Tôi thốt ra từ đầu tiên đập vào mắt mình.

"Space Dust."

"7 thành viên của Space Dust."

Ha Jun Seo tổng hợp các gợi ý trong một lần. Chữ số thứ 2 là 7.

Đột nhiên, hình ảnh một người hiện lên trong đầu tôi: "Em nên làm gì với Ha Im hyung nhỉ?"

"Anh nghĩ cần đoán mật khẩu trước."

"Vậy, còn quả bóng vàng nào không?"

"Đã cứu được hai người rồi và không có quả bóng nào nữa đâu."

Quả thực, Seo Ha Im có lẽ sẽ ở trong tù cho đến khi Jarkon này kết thúc.

Anh ấy có thể tự trốn thoát được chứ?

[Ở đây! Cứu anh! Còn một người bị mắc kẹt nè!]

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy âm thanh yếu ớt của ai đó văng vẳng bên tai...

[Anh bị mắc kẹt ở đây!]

Ha...

Trận chiến của Seo Ha Im.

>>Tiếp theo Tập 3

Đã đến lúc tải nội dung của tiếp theo.
.
.
.

Tôi từng có một cuộc gặp mặt khá khó xử trong phòng tập ở tầng ba của Doubles.

Tuy nhiên, chúng tôi đã thân hơn kể từ bữa tối trước đó.

"Xin chào tiền bối!"

"Ừ, rất vui được gặp em."

Tôi mỉm cười, nhanh chóng chào hỏi với Seong Ji Hoo.

"Hôm nay chúng ta cũng hãy chiến đấu nhé."

Luyện tập với một tiền bối kiêm thần tượng của tôi.

Anh ấy không có nhiều thời gian rảnh để gặp mặt do lịch trình bận rộn, tôi càng thấy vinh dự vì anh đã dành thời gian trống để làm điều này ngày hôm nay.

Tôi lấy chai nước ra, giải khát rồi nhìn vào gương phòng tập.

Căn cứ vào nội dung của cuộc họp vừa qua, concept của chúng tôi đã được quyết định.

Seong Ji Hoo hỏi với giọng tươi sáng: "Khái niệm phương Đông, đúng không?"

"Vâng, em nghĩ nó sẽ phù hợp vì đây là tập đặc biệt cho lễ Chuseok."

Khái niệm phương Đông.

Mặc dù độ khó cao nhưng ưu điểm là có thể mang lại bầu không khí độc đáo bí ẩn nếu hiểu đúng ý tưởng.

Do tập đặc biệt nhân dịp lễ Chuseok nên sẽ được cộng thêm điểm.

Hơn nữa, lần đầu tiên tôi thử khái niệm phương Đông.

Seong Ji Hoo hỏi tôi: "Đây có phải lần đầu em sử dụng phong cách phương Đông không?"

"Vâng." Tôi nuốt khan, gật đầu.

"Vậy em từng thử loại nào rồi...?"

"Bọn em lái những con tàu vũ trụ, du hành xuyên thời gian... Kiểu đại loại như thế."

"Aha..."

Xin lỗi, cơ mà phong cách của Stardust gần với khoa học viễn tưởng hơn.

Trông thế này thôi nhưng tôi là người ngoài hành tinh đó?

Đúng rồi. Tôi có nên mời tiền bối lên tàu vũ trụ bay một vòng và hạ cánh xuống triều đại Joseon không?

"Bài hát và ý tưởng đã được quyết định rồi. Hôm nay hãy tập luyện chăm chỉ nhé."

"Dạ!"

Nhờ sự hỗ trợ tích cực của Doubles, phương hướng phối khí cho ca khúc cover đã được quyết định từ lâu.

Đội ngũ biên đạo phụ trách ý tưởng sân khấu và vũ đạo cũng được tuyển dụng.

So với lúc chuẩn bị cho cuộc thi thử giọng, tôi nhận được sự hỗ trợ tối đa về nhiều mặt, và lịch trình tương đối thoải mái.

Có nhiều người bận rộn hơn tôi cũng làm cùng việc này, vì thế chẳng có lý do gì để tôi phàn nàn cả.

Đây là cách chúng tôi bắt đầu và muốn cống hiến hết sức. Có vẻ Seong Ji Hoo cũng suy nghĩ tương tự.

"Seo Han."

"Vâng, tiền bối."

Seong Ji Hoo quay lại nhìn tôi, anh cười hạnh phúc: "Dù đây là chương trình ngắn được lên kế hoạch cho lễ Chuseok thôi... Nhưng chúng ta không chỉ luyện tập trong một ngày đâu."

"Đúng."

"Tất cả sân khấu ban đầu đều y hệt. Khổ luyện vài ngày, đến mấy chục ngày." Seong Ji Hoo nhận xét với giọng bình tĩnh.

Tôi đồng cảm.

Nếu tiếp cận với tư duy như vậy, bạn có thể đạt được thành công lâu dài.

"Vì vậy, hãy chiến đấu với mọi thứ hôm nay."

"Tạo nên sân khấu tuyệt vời nhất nhé, tiền bối."

Tuk-

Nắm đấm của chúng tôi chạm vào nhau trong không trung.

"Ngoài ra, vì Seo Han vẫn còn là tân binh nên em có thể giới thiệu nhóm với các tiền bối khác. Điều đáng ngạc nhiên là chương trình lễ Chuseok rất tốt cho việc nâng cao độ nhận diện."

"Dạ!"

"Chiến đấu đi cậu bé dũng cảm nhất!"

"Dạ, cảm ơn anh... ơ?"

Hở?

Tôi gật đầu đồng ý mà không hề suy nghĩ, nhưng chợt sửng người.

Khoan, tiền bối.

Sao anh biết về meme đó?

Việc anh ấy biết meme của Stardust Jarkon được đăng gần đây nhất có nghĩa là anh đã xem rồi, phải không?

"Không được đâu, tiền bối..."

Anh ấy có phải khán giả cuồng nhiệt không?

Anh không cài thông báo trên kênh tài khoản YouTube chính thức của Stardust đấy chứ?

"Anh xem Jarkon rồi ạ?" Tôi cảm thấy mình không nên xem, nên tôi đã tự nhủ nhiều lần là đừng nhìn thì hơn!

"Cùng thành viên ạ?"

"Ừm." Seong Ji Hoo tránh ánh mắt trực tiếp của tôi, đáp một cách lúng túng.

Vẻ mặt ngượng ngùng rụt rè nói: "Chủ gia đình, Seong Ji Hoo... Đánh nhau?"

Ôi, làm ơn đừng xem nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com