TruyenHHH.com

Stardust Project - Tôi Trở Thành Thành Viên Trẻ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Idol Nam

Chương 122: Lớn lên tốt

MoonDaeiswatchingu

Tipple Seong Ji Hoo.

Tôi từng rất lo lắng khi gặp anh ấy thoáng qua trong phòng chờ, nhưng bây giờ phải gặp trực tiếp, tôi cảm thấy sắp phát điên.

Khuôn mặt lạnh lùng lại có khí chất thần bí.

Tại cấp độ đó, không phải anh ấy sinh ra để trở thành người nổi tiếng sao?

Seong Ji Hoo có khí chất ngông cuồng của riêng anh khiến tôi cảm thấy anh là idol vượt tiêu chuẩn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có thể cảm nhận loại sức mạnh như vậy tại một nhà hàng Trung Quốc.

Tôi tôn trọng tiền bối nhưng cũng thấy áp lực.

Vì anh là thần tượng hàng đầu.

Tôi mấp máy môi một lúc rồi cẩn thận mở miệng: "Ừm... À... Tiền bối."

"Sao?"

"Thật vinh dự khi được gặp anh như thế này..."

"Anh cũng thế." Seong Ji Hoo gật đầu, nuốt nước bọt.

Tôi cố gắng nhưng câu chuyện bị dừng ở đó.

Có kiệm lời quá không?

Tôi biết anh ấy ít nói hơn đồng đội Choi Yeon Woo.

Bây giờ nhìn lướt qua, có vẻ anh ấy hơi ngại ngùng.

Lạch cạch-

Đúng lúc này, một nhân viên của nhà hàng Trung Quốc mở cửa với hai tay hai đĩa.

Đồng thời, sắc mặt của Seong Ji Hoo sáng lên.

"À, Menbosha ở chỗ này. Vâng, vui lòng đặt jjamppong ở đó nữa."

Có lẽ anh cũng thấy khó xử.

Seong Ji Hoo cố tình né ánh mắt của tôi, chỉ tập trung vào món menbosha được nhân viên đưa cho anh ấy.

Tôi chuyên tâm chọn một chủ đề hợp lý trong đầu.

Tôi nên nói gì?

Tôi đã dùng từ 'vinh dự' rồi, tôi có nên nói đang nghe nhạc của Tipple hay không nhỉ?

Thừa nhận là fan?

Tôi nghĩ điều đó nhiều áp lực quá.

"Nếu em cần nhiều hơn, hãy gọi thêm món nhé."

"Vâng, cảm ơn."

Sau khi nhân viên rời đi, âm thanh trò chuyện biến mất.

Căn phòng trở nên im lặng hoàn toàn.

Lúc đó, Seong Ji Hoo, người không thể chịu đựng nổi sự im lặng đến nghẹt thở, anh lên tiếng trước.

"Anh rất thích xem Human Theater."

"A, cảm ơn anh..." Tôi gật đầu, nói lời cảm ơn theo thói quen, nhưng bất chợt dừng lại.

Không thể nào.

Human Theater?

Cạch-

Thìa trên tay tôi rơi xuống.

"A?"

Human Theater?

Khi tôi hỏi lại với giọng bối rối, Seong Ji Hoo bình tĩnh gật đầu.

"Ừ, anh thực sự rất thích xem cùng các thành viên."

"Thành, thành viên...?"

"Yeon Woo đặc biệt thích nó."

Sao tiền bối lại xem, tiền bối à...

Đầu óc tôi trống rỗng.

Chờ một lát.

Cảnh nào phát sóng trên chương trình rồi? Tôi là gì ấy nhỉ... Tôi nghĩ tôi đã làm vài thứ gì đó rất... kỳ lạ.

'Chít.'

Ôi, điên thật chứ.

Dù chưa ăn một thìa nào nhưng tôi chắc chắn món ăn đã mất hết mùi vị.

Tôi đã kêu nhỉ?

"Chà, em bắt chước hamster..."

"..."

"Wow, một chú hamster đích thực."

"Vâng...."

Tôi đã kêu. Tôi kêu 'chít' đúng nghĩa. Đầu tôi choáng váng, tôi không nói nên lời.

Chuyện này có đúng không? Hình mẫu lý tưởng của tôi có ấn tượng đầu tiên về tôi như vậy có thực sự ổn không?

Tôi bắt đầu lo lắng rằng anh ấy sẽ nhớ đến tôi như một kẻ điên.

Tôi không nghiêm túc lắm về hamster. Chỉ là kinh doanh hình tượng, đại loại thế.

"Ừm, tiền bối." Tôi vội vàng tìm kiếm một lời giải thích: "Ờ thì, chuyện xảy ra như vậy đó."

"Em có ổn không. Anh cũng phụ trách hình tượng thỏ trong nhóm của bọn anh..."

"Dạ?"

Miệng Seong Ji Hoo hơi khép lại. Tôi nghĩ anh ấy nói vậy vì an ủi, nhưng sau khi nói ra, tiền bối có vẻ hối hận.

Không khí bỗng nhiên lại trở nên ngượng ngùng.

"À, em hiểu."

"Ừm."

Seong Ji Hoo hắng giọng, dùng đũa ăn menbosha giòn.

Anh ấy muốn bỏ thứ gì đó vào miệng để che giấu sự hối hận về câu trả lời của anh. Seong Ji Hoo nói thêm một bình luận khác để sửa chữa câu chuyện theo cách riêng của anh.

"Có một điểm chung giữa các loài động vật nhỏ."

"Vâng. Đúng vậy. Chắc chắn rồi."

Thực ra visual của anh có vẻ khá lạnh lùng so với biểu tượng con thỏ, nhưng nếu đúng như vậy thì...

Tôi gật đầu, ngơ ngác nhìn Seong Ji Hoo.

Có phải là do tâm trạng của tôi không?

Cảm giác anh ấy giống sự kết hợp của Kang Si Woo và Ha Jun Seo.

Ấn tượng lạnh lùng rõ rệt, nhưng có sự tinh tế xen lẫn điềm tĩnh của Kang Si Woo và nét độc đáo của Ha Jun Seo trong đó.

Trong khi cố gắng tìm ra tính cách thật của Seong Ji Hoo trong khoảng thời gian ngắn.

Seong Ji Hoo múc một thìa súp jjamppong, anh lại mở miệng: "Anh muốn gặp riêng em."

"Dạ, em cũng thế."

Theo tôi biết, Seong Ji Hoo không phải kiểu người thích mở lòng với hậu bối.

Hình như không có nhiều người nổi tiếng khiến anh muốn đặc biệt thân thiết, và sau vài cuộc trò chuyện ngắn gọn, tôi có ấn tượng rằng anh ấy là kiểu không có mối quan hệ rộng.

Vì thế, điều này thật đáng ngạc nhiên.

Ngoài việc làm cùng một công ty thì chúng tôi không có bất kỳ mối liên hệ cụ thể nào cả. Thật khó hiểu lý do vì sao anh ấy lại quan tâm đến tôi như vậy.

Seong Ji Hoo có vẻ đọc được suy nghĩ của tôi.

"Chúng ta đều là main dance và cũng là thành viên cùng một công ty."

"Vâng, vâng."

"Nhìn em khiến anh cảm thấy anh trông thấy chính mình lúc vừa mới ra mắt vậy."

Khi Seong Ji Hoo ra mắt ư, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện đó.

Trong ký ức của tôi, Seong Ji Hoo vẫn luôn là idol chuyên nghiệp, kể cả 8 năm sau.

Seong Ji Hoo mỉm cười, nói tiếp: "Thật ra anh nghĩ chúng ta không nên quên ý định ban đầu của bản thân, nhưng có lúc chúng ta sẽ buông bỏ. Kỳ lạ thay, nhìn thấy các hậu bối làm anh nhớ lại điều đó sau một thời gian dài... Jjambbong sắp nguội rồi. Mau ăn đi."

Tôi gật đầu, cầm đũa lên.

Thực ra sau khi đồ ăn được dọn ra, tôi chỉ ngồi ngơ ngác nghe một hồi lâu nên nó đã nguội đi một chút.

Xì sụp -

Tôi lấy đũa gắp một miếng jjamppong định cho vào miệng thì ánh mắt của Seong Ji Hoo hướng về phía tôi.

"Nhưng sao em lại để tay kiểu vậy?"

"Em?"

Trước khi tôi kịp nhận ra, tay tôi đã buông thõng xuống.

Tôi tưởng tôi sẽ không lo lắng nữa nhưng sau khi chạm mắt tiền bối, tôi cảm thấy mình sắp phát điên. Tôi tránh ánh mắt chằm chằm của Seong Ji Hoo.

"Em hơi run. Thực ra cũng không tệ đến thế..."

"Nghe như anh hơi khắc nghiệt nhỉ."

"A ha."

"Không sao đâu, không sao đâu."

Nếu tôi biết chuyện xảy ra như thế này, lẽ ra tôi nên dụ Seo Yi An đi cùng.

Tôi cảm thấy như vậy sẽ khiến tôi sẽ bớt căng thẳng hơn so với gặp một mình.

Tay tôi run rẩy, an toàn cho chiếc đũa vào miệng. Có lẽ vì là nhà hàng Trung Hoa cao cấp nên đồ ăn rất ngon.

Không biết nó vào miệng hay mũi nữa.

Seong Ji Hoo nhìn tôi điên cuồng hút mỳ bằng một hơi, anh lấy một chiếc Menbosha khác.

"À. Em có thể nghe cái này khi ăn, lần tới anh sẽ tham gia chương trình nhân dịp lễ Chuseok."

"Chuseok?"

"Dance in the Night là chương trình nhảy theo nhóm. SBC đã quay một tập đặc biệt dành cho lễ Chuseok."

Idol hàng đầu xuất hiện trong chương trình nhân dịp lễ Chuseok. Tôi khá bất ngờ.

"Chương trình thi dance à?"

"Ừ, có vẻ vui đấy."

Tôi ngước nhìn Seong Ji Hoo với đôi mắt mở to.

Seong Ji Hoo mỉm cười, nhún vai: "Seo Han vẫn là tân binh nên ít hoạt động solo. Nhưng anh đã tích lũy đủ kinh nghiệm, anh muốn theo đuổi hoạt động cá nhân."

Seong Ji Hoo vội vàng nói thêm, có lẽ anh ấy sợ rằng tôi sẽ hiểu lầm.

"Ừm, thỉnh thoảng anh có cãi nhau với các thành viên nhưng anh không tự cô lập mình. Mối quan hệ của bọn anh không tệ đâu."

"Vâng. Các anh trông rất hợp nhau."

"Dù sao thì Yeon Woo cũng muốn phát hành album solo, em ấy dự định sẽ phát hành vào cuối năm nay, còn vài người khác muốn thử sức với diễn xuất. Có thành viên đang chuẩn bị cho vở nhạc kịch... Chà, anh không có tài năng gì trong lĩnh vực đó."

Tiền bối không thể ra album solo sao?

Không chỉ là fan, khách quan mà nói, tôi nghĩ Seong Ji Hoo sẽ có cơ hội tiến xa hơn với tư cách là nghệ sĩ solo với tài năng thống trị sân khấu.

Ngay khi Seong Ji Hoo bắt đầu kể về công việc chính của anh, anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Có nhiều khía cạnh trong vũ đạo mà anh muốn thể hiện với fan."

Niềm đam mê khiêu vũ của anh ấy không ai sánh bằng.

Vẫn luôn kiên định dù đã qua nhiều năm, chắc chắn không phải là việc dễ dàng.

Đó là lý do anh ấy tham gia chương trình Chuseok.

Có lẽ tầm ảnh hưởng của Seong Ji Hoo mạnh hơn công ty nhận định một chút.

Không có lý do gì để người ở đài truyền hình từ chối khi một thần tượng hạng nhất đến tăng rating.

Seong Ji Hoo mỉm cười, nói thêm: "Đây là trò chơi sống còn nhưng hầu hết mọi người đều tận hưởng cùng nhau. Anh tới đấy với tâm thái sẽ tạo ra một sân khấu tuyệt vời cho lễ Chuseok."

"Wa, thật tuyệt."

Không tệ khi có một chương trình giải trí như thế trong thế giới sinh tồn ảm đạm.

Seong Ji Hoo cất cao giọng như thể anh ấy rất vui.

"Anh nghĩ chương trình sẽ rất vui và là một trải nghiệm thú vị."

"Có lẽ là vậy."

"Anh biết nhà sản xuất, anh có thể tin tưởng ông ấy... Anh phải hoàn thành lịch trình bận rộn nhưng anh thấy điều đó đáng giá."

"Ngoài ra, em có muốn nâng cao độ nhận diện không?"

Nhưng, sao lại hỏi như thế?

Khoảnh khắc tôi nhận ra điều gì đó kỳ lạ, ánh mắt sắc bén của Seong Ji Hoo hướng về phía tôi.

Tôi được mờ.

"Em có muốn đi chơi với anh không?"

Ơ?

***

Trường quay 'A Boy's Dream'.

Cha Seong Bin tựa lưng vào ghế mềm, ngồi trước gương lớn trong phòng tập.

Trước đây, anh thường đứng thành vòng tròn bên cạnh các thực tập sinh khác và tham gia lớp học với tư cách giống họ.

Đây là lần đầu tiên anh ngồi đây với tư cách là huấn luyện viên.

Anh cảm nhận được một cảm xúc mới.

Biên đạo múa Choi Myung Hwan mỉm cười, nói chuyện với Cha Seong Bin.

"Trông em vui thế?"

"Một chút thôi. Chuyện này thú vị theo cách riêng của nó."

"Này, chỉ vui thôi sao? Nếu không thể làm tốt thì sẽ bị chỉ trích rất nhiều đó."

"Haha, đúng vậy."

"Em không nhớ hả? Trong tập 3 của Stardust Project, anh từng nói khả năng khiêu vũ của em chỉ ở mức nghiệp dư, và sau đó anh tổn thọ 3 năm."

Khi Choi Myung Hwan nói rằng anh bị nguyền rủa suốt đời vì động chạm vào thành viên nổi tiếng nhất Cha Seong Bin, Cha Seong Bin ranh mãnh chắp tay lại.

"Ừm, em thực sự xin lỗi~ Nhưng nhờ anh mà kỹ năng nhảy của em rất tuyệt. Nó đã tăng lên rồi."

"Em biết mà, phải không? Anh thực sự đối xử tốt với em."

"Đương nhiên ạ."

Trò đùa kết thúc ở đây.

"A, bắt đầu rồi."

"Chúc may mắn, Seong Bin."

Đèn đỏ của máy quay bật lên, khuôn mặt của Cha Seong Bin lập tức trở lại dáng vẻ nghiêm túc như chưa từng xảy ra chuyện gì trước đây.

Két-

Cánh cửa phòng tập mở ra, các thí sinh của team Spacewalk lao vào.

Giọng nói vui vẻ của staff trẻ tuổi nhất vang lên.

"Vâng, bắt đầu quay phim!"

Trong số đó, có một số gương mặt Cha Seong Bin biết.

***

Cha Seong Bin liếc nhìn khuôn mặt của Jang Joo Won, người đang bị mắc kẹt trong khoảng trống, nhanh chóng quay đi.

Anh không những không muốn thể hiện điều đó trước ống kính mà còn phải tập trung vào team diễn Spacewalk.

Anh đến đây không phải để chơi mà để góp ý.

Cha Seong Bin từ từ quay đầu lại, nhìn các thành viên trong team Yooyoung.

Những gương mặt quen thuộc ở đây bao gồm Ray, Lee Jun Hyuk và Lee Do Kyung. Có khá nhiều.

Tất cả bọn họ được chỉ định vào một nhóm.

Cha Seong Bin nhìn lời bài hát, nói một cách bình tĩnh: "Part được chia như thế này à."

"Vâng."

Nếu phản ứng rõ ràng ở đây, anh sẽ gặp rắc rối.

Tin tốt là, vì sự thuận tiện chỉnh sửa của Do Seo Joon(?), không có kịch bản nhảm nhí nào cả.

Tất nhiên, khâu chỉnh sửa sẽ không được đặt theo cách evil edit.

Có vẻ như anh ấy đang có ý định tránh gây tranh cãi bằng cách không xoá nội dung gốc như đã hứa ban đầu.

'Cảm ơn Seo Han~.'

Sau khi thầm nói lời cảm ơn.

Cha Seong Bin chỉ vào lời bài hát, anh nói: "Trước hết, các bạn có thể nhận ra sự thay đổi đáng kể trong hướng đi của bài hát gốc, lời rap cũng đã thay đổi theo cách mới."

"Phải, xác nhận!"

"Phần rap được chỉnh sửa khá nhiều nên không có cảm giác giống bản gốc nữa. Âm thanh cappella được thêm vào phần giới thiệu. Tôi thêm nó vào vì tôi nghĩ nó có thể mang lại nhiều sức mạnh tổng hợp hơn khi diễn trên sân khấu. Các bạn nghĩ sao?"

"Tôi cũng nghĩ thế!" The Core Ray trả lời chân thành.

Anh biết rằng anh chàng này khá thân với thành viên cùng nhóm Do Seo Han, anh có thể hiểu tại sao maknae lại thân thiết với người này.

Chỉ vài tháng trước, The Core Ray là tiền bối của anh.

Anh ấy có quyền thể hiện tư cách tiền bối của mình ở đây, nhưng không giống những người khác, anh không làm vậy.

Và còn, Lee Jun Hyuk.

Cha Seong Bin nhìn Lee Jun Hyuk nói: "Part của Lee Jun Hyuk là sub vocal phần mở đầu à."

"Vâng."

Suy cho cùng thì đó là part của Seo Han.

Anh có một số nghi ngờ về việc cậu ta có thể quản lý nét mặt của bản thân đúng cách trong nhiệm vụ này hay không.

Tuy nhiên, công việc của anh là tạo ra sân khấu tuyệt vời nhất, và, tính cách của Lee Jun Hyuk không phải nội dung công việc của anh.

Chỉ cần làm những gì phải làm và rời đi.

Cha Seong Bin mỉm cười, gật đầu: "Bạn có muốn hát thử không?"
.
.
.
.

"Ừ, tôi nghe rõ lắm."

Họ nói rằng đây là nhóm tài năng có kỹ năng tổng thể tốt. Tính cách của Lee Jun Hyuk và Lee Do Kyung có khuyết điểm, nhưng họ không thiếu kỹ năng khi ở show Stardust Project.

The Core Ray cũng thể hiện rõ ràng kỹ năng của một idol có kinh nghiệm.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục suôn sẻ thì sân khấu sẽ ổn thôi. Cha Seong Bin gật đầu với nụ cười hài lòng.

"Rất tốt."

Nhưng nếu có một người khiến anh thất vọng...

Cha Seong Bin nhìn qua tờ giấy, kiểm tra các part rồi cẩn thận mở miệng.

"Lee Jaewon?"

"Vâng."

Một thực tập sinh đứng giữa team <Yooyoung (Spacewalk)> . Chàng trai có khuôn mặt đặc biệt trẻ tuổi ngẩng đầu lên với đôi mắt mở to.

Khi anh chuẩn bị mở miệng, Choi Myung Hwan, người ngồi cạnh, đã cắt ngang.

"Chà, trông bạn trẻ quá. Bạn bao nhiêu tuổi?"

"Em mười bảy."

"Mười bảy... Ôi chúa ơi... Còn nhỏ quá phải không?"

"Vâng ạ."

Lee Jaewon mười bảy tuổi.

Cảm giác cậu vừa vượt qua vòng đánh giá giữa kỳ ở vị trí sub-rapper 1 vậy.

'Cậu ấy vừa đủ tốt ở độ tuổi của bản thân.'

Dù sao cũng đang làm tốt với độ tuổi thích hợp. Cha Seong Bin nhìn lại các thành viên trong nhóm và hỏi.

"Vậy Rapper phụ 2 là ai?"

"Tôi."

"Choi Hyung Seok?"

"Vâng, đúng vậy."

Ừm. Chắc chắn là đáng thất vọng.

Mặc dù rap giỏi nhưng phong cách rap của cậu ấy hơi khó, phù hợp làm Sub Rapper 1, Lee Jaewon nên rap nhiều hơn.

"Cá nhân tôi nghĩ Lee Jaewon sẽ phù hợp hơn với vai trò Rapper 2. Bạn có thể hát câu đầu tiên được không?"

"Dạ, vâng."

Lee Jaewon nhanh chóng đọc part rap 2 ngay tại chỗ.

"Ừm~."

Cậu thích Cha Seong Bin. Cậu nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để phát huy các kỹ năng của mình.

Cha Seong Bin chỉ vào phần đó, nói: "Tôi nghĩ part này hợp với bạn."

"Vâng, Em cũng thích part này. Em muốn nhận phần này."

Có vẻ như lời đề nghị của anh đã xúc phạm ai đó.

Lee Jaewon liếc nhìn Choi Hyung Seok đang cau mày.

"Hyung, làm sub rapper 1 có khó không?"

"Ờ..."

"Trước hết, vì team quyết định bằng cách bỏ phiếu nên anh nghĩ anh rapper phụ đầu tiên..."

"Khoan, Jaewon."

The Core Ray, người có vẻ là leader, đã can thiệp ngay.

"Thực ra, vẫn chưa quyết định xong, sau khi nghe thử, chúng ta sẽ xem xét lại việc phân chia part."

"A? Đột nhiên?"

Ánh mắt Ray chợt dao động khi thành viên nhỏ tuổi nhất đột nhiên hỏi 'A'.

Cha Seong Bin cũng xấu hổ, anh sững người. Mấy cậu ấy có sống trung thực quá trong show sống còn không?

Lee Jaewon đứng thẳng như một cây tre, nói với lưng thẳng đứng.

"Cảm ơn lời khuyên của anh, nhưng em muốn giữ lại part đó."

"Ha...."

Vâng, cậu ấy nói thẳng thừng. Cha Seong Bin cố gắng quản lý nét mặt, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ừ, tôi chỉ đưa ra ý kiến​ thôi. Hãy xem xét cùng các thành viên trong nhóm của bạn."

Đôi mắt lạnh lùng của Choi Myung Hwan nhìn sang.

'Ê, cậu ấy xấu tính vậy.'

Có lẽ đó chính là điều anh ấy muốn nói.

Vì còn trẻ nên dám thẳng thắn đến mức thành thật.

Đủ để bộc lộ cảm xúc chân thật của bản thân trong một chương trình sống còn.

Khoan đã.

Cậu ấy vừa nói mười bảy tuổi phải không?

Anh hiểu rồi.

'Đó là cách của mấy đứa tuổi đấy sống mà.'

Cha Seong Bin lắc đầu, suy nghĩ rồi chợt dừng lại.

Mười bảy, độ tuổi có chút quen thuộc.

Không thể nào.

'Seo Han cũng tham gia ở độ tuổi đó?'

Chỉ một năm trước, út Seo Han chỉ mười bảy tuổi.

'Seo Han thực sự mười bảy ư?'

Anh không nhận ra vì em ấy hành động không giống tuổi của bản thân tẹo nào.

Em ấy chưa bao giờ bị chỉ trích trong chương trình sống còn.

Ngay trong vòng đánh giá nhóm đầu tiên, em ấy chính là người cầm đầu đối đầu quả bom Lee Jun Hyuk.

Lúc này Cha Seong Bin mới nhận ra một sự thật to lớn.

"Wow."

Tại sao Seo Han lại lớn lên tốt như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com