St Hoan Hoa Ra Toi Moi La Moi Tinh Dau Cua Anh De
Lại Bác Vũ đứng trước cửa sửng sốt, anh ta chỉ vào cửa rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan nói: "Tính tình của cô bé trợ lý này...."
Mạc Trọng Đan: "....."
Nguyễn Thanh thấy vẻ mặt của Điền Nguyệt Nguyệt không ngừng biến hóa, cảm thấy rất kỳ lạ.
"Ai vậy? Xem em bị dọa rồi kìa."
Sắc mặt Điền Nguyệt Nguyệt khó coi nói: "Là Mạc ảnh đế."
Nguyễn Thanh nghe xong thì đứng bật dậy, sau đó hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: "Em nhốt Mạc ảnh đế ở bên ngoài?"
Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt mới biết mình vừa làm cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Xin lỗi, vừa rồi em chỉ nghĩ không được để ảnh hậu hiểu lầm, quên mất ảnh đế cũng là người ghê gớm."
Nguyễn Thanh: "..... Đúng là chị phải cảm ơn em!"
Vì thế, Mạc Trọng Đan đứng chờ ngoài cửa liền nghe được tiếng lách cách, sau đó cửa mở ra. Chỉ thấy Nguyễn Thanh búi hai búi tóc trên đầu, mặc y phục cổ trang màu lam nhạt trên người, trông vừa kiều diễm vừa tiếu lâm. Lúc này cô còn dùng đôi mắt cong cong vô tội mà nhìn anh, mang theo hương vị đáng thương.
Mạc Trọng Đan trong nháy mắt liền ngây người, đã quên mất bản thân tới đây vì cái gì.
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, mềm mại nói một câu: "Xin lỗi!"
Mạc Trọng Đan vẫn như cũ bất động, Lại Bác Vũ ý vị thâm trường mà nhìn Nguyễn Thanh, rất muốn nói: Cô đã quyến rũ thành công.
Đương nhiên, anh ta không thể nói như vậy được.
Mạc Trọng Đan cũng đã thay trang phục xong, anh mặc trang phục màu xám, trên đầu buộc dây buộc cố định đơn giản. Lúc này anh dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh bị nhìn thì có điểm chột dạ, sau đó không chút do dự bán đứng trợ lý: "Vừa rồi không phải tôi đóng...."
Điền Nguyệt Nguyệt: "....." Chị cái đồ tham sống sợ chết này.
Mạc Trọng Đan bấy giờ mới nở nụ cười, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi biết."
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, biết là tốt rồi. Sau đó lại tò mò hỏi: "Vậy ngài có chuyện gì không? Muốn giảng diễn ư?"
Mạc Trọng Đan liền cụp mắt xuống, giấu đi sự khẩn trương trong mắt: "Tối nay cô có rảnh không?"
Nguyễn Thanh cười cười lắc đầu: "Không rảnh." Chúng ta không thể đối diễn vào buổi tối được! Nhụy Ngụy sẽ tức giận.
Mạc Trọng Đan: "...."
Có lẽ là do cô từ chối quá dứt khoát nên Lại Bác Vũ đành phải cầm giấy thông báo trên tay nhắc nhở cô: "Tối nay cô không có cảnh diễn."
Nguyễn Thanh giơ tờ giấy thông báo lên, chỉ vào mục 7 giờ tối: "Nhưng mà Mạc ảnh đế thì có đấy!"
Lại Bác Vũ: "....."
Nguyễn Thanh tươi cười muốn đóng cửa, Mạc Trọng Đan lại đè tay lên cánh cửa, sau đó nói: "Hôm qua làm cô xuống nước ba lần, tôi muốn mời cô ăn cơm xin lỗi."
Nguyễn Thanh cảm động nhìn anh, chỉ cảm thấy ảnh đế thật sự quá tốt. Nhưng mà, ăn cơm vào buổi tối sẽ làm Nhụy Nhụy tức giận, Mạc ca trở về sẽ phải quỳ sầu riêng. Thân là fans CP cấp 10 của Ngữ Trọng Tâm Trường, chút tự giác này cô vẫn có.
Nguyễn Thanh lắc đầu, đang muốn mở miệng từ chối thì....
Thì thấy Mạc Trọng Đan đột nhiên dựa vào tường, duỗi tay sờ trán mình, tiếp theo lại tỏ vẻ đứng đắn nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Tôi bị cảm."
Nguyễn Thanh: "???"
"Ngày hôm qua....." Mạc Trọng Đan thấy vẻ mặt Nguyễn Thanh vẫn mê mang như cũ thì nói thẳng: "Hôm qua nước trên người cô dính sang tôi, trời quá lạnh, tôi bị cảm."
"Hả?" Nguyễn Thanh hoàn toàn ngây dại.
Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng vứt hết mặt mũi, anh nhíu mày nhìn Nguyễn Thanh nói: "Bởi vì cô nên tôi mới bị cảm, cô nên mời tôi ăn cơm."
Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, cuối cùng cũng phun ra được một câu: "Người xuống nước là tôi mà."
Điền Nguyệt Nguyệt phía sau cô còn nói xen vào: "Hơn nữa là bốn lần xuống nước, bốn, lần."
Lại Bác Vũ yên lặng nhìn về phía Mạc Trọng Đan, vẻ mặt Mạc Trọng Đan lạnh băng chậm rì rì phun ra câu nói càng không biết xấu hổ: "Nhưng mà, người bị cảm là tôi."
Nguyễn Thanh: "....."
Điền Nguyệt Nguyệt: "....."
Lại Bác Vũ: "....."
Bốn người đồng thời trầm mặc, sau một lát, Nguyễn Thanh mới mở miệng hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Mạc Trọng Đan liền trưng ra vẻ mặt tươi cười, anh nhìn Nguyễn Thanh đáp: "Ăn lẩu." Anh biết, cô thích ăn lẩu vào mùa đông.
Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan bấy giờ mới rời đi. Trên đường trở về, Lại Bác Vũ quả thực phải lau mắt mà nhìn anh.
"Ngay cả câu này cũng nói ra được, cậu thật sự không biết xấu hổ." Lại Bác Vũ quả thực không thể tin được người vừa rồi là Mạc Trọng Đan mình quen biết.
Mạc Trọng Đan cũng không thèm để ý, lúc này anh chỉ cau mày: "Vừa rồi cô ấy tránh tôi, nếu tôi vì nhận lỗi mà muốn mời cô ấy ăn cơm, cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Lại Bác Vũ cũng nhận ra, kỳ quái hỏi: "Tại sao cô ấy lại tránh cậu? Chẳng lẽ vì hôm qua cậu hại cô ấy xuống nước nhiều quá? Không đến mức đó chứ?"
Mạc Trọng Đan lắc đầu, trực giác mách bảo mấu chốt của việc này không nằm ở ngày hôm qua.
Lúc này Mạc Trọng Đan nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô lại là fans CP của anh!
Hôm nay cảnh diễn vẫn là cảnh giữa anh và Nguyễn Thanh, đây là cảnh khi anh vừa mới gia nhập môn phái, Ân Diệp vẫn còn là thiếu niên.
Vương Phỉ Nhi mang theo Ân Diệp đi đến sau núi nướng khoai ăn, Ân Diệp lưu lạc bên ngoài mấy năm, vừa mới trở về sư môn, trong khoảng thời gian này có Vương Phỉ Nhi ở bên cạnh bầu bạn là làm hắn trở nên tràn trề sức sống.
Thật ra đoàn phim vẫn đang ở trên núi, nhưng vẫn phải tìm nơi để dựng bối cảnh sau núi.
Tào Vĩnh Lượng thấy Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh cùng đi tới, trong lòng ông có chút ngây ngẩn, cứ cảm thấy lo lắng về cảnh diễn của hai người.
Sự thật chứng minh, dự cảm của ông là chính xác.
"Trọng Đan, hôm nay trạng thái của cậu chủ yếu là ở giai đoạn trước, cả người tương đối thả lỏng, chưa trải qua nhiều phản bội. Nhưng dù sao cậu cũng đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm cũng không thể biểu hiện quá nhẹ nhàng được." Thật ra Tào Vĩnh Lượng không muốn giảng diễn với ảnh đế lắm. Là ảnh đế cơ mà, sao có thể không nắm chắc được?
Nhưng mà, trong lòng ông có chút không yên tâm.
Mạc Trọng Đan gật đầu, sau đó nói chắc chắn: "Tôi đã biết."
Tào Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm: "Cậu biết là tốt rồi. Vậy Nguyễn Thanh, bây giờ cô là sư muội của cậu ta, cả người phải có sức sống thanh xuân, như vậy mới có thể cảm hóa được Ân Diệp. Chính là sức sống, sức sống ấy cô có hiểu không?"
Nguyễn Thanh mở to mắt chớp chớp, sau đó cười nói: "Tôi biết, tôi thành thạo lắm."
Tào Vĩnh Lượng mở to hai mắt, chỉ vào mặt cô nói: "Đúng đúng đúng, chính là nụ cười này, nụ cười này quá tốt. Một lát nữa cứ cười như vậy, ok?"
Thân hình Mạc Trọng Đan cứng đờ, mắt u oán nhìn Tào Vĩnh Lượng.
Tào Vĩnh Lượng: "???" Cái gì? Tôi nói sai sao?
Từ trước tới nay chưa bao giờ Tào Vĩnh Lượng cảm thấy làm đạo diễn khó khăn như vậy. Lời ông phân tích có vấn đề gì ư? Ánh mắt đó của ảnh đế là có ý gì?
Mạc Trọng Đan có thể nói gì đây? Anh có thể nói, thứ anh chịu không nổi nhất chính là Nguyễn Thanh cười với anh sao? Bất kể là cười như thế nào, anh đều dính thính. Bất quá anh và Nguyễn Thanh có mấy tháng ở cùng nhau, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, anh sẽ nhanh chóng miễn dịch nụ cười của cô, cũng bắt buộc phải miễn dịch.
Mạc Trọng Đan tự nhủ với chính mình như vậy.
Tào Vĩnh Lượng đưa hai người đến chỗ tổ đạo cụ đã xây dựng xong, chỉ vào đống lửa rồi nói: "Khoai lang đã nướng cho hai người xong rồi, chỉ cần vui vẻ lấy khoai ra mà ăn là được. Ok?"
Nguyễn Thanh tự tin tràn đầy, giơ tay ra hiệu OK: "Đạo diễn Tào yên tâm, khi còn nhỏ tôi thường xuyên nướng khoai lang, rất lành nghề."
Tào Vĩnh Lượng quả nhiên yên tâm, ông trở về phía sau màn ảnh, sau đó mười phần yên tâm hô lên: "Action."
Bảng phân cảnh gõ xuống, Tào Vĩnh Lượng tập trung tinh thần nhìn vào màn ảnh. Cuối đông đầu xuân, thời tiết còn lạnh, nhưng đã có cỏ xanh mơn mởn. Tiểu cô nương có gương mặt trái xoan ngồi trên tảng đá nhỏ, trong tay cô cầm cây gậy gỗ quơ vào đống lửa.
Bên cạnh có có một nam tử đang ngồi xổm, khuôn mặt mỹ nam lạnh băng như sương, nhưng ánh mặt lại dán chặt vào đống lửa trên mặt đất, tựa hồ mang theo vài phần chờ mong.
Tào Vĩnh Lượng hài lòng gật gật đầu, quá tốt quá tốt, có thể một lần là qua.
Sau đó ông lại phát hiện, bản thân mình đã quá ngây thơ rồi.....
Mạc Trọng Đan: "....."
Nguyễn Thanh thấy vẻ mặt của Điền Nguyệt Nguyệt không ngừng biến hóa, cảm thấy rất kỳ lạ.
"Ai vậy? Xem em bị dọa rồi kìa."
Sắc mặt Điền Nguyệt Nguyệt khó coi nói: "Là Mạc ảnh đế."
Nguyễn Thanh nghe xong thì đứng bật dậy, sau đó hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: "Em nhốt Mạc ảnh đế ở bên ngoài?"
Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt mới biết mình vừa làm cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Xin lỗi, vừa rồi em chỉ nghĩ không được để ảnh hậu hiểu lầm, quên mất ảnh đế cũng là người ghê gớm."
Nguyễn Thanh: "..... Đúng là chị phải cảm ơn em!"
Vì thế, Mạc Trọng Đan đứng chờ ngoài cửa liền nghe được tiếng lách cách, sau đó cửa mở ra. Chỉ thấy Nguyễn Thanh búi hai búi tóc trên đầu, mặc y phục cổ trang màu lam nhạt trên người, trông vừa kiều diễm vừa tiếu lâm. Lúc này cô còn dùng đôi mắt cong cong vô tội mà nhìn anh, mang theo hương vị đáng thương.
Mạc Trọng Đan trong nháy mắt liền ngây người, đã quên mất bản thân tới đây vì cái gì.
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, mềm mại nói một câu: "Xin lỗi!"
Mạc Trọng Đan vẫn như cũ bất động, Lại Bác Vũ ý vị thâm trường mà nhìn Nguyễn Thanh, rất muốn nói: Cô đã quyến rũ thành công.
Đương nhiên, anh ta không thể nói như vậy được.
Mạc Trọng Đan cũng đã thay trang phục xong, anh mặc trang phục màu xám, trên đầu buộc dây buộc cố định đơn giản. Lúc này anh dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh bị nhìn thì có điểm chột dạ, sau đó không chút do dự bán đứng trợ lý: "Vừa rồi không phải tôi đóng...."
Điền Nguyệt Nguyệt: "....." Chị cái đồ tham sống sợ chết này.
Mạc Trọng Đan bấy giờ mới nở nụ cười, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi biết."
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, biết là tốt rồi. Sau đó lại tò mò hỏi: "Vậy ngài có chuyện gì không? Muốn giảng diễn ư?"
Mạc Trọng Đan liền cụp mắt xuống, giấu đi sự khẩn trương trong mắt: "Tối nay cô có rảnh không?"
Nguyễn Thanh cười cười lắc đầu: "Không rảnh." Chúng ta không thể đối diễn vào buổi tối được! Nhụy Ngụy sẽ tức giận.
Mạc Trọng Đan: "...."
Có lẽ là do cô từ chối quá dứt khoát nên Lại Bác Vũ đành phải cầm giấy thông báo trên tay nhắc nhở cô: "Tối nay cô không có cảnh diễn."
Nguyễn Thanh giơ tờ giấy thông báo lên, chỉ vào mục 7 giờ tối: "Nhưng mà Mạc ảnh đế thì có đấy!"
Lại Bác Vũ: "....."
Nguyễn Thanh tươi cười muốn đóng cửa, Mạc Trọng Đan lại đè tay lên cánh cửa, sau đó nói: "Hôm qua làm cô xuống nước ba lần, tôi muốn mời cô ăn cơm xin lỗi."
Nguyễn Thanh cảm động nhìn anh, chỉ cảm thấy ảnh đế thật sự quá tốt. Nhưng mà, ăn cơm vào buổi tối sẽ làm Nhụy Nhụy tức giận, Mạc ca trở về sẽ phải quỳ sầu riêng. Thân là fans CP cấp 10 của Ngữ Trọng Tâm Trường, chút tự giác này cô vẫn có.
Nguyễn Thanh lắc đầu, đang muốn mở miệng từ chối thì....
Thì thấy Mạc Trọng Đan đột nhiên dựa vào tường, duỗi tay sờ trán mình, tiếp theo lại tỏ vẻ đứng đắn nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Tôi bị cảm."
Nguyễn Thanh: "???"
"Ngày hôm qua....." Mạc Trọng Đan thấy vẻ mặt Nguyễn Thanh vẫn mê mang như cũ thì nói thẳng: "Hôm qua nước trên người cô dính sang tôi, trời quá lạnh, tôi bị cảm."
"Hả?" Nguyễn Thanh hoàn toàn ngây dại.
Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng vứt hết mặt mũi, anh nhíu mày nhìn Nguyễn Thanh nói: "Bởi vì cô nên tôi mới bị cảm, cô nên mời tôi ăn cơm."
Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, cuối cùng cũng phun ra được một câu: "Người xuống nước là tôi mà."
Điền Nguyệt Nguyệt phía sau cô còn nói xen vào: "Hơn nữa là bốn lần xuống nước, bốn, lần."
Lại Bác Vũ yên lặng nhìn về phía Mạc Trọng Đan, vẻ mặt Mạc Trọng Đan lạnh băng chậm rì rì phun ra câu nói càng không biết xấu hổ: "Nhưng mà, người bị cảm là tôi."
Nguyễn Thanh: "....."
Điền Nguyệt Nguyệt: "....."
Lại Bác Vũ: "....."
Bốn người đồng thời trầm mặc, sau một lát, Nguyễn Thanh mới mở miệng hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Mạc Trọng Đan liền trưng ra vẻ mặt tươi cười, anh nhìn Nguyễn Thanh đáp: "Ăn lẩu." Anh biết, cô thích ăn lẩu vào mùa đông.
Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan bấy giờ mới rời đi. Trên đường trở về, Lại Bác Vũ quả thực phải lau mắt mà nhìn anh.
"Ngay cả câu này cũng nói ra được, cậu thật sự không biết xấu hổ." Lại Bác Vũ quả thực không thể tin được người vừa rồi là Mạc Trọng Đan mình quen biết.
Mạc Trọng Đan cũng không thèm để ý, lúc này anh chỉ cau mày: "Vừa rồi cô ấy tránh tôi, nếu tôi vì nhận lỗi mà muốn mời cô ấy ăn cơm, cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Lại Bác Vũ cũng nhận ra, kỳ quái hỏi: "Tại sao cô ấy lại tránh cậu? Chẳng lẽ vì hôm qua cậu hại cô ấy xuống nước nhiều quá? Không đến mức đó chứ?"
Mạc Trọng Đan lắc đầu, trực giác mách bảo mấu chốt của việc này không nằm ở ngày hôm qua.
Lúc này Mạc Trọng Đan nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô lại là fans CP của anh!
Hôm nay cảnh diễn vẫn là cảnh giữa anh và Nguyễn Thanh, đây là cảnh khi anh vừa mới gia nhập môn phái, Ân Diệp vẫn còn là thiếu niên.
Vương Phỉ Nhi mang theo Ân Diệp đi đến sau núi nướng khoai ăn, Ân Diệp lưu lạc bên ngoài mấy năm, vừa mới trở về sư môn, trong khoảng thời gian này có Vương Phỉ Nhi ở bên cạnh bầu bạn là làm hắn trở nên tràn trề sức sống.
Thật ra đoàn phim vẫn đang ở trên núi, nhưng vẫn phải tìm nơi để dựng bối cảnh sau núi.
Tào Vĩnh Lượng thấy Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh cùng đi tới, trong lòng ông có chút ngây ngẩn, cứ cảm thấy lo lắng về cảnh diễn của hai người.
Sự thật chứng minh, dự cảm của ông là chính xác.
"Trọng Đan, hôm nay trạng thái của cậu chủ yếu là ở giai đoạn trước, cả người tương đối thả lỏng, chưa trải qua nhiều phản bội. Nhưng dù sao cậu cũng đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm cũng không thể biểu hiện quá nhẹ nhàng được." Thật ra Tào Vĩnh Lượng không muốn giảng diễn với ảnh đế lắm. Là ảnh đế cơ mà, sao có thể không nắm chắc được?
Nhưng mà, trong lòng ông có chút không yên tâm.
Mạc Trọng Đan gật đầu, sau đó nói chắc chắn: "Tôi đã biết."
Tào Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm: "Cậu biết là tốt rồi. Vậy Nguyễn Thanh, bây giờ cô là sư muội của cậu ta, cả người phải có sức sống thanh xuân, như vậy mới có thể cảm hóa được Ân Diệp. Chính là sức sống, sức sống ấy cô có hiểu không?"
Nguyễn Thanh mở to mắt chớp chớp, sau đó cười nói: "Tôi biết, tôi thành thạo lắm."
Tào Vĩnh Lượng mở to hai mắt, chỉ vào mặt cô nói: "Đúng đúng đúng, chính là nụ cười này, nụ cười này quá tốt. Một lát nữa cứ cười như vậy, ok?"
Thân hình Mạc Trọng Đan cứng đờ, mắt u oán nhìn Tào Vĩnh Lượng.
Tào Vĩnh Lượng: "???" Cái gì? Tôi nói sai sao?
Từ trước tới nay chưa bao giờ Tào Vĩnh Lượng cảm thấy làm đạo diễn khó khăn như vậy. Lời ông phân tích có vấn đề gì ư? Ánh mắt đó của ảnh đế là có ý gì?
Mạc Trọng Đan có thể nói gì đây? Anh có thể nói, thứ anh chịu không nổi nhất chính là Nguyễn Thanh cười với anh sao? Bất kể là cười như thế nào, anh đều dính thính. Bất quá anh và Nguyễn Thanh có mấy tháng ở cùng nhau, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, anh sẽ nhanh chóng miễn dịch nụ cười của cô, cũng bắt buộc phải miễn dịch.
Mạc Trọng Đan tự nhủ với chính mình như vậy.
Tào Vĩnh Lượng đưa hai người đến chỗ tổ đạo cụ đã xây dựng xong, chỉ vào đống lửa rồi nói: "Khoai lang đã nướng cho hai người xong rồi, chỉ cần vui vẻ lấy khoai ra mà ăn là được. Ok?"
Nguyễn Thanh tự tin tràn đầy, giơ tay ra hiệu OK: "Đạo diễn Tào yên tâm, khi còn nhỏ tôi thường xuyên nướng khoai lang, rất lành nghề."
Tào Vĩnh Lượng quả nhiên yên tâm, ông trở về phía sau màn ảnh, sau đó mười phần yên tâm hô lên: "Action."
Bảng phân cảnh gõ xuống, Tào Vĩnh Lượng tập trung tinh thần nhìn vào màn ảnh. Cuối đông đầu xuân, thời tiết còn lạnh, nhưng đã có cỏ xanh mơn mởn. Tiểu cô nương có gương mặt trái xoan ngồi trên tảng đá nhỏ, trong tay cô cầm cây gậy gỗ quơ vào đống lửa.
Bên cạnh có có một nam tử đang ngồi xổm, khuôn mặt mỹ nam lạnh băng như sương, nhưng ánh mặt lại dán chặt vào đống lửa trên mặt đất, tựa hồ mang theo vài phần chờ mong.
Tào Vĩnh Lượng hài lòng gật gật đầu, quá tốt quá tốt, có thể một lần là qua.
Sau đó ông lại phát hiện, bản thân mình đã quá ngây thơ rồi.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com