TruyenHHH.com

St Hay Hoan Phu The Nha Ngheo

Cái gọi là đại điển Truyền Lư, kỳ thực chính là công bố kết quả cuối cùng của khoa thi, chẳng qua là quy mô và cách thức rườm rà hơn mà thôi. Hôm qua, ngoại trừ công bố tân khoa tiến sĩ vào hàng nhất giáp ra, những thứ hạng khác còn chưa được công bố.

Truyền Lư là một trong những buổi lễ long trọng của Đại Việt, phải cử hành ở chính điện.

Những tân khoa tiến sĩ đến Bắc Trực Môn chờ đợi. Một loạt các nghi lễ, nhạc lễ được thiết lập từ Bắc Trực Môn đến tận chính điện. Ở cuối Bắc Trực Môn, trước chính điện, hoàng án đã được bày biện, hàng trăm quan chức Truyền Lư đều đã được liệt kê bên dưới hoàng án, mỗi một bậc thang tương ứng với thứ hạng từng người.

Sau khi nghe xướng danh, các tân khoa tiến sĩ tiến vào đại điện, đứng ở chỗ vốn là của văn võ bá quan triều hội.

Lúc này, tuy trời chỉ vừa mới sáng, nhưng bên ngoài Bắc Trực Môn, bá tánh đều đã đứng đầy đường. Một số nơi còn treo đèn lồng, thậm chí còn có cả đội múa lân múa rồng chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi tiếng thông báo diễu hành vang lên liền nổi trống múa chúc mừng. Dường như đại điển Truyền Lư và cưỡi ngựa diễu hành không chỉ là việc trọng đại của các tân khoa tiến sĩ, mà nó còn là niềm vui của bá tánh toàn kinh thành.

Chúng tân khoa tiến sĩ xếp hàng, một người nối tiếp một người, Tần Chung vẫn đứng ở vị trí đầu tiên như cũ. Giờ thìn vừa đến, từ trong đại điện lập tức vang lên tiếng tấu nhạc hùng tráng, nhạc tấu kết thúc, lại vang lên từng tiếng roi quất cao vút tận mây.

Chờ tiếng roi ngừng lại, quan Hồng Lư Tự liền cất cao giọng: "Đại điển Truyền Lư bắt đầu!"

Quan Hồng Lư Tự là người chuyên xướng các nghi thức, giọng nói vừa to vừa rõ, mạnh mẽ hữu lực. Âm thanh có thể từ đại điện vang đến tận ngoài Bắc Trực Môn.

Bá tánh ngoài Bắc Trực Môn lập tức hoan hô rầm rộ.

"Bắt đầu rồi! Đại điển Truyền Lư bắt đầu rồi! Không biết tiền tam giáp năm nay trông như thế nào?"

"Gấp làm gì? Chờ lát nữa bọn họ cưỡi ngựa diễu hành là biết ngay thôi."

Lời quan Hồng Lư Tự vừa dứt thì có một vị quan khác bước tới tuyên đọc chỉ dụ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Ngày ba tháng năm, năm Thừa Khởi thứ mười lăm, chiếu cáo cống sĩ trong thiên hạ! Đệ nhất giáp Tiến sĩ cập đệ! Đệ nhị giáp Tiến sĩ xuất thân! Đệ tam giáp Đồng tiến sĩ xuất thân! Khâm thử!"

(*Đệ nhất giáp Tiến sĩ cập đệ : hay còn được gọi là Tam khôi, là ba danh hiệu cao nhất của học vị tiến sĩ được xác định tại kỳ thi đình gồm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
_Đệ nhị giáp Tiến sĩ xuất thân (Tiến sĩ xuất thân hay Hoàng giáp): hay còn gọi là ông hoàng. Hoàng giáp là một loại danh hiệu của học vị tiến sĩ nho học. Đứng vị trí thứ hai trong các loại học vị tiến sĩ.
_Đồng tiến sĩ xuất thân: dân gian gọi là ông tiến sĩ. Đây cũng là một danh hiệu thuộc học vị tiến sĩ trong hệ thống thi cữ nho học.
==>Tư liệu trên nằm trong [Quốc triều khoa bảng lục].)

Quan viên tuyên đọc chỉ dụ xong thì bước lui lại, một vị quan khác lại bước lên, vận khí đan điền, cất cao giọng tuyên cáo: "Đệ nhất giáp, Trạng Nguyên, Tần Chung!"

Vị quan này vừa tuyên cáo xong, quan Truyền Lư xếp hàng trên bậc thang cùng hô to: "Đệ nhất giáp, Trạng Nguyên, Tần Chung!"

Quan Truyền Lư lập lại ba lần, lần sau càng vang dội hơn lần trước.

Tiếng hô vang vọng khắp đại điện, truyền tới tận bên ngoài Bắc Trực Môn.

"Tần Chung! Tân khoa Trạng Nguyên năm nay tên là Tần Chung! Nghe nói người này không phải người kinh thành, đúng là lợi hại thật!"

"Huynh biết quá ít rồi! Nghe nói vị tân khoa Trạng Nguyên này mới vừa tròn hai mươi, diện mạo phong lưu tuấn tú, hơn nữa còn là lục nguyên cập đệ. Đại Việt lập quốc nhiều năm như vậy nhưng chưa có người nào một đường đỗ đầu sáu kỳ thi. Khỏi nghĩ cũng biết đây là nhân vật lợi hại thế nào rồi!"

"Thật không? Chà chà, nếu có thể chiêu làm hiền tế thì tốt quá!"

"Nếu chiêu được thì còn có phần của huynh chắc. Sợ rằng mấy đại thần trong triều chính là người xuống tay đầu tiên ấy chứ. Nghe nói vị tân khoa Trạng Nguyên này đã có thê nhi rồi."

(*thê nhi: vợ con.)

"Đã có thê tử thì sao? Trạng Nguyên là nhân vật bậc nào kia chứ? Sao có thể chỉ có một thê tử? Mấy vị đạt quan quý nhân kia khẳng định sẽ không để con gái mình làm thiếp, nhưng bình dân bá tánh chúng ta thì khác, cho dù là làm thiếp, thì đó cũng là phúc phận của con gái chúng ta."

"Ta khinh! Dùng con gái để nịnh bợ Trạng Nguyên, chuyện không biết xấu hổ như vậy mà huynh còn nói là phúc phận, xem ra ta quá xem thường độ dày của da mặt huynh rồi."

Mặc kệ bên ngoài Bắc Trực Môn ồn ào nhốn nháo thế nào đi nữa, Tần Chung vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm trang, mắt nhìn thẳng phía trước, theo quan viên dẫn đường đi dọc theo Bắc Trực Môn tới bên ngoài đại điện.

Trong lúc Tần Chung đi, tiếng Truyền Lư chưa từng dừng lại, vẫn đang không ngừng tuyên cáo. Có điều, tôn vinh Truyền Lư ba lần chỉ có một mình Trạng Nguyên được hưởng mà thôi.

Truyền Lư lần lượt tuyên cáo tiến sĩ đỗ Bảng Nhãn, Thám Hoa, sau đó là nhị giáp. Tam giáp là đồng tiến sĩ, không được Truyền Lư. Sau khi Truyền Lư xong, Đệ tam giáp đồng tiến sĩ sẽ tiến vào Bắc Trực Môn. Nằm trong ba trăm người cùng thi đỗ nhưng danh sách Truyền Lư lại không có tên bọn họ. Sự khác biệt giữa nhị giáp và tam giáp không chỉ có bấy nhiêu, thời điểm thụ quan sẽ càng lộ rõ sự chênh lệch trong đó.

Toàn bộ tân khoa tiến sĩ vào đại điện, nghe hoàng thượng phát biểu vài câu rồi bắt đầu cưỡi ngựa diễu hành.

Nói là cưỡi ngựa diễu hành, kỳ thực chỉ có Đệ nhất giáp tam khôi là được cưỡi ngựa mà thôi. Làm vậy không phải vì triều đình tiếc ngựa, mà là để tôn vinh địa vị tam khôi.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, khởi điểm cưỡi ngựa diễu hành không phải ở Bắc Trực Môn, mà là ở Đông Trực Môn. Tại Đông Trực Môn, bá tánh đã tụ tập chặt cứng hai bên đường, có rất nhiều quan sai đứng trước làm rào cản, đề phòng có người kích động xông tới "khiêng" tân khoa tiến sĩ về nhà.

Trước ngực Tần Chung đeo cầu hoa màu đỏ, còn được gọi là hỉ cầu. Tần Chung được người đỡ lên ngựa. Lấy Tần Chung dẫn đầu, phía sau chiêng trống bắt đầu gõ vang, cưỡi ngựa diễu hành chính thức bắt đầu.

Thời gian diễu hành cũng không quá lâu, mọi người xuất phát từ Đông Trực Môn, đi dọc theo đường lớn kinh thành tới Bắc Trực Môn, sau đó vào cung dự Quỳnh Lâm Yến.

Vừa bắt đầu diễu hành, bá tánh hai bên đường hoàn toàn bùng nổ.

Trái cây, khăn tay, tú cầu, hoa hoa cỏ cỏ gì đó không ngừng bay về phía các tân khoa tiến sĩ.

Nhóm tiến sĩ đi bộ còn có thể dùng tay cản một ít, nhưng nhóm tam khôi cưỡi ngựa như Tần Chung thì không cách nào dùng tay được, chỉ đành làm bia sống cho người ta ném.

Lý Ỷ La sai Tôn mẫu bao một gian phòng ở tửu lầu Đông Trực Môn và Bắc Trực Môn.

Ba đứa bé cũng được bế theo. Khi ba đứa được bế tới bên cửa sổ, Lý Ỷ La chỉ chỉ xuống dưới đường, nói: "Đợi lát nữa cha các con sẽ cưỡi ngựa đi qua chỗ này, nhớ nhìn kỹ một chút, đây chính là thời điểm cha các con anh tuấn nhất."

Thế nhưng, đợi khi Tần Chung thật sự cưỡi ngựa đến, nhìn thấy biết bao nhiêu đồ vật được ném lên người Tần Chung, Lý Ỷ La lập tức đổi lời: "Mẹ thu hồi câu nói lúc nãy!" Anh tuấn cái gì mà anh tuấn? Chật vật nhất là đã nói giảm nói tránh rồi.

"Cha...." Tử Tĩnh mở to đôi mắt linh động, đột nhiên chỉ Tần Chung, nói.

"Ừm, là cha!" Mắt thấy Tần Chung bị một quả tú cầu ném trúng, Lý Ỷ La đau lòng không thôi.

Cả cái kinh thành, từ cô nương khuê tú cho đến thiếu phụ, có không ít người đến xem diễu hành. Lần đầu tiên họ nhìn thấy một vị Trạng Nguyên vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn như Tần Chung.

Đừng nói Tần Chung là Trạng Nguyên, cho dù hắn là ăn mày đi nữa thì chỉ với vẻ ngoài này của hắn cũng đủ làm các cô nương xuân tâm nhộn nhạo.

Vừa nhìn thấy Tần Chung, các cô nương liền trở nên điên cuồng. Lần diễu hành này không chỉ có các cô nương nhà bá tánh bình thường không thôi, mà ngay cả các quý nữ danh môn đại hộ, các vị phu nhân quyền quý cũng tới xem náo nhiệt. Đương nhiên, bọn họ sẽ không đứng dưới đường, mà là giống như Lý Ỷ La, bao một gian phòng trong tửu lầu, đứng trên cao nhìn xuống.

Bọn họ đều là danh môn khuê tú, gia giáo nghiêm ngặt, tất nhiên biết cái gì là rụt rè. Họ không giống những cô nương khác, điên cuồng ném tú cầu về phía nhóm tân khoa tiến sĩ.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Tần Chung cưỡi bạch mã đi tới, rất nhiều con tim quý nữ cùng đập lỡ một nhịp. Nhân vật nhân trung long phụng như thế, lại còn là Trạng Nguyên lang....

Có cô nương nào mà không có lòng xuân, Tần Chung quả là mẫu hình phu quân lý tưởng cho các cô nương thỏa sức mơ mộng. Nhìn hắn phong lưu tuấn tú, bộ dáng cưỡi ngựa thật oai phong, miệng luôn nở nụ cười ôn tồn lễ độ....

Một chiếc khăn tay không biết từ cửa sổ của tửu lầu nào bay xuống, tiếc là đạo lực không đủ nên không bay tới chỗ Tần Chung được.

Tiếp theo, từ cửa sổ mọi tửu lầu hai bên đường không ngừng có đồ vật gì đó bay ra, thậm chí còn có cả ngọc bội nữa. Tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa diễu hành, bất luận cô nương nhà người ta có ném cái gì tới cũng không được trách tội. Các nhóm tân khoa tiến sĩ trước kia không được mấy cô nương khuê tú này ưu ái như hiện tại, lúc ấy bọn họ tới xem cũng chỉ là do muốn xem náo nhiệt, nhân tiện ra ngoài hít thở không khí một chút mà thôi.

Còn Tần Chung, diện mạo quá xuất sắc của hắn khiến các cô nương này phải dẹp bỏ rụt rè e thẹn trong lòng, quyết định "to gan" một phen.

"Cái đám kỹ nữ này, bình thường ra vẻ thẹn thùng e lệ, vậy mà bây giờ lại muốn giành Tần Chung với ta. Ném! Ném cho ta! Ta xem kẻ nào giành được với ta!" Trong một gian phòng ở tầng ba một tửu lầu, Trang Du đứng bên cửa sổ nhìn những quý nữ khác không ngừng ném đồ về phía Tần Chung mà tức muốn hộc máu. Ả đã chuẩn bị rất nhiều tú cầu, trên đó đều có viết tên ả.

"Tiểu thư, làm vậy không tốt lắm đâu, lỡ như lão gia biết...."

"Nói nhiều quá! Ném cho ta!" Trang Du dựt lấy một quả tú cầu trên tay nha hoàn, trực tiếp ném về phía Tần Chung.

Nhìn biết bao nhiêu thứ đều nhắm vào một mình Tần Chung, Lý Ỷ La lòng đau như cắt. Nàng nắm lấy một chiếc đũa, ngón tay gập lại, chiếc đũa lập tức gãy làm hai đoạn. Tôn mẫu và ba nha hoàn đứng phía sau nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin, bốn người vô thức nuốt nước ực nước miếng.

"Tôn mẫu, bà lấy thêm một mớ đũa nữa tới đây!" Đợi Tôn mẫu mang đũa tới, nàng trực tiếp phóng chúng đi như tiên nữ rải hoa. Tôn mẫu và ba nha hoàn không tài nào nhìn rõ động tác của Lý Ỷ La, chỉ thấy mấy thứ đang bay về phía Tần Chung bỗng dưng văng ngược lại như bị cái gì đó đánh bật, tất cả đều rơi xuống đất cách Tần Chung một khoảng rất xa.

Bao gồm cả những tú cầu điên cuồng kia.

Tần Chung giống như cảm ứng được gì đó, hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Ỷ La đang đứng bên cửa sổ. Tần Chung mỉm cười với Lý Ỷ La. Nụ cười này rơi vào mắt người khác thì như gió mát trăng thanh, chỉ có Lý Ỷ La là nhìn thấy được vẻ thấp thỏm và lấy lòng của Tần Chung trong nụ cười này.

Lý Ỷ La bật cười: "Đồ ngốc!" Cho dù lòng dạ nàng hẹp hòi thì nàng cũng biết chuyện này không thể trách hắn, Tần Chung bẩm sinh tuấn tú, tự nhiên sẽ có nhiều ong bướm vây quanh.

Bất kể có bao nhiêu hoa đào đeo bám, chỉ cần hắn kiên định, tất nhiên Lý Ỷ La sẽ không để trong lòng. Lại nói, ban đầu, lúc nàng để ý Tần Chung, dù ít dù nhiều cũng có một phần nguyên nhân đến từ diện mạo tuấn tú của hắn.

Lý Ỷ La vẫy vẫy tay với Tần Chung, dùng khẩu hình nói: "Đi mau đi!"

Tần Chung đọc khẩu hình của Lý Ỷ La xong liền cúi đầu, chân thúc ngựa đi nhanh hơn.

Người khác đều muốn hưởng thụ loại vinh quang này, chỉ mong thời gian diễu hành càng lâu càng tốt, còn Tần Chung thì chỉ ước gì cuộc diễu hành lập tức kết thúc. Tốc độ Tần Chung cưỡi ngựa nhanh hơn, nhóm tân khoa tiến sĩ theo sau tự nhiên phải tăng nhanh cước bộ. Lúc đầu chỉ đi hơi nhanh, càng về sau càng giống như chạy chậm.

Thời gian diễu hành là nửa canh giờ lại bị Tần Chung rút ngắn còn có một khắc.

Mắt thấy bóng dáng Tần Chung biến mất cực kỳ nhanh, Trang Du cảm thấy vô cùng thất bại. Ả phẫn hận ném hết tú cầu trong tay đi, trùng hợp có một quả ném trúng đầu một nam nhân. Nam nhân kia nhặt quả tú cầu lên, mở tờ giấy trên tú cầu ra xem, không ngờ trong đó lại viết tên và địa chỉ.

"Trang phủ ở phố đông, Trang Du..." Nam nhân đọc lẩm bẩm trong miệng, phố đông chỉ có duy nhất một Trang phủ, chính là phủ Trang thượng thư. Trang Du này là ai trong Trang phủ? Y ngước mắt nhìn lên, vừa hay nhìn thấy bộ dáng oán hận của Trang Du bên cửa sổ.

"Không ngờ lại là Trang tiểu thư!" Nam nhân thật không dám tin. Không ngờ Trang tiểu thư lại to gan lớn mật như thế, dám viết họ tên và địa chỉ lên tú cầu, tâm tư Trang tiểu thư đúng là rõ như ban ngày rồi còn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com