TruyenHHH.com

St Co Tich Thoi Hien Dai

Cất xe xong hai đứa vào nhà. Anh ta nói:

- Hôm nay em thấy vui không?

- Vui lắm. Lâu rồi em không vui như vậy. Cám ơn anh.

- Anh cũng vậy. Đi với em anh thấy rất thoải mái. Lần sau mình đi đâu chơi nữa nha.

- Dạ. Mà nè. Lần sau đừng ôm em trước mặt Quân vậy chứ.

- Sao vậy?

- Làm vậy em thấy ngại quá à.

- Sao phải ngại. Anh thấy bình thường mà, Quân chỉ nói vậy thôi chứ Quân rất mừng khi anh và em quen nhau.

- Thiệt hả?

- Ừ. Em biết em đáng yêu lắm không?

- Không. Em thấy có đáng yêu gì đâu.

- Chính vì em không biết nên em rất vô tư. Mà càng vô tư em càng đáng yêu. Vậy nên anh rất sợ mất em nè. Người gì mà đáng yêu quá hỏi sao người khác không để ý chứ.

- Anh nói thấy ghê quá à.

Anh ta kéo cô ôm vào lòng.

- Đừng bỏ anh nha.

- Em thì sợ anh bỏ em.

- Vậy thì hai đứa mình đừng bỏ nhau là được rồi.

- Em biết rồi. Em sẽ không bỏ anh đâu. Thôi đi ngủ sớm đi. Mai anh còn đi làm nữa đó.

- Bữa nay ngủ chung nha.

- Không.

- Đi mà.

- Không là không. Không có năn nỉ.

Mặt anh ta buồn so nhưng cô làm lơ. Vào phòng cô đánh răng, rửa mặt và tắm cho thoải mái. Thay bộ đồ ngủ leo lên giường và tận hưởng nốt hương vị hạnh phúc vẫn còn xót lại. Mới tắt đèn leo lên giường cô nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa thấy anh ta nhìn cô cười.

- Sao anh chưa ngủ đi?

- Qua chúc em ngủ ngon.

- Nhiều chuyện. Chúc đi.

Cô vừa nói xong anh ta nâng cầm cô lên và hôn môi cô. Cô cũng bất ngờ nhưng vẫn hôn lại. Hôn xong anh ta nói:

- Chúc cô bé của anh ngủ ngon nha!

- Anh cũng ngủ ngon.

- Em thật sự không muốn chung chứ?

- Không. Về phòng ngủ đi.

Anh ta cười rồi về phòng. Cô cũng đóng cửa leo lên giường. Cô thấy hạnh phúc, cảm giác cứ lâng lâng. Một ngày vui trọn vẹn. Đang nằm thì điện thoại có tin nhắn. Cầm lên coi thì thấy tin nhắn của anh ta.

"Anh vui quá không ngủ được. Làm sao bây giờ?"

Ở phòng kế bên mà bày đặt nhắn tin. Ghét gì đâu. Cô cũng nhắn tin lại cho bõ ghét mới được:

"Không ngủ là mai không có cơm ăn đâu đó."

"Thôi được rồi, anh sẽ ráng ngủ, ai kêu có người nấu ăn ngon quá chi. Mà phải chi có hơi ấm của em anh sẽ ngủ ngon hơn."

"Giờ muốn ngủ hay mai muốn bị bỏ đói?"

"Thôi được rồi, anh ngủ. Yêu em nhiều lắm."

"Vậy có phải ngoan không. Yêu anh!"

Cuối cùng thì cũng chịu ngủ. Mà cô cũng vui quá nên nằm hoài mới ngủ được.

Cuối tuần cô nói với anh ta cả hai sẽ đi xe riêng. Cô chưa muốn cho mấy bé nhân viên biết cô và anh ta đang quen nhau nên phải xem như là bạn thôi. Anh ta nói yêu nhau mà phải giấu giếm anh ta không thích. Nhìn anh ta mặt buồn thiu nhưng vẫn chấp nhận. Cô thấy thương ghê nhưng hoàn cảnh bây giờ thật khó để công khai.

Cô có gọi cho mấy bé nhân viên nói chọn quán. Chọn tới chọn lui tụi nó nói thôi chọn quán Du Miên trên đường Phan Văn Trị. Quán này cũng khá đẹp, không gian rộng rãi. Mấy chị em đến quán ngồi đợi lát thì anh ta đến, do cô nói anh ta đến sau cô. Tụi nó đứa nào cũng không giấu được sự phấn khích, ngay cả Nga cũng thấy cười nhiều hơn. Đứa nào cũng suýt xoa, còn anh ta cứ dòm cô hoài. Đã nói là giả bộ là bạn mà cứ dòm hoài người ta nghi ngờ sao trời. Cô đành làm lơ luôn. Đột nhiên cô thấy Nga nhìn anh ta rất lâu, cô không hiểu ánh mắt đó là gì? Với kinh nghiệm từng trải, cô biết có điều gì đấy ở Nga. Không phải tự dưng con bé lại nhìn anh ta như thế. Cô quay qua nhìn anh ta, bất chợt ánh mắt cô và anh ta chạm nhau cô hơi bối rối quay mặt đi. Còn anh ta thì mỉm cười.

Ngồi cả buổi tụi nó hỏi đủ thứ trên trời dưới đất và cuối cùng là tụi nó xin số điện thoại. Lần này anh ta bắt buộc phải cho vì không có lý do gì để từ chối. Giờ mới thấy anh ta thật đáng yêu. Bảo sao mà nhân viên anh ta lại để ý và khen anh ta nhiều như thế. Chắc kiếp trước cô phải sống tốt lắm hay sao mà kiếp này lại gặp trúng anh ta.

Mấy ngày sau, tối cô có hẹn với bạn đi uống nước. Chẳng biết có phải ông trời trêu người cô không mà cô lại thấy anh ta đi uống nước cùng với Nga. Nga có xin phép nghỉ nói là có việc bận nhưng cô lại không nghĩ Nga gặp anh ta. Thật lòng cô có chút khó chịu trong lòng nói ghen thì cũng đúng. Dù sao anh ta cũng là người yêu của cô mà. Cô thắc mắc muốn biết hai người có chuyện gì mà phải gặp?

Tối về anh ta tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện gặp Nga. Không lẽ có chuyện gì giữa hai người mà cô không được biết chứ? Cô muốn hỏi nhưng cô muốn anh ta nói trước. Cuối cùng anh ta vẫn không nhắc gì đến. Cô có hơi thất vọng. Nhưng vẫn tự an ủi, chắc là không có gì đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ người cứ buồn bực khó chịu, chịu không nổi nên cô hỏi luôn chứ để trong bụng hoài chắc sình bụng luôn quá.

- Anh nè?

- Sao em?

- Hồi tối em thấy anh với Nga đi uống nước.

- Ừ. Chứ Nga không nói với em hả?

- Không. Chỉ xin phép nghỉ nói có việc bận thôi.

- Nga gặp anh muốn xin việc nhưng Nga không có nghiệp vụ với lại công ty anh yêu cầu phải biết tiếng Anh nữa.

- Vậy anh tính sao?

- Anh cũng không biết. Anh đang nhờ bạn hỏi dùm.

- Dạ. Có gì anh giúp con bé xem sao.

- Giờ không có nghiệp vụ hay biết ngoại ngữ rất khó xin việc.

- Dạ.

Cô biết anh ta không có ý muốn giấu cô nhưng cô vẫn thấy hụt hẫng sao ấy. Mà Nga đang làm việc cho cô tại sao lại muốn xin qua công ty anh ta làm gì? Cô đâu phải là trả lương quá thấp, cô biết con bé chỉ tốt nghiệp 12 thôi nhưng việc bán hàng cũng không đòi hỏi về bằng cấp nên cô vẫn trả lương tương đối để con bé không thấy quá khó khăn. Hay là con bé có ý gì với anh ta không trời?

- Anh?

- Ừ. Sao em?

- Từ giờ trở đi em muốn chúng ta thành thật với nhau trong mọi chuyện, được không?

- Được. Nhưng sao tự nhiên em lại nói chuyện này vậy?

- Em chỉ muốn hai đứa thành thật với nhau, không giấu nhau bất cứ chuyện gì. Như vậy mới yêu bền vững được chứ. Nếu khi nào anh không còn yêu em nữa thì hãy nói với em, được không? Em không muốn mình lại dính vào vết xe cũ lần nữa. Em sợ mình sẽ không chịu nổi nữa.

Vừa dứt câu anh ta kéo cô vào lòng nói:

- Được. Anh biết rồi. Nhưng sẽ không có chuyện anh sẽ không yêu em nữa đâu. Bà chủ nhỏ của anh à. Hay mình cưới sớm đi?

- Cái gì? Đã nói thêm một thời gian nữa mà.

- Anh muốn mỗi ngày được nhìn thấy em, muốn được chăm sóc cho em, muốn em sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh.

- Tham lam. Mà chẳng phải bây giờ ngày nào anh cũng thấy em còn gì.

- Nhưng là vợ chồng sẽ khác chứ.

Anh ta cười rồi nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Mấy hôm sau anh ta nói sẽ hẹn Nga gặp để nói chuyện về việc xin việc làm và sẽ dẫn cô theo luôn vì dù sao cũng liên quan đến cô. Đến quán nước Nga đã đợi sẵn, thấy cô và anh ta tới Nga có vẻ không vui lắm thì phải. Đã vậy anh ta còn nắm tay cô không buông ý muốn nói cô là người yêu anh ta đó. Cô giật tay ra nhưng không được, cô thấy ngại quá trời quá đất. Thấy Nga có vẻ khó chịu, chắc Nga cũng đoán được cô và anh ta đang quen nhau nhưng vẫn thấy cười. Công khai kiểu này sao cứ như hành hạ người khác vậy trời.

- Chào em! (Bảo)

- Dạ. Chào anh chị!

- Em đợi lâu chưa? (Linh)

- Dạ, em mới tới chị.

- Chị nghe nói em muốn xin việc bên công ty anh Bảo hả?

- Dạ. Em tính khi nào xin được em mới nói với chị.

- Ừ. Không sao.

- Hiện tại công ty anh không tuyển người nhưng anh sẽ giới thiệu giúp em. Nếu em muốn có công việc tốt hơn anh nghĩ em nên đi học thêm vào buổi tối hay ban ngày cũng được. Chị Linh sẽ giúp em trong việc sắp xếp giờ làm cho phù hợp để em tiện trong việc học.

- Em muốn học ban ngày hay ban đêm cũng được, chị sẽ cho em lựa chọn ca, miễn sao em thấy phù hợp cho việc học và làm là được. Em cứ suy nghĩ đi, rồi báo với chị và anh Bảo.

- Dạ, em cám ơn.

Nghe lời cảm ơn của con bé sao cô thấy cứ như gượng ép thì phải. Chắc con bé cũng khó khăn trong việc này lắm. Thật lòng cô luôn ủng hộ con bé, nếu con bé quyết tâm muốn thay đổi cuộc sống tốt hơn cô luôn sẵn sàng giúp. Vậy mà hơn tháng sau từ lần gặp đó, tự nhiên con bé xin nghỉ việc bên cửa hàng. Cô có hỏi tại sao con bé chỉ nói nhà có việc nên phải về quê luôn. Cô chỉ sợ con bé thấy khó xử về việc đề nghị đi học nên mới nghỉ. Nhưng con bé đã quyết tâm cô cũng không muốn nói thêm. Cô có hỏi mấy đứa trong cửa hàng nhưng đứa nào cũng không biết lý do thực sự vì sao Nga nghỉ.

Từ ngày Nga nghỉ, điện thoại cũng tắt máy. Chẳng ai liên lạc được hết, cô muốn hỏi thăm mà không biết cách liên lạc. Lúc tuyển vào làm cô có hỏi hồ sơ nhưng Nga nói chưa chuẩn bị kịp. Đến bây giờ làm cho cô gần cả năm rồi cô cũng quên béng mất. Giờ muốn tìm địa chỉ cũng không có. Thiệt sao lúc đó cô ẩu dữ. Tính cô vốn cẩn thận nhưng lại mau quên. Thấy Nga hiền hiền nên cô cũng quý, thành ra cô không để tâm đến chuyện khác.

Mấy hôm sau, đang ngồi nói chuyện ở phòng khách anh ta nói:

- Tuần sau anh đi công tác bên Đức. Em đi với anh luôn nha.

- Em có làm hộ chiếu đâu mà đi. Mà qua đó cần phải xin Visa nữa làm sao mà kịp. Thôi anh cứ đi, em về cửa hàng cũng được mà.

- Anh thấy lo. Để em ở nhà một mình anh không yên tâm.

- Lo gì? Em có còn là con nít đâu mà lo.

- Nhưng anh vẫn thấy lo.

- Hồi trước không có anh em vẫn ở một mình mà có sao đâu.

- Hồi trước khác, giờ em là người yêu anh nên anh thấy lo. Ở nhà lỡ ai bắt cóc em thì anh phải làm sao.

- Trời. Tưởng tượng không. Có ai thèm một bà cô vừa già, vừa xấu như em đâu. Anh đi với Quân hả?

- Ừ.

- Đi lâu không anh?

- Khoảng hai tuần. Anh sẽ cố gắng giải quyết việc sớm để về với em.

- Em không sao thiệt mà. Anh tập trung làm việc đi, chứ cứ lo cho em vậy sao mà làm việc hiệu quả được. Em không thích vậy đâu.

- Vậy em ở nhà không sao chứ?

- Không sao thiệt mà. Buổi tối em sẽ qua cửa hàng ngủ, ban ngày ở nhà anh chăm sóc nhà cửa, vườn hoa nữa.

- Cực cho em quá.

Nói rồi anh ta ôm cô vào lòng rồi hôn tóc cô. Cô thấy anh ta với cô cứ như vợ chồng mới cưới mà sắp phải xa nhau vậy. Chưa đi mà cô thấy nhớ nhớ rồi đó.

Đi công tác nhưng ngày nào anh ta cũng gọi điện cho cô. Hỏi đủ thứ và luôn nói nhớ cô. Cô cũng vậy, nhớ anh ta quá trời luôn nhưng vẫn phải an ủi, động viên để anh ta tập trung làm việc.

Trước ngày anh ta về nước, lúc cô đang dọn dẹp nhà thì cô có điện thoại. Thấy số lạ nhưng cô vẫn nghe máy.

- Alo!

- Chị Linh hả? Em Trà My đây.

- À. Chào em!

- Chị đang đâu vậy?

- Có gì không em?

- Chị em mình gặp nhau chút được không chị?

Cô nghĩ không biết cô ấy muốn gặp cô làm gì? Từ khi về lại nhà anh ta ở, ngoại trừ lúc đi làm hay đi công tác, không thì cô với anh ta đi chơi còn thì lúc nào anh ta cũng ở nhà không đi đâu, cũng chẳng thấy nói là liên lạc với Trà My. Tự nhiên giờ cô ấy hẹn gặp cô, cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó nên cô ấy mới hẹn gặp. Chứ cô và cô ấy chẳng có việc gì để nói, mới gặp có mấy lần thôi mà. Thành ra cô không tránh khỏi lo lắng.

- Được. Em chọn quán đi lát chị sẽ đến.

- Vậy hẹn gặp chị ở quán Starbucks ở Ngã sáu Phù đổng, được không?

- Được. Lát gặp em sau nha.

Cô nghĩ, không biết làm sao cô ấy biết số điện thoại của cô nữa? Chắc là lần trước lúc ở khách sạn với anh ta, lúc cô gọi đến cô ấy nghe máy nên biết số cô cũng không chừng. Khoảng một tiếng sau cô đến quán nhưng Trà My vẫn chưa thấy tới. Ngồi đợi một lát sau thì cô thấy cô ấy đang mua nước ở quầy. Nhìn từ xa cô ấy đúng là đẹp thật. Dáng người thì dong dỏng cao, khuôn mặt luôn trang điểm nhìn rất đẹp, ăn mặc thì sành điệu, trên người loa tỏa mùi nước hoa quyến rũ. Lúc cô ấy bước vào thấy ai cũng nhìn. Thấy cô ấy như hotgirl vậy. Nếu so ngoại hình thì cô thua xa lắc xa lơ. Thấy cô, cô ấy nở nụ cười rất tươi.

- Chị đợi lâu chưa?

- Chị cũng mới tới à.

- Lâu quá mới gặp em.

- Dạ.

- Chị khỏe chứ?

- Ừ. Chị khỏe. Mà có chuyện gì vậy?

- Em có chuyện này muốn nhờ chị giúp?

- Ừ. Nếu giúp được chị sẽ giúp.

- Chắc chị biết chuyện của em với anh Bảo lúc trước đã từng yêu nhau, đúng không?

- Chị có nghe nói.

- Chắc chị cũng nghĩ em là người đáng ghét lắm phải không?

- Sao em lại nói vậy? Chị thì nghĩ em phải có lý do nên mới làm vậy?

- Dạ. Lúc đó ảnh với em rất yêu nhau. Tụi em cũng tính đến chuyện cưới hỏi rồi.

- Vậy tại sao em lại bỏ đi?

- Em có thai.

- Sao có thai em phải bỏ đi, con của hai người mà?

- Nhưng cái thai đó không phải là con của anh Bảo.

Lúc này thì cô ấy bắt đầu khóc, cô chỉ ngồi im nghe cô ấy nói. Tim cô bắt đầu nhói lên, ngồi nghe chuyện tình của người yêu mình thật là một sự tra tấn đáng sợ. Nghĩ lại cô cũng nể bản thân mình thiệt. Đủ dũng cảm để ngồi nghe cho bằng hết câu chuyện luôn.

- Lúc quen chúng em có từng quan hệ, nhưng lần nào ảnh cũng dùng bao. Em nói không thích thì ảnh nói khi nào cưới ảnh mới không dùng. Em biết ảnh yêu em, chiều chuộng rất nhiều em nên đôi khi em cũng thấy hơi chán. Vì tò mò muốn tìm cảm giác mới, nên em hay đi vũ trường và có một lần em đã qua đêm với một người khác. Em nghĩ chỉ muốn thử một lần thôi nhưng không ngờ lần đó em lại dính bầu. Em không dám nói với ảnh là có thai với người khác, em sợ ảnh sẽ không tha thứ cho em. Vậy nên em mới lấy tiền chủ yếu là muốn lo cho cuộc sống của hai mẹ con sau này. Nhưng sau khi đi em lại bị sẩy thai. Em tưởng bỏ đi mấy năm em sẽ quên ảnh nhưng em không ngờ em còn yêu ảnh nhiều như vậy, lúc nào em cũng nhớ đến ảnh. Em biết ảnh hiện tại vẫn chưa quen ai nên em trở về muốn nối lại tình cảm với ảnh. Mà dạo này thấy ảnh lạnh nhạt với em, nhiều lần em liên lạc với ảnh mà không được. Chị giúp em quay lại với ảnh được không?

Lúc này thì cổ họng cô bắt đầu nghẹn lại. Giọng nói cũng lạc đi. Lòng đau như bị ai đâm cho ngàn nhát. Biết là quá khứ rồi nhưng sao cô lại thấy đau như vậy chứ? Nước mắt muốn trào ra nhưng cô cố gắng kiềm lại để không bị phát hiện. Trà My vừa nói vừa khóc cô thấy thương quá. Âu cũng là phận phụ nữ như nhau nên cô rất thông cảm với cô ấy. Cô đã từng dang dở một lần đò rồi, cô không muốn cô ấy giống như cô. Nhưng giờ cô phải giúp sao đây? Cô không thể nói với Trà My cô và anh ta đang hẹn hò được. Vì cô ấy vẫn nghĩ cô và anh ta là anh em họ mà. Tim cô nhói đau.

Nếu như không có cô, có lẽ cô ấy và anh ta đã quay lại với nhau rồi. Chuyện của anh đã làm cô đau lòng quá rồi. Vừa mới chấp nhận tình cảm của anh ta giờ lại gặp chuyện này thật sự chắc cô không chịu nổi nữa. Cô cố gắng gằn giọng nói cho bình thường:

- Em muốn chị giúp sao?

- Chị cho em qua bên nhà ảnh ở được không? Ảnh né tránh em hoài, gọi điện cũng không nghe máy nên em không thể nói chuyện với ảnh được.

- Em thấy vậy có ổn không?

- Dạ được. Em sẽ tìm cách để ảnh hiểu em. Chỉ cần chị giúp em qua nhà ảnh là được rồi.

- Được. Vậy chiều chị sẽ đưa chìa khóa nhà cho em. Có gì chị sẽ gọi cho em.

- Dạ, em cám ơn chị nhiều lắm.

- Không sao. Miễn em với ảnh hạnh phúc là chị vui rồi. Ảnh nhiều việc lắm, em nhớ chăm sóc ảnh nhất là chuyện ăn uống đừng để ảnh bỏ bữa.

- Dạ, em biết rồi. Vậy em về trước nha chị.

- Ừ. Chào em!

Trà My vừa đi là nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má. Cô làm sao thế này? Tại sao lại giúp cho người khác cướp đi người yêu của mình chứ? Cô không biết cảm xúc của mình như thế nào nữa? Cô không biết mình làm vậy thật sự có đúng không? Anh ta có thật sự hạnh phúc khi quay về với cô ấy không? Chẳng phải anh ta đã từng nói với cô là anh ta không có ý định quay lại với cô ấy còn gì? Nhưng chắc do anh ta chưa biếtlý do thực sự Trà My bỏ đi. Biết đâu khi biết được anh ta lại thay đổi thì sao?Nếu vậy không khác gì cô là người cản trở hạnh phúc của anh ta thì sao? Mà côkhông muốn tranh giành một người đàn ông với bất cứ ai. Nếu Trà My còn yêu anhta thì cô sẽ là người ra đi. Bao nhiêu câu hỏi cứ lờn vờn trong đầu, tưởng đầucô nổ tung luôn rồi ấy chứ. Vậy mà nó không nổ nên cô mới đau đầu như vầy nè. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com