TruyenHHH.com

St Co Tich Thoi Hien Dai

- Thì anh cũng sợ người khác lợi dụng chứ không phải là vì yêu mình. Đâu phải cứ nhiều tiền là hạnh phúc, là dễ tìm người bạn thật lòng. Bây giờ xã hội ngày càng phức tạp. Lúc thằng Bảo bị lừa anh còn bị sốc nữa huống chi là nó. Lúc đó thấy nó với cô ta yêu nhau anh thấy còn ghen tỵ. Cô ta vừa đẹp, vừa giỏi giang, giúp thằng Bảo nhiều lắm. Tưởng hai người sẽ cưới ai ngờ đâu cô ta lấy tiền rồi biến mất. Nó bị sốc cả một thời gian dài. Giờ nó ít nói hơn trước rất nhiều. Ngoài công việc thì nó ít khi gặp người khác phái. Công ty nhiều người để ý nó nhưng nó nói chỉ xem là đồng nghiệp. Thư ký của nó cũng có ý với nó nhưng nó làm lơ như không biết. Ngoài công việc trong công ty là anh thấy nó về nhà. Anh biết nó vẫn chưa nguôi ngoai. Nó yêu cô ta nhiều lắm, chiều chuộng đủ thứ vì cô ta là mối tình đầu của nó mà.

- Cô ấy tên gì?

- Em hỏi làm chi?

- Thì em muốn biết thôi.

- Trà My.

Lúc này thì cô giật mình. Trà My? Không lẽ là cô gái hôm trước. Chắc là đúng rồi, bởi vậy anh ta mới lạ như vậy. Tự dưng cô thấy tội anh ta quá, vậy mà cô còn khó chịu với anh ta nữa. Người mình yêu sau khi lừa mình rồi bây giờ trở về. Cô không biết anh ta làm sao để trải qua cảm giác đó nữa. Cô thấy mình hơi có lỗi vì đối xử lạnh nhạt với anh ta như vậy. Rồi cô bắt đầu lo lắng không biết anh ta ở nhà sao rồi? Cô đi chơi vui vẻ thì thôi còn anh ta có một mình. Chắc có lẽ Quân chưa biết cô ấy về tìm anh ta.

- Vậy anh cũng sợ như anh Bảo hả?

- Ừ. Biết là không phải ai cũng vậy nhưng anh vẫn thấy lo. Tìm được một người yêu mình thật lòng khó quá.

- Không lẽ bao nhiêu con người mà không tìm được ai?

- Có mà không biết người ta có chịu không thôi?

- Ai mà xấu số vậy?

- Em nói gì?

- Em giỡn mà. Hì...hì...

Bởi thế cô thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều người. Hồi trước cứ nghĩ người giàu có là sung sướng. Chỉ cần có tiền thì thiếu gì người đẹp, chân dài tới háng bao quanh. Nhưng dù sao cũng là con người như nhau, dù nghèo hay giàu có thì họ cũng khao khát có được tình yêu chân thành thôi. Nói chuyện với Quân cô thấy thoải mái, Quân luôn làm cô cười. Không bao giờ Quân hỏi quá sâu vào một vấn đề. Nếu cô không muốn nói Quân cũng chẳng hỏi thêm. Cô thấy yên tâm khi nói chuyện với Quân.

- Thôi mình về nhé anh.

- Ừ.

Về đến trước cổng Quân nói:

- Cám ơn em đã đi chơi với anh.

- Em mới phải cám ơn anh đó. Bữa nay em thấy rất vui. Thôi anh về đi, đi cẩn thận nhé.

- Em vào đi. Chúc em ngủ ngon!

- Anh cũng vậy.

Cô vào nhà thấy nhà tối thui. Chắc là anh ta đi ngủ rồi. Cô lên phòng tắm, đánh răng xong chui lên giường. Mà cô có cảm giác lạ, thấy cứ sao sao ấy. Bình thường cô mà đi đâu về là lúc nào cũng thấy anh ta ở phòng khách. Giờ về không có không biết anh ta có ngủ thật không hay đi đâu nữa?

Cô qua phòng anh ta gõ cửa. Một hồi không ai mở cửa cô bắt đầu thấy hơi lo. Chạy lên phòng sách cũng không có ai. Lúc này thì cô không thể không lo lắng được. Về phòng lấy điện thoại gọi, đầu dây bên kia đổ chuông. Rồi giọng một người phụ nữa vang lên.

- Alo. Chị Linh hả? Em Trà My nè, nhớ em không?

- À. Chào em! Anh Bảo đang ở chỗ em hả?

- Dạ! Ảnh say rồi, em đang chăm sóc cho ảnh nè.

- Sao ảnh lại say?

- Ảnh gọi em đến uống rượu chung, uống hồi ảnh say. Mà giờ em đưa ảnh vào khách sạn ngủ rồi. Chị ngủ đi, mai em đưa ảnh về.

- Ờ. Cám ơn em!

Cô bắt đầu hoang mang. Bao nhiêu câu hỏi lại hiện lên trên đầu. Tại sao anh ta lại đi uống đến say chứ? Tại sao lại gọi cho cô ấy chứ? Hay là anh ta còn tình cảm với cô ấy? Mà mình lại sao nữa vậy? Anh ta đi với ai có liên quan đâu sao mình lại phải quan tâm như vậy chứ? Đang suy nghĩ thì có tin nhắn của Quân.

"Em ngủ chưa? Anh về rồi nhé."

"Dạ, chuẩn bị ngủ."

"Vậy em ngủ ngon nhé!"

"Anh cũng vậy."

Nguyên đêm cô trằn trọc không ngủ được, lòng thấp thỏm lo âu. Nói thật lòng cô cảm thấy hơi ghen. Chắc có lẽ cô thích anh ta thật rồi. Không thì sao cô lại khó chịu từ khi Trà My xuất hiện. Đã dặn lòng là không được thích mà sao trái tim cô không nghe lời.

Sáng dậy cô vẫn chuẩn bị bữa sáng như bình thường nhưng không thấy anh ta về nên đành ăn sáng một mình. Giờ ăn một mình cô thấy hơi buồn, bình thường ăn có hai người dù sao cũng quen. Giờ không có anh ta ăn một mình cô thấy không ngon miệng. Ăn xong rồi mà anh ta vẫn không thấy gọi về. Thiệt muốn cô chết vì lo đây mà. Bực quá cô lấy điện thoại gọi.

- Alo!

- Ừ.

- Anh đang đâu vậy?

- À, tôi...

Chắc anh ta không muốn nói mình đang ở đâu. Dù sao cô cũng biết rồi hỏi chỉ là thủ tục thôi.

- Trưa anh có về không để tôi nấu cơm?

Đang nói thì cô nghe tiếng nói của Trà My qua điện thoại: "Anh dậy rồi hả, đi ăn sáng nha?"

Thấy anh ta ngập ngừng không nói nên cô nói luôn.

- Anh đang bận thì thôi. Tôi về cửa hàng mấy ngày nha. Chào anh!

Nói rồi cô cúp máy. Cô thấy tim mình nhói đau. Sao tự nhiên mình lại vậy? Thôi kệ người ta đi, không liên quan gì hết. Lên lầu cô dọn đồ, về cửa hàng mấy ngày trước rồi tính.

Về cửa hàng cô lại chui đầu vào phòng gặm nhắm nỗi buồn. Cô thấy cuộc đời mình sao lắm chông gai thế. Nỗi nhớ anh đã vơi cô mới bắt đầu có cảm giác thích lại một người vậy mà lại bị đập cho một phát đau muốn chết. Thế nên cô đã dặn lòng đừng có thích mà. Vậy sao cô lại không làm được? Bây giờ thì sáng con mắt chưa. Trưa anh ta gọi cho cô.

- Cô đang đâu vậy?

- Ở cửa hàng.

- Khi nào cô về?

- Mấy bữa nữa.

- Tối nay mình gặp nha.

- Tối nay tôi bận rồi.

- Vậy ngày mai.

- Để mai tính, tôi không hứa. Vậy thôi nha, tôi đang bận.

Xong cô lại cúp máy. Dạo này cô thấy mình bất lịch sự hơi nhiều thì phải. Rõ ràng là cô có quan tâm tới anh ta vậy mà anh ta gọi cô lại lạnh lùng như vậy? Thiệt là không hiểu nổi. Tối đang loay hoay dọn phòng lại, bữa giờ đi bụi bặm quá nhiều thì điện thoại đổ chuông.

- Em nghe.

- Em đang đâu vậy?

- Sao thế?

- Tính rủ em đi ăn tối.

- Hôm nay em bận rồi. Để khi khác nha.

- Ừ. Cũng được. Hẹn em bữa khác vậy. Nhớ gọi cho anh.

- Dạ.

Nói thật hôm nay cô không có tâm trạng ăn uống lắm. Dọn dẹp xong cô đi tắm. Mới leo lên giường nằm định mở tivi coi thì điện thoại lại đổ chuông.

- Gì vậy?

- Cô đang ở đâu?

- Sao? Tôi nói hôm nay tôi bận mà.

- Tôi đang ở dưới, cô xuống dưới này chút đi.

Gì trời. Tui đang tránh mặt anh đó, kiếm tui làm chi không biết nữa. Muốn lòng tôi rối tưng bừng mới chịu chắc. Hậm hực nhưng cô cũng phải xuống dưới. Vừa bước xuống dưới thấy anh ta đang nhìn cô.

- Sao? Trễ rồi sao không về nghỉ đi qua đây làm gì nữa?

- Sao tự nhiên cô về vậy?

- Lâu lâu tôi cũng phải về mấy ngày chứ. Đi hoài riếc không biết cửa hàng của ai chứ không phải của tui nữa.

- Thì ghé chút rồi về cũng được mà, sao phải về mấy ngày chứ?

- Nói với anh cũng bằng thừa. Không có chuyện gì tôi lên à.

- Chuyện hồi sáng...

- Tôi biết rồi. Anh tính nói là đừng hiểu lầm chứ gì? Yên tâm, tôi không hiểu lầm đâu mà tôi hiểu đúng thôi à.

- Cô nói vậy là sao?

- Thì anh có sao thì tôi hiểu vậy.

- Thật ra hôm qua tôi...

- Thôi thôi, anh không có nghĩa vụ phải giải thích với tôi đâu. Dù sao tôi cũng chỉ là phụ anh nấu nướng thôi. Còn cuộc đời anh sao tôi không quan tâm. Nên anh cứ làm gì anh thích đừng bận tâm đến tôi.

- Mai cô về lại nha.

- Mấy bữa nữa đi. Anh về đi, trễ rồi mai còn làm nữa.

Nói rồi cô vào nhà khóa cửa. Cô tự trách mình, cô muốn biết hết vậy mà anh ta nói thì cô lại ngăn. Không biết có phải cô sợ nghe giữa họ có chuyện gì cô lại đau lòng không? Cô biết anh ta chắc cũng đã đau khổ nhiều. Giờ cô ấy quay về chắc là muốn nối lại tình cảm. Dù cô ấy có lỗi đi chăng nữa quan trọng là cả hai còn tình cảm là được rồi. Họ sẽ lại hạnh phúc như xưa. Cuối cùng thì cô vẫn một mình như trước kia thôi. Lên phòng cả tiếng đồng hồ mà vẫn không nghe tiếng xe chạy đi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy anh ta nhìn lên phòng cô, ánh mắt anh ta chất chứa bao nhiêu nỗi buồn. Cô biết mình làm vậy có lẽ hơi quá đáng nhưng giờ cô biết phải làm sao? Cô không muốn mình lại trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác. Đắn đo mãi cô đành phải xuống dưới. Chứ thấy anh ta cứ đứng hoài, mà trời khuya sương xuống nhiều không tốt cho sức khỏe.

- Sao anh chưa về nữa? Tính đứng đây tới sáng hả?

- Sao cô chưa ngủ?

- Anh đứng đây làm sao mà tôi ngủ được. Ăn gì chưa?

- Chưa.

- Trời ơi, sao không ăn đi. Già cái đầu rồi mà không biết lo gì hết.

Anh ta nhìn cô cười trìu mến, nhìn nụ cười thấy mà ghét. Sao cô không bỏ được cái thói quen hay lo cho người khác được. Bởi thế cô cứ hay áy náy vì chuyện gì không thôi.

- Anh đi gửi xe rồi vào nhà tui hâm đồ ăn cho ăn nè.

- Gửi đâu?

- Cách đây mấy trắm mét có con hẻm chạy vào đó có chỗ gửi xe hơi.

- Đợi tôi chút.

Đợi xíu thấy anh ta quay lại. Mặt có vẻ hớn hở, thiệt không biết sao cô thấy anh ta như cục nợ của cô thì phải. Cái tính hay lo bao đồng cô mà không bỏ thì chỉ mình cô là mệt thôi.

- Đây là lần đầu cô mời tôi vào nhà chơi đó.

- Ai mời. Ăn xong về liền à.

Anh ta nhìn cô cười rồi bước vào nhà trước. Cô khóa cửa rồi lên lầu. Đây là nhà cô thuê nguyên căn, ở dưới cô làm cửa hàng ở trên cô làm phòng ngủ và phòng bếp. Tính cô vốn gọn gàng nên dù nhà không rộng lắm nhưng cô luôn sắp xếp mọi thứ rất ngăn nắp. Phòng bếp cô vẫn trang bị được cái bàn ăn cho tử tế. Còn phòng ngủ cô có đóng một kệ sách nhỏ và bộ ghế salon nói chuyện khi có khách. Ngoài lan can cô có trồng mấy chậu dâu tây. Bữa giờ đi không ai chăm sóc nó héo queo luôn rồi.

- Chà, nhìn phòng đẹp và sạch sẽ quá.

- Sao bằng nhà anh. Làm như tui ở dơ lắm hả?

- Không. Thấy cô chăm sóc nhà tôi là biết cô sạch sẽ mà. Cô là người phụ nữ rất khéo léo mà tôi từng gặp đó.

Thật ra khi ở nhà anh ta, ngoài công việc nấu nướng thì một tuần 3 lần cô có dọn dẹp cái biệt thự chà bá của anh ta. Mỗi lần làm xong là mệt muốn xỉu, nhà anh ta bự quá mà. Còn cô ở đây phòng bé xíu dọn chút là xong chứ nhiêu. Mà đồ đạc cô cũng không nhiều nên ngăn nắp cũng là điều bình thường.

- Anh ngồi đi, tôi hâm đồ ăn.

- Ở đây nhìn cái gì cũng bé xíu như cô vậy.

- Gì? Muốn ăn cơm hay ăn đấm?

- Sao cô bạo lực vậy?

- Thua anh.

Anh ta lại nhìn cô cười. Nói thì nói vậy thôi chứ cô cảm thấy vui khi có anh ta ở bên, dù sao ở chung hoài riết thành quen nên có anh ta làm cô thấy ấm cúng.

- Anh ăn đi.

- Cám ơn cô. Ngày nào mà không có cơm cô nấu tôi nuốt không trôi đâu.

- Thui xạo quá đi. Ăn lẹ đi rồi về, khuya lắm rồi đó.

Anh ta nhìn cô cười. Ăn xong cô dọn dẹp rồi nói:

- Về chưa? Mai còn làm nữa đó.

- Hiếm khi có dịp được cô mời vào nhà chơi nên tôi chưa muốn về.

- Nhưng tôi còn phải nghỉ nữa, anh không mệt nhưng tôi mệt đó.

- Tôi không muốn về.

Nói rồi anh ta lao vào phòng ngủ của cô, cô không kịp ngăn lại chỉ biết chạy theo. Đồ bất lịch sự ghê.

- Phòng ngủ dễ thương quá.

- Nè, anh bị sao vậy? Nay ăn nhầm gì rồi hả?

- Đúng rồi. Tôi ăn nhầm thứ gì thì phải.

- Anh quá đáng mà.

- Hôm nay tôi ngủ ở đây nhé.

- Không được.

Mặc cho cô phản đối nhưng anh ta vẫn lên giường cô nằm.

- Phòng con gái có khác, mùi rất thơm và dễ chịu.

- Anh về đi, tôi đâu có nói cho anh ngủ lại đâu.

- Nói mệt sao không ngủ đi. Nói nhiều vậy chắc là còn khỏe lắm phải không?

- Anh vừa phải thôi chứ.

Cô tới giường kéo anh ta dậy nhưng anh ta khỏe quá cô không kéo nổi. Đã vậy còn bị anh anh kéo ngược lại thế là cô nằm luôn lên người anh ta. Cô giẫy nẫy nhưng anh ta ôm cô cứng ngắt không buông.

- Cho anh ngủ đây nha?

- Không được.

- Sao không được? Sợ anh làm gì hả? Hay sợ nhìn anh em không kiềm lòng được?

- Anh nói bậy gì vậy?

- Nhìn mắt anh nè.

- Nhìn chi?

- Em có dám nói là không thích anh không?

- Hả? Anh bị khùng hả?

- Ừ. Anh bị khùng mà.

- Buông ra. Hôm nay anh sao vậy?

Anh ta không trả lời nhắm mắt như ngủ. Sao anh ta có thể khỏe vậy chứ? La lối, giẫy giụa một hồi cô mệt quá đành phải xuống nước.

- Thôi được rồi anh có thể ngủ đây nhưng với một điều kiện. Mai anh phải đi sớm đó.

- Sợ nhân viên của em biết anh với em ngủ chung hả?

- Ai nói với anh là tôi và anh sẽ ngủ chung chứ?

- Thì dù không ngủ chung nhưng anh từ phòng em bước ra, người ta muốn nghĩ khác cũng không được.

- Anh quá đáng. Buông tôi ra được chưa?

Lúc này anh ta mới nới lỏng tay, nhân lúc cô không đề phòng anh ta hôn môi cô một cái. Mặt cô đỏ lên, tim bắt đầu đập mạnh. Cô vùng dậy xuống giường. Lắp bắp nói:

- Anh... anh đi đánh răng đi.

Rồi cô đến tủ lấy bàn chải đánh răng còn mới đưa cho anh ta. Anh ta cầm rồi lấy tay nâng cằm cô lên nói:

- Em mắc cỡ hả?

- Có đâu.

- Vậy sao mặt em đỏ hết vậy.

- Làm gì có.

- Vậy nhìn mắt anh trả lời câu hỏi nãy đi.

- Thôi anh đi đánh răng đi.

- Em không trả lời có nghĩa là thích anh đúng không?

- Không có mà.

- Vậy sao không dám nhìn mắt anh?

Thiệt sao anh ta cứ dồn cô vào cái bước đường cùng vậy. Rõ ràng anh ta cũng có thể đoán được cô thích anh ta mà. Vậy mà cứ phải bắt người ta trả lời mới hả lòng hả dạ vậy trời.

- Anh thích em.

Cô tròn mắt nhìn anh ta. Không phải là anh ta muốn nối lại tình cũ với Trà My sao? Tự nhiên giờ nói thích cô là có ý gì đây?

- Nhưng mà anh có Trà My rồi.

- Em biết Trà My sao?

- Biết.

- Anh không có ý định quay lại với cô ấy đâu.

- Nhưng cô ấy...

Chưa kịp nói hết câu anh ta đặt vào môi cô một nụ hôn.

- Anh...

Lại một nụ hôn nữa.

- Em mà nói nữa là anh sẽ hôn nữa đó.

Cảm giác lâng lâng đang lan tỏa trong người, nhưng cô đành im lặng. Cô sợ anh ta hôn nữa chắc cô không kiềm lòng lại được.

- Anh đánh răng đi.

- Ừ. Mà tối anh không thể ngủ khi mặc bộ đồ vest này đâu.

- Là sao?

- Thì tối anh sẽ không mặc gì đâu đó.

- Đồ biến thái.

Anh ta cười rồi vào toilet. Tự dưng cô thấy hoang mang, không biết anh ta có nói thiệt không nữa. Chắc chết quá. Đang nghĩ thì anh ta ló đầu ra hỏi:

- Em có khăn tắm lớn không?

- Chi?

- Khăn ở trong này nhỏ xíu sao anh dùng được.

- Đợi chút.

Cô đến bên tủ mở lấy khăn lớn đưa cho anh ta. Nghe tiếng nước là biết anh ta đang tắm. Cô tới bên tủ lấy thêm cái mền và gối. Chắc tối cô sẽ ngủ ghế salon. Anh ta chân dài vậy ngủ ghế đâu có vừa. Đang ngồi ghế salon thấy anh ta quấn khăn phía dưới từ toilet bước ra. Cô hơi sượng, người cô bắt đầu nóng lên. Từ khi qua ở bên nhà anh ta ở cô chưa bao giờ thấy anh ta như vậy. Chỉ khi nào anh ta chạy bộ về người đầy mồ hôi, áo ướt dính vào người cô có thoáng thấy cơ bắp của anh ta thôi. Chứ như giờ thì cô chưa bao giờ gặp phải nên lần này thấy cô hơi bối rối không dám nhìn anh ta.

Mà cũng công nhận nhìn cơ thể anh ta có chút hấp dẫn cô. Cơ bắp không quá cuồn cuộn, bụng ba múi. Cơ thể rất cân đối. Trời ơi là trời chắc tui "chớt" quá.

- Anh tính không mặc gì ngủ thật hả?

- Ừ. Đồ kia mặc nguyên ngày rồi còn gì, với lại không lẽ ngủ mặc đồ vest hả? Ngủ đâu cần phải lịch sự như vậy.

- Nhưng...

Anh ta đến kế bên cô nói:

- Nhưng sao? Sợ kiềm lòng không được hả?

- Anh khùng vừa thôi.

- Vậy sao không nhìn anh mà nhìn đâu không vậy?

- Thôi ngủ đi.

- Em lại trốn tránh câu trả lời của anh hả?

- Không có. Ngủ đi trễ lắm rồi đó. Anh lên giường ngủ đi tôi ngủ ghế salon.

- Anh tưởng mình ngủ chung giường chứ?

- Ai cho.

- Không thì thôi. Em ngủ giường đi anh ngủ ghế cho.

- Thôi anh ngủ giường đi, chân anh dài vậy ngủ ghế sao được. Nhanh lên tắt đèn nè.

Nói rồi cô đẩy anh ta về phíagiường rồi nhanh chân tắt đèn ngủ. Cũng hơn một giờ sáng rồi còn gì. Cô leo lênghế đắp mền. Nằm mà tim cô vẫn còn đập mạnh. Nhưng cô thấy hạnh phúc vì anh tanói thích cô. Cô lại cười một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com