TruyenHHH.com

Ssssssssss

Đệ thập nhất chương – Ngốc.

Ba người nhất thời không nói gì, lúc này bỗng Trang ma ma bưng một chén gà ác hầm táo đỏ đi vào.

"Tam thiếu gia yên tâm, ta chỉ nói để tẩm bổ cho thân thể thiếu gia."

"Ta đã nói ma ma làm việc ta yên tâm." Kim Tại Trung bưng chén, lấy tay thử độ ấm, đầu tiên tự mình uống thử vài hớp, sau đó đưa cho hắc y nhân, Thái Tiên đỏ mặt đứng nhìn một màn này.

"Tam thiếu gia, ngài làm sao có thể..." Kim Tại Trung lúc này mới nhớ ra, đây là thời cổ đại chứ không phải hiện đại, không khỏi đỏ bừng mặt, nhưng người nọ không nhận, chỉ nhìn y, lúc này mặt Tại Trung càng đỏ, tay chân cũng lóng ngóng không biết làm sao.

"Ta không có sức." Nam nhân kia mở miệng, giọng nói lành lạnh, trầm thấp, Kim Tại Trung cầm muỗng đút hắn, hoàn toàn quên mất bên cạnh y còn có một ma ma và nha hoàn, rõ ràng không cần chính y tự động thủ. Trang ma ma nhíu mày, nhưng vẫn kéo Thái Tiên đi thu dọn tẩm thất. Kim Tại Trung từng muỗng từng muỗng giúp hắc y nhân uống canh, ngọn đèn dầu khẽ lay động. Trên mặt Tại Trung vẫn nhàn nhạt ửng hồng, "Người này thật sự rất đẹp." Y vừa đút nam nhân nọ vừa nghĩ ngợi, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén, con ngươi đen thẫm, giống như viên hắc diệu thạch[1] thu hút người nhìn, cái mũi còn thẳng hơn cả y, môi trên hơi mỏng, môi dưới dầy, đường nét tinh tế như điêu khắc. Nam nhân này dù gây cho người đối diện cảm giác sát ý, nhưng Kim Tại Trung không hiểu sao lại cảm nhận hắn không phải người xấu.

"Ngốc." Nam nhân kia đột nhiên lên tiếng, Kim Tại Trung sững sờ, thấy hắn nhìn chằm chằm vào chân mình, mặt y không khỏi lại đỏ lên, chắc hẳn lúc đó hắn đã thấy, trong lòng y cũng khó chịu, "Nếu không phải vì cứu ngươi, ta sao đến mức này!" Những lời này vừa ra khỏi miệng y, cả hai đều ngẩn ra.

Hắc y nhân nhìn đôi môi đỏ mọng đang bĩu ra, bật cười, "Càng ngốc hơn." Kim Tại Trung lại sửng sốt, nụ cười của hắn thật đẹp. Y không trả lời, tiếp tục đút canh, thấy cái chén trong tay gần cạn, Tại Trung gọi, "Trang ma ma, Thái Tiên, ta ăn xong rồi." Hai người kia nhanh chóng cúi người đi vào, "Ma ma, người có sức, giúp ta đặt hắn lên giường, để Thái Tiên đỡ ta vào phòng được rồi, ta ngủ trên diêu y[2].

"Tam thiếu gia, chuyện này không thể được."

"Không sao. Ta chỉ bị chút thương thế nhỏ, nhưng hắn lại rất nguy hiểm, nếu đêm nay hắn phát sốt sẽ không tốt. Ma ma nhanh đi đi."

Trang ma ma chỉ biết nghe theo, đỡ nam nhân kia lên giường. Thái Tiên cũng trải đệm cùng một tấm da hồ ly thật dày lên diêu y, khổ cực hơn nửa ngày mọi người mới đi ngủ.

Sáng sớm, Kim Tại Trung mở mắt ra lại nhìn thấy đỉnh sàng của mình, quay đầu nhìn sang diêu y, không một bóng người. Kim Tại Trung trong lòng có vẻ hiểu ra, e rằng người nọ đã rời đi rồi. Y cảm nhận trong lòng bàn tay mình đang cầm thứ gì đó mát lạnh, nâng tay lên nhìn, là một miếng ngọc màu lục sáng bóng, trong suốt như thủy tinh, không lẫn dù chỉ một chút tạp chất, cầm trên tay có cảm giác trơn bóng lành lạnh, là một miếng ngọc cực phẩm, hẳn nam nhân đó để lại cho mình xem như trả ơn cứu mạng. Kim Tại Trung sờ xuống miếng ngọc bội bên hông, lại trống trơn không có gì, "Thật nhỏ mọn", có lẽ hắc y nhân đã cầm ngọc bội của mình đi rồi, bên trên còn khắc tên của mình mà. Kim Tại Trung giơ miếng ngọc bội lên, ánh mặt trời xuyên thấu, loáng thoáng thấy được trên miếng ngọc bội có khắc chữ, là chữ "Duẫn."

Y lại cẩn thận vuốt ve, "Ngọc bội này chắc hẳn không phải chỉ đeo bên mình mới một hai năm, nếu không phải đã đeo thời gian dài, làm sao mòn nhẵn đến nỗi chữ khắc bên trên chỉ còn thấy mơ hồ." Trong lòng y ngẫm nghĩ rồi ngồi dậy.

"Thái Tiên."

"Có nô tỳ, Tam thiếu gia, Trang ma ma đang nấu canh măng hải sâm cho ngài, ơ?" Thái Tiên nhìn quanh một vòng, gương mặt mang theo thắc mắc nhìn về phía Tại Trung, "Tam thiếu gia, người nọ?"

"Đi rồi, ta cũng không biết hắn đi khi nào, hắn đi rồi chúng ta cũng yên tâm, về sau chớ nhắc lại chuyện này." "Vâng, nô tỳ hầu hạ thiếu gia rửa mặt."

"Ừm." Tại Trung vừa rửa mặt xong, Kim Diệp Khanh và Kim Tại Hi cũng vào đến, "Tam ca ca, ca thế nào rồi? Sao ca có thể không cẩn thận như vậy chứ? Ca nói xem..." Luyên thuyên một buổi, đến khi nhìn thấy Kim Diệp Khanh và Kim Tại Trung nhíu mày nàng mới ngừng lại, sau đó cánh tay nhỏ bé vung lên.

"Tam ca ca, muội đã chọn những thứ này theo chỉ dẫn của An nương, ích khí bổ huyết, còn có thể dưỡng nhan. Còn đây là dược cao có thể làm mờ sẹo, ca nên nhận lấy." Nhìn một bàn dược liệu nào thuốc bổ, dược cao của nàng, y vẻ mặt bất đắc dĩ. Nha đầu này thông minh thì có thông minh, nhưng có điều... Kim Tại Trung nhìn Kim Diệp Khanh, không có chút phật ý, ngược lại gương mặt ông đang hiển hiện sự vui mừng.

"Nha đầu này, có phải đã đem hết thuốc trong kho dược đến đây không?"

"Không có, muội chỉ lấy hết trong phòng nhỏ của mình, hì hì." Nàng xoay người nói với Kim Diệp Khanh.

"Phụ thân, người cho tam ca ca cái gì vậy?"

"Nha đầu con đó, mồm mép."

"Phụ thân, sao người lại tới đây sớm như vậy, không cần vào triều sao?"

"Hừ, vi phụ cáo bệnh." Kim Tại Trung không khỏi mỉm cười.

"Bởi vì chuyện hôm qua?"

"Ừm."

"Phụ thân nếu vì con mà đắc tội Thánh Thượng sẽ không tốt lắm."

"Tại Trung yên tâm, chuyện thị về lục soát không phải ý chỉ của Hoàng Thượng, mà là ý của đại hoàng tử." Kim Tại Trung lập tức dùng ánh mắt khác hẳn nhìn Kim Diệp Khanh, từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế chính là dùng xương máu để bước lên, huống hồ hiện tại Hoàng Thượng còn chưa có ý tứ muốn chọn ai lập trữ, trong lúc các vị hoàng tử không ngừng tranh đấu, Kim lão gia như vậy chính là biểu hiện lòng trung thành, cũng muốn nói cho Hoàng Thượng biết, Kim gia tuyệt đối không kết bè tham gia vào cuộc chiến tranh giành của các hoàng tử.

Hoàn đệ thập nhất chương.

Đệ thập nhị chương – Khóc.

Kim Tại Trung sau khi bị thương, hầu như không đi ra ngoài, mỗi ngày đều ngồi trong phòng xem binh pháp, y thư hoặc du ký tạp ký[1], nếu không thì đánh đàn. Mỗi sáng Kim Tại Hi sau khi thỉnh an phu nhân xong sẽ chạy đến tìm Tại Trung, kể cho y nghe những chuyện bên ngoài, ngoài ra còn có chuyện trong phủ, thuận tiện cũng sẽ ở lại dùng cơm. Kim Tại Trung cũng không quản, hết mực cưng chiều Kim Tại Hi. Một hôm, Tại Hi nổi giận đùng đùng đi vào, Kim Tại Trung vội vàng rót cho nàng chén nước, "Làm sao vậy, Tứ muội muội của ta?"

"Tam ca, Tam ca ca, ca nói mẫu thân có phải quá đáng lắm hay không!"

"Sao lại như vậy?!" Tại Trung thấy Kim Tại Hi không chỉ nổi giận ngoài mặt, ngay cả ánh mắt cũng đã tối đi vài phần.

"Đại ca muốn lấy vợ, mẫu thân bảo muội giúp đỡ sắp xếp một chút muội có thể hiểu! Nhưng muội không hiểu nổi, Nhị tỷ xuất giá, vì sao lại bắt muội cho thêu hà bao[2]! Nói gì mà Nhị tỷ bận bịu không kịp làm, hà bao thưởng cho hạ nhân lại bắt muội thêu! Dựa vào cái gì chứ!" Kim Tại Trung sửng sốt.

Ngày tháng thoi đưa, đến nay cũng đã hơn một tháng, Kim Tại Lễ còn một tháng nữa sẽ cưới vợ, Kim Tại Mỹ cũng ba tháng nữa sẽ xuất giá, "Muội đó, muội không có nha hoàn sao?! Để nha hoàn thêu."

"Không phải vậy, Tam ca ca, dựa vào cái gì? Ca gọi bà ta là mẫu thân nhiều năm như vậy, bà ta sao lại có thể hại ca như thế, muội và bà ấy không thù không oán, từ nhỏ cũng không phải bà ta nuôi lớn, vì sao lại làm nhục muội vậy chứ? Muội thêu hà bao cho bà ta, chuyện này truyền ra ngoài, khắp Diệu Thành không nói đi, nhưng Kim phủ từ trên xuống dưới sẽ nhìn muội thế nào, đường đường Tứ tiểu thư, lại chỉ là một tú nương[3], hay là còn không bằng cả tú nương, thêu hà bao nhưng lại cho nha hoàn dùng, thê thiếp thì làm sao? Tiểu thiếp thì không phải là người sao?" Kim Tại Hi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Kim Diệp Khanh, tuy nói là con tiểu thiếp, nhưng dạy dỗ cũng như con chính thất. Kim Tại Trung thấy muội muội rớt nước mắt, vội vàng lấy mạt tử[4] đưa cho nàng, "Muội muội ngoan đừng khóc, ta sẽ nghĩ biện pháp cho muội được không?"

"Vẫn chỉ có Tam ca ca thương Hi nhi."

"Nha đầu ngốc, ta không thương muội thì thương ai!" Kim Tại Hi thấy ca ca như thế, càng khóc nức nở hơn.

"Tam ca ca từ nhỏ đã thương muội, hu hu, muội nghe An nương kể, muội trước đây xô phải Nhị tỷ, mẫu thân phạt muội quỳ ở từ đường, cũng là ca ca trộm đưa cơm và y phục cho muội, sau đó còn liên lụy bị đánh." Tại Trung trái lại không thể nhớ được, nghĩ ngợi có lẽ cũng bởi vì đều là con tiểu thiếp, đồng bệnh tương liên.

"Nha đầu ngốc, muội gọi ta là Tam ca ca mà, sao ta có thể không giúp muội chứ, khóc rất xấu, không xinh đẹp." Kim Tại Hi nghe xong lập tức mỉm cười, nắm mạt tử đã thấm ướt nước mắt trong tay nói, "Tam ca ca, đợi muội giặt sạch rồi trả lại cho ca." "Được." Kim Tại Trung không nói gì nữa, bắt đầu nghĩ cách. Một lát sau, y lớn giọng gọi Thái Tiên một tiếng.

"Tam thiếu gia." "Thái Tiên à, ngươi biết hiệu thêu nào danh tiếng ở Diệu Thành không?"

"Bẩm thiếu gia, nô tỳ biết có Tiêm Tú Phường, Lưu Tô Các, Thái Chức Hiên."

"Ừm, vài nơi này là được rồi, Nhị tỷ sẽ xuất giá, ta và Tứ muội muội thân là huynh muội, Nhị tỷ ngay cả hà bao thưởng cho nha hoàn cũng không có, ngươi đến ba cửa tiệm này, mỗi chỗ đặt một trăm lượng, xem như là ta và Tứ muội muội đưa cho Nhị tỷ, nhớ phải gọi được tú nương tay nghề giỏi nhất đến thêu! Nghe chưa?" Kim Tại Trung vừa nói xong, Thái Tiên nghe thấy đã biết ngay thiếu gia nhà mình sắp làm chuyện xấu gì đó rồi.

Thái Tiên vội đáp, "Vâng, nô tỳ nhất định nói với họ, để tú nương giỏi nhất giúp Nhị tiểu thư thêu hà bao thưởng cho nha hoàn." Nghe thấy Thái Tiên cũng lớn tiếng trả lời, Kim Tại Hi nhanh chóng vui vẻ. Hai huynh muội họ tiếp tục nói đùa một hồi, sau đó Tại Hi trở về.

"Thiếu gia, ngài nói xem phu nhân cũng thật là, tuy rằng cũng có người bắt thứ nữ[5] thêu đồ cưới cho trưởng nữ, nhưng cũng không thể thêu hà bao thưởng cho nha hoàn chứ." Thái Tiên than thở cùng Kim Tại Trung. Trang ma ma lúc này mới phản ứng, "Tam thiếu gia, ngài cần phải cẩn thận, nói không chừng buổi chiều sẽ đến đây, đòi ngài thứ gì đó."

"Ma ma, ta cũng nghĩ vậy, thật sự quá đáng ghét." Tại Trung xoa xoa trán, không biết tại sao lại dâng lên một loại dự cảm không hay.

Hoàn đệ thập nhị chương.

[1] Du ký tạp ký: Du ký là bản ghi chép việc du ngoạn, tạp ký là bản ghi chép những việc vặt vãnh hằng ngày.

[2] Hà bao: Túi tiền.

[3] Tú nương: Thợ thêu thùa.

[4] Mạt tử: Khăn tay.

[5] Thứ nữ: Con gái của vợ thứ gọi là thứ nữ, con trai gọi là thứ nam.

***

Đệ thập tam chương – Nan.

Kim Tại Trung ngồi trên diêu y, nhìn thấy người trước mặt, trong lòng oán thán thật đúng như y đã dự đoán.

"Không biết mẫu thân đến đây có chuyện gì?"

"Không có chuyện thì không thể đến đây gặp ngươi hay sao?"

"Nhi tử thế này, mẫu thân không phải không thấy chứ?"

"Ai..., sao lại bất cẩn để bị ngã như vậy?"

"Mẫu thân ý người muốn nói, đã không cẩn thận sao lại không ngã gãy chân luôn đi phải không?!"

"Ngươi..." Phu nhân thật không ngờ Kim Tại Trung lại thẳng thừng như vậy, giản lược hết thảy hư tình giả ý.

"Ta cũng không nhiều lời với ngươi, đại ca ngươi vài ngày nữa sẽ đón dâu."

"Thay ta gửi lời đến đại ca, chúc đại ca cùng đại tẩu cầm sắt hòa minh, sớm sinh quý tử."

"Đó là đương nhiên, hôm nay ta tới tìm ngươi là muốn lấy một thứ."

"A? Mẫu thân muốn từ chỗ này của nhi tử lấy thứ gì?"

"Ngọc bội đeo trên người ngươi."

"À, miếng ngọc bội kia sao, hôm trước ta ngã làm vỡ rồi, đã đem đến tiệm kim hoàn cho thợ sửa rồi."

"Ta không nói miếng đó, mà là miếng ngọc bội ngươi đang đeo trên người."

Kim Tại Trung cúi đầu nhìn miếng ngọc bội y đang đeo bên hông, không khỏi nhướn mày.

"Chẳng lẽ đại ca không có ngọc bội vừa ý sao?"

"Đúng vậy, ngọc bội của đại ca ngươi quả thật không thể so được với ngọc bội này của ngươi."

"Nhưng cái này là của ta!"

"Cái gì của ngươi, nhà này là ta quản, tất cả đều là của ta!"

"Phu nhân có thể đi tra sổ sách xem miếng ngọc bội này có phải của phu nhân hay không."

"Dù có không phải thì làm sao?! Ngươi là do ta nuôi lớn, ta muốn cái gì ngươi phải cho ta cái đó!"

"Hừ, phu nhân nói xong rồi chứ, phu nhân nghĩ rằng mình là ai mà ngang ngược bằng cách đó, phu nhân nghĩ như vậy là làm khó được ta, ta không phải hạng ngu ngốc thiếu suy nghĩ giống Nhị tỷ đâu."

"Ngươi... Mặc kệ ngươi có bằng lòng hay không! Huynh trưởng như cha, miếng ngọc bội này xem như ngươi tặng đại ca làm hạ lễ!"

"Ta nói ta không muốn, phu nhân nghe không hiểu à?"

"Ta không cần biết ngươi có bằng lòng hay không."

"Đến lúc truyền ra ngoài tin chính thất áp bức con tiểu thiếp cướp ngọc bội tặng lễ cho đại ca, đoán chừng mặt mũi của mẫu thân cũng sẽ không biết để đi đâu, vừa mới loan truyền chuyện Nhị tỷ bắt Tứ muội muội thêu hà bao rồi, mẫu thân cũng không định hòa hoãn, còn làm thêm chuyện đến mức này, nên để cho mọi người nghỉ ngơi một chút, đừng để lão bá tánh cả ngày gièm pha nói chuyện Kim phủ chúng ta."

"Ngươi... đồ tiểu tạp chủng."

"Ôi, mẫu thân người lại miệng không lựa lời rồi, tiểu tạp chủng, người đây có phải ngay cả phụ thân cũng muốn mắng, tiện thể nói với phu nhân một tiếng, ta vẫn gọi người là mẫu thân đó, ta là tạp chủng, phu nhân là cái gì? Mẫu thân của tạp chủng? Mẫu tạp chủng sao?" Khóe miệng y trước sau vẫn mang ý cười, nhưng Trang ma ma và Thái Tiên đều biết, thiếu gia thế này là đang thật sự nổi giận. Trang ma ma dùng tay ra hiệu cho Kim Vĩnh đang đứng ngoài cửa, bảo hắn ra trước đại môn đợi lão gia, e là chuyện này không thể dễ dàng mà xong được. Kim Vĩnh cũng là người thông minh, lập tức thừa dịp không ai để ý nhanh chóng đến đại môn.

"Đồ không biết xấu hổ nhà ngươi!" Dứt lời bà ta giơ tay giật vạt áo Tại Trung lên, nhưng bị y ngăn lại hất tay ra.

"Thỉnh mẫu thân tự trọng!"

"Được, dám động thủ với mẹ cả! Người đâu tới vả miệng hai mươi cái cho ta, đánh hai mươi trượng! Còn vô pháp vô thiên! Ngươi nghĩ lão gia đã trở về thì ngươi có thể qua mặt ta sao?! Ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi!"

Trang ma ma và Thái Tiên bước lên ngăn mụ ma ma đang đi đến, Kim Tại Trung lạnh lùng nói.

"Kẻ nào đó ham thích vị trí đương gia chủ mẫu, cuối cùng nghĩ rằng mình rất giỏi, bà phái người ra ngoài hỏi thăm một chút xem, Trương Tú Mai bà, tiếng tăm ở Diệu Thành này, ghen tuông đến mức lão gia thà rằng đưa theo tiểu thiếp ra ngoài ở cũng không mang theo chính thê, ngoan độc giúp đỡ nha hoàn gây khó dễ thứ nam, cay nghiệt hạ nhục thứ nữ, bà thật may mắn, may mắn hôn sự của đại ca và nhị tỷ là do phụ thân định đoạt, bằng không khuê nữ nhà ai bằng lòng gả cho!"

"Ngươi..." Phu nhân tức đến nghẹn họng.

"Tương ma ma, đoạt lấy ngọc bội cho ta! Sau đó đánh nó cho ta, chỉ chừa chút hơi tàn là được!"

"Mẫu thân không nghĩ về sau phụ thân biết được, sẽ quở trách mẫu thân thế nào sao?"

Phu nhân sửng sốt, nhưng nhanh chóng hung ác trở lại, "Có quở trách thì làm sao! Ta hôm nay là không vừa mắt ngươi, không chịu nổi ngươi!" Sau đó bà ta nhìn Tương ma ma ra lệnh, Tương ma ma lập tức lao sang, muốn cướp ngọc bội bên người Tại Trung, y lấy tay ngăn cản, lại bị Tương ma ma bắt lấy cánh tay, đúng ngay chỗ bị thương, y nhất thời đau đớn, Kim Tại Trung mặt mũi trắng bệch. Thái Tiên thấy thế, vội vàng đến cản, nhưng Tương ma ma lại đạp vào bụng nàng, ngã sang bên cạnh, Tương ma ma hừ một tiếng, vừa muốn bổ nhào đến, Trang ma ma trong lòng vô cùng khẩn trương nhưng đáng tiếc lại đang bị một mụ ma ma khác giữ chặt. Kim Tại Trung đổi sang tay kia ngăn cản, chân không bị thương cũng đá về phía Tương ma ma, mụ ta nghiêng người tránh được, sau đó còn giẫm mạnh lên cái chân bị thương của Tại Trung, y lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nhưng vẫn không buông ngọc bội trong tay, gắt gao nắm chặt. Kim Tại Trung thật sự không ngờ Trương Tú Mai có thể trắng trợn không biết xấu hổ như vậy.

Ngay lúc Tương ma ma vừa muốn đặt chân còn lại xuống, một âm thanh nổi giận chợt vâng lên, làm cho mọi người đều dừng tay, "Cút sang một bên hết cho ta!" Là Kim Diệp Khanh, Tại Trung rốt cuộc cũng yên tâm, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tú Mai, thản nhiên nói một câu với Kim Diệp Khanh, "Phụ thân, nhi tử chết không nhắm mắt!", sau đó hôn mê bất tỉnh. Thái Tiên vội vàng lao sang, thấy trên cánh tay đã băng bó của Tại Trung ẩn hiện màu đỏ nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng y cũng có vết máu mơ hồ. Nhất thời nàng ngẩn ra, Tam thiếu gia đối với mình rất tốt, có đồ ăn ngon luôn dành cho mình một nửa, cũng không để mình sống khổ sống cực, không có trách mắng, lại càng không nói đến đánh phạt, Trang ma ma cũng xem mình giống như nữ nhi ruột thịt. Sau đó Thái Tiên ngây ngốc đứng dậy, nhào về phía Tương ma ma.

"Lão yêu bà này, Tam thiếu gia chúng ta như thế nào với ngươi! Ngươi phải đối xử với thiếu gia như vậy, ngài ấy nếu có chuyện gì, ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi! Lão yêu bà ngươi! Ta liều mạng với ngươi!" Thái Tiên vừa khóc vừa dùng sức nắm lấy tóc Tương ma ma. Tương ma ma đau đến không chịu nỗi, đá vào chân vào bụng Thái Tiên. Tất cả mọi người đều bị sự cố bất thình lình này dọa đến mức ngây người, nếu Tứ tiểu thư không vào cho nha hoàn kéo Thái Tiên lại, không chừng nàng đã bị Tương ma ma đánh chết. Kim Tại Hi vừa vào cửa đã thấy Kim Tại Trung ngất xỉu, đỏ hốc mắt, "Đông Tuyết, đi gọi tất cả đại phu ở Tể Nhân Đường đến đây hết cho ta, Hạ Hương, trói hết mấy mụ ma ma này lại, phạt trượng đến chết, một kẻ cũng không được sống! Tương ma ma đánh gãy chân gãy tay cho đến chết rồi ném ra bãi tha ma! Nhanh." Tại Hi quay đầu lạnh lùng nhìn phu nhân, không nói lời nào, đi thẳng đến trước mặt bà ta. Phu nhân lùi về phía sau lão gia, lại thấy Kim Tại Hi thẳng thắn quỳ xuống đất, dập đầu liên tục với Kim Diệp Khanh.

"Phụ thân, bất luận sau này người muốn trách phạt nữ nhi như thế nào nữ nhi cũng sẽ không nói một câu, những nô tài này nữ nhi không chỉ muốn lấy mạng mà còn muốn băm chúng thành ngàn mảnh! Thử hỏi Tam ca làm sai chuyện gì?! Tam ca của con làm sai cái gì?! Trong ngoại viện này liên tiếp xảy ra chuyện! Vì sao không dung nổi ca ca! Nữ nhi cầu phụ thân, đợi Tam ca tỉnh lại, hãy đưa Tam ca đến nhà ở Giang Nam, nữ nhi cũng đi theo! Tránh Tam ca bị người giết chết, nữ nhi cũng không muốn bị người đời coi mình là tú nương đến chết!" Kim Diệp Khanh sửng sốt, lập tức phản ứng, xoay người cho Trương Tú Mai hai bạt tai, "Người đâu, lôi độc phụ này vào từ đường trông giữ cẩn thận cho ta!" Kim lão gia đỡ Kim Tại Hi đứng dậy, "Nữ nhi ngốc nói gì vậy! Là phụ thân có lỗi với huynh muội các con."

Hoàn đệ thập tam chương.

***

Đệ thập tứ chương – Gặp.

Kim Tại Trung mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Kim Tại Hi khóc đến đỏ hồng hai mắt, còn có vẻ mặt lo lắng của Kim Diệp Khanh, "Nha đầu ngốc, sao còn để phụ thân ở đây cùng muội?" Hai người vừa nhìn thấy Kim Tại Trung tỉnh lại đã vội vây quanh, "Phụ thân, Tứ muội muội, để hai người lo lắng rồi. Ta không sao."

"Tiểu tử ngốc, phụ thân thật xin lỗi con, nếu không phải độc phụ kia, con cũng sẽ không..." Kim Tại Trung nghe ra có gì đó không bình thường, quay đầu hỏi Tứ muội, "Ta làm sao vậy?"

"Tam ca ca, trước tiên ca cứ cố gắng dưỡng thương, đại phu nói ca khí tụ huyết kết nên mới hộc máu mà ngất đi." Kim Tại Trung vẫn không tin, quay đầu nhìn Trang ma ma, người cũng hai mắt đỏ au.

"Trang ma ma, người nói đi!"

"Thiếu gia..."

"Ma ma cũng muốn gạt ta sao? Nói đi!" Kim Tại Trung trong lòng nóng ruột ho khan, Kim Tại Hi vội vàng vuốt lưng thuận khí cho y, "Tam ca ca cần gì như vậy?"

"Thân thể là của ta?! Chẳng lẽ ngay cả quyền được biết ta cũng không thể có hay sao?" Kim Tại Trung hỏi lại.

"Thôi thôi, Tứ nha đầu, nói với nó đi." Kim Diệp Khanh dựa ra sau, nhắm hai mắt lại. "Tam ca ca, đại phu nói ca, lần trước đã bị thương đến gãy xương, lần này thương thế lại càng nghiêm trọng hơn, thật sự có thể không trị hết..." Kim Tại Hi nói được một nữa đã ôm mặt không nói nên lời. Kim Diệp Khanh cũng thở dài, Kim Tại Trung còn có gì không rõ, y sau này sẽ trở thành kẻ què.

"Tứ muội muội và phụ thân về nghỉ trước đi, để ta một mình yên tĩnh một chút!" Tại Trung vô cùng mệt mỏi, trong lòng y thời khắc này chỉ còn một mảnh lạnh băng.

"Tại Trung, con yên tâm, phụ thân nhất định tìm người chữa khỏi chân cho con!" Kim Diệp Khanh nói rồi nhanh chóng rời đi, Kim Tại Hi cũng nán lại căn dặn Trang ma ma hồi lâu rồi đi. Kim Tại Trung chỉ lẳng lặng mở to hai mắt, nhìn lên đỉnh sàng, Trang ma ma thấy vậy không khỏi đau lòng, "Thiếu gia, lão gia nói, nhất định sẽ tìm người chữa trị thật tốt cho chân của ngài."

"Ma ma, phụ thân chắc chắn đã tìm đại phu giỏi nhất Diệu Thành này rồi nhưng vẫn như thế, hỏi còn gì có thể trông cậy vào đây?!" Kim Tại Trung nhàn nhạt nói, không có một điểm tức giận.

"Thiếu gia..."

"Ma ma, ma ma, Thái Tiên tỷ vừa thổ huyết, người nhanh đi xem thử đi!" Bên ngoài truyền đến tiếng khóc của tiểu nha đầu.

"Thái Tiên xảy ra chuyện gì?" Kim Tại Trung bỗng chốc ngồi bật dậy, Trang ma ma cũng thở dài, biết lừa không được thiếu gia.

"Sau khi ngài ngất đi, Thái Tiên và Tương ma ma đánh nhau, nàng bị Tương ma ma đấm vào ngực rồi đá vào bụng."

"Gọi đại phu đến chữa trị!"

"Ôi ôi, ngài yên tâm đi, đại phu nói, chỉ bị nội thương nhẹ, cẩn thận điều trị hai tháng sẽ khỏi hẳn, ngài cũng đừng làm khổ mình, Thái Tiên bên kia đã có tiểu nha đầu trông chừng rồi!"

"Vậy sao còn thổ huyết?!" Kim Tại Trung nhìn Trang ma ma, "Đại phu nói đó là do cơ thể nàng tụ máu, uống thuốc cho nôn ra mới nhanh khỏi được!"

"Thật chứ?"

"Thật, lão nô sao dám lừa ngài?"

"Vậy ma ma mau đi xem một chút. Không có gì thì người cũng nghỉ ngơi đi, ta không đói bụng, chỉ hơi hoảng sợ mỏi mệt thôi, ngủ một giấc là được, người cứ yên tâm đi."

"Vâng, nếu có việc gì cứ gọi tiểu nha đầu, ta đi xem Thái Tiên trước."

"Đi đi." Kim Tại Trung nhìn thấy bóng lưng Trang ma ma đã đi khuất, mệt mỏi ngã xuống giường, y sao có thể không biết, thương thế của Thái Tiên chắc chắn rất nặng, bằng không làm sao cơ thể lại tụ máu? Đều do chính mình hại nàng, nếu mình bình tĩnh một chút cũng sẽ không thế này, bản thân không thành người què, Thái Tiên sẽ không bị thương. Kim Tại Trung hận, hận tất cả, để y bước vào thế giới này là muốn khiến y chịu khổ sao? Không cam lòng, Tại Trung mơ mơ màng màng một lúc đã ngủ, trong mộng, y đang ở thế kỷ 21, một đoạn cuộc sống ngắn ngủi nơi đó chợt hiện lên rồi biến mất không dấu vết. Trong mơ lại xuất hiện càng lúc càng nhiều hình ảnh, đủ loại sự kiện trong đời, bị đánh, bị mắng, bị cười nhạo, rơi lệ, phản kháng, thất bại, tính cách dần dần trở nên lạnh lùng, bướng bỉnh, trước khi chủ nhân thân thể này lao đầu xuống hồ tự vẫn, trong đôi mắt đã ánh lên tia sáng được giải thoát, người đó nhất định rất vui vẻ. Cảm giác được có người đang vuốt ve mặt mình, Kim Tại Trung chậm rãi mở mắt, lại không nhìn rõ được gì, hoảng hốt một hồi, bỗng một bàn tay ấm áp to lớn che khuất ánh mắt y.

"Ngươi khóc."

"Ừm." Lúc này Kim Tại Trung mới cảm nhận được hai bên má mình đã lạnh lẽo.

"Bây giờ mở mắt ra đi, hẳn là có thể nhìn rõ được rồi." Kim Tại Trung thấy rõ người này, đó là hắc y nhân kia, y chật vật muốn ngồi dậy, người nọ đang mặc một thân trường sam đen tuyền. Mái tóc đen mềm mại được búi tùy ý sơ sài, nhưng cũng không che giấu được quý khí cùng một thân khí phách.

"Ngươi đã đến rồi."

"Ừm."

Kim Tại Trung hơi cúi đầu lại thấy bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang cầm một chén trà.

"Uống nước đi." Thanh âm vẫn trầm thấp lạnh lẽo như cũ. Kim Tại Trung nhận lấy nhưng không uống.

"Ngốc." Nam nhân nọ mở miệng vẫn là một chữ kia, Kim Tại Trung lại không như lần trước khó chịu, mình quả thật rất ngốc. "Đúng là ngốc, chút thủ đoạn đó cũng không nhìn ra được." Mục đích của Trương Tú Mai không phải ngọc bội, mà là chính y.

"Giờ nghĩ ra rồi thì vẫn chưa ngốc lắm." Bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vỗ lên khung cửa sổ, "Ngày mai phái người đến chợ phía đông kinh thành, đường Vạn An tìm Tống đại phu, nếu hắn không thể chữa khỏi chân của ngươi, thiên hạ này không ai có thể chữa trị được." Nói xong bóng dáng vụt qua, biến mất trước cửa sổ, Kim Tại Trung ngây ngốc một lúc, cầm chén trà trong tay một hơi uống sạch, lại thấy ngọc bội bên mình không còn, hoảng hồn một trận mới phát hiện được đặt ở đầu giường, hơn nữa còn được buộc lại bằng sợi dây đỏ rất đẹp, y đeo nó lên cổ, mảnh ngọc lạnh lẽo dán vào ngực, không hiểu sao lại an tâm lạ thường. Y cầm lấy mảnh giấy bên cạnh, phía trên viết ba chữ "Kỳ Lân Các."

Hoàn đệ thập tứ chương.

Đệ thập ngũ chương – Khởi đầu.

Ngày hôm sau, Kim Tại Trung lập tức phái người đi tìm Tống đại phu, ông vỗ ngực cam đoan, chắc chắn chân của Kim tam thiếu gia sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu. Từ sau ngày đó, Kim Tại Trung và Trương Tú mai cũng hoàn toàn trở mặt, nhưng điều làm Kim Tại Hi tức giận chính là, Kim lão gia vậy mà lại không thôi mụ vợ độc phụ đó! Vì chuyện này mà oán giận không thôi.

"Tam ca ca, đây chẳng phải là quá bất công sao! Phụ thân vì sao lại không thôi bà ta?!"

"Tốt xấu gì cũng là nữ nhi của thiếu sư, sao có thể nói thôi là thôi?!" Kim Tại Trung từ sau chuyện đó càng trở nên lạnh lùng yên lặng, thu lại hết thảy kiêu ngạo của bản thân, nhưng lại càng khiến người khác không dám tiếp cận. Kim Tại Trung và Kim Tại Hi hiểu, phụ thân làm sao leo lên được chức quan tam phẩm này, Trương Tú Mai vì sao kiêu căng, ương ngạnh nhiều năm như vậy, Tại Hi bất đắc dĩ thở dài, ghé lên bàn nhàm chán phẩy phẩy mạt tử.

"Tại Hi, sao muội không theo phu nhân và Kim Tại Mỹ ra ngoài xem mặt? Qua lại với vài tiểu thư bên ngoài, muội cũng đến tuổi nên thành thân rồi, muội thật sự muốn tướng công sau này của mình mắt nhắm mắt mở gặp muội à?!" Thú vui duy nhất của Kim Tại Trung chính là trêu chọc Kim Tại Hi, nhà đầu này lanh lợi tinh quái, nhưng lại rất hay thẹn thùng!

"Tam ca ca thật đáng ghét, không muốn cho muội ngồi ngốc ở đây thì nói thẳng được rồi, cứ trêu chọc người ta, không để ý đến ca nữa." Kim Tại Hi liếc xéo Tại Trung một cái rồi bỏ đi ra ngoài, lúc này Thái Tiên đi vào, "Tam thiếu gia lại trêu ghẹo Tứ tiểu thư sao?!"

"Thái Tiên?! Sao hôm nay đã xuống giường rồi?!"

"Ôi, thiếu gia, nô tỳ thật sự đã khỏe rồi, ngài xem." Thái Tiên nói xong xoay một vòng, Tại Trung yên tâm không ít.

"Được rồi được rồi, bưng thuốc đến đây, xoay nữa sẽ ngã thật đấy."

"Ồ, chủ tớ hai người các ngươi quan hệ tốt quá nhỉ?" Một giọng chua ngoa vang lên, "Nhị tiểu thư." Thái Tiên hành lễ rồi lui về phía sau Tại Trung, Kim Tại Trung cũng cười gọi một tiếng "Nhị tỷ."

"Ừm, ta đến xem Tam đệ đệ vết thương thế nào rồi."

"Phiền Nhị tỷ lo lắng, Tại Trung hết thảy đều khỏe mạnh."

"Đúng rồi, gây nên động tĩnh ầm ĩ như vậy, không khỏe mạnh sao được."

Kim Tại Trung không trả lời, chỉ nhìn Kim Tại Mỹ mỉm cười, ả thấy thế lại sợ hãi, nên mở miệng nói tiếp như tự trấn an.

"Ai..., mẫu thân bị phụ thân phạt lễ Phật ở Phật đường nửa năm, ta đây lại sắp xuất giá, hôn sự Tam đệ đệ cũng không suôn sẻ, nếu ngươi không gả đi, Tứ muội muội cũng không thể gặp gỡ người ta, ai..., vậy phải làm sao bây giờ, mẫu thân không ở đây, ta đây tỷ tỷ xem như cũng là một nửa mẫu thân, thật sự khiến Đại ca và Nhị tỷ lo lắng mà."

Kim Tại Trung quá hiểu, sẽ không có một ngày yên tĩnh, y cầm chén thuốc một hơi uống hết, Thái Tiên bên cạnh bước lên lấy mứt quả đến, Kim Tại Trung chọn một miếng bỏ vào miệng, không đáp lời. Để Kim Tại Mỹ đứng đó ôm một bụng tức.

"Mẫu thân đến Phật đường lễ Phật một chuyến cũng tốt, mẫu thân tính khí nóng nảy, nếu cứ tiếp tục ở đây, phụ thân sợ thân thể mẫu thân chịu không nổi, Nhị tỷ không nhận ra chuyện này là chuyện tốt sao? Đúng rồi, chuyện Nhị tỷ xuất giá đã chuẩn bị tốt hết chưa? Có gì cần đệ đệ hỗ trợ cứ việc mở miệng. Đệ tuy chân chưa được linh hoạt trở lại, nhưng miệng vẫn có thể sử dụng. Nhị tỷ không cần ngại." Kim Tại Trung không hề đề cập đến hôn sự của mình. Kim Tại Mỹ thật không ngờ Kim Tại Trung càng lúc càng trầm ổn, vừa định mở miệng.

"Nhị tỷ còn có chuyện gì không? Nếu không, đệ đệ muốn nghỉ ngơi một chút, gần đây thân thể rất mệt mỏi." Kim Tại Trung bưng trà nói. Kim Tại Mỹ siết chặt mạt tử, hung hăng nói, "Tam đệ đệ, tĩnh dưỡng tốt." Tại Trung cũng không tức giận, "Đa tạ ý tốt Nhị tỷ."

Thái Tiên đỡ Tại Trung vào tẩm thất. "Tam thiếu gia, Nhị tiểu thư..."

"Yên tâm, cho dù ả muốn làm, phụ thân cũng sẽ không đồng ý, có điều vị kia ở Phật đường, có khi lại làm ra chuyện gì. Ngươi đi bảo Kim Vĩnh quan sát cẩn thận chuyện ở Phật đường, bất luận kẻ nào ra vào đều báo cho ta."

"Vâng."

"Còn nữa, đi thăm dò xem dưới tay ta có sản nghiệp gì, tính toán xem có bao nhiêu bạc."

"Thiếu gia, đây là..." Thái Tiên có chút chần chừ.

"Để ngừa vạn nhất."

Thái Tiên nghe xong nhanh chóng lui ra ngoài, lúc rời khỏi cửa còn nghe Kim Tại Trung lầm rầm, nháy mắt sắc mặt nàng sáng hẳn lên, lập tức chạy ra ngoài. Y nói:

"Gió đông lại thổi rồi."

Hoàn đệ thập ngũ chương.

***

Đệ thập lục chương – Xa cách.

Thời gian thoi đưa. Tĩnh Tư Viên.

Kim Vĩnh đang báo cáo với Kim Tại Trung chuyện ở Phật đường.

"Tam thiếu gia, phu nhân lúc này không có động tĩnh gì, nhưng hôm nay Lý ma ma bên người phu nhân lại không ở cạnh phu nhân, sau khi tiểu nhân nghe ngóng biết được, Lý ma ma sáng nay đi ra ngoài, là đến phủ Vĩnh Yên Hầu."

"Vĩnh Yên Hầu?"

"Vâng, Hầu phu nhân là tỷ muội kim lan[1] với phu nhân."

"Còn biết gần đây Hầu phủ có chuyện gì không?"

"Tiểu nhân không hề nghe nói Hầu phủ có chuyện gì."

Kim Tại Trung cau mày suy nghĩ nửa ngày, thật sự không nghĩ ra được gì. Y chỉ phân phó, "Ngươi cứ tiếp tục quan sát."

"Vâng."

"Lui xuống đi."

Vừa đúng lúc Trang ma ma vén mành đi vào, "Tam thiếu gia, hôm nay trời lạnh như vậy, ngài còn phong phanh thế này, đến lúc nhiễm phong hàn, không phải chính mình chịu khổ sao!"

"Vẫn còn ma ma, ma ma sẽ đau lòng."

Trang ma ma bất đắc dĩ nói, "Ngài đó." Sau đó thuận tay cầm áo choàng lông hồ ly trắng muốt khoác lên người Kim Tại Trung, "Tam thiếu gia, hôm nay ta nghe thấy tiểu tư gác cửa nói, sắp có chiến tranh."

"Chiến tranh? Không phải vừa mới đình chiến một năm nay ư? Sao lại đánh tiếp?!"

"Ai..., không biết, lần trước là Đại Nguyệt quốc phía Tây Bắc, nghe nói lần này vẫn là Đại Nguyệt quốc."

"Làm sao?"

"Nghe nói, có hai vạn binh lính trấn giữ ở biên cương."

"Ai..., đánh đi, có đánh cũng không đánh đến Diệu Thành."

"Đúng vậy."

"Ma ma đi hỏi thăm một chút, phủ Vĩnh Yên Hầu có người liên quan đến trận chiến lần này hay không!"

"Vâng, vậy ta đi đây."

Trang ma ma nhận lệnh đi ra, Kim Tại Trung mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn ngẫm nghĩ, xuân vây thu kém hạ mơ màng, đông sang ba tháng lại bất tỉnh.[2]

"Ngươi vẫn có thể ngủ." Kim Tại Trung sợ đến mức giật nảy mình, nhanh chóng mở mắt, "Là ngươi?!" Kim Tại Trung nhìn thấy người trước mắt, nhẹ nhàng thở ra, nam nhân vừa đến tự ý rót cho mình chén nước.

"Tống đại phu tòng quân đến Tây Bắc, bảo ta đem vài đơn thuốc đến cho ngươi, để ngươi uống đúng hạn."

"Đa tạ." Tại Trung nhận đơn thuốc, nhét vào lồng ngực.

"Ôn Tuyền sơn trang ở Tây giao[3] không tồi, bên cạnh còn có một mảnh đất đỏ khá lớn." Nam nhân đột nhiên lên tiếng, Kim Tại Trung sững sờ. Còn chưa kịp đáp lời người nọ lại nói tiếp.

"Ngọc bội giữ cẩn thận, có việc gì thì cầm ngọc bội và bức thư này đi tìm ông chủ Trầm là được." Tại Trung vừa định mở miệng hỏi làm sao hắn biết được chuyện của y, nhưng thân ảnh người nọ đã vụt một cái, nam nhân ấy lại biến mất.

Nhưng Tại Trung không biết, sau lần này, vài tháng sau y vẫn không gặp lại người này.

Hoàn đệ thập lục chương.

[1] Nguyên văn là "khăn tay giao", chỉ giao tình thân thiết giữa các tiểu thư thời xưa, lúc kết nghĩa thường trao đổi khăn tay.

[2] Ý chỉ hoàn cảnh của Tại Trung, mùa xuân thì gặp chuyện không may, cả hè thì mê man trên giường, đến thu lại mỏi mệt đau ốm, đến đông vẫn phải chịu thương thế mà không xuống giường được.

[3] Tây giao: Ngoại ô phía Tây.

Đệ thập thất chương – Đi.

Sau giờ ngọ, Kim Tại Trung lập tức phái người đi Tây giao, thu mua Ôn Tuyền[1] sơn trang và mảnh đất đó, tuy nhiên Ôn Tuyền sơn trang cũng được sửa chữa lại theo sắp xếp của y.

Thái Tiên liên tục hỏi tới, Ôn Tuyền sơn trang để làm gì!

Kim Tại Trung cuối cùng quá phiền, đành phải nói, "Chưa nghe qua, không trêu vào được thì nên đi trốn sao?"

Sau đó y xoay người vào nhĩ phòng, Thái Tiên chôn chân lẩm bẩm nói, "Chưa nghe qua! Ai nói vậy ta?!"

Kim Tại Trung gần đây rất nhàm chán, bởi vì Kim Tại Hi bị An nương giữ lại để học nữ công, mỗi ngày đều bận rộn đủ chuyện, y cũng không có đối tượng để trêu đùa, đành phải vào thư phòng Kim Diệp Khanh tùy tiện tìm mấy quyển sách về đọc, vừa hay y nhìn thấy quyển "Biên cảnh Diệu Huy", Kim Tại Trung đã nghiên cứu quyển sách này nhiều ngày.

Lúc Tại Trung vừa dùng xong điểm tâm, Kim Vĩnh đi vào, "Bẩm báo thiếu gia, tiểu nhân đã mua các loại củ cải, gieo trồng bây giờ luôn ạ? Mã trường[2] Diệu Đô và bãi cỏ cũng nói qua, năm mươi cân[3] phân bón mười văn[4] tiền, nhưng chúng ta phải tự tìm người vận chuyển."

"Ừm. Chuyện nông hộ thế nào?"

"Tiểu nhân ở Tây giao đã tìm vài nhà có kinh nghiệm làm nông, đều rất giỏi trồng trọt."

"Ừm, đến mã trường bên kia thương lượng lại, mười lăm văn năm mươi cân, để họ vận chuyển đến chỗ chúng ta!"

"Tiểu nhân đã biết, vậy còn củ cải?"

"Bây giờ trồng, bảo họ chú ý một chút, đừng nghĩ ta đối với chuyện đồng áng mắt nhắm mắt mở, bảy mươi mẫu trồng củ cải, còn ba mươi mẫu trồng khoai lang."

"Tam thiếu gia, khoai lang đến tháng năm mới trồng được."

"Ta biết, ngươi dùng tre, dựng thành lều lớn, dựng ba cái, bên trên phủ vải bông thật dày, sau đó ngoài cùng phủ kín bằng vải bố, rồi mua thật nhiều than trước, đợi lúc tuyết rơi khí trời trở lạnh, ban đêm trong mỗi lều đặt mười chậu than, đi đi, không đủ tiền thì đến tìm ta, dựng khung lều phải thật vững chắc biết không?"

"Vâng."

"Tam thiếu gia, lão gia đến." Thái Tiên ló đầu vào.

"Ta biết rồi, đi pha một bình trà Long Tĩnh mang đến."

"Vâng, thiếu gia."

Vừa phân phó xong, lão gia cũng vén mành đi vào, "Phụ thân đến." Kim Tại Trung mỉm cười với Kim Diệp Khanh, đưa lò sưởi tay của mình cho ông, "Phụ thân sưởi ấm trước đi, Tại Trung không lạnh."

Kim Diệp Khanh vui vẻ cười, "Thân thể thế nào?"

"Khá hơn rồi ạ."

"Chân thì sao?"

"Cũng tốt hơn nhiều, nghe Tống đại phu nói, hẳn đến đầu xuân là có thể đi lại nhiều rồi."

"Vậy là tốt rồi."

Hai người bỗng im lặng, Thái Tiên bưng trà vào, Tại Trung cầm bình trà rót cho Kim Diệp Khanh một chén.

"Phụ thân nếm thử ạ, đây là trà Long Tĩnh ngon nhất."

"Ừm, trà ngon."

"Phụ thân, nhi tử có một chuyện muốn thỉnh cầu."

"Nói đi."

"Gần đây nhi tử đã thu mua Ôn Tuyền sơn trang."

"Chuyện này ta biết."

"Nhi tử muốn đi đến đó ở nửa năm."

Kim Diệp Khanh không ngờ được, sửng sốt hỏi, "Sao lại..."

"Phụ thân, nhi tử không biết đối mặt với mẫu thân thế nào." Kim Tại Trung nhìn ra cây ngô đồng đã trụi lá, bình thản nói một câu.

Lời này làm Kim Diệp Khanh nhất lời không nói được gì.

"Phụ thân, đại phu nói, con đây là tâm bệnh tích tụ, nhi tử muốn thay đổi hoàn cảnh, tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, đường đường một nam tử hán, nhưng lại yếu đuối như nữ tử bình thường, truyền ra ngoài cũng làm người ta chê cười."

"Tết tân niên cũng sẽ không về?"

"Nhi tử bất hiếu, nhi tử không còn lòng dạ nào đón Tết năm nay." Nhất là với ba người kia.

"Tại Trung, ta biết."

"Phụ thân, người sống nhiều năm bên ngoài, người không biết, nhi tử không nói không có nghĩa trong lòng nhi tử không khổ sở, lại càng không đại biểu rằng nhi tử đã quên. Nhi tử từ nhỏ phải nhìn sắc mặt họ mà sống, vui vười hay tức giận, cho dù có làm sai hay không, người bị trách phạt luôn là nhi tử, mỗi đêm trộm khóc trong chăn cũng là nhi tử, chịu đòn rồi tự bôi thuốc cũng là chính nhi tử, nhi tử sợ rằng người duy nhất tốt với mình là Trang ma ma bị đuổi đi nên chưa từng dám cùng người thân cận. Nhi tử tuy gọi là Kim Tại Trung, nhưng chưa bao giờ là người Kim gia."

Câu nói cuối cùng khiến Kim Diệp Khanh trong lòng không khỏi run lên, chỉ đặt chén trà xuống, vỗ vỗ vai y, "Tại Trung, phụ thân có lỗi với con."

"Chuyện này không can hệ đến phụ thân, nếu năm đó phụ thân không đưa Tứ muội muội theo bên mình, nhi tử nghĩ Tứ muội muội cũng không thể hoạt bát đáng yêu như vậy. Nhi tử chưa bao giờ trách phụ thân, chỉ tự trách mình mệnh không tốt, có mệnh sinh ở Kim gia lại không có mệnh hiếu kính phụ mẫu." Kim Tại Trung ảm đạm cười, làm Kim Diệp Khanh nhớ đến nữ tử đạm nhạt năm đó, luôn thản nhiên mỉm cười, trong yếu đuối lại mang theo quật cường, vui vẻ gọi ông, "Lão gia, nhị lang, Diệp Khanh.", trái tim đau xót.

"Thôi, được rồi, Tại Trung vui vẻ là tốt, nhưng phải thường xuyên phái người truyền tin tức cho phụ thân."

"Dạ, nhi tử ngày mai sẽ khởi hành."

"Được, chọn vài hạ nhân thích hợp để hầu hạ."

"Nhi tử đã biết, còn nữa phụ thân, mẫu thân gần đây cánh tay quá dài, đã duỗi đến tận phủ Vĩnh Yên Hầu." Kim Tại Trung không tiếp tục nói, chuyện này y không quản được, phụ thân y vẫn có thể tính toán.

Kim Diệp Khanh vừa mới thể hiện lòng trung thành với Hoàng Thượng, tuyệt không nhúng tay vào chuyện lập Thái tử, Trương Tú Mai lại cùng nhà ngoại công Nhị hoàng tử Vĩnh Yên Hầu cấu kết, chuyện này không phải là tát vào mặt Kim Diệp Khanh hay sao?

Hoàn đệ thập thất chương.

[1] Ôn tuyền là nước nóng, sơn trang Tại Trung đã mua có suối nước nóng vì thế gọi tên là Ôn Tuyền sơn trang.

[2] Mã trường: Trường đua ngựa.

[3] Cân: Đơn vị đo khối lượng thời cổ đại, 1 cân thường bằng 500g.

[4] Văn: Trích lời tác giả: "1 lượng = 10 tiền, 1 tiền = 100 văn, với vấn đề này tôi không rõ lắm, 1 văn có thể mua được 2 cái bánh nướng. Giá cả thị trường hiện tại thì 1 cái bánh nướng là 5 sừng tiền, 1 văn chắc tương đường 1 nguyên tiền hiện tại, một tiền lại là 100 nguyên, tạm nghĩ vậy đi." Còn theo mình tìm hiểu thì 1 cân = 10 lượng, 1 lượng = 10 tiền, 1 tiền = 5 khắc, 1 văn là bao nhiêu thì chưa tìm được. Nói chung là cũng như nhau, mọi người cứ châm chước chỗ này nhé.

Đệ thập bát chương – An bài.

Kim Diệp Khanh đi rồi, Tại Trung cho người thu thập đồ đạc, chỉ mang theo vài bộ y phục màu lục y thích nhất, áo choàng lông chồn cùng cổ cầm cũ kỹ mà Mị nương để lại, rồi cho Thái Tiên mang theo tất cả bạc đã đổi. Lúc Tại Trung chuẩn bị lên mã xa, Kim Thanh lại vội vàng chạy đến.

"Ôi, cũng may còn kịp, Tam thiếu gia, đây là lão gia dặn nô tài giao cho ngài." Kim Thanh hai tay bê một tráp gỗ, Thái Tiên cung kính nhận lấy, nhét một nén bạc vào tay Kim Thanh.

"Làm phiền Kim thúc."

"Không phiền, Tam thiếu gia thuận buồm xuôi gió."

Kim Tại Trung chắp tay rồi vào thùng xe, Trang ma ma và Thái Tiên cũng lần lượt đi vào, cuối cùng Kim Vĩnh ngồi bên cạnh xa phu, một mã xa chở người, một mã xa chở đồ, chạy về phía Tây giao. Bên trong xe.

"Thiếu gia, lão gia cho ngài cái gì vậy?"

"Mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao?" Kim Tại Trung vẫn mệt mỏi dựa vào đệm đọc sách, ngay cả ánh mắt cũng không nâng, cao quý vô cùng, Thái Tiên thoáng do dự nhìn Trang ma ma, Trang ma ma nhẹ cười với nàng, ý bảo không sao, Thái Tiên mới mở tráp ra, "Oa", Thái Tiên giật mình há to miệng, Tại Trung vậy mà cũng không ngẩng lên.

"Thiếu gia, lão gia cho ngài một ngàn lượng."

"Một ngàn lượng, tưởng chỉ cần một ngàn lượng ta sẽ buông tha Trương Tú Mai và Kim Tại Mỹ sao? Nằm mơ." Thái Tiên không thèm nói tiếp, nhét ngân phiếu một ngàn lượng vào giữa xấp ngân lượng mang theo, rồi cẩn thận cất kỹ. "Đây là tiền vốn để thiếu gia chúng ta buôn bán, nô tỳ sẽ giữ thật kỹ."

Kim Tại Trung lúc này mới nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, Thái Tiên này tính tình thẳng thắn, không thích hợp hầu hạ bên người ta, nếu về sau buôn bán thuận lợi thì không sao, chỉ sợ ta bị gả cho phú gia nào đó, Thái Tiên tuyệt đối sẽ không được đối đãi tốt.

"Thái Tiên bao nhiêu tuổi?"

"Nô tỳ mười lăm."

"Ừm, cũng nên xuất giá rồi."

"Thiếu gia, ngài...có phải ghét bỏ nô tỳ tay chân vụng về hay không?" Tuy khuôn mặt đỏ hồng, nhưng ánh mắt lại rất lo lắng.

"Xem ngươi nóng vội kìa, bây giờ bên người ta không có ai làm sao bỏ ngươi được, chỉ xem trước cho ngươi thôi." Kim Tại Trung đặt quyển sách trên tay xuống, quay đầu hỏi Trang ma ma, "Ma ma, Hứa Hiền bao nhiêu?"

"Tiểu tử đó, cũng gần hai mươi rồi."

"Vậy sinh kế làm gì?"

"Không có, nó tuy đầu óc linh hoạt nhưng chưa trải sự đời bao nhiêu, chỉ đi theo phụ thân trồng trọt."

"Đợi có thời gian gọi Hứa Hiền đến gặp ta, ta có việc cho huynh ấy."

"Tạ ơn thiếu gia, đến nơi ta sẽ gọi nó đến."

"Cũng gọi cả Hứa đại bá đến, các ngươi cũng xem như đoàn tụ cả nhà ở Ôn Tuyền sơn trang, Hứa đại bá có thể đến cánh đồng bên cạnh làm việc, ta vừa lúc thiếu một quản gia, nếu Hứa đại bá làm tốt, ta sẽ để bá bá làm quản sự."

"Lão nô tạ ơn thiếu gia."

"Gì mà tạ ơn với không tạ ơn, nói ra cũng là giúp ta trông nom."

Đến Ôn Tuyền sơn trang, Kim Tại Trung nhìn đình viện được xây cất theo lối cổ xưa, con đường vào rải đá xanh tinh tế, hai bên đủ loại hạnh đào, cỏ xanh mơn mởn, phòng xá tuy không được xem là mới, nhưng nhìn qua rất sạch sẽ. Kim Tại Trung chọn căn phòng hướng về phía mặt trời, vừa mở cửa sổ là có thể nhìn thấy một mảng xanh biêng biếc, Thái Tiên ở phòng bên trái, Trang ma ma bên phải, Kim Vĩnh thì được an bài phòng ở hậu viện.

.

Hai ngày sau, phụ tử Hứa gia đến Ôn Tuyền sơn trang, "Thỉnh an Tam thiếu gia."

"Ôi, sao có thể làm thế này, Hứa đại bá và đại ca nhanh đứng lên đi."

"Tam thiếu gia đã ban cho cả nhà chúng ta kế sinh nhai, lão nô vô cùng cảm kích, vậy nên nhất định phải bái." Hứa đại bá cố ý, Kim Tại Trung cũng hơi cúi người nhận bái, sau đó cho Thái Tiên nhanh chóng đỡ Hứa đại bá đứng dậy.

"Các vị chắc đã nghe ma ma nói qua, Hứa đại bá đến cánh đồng bên cạnh cùng tìm tòi rồi dựng vài căn lều lớn cho ta, nếu làm tốt chuyện này, sau này sẽ có vô số ngân lượng, về phần Hứa đại ca đã từng học qua mấy chuyện như trông coi cửa hiệu chưa?"

"Bẩm Tam thiếu gia, tiểu nhân...tiểu nhân chưa từng." Hứa Hiền thoạt nhìn rất thật thà.

"Vậy có biết đọc sách, viết chữ được không?"

"Có đọc qua vài quyển, biết được mấy chữ."

"Có thể tính toán sổ sách không?"

"Cái này..." Nói đến tính sổ, ánh mắt Hứa Hiền lập tức sáng lên, "Ta...tiểu nhân trước đây không thích đọc sách, nhưng lại thích học tính nên lúc trước có đi theo tiên sinh chưởng quầy cách vách học một khoảng thời gian.

Kim Tại Trung ngừng lại một chút, "Ta cũng không nhiều lời, ta muốn mở một cửa hiệu kim hoàn, nhưng chưa tìm được người quản sự và chưởng quầy, thậm chí ngay cả thợ thầy cũng không có, bây giờ ta có vài chuyện giao cho huynh, huynh phải làm cho tốt!"

"Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức."

"Mấy ngày tới huynh hãy đến chợ xem xét đây đó nhiều một chút, nhất là chợ phía đông, chỗ đó ngọa hổ tàng long, cẩm thận tìm cho ta thợ hoàn kim tay nghề thật tốt, hai thợ tạo hình bảo thạch, hai thợ chế tác vàng bạc, hai ba người chạm trổ hoa văn, nhất định phải là thợ có tay nghề giỏi, nếu huynh ngắm thấy được, trước tiên đừng đánh tiếng là ta, cứ nói chủ tử muốn mở hiệu kim hoàn, để bọn họ chọn món đồ tốt nhất rồi đem về cho ta xem. Tuyển thêm thợ nhị đẳng và tam đẳng, huynh kín đáo hỏi thăm tình hình gia cảnh của họ cho ta, cũng hỏi vài lời về chuyện tiền lương hằng tháng, nếu huynh không biết bao nhiêu, vậy cứ đến vài cửa hiệu hỏi thăm trước, sau đó tìm mấy tiểu tư biết chữ, dạy lại mánh khóe của huynh cho họ, như vậy họ sẽ đi theo huynh, trước đó đừng nói với họ sẽ làm gì. Huynh hiểu chưa?"

"Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ."

"Đúng rồi, lúc đến phố Tây sẵn tiện nghe ngóng một chút xem, một cửa hiệu cần bao nhiêu tiền mới có thể mở, phải thăm dò nhiều chỗ, nhất định phải tìm nơi có vị trí đắc địa, đến chợ Đông xem có thương gia kim hoàn nào thích hợp hay không, nếu có gọi họ mang hàng đến đây tìm ta. Trong tay ta người không đủ dùng, chỉ có thể làm phiền Hứa đại ca."

"Không phiền, ta đây cũng không có chuyện gì làm."

"Nếu làm tốt, mai sau ta sẽ tìm cho huynh một người vợ xứng đáng."

"Tạ ơn...Tạ ơn Tam thiếu gia."

"Được rồi, đi nhanh đi, ta cũng mệt."

Người đi rồi, Kim Tại Trung đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, người làm cũng đã sắp xếp tạm ổn, chỉ là vẫn thiếu một người quản sự, việc này không thể gấp được.

Hoàn đệ thập bát chương.

Đệ thập cửu chương – Quản sự.

Kim Tại Trung không thể không nói, cả nhà Trang ma ma đến đây đã giúp y không ít chuyện, lều lớn bên cánh đồng đã dựng gần xong, Hứa đại bá không yên lòng, một mực muốn ở lại bên đó, Kim Tại Trung khuyên cũng không được, đành phải đồng ý, mà mấy ngày nay cũng không thấy Hứa Hiền đâu, nghe Trang ma ma nói, từ sáng sớm đã đến chợ Đông, đến tối mịt mới về nhà.

"Thiếu gia, tiểu nhân dẫn người đến đây." Hứa Hiền gấp gáp, vừa vào sơn trang đã vội vàng gọi.

"Tiểu tử này, không thể ổn trọng một chút sao." Trang ma ma túm lấy Hứa Hiền đang chuẩn bị chạy vào phòng Tại Trung. "Thiếu gia vừa mới dậy" Trang ma ma vội quát Hứa Hiền.

"Mẫu thân, con cũng vì sốt ruột thôi, sư phụ này tìm tới cửa, con thấy cũng bình thường, hỏi lão vài câu, ai ngờ trước kia lão là chưởng quầy của Đức Thuận Lâu, con chỉ sợ lão bị người khác cướp mất thôi."

"Chưởng quầy của Đức Thuận Lâu, sao có thể từ bỏ chỗ tốt như vậy, thật khó tin, lại còn tìm đến ngươi?! Có đáng tin không?"

"Con ban đầu cũng sợ hãi, đưa sổ sách cho lão, lão lại chỉ cần một nén nhang là có thể tính toán đâu vào đấy. Con sao có thể không nhanh chóng đưa người đến đây."

Kim Tại Trung vừa rửa mặt vừa nghe mẫu tử Trang ma ma nói chuyện.

"Nhanh nhanh, Hứa đại ca mau dẫn người vào." Tại Trung gọi Thái Tiên đi pha trà, nhìn vị chưởng quầy kia đánh giá một lượt, sau đó mỉm cười.

"Không biết chưởng quầy họ gì?"

"Lão nô họ Trịnh."

"Trịnh chưởng quầy, không biết vì sao ngài lại bỏ Đức Thuận Lâu để đến tìm một kẻ ngay cả cửa hiệu nhỏ cũng chưa mở là ta."

"Là chủ tử của lão nô phân phó."

"Vậy, chủ tử của ngài là..."

"Chủ tử may mắn được Tam thiếu gia cứu một mạng, chủ tử căn dặn lão nô đến đây giúp ngài trông nom cửa hàng, đây là khế ước bán thân của lão nô. Về sau Tam thiếu gia chính là chủ tử của lão nô."

"Không biết ta có thể hỏi đại danh của người đó hay không?"

"Bẩm Tam thiếu gia, lão nô cũng không biết, chỉ có tổng quản của Đức Thuận Lâu mới có thể gặp chủ tử, lão nô là quản sự nhị đẳng, chỉ được gặp tổng quản."

"Vậy phải làm phiền Trịnh bá rồi, ngài hiểu biết rộng rãi, giúp ta liên hệ với một thương gia châu báu, làm nguồn cung cấp cho cửa hiệu kim hoàn sắp tới."

"Lão nô đã biết."

"Hứa đại ca, sau này huynh có chuyện gì cứ tìm Trịnh bá thương lượng."

"Tam thiếu gia, tiểu nhân đã biết, thợ bảo thạch và chế tác vàng bạc tiểu nhân đã tìm xong rồi, cũng hỏi thăm gia cảnh rõ ràng, đều chỉ là những người nghèo khổ có một cái nghề nuôi thân, khi nào thì thiếu gia định gặp."

"Trưa ngày mai đưa người đến đây, buổi sáng ta muốn sang cánh đồng xem thử."

"Vâng, tiểu nhân đã hiểu." Sau khi Hứa Hiền và Trịnh quản sự đi xuống, Kim Tại Trung khẽ vuốt mảnh ngọc bội trước ngực, suy nghĩ xem người nọ là ai? Kỳ Lân Các chính là thi xã nổi danh ở Diệu Thành, còn Đức Thuận Lâu này lại là tửu lâu danh tiếng, dược thiện[1] ở đây nức tiếng gần xa. Người đó hẳn chính là ông chủ lớn của hai nơi này, nhưng y lại không tra ra được danh tính là ai, quả thật làm Kim Tại Trung khổ não. Nhưng y lại không nghĩ đến, mỗi lần người nọ giúp y, đều đang từng chút tiết lộ sự tình mà hắn đã che giấu.

Hoàn đệ thập cửu chương.

[1] Dược thiện: Bữa ăn dinh dưỡng đầy đủ, có thể chữa, phòng bệnh.

***

Đệ nhị thập chương – Tết.

Từ sau khi Trịnh quản sự đến đây, Kim Tại Trung cảm giác rõ ràng tiến trình mở cửa hiệu đã nhanh hơn rất nhiều, có lẽ sau Tết là có thể mở được, nhưng Kim Tại Trung lại bảo Trịnh quản sự nán lại hai tháng rồi mới khai trương. Y vừa cho Hứa Hiền và Trịnh quản sự tìm thợ hoàn kim giỏi, vừa tự mình thiết kế vài món trang sức, chính y lúc còn ở thế giới hiện đại thích nhất là sưu tập nhẫn và bông tai, nhưng Diệu Huy lại không có ai đeo nhẫn, chỉ có ngọc cầm tay.

Kim Tại Trung bắt đầu tự mình thiết kế những chiếc nhẫn đầu tiên, ở đây không có bạch kim, chỉ có bạc thông thường, nhưng bạc bình thường lại không thể duy trì vẻ sáng bóng lâu dài, vậy nên Tại Trung chọn dùng vàng.

Ngày qua ngày cứ như vậy lẳng lặng qua nhanh, thời gian một đi không trở lại, vì Kim Tại Trung ngày ngày đều được ngâm mình trong hồ nước nóng ở sơn trang, làn da bây giờ cũng trắng nõn, hồng hào, mượt mà nhẵn mịn.

Kim Tại Hi lúc rãnh rỗi sẽ chạy đến kể với y chuyện này chuyện nọ, tỷ như phu nhân đã được ra khỏi Phật đường, ngày Kim Tại Lễ thành thân có những ai làm khách, phu quân Kim Tại Mỹ cũng tuấn tú lịch sự. Thêm nữa là, phu nhân và Lý ma ma thường xuyên đến phủ Vĩnh Yên Hầu làm khách, sau đó mặt mày hớn hở quay về, lão gia cũng không trách mắng gì nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn cùng phu nhân thảo luận vài chuyện, hạ nhân trong phủ đều nói mặt trời sắp mọc đằng Tây. Chuyện này làm Kim Tại Trung rất không an lòng, gần đây tâm tư y vẫn luôn đặt vào cửa hiệu kim hoàn và chuyện dựng lều ngoài cánh đồng, có phần lơi lỏng chuyện ở Kim phủ hay nói đúng hơn là phu nhân, y vội vàng căn dặn Kim Vĩnh.

"Kim Vĩnh, ngươi chọn một ít khoai lang, đưa về phủ báo lại rằng ở đây rất tốt, bảo phụ thân yên tâm, sẵn tiện hỏi thăm xem phu nhân gần đây làm gì."

"Tiểu nhân đã biết, vậy tiểu nhân xin lui." Kim Vĩnh nhanh chóng lui xuống.

Kim Tại Trung không hiểu sao lại bắt đầu hoảng sợ.

Qua một canh giờ Kim Vĩnh mới trở về, hắn trực tiếp đi vào phòng Kim Tại Trung, "Sau khi phu nhân ra khỏi Phật đường, đầu tiên là nhận sai với lão gia, cũng tỏ vẻ về sau nhất định sẽ đối xử tử tế với Tam thiếu gia và Tứ tiểu thư, lão gia ban đầu không tin, còn trách cứ phu nhân tự tiện lui tới phủ Vĩnh Yên Hầu, phu nhân nói mình và Hầu phu nhân là tỷ muội kim lan nhiều năm, hỏi qua thì biết sau Tết vài ngày, Vĩnh Yên Hầu thiết yến có mời lão gia cùng phu nhân đến, lúc trở về hai người rất vui vẻ, lão gia còn chủ động bàn bạc với phu nhân chuyện gì đó. Tiểu nhân hỏi cha, phụ thân tiểu nhân nói chỉ nghe được loáng thoáng rằng nhị thứ thiếu gia, Tam thiếu gia, Tứ tiểu thư thành thân gì đó. Đầu đuôi là chuyện gì thì tiểu nhân không hỏi ra được."

"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, có thưởng bạc cho cha ngươi chưa?"

"Tạ ơn Tam thiếu gia hậu ái, phụ thân tiểu nhân nói phụ thân được theo bên cạnh lão gia là tốt lắm rồi."

Kim Tại Trung nhíu mày, sau khi Kim Vĩnh đi xuống, y bắt đầu ngẫm nghĩ xem lão yêu bà bên đó rốt cuộc muốn làm cái gì. Tin tức thật sự quá ít ỏi, y tìm Trang ma ma nhưng ma ma cũng không nghĩ ra chuyện gì. Vừa lúc Trịnh quản sự vào, Kim Tại Trung không khỏi lên tiếng hỏi, "Trịnh quản sự có biết gì về phủ Vĩnh Yên Hầu không?"

"Lão nô có biết chút ít."

"Vậy ngài nói cho ta một chút."

"Hầu gia năm xưa là thủ hạ của Ngự Thân Vương gia, không có Vương gia quân công hiển hách, nhưng cũng có chiến công khổ nhọc, vậy nên được Hoàng Thượng phong tước Vĩnh Yên Hầu. Hầu phủ lừng lẫy một thời, nhưng ba năm trước, về chuyện có tái chiến Tây Bắc hay không, Hầu gia chủ chiến, Vương gia lại chủ trương hòa bình, hai người tranh cãi đến mâu thuẫn không thể gỡ bỏ. Sau đó Hầu gia cố ý xin đánh, Hoàng Thượng lập tức ân chuẩn, không ngờ đến Tây Bắc lại liên tiếp bại lui, Hoàng Thượng bất đắc dĩ phải phái Thân Vương thế tử đi Tây Bắc, lúc bấy giờ mới đánh đuổi được quân Đại Nguyệt lui về biên cảnh, Thân Vương Thế tử vừa lúc được phong danh xưng là Phiêu Kị Đại tướng quân. Hầu gia cảm thấy mặt mũi đã mất hết, nên mới thỉnh giá[1] với Hoàng Thượng, lâu dần không vào triều, mọi người cũng dần quên Hầu phủ, được biết một năm trước, Nhị hoàng tử cưới trưởng nữ Hầu gia làm Hoàng tử phi, Hầu phủ bấy giờ mới một lần nữa được người đời nhắc tới."

"Vậy Hầu gia có mấy người con?"

"Hầu gia có năm nhi tử, Thế tử gia, Tam thiếu gia và Ngũ thiếu gia là con vợ cả, Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia là con thiếp."

"Vị Nhị thiếu gia này đã thành thân?"

"Cái này lão nô chưa nghe nhắc tới, có điều theo tuổi tác mà nói, chắc cũng sắp."

"Nhị thiếu gia này là người thế nào?"

"Nghe nói tuấn tú nho nhã, đang ở Quốc Tử Giám đọc sách."

Kim Tại Trung lại rơi vào trầm tư, nếu lần này là chọn người thành hôn cho ta, với tính cách lão yêu bà đó, không có khả năng tìm mối tốt như vậy cho ta, vậy thì nhất định đó là hôn sự của Tứ muội muội. Nếu Tứ muội muội bước vào phủ Vĩnh Yên Hầu, vậy không phải Kim gia sẽ trở thành con chó bên Nhị hoàng tử sao? Phụ thân làm sao đồng ý chuyện này? Rốt cuộc đây là thế nào, Kim Tại Trung nghĩ mãi không ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thiên không bắt đầu rải xuống từng bông tuyết trắng xóa, Kim Tại Trung để lại nghi vấn sang một bên, đành phải gặp chiêu thì phá chiêu thôi.

Đầu năm ở Ôn Tuyền sơn trang không khí thật ấm áp, Kim Tại Trung, Thái Tiên cùng cả nhà Trang ma ma, mọi người quây quần quanh cái bàn thật to làm sủi cảo. Trong lúc ai nấy đều chuẩn bị cho một bữa tối đầy đủ, lại thấy Lý ma ma hầu hạ bên người phu nhân đến, Lý ma ma bước đến hành lễ với Tại Trung.

"Thỉnh an Tam thiếu gia."

"Lý ma ma đứng lên, mẫu thân có chuyện gì sao?"

"Tam thiếu gia sáng suốt, tỷ muội kim lan với phu nhân là Vĩnh Yên Hầu phu nhân gần đây lòng dạ u sầu, phu nhân nói ngài cũng gặp bệnh như thế, nhưng từ khi đến Ôn Tuyền sơn trang này thì tốt hẳn lên, Hầu phu nhân nghe thế nên muốn đến đây xem thử, ở lại vài ngày, sau đó nếu thấy có hiệu quả sẽ tự mình tìm mua một sơn trang suối nước nóng như ở đây. Chuyện này lão gia cũng đồng ý, đêm nay lão gia, phu nhân, còn có Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Tứ tiểu thư sẽ đến đây, lão nô được lệnh đến đây báo trước với ngài một tiếng, phu nhân nói muốn cả nhà đoàn viên đầu năm, ngài thân thể không khỏe, không thể đi đi lại lại quay về, nên mọi người sẽ đến đây sum vầy với ngài một lúc."

"Làm phiền Lý ma ma, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt để nghênh đón phụ thân, mẫu thân."

"Tam thiếu gia đừng vội, lão nô còn có lời muốn nói. Phu nhân dặn ngài an bài bốn căn phòng ở chính viện, phu nhân, Hầu phu nhân, Hầu Nhị thiếu gia, cả Tứ tiểu thư của chúng ta sẽ đến đây ở lại vài ngày."

Kim Tại Trung sửng sốt, phiền phức đã sắp tới cửa, chuyện này quả thật là để Tứ muội muội gần gũi sao?

"Làm phiền Lý ma ma, Thái Tiên tiễn ma ma."

"Lý ma ma mời."

Lúc sau, Trang ma ma lo lắng nhìn Kim Tại Trung, "Tam thiếu gia, chuyện này ngài phải chú ý, phu nhân không chừng lại muốn giở thủ đoạn mờ ám gì đó."

"Ta biết, nhưng ta thật không đoán ra bà ta muốn làm gì, đành phải "binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn" thôi."

Hoàn đệ nhị thập chương.

[1] Thỉnh giá : Cáo bệnh, xin nghỉ, nói chung là viện cớ để không vào triều nghị sự nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com