TruyenHHH.com

Sqhy Snh48 Cuoi Truoc Yeu Sau

- ưm... Vương dịch... Chậm một chút... ưm...

- lão công...

- ưm...

Vương dịch trong đầu không thể suy nghĩ được gì nữa, người con gái này thật kì lạ, muốn cô chậm lại nhưng lại phát ra những âm thanh mê hoặc như vậy cô làm sao chậm được đây?

Mồ hôi của vương dịch thấm ướt cả áo, cô cúi người xuống hôn châu thi vũ, rồi lại trượt xuống ngực, nâng niu xoa nắn...

Móng tay của châu thi vũ ở trên lưng của vương dịch không ngừng cào cấu, tạo ra vô số vết đỏ nhưng miệng thì không ngừng rên rỉ tên của lão công.

- ưm... Vương dịch...

Một lát sau...
Nhìn người con gái ngủ say trong lòng mình, vương dịch cũng chẳng hiểu tại sao lại có thể mất kiểm soát tới như vậy.

Vừa rồi còn rên rỉ dưới thân cô mà bây giờ lại ngủ ngon tới như vậy...

Tới lúc ngủ rồi đôi tay vẫn không buông vương dịch ra, đây là sợ vương dịch chạy mất sao?

Vương dịch đưa tay vuốt sợi tóc mái ra phía sau, hôn lên trán châu thi vũ rồi thì thầm.
- ngủ ngon!

Sau đó vương dịch phải kết thúc tuần trăng mật sớm hơn dự định vì bệnh tình của mẹ cô có chuyển biến xấu.

Nhưng may là bố của châu thi vũ đã tìm được một bác sĩ giỏi thụy sĩ, sau khi được sự chấp thuận của vương dịch đã đưa bà ấy ra nước ngoài trị liệu.

Vương dịch đối với sự giúp đỡ này vô cùng cảm động, trước giờ chẳng có ai đối tốt với cô tới như vậy, chưa từng có...

Bệnh viện nơi vương dịch làm việc vốn là một bệnh viện có tiếng tăm, mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân từ khắp nơi tới, vương dịch cả ngày bận việc ở bệnh viện, đến khi về nhà còn phải xem bệnh án đến khuya.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của vương dịch Khiến châu thi vũ ngày càng thấy thích người con gái này, tự đắc vì mình có một lão công xuất chúng.

- vương dịch...
- vương dịch ~~
- vương dịch!

Châu thi vũ cứ ngồi thơ thẫn gọi tên vương dịch mãi, vốn dĩ muốn đọc tiểu thuyết, đợi vương dịch tan làm trở về nhưng trong đầu cô bây giờ đều là hình bóng của vương dịch.

Những người làm trong châu gia nhìn thấy dáng vẻ si tình này của đại tiểu thư đều không nhịn được cười.

Châu phu nhân nhìn thấy cũng chỉ có thể lắc đầu.
- không phải vương dịch mới đi có mấy tiếng thôi sao? Con có cần phải làm như 3000 năm rồi không gặp không?

Châu thi vũ úp mặt vào quyển sách, thẫn thờ lên tiếng.
- a... Nhưng mà con nhớ em ấy rồi!

- chịu hết nổi con mà, sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, nếu muốn gặp vương dịch thì tới bệnh viện đi! - châu phu nhân bất lực trước con gái chỉ có thể nghĩ cách giúp cô.

- đúng rồi, đa tạ mẫu thân đại nhân, con đi tìm vương dịch đây!!!

- haizz...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com