3.3/ Sự im lặng
Vài giờ sau buổi thẩm vấn đầu tiên với Wade WilsonY tá Mary Jane đã chăm sóc kĩ lưỡng cho vết thương của Peter, tiện thể, nhét vào balo của cậu số điện thoại riêng phòng hờ cho trường hợp khẩn cấp.“Tôi thề, tôi không có cưa cậu đâu. Cái này chỉ dành cho trường hợp khẩn cấp.Ngập ngừng một lúc, cô tiếp tục:“Và khẩn cấp á, bao gồm cả cô đơn luôn. Bất cứ khi nào cậu cần người tâm sự.
Ah, tôi xin lỗi. Chắc tôi im miệng được rồi.”Cô nàng biện hộ cho lời nói mâu thuẫn của mình một cách vụng về đến đáng yêu.Mặt thì đỏ lựng lên, lắm khi còn đỏ hơn cả mái tóc dài mềm mại. Miệng vẫn cứ ấp a ấp úng, trong khi tay thì đan xoắn vào nhau.Đến khi bầu không khí không thể nào gượng gạo hơn được nữa, cô nàng mới nói lời từ biệt với Peter.Đôi chân dài bước nhanh về phía cửa.Bỏ lại cậu nhóc, vẫn đang thẫn thờ.Ngồi trong phòng khách sạn, tay mân mê tách cà phê nguội lạnh, Peter vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài giúp cậu tập trung hơn vào công việc, nhưng, cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ khiến cậu không khỏi gầm gừ khó chịu.Đầu óc vẫn còn đang mải suy nghĩ, tay vô thức cứ nhấn vào nút “replay” nghe đi nghe đoạn ghi âm cuộc phỏng vấn trước đó, cố gắng phân tích từng ngóc ngách nhỏ trong lời nói của Wade.Tiếng click chuột lại vang lên.Lần nghe thứ 5.Cuộc nói chuyện của Fury qua điện thoại đã kết thúc vài phút trước. Kết quả cũng thật thất vọng, chẳng kém là bao so với khi thẩm vấn tên Wade Wilson.“Nhưng tôi chẳng lấy được thông tin nào bổ ích hết,” Peter gằng giọng trong khó chịu khi Fury chúc mừng cậu đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc.“Có thể đây chỉ là một đầu mối giả, một trò đùa nhảm nhí khác hắn dùng để giải trí cho sở thích quái đản của chính bản thân. Đến lúc chúng ta nhận ra điều đó, thì ngoài kia lại có thêm một cô gái mất mạng!”“So với những lần thẩm vấn trước đó của chúng ta, tôi không nghĩ nó thật sự vô dụng đâu, Parker.” Fury nghiêm túc, “Wilson có thói quen sỉ nhục, xúc phạm đến những kẻ hắn đưa thông tin giả, nhưng theo tôi thấy, đối với cậu thì hoàn toàn ngược lại.”“Ai biết được hắn có đang chơi chúng ta, hay…”“Đặc vụ Parker.” Fury cắt lời, “Cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tìm hiểu đầu mối hắn đưa càng nhanh, thì cậu sẽ càng dễ dàng phát hiện hắn có đang nói dối hay không.”Thở dài nặng nề, Peter đưa tay luồn vào mái tóc nâu mềm mại của chính mình.Vò rối.“Vâng, tôi hiểu, thưa ngài.”“Tốt. Tôi còn việc phải giải quyết. Tạm biệt.”Kết thúc cuộc gọi.Peter uống nốt phần cà phê nguội ngắt.Đắng.Thật đắng.Tay lướt nhẹ trên bàn phím, gõ lộc cộc từ khoá “Harley Quinzel”.Lăn chuột, nhìn sơ qua hàng ngàn kết quả.Cố gắng tống khỏi đầu kí ức về những nạn nhân xấu số.Xác họ nằm trên lớp tuyết trắng xoá, lạnh ngắt. Làn da khô khốc, tái xanh nhợt nhạt không còn chút huyết sắc.
Như những ma-nơ-canh.
Chỉ là, những ma-nơ-canh đó từng là con người.Hàng giờ trôi qua, cuối cùng Peter cũng tìm một loạt những bài báo cùng thông tin hữu dụng.Harley Quinn.
Nổi tiếng là cô nàng chuyên trộm cắp vào 4 năm trước, đúng khoảng thời gian Wade vẫn còn ngoài vòng pháp luật.
Tên thật là Harleen Quinzel.
Tổng tài sản lên đến hàng triệu đô-la từ trang sức, vàng bạc, xe hơi và quần áo,… từ những phi vụ cướp ngân hàng.
Sau khi bị phát hiện, ả đã tẩu thoát với một vụ nổ theo đúng “nghĩa đen”: cho nổ tung toà nhà của nạn nhân cuối cùng, giết chết 3 người, và vẽ lên phố dòng chữ “ĐM chúng mày” với sơn xịt màu đỏ.
Vị trí hiện tại vẫn còn là một ẩn số.
Theo tin đồn, có một người bạn của ả đã mua được một khu đất cũ từng bị hoả hoạn, sau đó xây dựng một toà chung cư, cốt yếu để trá hình cho câu lạc bộ ở bên trong.
Hiện giờ câu lạc bộ vẫn còn hoạt động.
Mở cửa đến 4h sáng.Peter hướng đôi mắt mệt mỏi xuống góc phải laptop.Chỉ mới 9h.Đôi mắt chăm chú hướng vào màn hình, ghi nhớ nhanh địa chỉ trong khi gọi cho Ngài Fury, hứng khởi kể cho ông ấy nghe rằng cậu đã tìm ra đầu mối đầu tiên và sẽ đến đó điều tra ngay lập tức.Tắt nguồn laptop, Peter phóng nhanh ra khỏi căn phòng khách sạn.Từng bước chân sải nhanh dưới ánh đèn đường.Vội vã.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com