3.1/ Sự im lặng
“Vậy thì, cậu, thực sự bao nhiêu tuổi?”Peter chọn cách im lặng, lơ đi câu hỏi của hắn, tiếp tục xuất trình thẻ nhân viên FBI cấp cao cho vị y tá và gã bảo vệ. Tất nhiên mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ việc có một cái đuôi cứ bám theo cậu.“Không thể trên 20, tôi dám chắc”, hắn, tên tiến sĩ Harry Osborn cứ tiếp tục luyên thuyên, trong khi mắt thì lại đảo lên đảo xuống trên cơ thể săn chắc, ưa nhìn của cậu nhóc – và điều này thật sự, mẹ nó, rất rất khó chịu. Quả thật, nếu không được rèn luyện khả năng kiềm chế cùng cách ứng xứ chuyên nghiệp của một đặc vụ, chắc chắn Peter đã không ngần ngại tặng hắn mấy “viên kẹo đồng” thay cho lời chào thân thiện trong lần đầu gặp mặt.“Thưa ngài, tôi xin chắc chắn rằng tôi đã đạt đến tiêu chuẩn về tuổi tác để được gia nhập vào FBI”, cậu cố tình nhấn mạnh, để nhắc hắn nhớ rằng cậu không phải tên nhóc hư hỏng nào đó ở quầy bar, “và tôi cũng đủ tiêu chuẩn để thẩm vấn Wade Wilson, như yêu cầu của ngài Nick Fury.”Osborn nhướn đôi lông mày rậm lên trong bất ngờ, có lẽ hắn cũng đủ thông minh để chọn cách im lặng thay cho những lời nói sáo rỗng khi nhận ra thái độ khó chịu của vị đặc vụ trẻ tuổi. Bầu không khí dần chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng bước chân khô khốc vang vọng khắp hành lang.“Những kẻ nguy hiểm nhất đều được giám sát ở đây”, Osborn giải thích, mũi giày gõ từng tiếng “cộp cộp” trên sàn nhà trong khi chờ đợi vị y tá hướng dẫn đến buồng tiếp theo, “những tên giết người hàng loạt, cưỡng bức, khủng bố, bắt cóc con tin,…cậu chỉ cần cho tôi một cái tên, và tôi sẽ lo phần việc còn lại.” Tay hắn đặt lên vai của Peter, giọng điệu khinh khỉnh, “Wade Wilson là một kẻ cực kì nguy hiểm, dặc vụ Parker, tôi xin nhấn mạnh. Mới vài tháng trước, hắn đã bẻ gãy lưng của gã bảo vệ già và giật đứt mệnh căn của tên còn lại.” Parker nhăn mặt, dù đã đọc bản báo cáo trước đó, nhưng cậu vẫn không khỏi rùng mình khi nhận ra rằng, chỉ vài phút nữa, cậu sẽ đối mặt với tên thần kinh đó, bằng xương bằng thịt, “Tôi biết, thật kinh tởm. Chỉ tội nghiệp cho Sam, chẳng bao giờ có cuộc sống bình thường nữa.”“Còn vấn đề nào nữa không?”“Đừng nhận bất cứ thứ gì từ hắn, đừng lại quá gần lớp kính, và bằng mọi giá, không được khiêu khích hắn”. Osborn nói, dường như có vẻ gấp rút, vội vã.Peter gật đầu, tỏ ý đã “thông suốt” tất cả những lời cảnh báo của Osborn. “Wilson đặc biệt ghét những ai nhạo báng hắn”, Osborn tiếp tục, đôi chân thon dài vẫn duy trì từng bước đều đặn. Hắn cố gắng để tay lướt dọc sống lưng của của Peter, nhưng có vẻ không được thành công lắm, khi người nọ vẫn nhẹ nhàng tránh né, giữ “khoảng cách an toàn”. “Tính cách thay đổi liên tục, từ một gã hề thích nói chuyện phiếm, hắn có thể biến hoá thành một tên giết người khát máu. Và nếu như, hắn có nói bất cứ thứ gì “thú vị”, dù là nhỏ nhất, hãy cho tôi biết trước tiên, đã rõ?”Chúa ơi, ngài có thể tạo ra một sinh vật phiền phức đến vậy à?“Xin lỗi, thưa ngài, nhưng mọi thứ Wilson nói với tôi sẽ được đưa trực tiếp đến Ngài Fury”, khoé miệng giương lên thành hình cung với độ cong hoàn hảo, nhưng âm vực lại lạnh lùng, so với băng tuyết chỉ thua một chút, “Nếu muốn bản báo cáo đó, mời ngài đến đến thương lượng với Ngài Nick Fury”. Giọng điệu có phần trào phúng, cậu thản nhiên lấy xấp giấy trắng cùng cây bút bi nhạt từ trong balo, vừa lúc chạm đến buồng giam cuối cùng.Ánh mắt Osborn híp lại, ánh lên vẻ coi thường sắc bén, “Tôi thích cậu rồi đấy, nhóc. Hi vọng gã Wilson đó sẽ không thương tổn cậu.” Nhếch miệng, hắn rời đi không nói một lời trong tiếng thở hắt nhẹ nhõm của Peter.Y tá Mary Jane, một cô nàng nóng bỏng với mái tóc đỏ rực như ánh hoàng hôn, nở một nụ cười đồng cảm với Peter, “Thứ lỗi với cậu. Ngài ấy là một kẻ khó đoán, thất thường.”“Làm việc với hắn khó khăn thật, nhỉ?” Peter cười tinh nghịch, nửa đùa nửa thật trả lời Mary Jane trong khi tay lại đang vuốt phẳng bộ áo vét.Bây giờ thì cái tên Osborn khó chịu gì đó đi rồi, cảm giác hồi hộp, lo lắng lại ùa đến. Tại sao ư? Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên, mà cậu hoàn toàn chịu trách nhiệm.Cái ông Fury đó, tại sao không đưa cậu mấy vụ án đơn giản chút, mà lại bắt cậu thẩm vấn tên bệnh hoạn này cơ chứ!Nhưng chung quy, thì hắn cũng là một đầu mối quan trọng cho một vụ án giết người hàng loạt đang được điều tra, liên quan đến tính mạng của hàng trăm người phụ nữ, nên, coi như làm anh hùng cũng là một niềm vui đi. Có lẽ là vậy….Cô nàng ý tá bật cười với những cái chau mày “già dặn” trên khuôn mặt đáng yêu búng ra sữa của Peter,”Thôi nào, ở đây toàn là thiết bị tối tân nhất đấy, hắn chẳng làm gì cậu được đâu.” Đợi khi nét mặt của cậu nhóc dần giãn ra, Mary Jane tiếp tục, “Chúng tôi đã chuẩn bị một cái ghế cho cậu, ngay ngoài buồng giam của Wade Wilson – ở cuối dãy hành lang. Nhớ, đừng lại quá gần cửa kính nhé.”“Cám ơn”, Peter trả lời, mặt có chút đỏ, chẳng biết vì lo lắng khi sắp phải đối diện với gã giết người thần kinh, hay là do nụ cười toả nắng của nàng y tá đó nữa.“Tôi sẽ luôn ở đây, nên đừng sợ nếu có bất cứ điều gì xảy ra nhé. Cậu sẽ làm tốt thôi, hổ con.” Cô nàng cười trào phúng và dường như chẳng để ý đến khuôn mặt nóng bừng, đỏ như quả gấc của cậu nhóc.Peter bước dần xuống dãy hành lang, tiếng cánh cổng sắt va đập với sàn nhà thật nặng nề, trong vô thức, cậu lấy tay chỉnh lại cà vạt.Cố gắng giữ nhịp thở ổn định, đầu ngón tay bấu chặt vào xấp giấy làm chúng nhăn nhúm, nhàu nát, cậu nhóc bước xuống dãy hành lang, nép mình vào bên phải lối đi để tránh xa những hàng song sắt, hay đúng hơn, là những “kẻ” phía sau hàng song sắt với những tiếng la hét, những cái nhìn chằm chằm cùng giọng nói khàn khàn sặc mùi đe doạ của lũ tù nhân lâu năm. “Tập trung nào, tập trung nào Peter”, cậu lẩm bẩm trong đầu, mắt vẫn hướng về phía trước. Mục đích của cậu, chính là bức tường gạch, chắn theo những hàng song sắt ở phía cuối hành lang.Căn phòng nhỏ xíu, những hàng song sắt lạnh lẽo với bốn lớp kính dày cộm là tấm chắn ngăn cách cậu và hắn, Wade Wilson. Gã đàn ông với bờ vai rộng, làn da rám đen với những vết sẹo lổm chổm, đang ở trên sàn nhà, làm động tác chống đẩy với nhịp độ liên tục. Xung quanh buồng giam, là bốn tường trống không, treo vài bức ảnh của những ả người mẫu nóng bỏng trên tạp chí Playboy, giường ngủ thì lộn xộn, với chiếc áo T-shirt trắng móc hờ hững bên góc bàn.Peter chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát, không hề có ý định thu hút sự chú ý của hắn về phía mình. Kéo lê chiếc ghế lại gần lớp kính,cậu thản nhiên ngồi xuống với cái balo đặt xuống sàn, tựa vào chân ghế, còn máy ghi âm thì giấu kĩ ở trong túi, khuất tầm nhìn.Hoàn hảo.Khi gã đột ngột dừng động tác cũng là lúc sự bình tĩnh ban đầu của Peter bị cuốn trôi đi hết. Nuốt “ực” một tiếng khi Wade bắt đầu đứng lên, cái lưng trần vẫn hướng thẳng vào cậu nhóc.“Mày là thằng quái nào?” gã hời hợt hỏi, cánh tay giơ lên hạ xuống nhịp nhàng theo từng động tác co duỗi.“Tôi là đặc vụ Peter Parker”.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com