TruyenHHH.com

Soyi Ca The Gioi Nay Muon Chung Ta O Ben Nhau

Ngày Yisabella rời khỏi Hogwrtas là một ngày mưa tầm tã và cũng là một ngày vô cùng thích hợp để dọn rác khỏi nhà.

Nhìn cũng không nhìn lại, cứ vậy, cô rời khỏi nơi có điểm yếu của mình.

Yisabella trở về Bennett, việc đầu tiên cô làm chính là thanh trừng.

Bennett ban đầu còn vui mừng vì Yisabella thông suốt không chơi trò học đường nữa, giây sau tán loạn vừa đánh vừa chạy tìm cho mình đường sống.

Trước khung cảnh hỗn loạn đó, Yisabella chỉ nghiêng đầu nhìn một cái rồi đi đến ngồi lên ghế bành giữa nhà. Cô bắt chéo chân, phẩy nhẹ tay và nở một nụ cười:

"Nào, đến lúc học lại cách cử xử rồi."

Không biết là hôm ấy đã xảy ra những gì, đã có bao nhiêu thứ chèn ép đè nặng lên vai nhỏ chỉ biết hôm sau Bennett công bố Yisabella chính thức trở thành chủ gia tộc đời kế tiếp.

Chuyện này hoàn toàn dễ đoán vì giới quý tộc thừa biết hậu duệ Slytherin như cô tốt nghiệp chắc chắn sẽ thành chủ gia tộc, nhưng vì sao lại chỉ đưa ra thông báo mà chẳng có yến tiệc? Đã vậy, Bennett còn đóng cửa không giao du bên ngoài. Rốt cuộc họ đang mưu tính gì?

Sự thấp thỏm, lo âu của giới quý tộc kéo dài khoảng một tuần. Đến khi Yisabella chính thức xuất hiện trước công chúng và đưa ra danh sách những người thuộc gia tộc Bennett hiện tại mọi người mới tá hỏa.

Merlin ơi là thanh trừng!!

Một tuần dọn sạch hơn một nửa trưởng lão và cốt cán cũ của Bennett.

Nói Yisabella điên rồi cũng không phải, mà kêu nàng tàn nhẫn thì cũng chưa chắc. Vì cô chỉ giành thứ mình xứng có được ở vị trí đó.

Chủ gia tộc muốn nắm quyền phải loại bỏ những người không dùng được, giữ lại người phục tùng là cách thống trị tuyệt đối mà ít ai làm được. Nhưng cô làm được, hơn nữa còn sát phạt vô cùng thẳng tay.

Chưa biết Bennett sẽ đi đến đâu, chỉ biết không thể đụng vào Yisabella Iris Bennett được.

Một con rắn độc nguy hiểm sẽ ra tay chiếm lấy lợi ích về cho mình không từ thủ đoạn nào.

Mặc kệ những lời đồn không hay đó, Yisabella cứ làm chuyện mình muốn làm thôi.

Thanh trừng gì đó cũng chỉ là lời cảnh cáo rằng dù Bennett thay đổi gia chủ, thì cũng không dễ động vào mà thôi. Như một giọt nước rơi vào mặt hồ, lăn tăn gợn sóng chẳng làm nên sóng gió gì.

Giống như cô đã nói, trật tự bị đảo lộn vị thế của Bennett sau khi đổi gia chủ ít nhiều thay đổi nhưng tuyệt đối sẽ không rơi khỏi vị trí đầu. Vậy là đủ. Chỉ cần nhiêu đó thôi Yisabella sẽ có cả tá thời gian để tiếp tục dọn dẹp cái đám người cổ hủ.

Chết tiệt thật!

Nếu không phải ma lực có hạn, cô cũng không thể dùng nó sau khi sử dụng vài lần ở Hogwarts rồi lại dùng liên tục năm ngày thì giờ đâu cần phải tốn thêm thời gian để thanh trừng như này.

Biết là người đông, cô lại cô độc, cuộc chiến tranh giành quyền lực này chẳng dễ dàng và ngọt ngào gì, nhưng đến cái mức khiến Yisabella phải lôi cả tên của Solomon ra đe dọa để có thời gian hồi sức thì chết tiệt quá rồi.

Đã nói là sẽ không liên quan nữa, vậy mà lại tuyên bố rằng mình và người thừa kế của Frederick sẽ đính hôn ngay sau vũ hội Giáng sinh?

Yisabella bóp thái dương, rồi cột mái tóc đen lên. Ngồi vào bàn, đem mớ giấy tờ lấy ra từ thư phòng cũ, lật từng trang sổ sách đã lưu ngàn năm qua của Bennett.

Chuyện trấn an dòng phụ và những người còn lại tạm thời không cần để ý, sổ sách vận hành gì đó của Bennett cũng chẳng làm khó được phù thủy sinh xuất sắc của Hogwarts. Cái hôn ước tự phong đó? Kệ luôn. Tạm thời lo không xong.

Giờ chuyện khiến cô bận tâm chỉ có một-

Chính là thân phận của Yisabella.

Khác với Frederick là cháu chít xa của Godric Gryffindor, gia tộc Bennett cách Salazar Slytherin cũng phải tám ngàn cái Hogwarts. Mấy đời trước cũng không có liên quan gì đến mấy chữ Slytherin này, vì sao Yisabella lại là hậu duệ của Salazar Slytherin được?!

Nếu là một dòng phụ nhỏ bé còn giải thích được, nhưng cây phả hệ còn chẳng với được đến một nhánh phụ của người ta. Chỉ là một gia tộc lụi tàn trong lịch sử, sau thất bại của Kẻ - Mà - Ai - Cũng - Biết - Là - Ai - Đó sao lại có một hậu duệ mang sức mạnh như này?

Yisabella nghĩ không ra, vậy nên mới cần xem lại sổ sách cũ.

Càng xem, lại càng thấy nhức đầu không hiểu.

Chuyện quái gì đây?

Sao toàn ghi chép linh tinh về trận pháp và thảo dược thôi vậy?

Pháp thuật vẫn chưa hồi phục, cộng thêm làm việc ở cường độ cao mấy ngày, Yisabella choáng váng rồi đánh đổ chồng giấy tờ cao ngất đã được xếp gọn gàng. Thư phòng không gió, chỉ là lực hất quá mạnh nên giấy tờ tạm thời bay tán loạn.

Yisabella chán nản chậc một tiếng.

Hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng chuyện nào đúng ý cô.

Tính ném ra một bùa chú Gọn gàng nhưng khi đôi đồng tử đen láy liếc thấy hình thù sau khi được ghép lại của mớ giấy tờ tán loạn thì Yisabella không làm phép nữa.

Trên sàn, một trận pháp được hình thành nhờ những mẫu giấy kia chồng chéo ghép lại với nhau.

Vẫn còn hơi loạn, nhưng có thể nhìn ra đây chẳng phải loại trận pháp tốt lành gì.

Yisabella lẩm bẩm, sắp xếp các tờ giấy theo vị trí mà cô cho là chính xác để tạo nên trận pháp hoàn chỉnh. Cái hành động tiêu tốn pháp thuật này chỉ dừng lại khi Yisabella nhìn ra đó là trận pháp gì.

"Mẹ kiếp, trận pháp đổi mệnh!"

Giờ thì cô đã hiểu, vì sao dù mình không liên quan gì đến Salazar Slytherin cũng có được năng lực này rồi.

Bennett đúng là... Vô cùng khốn khiếp.

Cái loại hành động như ăn cắp mệnh người khác đắp lên con gái mình như thế mà cũng dám làm?! Không sợ bị mắng là thất đức mà.

Yisabella tức giận, cho một một lửa thiêu rụi tất cả.

Xem như cô có lòng riêng, không muốn ai biết mệnh của bản thân là ăn cắp từ người khác mới có hào quang thế này.

Nhơ nhuốc lắm rồi.

Đã nhơ nhuốc lắm rồi.

Chuyện này, mình cô biết thôi. Chỉ mình cô thôi.

Yisabella mệt mỏi, ngã ngồi ra ghế.

Xem nào, bây giờ cô nên làm gì tiếp theo đây?

Trả mệnh sao?

Chuyện đó là không thể nào. Hoàn nguyên lại mệnh một người khi cả thế giới đã nhận định đó là mệnh họ, thì một trong hai phải chết. Yisabella không muốn đem mạng mình ra cược với xác suất 50 - 50 đó. Nhất là sau khi cô đã lạm dụng năng lực để thành người đứng đầu như bây giờ.

Vậy phải làm gì tiếp đây?

Yisabella thật sự nghĩ không ra.

Ít nhất thì cô biết trong kế hoạch tiếp theo mình nên làm không bao gồm gặp lại người đã bị mình dẫm đạp tình cảm, kiêm hôn phu tương lai mà mình bịa ra, kiêm luôn hậu duệ của Godric Gryffindor, Solomon Raynard Frederick tại dạ vũ Giáng sinh thường niên của giới quý tộc.

Yisabella đau đầu.

Merlin, xin đấy, đây là yến tiệc đầu tiên cô xuất hiện với tư cách chủ gia tộc Bennett đó. Cô không thể gây chuyện nên chắc chắn sẽ phải tránh mặt Solomon. Nhưng lũ cốt cán cũ của Bennett đang nhìn kìa, cô lại không thể tránh mặt Solomon được. Có ai tránh mặt hôn phu tương lai bao giờ chưa?

Urghhhhhhhhhh!

Điên thiệt chớ!

Mọi năm Solomon có tham gia đâu, năm nay dở chứng gì vậy chứ? Chẳng đúng thời điểm gì cả. Pháp thuật của Yisabella vẫn chưa phục hồi lại, chưa tiến hành bước tiếp theo được.

Lần đầu tiên trong mười mấy năm cuộc đời, Yisabella khủng hoảng.

Thật ra không phải lần đầu, nhưng ai quan tâm chứ?!

Những lúc thế này thì tên Charles ấy trốn đâu, để mình cô phải đối mặt thế này kia chứ?

Yisabella ngó thấy Solomon đang đến gần mình, cũng ngó thấy đám trưởng lão đang nhìn về phía này.

Đủ rồi đó!

Tới một lần luôn đi.

Uống cạn ly cocktail Lệ Quỷ để tiếp thêm dũng khí, trước khi Solomon đến chỗ cô thì Yisabella cầm ly rỗng đến chỗ hậu duệ Gryffindor.

"Đổi ly được không?"

Solomon nhìn cô một cái, kín đáo đánh giá rồi đổi ly cocktail Rết Táo qua cho Yisabella cầm lấy ly không của cô. Cậu nở một nụ cười rất thiếu đòn, nói: "Sắp đính hôn rồi, người tớ còn cho được huống chi là cocktail."

Yisabella chớp mắt, sửng sốt trước lời của Solomon: "Đám trưởng lão đó gặp trò rồi?"

Cái lũ điên đó thật là!!!

Biết thế này thì Yisabella đã dọn dẹp lũ trưởng lão trước rồi mới động đến cốt cán. Merlin, rặt một lũ cáo già khốn nạn! Chơi phủ đầu nàng thế à? Hay lắm!

Yisabella ngước mắt lên nhìn, bắt gặp dáng vẻ đắc ý nâng ly về phía này liền cảm thấy càng bực bội.

Cô nghiến răng, còn đang tính bất chấp bữa tiệc thả rắn cắn người thì phía Solomon đột nhiên có động tĩnh.

"Họ gửi thư đến cho ba mẹ tớ, hỏi rằng tớ và cậu sẽ đính hôn sao." Thiếu niên không biết nghĩ gì ánh mắt không có lấy một tia sáng, cậu đưa tay ra nâng một loạn tóc trước ngực của thiếu nữ lên, nhẹ nhàng hôn xuống. "Và tớ nói với ba mẹ hãy trả lời là đúng vậy."

"Cảm ơn." Yisabella không biết nên nói gì hơn, "Cũng xin lỗi vì lôi trò vào chuyện của gia tộc tôi."

Solomon mân mê loạn tóc đen, cười cợt: "Khoan nói chuyện đó đi Yisa."

Cô có cảm giác bất an trước thái độ này của Solomon.

"Nói chuyện cậu trước." Solomon ép đến khiến Yisabella ngay trong bữa tiệc lùi sát đến bức tường, "Chẳng phải cậu không quan tâm tớ sao? Muốn dẫm đạp lên tình cảm tớ sao? Vậy chuyện này là như thế nào đây?"

Yisabella mím môi: "Bất đắc dĩ thôi."

"Tớ lại cảm thấy rất tốt." Solomon cười nhạt cậu ghé đầu đến sát tai cô, "Làm hôn phu của người mình thầm thương nhiều năm như vậy, có gì mà không tốt?"

Nghe thì chẳng có gì, thật chất lại đang chế giễu cô lúc trước kiêu căng ngạo mạn giờ vẫn phải dựa vào tình yêu của cậu.

Yisabella siết chặt tay, tự biết mình đuối lý nên không đáp trả. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Solomon: "Muốn bồi thường vì thanh danh bị tổn hại sao?"

Solomon à lên một tiếng: "Bây giờ vị trí của cậu vẫn chưa lung lay là vì hôn ước giả tạo kia thế cậu lấy gì bồi tớ đây? Yisa~?" Cố tình kéo dài giọng gọi tên cô, Yisabella biết chắc bữa tiệc hôm nay đằng nào cũng chẳng yên bình rồi.

"Tôi." Cô nắm lấy cổ áo Solomon nhón chân hôn lên môi cậu, "Lấy tôi bồi trò đêm nay."

Solomon sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ làm như vậy. Toan lúc Solomon tính lên tiếng ngăn cản thì không gian xung quanh cậu đột nhiên thay đổi.

Mới ở sảnh tiệc đông đúc ánh nhìn giờ đã đến căn phòng tối đen như mực chỉ có ánh lửa le lói sắp tắt ở lò sưởi.

Solomon nuốt khan, khó khăn nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình.

"Yisa, tớ chỉ muốn làm khó cậu chút thôi, không cần..."

"Đây là phòng tôi đấy." Yisabella cắt ngang lời của Solomon: "Trò xác định muốn rời đi sau khi áo lót tôi cũng đã cởi rồi sao?"

Bên ngoài có ánh trăng nhưng rèm cửa dày cợm đã che mất, cả ánh lửa hiu hắt cũng theo tiếng củi cháy lách tách mà biến mất.

Không nhìn được mặt nhau, cũng không biết rõ đối phương đang nghĩ gì chỉ có thể từ eo thăm dò mà đi lên.

Solomon cứng nhắc đem áo mình khoác lên người Yisabella.

"Vẫn là thôi đi."

"Thôi sao?" Yisabella bật cười, "Vậy phải dây dưa đến lúc nào mới hết đây?"

Ném một câu thần chú tạo lửa vào lò sưởi, Yisabella quăng áo khoác của Solomon sang một bên, rồi cầm tay cậu đặt lên ngực mình.

"Đêm nay, chấm dứt hết đi Solomon!" Cô kiễng chân hôn lên yết hầu cậu, "Dùng thân tôi, chấm dứt mối quan hệ của chúng ta."

Lò sưởi được đốt không chỉ khiến căn phòng lạnh lẽo ấm áp hơn, còn khiến cho tầm nhìn của Solomon trở nên tốt hơn, cũng nhìn thấy vẻ mặt bình thản và đôi mắt đen láy của thiếu nữ.

Nếu không phải mắt cô vươn sương mờ của sự tuyệt vọng, Solomon đã tin rằng Yisabella là kẻ tuyệt tình nhất trên thế gian.

Ôm eo Yisabella nhấc lên, Solomon lùi về sau, ngồi lên giường mềm rồi để cô ngồi lên đùi mình.

Thiếu niên thở dài, đưa tay vén mấy cọng tóc loạn xạ trên mặt thiếu nữ ra sau tai: "Nếu cậu muốn chấm dứt với tớ như thế thì hãy kiếm một chàng trai tử tế mà kết hôn đi Yisa. Không cần dùng thân mình làm vật trao đổi như thế này đâu."

Vì không muốn tìm ai cả, nên mới dùng cách này.

Yisabella biết chứ, biết rõ là đằng khác rằng Solomon sẽ từ bỏ mình khi nào. Nhưng cô làm không được.

Không thích ai cả, cũng chẳng thấy ai tử tế hơn cậu cả.

À không...

Thật ra là từ sâu trong đáy lòng Yisabella không muốn chấm dứt mối quan hệ này. Dẫu biết là ích kỷ, cũng nhịn không được muốn được cậu yêu. Vì trên đời này, yêu Yisabella chỉ có mình Solomon mà thôi.

Yisabella sờ tai Solomon, mơn trớn vuốt ve một cách chậm chạp: "Cậu biết không?"

"Không biết gì cả." Solomon nắm lấy tay Yisabella kéo đến bên môi mình, "Vậy nên, cậu đừng làm gì hết."

"Tôi thích cậu."

Yisabella ấn mạnh khiến Solomon ngã về sau, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này.

Nói ra rồi.

Nên...

Phải làm sao đây nhỉ?

Rốt cuộc nên làm gì tiếp đây?

Đáy mắt đỏ hoe, tim cũng đau nhói.

Yisabella nghĩ đến, nếu mình không bị đổi mệnh, nếu nàng chỉ là Yisabella Iris Bennett thôi thì liệu sự dây dưa này có thành một lời chúc phúc dịu dàng hơn không? Nhưng nếu không có thân phận hậu duệ Slytherin, Solomon có yêu cô không?

Yisabella không biết, mà trên đời này cũng không có nếu như. Nên là một thân nhơ nhuốc, sa lầy bùn đất với không đến mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com